Truyện:Vương Phi Của Bạo Vương - Chương 123

Vương Phi Của Bạo Vương
Trọn bộ 287 chương
Chương 123
Gặp lại Tiêu Tịch
0.00
(0 votes)


Chương (1-287)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Xe ngựa tiếp tục từ từ tiến về trước, còn tâm trạng Ưu Vô Song thì lại không thanh thản như trước.

Khi nàng ở thế kỉ 21 từng xem qua một số văn xuyên không, những nhân vật xuyên không người nào cũng quậy cho sinh phong nổi thủy, tuy nàng xuyên không tới đây thân phận không thua kém, còn là nữ nhi của thừa tướng nhưng nàng lại vì mới xuyên không tới đã bị Lãnh Như Tuyết bạo đánh một trận, nên cảm thấy lão thiên đối đãi với nàng không công bằng, và cũng cảm thấy bản thân thập phần xui xẻo.

Bởi vì thế, nàng mới không ngừng phản kháng, không ngừng chống lại chỉ vì muốn rời khỏi thất vương phủ, muốn trở về làm một người tự do.

Nhưng bây giờ nàng đến Lăng Phong huyện nhìn thấy mọi thứ ở đây, thấy hoàn cảnh tàn tạ nơi đây, nơi mạng người tựa cỏ rơm, nàng đột nhiên đối với thứ mà bản thân theo đuổi có chút nghi ngờ.

Tự do, nàng rời khỏi thất vương phủ không lẽ sẽ được tự do? Nếu như là trước kia, nàng nhất định cho là vậy, nàng rời khỏi thất vương phủ tuyệt đối có thể đạt được tự do mà nàng hướng tới từ lâu.

Nhưng mà nay sau nàng đến Lăng Phong huyện, nàng đột nhiên cảm thấy cách nghĩ bản thân là sai lầm, nếu như là lúc trước, lão thiên đưa nàng xuyên không đến đây, không phải làm tân nương cuả Lãnh Như Tuyết mà là một bách tính thông thường trong Lăng Phong huyện nơi chịu thiên tai này thì nàng sẽ thế nào?

Nàng sẽ vì thân phận mình là một bách tính thông thường mà tự do? Không, nếu như nàng là bách tính của Lăng Phong huyện, thì sẽ càng không có tự do, hơn nữa, nàng ngay cả tính bản thân cũng khó bảo toàn.

Vì Lăng Phong huyện năm nào cũng xảy ra nạn thủy, bách tính cực khổ khó tả, đồng ruộng ngay cả một hạt gạo cũng không có mà thu hoạch, ngày tháng khó trải qua, đường thoát duy nhất là rời khỏi đây.

Nhưng với thi thể của người thương nhân phơi nơi đồng hoang khi nãy nàng nhìn thấy thì bách tính Lăng Phong huyện dù có muốn chạy trốn thì cũng không nhất định có đường sống, có khả năng chưa ra khỏi phạm vi của Lăng Phong huyện đã bị thổ phỉ trên đường sát hại, sau đó vứt xác nơi hoang vắng.

Cho dù một số người may mắn hơn không chết trên đường nhưng với thân phận lưu dân thấp kém, vẫn sẽ bị thị trấn khác xua đuổi.

Xe ngựa, cách Lăng Phong huyện ngày càng gần, nhưng Ưu Vô Song bắt đầu không thể nào bình tâm.

Nàng là linh hồn thế kỉ 21, nàng sớm đã quen thuộc với lối sống xã hội pháp luật và tự do nhân quyền, từ khi nàng xuyên không tới đây, nàng một lòng muốn lợi dụng ưu thế bản thân và tạo ra một khoảng trời riêng thuộc về bản thân tại thời phong kiến này.

Nhưng nàng lại quên một điểm, đó chính là tại thời phong kiến cổ đại này, vốn không thể dựa vào một linh hồn từ thế kỉ 21 như nàng thì có thể thay đổi được, thế kỉ 21 là một thế giới trải qua hơn mấy ngàn năm không ngừng tiến hóa, mới có thể đạt được một xã hội bình đẳng như thế.

