Vay nóng Tima

Truyện:Vương Phi 13 Tuổi - Chương 099

Vương Phi 13 Tuổi
Trọn bộ 220 chương
Chương 099
Tam quốc liên hoành (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-220)

Siêu sale Shopee


Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Có vết xe đổ này, Âu Dương Vu Phi không dám nhờ thủ hạ làm việc, toàn tự làm.

Chẳng qua, phía đông không sáng thì phía tây sáng.

Âu Dương Vu Phi quả thật nấu ăn rất ngon, đúng là có thể so sánh với đầu bếp của hoàng cung, ngay cả Lưu Nguyệt vốn không quan trọng lắm chuyện ăn uống cũng gật đầu khen ngợi.

Làm cho Hiên Viên Triệt thầm hận một phen, cường địch, chân chính cường địch.

Mười hạng toàn năng đó.

Gió xuân bay múa, thuyền lướt như bay.

Chỉ trong bảy ngày ngắn ngủi, vượt qua vạn dặm, tới Lý Thành của Nam Tống Quốc.

Thời tiết mùa xuân rất tốt, không thể so với đầu mùa xuân ôn lạnh của Bắc Mục, cũng không thể so với thời tiết tháng hai lá liễu ló mầm lúc này của Thiên Thần.

Nam Tống Quốc ở phương nam, tiết trời đã ấm, gió nóng thổi qua, sự ấm áp của tháng bốn tháng năm.

Bến tàu người đến người đi, thuyền hàng thuyền đánh cá không ngừng ra ra vào vào, khí thế ngất trời.

"Lý Thành.

"

Hiên Viên Triệt đứng ở đầu thuyền, nhìn khung cảnh trước mắt, thấp giọng tự nói một tiếng.

Bảy ngày, từ Bắc Mục xa ngoài vạn dặm, tới mảnh đất phương nam này, chuyện như vậy kiếp này hắn lần đầu tiên trải qua.

Muốn trong vòng bảy ngày tới Nam Tống Quốc là một chuyện, tới được thật lại là một chuyện khác, hắn không phải không khiếp sợ, tuy rằng nhìn Âu Dương Vu Phi rất không vừa mắt, nhưng cũng không thể phủ nhận, Âu Dương Vu Phi, lợi hại.

Khác với sự khiếp sợ của đám Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt không có cảm xúc dư thừa, nhớ ngày đó một ngày cả đêm, có thể đi cả nửa vòng trái đất, hành trình như vậy cũng không quá khó tin, mặc dù đặt trong hoàn cảnh này, quả thật rất dọa người.

"Kịp lúc là tốt rồi.

"

Âu Dương Vu Phi đứng bên cạnh Lưu Nguyệt, nhìn thuyền có lầu đang chạy đến bến tàu, cười nói.

Lưu Nguyệt nghe vậy khóe miệng khẽ cong, nửa cười nửa không nhìn Âu Dương Vu Phi một cái.

Âu Dương Vu Phi thấy vậy tươi cười càng đậm hơn, nói với Lưu Nguyệt: "Hi vọng có ta làm bạn, không khiến nàng cảm thấy hành trình này buồn tẻ vô vị, đã là vinh hạnh của ta rồi.

"

"Không đến mức đấy.

"

Lưu Nguyệt không quay đầu lại, nhưng Hiên Viên Triệt ở phía sau chỉ có nàng có thể cảm giác được chua xót, Lưu Nguyệt muốn nói buồn tẻ cũng không thể, Hiên Viên Triệt bên người nàng, làm sao thấy buồn tẻ.

Nghe Lưu Nguyệt nói thế, nụ cười trên mặt Âu Dương Vu Phi càng sáng rỡ hơn.

Vừa cười, vừa lấy ra từ trong lòng ngực một vật, Âu Dương Vu Phi cười nhìn Lưu Nguyệt nói: "Hi vọng nàng thích.

"

Lưu Nguyệt thấy vậy Âu Dương Vu Phi thực hiện giao ước cùng đi chung với hắn, để lộ bí mật, lập tức đưa tay nhận lấy, mở ra nhìn.

Trên tấm vải mỏng manh, vẽ ngổn ngang vài thứ, thoạt nhìn, là... bản đồ?Mắt Lưu Nguyệt, sáng rực.

Đây là bản đồ Minh Đảo?Nhìn Lưu Nguyệt sáng mắt, Âu Dương Vu Phi cười lắc lắc đầu nói: "Nàng thật là không che dấu chút tâm tình nào.

"

Lưu Nguyệt nhanh chóng nhìn lướt qua bản đồ trong tay rồi cuộn lại, ngẩng đầu nhìn Âu Dương Vu Phi đang mỉm cười, đột nhiên trong nụ cười mang theo chút nghiêm nghị thở dài nói: "Âu Dương Vu Phi, có ai nói với ngươi chưa, nếu được ngươi yêu, người kia sẽ rất hạnh phúc.

"

Quá khôn khéo, quá giỏi quan sát, quá săn sóc, quá biết dỗ người.

