Tử Lan, chờ phụ thân!
← Ch.19 | Ch.21 → |
Phản ứng của hắn đã chứng minh... hắn bị trúng tim đen rồi hả?
"Cái Phỉ Thúy Lục Liễu gì, ta không biết!" Giọng nói của Chu Tử Mặc càng cứng ngắc, mà khuôn mặt khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia cũng đột nhiên đỏ hồng lên.
Trong lòng Tử Lan Thanh vui vẻ, rõ ràng tiểu quỷ này cũng xấu hổ!
"Hôm nay, công chúa mang đến hai miếng bánh ngọt, rất giống với điểm tâm mà hôm qua ta ăn, tên là Phỉ Thúy Lục Liễu." Tử Lan Thanh chớp chớp đôi mắt nho nhỏ, rất hoang mang hỏi, nhưng đây chỉ là cái bẫy đầu tiên nàng bố trí cho Chu Tử Mặc.
Hôm nay, nhất định nàng phải làm cho tiểu quỷ này thừa nhận, hắn quan tâm nàng!
"A, ngươi nói điểm tâm màu xanh lá hôm qua ta đưa cho ngươi ăn sao. Đó là đồ trong cung mẫu phi ăn còn dư lại, ta thấy ném đi rất lãng phí, nên mang cho ngươi." Chu Tử Mặc tùy ý nói, nhưng tay hắn cũng nhẹ run rẩy.
Con nhóc béo ú này sẽ không phát hiện cái gì chứ?
"Nhưng tại sao công chúa nói loại điểm tâm này rất đáng tiền, hình như là nghìn lượng một miếng, một nghìn lượng là rất nhiều tiền sao?" Tử Lan Thanh giả vờ tò mò hỏi, nhưng trong mắt nàng liên tục xuất hiện lưu quang.
"Hắc... trong cung mẫu phi cái gì cũng rất nhiều tiền." Chu Tử Mặc giống như đang an ủi mình, khẳng định nói.
Chớp mắt một lần nữa, "Thật vậy ạ?" Tiếng Tử Lan Thanh tràn đầy trêu chọc.
"Đương nhiên." Mặc dù không biết Tử Lan đang có cái mưu ma chước quỷ gì, nhưng bây giờ hắn đã bị buộc đến bước này, chỉ có thể trả lời như vậy thôi.
"Vậy ngày mai ngươi cho ta thêm hai đĩa nữa, ta và Chu Tử Ngữ mỗi người một đĩa được không?" Tử Lan Thanh nhướn mày, đắc ý nhìn Chu Tử Mặc.
Hừ, tiểu quỷ kia ta không sợ ngươi không nhận tội!
Nghe đến đó, mặt Chu Tử Mặc biến sắc, lần trước muốn một đĩa cũng đã là ngàn khó khăn trăm trở ngại, lần này còn là hai đĩa! Hương liệu trong cả hoàng cung thì mất hai tháng mới có thể làm một đĩa!
"Chuyện này..." Chu Tử Mặc rất khó xử.
"Chút chuyện nhỏ này cũng làm không được, còn nói làm phụ thân cái gì, ta thấy ngươi trực tiếp làm nhi tử của ta đi!" Ngón giữa của cô gái mập nào đó giơ thẳng ra, cực kì khinh bỉ nói.
Bị tiểu quỷ mập này bặt nạt, lòng Chu Tử Mặc như lửa đốt, nhưng hắn thật sự không chắc chắn ngày mai có thể có hai đĩa Phỉ Thúy Lục Liễu luôn.
"Hay là Phỉ Thúy Lục Liễu rất trân quý, cho nên..." Con ngươi Tử Lan nhìn tiểu quỷ Chu Tử Mặc đang nghẹn đến một cái rắm cũng không ra được, vì vậy bắt đầu tiến hành dẫn dắt.
"Hoàn toàn không có chuyện đó, không phải là hai đĩa Phỉ Thúy Lục Liễu thôi sao! Ngày mai ta đưa cho ngươi là được!" Chu Tử Mặc cắn răng nghiến lợi nói.
