Truyện:Vương Phi 13 Tuổi - Chương 098

Vương Phi 13 Tuổi
Trọn bộ 220 chương
Chương 098
Liên thủ phản kích (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-220)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Dừng ngựa ở phía sau núi nơi mà dân tộc Tiên Ti đang trú chân, Lưu Nguyệt nhìn trước mắt ánh lửa cháy rừng rực, khóe miệng cong lên thành một nụ cười. Muốn đối phó với mười bảy tộc Tiên Ti chưa bao giờ đoàn kết một lòng, không cần gây chiến, không cần binh mã Bắc Mục ngàn dặm xa xôi tới tận cửa để giết, lại thành lưỡng bại câu thương. Chỉ cần vu oan giá họa, mượn đao giết người là được rồi. Một thế lực cường hãn nhưng lại có rất nhiều thủ lĩnh, mất đi một thủ lĩnh, sẽ kết thành mối thù truyền kiếp, không còn cách nào tuyệt hơn là để bọn chúng tự chém giết lẫn nhau. Tiếng vó ngựa vang lên, cách đó không xa năm người đi đến như bay, chính là đám người Hiên Viên Triệt. Liếc nhau, nói cười vui vẻ, cùng xoay người thúc ngựa mà đi. Dưới bóng đêm, một nhóm người nhanh chóng biến mất khỏi mảnh đất này, nhường sân khấu cho sự hỗn loạn và sự báo thù càng lúc càng nặng nề. Mất đi tộc trưởng, thế lực Tiên Ti không thể không tranh đấu để cướp đoạt địa vị tộc trưởng. Bị tộc trưởng bộ tộc khác giết thủ lĩnh tộc mình, các dòng tộc lại càng phải chiến đấu, quyết ngươi chết ta sống. Tiên Ti, đã không còn là mối họa. Bóng đêm dịu dàng, ánh sao chiếu rọi, đầu xuân rất tốt. Giơ roi quất ngựa mà đi, trong lòng Lưu Nguyệt rất sung sướng, nghiêng đầu cười cười nhìn Hiên Viên Triệt nói: "Ta nói ta tàn nhẫn, nhưng chàng còn tàn nhẫn hơn ta."

Có thể nghĩ được kế sách này, quả thực là nàng cực kì thích, vô cùng thích. Hiên Viên Triệt ở bên cạnh Lưu Nguyệt, nghe vậy khẽ cong môi nói: "Trăm ngàn sơ hở, còn vọng tưởng xưng hùng, quả thực chính là si tâm vọng tưởng."

Chơi cho dân tộc Tiên Ti quay như dế, quả thực vẫn chỉ là chút lòng thành. Lưu Nguyệt thấy Hiên Viên Triệt kiêu ngạo như vậy, sự kiêu ngạo trong lòng lại càng ào ạt trào ra, nam nhân như vậy là của nàng, khẽ ghìm ngựa dưới thân, định đưa tay về phía Hiên Viên Triệt. Muốn ngồi bên cạnh Hiên Viên Triệt, phải dựa vào hắn, vậy thì để hắn ôm đi. Con ngựa bị ghìm cương vẫn không dừng lại, đột nhiên một tiếng ngựa hí phía trước vang lên phá vỡ màn đêm, thân hình Lưu Nguyệt nhất thời ngừng lại, ngẩng đầu nhìn phía trước. Chỉ thấy, bên cạnh một hàng cây cao lớn phía trước, một người một ngựa đạp lên ánh trăng mà vươn thẳng người, một thân bạch y dưới bóng đêm xuất trần, khuôn mặt khẽ mỉm cười mờ ảo, không phải Âu Dương Vu Phi thì còn ai vào đây."Ta đang nghĩ nàng chừng nào mới thèm về báo thù, không ngờ hành động nhanh như vậy, làm rất được."

Giục ngựa tiến lên đón, Âu Dương Vu Phi nhìn Lưu Nguyệt cười híp mắt. Hắn đứng không xa, sự hỗn loạn của mười bảy tộc Tiên Ti đều thu hết vào tầm mắt."Ngươi còn chưa chết."

Tâm tình vui vẻ của Lưu Nguyệt bị quấy nhiễu, nhe răng nói mỉa Âu Dương Vu Phi. Âu Dương Vu Phi thấy vậy liền nở nụ cười: "Ta coi như đây là sự quan tâm của nàng."

