Truyện:Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc - Chương 46

Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc
Trọn bộ 50 chương
Chương 46
Giam cầm (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-50)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Âu Dương Sùng Hoa không nhanh không chậm, tiếp theo lời nói lành lạnh truyền đến: "Ngươi còn muốn nhìn cái gì?"

Nơi cổ đau nhói cũng không phải là giả, quả thật rất đau, nhưng nụ cười bên môi của Mặc Âm Trần càng sâu, "Làm sao có thể không nhìn đây? Sùng Hoa...... Ngươi nên biết, ta muốn cái gì......"

Ngón tay thon dài xoa nhẹ thân hình trắng muốt......

Mặc Âm Trần xuyên thấu qua sương mù liếc nhìn Âu Dương Sùng Hoa đang đứng cạnh bên......

Không biết là nhiệt độ trong bể tắm nước nóng hơi cao khiến cho Âu Dương Sùng Hoa chỉ cảm thấy thân thể nóng ran không chịu nổi, tầm mắt cũng trở nên vẩn đục mơ hồ.

Khi sương mù tiếp xúc da thịt khiến cho thân thể không kiềm được phát ra run rẩy, rốt cuộc là làm sao vậy?

Thậm chí từ giữa bụng xông lên một luồng cảm giác khiến nàng miệng đắng lưỡi khô, thật là khó chịu!

"Hương liệu ngươi đốt là cái gì?"

"Thích không? Đây tất cả cũng là vì ngươi chuẩn bị." Thanh âm Mặc Âm Trần không thấp không cao, nhưng khắp nơi lộ ra tà khí, giơ tay lên, vững vàng chế trụ tay cầm trâm cài của Âu Dương Sùng Hoa, đúng là không tốn sức chút nào."Ngươi nhìn ngươi xem, người lúc này thoải mái không, thế nào lại không biết quý trọng a."

Âu Dương Sùng Hoa cắn chặt môi dưới, đầu rất khó chịu, cảm giác vô lực, làm nàng cũng không cầm nổi cây trâm trong tay......

" Loảng xoảng", trâm cài từ trong tay rơi ra, theo âm thânh rơi vào trong ao nước......

Trong lòng đang liều mạng kháng cự, nhưng hai chân vẫn không thể nào chống đỡ được phần mệt mỏi, mềm nhũn lảo đảo ngã xuống đất......

Mặc Âm Trần thuận thế liền ôm Âu Dương Sùng Hoa đang suy yếu vào trong ngực.

Mặc Âm Trần đưa tay đụng chạm khiến trong miệng Âu Dương Sùng Hoa không chỉ có truyền ra ngân nga kiềm nén, mà phần rối loạn dị thường càng mãnh liệt hơn. Có chút thích thú nhìn Âu Dương Sùng Hoa dần dần sụp đổ, màu vàng đỏ trong hai mắt của Mặc Âm Trần như hai đốm lửa đỏ tăng vọt lên, ......

Âu Dương Sùng Hoa khó khăn ngẩng đầu lên, ngắm nhìn nam nhân trước mặt mỉm cười yếu ớt......

Ngay cả đã rời bỏ tránh né, nhưng vẫn là không thể đem sai lầm sửa chửa trở lại.

Hiện tại Mặc Âm Trần cũng không phải là đại nam hài mà bản thân đã từng quen thuộc, cả ngày hồn nhiên chỉ biết là quấn quít lấy nàng, hắn bây giờ quả thật chính là một bản sao của Mạc Phi Lê ——

Thân thể bởi vì phần phát hiện này không nhịn được mà khẽ run, hai chân vô lực không đứng vững, người xụi lơ ở trong ngực hắn, da thịt thân thiết khiến ặt nàng đỏ hẳn lên.

Hai mắt mê ly bắn tán loạn ra mời gọi, ngón tay Mặc Âm Trần lướt nhẹ qua cổ trắng nõn của Âu Dương Sùng Hoa, "Sùng Hoa, tứ ca ta có phải cũng là đối với ngươi thế này hay không?"

Thân thể Âu Dương Sùng Hoa như bị điện giựt, phần hỗn loạn trong nháy mắt cũng văng đi, trên dung nhan yêu kiều tuyệt mỹ tràn ngập một phần khuất nhục (bị áp bức lăng nhục), xấu hổ và giận dữ, "Mặc Âm Trần, ta cho rằng, ít nhất ngươi sẽ tin thai nhi trong bụng ta là của ngươi...... Nhưng xem ra, là ta sai lầm rồi, ngươi đã hoàn toàn thay đổi, trở thành người chỉ biết đi nghi kỵ."