Tóm lại, muốn hắn thừa nhận ngay trước mặt Tử Lan là mình quan tâm nàng, đó là chuyện tuyệt đối không thể làm được! Cùng lắm hắn mặt dày mày dạn đi xin mẫu phi.
Nhìn vẻ mặt hung ác của Chu Tử Mặc, Tử Lan Thanh nhất thời sững sờ, muốn tiểu quỷ này thừa nhận quan tâm mình, thật sự là chuyện khó khăn.
Nụ cười trên khóe miệng càng ngày càng đậm, đột nhiên Tử Lan Thanh phát hiện, nàng cần gì phải biết rốt cuộc hắn có thừa nhận hay không, chỉ cần nàng biết, hắn quan tâm mình, là được rồi...
"Phỉ Thúy Lục Liễu ta không muốn nữa, sau khi ngủ trưa ngươi dẫn ta đi dạo phố là được." Tử Lan Thanh biết Phỉ Thúy Lục Liễu rất quý giá, nàng không muốn làm khó Chu Tử Mặc, chỉ cần biết hắn thật lòng quan tâm nàng là được, không muốn cố chấp nhiều như vậy.
Giữa hắn và nàng có rất nhiều việc không cần nói rõ.
"Được." Nghe thấy lời nói của Tử Lan Thanh, khuôn mặt cứng ngắc của Chu Tử Mặc này hơi dãn ra, thật may nha đầu mập này không muốn Phỉ Thúy Lục Liễu nữa, nếu không hắn thật sự không biết đi nơi nào để lấy hai đĩa về cho nàng.
Có lẽ thật sự sẽ đi cướp về!
...
Trên một ngôi nhà màu xanh ở trên núi phía xa, thiếu niên xinh đẹp yên tĩnh nhìn thành trấn phồn hoa dưới chân núi, nơi đó có một cô nhóc mập ba tuổi, lúc còn rất nhỏ, sẽ giơ ra bàn tay nhỏ bé béo ụt ịt nắm lấy khuôn mặt của hắn, ngọt ngào kêu 'Hồng ca ca'.
Hắn thích nàng, như là ca ca thích muội muội của mình; hắn không muốn rời khỏi nàng, vì ca ca phải bảo vệ muội muội.
Nhưng hắn lại không thể không rời đi, không phải chỉ vì có người không muốn hắn ở lại đó, còn là do đôi cánh của hắn còn chưa vững chắc.
Hãy chờ, hãy đấu tranh, hãy cố gắng! Đợi đến khi lông cánh hắn đầy đủ, chắc chắn hắn sẽ đứng ở chỗ này lần nữa. Đến lúc đó, hắn sẽ bảo vệ nàng, không cho bất cứ kẻ nào khi dễ nàng nữa.
Trong ánh mắt kiên nghị lộ ra tia sáng khát vọng với tương lai...
Xoay người, kiên định bước từng bước, vì mỗi một bước đều là vì tương lai.
Thiếu niên thanh tú đi mất không bao lâu, bóng dáng một tuyệt mĩ nam tử mặc quần áo trường bào màu trắng phủ xuống, chân mày xinh đẹp lúc này nhẹ nhàng nhíu lại.
Đôi môi khéo léo đẹp đã không ngừng đóng rồi lại mở, nhưng cũng không nói ra cái gì.
Cuối cùng, cặp mắt lưu ly lưu luyến nhìn thành trấn phồn hoa một cái, sau đó bóng dáng đẹp đẽ biết mất ngay tại chỗ.
Chỉ lưu lại một câu còn mơ hồ còn chưa nói hết lời, "Tử Lan, chờ phụ thân..."
Buổi chiều ngoài đường rất náo nhiệt, lúc này hai cô nhóc mập đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đột nhiên, Tử Lan Thanh giống như cảm nhận được cái gì đó, ngẩng đầu nhìn dãy núi màu xanh cao lớn trước mặt, nơi đó... hình như có người nào đó đang chào hỏi nàng.