Vừa nói vừa phóng ngựa đi lên, đứng ở bên cạnh Lưu Nguyệt. Ngày ấy, rượu thuốc kia quả thật lợi hại, nhưng mấy cái roi da xích sắt lại chẳng có tý uy hiếp nào với hắn, một thân nội công thâm hậu, nếu ngay cả roi da cũng không thoát ra nổi, vậy thật quá buồn cười. Khi hắn thoát khỏi roi da, đang muốn đi tìm Lưu Nguyệt, thì cả Tiên Ti lại đại loạn, hắn tuy rằng cường hãn, nhưng cũng không có bản lãnh chống lại vạn mã, Lưu Nguyệt được cứu, lập tức chuồn nhanh. Còn lại, cứ đứng ở đây chờ Lưu Nguyệt đến báo thù. Vốn tưởng rằng sẽ phải chờ đợi hai ngày, chẳng ngờ Lưu Nguyệt còn thiếu kiên nhẫn hơn cả hắn, ngay hôm nay liền động thủ. Nói cười vui vẻ, Âu Dương Vu Phi cũng không nhắc đến chuyện lúc ấy muốn đi cứu nàng, chuyện đã qua không cần nhắc lại, đứng bên cạnh Lưu Nguyệt, Âu Dương Vu Phi khẽ lé mắt nhìn thoáng qua Hiên Viên Triệt mặt không chút thay đổi, dung mạo tầm thường đang đi cạnh Lưu Nguyệt. Ngày đó, hình như là người này cứu Lưu Nguyệt. Nhìn Đỗ Nhất vẫn luôn kè kè phía sau Lưu Nguyệt, rõ ràng mấy người này đến cùng với Đỗ Nhất, chẳng lẽ Lưu Nguyệt đã giấu hắn mà chuẩn bị đầy đủ rồi? Người này quả thực rất khôn khéo, nhưng mà, hắn lại càng ngày càng thích rồi."Tay sao vậy?"

Liếc mắt nhìn thấy cánh tay bị quấn băng của Lưu Nguyệt, hai hàng lông mày của Âu Dương Vu Phi khẽ nhíu lại, đưa tay kéo Lưu Nguyệt. Vô cùng ân cần và tự nhiên, giống như hắn và Lưu Nguyệt vốn nên như thế. Hiên Viên Triệt bên cạnh Lưu Nguyệt thấy vậy nhất thời đen mặt, chẳng qua trên mặt hắn có mấy thứ gì đó, nên không nhìn thấy khuôn mặt đen xì của hắn. Tay cầm roi ngựa xiết chặt thành nắm đấm, Lưu Nguyệt của hắn từ khi nào đến lượt hắn ta quan tâm. Cảm thấy hơi thở của Hiên Viên Triệt đang chìm xuống, khóe miệng Lưu Nguyệt khẽ nhúc nhích, cổ tay tránh khỏi tay Âu Dương Vu Phi, thản nhiên nói: "Không có chuyện gì."

Âu Dương Vu Phi thấy vậy cũng không tức giận, cười cười nói: "Không có chuyện gì thì tốt rồi."

Vừa nói, vừa khẽ nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hiên Viên Triệt bên người Lưu Nguyệt, hơi thở dao động trong nháy mắt kia, hắn cũng cảm thấy, người này..."Đi, đi đi, dừng ở đây làm gì."

Lưu Nguyệt thấy vậy nhất thời vung tay lên, chặt lại ánh nhìn của Âu Dương Vu Phi, phóng ngựa đi về phía trước. Không nhiều lời với Hiên Viên Triệt, cũng không ra dấu gì cả, Lưu Nguyệt biết Hiên Viên Triệt hiểu được, lúc nào nên giả bộ, lúc nào nên nhẫn, hắn sẽ không làm việc mà không suy xét hoàn cảnh. Hơi thở vẫn âm hàn Âu Dương Vu Phi thấy Hiên Viên Triệt cũng không biến hóa cảm xúc, xem ra người này khá giống Đỗ Nhất, là một khối băng, hơi thở cũng lạnh. Lập tức, cũng không truy cứu đến cùng, quay đầu phóng ngựa đuổi theo Lưu Nguyệt, khẽ cười nói: "Để cho bọn họ tự làm bậy đi."

Hiên Viên Triệt bên người thấy vậy cũng thúc mạnh ngựa, đi đến bên còn lại của Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt bên trái, Âu Dương Vu Phi bên phải, ở giữa là Lưu Nguyệt. Su: lẽ nào là NP?Ba người gần như sóng vai mà đi. Phía sau, Đỗ Nhất, Thu Ngân, Ngạn Hổ, liếc nhau, cùng nhíu mày. Su: moah moah moah, Nhất Nhất a~~Những người khác không nhìn thấy, nhưng bọn họ lại nhìn thấy rõ ràng, mấy người kia nhìn như hòa hợp, kì thực hơi thở khó lường, toàn bộ bao phủ lên trên ba người ở phía trước, tia lửa văng khắp nơi, binh khí đối nghịch. Nháy mắt với nhau, ba người lập tức ra roi thúc ngựa đi theo, hòa vào hòa vào, sáp vào sáp vào, một đám lộn xộn đi về phía Bắc Mục. Trời đêm u tĩnh, sao trời vạn dặm. Siêu phẩm ngựa tốt ngàn dặm không mệt, chưa đến hai ngày đã về đến Bắc Mục. Cùng lúc đó đám Thác Bỉ Mộc cũng trở về Bắc Mục. Ánh mặt trời rực rỡ, tiết xuân càng ngày càng đẹp."Đây là cái gì vậy? Lấy nhiều hoa như vậy mang về làm gì?"

Trong hoàng cung Bắc Mục, Âu Dương Vu Phi thấy Thác Bỉ Mộc mang một đống hoa vàng về, khinh ngạc hỏi. Lưu Nguyệt nghe vậy, lập tức biết Âu Dương Vu Phi cũng không biết tác dụng của hoa này, nói cách khác, Minh Đảo cũng không biết có loại giải dược này có thể chống lại bọn họ, oán khí mấy ngày nay vì không thể ôm hôn Hiên Viên Triệt, cũng vì thế mà biến mất luôn."Đương nhiên là cần dùng."