Sắc mặt Mặc Âm Trần đột nhiên trầm xuống, nhưng chỉ trong giây lát đã khôi phục lại, "Vậy sao? Đó cũng là bởi vì ngươi, ta mới có thể trở nên thích đi nghi kỵ như vậy. Đứa nhỏ thật đúng là của ta sao?......"

Tay vuốt ve lên phần bụng hơi nhô ra của nàng, kéo một cái, khoảng cách hai người dán chặt gần hơn, cho đến không để lại một tia khe hở......

"Buông ta ra!" Bụng bị đè ép, cơn đau ngấm ngầm lại bắt đầu phát tác, tay Âu Dương Sùng Hoa chống đỡ trên ngực của Mặc Âm Trần.

Thế nhưng, phần cuồn cuộn như sóng triều gần như cắn nuốt nàng......

Âu Dương Sùng Hoa ngẩng đầu lên, đối diện chính là một đôi con ngươi màu vàng đỏ dị thường.

Thật sự rất đẹp, vàng đỏ ở giữa luân phiên, tạo nên thay đổi, rực rỡ sáng đẹp tựa như mộng như ảo.

Âu Dương Sùng Hoa chậm rãi duỗi tay ta, nàng không nhịn được mà chạm tới ánh mắt khiến cho nàng phát sinh chán ghét nhưng lại hết sức si mê.

"Âm Trần, không cần thay đổi, không cần thay đổi......"

"Là ngươi làm cho ta thay đổi, là ngươi làm cho ta biết cái gì gọi là đau triệt nội tâm, Sùng Hoa, cho nên ngươi nhất định phải phụ trách, chịu đựng tất cả......"

Mặc Âm Trần một tay nâng sau đầu nàng, một tay dò xét phía dưới bụng của Âu Dương Sùng Hoa......

"Đừng mà ——"

Tiếp xúc phần dưới nổi lên khiến Âu Dương Sùng Hoa run rẩy thét chói tai, đôi tay lại đang bất giác bám vào trên cổ của hắn, thậm chí còn để bản thân áp sát vào trong ngực hắn.

Trong lòng không ngừng kháng cự phần khát vọng, thân thể lại phản bội ý muốn của nàng.

Trong mắt ướt át là bởi vì sương mù quá mức đốt mắt, nguyên nhân vẫn là tuyệt vọng......

Thân thể biến hóa tuy rằng là bị hương liệu thúc giục, mới trở nên không chịu nổi như thế.

Nhưng, Âu Dương Sùng Hoa lại biết, tim của nàng đang dao động.

Dao động theo mỗi một lời nói lạnh như băng.

Đúng vậy a.

Tất cả đều bởi vì nàng, nên khiến cho Mặc Âm Trần trở thành một người khác.

Nhưng mà, hiện tại nàng ngoại trừ rời đi, cũng không có lựa chọn khác.

"Sùng Hoa, ngươi bây giờ đang suy nghĩ gì?"

Lời nói ấm áp của Mặc Âm Trần từ bên tai truyền đến, thân thể Âu Dương Sùng Hoa không nhịn được run lên.

Tay vẫn đang bám thật chặt trên bờ vai Mặc Âm Trần, ý thức trở nên suy yếu, giống như chỉ kéo nhẹ một cái, sẽ lập tức gảy đôi.

Âu Dương Sùng Hoa cũng không biết, thì ra đối mặt hắn lại khó khăn như thế ——

"Bụng của ta rất đau...... Rất đau......"

Đôi môi lúc này trắng hồng luân chuyển, tóc mai trên trán lấm tấm mồ hôi, sợi tóc sớm đã ẩm ướt, nhưng trên mặt lại không có tái nhợt như dự tính, mà là từ từ biến thành màu sắc đỏ tươi.

Hiện tại tri giác duy nhất, có lẽ cũng chỉ còn lại đau đớn nơi bụng truyền tới.

Bởi vì phần đau đớn kia, dù có muốn cứ như vậy ngất đi cũng không được.

Đầu ngón tay bởi vì quá đau đớn, mà bấu vào thật sâu trên da thịt ở bờ vai của Mặc Âm Trần......