"Tử Lan, sao vậy?" Chu Tử Ngữ thấy tự nhiên ánh mắt của Tử Lan trở nên mê mang, dùng cánh tay mập mạp đụng nàng một cái.
"Không có... Không có gì, chỉ đang nghĩ, nếu hai người chúng ta đều lớn lên, có phải đều là mỹ nữ tuyệt sắc hay không?" Tử Lan Thanh thu hồi tầm mắt của mình, mới vừa mất hồn trong nháy mắt, chắc chắn đều là ảo giác.
"A, chúng ta là mỹ nữ?" Chu Tử Ngữ khiếp sợ nhìn Tử Lan, thật sự không hiểu trong đầu cô nhóc ba tuổi này đang suy nghĩ cái gì.
Sao đột nhiên lại nói đến đề tài này, hơn nữa...
Các nàng như vậy mà mỹ nữ...
"Nếu các ngươi là mỹ nữ tuyệt sắc thì heo đều biết leo cây!" Chu Tử Mặc ở bên cạnh lạnh nhạt nhìn sang hai con nhóc béo ú, một người khuôn mặt nhỏ nhắn mập phì, một người có con ngươi nho nhỏ, chỉ bằng hai thứ này, cũng biết họ tuyệt đối không có tiềm chất làm mỹ nữ tuyệt sắc.
"Chu Tử Mặc! Ngươi phải biết rằng sau khi ta lớn lên sẽ trở thành mĩ nữ!" Tử Lan Thanh tức giận nhỏ giọng gầm thét, cái tên Chu Tử Mặc chết tiệt này lại dám ghét bỏ dung mạo của nàng.
"Chỉ bằng đầu óc tưởng tượng của ngươi." Chu Tử Mặc chỉ chỉ đầu của chính mình.
"Ngươi..." Tử Lan Thanh thật rất muốn cắn chết nam nhân này.
"Hừ, chúng ta xuống đi dạo một chút." Hiện tại có Chu Tử Ngữ ở đây, nàng không thể há miệng mắng chửi, cho nên quyết định khiến Chu Tử Mặc lo lắng một phen.
Nàng và Chu Tử Ngữ đi chơi mất tích, hắc hắc... Nhất định sẽ vô cùng đặc sắc!
"Chúng ta cùng xuống đi." Chu Tử Mặc không ngăn cản vì ngày hôm nay hắn cũng đi dạo phố với Tử Lan Thanh.
Vừa xuống xe ngựa, Tử Lan Thanh giống như một con ngựa hoang thoát dây cương, thân thể linh hoạt béo ụt ịt này không hề giống như của một đứa trẻ ba tuổi.
Nhưng mặc dù có chạy loạn như thế nào, đến lúc nàng ngừng lại, Chu Tử Mặc sẽ xuất hiện ở phía sau các nàng.
Nếu bây giờ là hiện đại, Tử Lan Thanh chắc chắn hoài nghi có phải Chu Tử Mặc gắn cái ra đa gì trên người của nàng hay không.
Nếu không, làm sao hắn có thể bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu tìm được nàng?
Chỉ là...
Khi Tử Lan Thanh nhìn thấy trước phía trước có hai đứa trẻ mập, thì có chủ ý nàng chắc chắn có thể làm như vậy.
...
"Tử Lan, đi dạo đủ rồi trở về thôi." Tay Chu Tử Mặc đặt lên trên người cô nhóc mập mạp.
Đứa nhỏ phía trước quay đầu lại, mặc dù mặc quần áo của Tử Lan, nhưng lại không phải Tử Lan, mà là một nam hài mập mạp.
Khuôn mặt đáng yêu nhỏ nhắn của Chu Tử Mặc lập tức trở nên âm u.
Lúc này, đứa trẻ mập mạp đi bên cạnh còn cao hơn nàng một cái đầu cũng xoay người, vẫn là một tiểu nam hài.