Lưu Nguyệt bỏ xuống một câu, quay đầu sai người trồng cho tốt. Âu Dương Vu Phi biết Lưu Nguyệt chưa bao giờ làm việc vô ích, cẩn thận ngửi hương hoa, nhìn nhìn đóa hoa, lập tức nở nụ cười.

"Hóa ra là muốn nghiên cứu cái rượu thuốc kia."

Lưu Nguyệt nghe vậy cũng không phản bác, để mặc Âu Dương Vu Phi đoán. Thu dọn hoa xong, chọn mấy người có thể tin cậy trong đám Hàn Phi, tách ra sắp xếp lại, người này làm cái này, người kia tìm cái kia, Lưu Nguyệt bắt đầu gióng trống khua chiêng mà nghiên cứu. Chỉ là, ngoại trừ đám Hiên Viên Triệt, không ai biết Lưu Nguyệt đang chế giải dược chống lại Minh Đảo, ngay cả Âu Dương Vu Phi, cũng cho là Lưu Nguyệt cũng chỉ vì nghiên cứu rượu thuốc kia của Tiên Ti. Cực kì quang minh chính đại dưới con mắt của người Minh Đảo, bắt đầu điều phối dược chế phục Minh Đảo. Nắng xuân sớm, đẹp rực rỡ. Quần thần Bắc Mục thấy nhiếp chính vương của bọn họ mới đó đã trở về từ mười bảy tộc Tiên Ti, tuy rằng hơi kinh ngạc, nhưng cũng không ai so đo. Chỉ cần an toàn trở về là tốt rồi, còn thời gian tại sao lại ngắn như vậy, không cần hỏi. Bên người nhiếp chính vương nhiều hơn vài thị vệ thiếp thân, lại càng không cần phải để ý đến, ai cũng biết mười thành Khô Sa là của nhiếp chính vương, chỗ đó cũng không thiếu cao thủ. Với cuộc sống "không cần hỏi"

đó, sự hỗn loạn của mười bảy tộc Tiên Ti đã theo gió xuân, thổi qua toàn bộ thảo nguyên mịt mờ."Nhiếp chính vương, mười bảy tộc Tiên Ti đại loạn."

Một hôm nào đó, Lưu Nguyệt đang hỏi Âu Dương Vu Phi về chuyện thương thế của Tiêu thái hậu, tể tướng Tiêu Thần nhanh chóng xông vào. Lưu Nguyệt nghe vậy thản nhiên cười nói: "Loạn thì cứ kệ bọn họ đi."

Khuôn mặt Tiêu Thần hưng phấn, nhìn thấy Lưu Nguyệt bất động thanh sắc và Âu Dương Vu Phi ở bên cạnh tươi cười ra mặt, lập tức giác ngộ. Nhất định là nhiếp chính vương của bọn họ giở trò quỷ. Khó trách lại trở về nhanh như vậy, khó trách lúc trở lại tuy rằng che dấu rất tốt, nhưng lại không cho hắn xem vết thương ở cổ tay. Sự kính sợ trong mắt lại càng sâu hơn, nữ nhân này quả thực lợi hại đến mức vượt qua tưởng tượng của hắn. Trên mặt chợt lóe lên vẻ kính sợ, Tiêu Thần lại nhanh chóng nói: "Hung Nô đang triệu tập binh mã, nhiếp chính vương, chúng ta...."

Lời còn chưa dứt, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng. Mười bảy tộc Tiên Ti lúc này đại loạn, tàn sát lẫn nhau, đúng là một cơ hội tốt để thâu tóm bọn họ. Hung Nô cũng nhìn ra điểm đó, điều binh khiển tướng chuẩn bị động thủ, vậy Bắc Mục họ bày ra chuyện vui này, không thể không có phần được. Lưu Nguyệt nghe vậy đưa tay sờ sờ cằm, chuyện này..."Là một thời cơ tốt."

Lông mày Âu Dương Vu Phi dãn ra, khóe miệng cong lên thành nụ cười."Đúng là thời cơ tốt."

Lưu Nguyệt vuốt cắm chậm rãi nói. Ngày đó, thuần túy là vì tức giận, mới làm loạn Tiên Ti, khiến nó không uy hiếp được Bắc Mục, nhưng nếu nghĩ theo hướng khác, làm loạn rồi thâu tóm, không còn gì tốt hơn."Địa bàn của mười bảy tộc Tiên Ti cộng dồn lại cũng rất lớn, chúng ta nếu muốn động thủ phải mau lên, nếu không để Hung Nô nuốt trọn thì trễ mất."

Trên mặt Tiêu Thần tràn đầy sự hưng phấn, đây thật sự là một thời cơ tốt để mở rộng lãnh thổ Bắc Mục. Lưu Nguyệt vuốt cắm, trên mặt cũng chậm rãi hiện lên chút hưng phấn."Không, lúc này không phải lúc động thủ."