Nếu có ai có thể được Âu Dương Vu Phi toàn tâm đối đãi, không biết sẽ hạnh phúc như thế nào.

Âu Dương Vu Phi nghe vậy khóe miệng cong lên, nhìn Lưu Nguyệt cười nhẹ: "Ta đương nhiên hy vọng nàng có thể có được hạnh phúc đó.

"

Lưu Nguyệt nghe vậy cười cười, còn chưa mở miệng, bên tai đã vang lên một tiêng nói tràn ngập ghen tuông nhưng cũng là hứa hẹn đầy khí phách: "Ta sẽ khiến nàng hạnh phúc hơn.

"

Môi cười thật tươi, Lưu Nguyệt không quay đầu nhìn Hiên Viên Triệt ở phía sau.

Nàng biết, ngày kia gặp Hiên Viên Triệt đã biết, hạnh phúc của nàng chính là hắn.

Gió nhẹ thổi qua, thuyền đã cập bờ.

Biết Lưu Nguyệt không trả lời, Âu Dương Vu Phi cũng không truy hỏi, cổ tay vung lên mở quạt giấy trong tay, đứng tại chỗ cười nói: "Ta rất chờ mong lần ở chung thứ hai, khi đó, ta muốn trên bản đồ này sẽ có nhiều thứ hơn chút, rất nhiều thứ mà nhiều người không biết.

"

Trong tiếng cười, Âu Dương Vu Phi quay đầu nhìn thoáng qua Lưu Nguyệt, chân mày nghiêng nghiêng, vạn phần phong tình đều hội tụ trong giây phút quay đầu đó.

Đó là sự bày bố trận pháp trên Minh Đảo, Lưu Nguyệt hiểu ý tứ của Âu Dương Vu Phi.

*****

Lập tức, nhướng mày, cười to nói: "Ta cũng rất chờ mong.

"

Tiếng cười theo gió bay lên, Lý Thành, tới rồi.

Gió xuân cuốn bay tầm mành, vạn dặm không mây.

Khí hậu Nam Tống ấm áp, lúc nở hoa cũng sớm hơn Thiên Thần Tuyết Thánh, lúc này là tháng hai theo nông lịch, trăm hoa đã bắt đầu nở rộ, càng tô diểm thêm cho Nam Tống Quốc.

Triêu Thành, thành trì khai mạc đại hội Bách Hoa, cũng là thủ đô Nam Tống Quốc.

Đồng thời, Triêu Thành cũng là thánh địa hoa mẫu đơn của bảy nước Trung Nguyên, rất nhiều chủng loại khác nhau, loại Hi Thế là sự lựa chọn đầu tiên.

Hoa không tươi được lâu, một quý hoa nở kinh diễm tứ phương, lúc này hoa của các nước khác cũng chả biết đang ở đâu, bốn năm tháng mới n dđược mẫu đơn, đã đưa đến Triêu Thành để tham gia đại hội.

Ngoài thành Triêu Thành Hiên Viên cốc, nơi diễn ra đại hội Bách Hoa năm nay.

Khắp cốc đều là mùi hương của hoa, cả cốc đều là hoa nở rộ, khắp cố là màu lá xanh mềm mại, họa nên sắc màu của núi sông.

Nam tuấn nữ mĩ, một thân thịnh trang.

Cả cốc muôn hồng nghìn tía, nam nữ muôn hình muôn vẻ, lại càng tô đậm xuân ý dào dạt khắp nơi đây, muôn hồng nghìn tía.

Chiết phiến trong tay khẽ vung, Âu Dương Vu Phi, Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt, bước đi song song.

Nhưng Âu Dương Vu Phi một thân áo trắng, giản dị tự nhiên, một thân áo trắng, trong khung cảnh muôn hồng nghìn tía này lại rất nổi bật.

Chiết phiến hơi lắc, khóe miệng cười khẽ, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, một thân phong lưu, nhìn từ dưới lên trên, phong lưu đảo qua, tùy tiện mà tản ra, nhưng dường như lại chiếm cả sắc xuân của nơi đây.

Phía sau, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt một thân trang phục bình thường, vẻ mặt bình thường, cái gì cũng bình thường đến không thể bình thường hơn, dưới ánh sáng của Âu Dương Vu Phi, chân chính lưu lạc thành hai gã sai vặt.

Tiếng cười ngập tràn, tùy ý tản ra.

Trên hành lang trong sơn cốc.

"Mời về.

"

Hai đầu hành lang vốn không có người, ba người Âu Dương Vu Phi đi tới trước, còn chưa bước vào hành lang, một đội quan binh đột nhiên nhảy ra.

Đầu lĩnh cấm vệ quân nhìn thoáng qua thiếp mời trong tay Âu Dương Vu Phi, rất khách khí, nhưng rất mạnh mẽ nói hai từ này.

"Tại sao?"

Âu Dương Vu Phi khó hiểu nói.

