Tiểu vương gia thông minh đi học
← Ch.02 | Ch.04 → |
Vì vậy hắn bắt đầu suy tính thực hiện một kế sách rất lớn.
Ngày thứ nhất, hắn len lén lấy y phục của đứa bé kia đi vứt lung tung, sau đó chờ bà vú phát hiện sẽ cùng mắng mỏ rồi cắt bỏ hết quần áo của đứa bé kia.
Mà đứa bé này chỉ là giương mắt nhìn hắn, không mở miệng.
Ngày thứ hai, hắn thả vào trong phòng nàng một đám rắn màu sắc sặc sỡ, dĩ nhiên, những con rắn kia đều đã lột răng. Sau đó hắn mang theo mấy người làm nghe lén ở ngoài cửa, nhưng bên trong lại không truyền đến tiếng ồn nào.
Lúc bọn hắn đi tới lần nữa, đứa bé kia đang ôm một con rắn nhỏ ngủ ngọt ngào.
Ngày thứ ba, hắn bôi toàn bộ phân heo trong chuồng trên người con nhóc kia, khiến một đứa bé thơm ngát biến thành một đứa bé bốc mùi hôi thối xung quanh, sau đó kéo bừa một người đến, miễn cưỡng bảo tên nô tài đó làm chuyện này trước mặt mọi người. Làm cho nô tài đó bị đánh đến trầy da sứt thịt!
Đứa bé kia chỉ tò mò nhìn chằm chằm tất cả những gì xảy ra, trong mắt không có một tia khác lạ nào ngoài sự ngây thơ.
Ngày thứ tư...
Thoáng một cái đã qua bảy ngày, càng ngày hành động của tiểu 🍳.ⓤ.ỷ kia càng quá đáng hơn, lần cuối cùng lúc hắn vứt nàng trên cành cây thì rốt cuộc cũng bị bà vú phát hiện.
Vì vậy trong tiếng khóc bi thống của đứa bé nào đó, một tiểu ⓠ.⛎.ỷ thảm thương phải đi đọc sách làm người
Tiểu 🍳-ⓤ-ỷ mao đầu này vốn dĩ biết ngụy trang trước mặt người khác, mà cũng là do hắn được phong vương, vì vậy hắn được đặc cách cho phép đi học ở ngoài cung, không cần đi với đám hoàng tử công chúa kia mỗi sáng sớm đều phải rời giường đi học trong cung.
Nhưng tại vì tên tiểu 🍳𝐮-ỷ kia quá ham chơi, cho nên bà vú trực tiếp vào cung bẩm báo mẫu phi của hắn, mệnh lệnh ban xuống tiểu 🍳.υ.ỷ kia không chốn thoát khỏi số mạng đi học-.
"Đều là do ngươi làm hại! Đồ yêu tinh hại người, yêu quái!" Lúc này vị vương gia kia đang giương nanh múa vuốt trước mặt đứa trẻ, nhưng đứa trẻ nào đó không hề để ý đến hắn, 𝖙*𝐡â*n ✝️*𝒽*ể béo ụt ịt trở mình một cái, tiếp tục hưởng thụ sự giấc ngủ tốt đẹp.
"Hừ, ngươi dậy cho ta, không cho ngủ." Hắn tiến lên kéo cánh tay nhỏ mũm mĩm của nàng, muốn đánh thức nàng dậy.
Nhưng lúc này, bà vú tiến vào.
Tử Lan Thanh vốn sẽ không khóc, nhưng sau khi nhìn thấy bà vú, "Oa oa oa..." Tử Lan Thanh bắt đầu gào lên, dĩ nhiên chỉ gào lên chứ không hề rơi nước mắt.
Nhìn đứa bé đang khóc thét lên, mao đầu tiểu 🍳𝐮●ỷ sững sờ, con nhóc này tuyệt đối không dễ dàng khóc như thế, trừ phi...
Hơi sợ hãi quay đầu, tiểu 🍳.⛎.ỷ mao đầu đã nhìn thấy hung thần ác sát - bà vú đứng ở cửa phòng, "Bà vú, hắc hắc... Ta chỉ đùa với nàng một chút thôi." Hắn liều mạng che cái miệng nhỏ nhắn của nàng, nhưng...