Ngay lúc Lưu Nguyệt chuẩn bị hạ lệnh, Hiên Viên Triệt vẫn đứng phía sau Lưu Nguyệt giả làm cận vệ của nàng, đột nhiên truyền âm nhập mật nói với Lưu Nguyệt. Lưu Nguyệt vừa nghe nhất thời khẽ nhún vai, không quay đầu lại, cũng không tiếng động hỏi, tại sao?"Con giun xéo lắm cũng quằn, chứ đừng nói đến hiện tại Tiên Ti cũng chưa bị phá hủy hoàn toàn, chẳng qua cũng chỉ có chút nội loạn, nàng đi lúc này, có thể nuốt, nhưng sẽ phải trả giá cao rất lớn."

Trầm ngâm nói. Lưu Nguyệt không nói gì, đầu ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn.

Hiên Viên Triệt sinh ra ở Thiên Thần, từ nhỏ đã được hun đúc từ đánh giặc và mưu lược, mấy chuyện này, hắn tuyệt đối nhìn xa trông rộng hơn nàng."Cứ yên để xem diễn biến đã, để mặc Hung Nô đi, chờ bọn hắn lưỡng bại câu thương, nàng mới đánh, khi đó mới là lúc tốt nhất."

Trầm giọng, về mặt này Hiên Viên Triệt tâm kế thâm sâu, hơn xa Lưu Nguyệt. Khẽ nhướn mày, Lưu Nguyệt chậm rãi gật đầu. Giả bộ suy tư hồi lâu, Lưu Nguyệt chậm rãi lên tiếng, nói ra kế hoạch Hiên Viên Triệt vừa mới nói cho nàng. Tiêu Thần, Âu Dương Vu Phi vừa nghe, hai người cũng đều là người tài giỏi, trầm ngâm trong phút chốc, hai người cùng lộ ra nụ cười thâm sâu khó lường."Nhiếp chính vương, cao minh."

Tiêu Thần đột nhiên khẽ khom người với Lưu Nguyệt, lúc này mới biết hắn kém xa Lưu Nguyệt. Lưu Nguyệt thấy vậy cười cười, cũng không phản bác, cứ như vậy đi."Đã vậy, sao không làm nó náo nhiệt thêm, điều binh khiển tướng, chuẩn bị phái binh đi trước."

Âu Dương Vu Phi cười cười nhìn đầu ngón tay Lưu Nguyệt gõ trên mặt bàn. Nếu Bắc Mục không tranh giành, dù sao đi nữa thì Hung Nô cũng sẽ cố kị, Bắc Mục nếu chuẩn bị binh mã thâu tóm, Hung Nô sẽ lo lắng, hận không thể tóm cổ Tiên Ti sớm. Bọn họ sẽ khiến cho Hung Nô và Tiên Ti muốn náo nhiệt cũng không được. Liếc nhau, ba người cùng cười ầm ĩ. Đã sớm nói, thiên hạ này không phải là thiên hạ của kẻ chỉ có cơ bắp, đó là thiên hạ của người thông minh. Gió xuân bay nhảy, hoa nở mừng xuân. Điều binh khiển tướng, Khố Tạp Mộc và Lê Khoát giả bộ muốn xâm chiếm Tiên Ti, Bắc Mục mài đao xoèn xoẹt lên sàn diễn kịch. Bóng đêm dịu dàng. Mí danh của Hiên Viên Triệt hiện giờ là hộ vệ thiếp thân của Lưu Nguyệt, hai người trước hoa dưới nguyệt nhìn như là chủ nhân và hộ vệ, kì thực chàng tình thiếp nồng, tốt đến mức không thể không hài lòng."Vương, có tin tức"

Trong bóng đêm, Thu Ngân đột nhiên chạy nhanh đến. Hiên Viên Triệt tựa vào đầu cột của chòi nghỉ mát, đưa tay nhận lấy thư bồ câu Thu Ngân đưa tới.

*****

"Triệu quốc đã bị tiêu diệt.

"

Trên mặt Hiên Viên Triệt hiện lên một nụ cười.

Lưu Nguyệt ngồi ở trước người Hiên Viên Triệt, nghe nói thế cũng híp mắt lại, cong thành trăng liềm, Trần quốc đã bị Hiên Viên Triệt thâu tóm, lúc này Triệu quốc đã bị tiêu diệt, thất hùng Trung Nguyên, nay chỉ còn lại năm nước ngang hàng, Thiên Thần không phải thế lực có thể mặc người chém giết, mà là hùng bá nhất phương.

"Chúc mừng chúng ta.

"

Giơ chén rượu trong tay lên, Lưu Nguyệt cười xinh đẹp.

Hiên Viên Triệt nghe thế cũng cười, chúc mừng chúng ta, nói hay lắm.

Cười cúi đầu uống cạn chén rượu trong tay Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt nhanh chóng quay đầu che môi Lưu Nguyệt, thoáng cái liền che lại, hai hai sẻ chia.

Thu Ngân thấy vậy lập tức quay đầu, thật là, sao vương thượng cùng Vương Phi của bọn họ, càng ngày càng không e ngại bị người khác chê cười thế này.

"Chàng thật là.

"

Nét mặt tươi cười như hoa, Lưu Nguyệt cười mắng Hiên Viên Triệt một câu.