"Phòng trong chính là nội viện, mời đến chỗ kia ngắm cảnh là được rồi.

"

Đầu lĩnh vẫn nói khách khí mà lạnh lùng như cũ.

Âu Dương Vu Phi nghe thế gật đầu, trên mặt hiện lên một chút ý xấu, hơi hơi thi lễ với đầu lĩnh: "Không biết quy củ, thứ tội, thứ tội.

"

Dứt lời, dẫn theo Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt mà rời đi.

Đi được một lúc, vòng ra phía sau cấm vệ, Âu Dương Vu Phi quơ thiếp mời trong tay nhìn Lưu Nguyệt cười nói: "Quyền lực không đủ, vào không được.

"

Một thân nam trang, trên mặt bôi loạn ít phấn màu vàng nâu, không có tuyệt sắc khuynh thành, chỉ có bình thường, bình thường đến mức có ném vào đám đông cũng không tìm ra.

Nghe vậy, Lưu Nguyệt gật gật đầu, nhíu nhíu mày.

Thiếp mời là người của Hiên Viên Triệt lấy đến.

Hội Bách Hoa Nam Tống, tên như ý nghĩa là hội hoa xuân, nhưng các quốc gia từng ấy năm tới nay, sớm đã biết đây chẳng qua là đại hội kén rể.

Từ vương tôn công chúa cho đến quận hậu thế gia, chỉ cần vài quốc gia nổi trội, đều có thể nhận được thiếp mời của đại hội Bách Hoa Nam Tống Quốc.

Lần này mặc dù có ngụ ý quan trọng hơn ở bên trong, nhưng vì mặt mũi, đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Khâu gia của Tuyết Thánh Quốc, chính là một trong số mấy đại thương nhân số một số hai của Tuyết Thánh Quốc, đại công tử Khâu gia Khâu Hàm, chính là chủ nhân của thiếp mời này, cũng là người của Hiên Viên Triệt.

Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt, không thể giả làm Khâu Hàm, mắt Độc Cô Dạ, Hách Liên Vân Triệu, cũng không phải là đồ trang trí, đành phải để cho Âu Dương Vu Phi làm.

Cũng may Khâu Hàm này cũng không phải người thích xuất đầu lộ diện, chỉ biết là một thân phong lưu tiêu sái, về phần tiêu sái đến đâu, cũng không có nhiều người biết.

Bởi vậy, mặc dù Độc Cô Dạ từng gặp Âu Dương Vu Phi, nhưng chỉ cần Âu Dương Vu Phi giả dạng một chút, , cũng hoàn toàn có thể qua mặt giang hồ.

Nhìn thiếp mời trong tay Âu Dương Vu Phi, mắt Hiên Viên Triệt sâu thẳm lại.

Chỉ cần có thiếp mời là có thể tùy ý đi lại, lần này lại đề phòng nghiêm ngặt như vậy.

Ven đường tới đây hắn nhìn qua, bên ngoài cơ bản chỉ là thiên kim hoặc là công tử của quan viên tam phẩm trở xuống của Nam Tống Quốc, cùng với đại thương nhân các quốc gia tới chơi.

Mà đường đi vào nội viện bị ngăn cản kia, xem ra mới là nơi những vị quan viên trên tam phẩm tụ hội, cùng hoàng thân quốc thích các quốc gia, thậm chí là đám Độc Cô Dạ.

*****

Liếc nhìn Lưu Nguyệt, trong mắt đối phương nhìn thấy sự sâu thẳm. Bọn họ đi vào Triêu Thành cũng đã nghe nói thái tử Ngạo Vân quốc Độc Cô Dạ và thái tử Tuyết Thánh Quốc Hách Liên Vân Triệu đã đến, nhưng dựa vào thế lực của Hiên Viên Triệt, lại hoàn toàn không tra ra nơi bọn họ ở? Ở đâu vậy chứ?Nếu ngay cả đối thủ ở đâu cũng đều không rõ thì chuyện tam quốc liên hợp kia bọn họ sao có thể châm ngòi. Bởi vậy, hôm nay tới đây, chính là vì thăm dò xem đám Độc Cô Dạ rốt cuộc ở đâu, rồi mới liệu sau, không ngờ ngay cả cơ hội nhích tới gần cũng không có."Vào không được cũng phải vào."

Tiếng của Lưu Nguyệt trầm thấp mà chậm rãi."Không vào được cũng phải dẫn bọn họ ra."

Cùng lúc, tiếng nói khàn khàn của Hiên Viên Triệt vang lên, nghe hoàn toàn không giống âm thanh vốn có. Hai người liếc nhau, trong mắt đều hiện lên một ý nghĩ giống nhau. Âu Dương Vu Phi vậy vuốt vuốt thiếp mời trong tay, nhìn Lưu Nguyệt và thuộc hạ của nàng đứng trước mặt, không thoải mái, thuộc hạ này khiến hắn cảm thấy không thoải mái không biết có phải bởi vì khí chất luôn lạnh như băng của người này hay không, hay là do có thể hiểu rõ ý nghĩ của Lưu Nguyệt. Dù sao, nhìn hắn chính là không vừa mắt, hắn muốn nói sao, vậy được, cứ theo ý hắn đi. Nụ cười nơi khóe miệng chậm rãi rung động, Âu Dương Vu Phi huơ huơ quạt giấy, chậm rãi cười nói: "Cần gì đánh rắn động cỏ, muốn vào, chỉ cần thủ đoạn."