"Hài tử, ta chỉ muốn hài tử!"

Lời nói không lưu loát từ giữa đôi môi thốt ra, giờ phút này Âu Dương Sùng Hoa không ngại vứt bỏ tôn nghiêm của chính mình.

Chỉ cầu có thể giữ được một tia hy vọng còn sống, Âm Trần, đây là hài tử của ta và ngươi a......

*****

"Âm Trần, cứu hài tử...... Hài tử......"

Âu Dương Sùng Hoa khổ sở cầu xin, trong một khắc hai mắt khép lại......

Nàng dường như thấy được đôi con ngươi quen thuộc......

Đó là một gương mặt tuấn lãng, đó là một đôi mắt tràn ngập thâm tình......

Cho đến giờ phút này, nàng mới an tâm.

Bởi vì nàng biết, tâm của Mặc Âm Trần, đối với nàng vẫn là có tình.

Mặc Âm Trần nhìn Âu Dương Sùng Hoa bất tĩnh ở trong tay của mình, hắn liền hoảng hốt, nhưng hơn nữa chính là một phần đau lòng không thể che giấu được......

"Sùng Hoa, vì sao ngươi đối với ta tàn nhẫn như vậy, tàn nhẫn tự tay đem tình cảm giữa chúng ta chặt đứt, tàn nhẫn cứng rắn mà đem ta chống đẩy ở ngoài trái tim của ngươi."

Mặc Âm Trần đưa tay, vuốt ve dung nhan quen thuộc đang ngủ, đã từng khi nào, hắn cũng là ôm lấy nàng như thế, đem nàng cung phụng như bảo bối trong tay.

Vậy mà hôm nay bảo bối đúng là vẫn còn ở đây, vì sao hắn lại chỉ cảm thấy trong lòng từng đợt đau đớn.

Ánh mắt nhìn thấy, chính là phần bụng nhô lên, Sùng Hoa có hài tử.

Hắn có cần phải vui vẻ hay không đây?

Nhưng, hắn lại không chút nào vui vẻ nổi.

Thai nhi trong bụng này lại là hài tử của hắn......

Hay là......

Vì sao phải đi nghi kỵ?

"Vì sao ta lại trở thành như vậy, vì sao ta lại trở thành như vậy......"

Mặc Âm Trần ôm Âu Dương Sùng Hoa vào trong ngực, cúi đầu xuống hỏi nhiều tiếng.

Không có trả lời, cũng sẽ không có được câu trả lời.

Nữ nhân này chưa bao giờ nghĩ tới cho hắn bất kỳ câu trả lời nào, cho dù là duới tình huống như thế, nàng vẫn là có thể làm được tâm không hoảng tính không loạn.

"Sùng Hoa, ngươi thật đúng là một chút cũng không thay đổi, vẫn có thể tra tấn ta như vậy......"

Mặc Âm Trần xốc lên tấm gấm bên cạnh, khoác lên người của Âu Dương Sùng Hoa, ôm nàng sải bước đi ra bể tắm nước nóng......

................................................................ .

Vật đổi sao dời, hình như có mọi thứ đang thay đổi, chỉ là lặng lẽ biến chuyển, khiến người không thể nhận ra, cũng không có ai nguyện ý mà để ý tới......

Chính là, mặc kệ từ từ biến chất.

Trên gương mặt truyền tới từng đợt lạnh lẽo, làm Âu Dương Sùng Hoa bừng tỉnh......

Nàng từ từ mở ra hai mắt, tầm mắt mơ hồ dần dần rõ ràng, khi thấy rõ là Mặc Âm Trần thì đôi mắt trợn to, trong mắt nàng lan tràn ý cười sau đó triển lộ ở trên mặt.

Nàng cười, ấy là loại phát ra từ nội tâm, chân thành tha thiết nhất, "Âm Trần...... Ta biết ngươi không bỏ được......"

Mặc Âm Trần kinh ngạc một hồi lâu, nhưng chỉ trong giây lát biến mất......

"Phải, là ta không bỏ được."

Mặc Âm Trần chứa đựng ý cười, trong mắt cũng là một mảnh lạnh như băng, tay của hắn vươn lên vén sợi tóc nơi gò má nàng, ngắm ngía, xem ra đúng là yêu thích không buông tay.

"Ta mơ một giấc mộng, một giấc mộng...... Thật dài thật dài......"

