Khâm sai
← Ch.104 | Ch.106 → |
Thì ra là vậy, Ưu Vô Song nhìn hoàng đế mi mày nhíu chặt, mặt đầy ưu phiền, nàng đột nhiên có chút đồng tình với nhân vật cao cao tại thượng, thì ra làm hoàng đế cũng không phải là việc thanh thản, không những luôn luôn lo lắng người khác đoạt vương vị của mình, mà còn phải lo lắng cho cuộc sống thiên hạ bách tính, có thiên tai thì càng lao tâm hơn.
Đương nhiên, đây chỉ là nói về những minh quân, còn nhựng hôn quân chỉ biết ăn chơi hoang lạc thì không phải như vầy.
Ưu Vô Song thấy hoàng đế nhíu mày không thôi, bất giác hỏi: "phụ hoàng, rốt cuộc là nạn tình gì vậy?"
Hoàng đế nhìn Ưu Vô Song một cái, đáp: "những năm gần đây, Tây Diệm năm nào cũng mưa lớn, nhiều nơi bị lũ lụt, hơn nữa, nhiều đê điều của Tây Diệm cũng bị hư hại, trẫm đã phái người đi tu sửa, nhưng tin hồi báo vẫn không lạc quan, nếu như vỡ đê lần nữa, e là chung quanh mấy mươi dặm cũng sẽ trở thành bình địa, bách tính khổ cực khôn cùng!"
Vở đê điều? Ưu Vô Song nhíu nhíu mày, nếu như hồng thủy dâng cao mà chỉ có đắp đê, phương pháp đó không thể trị thủy được, nếu như nước không kịp thời chảy đi e là đến lúc đó khi tràn đê, nạn lũ càng nghiêm trọng hơn.
Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song bất giác nói: "phụ hoàng trị thủy không thể chỉ đắp chung quanh, như vậy càng làm cho thiên tai nghiêm trọng hơn, nên tu bổ con đường thông nước khác, dẫn nước lưu thông đến nơi khác mới đúng chứ!"
Lời của Ưu Vô Song khiến hoàng đế khẽ giật mình, phiền muộn trên mặt ông ta được quét sạch, vỗ long án, đứng bật gậy, thần sắc kích động nhìn Ưu Vô Song nói: "Vô Song, khi nãy ngươi vừa nói gì? Cái gì tu bổ con đường thông nước? Cái gì dẫn nước?"
Ưu Vô Song bị hoàng đế dọa chết khiếp, nàng nuốt nước bọt, chỉ còn cách đem phương án trị thủy của thế kỉ 21 nói với hoàng đế, nàng cũng bất kể hoàng đế nghe có hiểu không, thậm chí nàng còn dủng cả những thuật ngữ chuyên dùng.
Hoàng đế tuy không hoàn toàn hiểu hết, nhưng dù sao ông ta cũng là một nhất quốc chi quân thông minh tuyệt đỉnh, ông ta từ lời nói của Ưu Vô Song xác định được đây là biện pháp không tệ, so với những đại thần đề ra đắp đê còn cao minh hơn nhiều!
Nhưng mà Ưu Vô Song tuy nói đầu đuôi có lý, nhưng nàng bây giờ dù sao cũng đang đàm việc binh trên giấy, nàng chưa hề đến xem qua nơi xảy ra nạn, cho nên cũng không thể hoàn toàn tin.
Nghĩ tới đây, hoàng đế mỉm cười, hỏi: "Vô Song, nếu như trẫm giao việc trị thủy này cho ngươi, ngươi có thể hoàn thành?"
Ưu Vô Song trước tiên là khẽ sửng sốt, nhưng mà, lòng nàng rất nhanh đã rung động, hoàng đế nói như vậy là có ý bảo này đi trị thủy? Khi nàng ở thế kỉ 21, nàng chưa từng làm qua việc như vầy, nhưng mà nếu như nàng đi làm thì với kiến thức của thế kỉ 21, nàng nhất định không thua kém cổ nhân!