Dứt lời, nháy mắt mấy cái với Lưu Nguyệt, nâng bước đi đến bên mấy người đang ngắm hoa. Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt, thấy vậy, lại liếc nhau lần nữa. Nếu Âu Dương Vu Phi nói như vậy, vậy bọn họ sẽ xem hắn có bản lãnh gì. Xoay người đuổi theo, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt tựa như hai gã sai vặt. Không ai nói rằng tùy tiện đoạt lấy một thiệp mời của quan tam phẩm trở lên là được, mấy vị quan tam phẩm đó, nếu những cấm vệ quân này cũng không nhận ra, vậy bọn họ có thể về nhà. Lại càng không nói đến mấy vị hoàng thân quốc thích kia, không thể tự đưa mình vào hang hổ. Ánh nắng lung linh, khắp trời hương hoa."Không phải, đây là "ngụy tử"

không phải "triệu phấn"

."

Một bông hoa lan đứng giữa mấy vị mặc thường phục, giống như Khổng Tước, các cô gái tranh nhau khoe sắc, đang chỉ vào một bức họa mẫu đơn đẹp đẽ mà tranh luận."Ta cảm thấy đây là "nhị kiều"

."

Một cô gái áo vàng, thoạt nhìn chói mắt giống như màu hoa mà Lưu Nguyệt lầy ra từ núi Khố Xích, cong ngón tay lên nói. Những cô gái bên cạnh, ba vị nam tử đứng cùng nhau, toàn thân mặc dù không có mặc quần áo lụa là, cực kỳ bình thường, che dấu sự tuấn mĩ của cả ba người. Lúc này, đứng ở một bên cười không ngừng, tham gia tranh luận, vừa ca ngợi, vừa đồng ý, khiến mấy cô gái càng cảm thấy mình đúng. Mà cô gái mặc áo màu hồng phấn đứng cách đó không xa, lại im lặng không lên tiếng, đối với mấy bức họa mẫu đơn kia, sắc mặt bình thản, nhưng vẻ thùy mị lại không tầm thường."Ta nói là Ngụy tử..."

"Không phải, nói với ngươi rồi là nhị kiều..."

"Hoa Ngụy tử là màu đỏ tím, hoa nở nhìn như hoa sen hoặc là vương miện, đóa hoa rất lớn.

Triệu phấn lúc nở rộ thì có màu hồng, nên còn được gọi là "mặt đồng tử"

Hoa muôn hình vạn trạng, không phải trường hợp cá biệt, càng thơm nức, hương bay mấy ngàn dặm."

Đang tranh luận, một tiếng nói lười biếng mang theo chút dương dương tự đắc đột nhiên vang lên, át cả tiếng tranh chấp của mấy cô gái. Mấy cô gái nghe thấy tiếng nói nhất thời xoay người lại, trợn mắt nhìn người vừa chen vào. Nhưng liếc mắt một cái Âu Dương Vu Phi phiêu phiêu như tiên, một thân tuyệt đỉnh tao nhã cười yếu ớt mà đi đến, mấy người nháy mắt ngây người tại chỗ, sửng sốt nhìn công tử gây loạn thế này. Nhẹ lay động quạt giấy mà tiến lên, Âu Dương Vu Phi gập lại quạt chỉ vào đóa hoa mẫu đơn màu xanh biếc kia, trên mặt cánh hoa hiện lên màu đen, cười nhìn mấy cô gái nói: "Nhị kiều, cùng một gốc cây có thể nở ra hai đóa hoa màu tím hồng hoặc phấn trắng, hoặc một đóa hoa có cả hai màu tím hồng và phấn trắng, là nhị kiều."

Dứt lời, cười yếu ớt với mấy cô giá, lại không nói tiếp, chỉ có một thân phong độ, dường như làm mọi người choáng váng."Vậy, vậy là cái gì?"

Trầm mặc nửa ngày, khổng tước vàng mới tỉnh khỏi cơn mê, đỏ mặt, thẹn thùng xấu hổ nhẹ giọng hỏi Âu Dương Vu Phi. Thanh âm kia, vừa mềm mại lại vừa nhão nhoẹt, khiến Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt đi phía sau Âu Dương Vu Phi đều rùng mình một cái, lui ra phía sau một bước.

*****

Khuôn mặt Âu Dương Vu Phi ấm áp, dừng lại một chút, mỉm cười nói: "Ngươi nhìn nhụy hoa có màu xanh biếc, chung quanh là cánh hoa màu mực tím, tựa như Thanh Long nằm giữa ao mực, được gọi là "Thanh Long nằm mặc trì"

, là một trong tám loại mẫu đơn quý nhất.