Âu Dương Sùng Hoa cúi đầu nói, cũng không để ý châm chọc trong giọng nói của Mặc Âm Trần, dường như chỉ khẽ thở dài một hơi.

"Hôm nay, tỉnh mộng?"

Mặc Âm Trần ngả ngớn nhướng mày, ngón tay quấn lên sợi tóc nàng, ánh mắt tà tà dò xét nàng, kéo chặt sợi tóc một chút.

Tay Âu Dương Sùng Hoa vẫn che đậy phần bụng đội lên, lắc đầu, lòng tràn đầy vui vẻ nói: "Không...... giấc mộng này, sẽ không tỉnh, sẽ không bao giờ tỉnh nữa."

Lúc nàng nói chuyện đó, trên mặt đầy hẳn là một phần ngọt ngào.

"Thật sẽ không tỉnh dậy nữa sao?"

Sức lực trên tay Mặc Âm Trần buông lỏng, tóc đen từng sợi một từ giữa ngón tay hắn trượt ra, lặng im nằm ở bên cạnh gò má Âu Dương Sùng Hoa.

"Ngươi nói có thể không?"

Âu Dương Sùng Hoa không hề sợ hãi chút nào liếc nhìn vào ánh mắt Mặc Âm Trần, lông mi vụt sáng, khẽ run bao trùm ở trên mí mắt.

Mặc Âm Trần ngồi thẳng người, mắt hướng xuống nhìn lại, vươn tay nắm lên, hai mắt không dấu vết, tỉ mỉ nhìn Âu Dương Sùng Hoa, "Sẽ không."

Lời nói ung dung tràn đầy bá đạo, giống như đang công khai biểu thị cái gì.

"Ta biết...... Ta biết ngay......"

Tay Âu Dương Sùng Hoa trước sau che ở lồng ngực, thật ra thì tỉnh hay không tỉnh đã không quan trọng, thật không quan trọng nữa.

Mặc Âm Trần nhìn mí mắt Âu Dương Sùng Hoa sắp sửa đóng lại lần nữa, một đám lửa giận xẹt qua đáy mắt......

Hắn bỗng dưng đứng lên, túm lấy Âu Dương Sùng Hoa, hỏi: "Thật sự có quan trọng như vậy sao?!"

Đầu óc hôn mê, vào lúc này trở nên thanh tỉnh biết bao.

Âu Dương Sùng Hoa rủ xuống mí mắt, làm cho Mặc Âm Trần không thấy rõ ánh mắt của nàng, mơ hồ thấy được lông mi thật dài chiếu xuống ở trên da thịt tái nhợt một ít bóng râm.

"Ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ gì, ta một chút cũng không hiểu ngươi."

"Âm Trần, ngươi không phải phải không hiểu ta, mà là ngươi nguyện ý hiểu ta."

Chậm rãi giương mắt, trên mặt Âu Dương Sùng Hoa vẫn là một mực duy trì bình tĩnh chưa hề thay đổi.

"Ta thật sự không hiểu ngươi, từ lúc bắt đầu gặp được ngươi, ta liền nơm nớp lo sợ, chỉ sợ ngươi sẽ có một ngày rời đi......"

Mặc Âm Trần nói ra lòng của mình, hắn rốt cuộc phải làm như thế nào, mới có thể để cho Sùng Hoa hiểu, lòng của hắn thật ra thì cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi......

Có một lần hắn cho là mình thay đổi, nhưng khi thấy nàng tái nhợt nằm ở trên giường, bộ dáng một chút tức giận cũng không có.

Hắn liền biết, bản thân không thể nào chịu đựng nổi nhất chính là nàng biến mất.

"Âm Trần, đời này là ta phụ ngươi, bây giờ ngươi đã cùng Đức Thanh công chúa......" Con ngươi mênh mông nước lơ đãng thoáng nhìn, cũng là cố ý xa lánh, "Ngươi không nên như vậy, ta với ngươi là không cách nào quay đầu lại được nữa."

"Sùng Hoa......"

Mặc Âm Trần không biết tại sao trong lòng giống như đang bị hung hăng đâm một nhát, tay không khỏi dùng sức bóp một cái rồi buông ra.

Âu Dương Sùng Hoa cúi xuống, không nói một lời, tóc dài từ trên vai trợt xuống, yên tĩnh nằm ở trên giường......