Hiên Viên Triệt nháy mắt mấy cái với Lưu Nguyệt, cười vạn phần tà khí, vừa cúi đầu nhìn lại mẩu tin còn chưa xem xong.

"Nửa tháng sau, đại hội Bách Hoa của Nam Tống Quốc....

"

Đọc đến nơi đây, Hiên Viên Triệt đột nhiên dừng lại, nụ cười trên mặt cương cứng lại, chân mày hơi hơi cau lại.

"Đại hội Bách Hoa?"

Lưu Nguyệt ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Triệt, lúc này Nam Tống Quốc còn vui vẻ như vậy, định mở cái đại hội ngắm hoa gì chứ?Đọc nhanh như gió, nhanh chóng đảo qua tin tức bên trên bức thư, Hiên Viên Triệt trực tiếp đem thư đưa cho Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt cúi đầu xem.

Đại hội Bách Hoa, Nam Tống Quốc, Ngạo Vân quốc, Tuyết Thánh Quốc, thái tử ba nước này đều tới.

Đại hội ngắm hoa gì chứ, đây rõ ràng là đại hội hợp mưu, nháy mắt Lưu Nguyệt đã hiểu.

"Ba nước nếu như hợp lực, ván này không tốt.

"

Lưu Nguyệt nâng mắt nhìn Hiên Viên Triệt.

Ngạo Vân quốc, Tuyết Thánh Quốc, Nam Tống Quốc cả ba đều là nước lớn, nếu bắt tay liên hợp, như vậy cục diện đang nghiêng về Thiên Thần hiện tại, lập tức sẽ bị đánh vỡ.

Hiên Viên Triệt gật đầu, hai tay ôm ngực ngẫm nghĩ.

Trận chiến này, hắn giam giữ Độc Cô Dạ và Hách Liên Vân Triệu trước, liên thủ với Hậu Kim quốc diệt Trần quốc và Triệu quốc sau, hắn chiếm thượng phong tuyệt đối.

Ngạo Vân, Tuyết Thánh, Nam Tống, cho rằng Thiên Thần và Hậu Kim đã hoàn toàn liên hiệp cho nên, bắt đầu mở cái đại hội Bách Hoa này, thật ra là muốn liên hiệp ba nước, chống chọi lại Thiên Thần và Hậu Kim.

Ba nước này, đầu óc suy nghĩ đúng là không chậm.

*****

"Hậu Kim và Thiên Thần tuyệt đối không thể kéo dài." Lưu Nguyệt vuốt vuốt chén rượu trong tay, trầm giọng nói. Hậu Kim và Thiên Thần có thù truyền kiếp, đó chính là quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung, không ổn."Đúng vậy, Thiên Thần và Hậu Kim không thể hợp tác lâu dài, nhưng Ngạo Vân, Tuyết Thánh, Nam Tống muốn liên hợp lại...." Lời còn chưa dứt, trên mặt Hiên Viên Triệt từ từ hiện lên nụ cười âm hiểm."Chúng ta đã không được, những người khác lại càng không thể." Chậm rãi để ly rượu trong tay xuống, Lưu Nguyệt nhìn Hiên Viên Triệt, cũng chậm rãi nở nụ cười. Muốn liên hợp, có thể, để xem mấy người kia liên hợp được, hay là để bọn họ phá hỏng trước."Thiên Thần mới tóm thâu Trần quốc, phân chia Triệu quốc, phải nghỉ ngơi lấy lại sức." Hiên Viên Triệt nhìn Lưu Nguyệt, đưa tay vuốt mái tóc đen của Lưu Nguyệt, chậm rãi nói. Liếc nhìn Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt đưa hai cổ tay lên: "Hung Nô chống lại Tiên Ti, lúc này Bắc Mục yên lặng theo dõi kỳ biến, lại càng không có chuyện gì làm."Hai bên nhìn nhau, ngăm đen đối diện đỏ thẫm. Trong tròng mắt kia không có bất cứ thứ gì, chỉ có bóng dáng của đối phương. Miệng cười rực rỡ, hai người nhìn nhau cười."Tốt, cùng đi." Hiên Viên Triệt cười nhẹ."Nam Tống giàu như vậy, Bắc Mục ta đang cần tiền đây." Lưu Nguyệt đưa tay nắm chặt tay Hiên Viên Triệt."Thiên Thần ta cũng thiếu tiền." Hai bàn tay đan vào nhau, Hiên Viên Triệt nhìn Lưu Nguyệt, cười y hệt hai con hồ ly. Trời đêm mênh mông, hồ ly lớn nhỏ thành đôi. Bắc Mục, Nam Tống, một ở phía bắc, một ở phía nam, tung hoành ngang dọc, khó có thể đến trong mấy tháng. Mà mười lăm ngày sau là đại hội Bách Hoa, khoảng cách xa như vậy, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt sợ chỉ có thể bay trên trời mà thôi. Sắp xếp xong tất cả mọi chuyện ở Bắc Mục, lại phát hiện thời gian không còn kịp nữa, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt đều có chút nóng nảy, cho dù đi không quản ngày đêm, một ngày tám trăm dặm, cũng không thể đuổi kịp thời gian. Đang nôn nóng, Âu Dương Vu Phi cũng không biết nghe được tin Lưu Nguyệt muốn đi Nam Tống từ đâu, quạt giấy vung lên, đến đây. Bắc Mục tiếp giáp với Hậu Kim, miệt mài ngày đêm chỉ cần ba ngày, theo biên giới đi đến biển, vòng qua Hậu Kim sẽ đến Triệu quốc, vượt qua Thiên Thần, đi qua nửa đại lục một vòng, cuối cùng có thể đến bờ Nam Tống. Kinh nghiệm hàng hải như vậy, nhìn khắp Trung Nguyên và quan ngoại như vậy, không ai biết và có đủ dũng khí để đi đường đó, trừ Âu Dương Vu Phi từ trên biển tới, lại là tên chuyên chu du thiên hạ, những người khác quả thật là không biết. Trên biển một ngày ngàn dặm, muốn tham gia đại hội Bách Hoa sau mười lăm ngày, hoàn toàn không phải vấn đề. Xuân về hoa nở, gió biển vờn quanh. Mùi gió biển tanh tanh thoảng qua trên mặt nước, có chút lạnh, có chút tanh, có chút cảm giác cả trời đất này chỉ có một mình ta.