"

Dứt lời, lùi hai bước, quạt giấy nhẹ lay động, chỉ vào cô gái vốn đang vẽ tranh, lúc này cũng ngẩng đầu lên lắng nghe nói: "Long nằm mặc trì, bút lực xuân thu, đã đắc trong đó Tam Vị.

"

Nàng kia nghe Âu Dương Vu Phi khen ngợi, không khỏi khẽ cười cười, nhìn Âu Dương Vu Phi, chỉ vào cây bên cạnh Thanh Long nằm mặc trì, hai cây mẫu đơn một có ánh sáng màu vàng óng ánh, một có màu tím nói: "Hai cây này thì sao?"

Tay Âu Dương Vu Phi điểm càn khôn (Su: lẽ nào là bấm độn giống cha Gia Cát Dự?), khẽ mỉm cười: "Hai cây này màu vàng óng ánh tên là....

"

Thanh âm không lớn, nhưng truyền đi xa, trong khoảnh khắc khiến nam nữ tuấn tú chung quanh đang du ngoạn hưởng gió trăng lại tốp năm tốp ba bu lại đây.

Không bao lâu, bên cạnh Âu Dương Vu Phi cùng và nàng kia đã vây đầy người.

Người chung quanh lại tụ tập càng ngày càng nhiều.

Lưu Nguyệt đứng ở trong đám người nghe, Âu Dương Vu Phi miệng nói Diêu Hoàng gì đó, rồi lại tửu túy quý phi, lại đến ngự y hoàng, khuôn mặt đầy vẻ ngưỡng mộ, kì thực cũng chẳng có gì.

Hoa mẫu đơn có bao nhiêu giống, ít nhiều bao nhiêu, nàng hoàn toàn không biết, thế giới của nàng không có phong hoa tuyết nguyệt như vậy, cũng không có nhàn hạ thoải mái ngắm hoa ngắm trăng, đây cũng chỉ là việc mà mấy kẻ rảnh rỗi hay làm.

Trong tai nghe Âu Dương Vu Phi cao đàm khoát luận, trong mắt nhìn người tụ tập càng ngày càng nhiều, Lưu Nguyệt bắt đầu chậm rãi yên lặng lùi về sau.

Người mà, thích náo nhiệt, có lẽ vốn không có gì đáng vây xem, nhưng thấy người khác vây xem, chính mình không đi vây xem thì thật không công bằng.

Bởi vậy, bên ngoài Bách Hoa một truyền mười, mười truyền một trăm, không bao lâu, khắp nơi đều là người, hoặc nghe Âu Dương Vu Phi nói hươu nói vượn, hoặc chính mình nói lên suy nghĩ của mình, cực kỳ náo nhiệt.

Người chật như nêm, lúc không thiếu người tiếp tục bu đến, Lưu Nguyệt im lặng lùi về sau.

Cùng lúc, Hiên Viên Triệt cũng bắt đầu lui ra phía sau, xa xa, nhìn thấy nhiều người vây xem như vậy, có thể sẽ xảy ra chuyện gì, mấy thứ này dùng để qua mặt cấm vệ quân, mọi người cứ nhích tới gần, vậy, lúc này chính là thời điểm tốt.

Lùi lại từng bước, Âu Dương Vu Phi đột nhiên lui ra phía sau hai bước, duỗi tay ra bắt lấy cánh tay Hiên Viên Triệt, quay đầu lại cười nói với Hiên Viên Triệt: "Tiểu Hoa, mài mực, tiểu thư ưu ái, từ không dám từ, tới đây soạn hai bút.

"

Một câu Tiểu Hoa mài mực, Hiên Viên Triệt nhất thời đen mặt, người này lại thật sự dùng hắn như gã sai vặt, còn Tiểu Hoa, Tiểu Hoa nhà hắn không đi theo.

Mà không đợi cho hắn kịp tức, chung quanh mắt không ít người đã nhìn chằm chằm vào hắn, không tiếng động thúc giục hắn nhanh lên, không một người nghĩ rằng hắn không phải gã sai vặt của Âu Dương Vu Phi.

Khóe mắt nhìn lướt qua Lưu Nguyệt sớm đã biến mất ở trong đám người chẳng biết đi đâu, Hiên Viên Triệt trầm mặt, hiện nay ánh mắt mọi người đều chú ý vào hắn, muốn lén chuồn đi là không thể, không nên rước phiền toái cho Lưu Nguyệt thì hơn.

Lạnh lùng hất tay Âu Dương Vu Phi, Hiên Viên Triệt vừa sắn tay áo vừa đi tới bên cạnh cô gái đanh cầm bức họa cuộn tròn kia, để hắn mài mực tốt.

Vẻ mặt đen như mực không chút thay đổi, Hiên Viên Triệt giữ lấy khiên mực, thân hơi động đậy, một ít đồ từ trong tay áo rơi ra, rơi vào nghiên mực đen nhánh.