*****

"Sùng Hoa......" Mặc Âm Trần cúi đầu xuống khẽ gọi, gần như ngay cả chính hắn cũng không nghe được, "Ngươi......"

Giơ tay lên, có chút cứng đờ đưa về phía Âu Dương Sùng Hoa, nhưng kịp thời lùi về, quay lưng đi......

Âu Dương Sùng Hoa từ từ nằm trở lại, thể xác và tinh thần vào giờ phút này, chính là mệt mỏi, mệt đến nỗi nàng cái gì cũng không muốn suy nghĩ, không muốn cử động......

Chỉ hy vọng, có thể duy trì phần này yên tĩnh này đến vĩnh viễn......

............................................................

"Đinh linh ——"

Nhỏ nhỏ dài dài màu bạc mảnh khảnh gắt gao trói chặt trên chân của nàng, ở mắt cá chân đang đeo một cái chuông màu bạc tinh xảo, nhẹ giơ lên chính là đinh đang vang dội, rất là dễ nghe.

Nhưng, cái âm thanh chuông bạc này nghe vào trong tai Âu Dương Sùng Hoa đó chỉ là đau nhói, đang lúc ngơ ngẩn chỉ cảm thấy tâm trạng có vô số đau khổ, nhưng lại không biết từ đâu gây lên......

Trong phòng lớn như vậy, chỉ thắp nửa đoạn nến đỏ, Mặc Âm Trần sáng sớm rời đi không thấy trở về, hắn không cho phép bất luận kẻ nào đi vào, xung quanh chỉ có yên tĩnh trống trải.

Một người lẳng lặng, dựa vào cửa sổ Mộc Lan, ngắm nhìn một gốc hoa sen màu xanh ngoài cửa sổ vẫn nở rộ trong đêm tối.

Hoa sen của Trúc viên đúng là đã nở sao......

Thì thầm hỏi rồi biến mất theo gió, lung lay trong không trung dính vào hoa sen tựa như tình nhân an ủi.

Đau đớn lúc tốt lúc xấu, cũng không thể coi như là ổn định.

Nàng thậm chí đã quên trằn trọc không yên bao lâu, chỉ cảm thấy bên tai thỉnh thoảng có thanh âm đang kêu gọi tên của nàng......

Từng tiếng kêu vô cùng thân thiết, nhiều lần sắp chết vẫn luôn đem nàng kéo trở về.

Vòng đi vòng lại......

Trong phòng liên tục tràn ngập mùi vị thuốc đắng, không khí ngạt thở đến hơi hơi chát, làm cho nàng đã quên mùi hương của hoa sen.

Mấy ngày nay Mặc Âm Trần tựa như bề bộn nhiều việc, luôn đi sớm về trễ.

Chỉ có Tiểu Lục tử vào ban ngày sẽ đi tới đây một chuyến, nhìn nàng một chút hỏi thăm những thái y được Mặc Âm Trần cử đến, chính là sợ nàng có việc gì không hay xảy ra.

Tiểu Lục tử không một chút thay đổi, thái độ đối với nàng vẫn lạnh lùng.

Âu Dương Sùng Hoa thật cũng không thèm để ý, Tiểu Lục tử quả thật đúng là phải nhìn nàng như thế.

Cứ như vậy trôi qua năm ngày, nàng dần dần có khởi sắc, mùi vị đắng chát trong không khí cũng tản ra.

Thái y biến mất, Tiểu Lục tử cũng không trở lại, trong phòng lại chỉ còn có yên tĩnh.

Âu Dương Sùng Hoa từ từ đi trở về, ngồi vào chỗ của mình ở trước gương đồng, vén lên sợi tóc phủ trên trán......

Anh Hoa huyết ấn xinh đẹp giống như rỉ máu, lại đang nở rộ rực rỡ......

Hoa không phải hoa, người không phải người, lúc này ở trong sự đau khổ, ai có thể hiểu.

"Chặt không đứt, là duyên hay là nghiệt......"

Âu Dương Sùng Hoa lẩm bẩm tưởng nhớ, đầu ngón tay xẹt qua cánh hoa khiêu khích thân thể run rẩy, dọc theo cánh hoa da thịt dần dần nhiễm lên đỏ ửng, tràn ra dung nhập vào trong nhụy hoa, hé nở xinh đẹp cướp hồn đoạt phách......

Cửa phòng đột nhiên được mở ra, nam nhân cả người lệ khí, liền đứng ổn định ở cửa phòng.

