Hài tử, khóc đi
← Ch.059 | Ch.061 → |
"Ngươi thật sự là cậu của chúng ta sao?"
Tả Hữu Tinh mấp máy môi, hai mắt mở thật to nhìn vào Tả Quân Mạc.
"Tuyệt không nói lời dối gạt." Tả Quân Mạc gật đầu, khuôn mặt lãnh tuấn bắt đầu nhiễm lên một tầng ấm áp. Nhìn huynh muội Tả Hữu Tinh, hắn hạ thấp thanh âm."Ta có thể mang bọn ngươi đi xem bức họa mẫu thân các ngươi." Không chỉ là bức họa, vẫn luôn trân quý, mà còn là người tỷ tỷ vĩnh viễn lưu lại trong lòng của hắn.
Tả Hữu Tinh không nói gì, cái trán chau lại, suy nghĩ về độ tin cậy trong lời nói của Tả Quân Mạc. Bức họa cũng không nói rõ được cái gì, nếu như có tâm, muốn lấy được bức họa mẫu thân cũng không phải là chuyện khó.
Tả Quân Mạc cũng không nói gì, đôi mắt sâu như u đầm lẳng lặng nhìn vào Tả Hữu Tinh đang suy tư, hắn tin tưởng đứa bé này sẽ tin lời của mình.
Tả Hữu Tinh nhìn vào biểu tình bình tĩnh của Tả Quân Mạc, thoạt nhìn cũng không giống nói dối, có lẽ hắn thật sự là cậu của chúng đi? Bằng không, vì sao hắn phải bắt hai huynh muội chúng, lại vô cùng chăm sóc.
"Được, chúng ta đi theo ngươi nhìn bức họa mẫu thân."
Một lúc sau, Tả Hữu Tinh hạ quyết định. Nó mặc quần áo tử tế cho muội muội đã ngừng khóc đang hiếu kỳ nhìn vào bọn họ, mới nhảy xuống giường. Quay thân lại, vươn ra cánh tay ngắn nhỏ, muốn đem muội muội ôm xuống dưới.
"Ta đến đây." Tả Quân Mạc nhìn bộ dáng cố hết sức của Tả Hữu Tinh, nhịn không được đi lên trước.
Tả Hữu Tinh cả kinh, quay thân lại cảnh giác nhìn vào Tả Quân Mạc. Tuy rằng hắn có thể thật sự là cậu của bọn chúng, thế nhưng hắn lại không thể nói rõ hắn đối với bọn chúng sẽ không tồn tại ý nghĩ xấu. Từ sau khi mẫu thân qua đời, nó dẫn theo muội muội nhìn thấy rất nhiều chuyện xấu, có người vì tiền thậm thí không tiếc hi sinh con gái của mình, huống chi vẫn chỉ là cậu mà thôi...
Tả Quân Mạc cười khổ, lòng phòng bị của đứa nhỏ này còn chưa tiêu trừ.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không tổn hại đến các ngươi." Con ngươi thâm thúy nhìn phía Tả Hữu Tinh, cam đoan nói. Bọn chúng là hài tử của tỷ tỷ, hắn hiện tại là người thân duy nhất, hắn làm sao có thể làm tổn hại đến bọn nhỏ?
Tả Hữu Tinh không nói lời nào, quay đầu lại nhìn muội muội.
Tả Hữu Nguyệt chuyển động đôi mắt to tròn linh lợi, bộ dáng thật là đáng yêu. Tuy rằng lúc trước Tả Quân Mạc hù sợ nó, nhưng hiện tại nó lại không cảm giác được luồng khí lạnh trên người hắn, cũng không cảm giác được ác ý của hắn. Hài tử đơn thuần luôn luôn lấy cảm giác để phán đoán đúng sai. Hiện tại nó cảm thấy thúc thúc này không hẳn là người xấu, vì thế nó mị mị cười vươn ra hai tay, hướng Tả Quân Mạc làm nũng hô:
"Ôm ôm."
Động tác đơn giản, hai chữ ngắn gọn lại làm cho lòng Tả Quân Mạc kích động không thôi. Vươn ra hai tay, có chút cứng ngắc mà ôm lấy Tả Hữu Nguyệt. Trong con ngươi thâm thúy hoàn toàn không còn vẻ lạnh lùng như trước, khuôn mặt nhỏ nhắn này cùng tỷ tỷ khi còn bé thực giống, hắn giống như thấy được cảnh tượng lúc nhỏ tỷ tỷ mang theo hắn đi chơi.
"Đi thôi." Hướng Tả Hữu Tinh gật đầu, hắn ôm lấy Tả Hữu Nguyệt dẫn đầu đi ra ngoài.
Tả Hữu Tinh thấy thế cũng đi theo.
Tả Quân Mạc đem hai hài tử dẫn đến phòng ngủ của hắn, sau khi để Tả Hữu Nguyệt xuống, từ trong gối đầu lấy ra bức họa vẫn luôn gìn giữ.
"Đây chính là bức họa mẫu thân các ngươi."
Tả Hữu Tinh tiếp nhận bức họa, quả nhiên là mẫu thân. Chẳng qua là mẫu thân trong bức họa trẻ rất nhiều, vĩnh viễn không thay đổi chính là nụ cười ôn nhu yếu ớt kia.
"Mẫu thân—"
Thấp giọng kêu một tiếng, nó mới phát giác trong lòng mình tưởng niệm nương đến cỡ nào. Bao nhiêu nặng nề vẫn luôn dằn xuống đáy lòng sau khi nhìn thấy bức họa mẫu thân giống như tìm được lối ra, toàn bộ ủy khuất đều dâng lên, bao nhiêu cố gắng kiên cường kia vào thời khắc này đều trở nên yếu đuối. Đôi mắt to tròn rõ rằng bắt đầu nước mắt vòng quanh, lại cố chấp không chịu chảy xuống.
Tả Quân Mạc nhìn thấy bộ dáng Tả Hữu Tinh như vậy, trong lòng chua xót, vươn tay ra vụng về vỗ lên vai nhỏ của nó, trầm thấp nói: "Khóc đi, hài tử."
← Ch. 059 | Ch. 061 → |