← Ch.15 | Ch.17 → |
"Uyển Uyển, không được nói bậy." Trăn Nhi trách nhẹ.
"Ta có nói sai sao? Họ chỉ là thị thiếp, cũng dám đến chỗ của vương phi cướp người, không phải hồ ly tinh thì là cái gì?!"
Biết Uyển Uyển là thay nàng bất bình, Triệu Như Hi thoáng cười nhạt trấn an nói: "Uyển Uyển, ta không muốn giành Vương Gia với các nàng, Vương Gia thích đi đâu thì đi, chẳng quan hệ tới ta."
Có lẽ là do mấy ngày nay chung sống hòa hợp với hắn, để cho nàng nhất thời quên một sự thật là hắn còn có mười mấy thị thiếp nữa.
Nghĩ đến tình cảnh sau khi hắn vừa nhìn thấy Băng phu nhân và Yến phu nhân xuất hiện đã quay người bỏ đi, tâm tình của nàng giống như bị người nào len lén đổ một giọt dấm, một chút chua chát dâng lên.
Nàng không thừa nhận mình là đang ghen, nàng chỉ là cảm thấy...... rất thất vọng về hắn, không sai, chính là thất vọng, cái này rất giống vốn là ngươi phát hiện có miếng bánh ngọt thoạt nhìn ăn thật ngon, kết quả sau khi ăn, phát hiện mùi vị không ngon như suy nghĩ trước đó của mình, còn có chút thiu.
Triệu Như Hi càng muốn thuyết phục mình, tâm tình lại càng rối loạn.
Cuối cùng nàng cầm miếng bánh hạnh đào nhét vào trong miệng, nghĩ nhờ vào đồ ngọt tới ổn định cảm xúc khác thường này.
Mặc dù Sa Lãng Thần cùng Băng phu nhân, Yến phu nhân cùng nhau rời đi, nhưng mà dọc theo đường đi hắn đều giữ yên lặng, chỉ nghe hai người không ngừng ở bên lỗ tai hắn cãi vả.
"Vương Gia, ngài phải làm chủ cho Sương muội muội, chắc chắn vì nàng bôi dầu trắng da mà Băng muội muội đưa tới mới chết ngất như vậy."
"Vương Gia, ngài đừng nghe Yến tỷ tỷ ngậm máu phun người, chắc chắn Sương tỷ tỷ chết không phải do bôi dầu trắng da mà Băng Nhi đưa, đừng nói Băng Nhi không có ý hại người, cho dù có, sao Băng nhi có thể ngu ngốc không kiêng dè mà đưa dầu trắng da hại chết nàng, lúc Sương tỷ tỷ bất tỉnh, chỉ có Yến tỷ tỷ ở đó, nàng mới là người có hiềm nghi lớn nhất."
"Vương Gia, nàng là hung thủ hại Sương muội muội."
"Vương Gia, hung thủ thật sự hại chết Sương tỷ tỷ là Yến tỷ tỷ."
Hai nàng tranh cãi không ngừng, chỉ trích lẫn nhau.
Đến phòng khách, sau khi Sa Lãng Thần ngồi xuống, ánh mắt lãnh khốc nhìn qua nhìn lại hai người, hai người lập tức bị sợ đến im lặng.
Đại tổng quản Nghiêm Thái vội vàng chạy tới."Thuộc hạ tham kiến Vương Gia."
"Nghiêm tổng quản, nguyên nhân cái chết của Sương phu nhân là gì?" Hắn mặt lạnh hỏi.
Lúc trước nhị quản gia tới bẩm báo hắn chuyện này thì hắn không hỏi thêm nhiều, là bởi vì cái chết của Sương phu nhân hắn đã sớm đoán được, cũng không ngoài ý, cũng đã tính toán tốt phải xử trí như thế nào.
"Hồi bẩm Vương Gia, kết quả khám nghiệm, Sương phu nhân là trúng độc chết."
" Có tra ra độc trong dầu trắng da mà Băng phu nhân đưa?"
"Trong kem trắng da không có độc." Nghiêm Thái đáp.
" Đã xét hỏi qua những thị tỳ?" Sa Lãng Thần lại hỏi.
"Đã xét hỏi qua, họ đều nói lúc Sương phu nhân ngất xửu, chỉ có Yến phu nhân ở đó, nhưng Yến phu nhân cũng không có cử chỉ đáng nghi, vừa thấy Sương phu nhân ngất xửu, đã vội vàng sai người đi mời đại phu."
Ánh mắt Sa Lãng Thần lại nhìn về hai người cơ thiếp."Nếu tạm thời tra không ra hung thủ, Bổn vương phạt các ngươi ở trong phòng của mình suy nghĩ mười ngày." Hai người này còn có chỗ cần dùng, vì vậy hắn cũng không nghiêm trị.