Mặt nước trong xanh, một con thuyền màu trắng phiêu du theo gió biển, trải qua mặt biển rộng lớn. Gió biển thổi qua, thổi làn áo trắng bay bay, dường như có tư thái của tiên nhân. Quạt giấy trong tay vung khẽ, Âu Dương Vu Phi đứng ở đầu thuyền, nhìn Lưu Nguyệt đứng ở bên cạnh cười hỏi: "Thuyền của ta ngồi tốt không?""Không tệ." Điêu khắc tinh mỹ, trang sức tinh xảo, quả thật không tệ. Nhưng mà cho dù bây giờ nó có thô tục đến đâu, Lưu Nguyệt cũng sẽ không nói không tốt, đùa, còn phải dựa vào hắn đấy, không tốt, cũng phải tốt. Nghĩ Lưu Nguyệt nàng cái gì cũng biết, phi cơ trực thăng còn có thể lái, ca-nô nàng cũng lái được. Nhưng tuyệt đối không có lái thuyền trong đó, nàng sẽ không lái, không có hệ thống định vị toàn cầu, muốn nàng lái, phỏng chừng nàng có thể lái đến tận Thái Bình Dương mất, cũng không biết nơi này có Thái Bình Dương hay không. Mà cũng không cần trông cậy vào Hiên Viên Triệt, hắn là người trên đất liền, trên biển hắn không say tàu đã là tốt lắm rồi, không thể nhờ cậy. Hết thảy chỉ có thể trông cậy vào cái thuyền này, vào cao thủ hàng hải - Âu Dương Vu Phi. Âu Dương Vu Phi nghe vậy nhất thời cười ha ha, đưa tay vén mái tóc của Lưu Nguyệt bị gió thổi tung lên, cười nói: "Ứng phó ta, nhưng khó có khi hai người chúng ta cầm tay cùng đi, cho dù nàng ứng phó, ta cũng vui vẻ."Lưu Nguyệt nghe vậy nhìn thoáng qua Âu Dương Vu Phi, đột nhiên cũng cười, nếu bỏ qua chuyện hai người là hai bên đối lập, Âu Dương Vu Phi này đúng là rất được, nàng sẽ tán thưởng. Âu Dương Vu Phi thấy Lưu Nguyệt cười, trong mắt không khỏi sáng rực, cúi đầu nhích tới gần Lưu Nguyệt khẽ cười nói: "Có phải cảm thấy ta không tồi hay không?"Su: So với Nhất Nhất, ca quả thực "không tồi" =))Âu Dương Vu Phi này, quá nghiêm túc rồi, nhưng Lưu Nguyệt cũng trực tiếp, rõ ràng gật đầu nói: "Phải." Một là một, hai là hai, nàng cũng không giấu giấu diếm diếm. Âu Dương Vu Phi nghe thế nhất thời cười ha ha, thoạt nhìn rất là vui vẻ.

*****

"Ăn cơm thôi."

Trong tiếng cười lớn, một tiếng nói vang lên cách đó không xa, chính là Thu Ngân đang gọi ở phía xa. Lưu Nguyệt nghe thế lập tức xoay người đi đến đuôi thuyền, Âu Dương Vu Phi lại kéo tay Lưu Nguyệt lại, cười nói: "Bưng lại đây."

Lưu Nguyệt đứng lại nhìn thoáng qua Âu Dương Vu Phi, Âu Dương Vu Phi mỉm cười: "Mấy khi được du ngoạn trên biển, nàng theo ý ta đi."

Lưu Nguyệt nghe vậy khóe mắt cong lên, đột nhiên cười nói: "Tốt, theo ngươi, nhưng mà ta hi vọng có được tin tức, không được lừa gạt ta."

"Yên tâm, trẻ nhỏ dễ bị gạt."