Thỏi mực nhanh chóng nghiền nát, không có bất kỳ ai nhìn thấy, ngay cả Âu Dương Vu Phi cũng bởi vì sau lưng Hiên Viên Triệt, không nhìn thấy Hiên Viên Triệt làm gì.

Dám để cho Thiên Thần Vương mài mực cho hắn, vậy hắn đương nhiên sẽ giúp đỡ ý muốn náo nhiệt của hắn.

Gió Xuân tung bay, hoa như.

Ở trong hoa điểu ngư trùng (hoa chim cá côn trùng), che dấu tung tích trong đình đài sơn cốc, đây là sở trường của Lưu Nguyệt, đám Hiên Viên Triệt cũng không thể bằng.

Đi qua rừng, ẩn núp.

Vào bên trong, muốn biét mấy người Độc Cô Dạ ở đâu, vừa nhìn biết ngay.

Ở trung tâm của sơn cốc này có một có một lầu các hai tầng cao cao, xây dựng trên sơn cốc, khiến người khác liếc mắt một cái là có thể thấy.

Tứ phía màn lụa màu lam nhạt từ trên lầu các buông xuống, che tất cả mấy thứ bên trong, cái gì cũng không nhìn rõ.

Phía dưới, tiếng oanh oanh yến yến từ rất xa truyền đến theo gió, nghe rất náo nhiệt.

Rồng có cửa rồng, rắn có động rắn, Độc Cô Dạ Hách Liên Vân Triệu một thân thanh cao, tuyệt đối sẽ không cho phép bọn họ núp cạnh nhà vệ sinh để nghị sự.

Hoặc là chính là ở nơi này, hoặc là, hôm nay bọn họ vốn không có tham dự.

Cúi thấp người xuống, Lưu Nguyệt một thân y phục thái giám nội cung hạ quyết tâm, hai mắt khẽ nhúc nhích, đeo cái bao tay màu bạc, đầu ngón tay cọ trên que đốt lửa, ngọn lửa nháy mắt bùng lên, bùng lên trong sơn cốc.

Cây cối xung quanh lập tức có người chạy đến.

Nhún người, phi trên ngọn cỏ, Lưu Nguyệt giống như một con báo rồi biến mất.

Lầu cao được che phủ bởi màn lụa mỏng như khói, bên ngoài nhìn không thấy bên trong, bên trong lại có thể thấy rõ ràng mọi chuyện ở bên ngoài.

"Chuyện gì vậy?"

Nam Tống Quốc chủ bốn mươi năm mươi tuổi tuổi, thoạt nhìn giống như phật Di Lặc, thấy vậy trầm giọng nói.

Trong thời gian ngắn, sau rèm cừa lập tức có người bẩm báo: "Là lửa rừng mà thôi, không có dị thường.

"

Nam Tống Quốc chủ nghe vậy chậm rãi gật gật đầu, nghiêng đầu nhìn trước mắt Độc Cô Dạ và Hách Liên Vân Triệu một thân lạnh như băng, một thân sang sảng, cười híp mắt nói: "Trong núi cỏ khô dễ cháy, không có chuyện gì.

"

Độc Cô Dạ mân ly rượu trong tay, không lên tiếng.

Hách Liên Vân Triệu khẽ gật đầu, xem như trả lời.

"Hai vị thái tử, chuyện tình tam quốc chúng ta..."

"Ngày mai nói.

"

"Ngắm hoa thì ngắm hoa.

"

Độc Cô Dạ và Hách Liên Vân Triệu cùng lên tiếng, Nam Tống Quốc chủ nghe vậy lập tức nở nụ cười phật Di Lặc, luôn miệng nói: "Được được, vậy hôm nay....

"

"Phịch.

"

Nam Tống Quốc chủ còn chưa nói xong, phía dưới lầu các đột nhiên vang lên một tiếng phịch lớn, Nam Tống Quốc chủ không khỏi sắc mặt khẽ biến.

Phía dưới, vô số thị vệ đã ẩn thân lập tức nhanh chóng như báo, không để ý an nguy của bản thân, nhào về phía tiếng vang mà đánh tới.

Ngắn ngủi cương vị thất thủ.

Một bóng dáng màu xanh biếc, nhẹ như con báo nháy mắt dán vào gác xép, chen vào trong khe hẹp.

"Cột trụ nứt một chút, do trời quá nóng mà vỡ.

"

Phân tích tỉ mỉ, thị vệ Nam Tống Quốc nhanh chóng truyền lại.

"Bỏ cũ thay mới.

"

Nam Tống Quốc chủ nghe vậy thản nhiên bỏ xuống một câu, cũng không biết là bỏ cũ thay mới người ở đây, hay là bỏ cũ thay mới cột trụ.

"Vâng.

"

Người ngoài trướng mạn lập tức lui xuống.

"Uống rượu, uống rượu.