Khuôn mặt u ám của Chu Tử Mặc trở nên xanh mét, d. d. le. quy. don^ chan_chan chết tiệt con nhóc kia không chỉ chạy một mình, còn mang theo Chu Tử Ngữ!
Hai đứa bé kia, không có người lớn bảo bệ, chẳng lẽ không sợ bị lừa gạt hả?
Mà lúc này, trong một chiếc xe ngựa cũ nát, Tử Lan Thanh và Chu Tử Ngữ mặc trang phục của bé trai, hai khuôn mặt mập mạp đều tò mò quan sát chung quanh.
Đột nhiên, Chu Tử Ngữ ghé vào bên tai Tử Lan Thanh, khe khẽ nói, "Ta nghi ngờ là chúng ta bị người buôn lậu lừa lấy."
Nghe xong lời nói của Chu Tử Ngữ, mắt Tử Lan Thanh trợn lên một chút, bây giờ tiểu tử mập này phản ứng được.
Nhớ về một tiếng trước...
"Hai người bạn nhỏ, các ngươi lạc đường hả?" Một vị đại thúc tuổi trung niên thô bỉ cười đểu hỏi.
Tử Lan Thanh nhìn vị đại thúc trung niên đang cười xấu xa kia, thật muốn hỏi hắn, đại thúc, ngươi cần gì viết to năm chữ 'ta là bọn buôn người' ở trên mặt hả?
Vốn định trực tiếp tránh ra, nhưng đột nhiên nghĩ đến một ý tưởng hoàn toàn hù dọa được Chu Tử Mặc, vì vậy Tử Lan Thanh làm bộ đáng thương nhìn đại thúc trung niên kia, "Chúng ta không tìm được ca ca."
"Đại thúc biết hắn đang ở đâu, đại thúc mang bọn ngươi đi, được không?" Đại thúc hơi khẩn trương bỉ ổi xoa xoa bàn tay, xem ra không phải kẻ hay phạm tội nhiều lần.
"Được." Ngọt ngào trả lời, khuôn mặt nhỏ nhắn béo phì của Tử Lan Thanh tặng cho trung niên nam tử kia một nụ cười xán lạn.
Nhìn đại thúc trung niên kia đang mở cờ trong bụng, đứa trẻ chỉ là đứa trẻ, chỉ cần hắn nói một câu, bọn họ đã ngoan ngoãn mắc câu.
Vì vậy, hai nhóc mập Tử Lan Thanh và Chu Tử Ngữ ngồi lên xe ngựa của đại thúc buôn người.
Mà hiện tại cuối cùng Chu Tử Ngữ cũng phản ứng lại.
"Ta nghe nói rất nhiều đại nhân thích ăn thịt trẻ con, ta còn nghe nói, có vài người sẽ ăn tim trẻ con để luyện công, ta còn nghe nói..."
"Hắc... Những thứ này ngươi nghe ai nói." Tử Lan Thanh nhìn dáng vẻ hớn hở của Chu Tử Ngữ, không khỏi hơi hoài nghi, lúc này nàng có biết mình đang nói cái gì hay không?
"Các cung nữ nói, còn có thái giám." Chu Tử Ngữ tùy ý nói.
"Vậy ngươi cóbiết, những lời đó có ý nghĩa như thế nào không." Tử Lan thanh cười xấu xa.
"Ý vị như thế nào?" Chu Tử Ngữ nghi hoặc.
"Ý là chúng ta sẽ bị người ta ăn hết, sẽ bị người ta móc tim để luyện công, sẽ bị băm thành thịt vụn làm bánh bao nhân thịt người, sẽ bị..." Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn béo ụt ịt của Chu Tử Ngữ càng ngày càng trắng bệch, Tử Lan Thanh hài lòng gật đầu một cái.
Nha đầu mập này vừa hù dọa nàng, nàng cũng dọa một cái, hơn nữa nàng cũng có nguyên nhân riêng của nàng.
← Ch. 19 | Ch. 21 → |