"Vương Gia......" Băng phu nhân có chút không phục muốn mở miệng, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn, lập tức ngậm miệng.
Vẻ mặt Sa Lãng Thần lạnh nhạt phất tay nói: "Đi xuống đi."
"Dạ, thiếp thân cáo lui." Hai người cúi chào, trước khi đi ra trừng mắt nhìn nhau, rồi mới rời đi.
Những ngày đầu năm, ngoài phòng tuyết rơi nhiều bay tán loạn, trăng sao mất đi ánh sáng.
Đêm đã khuya, vốn là thời gian nghỉ ngơi, nhưng ở trong phòng Triệu Như Hi lo lắng đi tới đi lui, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa đang đóng, mong đợi bên ngoài cánh cửa kia ngay lập tức, sẽ xuất hiện người nàng muốn nhìn thấy.
Uyển Uyển cũng mặt nóng nảy oán giận nói: " Rốt cuộc Trăn Nhi chạy đi đâu, mấy canh giờ rồi còn chưa trở lại, chờ nàng quay về, vương phi ngài nhất định phải mắng nàng thật nhiều." Tuy là oán trách, nhưng trong lời nói của nàng phần nhiều là sự lo lắng không thể che dấu.
Thuốc mà vị Lý đại phu ở Đô thành kia đưa cho Vương phi đã dùng hết rồi, giờ Tỵ (11giờ) Trăn nhi cầm đơn thuốc đi mua thuốc, không ngờ nàng đi lâu vậy, bây giờ cũng sắp đến giờ Hợi còn không thấy bóng người.
Uyển Uyển biết rõ Trăn nhi cũng không phải người ham chơi, mua xong thuốc, nàng nhất định sẽ lập tức trở về, không thể nào ở lại bên ngoài, nàng rất sợ Trăn nhi gặp chuyện không may.
Triệu Như Hi rất muốn nói mấy câu để an ủi Uyển Uyển, nhưng nàng cũng rất lo lắng cho Trăn nhi, trong chốc lát cũng không biết nên nói cái gì.
Đột nhiên, có người đẩy cửa bước vào, Uyển Uyển nhìn thấy Phù Dung, vội vàng bước đến hỏi: " Thế nào rồi, có tin tức của Trăn nhi không?"
Trên người Phù Dung mặc áo màu nâu nhạt phủ đầy tuyết, nàng quay lại đóng cửa, bỏ mũ trùm đầu xuống, vẻ mặt nghiêm trọng lắc đầu.
"Không có, tam quản gia nói sắc trời đã tối, trong thành cũng đã cấm đi lại ban đêm, ngày mai lại cho người đi tìm."
"Cuối cùng nàng đã đi đâu, cũng không nói tiếng nào!" Uyển uyển gấp đến độ dậm chân.
Phù Dung an ủi nói: "Có lẽ nàng gặp được người quen, trò chuyện vui mừng, nhất thời quên mất thời gian, đến khi nhớ tới đứng lên thì thấy sắc trời đã tối, đành ở bên ngoài không có trở lại."
"Trăn nhi mới không phải người như vậy, hơn nữa trong thành Lai Ngọc này, nàng cũng không có người quen nào."
"Ta nghĩ có thể nàng làm dở chuyện gì đó, nhất thời không về kịp, Uyển Uyển, ngươi cũng đừng quá lo lắng, đi nghỉ trước đi." Triệu Như Hi không muốn nghĩ đến chiều hướng không tốt, chỉ có thể an ủi nàng như vậy cũng là an ủi chính mình.
"Vương phi, Trăn Nhi sẽ không có chuyện gì chứ?" Vẻ mặt Uyển Uyển lo âu nhìn nàng, muốn cầu một cái bảo đảm.
Từ nhỏ nàng và Trăn Nhi đã cùng nhau hầu hạ vương phi, tình cảm của hai người còn thân hơn so với tỷ muội ruột, từ lúc nàng chậm chạp không về, nàng mơ hồ có chút lo lắng, cảm giác có chuyện gì không tốt xảy ra.
"Nàng......" Triệu Như Hi đang muốn mở miệng, đột nhiên cửa truyền đến một tiếng động lạ, giống như có vật nặng gì đó động vào cửa.
Uyển Uyển không có suy nghĩ nhiều, mừng rỡ nhảy dựng lên."Sẽ không phải là Trăn nhi trở lại chứ?"
