Vay nóng Tinvay

Truyện:Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc - Chương 08

Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc
Trọn bộ 50 chương
Chương 08
Vương gia vô năng
0.00
(0 votes)


Chương (1-50)

Siêu sale Shopee


Âu Dương Sùng Hoa chậm rãi ngồi dậy, mắt ngắm nhìn bốn phía, nơi này là?

"Ngươi đã tỉnh."

Theo bên cạnh truyền đến tiếng vang, Âu Dương Sùng Hoa đột nhiên cảnh giác, ánh mắt trong nháy mắt sẽ tụ duệ sắc, thẳng tắp quét về phía thiếu niên ngồi ở phía trước trước bàn.

Hắn là

"Nhìn không ra một nhóc con như ngươi, lại có một thân nội lực kinh người như vậy."

Mặc Âm Trần bắt chéo hai chân, bưng chén trà, nhìn Âu Dương Sùng Hoa xuống khỏi giường.

"Ngươi là ai? Vì sao ta lại ở trong này?" Âu Dương Sùng Hoa đi đến trước mặt Mặc Âm Trần.

Trí nhớ của nàng chỉ dừng lại ở đoạn trước khi hôn mê một chút, trước mắt nhanh chóng lướt qua một bóng trắng là cái gì....

Vì sao nàng không phải ở trong sơn động, là hắn mang mình tới đây sao?

"Ta là ai điều này cũng không quan trọng, về phần ngươi tại sao lại ở chỗ này, là ngươi dẫn ta đi lên, ta còn đang muốn hỏi ngươi, tại sao có thể có công phu như vậy?" Mặc Âm Trần chân thành đứng dậy, đến sát chỗ trước mặt Âu Dương Sùng Hoa, con ngươi xanh đen, lộ ra sự khó hiểu.

"Ta mang ngươi lên đây?" Âu Dương Sùng Hoa cả kinh, nàng căn bản không có nhớ gì.

Mặc Âm Trần vẻ mặt thành khẩn gật đầu, sau đó hồ nghi mà hỏi thăm: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng là ta mang ngươi lên đây?"

"Ta cũng không nhớ gì." Âu Dương Sùng Hoa tránh khỏi người Mặc Âm Trần, ngồi xuống ghế.

"Ta tay trói gà không chặt, văn nhược thư sinh, đừng hoài nghi, thực sự là ngươi dẫn ta ra khỏi sơn cốc." Mặc Âm Trần ngồi xuống đối diện Âu Dương Sùng Hoa, chỉ chỉ ấm trà, lại nói: "Đây là tiểu nhị vừa đưa tới, ngươi có phải nên uống một chén không?"

Âu Dương Sùng Hoa trầm mặc, ánh mắt lại nhìn chăm chú ở trên người Mặc Âm Trần

Mặc Âm Trần cũng không để ý Âu Dương Sùng Hoa có muốn uống trà hay không, rót cho nàng một ly, đưa đến trước mặt của nàng, xong lại ngồi vào chỗ của mình, uống ngụm nước trà, hỏi: "Ngươi còn muốn biết cái gì?"

Âu Dương Sùng Hoa liếc nhìn chén trà đặt ở trước người, đưa mắt, nhìn về phía Mặc Âm Trần, hỏi: " Hai người trong sơn động kia thì sao?"

"Chết." Mặc Âm Trần thanh nhàn nói.

"Chết?" Âu Dương Sùng Hoa bật dậy khỏi ghế, nàng hình như không tin những gì hắn nói.

Mặc Âm Trần giương mắt, mỉm cười gật đầu, chỉ vào Âu Dương Sùng Hoa, chậm rãi nói: "Ngươi giết."

"Cái gì ——" Âu Dương Sùng Hoa thất thần thấp giọng hô.

"Làm sao ngươi lại quên rồi?" Mặc Âm Trần liễm ánh mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hướng Âu Dương Sùng Hoa, hỏi: "Vậy ngươi nhớ rõ cái gì? Không phải ngay cả mình là ai cũng đã quên chứ?"

"Làm sao có thể." Âu Dương Sùng Hoa bình tĩnh lại, chậm rãi ngồi xuống.

Lời của hắn có vài phần có thể tin?

"Này, ngươi thật sự cái gì cũng không nhớ rõ à?"

""

Bởi vì đột nhiên có tiếng nói bên tai, Âu Dương Sùng Hoa theo bản năng vươn tay, bắt được Mặc Âm Trần, đúng là không uổng phí chi lực thổi bay cả người hắn té ra bên ngoài mấy thước.

