Truyện:Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc - Chương 07

Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc
Trọn bộ 50 chương
Chương 07
Trời giáng Mỹ thiếu niên
0.00
(0 votes)


Chương (1-50)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Âu Dương Sùng Hoa đồng ý điều kiện của hai quái nhân, ở trong sơn động tu luyện

Mỗi ngày ngoại trừ tu luyện bộ nội công tâm pháp ngoại kia, Âu Dương Sùng Hoa còn phải lo ba bữa cơm rất bận rộn, trong sơn cốc thức ăn rất ít cộng thêm với việc không có lửa để nấu.

Thức ăn mỗi ngày Âu Dương Sùng Hoa kiếm được cũng chỉ có những lá cây non giòn kia, thỉnh thoảng cũng có chút chim quay, nhưng cũng để dành cho hai lão quái nhân kia.

Thời gian trôi qua vô cùng nhanh, trong nháy mắt cũng đã qua bốn ngày.

"Tiểu oa nhi, ngươi rốt cuộc còn bao lâu nữa mới có thể luyện thành?" Thanh âm của Lão bà bà theo đỉnh đầu Âu Dương Sùng Hoa truyền đến.

Âu Dương Sùng Hoa ngồi khoanh chân, bình tĩnh tự nhiên, thực sự lãnh cảm đến cực điểm, đối với câu hỏi của lão bà bà... , giống như mắt điếc tai ngơ.

"Ngươi đừng cho là ta không dám giết ngươi." Lão bà bà tức giận nhìn Âu Dương Sùng Hoa.

"Nội công tâm pháp của chúng ta, có thể trong một năm mà luyện được cũng là không tệ rồi, mà tiểu oa nhi này bất quá cũng chỉ mới ở trong sơn động có bốn ngày." Lão nhân nói, đưa mắt nhìn về phía cửa động, nói với Âu Dương Sùng Hoa: " Trời lại sắp mưa. Ngươi đi chuẩn bị một ít thức ăn, ngày mưa ta cùng lão thái bà cần nghỉ ngơi."

"Trời mưa?" Âu Dương Sùng Hoa quay đầu lại, nàng ở trong bóng tối đã lâu nên năng lực thị giác càng ngày càng mạnh. Cho dù ở đây tối om nàng vẫn có thể thấy rõ bốn phía, mà cửa động có tia sáng mặt trời li ti chiếu xuống, biểu hiện ra thời tiết sáng sủa.

"Đúng, miệng vết thương của chúng ta lại đang đau, lão Thiên đáng chết, chính là không cho chúng ta sống yên ổn." Lão nhân nghiến răng nghiến lợi nói.

Âu Dương Sùng Hoa đứng lên, một chân hướng phía cửa động đi đến.

Lão nhân trong lời nói tuy nhiên không đủ để tin, nhưng trước mắt nàng thà rằng tin, cũng không muốn đến lúc mưa rồi mới ứng phó.

Đi ra ngoài sơn động, Âu Dương Sùng Hoa đưa mắt, nhìn về phía bị lá cây bao phủ là bầu trời bao la, hít vào một hơi thật sâu

Chỉ cảm thấy trong đan điền, có một cỗ nhiệt lưu chảy qua, cả người hơi thư thái, không thể không thừa nhận bộ nội công tâm pháp kia, quả thật là tuyệt không thể tả.

Tuy chỉ có ngắn ngủn bốn ngày, nhưng nàng cũng đã hiểu được đôi chỗ.

Âu Dương Sùng Hoa thu khí, đi lên phía trước

"A " đột nhiên từ trước đầu truyền đến một giọng hô thấp, thanh âm sáp mà khàn khàn, nhưng xác thực là tiếng người.

Âu Dương Sùng Hoa nhướng mày, nhìn về phía đó, chỉ thấy một cái bóng trắng đang bị cây mây quấn quanh lấy, đổi chiều ở giữa không trung.