Nói xong liền chạy ra cửa, cánh cửa mở ra, gió rét gào thét lập tức thổi vào, ngay sau đó, khi nhìn thấy người nằm lăn ở trước cửa thì nàng kêu lên một tiếng, "Trăn nhi, ngươi làm sao vậy?"
Đền lồng treo ở trước cửa đã bị gió thổi tắt, nàng nhất thời không thấy rõ mặt mũi của nàng ấy, chỉ có thể mơ hồ từ thân hình của nàng nhận ra là Trăn Nhi. Uyển Uyển ngồi xổm người xuống muốn đỡ nàng lên, nhưng người của nàng ấy lại nặng đến mức làm nàng nhất thời đỡ không nổi.
Thấy thế, Triệu Như Hi cũng bước nhanh tới giúp đỡ, lúc cùng Uyển Uyển mỗi người một bên đỡ thân thể của nàng thì Triệu Như Hi cảm thấy trên tay có chút ướt dính, mà chóp mũi mơ hồ ngửi thấy một mùi tanh ngọt.
Nàng có chút kinh hãi, cùng uyển uyển đỡ nàng ấy vào trong nhà, ngồi vào trước bàn, đi tới dưới ánh nến, nhìn rõ tình hình củaTrăn nhi, mắt nàng trợn tròn, sắc mặt trắng bệch kinh hãi, há miệng nói không ra lời.
Lúc này Uyển Uyển cũng nhìn thấy máu chảy ướt đẫm một mảng trên người Trăn nhi, hoảng sợ thét lên, "A —— Trăn nhi, tại sao ngươi lại biến thành như vậy? Là ai làm ngươi bị thương?!"
Phù Dung thấy thế cũng đầy hoảng sợ."Tại sao có thể như vậy? Ta... ta đi tìm quản gia gọi đại phu đến." Nàng hốt hoảng chạy ra ngoài.
Uyển Uyển nhìn thân thể Trăn Nhi nhuộm đầy máu, không ngừng lo lắng khẩn trương, hốc mắt cũng ửng đỏ."Trăn nhi, Trăn nhi, ngươi tỉnh tỉnh, là ai làm ngươi bị thương đến như vậy?!"
Triệu Như Hi sợ hãi, máu chảy trên người Trăn Nhi, làm xiêm y nàng mặc nhuộm đỏ chói, mùi máu tươi bay khắp phòng làm cho nàng mấy lần muốn ói.
Giây lát, nàng run rẩy vươn tay, ở chóp mũi nàng thăm dò, phát hiện nàng đã không còn thở, chưa từ bỏ ý định nàng lại sờ về phía động mạch cổ của nàng, cũng không cảm nhận được bất kỳ nhịp đập nào.
"Uyển Uyển, Trăn nhi nàng, nàng......" Môi Triệu Như Hi run rẩy, từ chết nghẹn ở cổ họng, lần lữa nói không ra miệng.
Nước mắt Uyển Uyển kiềm nén đã lâu không bị khống chế cứ thế rơi xuống, nàng ôm chặt lấy mặt của Trăn nhi, ở bên tai nàng kêu khóc, "Trăn nhi, ngươi mau tỉnh lại, đừng dọa ta, ngươi mau tỉnh lại, đừng dọa ta cùng vương phi như vậy...... Vương phi, từ trước đến nay Trăn nhi nghe lời của ngài nhất, ngài mau gọi nàng tỉnh lại, để nàng đừng tiếp tục ngủ nữa......"
"Uyển Uyển...... Trăn nhi nàng, nàng chết, chết rồi!" Triệu Như Hi khó khăn nói ra những lời này.
Uyển Uyển không muốn tiếp nhận sự thực này, bi thương gào khóc: "Không, Trăn nhi không có chết, Phù Dung đi tìm đại phu rồi, nhất định đại phu sẽ cứu sống nàng, nàng sẽ không chết!"
Giống như nàng nói như vậy, Trăn nhi sẽ thật không chết. Triệu Như Hi cảm thấy cổ họng giống như bị cái gì chận lại, không nói ra được lời gì, toàn thân bất giác cũng khẽ run.
Khi đó bỗng dưng nàng đi tới nơi dị thế này, không phải là không sợ, nhưng nhờ có Trăn nhi và Uyển Uyển luôn luôn ở bên chăm sóc nàng, nhất là Trăn nhi, nàng là người tỉ mỉ lại săn sóc, rất nhiều chuyện chưa cần nàng mở miệng trước, Trăn nhi đã có thể thay nàng suy nghĩ trước một bước, mặc dù chỉ chung sống cùng Trăn nhi hơn hai tháng , nhưng nàng cũng luôn dựa dẫm vào nàng ấy.