Còn ở đây, cách nghĩ của mỗi người họ đều chịu ảnh hưởng của bậc tiền bối, muốn phá bỏ những tư tưởng phong kiến, những hành vi bất bình đẳng ấy chỉ dựa vào sức lực của mình nàng làm sao có thể làm được?

Người thống trị ở đây chính là một sản phẩm của xã hội phong kiến này, vì họ không như thế kỉ 21, thông qua nhân dân chọn ra người thống lĩnh, mà là do hậu nhân của người đánh chiếm mảnh gian san này khi loạn lạc thống trị!

Chính vì thế hoàng đế bây giờ do có được phúc của tiền nhân, còn bách tính tại đây lại không biết đường thoát cho bản thân ở đâu. Cho dù hoàng đế không là hôn quân, còn biết cứu dân cứu nạn, nhưng núi cao hoàng đế ở xa, bọn tham quan hoành hành, tiền cứu nạn hoàng đế chi ra cứu tế, lại không biết bao nhiêu thực sự rời vào tay nhân dân?

Qua tầng tầng lớp lớp bọn tham ô, khi đến Lăng Phong huyện thì đã không còn đầy đủ, thậm chí tiền để dân tị nạn ăn no một bữa cũng không đủ, chỉ có bọn tham quan là túi đầy tiền.

Sắc trời, dần thâm u, mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống, tại chân trời phía tây, chỉ còn lưu lại vải vệt sáng, nhìn từ xa, mĩ lệ vô cùng.

Chung Li từ từ giảm tốc độ, nói với Ưu Vô Song vẫn chìm trong trầm tư: "đại nhân, phía trước không xa là đại môn của huyện thành, nhưng mà lúc này cửa thành có lẽ đã khóa, nhưng thuộc hạ đã phái người đi thông báo, tin rằng khi đại nhân tới cửa thành sẽ mở."

Ưu Vô Song gật gật đầu, sau đó chui đầu ra ngoài xe ngựa, nhìn về phía trước, quả nhiên không xa có thể nhìn thấy ánh lửa.

Xe ngựa, rất nhanh đã tới cửa thành, tuy nhiên cửa thành vẫn đóng chặt, không như Chung Li nói là cửa thành mở ra.

Ưu Vô Song nhíu mày, từ xe ngựa bước xuống, đi đến trước mặt Chung Li, hỏi: "đây là chuyện gì? Không phải đã nói là thông báo qua rồi?"

Chung Li cũng khẽ nhíu mày, nói: "đại nhân, lính thủ cửa thành nói đang đợi tri huyện Lăng Phong huyện hồi âm!"

Dứt lời, Chung Li có chút không vui hừ và nói; "tên tri huyện Lăng Phong huyện này, cả gan thật, không lẽ hắn ta không biết hôm nay đại nhân sẽ tới sao? Đại nhân, xin người đợi chút, thuộc hạ đi lên trước gọi họ."

Nói xong, Chung Li liền tiến đến cửa thành mấy bước, lớn tiếng gọi binh sĩ trên cửa thành.

Ưu Vô Song vốn không quan tâm Chung Li và binh sĩ nói gì, mà chỉ tự mình quan sát chung quanh, quan sát như vậy nàng mới phát hiện, bên ngoài cửa thành không những có họ mà còn có một số lão bách tính bình thường, nam có nữ có, già có trẻ có, đang trốn bên vệ đường.

Nghĩ lại thì chắc là sau khi đóng cửa thành, họ muốn vào thành nhưng vì nhìn thấy quan binh cho nên mới trốn bên vệ đường.

Và cũng chính lúc này, Ưu Vô Song nhìn thấy một người, người đó lẳng lặng đứng bên vệ đường, một thân bạch y, trong bóng tối nhìn rất nổi trội, dù cho trong đêm tối, Ưu Vô Song nhìn không rõ dung mạo của người đó, nhưng vẫn có thể nhìn sơ là có thể nhận ra, bởi vì đó không phải là ai khác mà chính là người mà nàng đã gặp qua một lần tại kinh thành, người mà nàng không thể quên được —- Tiêu Tịch.