Người này có phải cũng giống mình, cũng là từ trên núi lăn xuống đây không?

Âu Dương Sùng Hoa tiến lên, nhưng rất nhanh nàng lại lui trở về

"Này, có phải là người hay không đó? Giúp tôi một chút, chân của tôi bị quấn lấy!"

Bởi vì người nọ đưa lưng về phía Âu Dương Sùng Hoa, nên không thể thấy phía dưới, chỉ nghe tiếng bước chân.

Đồng thời cũng phát giác được tiếng bước chân kia đang đi xa, không khỏi lớn tiếng kêu cứu.

Âu Dương Sùng Hoa quay lưng lại, hai tay nắm chặt một chút, xoay người đi tới....

Âu Dương Sùng Hoa chân không dùng hết sức leo lên cây, bề bộn loay hoay một hồi, mới gỡ được cây mây cuốn lấy chân người nọ

"rầm!"

"Ngã chết ta!" Người nọ được gỡ ra khỏi cây mây, ngã xuống trên đất bùn, đau đến nỗi nhe răng nhếch miệng.

Đầu tóc rối loạn che cả mặt của hắn

Âu Dương Sùng Hoa trợt từ trên cây xuống đất, không nhìn người nọ lấy một cái, muốn rời đi ngay.

"Này, cô đừng đi nha, chân của tôi hình như không nhúc nhích được rồi, cô không thể không giúp tôi?" Ngồi dưới đất, hắn giương mắt nhìn người kia muốn xoay lưng bỏ đi.

Khi hắn thấy rõ thân hình nhỏ gày kia, giống như không dám tin mở to hai mắt nhìn, kinh hô: "Tại sao lại là một đứa bé?"

*****

Khi hắn thấy rõ thân hình nhỏ gày kia, giống như không dám tin mở to hai mắt nhìn, kinh hô: "Tại sao lại là một đứa bé?"

Âu Dương Sùng Hoa trở lại, nhìn thiếu niên trên mặt đất, lại đưa mắt nhìn phía trên, "Ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết sao?"

"Ta sợ nhất chính là chết." Thiếu niên khoát khoát tay, vuốt tóc về đằng sau, cuối cùng cũng thấy rõ dung mạo của cô gái, "Cô dáng dấp thật xinh đẹp."

Âu Dương Sùng Hoa nhíu mày, quay lưng đi.

"Này, đừng đi, cô xem nơi này chỉ có tôi với cô, hơn nữa tôi cũng bị thương, nếu như cô không cứu tôi, thì tôi thật đã chết rồi. Cô làm người tốt thi làm đến cùng, giúp đỡ tôi đi." Thiếu niên lảo đảo bò dậy, nhưng mắt cá chân phải truyền đến đau đớn, làm cho hắn nhịn không được thấp giọng kêu lên tiếng.

Âu Dương Sùng Hoa đang đi về phía trước, nghe thấy ở sau người thiếu niên thấp giọng hô, bỗng nhiên dừng lại.

Tay nàng không khỏi tóm lấy ngực, vừa rồi là loại cảm giác gì vậy?

Đột nhiên ngực giống như bị một đòn đánh tời, đau nhói.

"Này, mắt cá chân tôi giống như bị trật khớp rồi, cô mau tới đây giúp tôi một chút." Thiếu niên gọi Âu Dương Sùng Hoa."Mau tới đây."

Âu Dương Sùng Hoa cũng không muốn quan tâm tới thiếu niên kia, nhưng cất bước đi cũng không cách nào tùy tâm, hơn nữa thứ làm nàng để ý, là chiếc nhẫn trên ngón tay, lại đang nóng lên rồi, giống như thúc giục nàng

"Dừng lại ——" thiếu niên nói còn chưa kịp nói xong, cả người hắn đã bị nâng lên, lấy tốc độ cực nhanh hướng sơn động lao đi.