"Đủ rồi, tiểu vương gia, bây giờ nàng còn nhỏ, không chịu được sự giày vò của người đâu!" Bà vú tức giận ôm lấy con nhóc tròn trịa kia, xoay người đi ra ngoài.
Cũng không thèm cho hắn một cơ hội giải thích.
Nhìn cái đầu nhỏ của nàng đang hé ra mặt hài lòng nhìn hắn, tiểu ⓠ𝖚*ỷ kia tức đến dậm chân! Đều là do con nhóc kia làm hại!
Sau khi tiểu 🍳𝐮*ỷ kia chính thức đi học, rốt cuộc cuộc sống của Tử Lan Thanh cũng trở về yên tĩnh, chỉ là... Cứ có cảm giác thiếu cái gì đó, thiếu đi một chút gì đó? Nàng cũng không biết.
Cho đến...
Một tháng sau, khi bàn tau tiểu 🍳u.ỷ nào đó nhéo khuân mặt nhỏ nhắn tròn kịa của Tử Lan Thanh, nàng mới biết, thì ra là thiếu tiểu 𝐪_υ_ỷ mao đầu này khi dễ.
Vì vậy Tử Lan Thanh bỗng phun nước ra, chẳng lẽ nàng có khuynh hướng thích ngược là M* sao?
*masochist: khụ khụ mời tra GG ca ca.
"Tiểu vương gia, học tập tiến triển như thế nào? Người có thể đuổi theo tiến độ của những hoàng tử công chúa khác không?" Bà vú lấy bàn tay của tiểu ⓠ-⛎-ỷ đang làm loạn trên khuân mặt nhỏ nhắn mập mạp của Tử Lan Thanh ra, ôn hòa hỏi.
Vì trong khoảng thời gian này, biểu hiện của tiểu ⓠⓤ●ỷ kia trong cung và trong vương phủ vô cùng khéo léo, thế nên thái độ của bà vú đối với hắn lại thay đổi một lần nữa.
"Bổn vương là hoàng tử thông minh nhất, những thứ phu tử kia dạy không làm khó được ta... nên tất nhiên là ta dễ dàng vượt qua mọi người rồi." Tiểu 🍳⛎_ỷ kia vô cùng hài lòng, nhưng nàng có cảm giác những lời khoe hoang này của hắn có mang theo nghi ngờ.
"Thật sao?" Bà vú cũng không tin tưởng.
Mặc dù trong cung truyền về tin tức, tiểu vương gia thông minh lanh lợi lại khéo léo hiểu chuyện. Nhưng nếu nói hắn có thể vượt qua mười mấy hoàng tử, thì không khỏi thổi phồng quá rồi.
"Thật, không tin ngươi cứ hỏi phu tử!" Hình như tiểu ⓠ●u●ỷ kia hơi gấp gáp, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ bừng.
"Tốt tốt tốt, bà vú tin người là được, không cần lo lắng như vậy." Bà vú 𝐯●ⓤố●✝️ ѵ●𝑒 đầu tiểu 🍳-⛎-ỷ, từ ái nói.
Đứa bé nào đó nhìn bà vú cưng chiều tiểu ⓠ_u_ỷ kia, thì dĩ nhiên không vui rồi, vì vậy bắt đầu khóc lớn lên 'oa oa oa'. Mặc dù bây giờ nhìn nàng chỉ có hơn mấy tháng, nhưng nàng cũng là biết ghen đấy!*(không biết là ghen với ai đây? *cười gian*)
"Sao đột nhiên lại khóc thế, đói sao hả?" Bà vú vừa nghe thấy tiếng khóc của nàng, lập tức ôm lấy 𝖉.ụ 𝖉.ỗ nàng, lại trở nên lạnh nhạt với tiểu զ_⛎_ỷ kia.
Hơn nữa bà vú còn lộ ra cúp D mà Tử Lan Thanh thích nhất.
Cực kì hạnh phúc ngậm lên một bên, Tử Lan Thanh đắc ý nhìn về phía kia tiểu 𝐪⛎·ỷ mao đầu kia.
Chỉ là...
Lần này, tại sao ánh mắt của tiểu 𝐪●⛎●ỷ kia lại ⓠ*υ*á*𝖎 ◗*ị thế?