"Ngươi ngươi làm cái gì, muốn ta ngã chết sao?" Mặc Âm Trần dưới đất bò dậy, vẻ mặt thống khổ chất vấn Âu Dương Sùng Hoa, "Ta một điểm võ công cũng không có!"

Âu Dương Sùng Hoa đang nhìn chính tay mình, nàng từ khi nào thì có sức mạnh như vậy?

Lại nhìn Mặc Âm Trần

Bất kể là từ đâu đều ở chứng thật lời của hắn, hắn đúng là người không có võ công.

*****

Mặc Âm Trần xoa thân thể thấy đau, khập khiễng đi đến trước bàn, khi hắn thấy Âu Dương Sùng Hoa đi bộ về phía hắn thì sợ đến vội vàng che mặt của mình, hướng về phía Âu Dương Sùng Hoa hô: "Ngàn vạn lần đừng đánh vào mặt của ta."

Âu Dương Sùng Hoa nheo lại mắt, ngắm nhìn Mặc Âm Trần, chân bước tiến lên....

Mặc Âm Trần sợ tới mức ngồi xổm người xuống, hô: "Đừng đánh ta, ta là người tốt a!!"

Theo dự đoán nắm tay cũng không có rơi xuống, chỉ có điều bóng dáng kia xác thực là đang di động, chỉ có điều phương hướng lại hướng phía cửa ra vào mà đi

Mặc Âm Trần mạnh đứng dậy, bước nhanh đi về hướng cửa ra vào, chặn đường Âu Dương Sùng Hoa, hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"

"Tránh ra." Âu Dương Sùng Hoa trầm giọng ra lệnh.

"Ngươi muốn bỏ lại người bệnh như ta mà đi sao?" Mặc Âm Trần lập tức mở to hai mắt, dùng vẻ mặt đáng thương nhìn chằm chằm Âu Dương Sùng Hoa, "Nói như thế nào, ta cũng được coi như ân nhân cho nửa cái mạng của ngươi a?"

Không móc lấy chân khó khăn đi tới trước bàn, hắn hoảng sợ nhìn qua Âu Dương Sùng Hoa

"Không tránh đường, cẩn thận ta đánh ngươi." Âu Dương Sùng Hoa nói duỗi nâng tay.

Mặc Âm Trần cả kinh thoáng cái lại bưng kín mặt, "Đừng đánh ta, đừng đánh ta"

Âu Dương Sùng Hoa không nói gì thấy thiếu niên này nhát như chuột, tay nàng nắm đầu vai Mặc Âm Trần, "Không muốn bị đánh, vậy tránh ra cho ta."

"Ta có thể không để bị đánh, lại không thể tránh ra?" Mặc Âm Trần theo hai tay trong khe hở, lộ ra một đôi mắt, cẩn thận mà chú ý nhìn sắc mặt đang cực kém của Âu Dương Sùng Hoa.

Âu Dương Sùng Hoa ánh mắt có chút thay đổi: dời đi chỗ khác

Mặc Âm Trần mới thoáng nhẹ nhàng thở ra, lại không nghĩ rằng, sau một khắc

"A ——"cánh tay khoác trên đầu vai, đột nhiên nhắc lên, đưa cả người hắn ném ra ngoài.

Mặc Âm Trần khóc không ra nước mắt nằm ở trong sân, nhìn Âu Dương Sùng Hoa từ trong phòng đi ra, tiểu nha đầu này thật sự muốn ngã chết hắn sao?

Âu Dương Sùng Hoa lạnh lùng bước ra khỏi phòng, không liếc nhìn Mặc Âm Trần trên mặt đất, đi qua bên cạnh hắn

Mặc Âm Trần ánh mắt lóe lên, đứng lên túm lấy vạt áo Âu Dương Sùng Hoa, hô: "Ngươi không thể đi, ngươi đi ta làm sao bây giờ?"

"Buông tay ra!" Âu Dương Sùng Hoa cau mày, mắt sáng như đuốc chằm chằm vào thiếu niên dường như. vô lại này.

"Không buông!! Mặc Âm Trần dứt khoát ngồi dậy, ôm lấy chân Âu Dương Sùng Hoa.

"Ngươi không sợ bị ta đánh chết?" Âu Dương Sùng Hoa lại lần nữa nâng tay, làm bộ muốn đánh xuống.

Mặc Âm Trần lại nhắm chặt con mắt, ngẩng đầu lên, thấy bộ dạng chết không sờn đối mặt với Âu Dương Sùng Hoa, chỉ là hai tay lại càng thêm kiên cố ôm chân của nàng.

"Ta" Mặc Âm Trần một chữ độc nhất nhả âm, cũng rất nhanh bị bóp chết khi bên ngoài truyền đến tiếng kinh hô.