Hôm nay cứ như vậy nhìn nàng ấy chết đi, nàng giống như mất đi một người thân, trong lòng bi thương cũng không ít hơn Uyển Uyển
"Trăn nhi, ngươi nói cho ta biết là ai hại ngươi?! Ngươi nói cho ta biết, ta báo thù cho ngươi! Trăn nhi, Trăn nhi......" Uyển Uyển bi phẫn lay gọi Trăn nhi, nhưng nàng ấy cũng không có cách nào lên tiếng, càng không cách nào nói ra hung thủ giết hại mình là ai.
Không lâu sau, Phù Dung dẫn tam quản gia tới.
Nhâm Khang vừa bước vào phòng, Uyển Uyển vội hỏi, "Tam quản gia, đại phu đâu? Sao đại phu còn chưa tới?"
Nhâm Khang hành lễ trước với Triệu Như Hi, sau mới nói: "Đã sai người đi mời đại phu, ta nhìn tình hình của Trăn nhi trước một chút."
Hắn đi tới bên cạnh Trăn nhi xem xét, phát hiện trên người nàng bị chém vài đao, đao nào cũng trí mạng, đã không còn hơi thở, mày hắn nhíu lại, nhìn về phía Uyển Uyển, biểu hiện lấy làm tiếc, "Nàng đã đi rồi."
"Không, không, nàng không có chết, nàng không có chết!" Uyển Uyển sụp đổ lớn tiếng khóc, không tiếp nhận nổi sự thật này.
Triệu Như Hi bước đến ôm lấy Uyển Uyển, nàng nghẹn ngào không nói ra lời an ủi, bởi vì lúc này trong lòng nàng cũng cảm thấy bi thương giống vậy.
Nhâm Khang gọi tới mấy tên hạ nhân, muốn khiêng thi thể Trăn nhi đi, Nhưng Uyển Uyển liều chết không chịu, nàng thoát khỏi tay Vương phi, kinh hoàng hô: "Các ngươi muốn mang Trăn nhi đi đâu?"
Thấy nàng đau lòng như thế, Nhậm Khang nhẹ lời giải thích, "Trăn nhi đã chết, ta cho người khiêng thi thể nàng xuống trước, tránh quấy nhiễu đến vương phi, ngày mai lại sai người đưa thi thể nàng đi an táng."
Đột nhiên sực nhớ ra gì đó, Uyển Uyển nắm lấy cánh tay của hắn, vội nói: "Trăn nhi là mới vừa bị người khiêng đến cửa, hung thủ kia nhất định chưa đi xa, tam quản gia, các ngươi mau đuổi theo, nhất định có thể bắt được."
"Chuyện này ta sẽ tự bẩm rõ Vương Gia, chờ chỉ thị của vương gia."
"Đợi thêm nữa sẽ không kịp, ngươi còn không đi bắt hung thủ, hung thủ sẽ chạy thoát!" Uyển Uyển kích động vừa đẩy vừa kéo, muốn giục hắn đi bắt hung thủ giết hại Trăn nhi, báo thù cho nàng.
Lời nói của Uyển Uyển nhắc nhở Triệu Như Hi, nàng cũng tiến lên phía trước nói: "Trăn Nhi êm đẹp đi ra ngoài, trở về lại biến thành một cỗ thi thể bị đặt ở trước cửa viện này, nói rõ rằng hung thủ nhất định có liên quan với người trong vương phủ, nếu bây giờ lập tức tra kỹ vương phủ, có lẽ có thể bắt được hung thủ."
Cho dù không bắt được hung thủ, ít nhất cũng có thể tra ra được đầu mối gì, lại kéo qua một đêm, chỉ sợ chứng cớ đã bị hung thủ tiêu hủy.
"Vương phi, chuyện này tiểu nhân phải xin ý kiến Vương Gia trước, sẽ đi xử lý." Nhâm Khang cung kính nói. Tra xét cả vương phủ, việc này quan hệ trọng đại, hắn không làm chủ được.
"Phải đợi hắn hạ lệnh mới có thể cho người điều tra, đúng không? Được, ta sẽ đi tìm hắn." Triệu Như Hi bất mãn nói xong, cũng không đợi Nhâm Khang mở miệng liền cất bước đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa, nàng đã nhìn thấy Sa Lãng Thần đang đi về hướng này, nàng lập tức bước nhanh lên trước đón, "Vương Gia đến rất đúng lúc, trước đây không lâu có người giết chết Trăn nhi, còn để thi thể của nàng trước cánh cửa, hung thủ nhất định đang ở trong vương phủ, xin Vương Gia lập tức phái người tra xét kỹ toàn bộ vương phủ, tìm ra hung thủ sát hại Trăn nhi ."