Âu Dương Vu Phi nghe thế nháy mắt mấy cái với Lưu Nguyệt, cả người đầy hơi thở phong lưu. Hai người ở chung, nắm tay cùng đi, điều kiện là Âu Dương Vu Phi đổi lấy tin tức của Minh Đảo, nếu hắn muốn đi, cứ coi như thực hiện giao ước đi, cứ mặc kệ hắn. Lưu Nguyệt tuyệt không để ý chuyện Âu Dương Vu Phi không cho mấy người Khố Tạp Mộc, Lê Khoát, Hàn Phi, Thác Bỉ Mộc đi theo, nàng thật sự không sao cả, chỉ cần cận vệ Hiên Viên Triệt của nàng ở đây là tốt rồi, những người khác, chỉ là người ngoài, người ngoài. Nếu như Âu Dương Vu Phi biết, cái gọi là hai người bọn họ ở chung một chỗ, kì thực dẫn theo tình địch lớn như vậy, phỏng chừng sẽ hộc máu. Mang bàn lên đầu thuyền, biển xanh trời quang, khung cảnh này, thật sự là khó có dịp được thưởng thức. Đầu thuyền không có bóng dáng của Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt nhìn thoáng qua Ngạn Hổ mang thức ăn lên, ổn trọng mà ngồi vào ghế một cách đoan chính. Hiên Viên Triệt lại để cho nàng và Âu Dương Vu Phi hẹn hò? Tình chàng ý thiếp với nàng ở trên thuyền? Đánh chết nàng cũng không tin, mặc dù Hiên Viên Triệt sẽ không làm hỏng đại sự, không để lộ thân phận của hắn, nhưng lén lút, hừ hừ, nàng chưa bao giờ cảm thấy Hiên Viên Triệt là người tốt. Cho nên, ổn thỏa chút thì tốt, ổn thỏa chút thì tốt rồi."Con cá này chỉ ở biển mới có, trên đất liền không có ăn đâu, nàng nếm thử xem."

Âu Dương Vu Phi chỉ vào vỉ cá hấp Ngạn Hổ mới bưng lên, hòa nhã nói với Lưu Nguyệt, đây chính là hắn bảo Tiểu Hoa tự mình vớt lên. Lưu Nguyệt nhìn thoáng qua con cá kia, lại nhìn đĩa rau xanh tái bên cạnh, vô cùng bình thản nói: "Ta không thích ăn cá, ngươi ăn đi."

Vừa khua đũa tới đĩa rau bên cạnh. Âu Dương Vu Phi thấy vậy cũng không miễn cưỡng, chiếc đũa khua trên bụng cá một vòng, lật lên lớp da mỏng manh, vừa nhìn đã biết là cao thủ ăn cá."Mùi hơi tanh."

Âu Dương Vu Phi bình luận một chút, nhưng không sao cả, thủ hạ của Lưu Nguyệt có thể làm đến nước này, cũng coi như có tay nghề. Lưu Nguyệt nghe Âu Dương Vu Phi nói như vậy, tinh tế đánh giá một chút con cá kia, khóe miệng lơ đãng cong lên, nét mặt hiện lên một nụ cười như có như không. Âu Dương Vu Phi thấy vậy cười nhìn Lưu Nguyệt nói: "Có muốn nếm thử hay không...."

Lời còn chưa nói hết, chiếc đũa kia đã xuyên qua bụng cá, lộ ra mấy thứ bên trong, Âu Dương Vu Phi nuốt hết mọi lời vào bụng. Chỉ thấy trong bụng con cá đầy thứ linh tinh, ruột dạ dày mật đắng trứng cá tất cả mọi thứ, ngay cả một ít phân cá đen đen cũng vẫn nguyên xi không hao tổn gì. Cá này căn bản là chưa làm sạch.

(làm sạch cá = mổ bụng lấy hết đồ lòng ra ngoài trước khi chế biến). Sắc mặt Âu Dương Vu Phi nhất thời khẽ biến, hắn vừa mới ăn một miếng. Lưu Nguyệt khẽ nghiêng đầu, Hiên Viên Triệt xuống bếp, có lẽ sẽ có đồ tốt mang lên."Đến đây, đến đây, vừa lúc."

Ngạn Hổ bưng cái mâm, bước nhanh lại đây. Một con tôm hùm đuôi hồng, nhìn màu sắc quả thực khá tốt."Con cá này làm kiểu gì vậy, còn chưa làm sạch."

Chiếc đũa của Âu Dương Vu Phi chỉ vào vỉ hấp, nhìn Ngạn Hổ. Ngạn Hổ cúi đầu nói: "Sao lại thế? A, không có, này, chúng ta từng ăn cá này, không biết phải làm sạch, vậy ta lập tức bảo bọn họ làm lại."

Vẻ mặt Ngạn Hổ lúng túng và có lỗi, bưng lên cái vỉ hấp cá còn nguyên nội tạng kia, nhanh chóng xoay người quay đầu lại rời đi. Chưa từng ăn cá, thần sắc trên mặt Lưu Nguyệt bất động, nụ cười trong mắt dường như sắp tràn ra ngoài, Thiên Thần không có nghèo như vậy, tướng quân đứng đầu đại nội Hoàng cung chưa từng ăn cá, Ngạn Hổ vậy mà cũng dám nói."Quên đi, thảo nguyên quả thật không có nhiều cá sông."