Không tốt, hai cái lão quái nhân sẽ phát hiện ra hắn.

Âu Dương Sùng Hoa âm thầm khẽ cắn môi, bất kể như thế nào, nàng không thể để cho thiếu niên này có chuyện gì, có lẽ chuyện chiếc nhẫn có thể tìm được manh mối gì đó từ hắn..

"A a có chuyện gì vậy? cái gì đang hút ta vào đây" thiếu niên hoảng sợ kêu to.

Âu Dương Sùng Hoa toàn thân bổ nhào một cái, ôm lấy eo thiếu niên, quát khẽ: "Không muốn chết, thì câm miệng cho ta."

Thiếu niên không nói gì, cứ để Âu Dương Sùng Hoa ôm hắn, hai người bọn họ vẫn là đang không ngừng tiến về phía trước.

Nhưng mà, hai con ngươi của thiếu niên giấu kín dưới tóc đen, lúc này vụt sáng một chút, khóe miệng bắt đầu giơ lên.

Xem ra sư phó nói rất đúng, hai con quái vật kia vẫn còn sống cô bé này là ai?

Âu Dương Sùng Hoa ôm thiếu niên, theo thân thể của hắn bò tới đằng trước, dùng thân thể của mình chặn trước hấp lực, xoay người lại dùng một chưởng đánh bay hắn.

Thiếu niên theo lực đánh vào, rơi trên đất bùn nhấp nhô cách xa mấy thước, lúc này mới ổn định thân thể, hắn ngồi thẳng dậy, "Này, cô......"

Âu Dương Sùng Hoa nhìn thấy thiếu niên thoát hiểm thì tâm không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà nàng còn chưa biết rõ ràng tâm cảnh của mình thì người đã bị lực hút quấn vào trong sơn động.

Âu Dương Sùng Hoa bị té rớt trên mặt đất, làm nàng từ trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Cùng lúc đó, tự đỉnh đầu của nàng truyền đến"leng keng leng keng" xích sắt đụng vào nhau tạo thành tiếng vang

*****

"Tiểu oa nhi, ngươi không muốn sống nữa sao!" Lão nhân thanh âm tức giận, từ đỉnh đầu truyền đến.

Âu Dương Sùng Hoa lau đi vết máu ở khóe miệng, ngồi thẳng ngẩng đầu lên, nhìn qua đỉnh đầu hai lão quái nhân, "Ta chết đi, sẽ không có ai mang hai người ra khỏi đây."

"Tiểu oa nhi, đừng cho là chúng ta thật sự không dám giết ngươi!" Lời nói âm lãnh của Lão bà bà vang lên đồng thời một luồng hấp lực mạnh mẽ truyền đến.

Âu Dương Sùng Hoa cả người lần nữa bị hút lơ lửng ở giữa không trung.

Hấp lực mạnh mẽ, đè xuống phổi của nàng, hô hấp tắc nghẹn, làm gương mặt nàng trong khoảnh khắc trở nên tím ngắt.

"dừng lại, hai lão già các người lại đi khi dễ một cố nương bé nhỏ, còn gọi gì là giang hồ hảo hán." Thanh âm sáp khàn khàn, từ ngoài cửa động truyền vào.

Âu Dương Sùng Hoa nghe được thanh âm này, thân thể đột nhiên run lên, tên ngu ngốc này còn chạy tới làm cái gì, hắn thật sự không muốn sống sao?

Hiện tại mình căn bản không rảnh phân thân đi cứu hắn!

"Xú tiểu tử, chúng ta còn chưa có đi tìm ngươi, ngươi ngược lại tự đưa thân tới cửa tìm chết." Lão bà bà thấy thiếu niên đứng ở cửa động, thì gương mặt xấu xí trong nháy mắt vặn vẹo, âm hiểm cười liên tục.