Màu sắc hai mắt sớm bị ngọn lửa trong mắt bao trùm, hắn ngắm nhìn nữ tử ngồi ngay ngắn ở trước gương đồng, vì sao, đến nay, hắn vẫn là không cách nào cảm nhận được, nàng không chút mảy may nào hối hận?

Từ trong cung biết được tin tức, thiếu chút nữa khiến cho hắn chém đầu của người nọ.

Sùng Hoa, ngươi quả thật là vẫn luôn gạt ta?

Hài tử trong miệng ngươi nói là của ta và ngươi, là thật sao!!

Âu Dương Sùng Hoa xoay người lại, thần trí mơ màng suy yếu nương theo ánh nến, nhìn Mặc Âm Trần đứng ở cửa phòng......

Âm u bao phủ ở xung quanh hắn, bên ngoài một thân sát khí khó che giấu.

Cả hai vào lúc này, tựa hồ đã không tìm lại được phần tình cảm trước đây, nhưng cũng chỉ yên lặng không nói gì.

Ai cũng không muốn lên tiếng trước......

Âu Dương Sùng Hoa từ từ dời tầm mắt, nàng ngồi trở lại ở trước gương đồng.

Tiếng bước chân chuyển động trong phòng, nàng nhìn thấy nam nhân kia đang đi về phía mình, khóe miệng nổi lên một tia cười yếu ớt......

"Ngươi cứ như vậy không muốn nhìn đến ta?"

Mặc Âm Trần đứng sau lưng Âu Dương Sùng Hoa, ánh mắt long lanh sáng nhìn chăm chú vào nữ tử ở trong gương đồng.

"Nói ngươi cũng không tin, ta cần gì phải tự tìm mất mặt."

Âu Dương Sùng Hoa cầm lên cây lược gỗ trên bàn, nhẹ nhàng mà chăm sóc tóc của mình.

Âu Dương Sùng Hoa lạnh lùng, làm cho trong lòng Mặc Âm Trần dâng đầy lửa giận, rốt cuộc đè nén không được nữa, tiến lên, một phen giữ lại cánh tay Âu Dương Sùng Hoa, hung hăng túm lấy nàng đứng dậy, "Ta thật lòng thật dạ đối với ngươi, nhưng ngươi lại chỉ xem ta là đứa ngốc. Âu Dương Sùng Hoa a Âu Dương Sùng Hoa, Mặc Âm Trần ta cả đời này hối hận nhất một chuyện, chính là gặp phải ngươi ở trong rừng, từ đó liền Vạn Kiếp Bất Phục." (muôn đời muôn kiếp không trở lại được)

Sức lực trên tay rất lớn, Mặc Âm Trần dường như dùng hết lực đạo, đau, tiếng xương cốt phát ra như đang rên rỉ.

Âu Dương Sùng Hoa lại nở nụ cười, cười đến xinh đẹp mà tự đắc, "Ngươi đúng là đứa ngốc, nữ nhân như ta vậy, cần gì mà phải đi để ý, coi như ta đã chết rồi, không phải tốt hơn sao."

"Ngươi thật sự chết đi, xoay người sẽ hết sạch, nhưng ngươi không chết, ngươi hoàn hảo ngay ngắn mà tiếp tục sinh tồn!"

Mặc Âm Trần gầm lên, nếu như nàng đã chết, bản thân sẽ hết hy vọng, cũng sẽ chỉ biết nhưng nhớ tới nàng.

Nhưng nàng vẫn sống sờ sờ, đứng ở trước mặt của hắn......

"Không thể oán trách ta, đây là ngươi tự chuốc phiền, cần gì để người tới tìm ta?"

Âu Dương Sùng Hoa nói từng câu lạnh lùng, từng chữ đều châm biếm.

"Khó trách người nọ cũng nói, cõi đời này vô tình nhất chính là, liền thuộc về ngươi Âu Dương Sùng Hoa, ha ha, buồn cười a buồn cười, buồn cười ta lại vui vẻ chịu đựng như thế, chỉ vì ngươi, ta cái gì cũng có thể vứt bỏ, chỉ cần một nụ cười của ngươi, chỉ cần làm trong lòng ngươi có ta tồn tại."

Mặc Âm Trần tự giễu, hắn lui về phía sau mấy bước, mới từ từ ổn định được thân thể.

Crypto.com Exchange

Chương (1-50)