Nếu là lúc trước, tiểu ⓠυ-ỷ này nhất định sẽ hung dữ nhìn chằm chằm nàng, sau đó không ngừng oán giận với bà vú, nhưng là lần này, tiểu ⓠ⛎*ỷ kia vẫn chỉ mỉm cười nhìn nàng với bà vú.
Nếu như Tử Lan Thanh không nhìn lầm, trong mắt của hắn toát ra dịu dàng giống bà vú.
Chẳng lẽ một tháng tiểu ⓠ⛎_ỷ này đi học đầu óc trở nên choáng váng sao? Đây là ý tưởng duy nhất xuất hiện trong đầu Tử Lan Thanh.
"Hiện giờ tiểu vương gia quả thật hợp lòng người." Bà vú cũng chú ý tới của động của tiểu 🍳u·ỷ kia, vì vậy lại khen ngợi một lần nữa. Thậm chí còn khẽ ⓗô·n trên trán tiểu ⓠ𝐮-ỷ.
Tử Lan Thanh đều thấy hết thảy lập tức đốt cháy lửa giận, cái tên tiểu qυ_ỷ c𝒽ế·𝐭 tiệt, nhất định là cố ý làm như thế! Mà mục đích của hắn là lấy được sủng ái của bà vú, dám tranh thủ tình cảm với nàng, chán sống rồi!
"Đây đều là điều bổn vương phải làm, đứa trẻ đó là khuê nữ của bổn vương, trước kia bổn vương không hiểu chuyện khi dễ nàng là lỗi của bổn vương lỗi, mới vài ngày trước bổn vương học được một chút lễ nghi trong cung, mới biết, làm cha mẹ vốn là phải thương yêu con của mình." Tiểu 🍳⛎*ỷ kia kể rõ lý luận của hắn giữa trời cao đất dày.
Mà Tử Lan Thanh đang theo dõi hắn trong đầu hiện lên những suy nghĩ, những thứ thao thao bất tuyệt này đều là do tiểu 𝐪𝐮·ỷ kia tự mình nghĩ? Hay là nói, sau lưng hắn có người chỉ bảo?
"Đúng, đây mới là đứa bé ngoan." Bà vú cười nói, mà ánh mắt nàng nhìn tiểu զ*⛎*ỷ kia càng lúc càng từ ái.
Nhìn thái độ của bà vú với tiểu 🍳𝐮-ỷ kia càng ngày càng tốt, Tử Lan Thanh cảm nhận được uy 𝒽·ℹ️·ế·p, ý đồ của tiểu զⓤ●ỷ này rất rõ ràng, đó chính là tranh thủ tình cảm với nàng, hơn nữa...
Nàng hoàn toàn ở thế yếu!
Bởi vì bây giờ nàng không thể nói chuyện lại càng không thể chạy loạn, chỉ có thể b* sữa mẹ và ngủ! Nếu không làm như vậy thì sẽ bị người ta coi thành yêu ngiệt!
Như vậy thì nàng lấy cái gì tranh với tiểu 𝐪⛎●ỷ kia?
"Bà vú, cho ta ôm nữ nhi một cái." Tiểu զ𝖚.ỷ mao đầu nhìn đứa bé béo ụt ịt mặt mày hình như thật sự sủng ái, chỉ là... Tử Lan Thanh lại nhìn thấy có một tia đắc ý dưới đáy mắt hắn.
Tiểu q●𝖚●ỷ này, nhất định sẽ rất vừa lòng với mấy lời kia của hắn rồi!
Mà nàng đang lo không có cơ hội chỉnh hắn, ha ha ha... Không ngờ cơ hội này tự động đưa tới cửa, vậy cũng đừng trách nàng không khách khí!
"Cẩn thận một chút." Bà vú định không muốn tiểu vương gia ôm cách cách, nhưng khi ánh mắt khao khát của tiểu vương gia, nàng lại mềm lòng thận trọng đặt Tử Lan Thanh trong ռ*🌀ự*𝖈 của hắn.
Mà khi tay bà vú vừa rút đi, tay nhỏ bé của Tử Lan Thanh đột nhiên dùng sức bóp ở đầu ռ●𝖌●ự●🌜 của tiểu ⓠ-u-ỷ mao đầu.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |