Tên ghê tởm nhà ngươi
← Ch.150 | Ch.152 → |
Vì hắn? Hai tay Lãnh Như Tuyết cứng đờ, không lẽ dù hắn đã cho nàng hưu thư phụ hoàng vẫn không nguyện ý bỏ qua cho nàng?
Nghĩ tới đây, sự vui mừng vì thấy nàng không cánh mà bay, chỉ còn lại lo âu, đôi tay ôm lấy eo nàng không nhịn được khẽ siết chặt, khẽ tức giận nói: "việc này không liên quan đến nàng, phụ hoàng sao có thể làm vậy?"
Ưu Vô Song biết Lãnh Như Tuyết hiểu lầm, nhưng không biết tại sao, khi nghe thấy lời nói phẫn nộ của hắn, lòng nàng lại có cảm giác ấm áp, nàng mỉm cười vỗ vai Lãnh Như Tuyết: "đồ ngốc, ngươi đã từ ta rồi, việc này đương nhiên không liên quan đến ta! Hôm nay ta đến đây vì niệm tình trước kia ngươi từng cứu ta, cho nên tới cứu ngươi, Lãnh Như Tuyết ngươi đừng quên, từ nay về sau, ta và ngươi không ai nợ ai!"
Nghe thấy lời của Ưu Vô Song, lòng Lãnh Như Tuyết cũng bình tĩnh lại, hắn buông lỏng đôi tay, có chút nghi ngờ hỏi: "phụ hoàng sao lại đồng ý nàng cứu ta? Không lẽ lục hoàng huynh....."
Ưu Vô Song có chút bất nại nhìn Lãnh Như Tuyết: "ngươi rốt cuộc có muốn đi ra không? Thật là phiền phức quá!"
Lãnh Như Tuyết đột nhiên nắm lấy tay Ưu Vô Song, ôm nàng vào lòng, trầm giọng nói: "nữ nhân, nàng có phải có gì giấu ta không?"
Người nam nhân đa nghi thối này! Ưu Vô Song thực sự không muốn tiếp tục ở trong cái nơi lao phòng âm u đầy mùi này, nhưng người nam nhân này lại có bộ dạng không hỏi ra nhẽ thề không bỏ cuộc, cho nên Ưu Vô Song chỉ còn cách nhanh chóng nói ra hết.
Nói xong, căm hận liếc Lãnh Như Tuyết một cái: "được rồi, ngươi rốt cuộc có muốn đi ra không? Ngươi không ra vậy thì ta ra đây!"
Tuy nhiên, Lãnh Như Tuyết một chút cũng không để tâm sự hung dữ của Ưu Vô Song, nhẹ nhàng siết lấy tay nàng, kéo nàng cùng đi ra ngoài lao phòng, cười nói: "vẫn là vương phi có cách."
Ưu Vô Song mặc cho hắn kéo mình, không vui nói: "vương phi gì chứ? Lãnh Như Tuyết, ngươi đừng quên, ta đã bị ngươi từ rồi, bây giờ đã không còn là vương phi của ngươi!"
Lãnh Như Tuyết cười nhẹ một tiếng: "ta cưới nàng về lại là được, có gì khó đâu?"
Ưu Vô Song nghe thấy lời của Lãnh Như Tuyết, bước chân vấp vào nhau, suýt chút nữa là ngã, nàng quay nhanh lại, trừng mắt nhìn Lãnh Như Tuyết, đang định nói gì thì lại phát hiện dung mạo tuấn mĩ của Lãnh Như Tuyết đã mọc đầy râu, áo bào trắng cũng có nhiều chấm nhỏ đen đen.
Nàng vội lùi sau mấy bước, dùng tay chỉ vào Lãnh Như Tuyết, hét lên: "Lãnh Như Tuyết, ngươi mấy ngày không lau mặt rồi hả?"
Lãnh Như Tuyết nghe thấy lời nói của Ưu Vô Song, trước tiên là khẽ sửng sốt, rất nhanh đã lộ ra nụ cười: "nàng nói xem?"
Ưu Vô Song không dám tin nhìn hắn, qua một hồi lâu, mới lớn tiếng hét: "Lãnh Như Tuyết, tên ghê tởm nhà ngươi, ngươi dơ như vậy, khi nãy cư nhiên đối với ta....... ngươi......ngươi..........."
Nói tới đây, Ưu Vô Song chỉ cảm thấy ghê tỏm, này không nói tiếp được gì, quay nhanh ngươi xông ra bên ngoài.
Sau lưng truyền lại tiếng cười lớn không thể khống chết của Lãnh Như Tuyết.
—————————————————————————
Một đoàn hắc y nhân hộ tống một chiếc xe ngựa từ từ đi trên con đường núi hoang vắng.
Trong xe ngựa, Ưu Vô Song co cơ thể nhỏ bé của mình vào một góc của xe, hai mắt cảnh giác nhìn người nam nhân nửa dựa vào xe ngựa, bộ dạng lười biếng.
Việc ngày hôm qua khiến nàng ớn lạnh của đêm, không nuốt trôi được gì, nàng thật sự bị người nam nhân này làm cho tức suýt ói máu!
Tâm trạng của Lãnh Như Tuyết bây giờ cực tốt, chỉ thấy hắn lười biếng nhìn Ưu Vô Song, cười nói: "Vô Song, nàng như vậy khiến ta đau lòng lắm!"
Còn Ưu Vô Song căm giận liếc hắn, nếu như không phải nàng nói dối trước mặt lão hoàng đế thì nàng thật sự muốn đá hắn một phát cho ngã xuống xe ngựa!
Sớm biết như vậy, nàng đã không cứu hắn, bản thân giờ đã không phải buồn bực, tên đáng ghét này, hắn sao có thể hôn nàng trong đại lao đó chứ? Hơn nữa còn trong tình trạng mấy ngày chưa tắm rửa.
Xe ngựa đi trên đường núi gập ghềnh, chông chênh khiến cơn ghê tởm của mới hạ xuống lại dâng lên, nàng đang định vén màn xe lên hít thở chút gió núi, nhưng đúng lúc này, đột nhiên xe ngựa nghiêng mạnh, nàng không kịp phòng bị cả người nhào về phía trước.
Trong lúc nàng sắp lăn ra ngoài xe ngựa, nàng sợ hét lên, nhắm mắt lại, thì bỗng dưng ngã vào một vòng tay ấm áp.
Lãnh Như Tuyết ấn nhẹ vai nàng, để nàng ngồi vững, trầm giọng nói: "Vô Song, nàng ở lại đây, đừng ra ngoài!"
Dứt lời, hắn không đợi Ưu Vô Song nói gì, đã phi thân xông ra ngoài.
Sau khi Lãnh Như Tuyết ra, âm thanh đao kiếm va vào nhau càng vang lên kiệt liệt, chỉ nghe thấy tiếng hét thảm thiết không ngừng vang lên, cơ thể Ưu Vô Song bất giác run rẩy, nàng bất an vén màn xe lên, nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy thị vệ hộ tống và hắc y nhân đang đánh nhau, có vài người trên người đầy vết thương nằm dưới đất, cũng không biết là còn sống hay đã chết, còn Lãnh Như Tuyết một thân bạch y trong đám hắc y nhân, nhìn càng nổi trội.
← Ch. 150 | Ch. 152 → |