Hơn nữa, nếu như vầy, nàng không phải sẽ có thể quang minh chính đại rời khỏi thất vương phủ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Ưu Vô Song bất giác vui mừng, nói: "nếu như phụ hoàng giao phó, con dâu nhất định không phụ sự phó thác của phụ hoàng!"
Hoàng đế mỉm cười, ông ta dùng ánh mắt cực kì thâm ý, nói: "được! Hiếm khi ngươi có lòng muốn giúp trẫm, vậy trẫm sẽ hạ chỉ, phong ngươi làm tuần phủ, đến nơi xảy ra nạn trị thủy cho trẫm!"
Tuần phủ? Không ngờ rằng ở đây cũng có một chức quan như vậy, trên tivi thấy tuần phủ đại nhân uy phong bát diện, vậy thì chức vị này của nàng chắc cũng không thấp nhỉ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Ưu Vô Song vui mừng tột cùng, vội vàng quỳ xuống, lớn tiếng nói: "tạ phụ hoàng!"
Hoàng thượng mặt tươi cười, nói với Ưu Vô Song: "được rồi, đứng dậy đi."
Xong lại ngập ngừng nói: "Vô Song, việc hôm nay trẫm nói với ngươi, trẫm hy vọng ngươi đừng nói với bất kì ai, ngay cả Tuyết Nhi cũng đừng nói, biết chưa?"
Ưu Vô Song sửng sốt, vội vàng gật đầu: "con dâu biết rồi!"
Hoàng đế vừa ý gật gật đầu, nói: "được rồi, trẫm có chút mật, ngươi lui xuống trước đi, ra ngoài, tự khắc có người đưa ngươi về phủ."
"vâng!" Ưu Vô Song hành lễ, sau đó lui ra ngoài.
Đợi khi ra khỏi ngự thư phòng, Ưu Vô Song chỉ cảm thấy toàn thân lạnh cóng, thì ra khi nãy trong ngự thư phòng, nàng bất tri bất giác đã chảy mồ hôi ướt y phục trên người, nay bị gió lạnh thổi nàng không lạnh mới lạ.
Tục ngữ nói, gần vua như gần hổ, quả thật không sai, nàng bây giờ đã đích thân lãnh giáo qua rồi.
Hoàng đế không nói dối, nàng mới ra khỏi ngự thư phòng, đã có người trong cung chuẩn bị nhuyễn kiệu đợi sẵn, thấy nàng ra, vội vàng hành lễ, mới nàng lên kiệu.
Ưu Vô Song đối với chiếc nhuyễn kiệu lắc lắc lư lư này lòng còn kinh hãi, bởi vì ngồi trong chiếc nhuyễn kiệu này, nàng sẽ chóng mặt hoa mắt, nhưng mà, nàng không thể không ngoan ngoãn ngồi vào trong, vì nàng không thể nói với những người trong cung là nàng say kiệu, không thể ngồi cái này!
Nhưng mà, may là có lẽ là do tâm tình nên lần này tuy nàng bị lắc tới tâm trạng hoang loạn, nhưng mà không nghiêm trọng như lần đầu, rất nhanh kiệu đã tới trước cửa cung.
Nàng ra khỏi kiệu, chỉ thấy chiếc xe ngựa đưa nàng đến vẫn lẳng lặng dừng ở đó, thái giám đánh xe thấy nàng đến, vội tiến về trước hành lễ, sau đó đợi Ưu Vô Song lên xe, roi trong tay quất một cái, xe ngựa đã lao về hướng thất vương phủ mà đi.
Ưu Vô Song vén tấm rèm xe lên, thấy cảnh huyên náo ngoài đường, đột nhiên động lòng, vội vàng lớn tiếng nói với tên thái giám đánh xe: "dừng lại!"
← Ch. 104 | Ch. 106 → |