*****

Trước khi đến Lăng Phong huyện, Ưu Vô Song trong lòng từng tưởng tượng qua biết bao tình cảnh gặp lại Tiêu Tịch, thậm chí sau khi nàng rời kinh, còn bởi vì không gặp được Tiêu Tịch mà thất vọng.

Nhưng trong những ngày vội vã lên đường tới đây, bởi vì hoàn cảnh của Lăng Phong huyện nàng rất nhiều lúc đã không nghĩ tới Tiêu Tịch.

Nói thật thì Tiêu Tịch đối với nàng có thể nói là một người hoàn toàn xa lạ không quen biết.

Kì thực, nàng không biết rằng nàng đối với Tiêu Tịch không phải thực sự tới mức độ khoa trương nhất kiến chung tình, nàng chỉ bị sự đạm nhiên và khí chất bình phàm của y thu hút, chưa thể nói là đến nhất kiến chung tình.

Nhưng mà trong lòng nàng đối với Tiêu Tịch có một hảo cảm mãnh liệt, đây là sự thật, và đây cũng chính là nguyên nhân nàng gặp qua Tiêu Tịch một lần mà không quên được y.

Trong lúc nhất thời Ưu Vô Song không phân biệt được tình cảm của mình, nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Tịch trong màn đêm, bất giác lặng người.

Còn Tiêu Tịch, tuy không có quay lưng với nàng, nhưng lại hình như không nhận ra nàng, chỉ thấy tuấn mạo ẩn trong màn đêm, phảng phất như mỉm cười, nói chuyện với một vị thiếu nữ bình dân. Không hề nhìn sang nhóm người Ưu Vô Song.

Vị thiếu nữ ấy cuối đầu, thỉnh thoảng ngẩn đầu nhìn Tiêu Tịch, tuy trong đêm tối nhìn không rõ biểu tình của cô ta, nhưng lại có thể đoán được, vị thiếu nữ phảng phất như đang ngại ngùng.

Thấy Tiêu Tịch không nhận ra mình, Ưu Vô Song bất giác thất vọng, nàng nhìn y và vị thiếu nữ kia nói chuyện thân mật, không biết tại sao, lòng nàng cứ như bị gì đó đè phải, không thể nhịn được, hướng về phía thân ảnh cao lớn ấy gọi: "Tiêu Tịch."

Bên ngoài cửa thành, vốn dĩ khá yên tĩnh nay là ban đêm nên càng yên tĩnh, Ưu Vô Song gọi như vậy nhất thời trở nên rất lớn tiếng, khiến chi mọi người chung quanh ồ ạt quay sang nhìn nàng, nhưng mà bình dân bách tính đối với quan phủ thập phần đố kị, nên chỉ nhìn một cái đã vội tản ánh mắt đi nơi khác.

Chỉ có Vân Nhi đã bước xuống xe ngựa có chút nghi hoặc nhìn Tiêu Tịch, sau đó nhẹ nhàng hỏi Ưu Vô Song: "tiểu thư, người quen biết vị công tử đó?"

Ưu Vô Song không trả lời Vân Nhi, nàng chỉ lẳng lặng nhìn bóng dáng Tiêu Tịch, không động đậy.

Còn Tiêu Tịch sau khi nghe thấy tiếng kêu của nàng, quay đầu nhìn nàng một cái, chỉ nhìn một cái, rồi lại quay đầu lại nói chuyện với vị thiếu nữ, cứ như hoàn toàn không quen biết Ưu Vô Song.

Ưu Vô Song nhìn bộ dạng như hoàn toàn xem nàng như không tồn tại của Tiêu Tịch, không biết tại sao lòng khẽ có vị chua, xem ra, nàng đối với y mà nói chẳng qua chỉ là một người xa lạ qua đường, lời ước định và cuộc gặp mặt tại tửu lầu hôm ấy nói không chừng y sớm đã quên rồi, chỉ có nàng như một con ngốc vẫn nhớ kĩ trong lòng.

Trong lòng Ưu Vô Song không thoải mái, cũng không muốn nhìn Tiêu Tịch, nàng thu lại ánh mắt, cố gắng đè nén ý niệm muốn xông lên hỏi rõ mọi việc, quay người qua, định hỏi Chung Li bao giờ mới có thể vào thành.

Bởi vì, bây giờ nàng không muốn gặp Tiêu Tịch người mà xem nàng như người xa lạ.

Tuy nhiên, Ưu Vô Song còn chưa động một bước chân, đột nhiên truyền lại âm thanh thanh trầm của Tiêu Tịch: "Tiêu Tịch tham kiến đại nhân."

Đại nhân? Bước chân Ưu Vô Song sững lại, quay người qua, chỉ thấy Tiêu Tịch đang mỉm cười, đứng cách nàng không xa, nhìn nàng.

Nàng đang định tri vấn Tiêu Tịch tại sao khi nãy vờ không quen biết nàng thì đột nhiên nàng nhìn thấy ánh mắt Tiêu Tịch thoáng qua một tia dị quang, nên nàng mới đem những lời muốn nói nuốt trở vào.

Nàng sao lại quen mất nàng bây giờ cải nam trang, thân phận nàng không phải là cô nương nhà nào đó, mà là tuần phủ do hoàng thượng đích thân phong!

Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song thầm trách mình sao nhìn thấy Tiêu Tịch là quên tất cả, suýt chút nữa lộ ra chân tướng trước mặt bách tính.

Dù sao đi nữa, trong thời phong kiến cổ đại này, tất cả đều là nam nhân vị thiên, nếu như để người trong Lăng Phong huyện biết tuần phủ này là nữ, vậy thì việc trị thủy của nàng sẽ có không ít phiền phức.

Tiêu Tịch chắc là biết việc này cho nên khi nãy mới cố ý xưng hô nàng là đại nhân.

Nhưng mà cho dù thế, trong lòng Ưu Vô Song đối với việc y không quan tâm đến nàng khi nãy không vừa lòng, nàng "hứ" nhẹ một tiếng, không thèm quan tâm Tiêu Tịch.

Tiêu Tịch cũng không để bụng thái độ của nàng, mà y chỉ cười mà đi đến bên cạnh Ưu Vô Song, hạ thấp giọng nói: "Vô Song cô nương, chúng ta lại gặp nhau rồi!"

Thấy y quả nhiên nhận ra bản thân, lòng Ưu Vô Song càng tức giận, nàng "hứ" một tiếng, lạnh lùng nhìn Tiêu Tịch, cũng hạ thấp giọng giễu cợt nói: "ta còn tưởng Tiêu công tử quý nhân nhiều việc hay quên, đã không nhận ra ta rồi chứ! Sao? Tiêu công tử có phải rất ngoài ý muốn? Hay là ta đã làm phiền Tiêu công tử?"

Thấy thái độ lãnh đạm của Ưu Vô Song, Tiêu Tịch trước tiên là khẽ sửng sốt, nhưng rất nhanh đã mỉm cười nói: "phụ thân vị cô nương kia vì bị nhiễm phong hàn, mà tại hạ biết chút y thuật, cho nên chẩn trị cho phụ thân vị cô nương kia, bởi vì không có giấy mực, vì vậy khi nãy tại hạ mới đem phương thảo dược nói với vị cô nương ấy thôi."

Nghe thấy những lời này của Tiêu Tịch, Ưu Vô Song nhất thời đỏ mặt, thì ra Tiêu Tịch nói với vị thiếu nữ ấy đơn thuốc, còn nàng lại tưởng....... nghĩ tới đây, mặt Ưu Vô Song bất giác nóng lên, nàng dặm chân, nói: "việc đó có liên quan gì với ta! Huynh nói với ta làm gì?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-287)