"Vương gia, Vương gia của tôi, ngài thật đúng là khiến cho nô tài dễ tìm." Từ ngoài viện một người vội vàng chạy tới, đến bên người Mặc Âm Trần, quỳ xuống gào khóc.

Mặc Âm Trần nhíu chặt lông mày, nhìn gã sai vặt tiểu Lục tử, tiểu tử này như thế nào đã tới nhanh như vậy?

*****

Mặc Âm Trần nhíu chặt lông mày, nhìn gã sai vặt tiểu Lục tử, tiểu tử này như thế nào đã tới nhanh như vậy?

"Vương gia......... ô.......... nô tài thỉnh an Vương gia....... xem như khiến cho nô tài tìm được ngài............. ô ô"

Tiểu Lục tử quỳ trên mặt đất, xụt xùi nước mũi nước mắt nói.

"Lục tử, sao ngươi lại tới đây?" Mặc Âm Trần thấy tiểu Lục tử nức nở không ngừng

"Còn không phải là vì tìm ngài sao, Liễu phi nương nương chỉ còn nước là chưa xử chém nô tài, Vương gia, ngài không một tiếng cứ thế rời khỏi Cẩn vương phủ, đây không phải muốn nô tài chết sao."

Tiểu Lục tử nhấc tới tay áo lau nước mắt, kể khổ liên tục.

Mặc Âm Trần bất đắc dĩ thở dài, từ mặt đất bò lên, nói vớii tiểu Lục tử, "Còn không mau đứng dậy."

"Vương gia, ngài lần này sẽ không bỏ nô tài mà đi chứ?" Tiểu Lục tử quỳ trên mặt đất, không dám đứng dậy.

"Đứng dậy, nếu không, ta sẽ bỏ mặc ngươi" Mặc Âm Trần không kiên nhẫn khi ý thức được Âu Dương Sùng Hoa rời đi, giẫm chân mạnh một cái, nói: "Chuyện của ta đều bị tiểu tử ngươi làm hỏng." Nói xong chạy ra sân.

"Vương gia Vương gia chờ nô tài một chút" tiểu Lục tử vội vàng từ mặt đất bò lên, nếu lạc mất Vương gia, đầu của mình cũng khó có thể bảo toàn.

Mặc Âm Trần chạy ra sân hướng phía đường cái đuổi theo Âu Dương Sùng Hoa

"Dừng lại, sao ngươi đi cũng không nói với ta một tiếng." Mặc Âm Trần chạy đến bên cạnh Âu Dương Sùng Hoa, vừa đi theo vừa hỏi.

"Chớ đi theo ta." Âu Dương Sùng Hoa xoay người, hung hăng trừng mắt nhìn Mặc Âm Trần, lòng kiên nhẫn cũng bị hắn hành đến hết sạch.

"Ta không đi theo ngươi, thì đi với ai? Chúng ta chính là đồng sanh cộng tử." Mặc Âm Trần bắt lấy cánh tay Âu Dương Sùng Hoa, "Đi theo ta."

"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!" Âu Dương Sùng Hoa dùng sức gỡ cánh tay ra, thiếu niên này quả nhiên là bám dai như đỉa.

Âu Dương Sùng Hoa tự nhận thấy mình thực sự không phải là người mà làm cho người khác yêu mến gần gũi, thậm chí mỗi người đã gặp nàng đều lẩn rất xa, nhưng vì cái gì hắn lại như vậy

Ta quyết không buông nàng ra?

"Vương gia Vương gia" tiểu Lục tử thở phì phò, chạy tới.

Âu Dương Sùng Hoa kỳ thật vừa rồi cũng nghe đến hai chữ ' Vương gia ' này, bất ngờ nhưng cũng không để tâm, thừa dịp Mặc Âm Trần đang để ý sự xuất hiện tên nô tài thì bước đi thật nhanh.

Ai có thể ngờ tới, người này cứ bám chằng lấy, tự nhiên còn chạy đuổi theo nàng.

"Lục tử, ngươi đừng xen vào, ta hiện tại có việc." Mặc Âm Trần đẩy tiểu Lục tử ra, xoay người nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa, cười nói: "Nàng theo ta trở về, ta sẽ không bạc đãi nàng."

"Ta có nơi để đi, không cần ngươi phải hao tâm tổn trí sắp xếp." Âu Dương Sùng Hoa lạnh lùng nói, liền muốn rời đi.

"Quả là to gan, ngươi cũng đã biết người trước mắt là ai, đây chính là Lung Nguyệt vương triều được sủng ái nhất Cẩn vương gia!"

Tiểu Lục tử ngóc lên đầu, vừa chỉ vào Âu Dương Sùng Hoa vừa nói.

"Cẩn vương gia" Âu Dương Sùng Hoa đột nhiên thẳng người lên, thiếu niên đang cười, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm về phía nàng

Hắn ——

Cẩn vương gia, thì ra là người cùng Âu Dương Sùng Hoa có hôn ước chính là Cẩn vương gia Mặc Âm Trần?......

*****

Âu Dương Sùng Hoa nhìn qua thiếu niên đang cười với nàng, hắn rõ ràng chính là người cùng nàng có hôn ước Cẩn vương gia, Mặc Âm Trần?

"Lục tử, ai cho ngươi lắm mồm như vậy, còn không mau lui xuống cho ta!" Mặc Âm Trần trừng trừng hai mắt, quát tiểu Lục tử chói tai.

Tiểu Lục tử thẳng người cuống cuồng định giải thích "Nhưng mà.......... Vương gia.................. Cô ta........." Khi nhìn thấy Mặc Âm Trần trừng mắt, lập tức cúi đầu xuống.

"Ngươi là Mặc Âm Trần?" Âu Dương Sùng Hoa lần đầu tiên nhìn thẳng vào Mặc Âm Trần.

Thật là lôi thôi lếch thếch, thấy thế nào cũng khó có thể là hoàng tôn quý tộc được.

Mặc Âm Trần thăm dò đi đến ghé sát đầu về phía Âu Dương Sùng Hoa, cười nói: "Như vậy có phải hay không có thể nhìn rõ, ta có đúng là Mặc Âm Trần hay không."

Đột nhiên kề sát vào đầu, nhìn rõ gương mặt hắn, làm cho Âu Dương Sùng Hoa không khỏi lui về phía sau một bước

Gương mặt đó...............

Giờ phút này, trong đầu Âu Dương Sùng Hoa hiện lên hình ảnh xác ướp cổ nằm ở trong quan tài hoàng kim chế tạo ngàn năm.

Tuy nhiên xác ướp cổ thoạt nhìn tuổi có vẻ lớn hơn một chút, nhưng tướng mạo rất giống hắn.

Chẳng lẽ xác ướp cổ và Mặc Âm Trần có cái gì liên quan sao?

' Sùng Hoa, ngươi chung quy là muốn trở về...... '

Âu Dương Sùng Hoa lại bị một lực ép chặt ngực, lại là lo lắng đau đớn này.

Mỗi lần, chỉ cần nghĩ đến xác ướp cổ, lòng của nàng không hiểu sao luôn thấy đau.

Nàng thậm chí không có lý do gì có thể tìm ra!

"Này, nàng làm sao vậy?"

Giọng nói Mặc Âm Trần truyền đến, Âu Dương Sùng Hoa giương mắt, trong hoảng hốt, nàng dường như chứng kiến một đoàn bóng trắng, chính là, khi nàng nhìn chăm chú thì chứng kiến lại đúng thật là Mặc Âm Trần.

"Đừng đụng vào ta." Âu Dương Sùng Hoa nặng nề mà đẩy bả vai Mặc Âm Trần.

"Ai nha........." Mặc Âm Trần thuận thế sau lui vài bước, kịp thời vịn lấy Lục tiểu tử

"Này, làm sao ngươi có thể vô lễ như vậy, lại dám đẩy Vương gia nhà ta!" Tiểu Lục tử tức quá, nhảy dựng lên nói Âu Dương Sùng Hoa.

"Lục tử!" Mặc Âm Trần quát khẽ tiểu Lục tử, "Câm miệng."

"Vương gia!!" Tiểu Lục tử giẫm chân, Vương gia đây rốt cuộc là làm sao vậy?

Chỉ là tiểu cô nương thôi, tất phải nhân nhượng như vậy sao.

Mặc Âm Trần dần dần nheo lại mắt, đứng ở trước người Âu Dương Sùng Hoa bộ dáng thoạt nhìn rất cổ quái.

"Nàng.......... ."

"Câm mồm, câm mồm! Ngươi là ai? rốt cuộc là ai?" Âu Dương Sùng Hoa nắm lấy cánh tay Mặc Âm Trần, dùng sức lắc lắc.

Lòng của nàng đau quá, trong đầu bồi hồi những thanh âm không ngừng, rốt cuộc là ai?

"Nàng rốt cuộc làm sao vậy?" Mặc Âm Trần nhíu mày, tay nắm ngược lại hai vai Âu Dương Sùng Hoa.

"Ta" Âu Dương Sùng Hoa lắc đầu, nàng không biết mình làm sao vậy, chỉ thấy rất đau............ rất đau....... .