"

Khuôn mặt Nam Tống Quốc chủ tươi cười, nâng chén kính rượu với Độc Cô Dạ và Hách Liên Vân Triệu.

Độc Cô Dạ lạnh như băng nâng chén, Vân Triệu tựa vào ghế, vuốt vuốt chén rượu trong tay, uống một hơi cạn sạch.

Trời quá nóng mà vỡ, nói đùa gì vậy, bây giờ mới chỉ tháng hai, cho dù Nam Tống Quốc trời nóng, cũng không tới trình độ này.

Lơ đãng liếc nhau một cái, trong mắt Độc Cô Dạ và Vân Triệu chợt lóe lên sự sắc bén, nhưng đều không nói gì.

Đảo đảo cái móc kim loại ở trên gác xép, Lưu Nguyệt nín thở ngưng thần cũng không phải là không nhúc nhích, Độc Cô Dạ và Vân Triệu cũng không dễ đối phó, không cẩn thận một chút chính là tự chui đầu vào lưới.

Rượu quá ba tuần.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Độc Cô Dạ vẫn nhìn phòng ngoài đột nhiên lạnh lùng để ly rượu trong tay xuống, mắt lạnh nhìn lướt qua Nam Tống Quốc chủ nói.

Nam Tống Quốc chủ theo tầm mắt của Độc Cô Dạ cũng nhìn thấy sự thay đổi ở bên ngoài.

Vốn hoàng thân quốc thích đang ngồi yên ổn, quan lớn tam phẩm lại không ngừng chạy ra ngoài.

Mới đầu chỉ có một hai người, bây giờ cơ hồ toàn bộ đứng lên có chút người người trên mặt tràn đầy kinh ngạc, tình cảnh này thật là khiến người khác không đoán nổi.

Mặt Phật Di Lặc cũng trầm xuống, Nam Tống Quốc chủ không phát lệnh chỉ phất phất tay.

"Bẩm báo quốc chủ ngoài sơn cốc có người vẽ tranh dụ bướm.

"

Ngoài mành sau thời gian ngắn, lập tức có người lên tiếng bẩm báo.

"Vẽ tranh dụ bướm?"

Nam Tống Quốc chủ nghe vậy hơi kinh ngạc.

"Vâng, hồ điệp đầy trời đang tranh nhau bổ nhào vào bức tranh vẽ mẫu đơn kia, đúng là kỳ quan.

"

Tiếng người nói mặc dù bình tĩnh, nhưng cũng xen lẫn kinh ngạc.

"Oh, có chuyện này sao, đi xem một chút.

"

Hách Liên Vân Triệu nghe thế, nét mặt biểu lộ một chút quái lạ, cười cười đứng dậy.

Độc Cô Dạ cũng không nói lời nào, trực tiếp đứng lên.

"Tốt, đi nhìn một cái, xem ai vẽ bức tranh chi thần như thế.

"

Nam Tống Quốc chủ cũng đứng lên.

Ba người sóng vai, dọc theo thang lầu chậm rãi xuống phía trước phía trước cấm vệ quân lập tức mở đường, trận thế nghiêm chỉnh.

Một đạo đạm kim (vàng nhạt) một đạo trần bì (màu vỏ quýt), hai màu chiếu rọi sóng vai đi xuống, khó khăn lắm đi qua trước người Lưu Nguyệt đang núp trong khe hẹp.

Đầu ngón tay gảy nhẹ, hai ngón tay khẽ búng, nhẹ như lông vũ trong suốt như nước, đồng màu với hai màu vàng kia.

Một ngón tay búng nhẹ, Lưu Nguyệt nhanh như chớp co người lại, dán chặt lên khe hở.

Cước bộ dừng lại một chút, Độc Cô Dạ và Hách Liên Vân Triệu đồng thời quay đầu, nhìn về phía Lưu Nguyệt vừa ở, tiếng gió do đầu ngón tay di chuyển, khong thoát được lỗ tai của hai người họ.

*****

Không có ai, không có tiếng hít thở, không có bất kỳ hơi thở nào.

Độc Cô Dạ nhíu nhíu mày, nghiêng đầu liếc nhìn Hách Liên Vân Triệu ở phía sau, không có gì cả, không có bất kỳ dị thường gì.

Hách Liên Vân Triệu cũng quay đầu liếc nhìn Độc Cô Dạ, dấu vết rất nhỏ cũng không có, không có khác thường.

Hai người liếc nhau một cái, chẳng lẽ là hai người bọn họ cùng nghe lầm?Lông mày khẽ nhíu, Nam Tống Quốc chủ ở phía trước đã đi xuống, Độc Cô Dạ và Vân Triệu trầm ngâm trong chốc lát, lại nhìn lầu các kia lần nữa xoay người đi xuống, có lẽ là bọn họ quá mức nhạy cảm.

Cấm vệ quân vây quanh ba người mà đi, không để cho người khác có cơ hội hạ thủ.