"Lão thái bà chết tiệt, mạng của ta còn dài mà, ta cảnh cáo các ngươi, nhanh thả nàng ra, bằng không tiểu thiếu gia ta thủ hạ không lưu tình." Thiếu niên ngẩng đầu ưỡn ngực, một đôi mắt quýnh sáng, nhìn thẳng về phía trước.

"Lão nhân, tiểu tử này đến nộp mạng, ngươi sẽ không ngăn cản ta nữa chứ?" Lão bà bà nhìn về phía lão nhân, hỏi thăm.

"Lão thái bà đừng nói ngươi muốn tiểu tử này chết, nếu là lão nhân ta, ta cũng muốn giết tiểu tử này." Lão nhân nói, hổ khẩu chấn động, thanh âm rầm rĩ đinh tai nhức óc, lập tức tràn ngập tại cả trong sơn động.

Đủ để chấn vỡ màng nhĩ, tim phổi rống to, làm Âu Dương Sùng Hoa cả người cũng bắt đầu kịch liệt run rẩy lên.

Nếu không phải mấy ngày qua chăm chỉ tu luyện, làm cho nàng kịp thời bảo vệ tâm mạch của mình, chỉ sợ hiện tại đã bị một tiếng rống này, làm vỡ lục phủ ngũ tạng, bảy lỗ chảy máu đến chết.

"Bùm bùm" hai tiếng nổ mạnh, Âu Dương Sùng Hoa lần nữa ngã ngồi trên mặt đất

Nàng khó khăn từ mặt đất cố gắng đứng dậy, nhìn về phía sơn động, bóng dáng thiếu niên kia ở đâu.

"Ngươi" trái tim lại đang bắt đầu kịch liệt đau đớn, Âu Dương Sùng Hoa chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, nàng không cách nào ngăn cản ngực đau đớn, càng không cách nào ngăn cản chiếc nhẫn đang nóng lên.

Lúc thần trí sắp tiêu tán, Âu Dương Sùng Hoa chỉ cảm thấy mơ hồ trong tầm mắt, xuất hiện một bóng trắng

Còn chưa kịp nhìn, cổ mát lạnh, không có bất kỳ đau đớn, không có bất kỳ giãy dụa, nàng liền chìm vào trong bóng tối

Thiếu niên tay khoác ở eo Âu Dương Sùng Hoa, thân thể nghiêm nghị ngang nhiên đứng ở trong động, vốn là một đầu tóc dài đen nhánh, trong giây lát đã biến thành tóc trắng.

Đôi con ngươi xanh đen kia, cũng bởi vì màu tóc chuyển biến, mà biến thành một màu Kim Nhất Hồng.

*****

Dáng đứng phiêu dật, tóc trắng đón gió chập chờn, đôi mắt tản mát ra khí thế đe dọa kinh người

Thiếu niên đưa mắt nhìn về phía hai lão quái nhân, ánh mắt lúc sáng lúc tối, bóng dáng tựa hồ đã ở trong con ngươi đang đóng mở, phiêu hồn bất định.

Cho dù là đang ở phía trước hai người, cũng đoán không ra được người thiếu niên đang đứng ngay tại đây.

Lão bà bà khuôn mặt càng dữ tợn, trên người bà tỏa ra một luồng sát khí khiến người khác khiếp sợ

Cả trong sơn động, ngoại trừ tiếng gió lạnh, thì chỉ còn lại tiếng vang vọng của xích sắt va chạm vào nhau

Nhiều tiếng giống như quỷ kêu rên.

"Năm mươi năm rồi, năm mươi năm —— Thiên Dạ, ngươi vẫn không buông tha chúng ta!" Lão bà bà cùng lão nhân đồng thời ngửa mặt lên trời cười một tràng dài.

"Phong Tam lang, Phong Nhị nương, gia sư năm mươi năm qua cũng chưa từng có một ngày quên các ngươi. Năm mươi năm trước ngươi đưa cho gia sư giữ lại Thiên Sát cổ kia, gia sư để cho ta nếu gặp lại các ngươi thì phải trả lại."