Trái tim giống như là bị bóp nghẹn, đến rất đau, không cách nào khống chế cơn đau làm cho nàng cả người đều không thể tập trung suy nghĩ được.

"Này, này " Mặc Âm Trần kịp thời ôm lấy người Âu Dương Sùng Hoa.

Gương mặt trắng nõn của nàng bây giờ lại đang ửng hồng

Dù cho đã lâm vào hôn mê, trong miệng của nàng vẫn đang nói cái gì đó một cách đứt quãng.

*****

Cơn đau đớn ở ngực, làm cho Âu Dương Sùng Hoa lại lâm vào hôn mê

Bên tai thỉnh thoảng truyền đến thanh âm kêu gọi mình, lúc rõ lúc mờ, nghe không cắt nghĩa được, nhưng lại cảm thấy đúng là có người đang gọi mình.

"Này!Này " Mặc Âm Trần ôm Âu Dương Sùng Hoa, bộ dáng của nàng rất cổ quái, quanh quẩn trên khuôn mặt hồng quang là chuyện gì xảy ra?

Chẳng lẽ

Nghĩ đến đây, Mặc Âm Trần cầm cánh tay Âu Dương Sùng Hoa, khi hắn thấy chiếc nhẫn ở ngón giữa của Âu Dương Sùng Hoa thì trong mắt léo lên một tia ý nghĩ.

"Vương gia, người này làm sao vậy?" Tiểu Lục tử ở bên nghểnh cổ nhìn, muốn dò xét đến tột cùng.

"Đi chuẩn bị ngựa xe." Mặc Âm Trần ôm lấy Âu Dương Sùng Hoa, ra lệnh cho tiểu Lục tử.

"Cái này Vương gia" tiểu Lục tử còn chưa kịp hoàn hồn, chỉ thấy chủ tử của mình đã ôm tiểu nha đầu không rõ lai lịch kia, đi nhanh về phía trước.

Tiểu Lục tử giật mình đuổi theo.... .

Âu Dương Sùng Hoa không biết giải thích bây giờ nàng cảm thấy thế nào, chỉ cảm thấy có một luồng chân khí làm cho nàng thoải mái, thoát khỏi đau đớn, đang chạy khắp cơ thể.

Hai mắt lờ mờ, hình như có người nào ở trước mắt của nàng, thấy không rõ lắm, chỉ là mơ hồ bạch sắc.

Không bao lâu, nàng liền nặng nề thiếp đi.

Mặc Âm Trần tóc trắng rủ xuống bên cạnh gò má, kim hồng sắc trong đôi mắt nhấp nháy tỏa ra.

Hắn nhìn qua Âu Dương Sùng Hoa nằm ở trong xe ngựa, nhanh chóng tại trên người của nàng đánh kết ấn.

Trong miệng nói lẩm bẩm.

Chỉ thấy, trên người Âu Dương Sùng Hoa kết ấn đang tỏa ra một tầng nhàn nhạt ánh sáng bạch sắc, như tuyết tinh khiết, đang bao phủ toàn thân của nàng.

Mặc Âm Trần nâng tay, cắn đầu ngón tay của mình, để giọt máu nhỏ vào trên trán

Âu Dương Sùng Hoa

Trong lúc mơ hồ máu đỏ tươi nhỏ trên trán Âu Dương Sùng Hoa, chậm rãi biến mất.

Mặc Âm Trần thu tay lại, ánh sáng bạch sắc cũng biến mất trong xe ngựa.

Hắn hình như đã rất mệt, nằm ở trong xe, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Âu Dương Sùng Hoa động đậy con mắt, hơi mờ mịt nhìn quanh bốn phía

Nhưng mà trên trán truyền đến đau đớn, làm cho nàng không khỏi nhíu nhíu mày, đưa tay lên trán xoa xoa, lại chạm phải một thứ gì đó sền sệt.

Lập tức rụt tay về trước mặt xem xét, thấy có một ít máu đỏ tươi.

Đây là?

Âu Dương Sùng Hoa ngồi bật dậy, tầm mắt rơi vào người nằm cách đó không xa, thì nghi hoặc sâu kín nổi lên.

Thế nào lại là hắn?

Trí nhớ trống rỗng trong khoảnh khắc khi nhìn thấy Mặc Âm Trần, chậm rãi bị bổ khuyết.

Âu Dương Sùng Hoa nghĩ tới, nàng lại một lần nữa lâm vào hôn mê, lại là không hiểu lo lắng đau đớn, mà người cuối cùng nhìn thấy, chính là hắn —— Mặc Âm Trần!......


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-50)