Thở nhẹ một hơi, hai người này thật là nhạy cảm, Lưu Nguyệt cúi đầu liếc nhìn lầu các trống không, người nào cũng không ở lại, xoay người nhảy xuống, bước nhanh ra ngoài.

Không có mai phục ngầm, hành động cũng khá nhanh.

Nhanh chóng đi qua sơn cốc, đi ra bên ngoài, xa xa Lưu Nguyệt đã nhìn thấy chỗ Âu Dương Vu Phi và Hiên Viên Triệt nên đứng, lúc này đã bị một đám người vây chật như nâm cói, không thể nhìn thấy Âu Dương Vu Phi và Hiên Viên Triệt.

Lông mày khẽ nhíu, hai người kia đang làm cái gì, bảo bọn họ dụ người ra chỗ khác, nhưng cũng không bảo họ kéo hết mọi người lại đây.

Nhanh chóng hòa vào đám đông, Lưu Nguyệt đứng ở một chỗ cao cao, cố gắng nhìn qua đám đống, cảnh tượng trước mắt nhất thời làm Lưu Nguyệt trừng mắt.

Chỉ thấy phía dưới chỗ Âu Dương Vu Phi đứng, lúc này Hồ Điệp bay múa đầy trời, hồng vàng lam trắng, nhảy múa tung tăng, lấp lánh đủ loại màu sắc, giống như một quang cầu đang sáng rọi, dưới ánh sáng mặt trời vàng rực, tản ra ánh sáng ngọc loá mắt.

Mà ở bên trong đủ loại màu sắc rực rỡ đó, một mình Âu Dương Vu Phi đứng trong đám bướm bay đầy trời.

Áo trắng dính đầy đỏ cam vàng lục lam chàm tím, đủ màu của bướm, bóng điệp bay bay trên tóc, trong ống tay áo cũng có.

Phất tay một cái, điệp bay múa.

Cười yếu ớt, cả vùng xuân về.

Quả nhiên là thần tiên rớt phàm, một thân tao nhã khuynh thế gian.

"Tiên nữ đẹp quá.

"

Su: há há há =)) Nữ... =))Lưu Nguyệt đang kinh ngạc một tiếng than thở vang lên bên tai như mộng như ảo, Lưu Nguyệt thiếu chút nữa nghẹn nước miếng.

Nữ, Âu Dương Vu Phi giống nữ?"Nàng chỉ vì trên trời mới có, nhân gian phải ngoái lại vài lần.

"

Su: Phật dạy cái gì mà 1 lần gặp mặt kiếp này thì kiếp trước phải ngoái đầu ra sau mấy lần đó, ứ nhớ nữa rồi.

"Ta muốn cưới nàng.

"

"Ta cũng muốn....

"

Su: há há há =))Tai nghe toàn bộ biểu lộ khuynh tình mộng ảo chung quanh, trong mắt tất cả đều là sự ái mộ không phân biệt nam nữ, khóe miệng Lưu Nguyệt co quắp, miệng anh đào nhỏ nhắn như ngoác đến tận mang tai.

Không nghĩ tới Âu Dương Vu Phi lại có giá thị trường tốt như vậy, không tệ, không tệ.

Nhịn xuống xúc động muốn ôm bụng cười to, trong đám người chen chúc xô đẩy nhìn thấy ánh mắt của Âu Dương Vu Phi, vẻ mặt giận dỗi nhưng lại không thể không giữ vững phong độ, tiêu sái phấp phới, Lưu Nguyệt càng không nhịn nổi.

"Đi.

"

Đúng lúc không thể nhịn được nữa, bên cạnh đột nhiên có một bàn tay kéo nàng đi ra ngoài, là Hiên Viên Triệt tươi cười rực rỡ.

Không phải người tốt.

Khóe mắt đều là ý cười đầy toan tính, Lưu Nguyệt liếc mắt một cái đã biết, nhất định là Hiên Viên Triệt.

"Làm kiểu gì vậy?"

Lưu Nguyệt vừa để mặc Hiên Viên Triệt lôi nàng đi, vừa hạ giọng hỏi, giọng mang đầy ý cười.

Hiên Viên Triệt nghe vậy nhìn lướt qua đàn bướm đang bay nhảy kia, quay đầu nhìn về Lưu Nguyệt nháy nháy mắt nói: "Ta tìm Đỗ Nhất mượn ít đồ của nàng, thả vào mực của hắn.

"

Lưu Nguyệt vừa nghe nhất thời cười ra tiếng.

Trong tay Đỗ Nhất có mấy thứ mà ngày trước nàng làm ra, dùng làm liên lạc hoặc lúc truy lùng, là một hương có mùi nồng, người không ngửi thấy, động vật lại rất nhạy cảm.

Bình thường lúc Huyết Ảnh vệ dùng, là pha loãng, ngày hôm nay không biết Hiên Viên Triệt dùng bao nhiêu cho Âu Dương Vu Phi, lại đưa tới nhiều ong bướm như vậy.

Lần này Âu Dương Vu Phi muốn không nổi danh cũng khó.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-220)