Sa Lãng Thần thấy ngoài trời tuyết rơi nhiều, trên người nàng không phủ (khoác) áo choàng, chỉ mặc một cái áo màu xanh nước biển, khẽ nhíu mày."Chuyện này Bổn vương sẽ sai người xử lý, ngươi vào nghỉ ngơi trước đi."
Nàng cảm thấy hắn căn bản là đang lấy lệ cho qua, trong ngực Triệu Như Hi một cảm xúc bi phẫn nổ tung, lửa giận dâng cao nàng chất vấn nói: "Có phải bởi vì Trăn nhi chỉ là tỳ nữ, cho nên ngươi căn bản không quan tâm sống chết của nàng, cũng lười đi tra xét hung thủ giết hại nàng là ai?"
"Bổn vương chưa nói không tra." Chuyện này hắn tự có chừng mực.
"Vậy ngươi lập tức hạ lệnh cho người điều tra."
"Hiện tại đêm đã khuya."
"Đêm khuya thì sao? Hiện tại không bắt hung thủ, đợi đến ngày mai, chờ hung thủ tiêu hủy hết tất cả đầu mối và chứng cớ, thì điều tra khó khăn rồi."
Sa Lãng Thần thấy cảm xúc của nàng hơi không khống chế được, nhìn Phù Dung cùng đi theo ra ngoài phân phó nói: "Đỡ vương phi trở về phòng nghỉ ngơi."
Phù Dung vâng vâng dạ dạ gật đầu, bước nhanh lên trước dìu nàng.
Triệu Như Hi dùng sức hất tay Phù Dung ra, tức giận trừng mắt nhìn chằm chằm Sa Lãng Thần."Ta thật ngu, ngay cả cơ thiếp của ngươi bị người hại chết, ngươi cũng không động lòng, chỉ phạt hung thủ giết người suy nghĩ mười ngày, làm sao sẽ để ý đến cái chết của một tỳ nữ."
Từ lúc mới nhìn thấy thi thể của Trăn nhi , trong lòng nàng vẫn luôn kiềm nén sự kinh hoảng, sợ hãi, tức giận cùng bi thương, lúc này cũng không kiềm nén được nữa, tất cả ở thời khắc này trút hết vào hắn, "Đối với ngươi mà nói, một tỳ nữ nhỏ bé không đáng kể chết đi cũng chỉ giống như chết một con kiến, nhưng đối với ta mà nói, nàng tựa như người thân của ta, hung thủ kia lớn mật như thế dám ở trước cửa của ta giết người, kế tiếp có phải hay không đến lượt ta?!"
Vốn nàng tưởng rằng chỉ cần nàng khiêm tốn sống qua ngày, tranh chấp trong vương phủ cũng sẽ không liên lụy đến trên người nàng, không ngờ đối phương đến một tỳ nữ vô tội đều không bỏ qua cho.
Phù Dung nghe Vương phi trách mắng Vương Gia như vậy, sắc mặt bị dọa sợ đến trắng bệch, ánh mắt sợ hãi không ngừng trên mặt hai người nhìn qua nhìn lại.
Nét mặt Sa Lãng Thần thoáng hiện một chút tức giận."Ngươi tỉnh táo một chút."
Tính cách của Triệu Như Hi luôn luôn ôn hòa, nhưng mà giờ phút này cũng khống chế không nổi cảm xúc mãnh liệt tràn ngập trong lòng, nhìn hắn
Gầm hét lên:"Trăn nhi chết thảm ở trước mắt ta, ngươi bảo ta tỉnh táo thế nào? Nàng là vì đi ra ngoài giúp ta hốt thuốc mới bị người giết hại, vương phủ này của ngươi đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Ta không cùng người tranh cũng không cùng người giành, tại sao ngay cả tỳ nữ của ta đều không bỏ qua cho, để nàng chết thảm như vậy......"
Nói tới đây, đột nhiên trong miệng nàng nôn ra một ngụm máu, ngay sau đó, hai mắt nàng tối sầm lại, cả người đổ xuống.
Sa Lãng Thần vội vàng đỡ lấy thân thể ngã xuống của nàng, nhìn khuôn mặt nàng tái nhợt gầy gò mắt nhắm chặt, khóe miệng vết máu nhuộm đỏ tươi, yếu đuối giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi nhân thế, trái tim của hắn xiết chặt lại giống như bị người nào bóp mạnh, truyền đến đau đớn, sắc mặt luôn luôn lạnh lùng vào lúc này hiện ra vẻ vội vàng.
"Mau gọi đại phu......."
← Ch. 15 | Ch. 17 → |