Thiếu niên không nhanh không chậm lời nói trong sơn động vang vọng, trong bóng đêm một ánh sáng màu bạc trắng phát quang, hẳn là từ tứ phía cùng chiếu về phía trong sơn động lướt gấp qua hai người....

"Ha ha ha —— mặc dù chúng ta bị Thiên Dạ nhốt ở trong này đã năm mươi năm, ngày không thấy mặt trời, nhưng chúng ta lại được sống tự tại, không giống hắn mỗi ngày gặp Thiên Sát cổ ăn mòn, phải nói rằng chúng ta cũng có lợi đấy chứ." Lão nhân tiếng cười to bao trùm ở thiếu niên tiếng vang.

"Bành bạch." Thiếu niên song chưởng cùng đánh, tốc độ của hắn bằng mắt thường không cách nào thấy rõ, xuất hiện trước mặt lão nhân cùng lão bà bà.

Lão nhân cùng lão bà bà nhất tề bị thiếu niên bóng dáng có điểm quỷ dị khó lường, công phu có chỗ kinh người, lão bà bà càng lôi kéo dây xích, dùng lực quán tính đánh thẳng về phía thiếu niên, "Thiên Dạ cư nhiên lại phái tên tiểu tử như vậy lấy tính mạng hai ta, xem ra hắn từ lâu đã không còn được như năm đó, như vậy thì dù còn sống, thân cũng đã không thể động, tai không thể nghe thấy, miệng không thể nói."

"Các ngươi nói không sai, gia sư hiện tại bất quá giống như một người liệt" Thiếu niên nghịch qua tóc trắng của mình, ghé mắt cười nhìn qua Phong Nhị nương, Phong tam lang.

"Tiểu tử chết tiệt, chỉ cần ngươi dẫn chúng ta rời khỏi nơi này, chúng ta chắc chắn sẽ giao cho ngươi công phu cả đời bọn ta." Phong tam lang mắt hổ, nhìn thiếu niên.

"Có thể được Phong tam lang tiền bối coi trọng như thế, ta - Mặc Âm Trần này thật đúng là thiên đại phúc dày, chỉ tiếc...." thiếu niên nói, hai chân ngồi liên, người lơ lửng ở giữa không trung, hai tay rất nhanh đánh kết ấn.

"Ngươi" Phong tam lang cùng Phong Nhị nương nhìn tư thế ngồi của người tự xưng là Mặc Âm Trần, tay hắn còn có kết ấn.

Hai người trên mặt không còn vẻ thong dong, bình tĩnh, mà là dữ dội đột ngột, hai mắt biểu lộ ra sự sợ hãi chưa bao giờ có.

Phong Nhị nương càng run rẩy đôi môi, hỏi: "Ngươi............ ngươi là"

Đáng tiếc, lời của bà còn chưa tới kịp nói xong, cả sơn động đột nhiên sáng bừng lên như ánh sáng ban ngày bình thường.

"A a a ——"

Sơn động chợt sáng, làm Phong tam lang cùng Phong Nhị nương phát ra tiếng kêu vô cùng thê lương thảm thiết

Hai người kịch liệt đung đưa thân thể, thân thể kết nối chặt chẽ bị ánh sáng phóng xuống chia cắt.... .

Chỉ thấy Phong tam lang cùng Phong Nhị nương ở trong ánh sáng bạch quang rất nhanh bành trướng.

"Bạch....... Bạch Thiên Dạ, ngươi thật hèn hạ"

Phong tam lang điên cuồng hét lên, tiếng vang đinh tai nhức óc, bạo liệt.... .

Thiếu niên ôm lấy Âu Dương Sùng Hoa trên mặt đất, nhanh chóng lướt đi ra khỏi sơn động đang nổ tung

Crypto.com Exchange

Chương (1-50)