Âu Dương Vu Phi xoa xoa mi tâm, cũng coi như khoan hồng độ lượng. Để đũa xuống, Âu Dương Vu Phi vừa đưa tay lấy cái càng của con tôm to bự kia, vừa nói với Lưu Nguyệt: "Món ăn này, cái này xem như đặc sắc, ta từng ở trên biển...."

"Pặm."

Âu Dương Vu Phi còn chưa nói xong, con tôm to bự đang lẳng lặng nằm trong mâm kia, đột nhiên mở càng của nó ra, một tiếng rắc vang lên. Sao bay đầy trời. Cũng may Âu Dương Vu Phi phản ứng nhanh, tay nhanh như tia chớp rụt lại, tránh khỏi cái liềm kia, nếu không, chỉ sợ ngón tay cái của hắn đã đi đời. Trừng mắt nhìn con tôm hùm to bự đang khua khua hai cái càng cực đại trong mâm, Âu Dương Vu Phi trầm ngâm, trầm ngâm.

*****

Lưu Nguyệt ở bên cạnh thấy vậy không khỏi đưa tay xoa xoa mi tâm, nụ cười trong mắt không hề giấu diếm, cơm trắng của nàng an toàn, an toàn."Chết tiệt, sao lại vẫn còn sống." Đúng lúc đó Ngạn Hổ lại bưng đồ ăn lên, trơ mắt một màn này, lập tức đen mặt xông lên. Vung một kiếm, chỉ nghe thấy rắc một tiếng, con tôm hùm to bự kia bị một kiếm chém thành hai mảnh."Ta xem mày còn sống kiểu gì, tốt lắm, tốt lắm, bây giờ có thể ăn." Ngạn Hổ lau kiếm trong tay, cười lấy lòng với Âu Dương Vu Phi. Su: ăn cái đầu anh á =))Vừa nhanh chóng bưng đồ ăn tới, nhanh như chớp, lui.

Su: cái này là sợ chết nà =))Âu Dương Vu Phi nhìn con tôm cứ vậy mà bị một kiếm xẻ nửa vẫn còn ở trên bàn, mãi sau vẫn chưa hồi phục tinh thần được, như vậy có thể ăn? Hóa ra hắn còn không biết tôm chưa chín. Quả nhiên, đầu bếp khác nhau, đồ ăn cũng không giống nhau. Nhéo đùi hai cái, tránh cho chính mình cười ra tiếng, Lưu Nguyệt nhìn về phía cái khay đồ ăn thứ ba. Trắng trắng mềm mềm, rửa sạch, thái cũng rất được, tuyệt đối không sống, thịt cuốn là cái gì đó xanh biếc, còn ngửi thấy một mùi thơm dịu nhẹ. Mùi vị kia Lưu Nguyệt quá quen thuộc, người Nhật Bản rất thích ăn thứ này, không biết Hiên Viên Triệt tìm được mấy thứ này ở đâu ra."Cái này đi, hình như ăn được, aiz, ngươi không thể hy vọng quá lớn vào việc thủ hạ của ta có thể nấu ăn."Âu Dương Vu Phi nghe vậy thở dài một hơi: "Xem ra, đúng là chính ta kỳ vọng quá cao, đánh giá bọn họ quá cao."Chưa từng ăn tôm, tại sao có thể nấu được, đây không phải lỗi của mấy người kia, là lỗi của hắn, lỗi của hắn."Ta nếm thử một chút." Lưu Nguyệt xung phong kẹp lấy thịt cá cuốn, khi Âu Dương Vu Phi còn không kịp ngăn cản, bỏ vào miệng."Cũng không tệ lắm." Lưu Nguyệt gật gật đầu. Âu Dương Vu Phi thấy vậy đưa tay gắp một miếng nói: "Cái này cũng có thể ăn?" Vừa hỏi vừa bỏ vào miệng. Khẽ cắn, nước chảy ra. Trong khoảnh khắc, Âu Dương Vu Phi lệ rơi đầy mặt, sắc mặt nháy mắt nhăn nhó, hoàn toàn câm lặng."Khóc cái gì, không ăn được thì đừng ăn, ngươi khóc làm gì." Lưu Nguyệt kinh ngạc, vội vàng xé áo Âu Dương Vu Phi, đưa lên. Nhưng nụ cười trong nháy mắt kia dường như muốn tràn ra, mấy thứ bọc bên trong thịt cá kia Âu Dương Vu Phi không biết, nàng sao lại không biết, đó chính là mù tạc chưa qua xử lí. Cả một cục như thế, nàng cũng chỉ dám ngậm trong miệng, không dám ăn, Hiên Viên Triệt đúng là muốn giết người mà."Đàn ông đàn anh, khóc gì chứ, nếu thấy ngon thì sau này lại bảo thuộc hạ làm cho người, không cần cảm động như vậy, không cần." Ngạn Hổ bưng khay, nói rất chân thành."Ăn ngon..." Âu Dương Vu Phi dồn một chút chân khí ở cổ họng mà nói, lần đầu tiên có ý nghĩ muốn giết người. Con mẹ nó, đây rốt cuộc là cái gì, vừa cay lại vừa nồng. Hình tượng vạn năm vững chắc như núi của hắn, bị một miếng ăn đạp đổ."Không phải chứ, công tử." Tiểu Hoa từ bên kia thuyền theo tới, nhìn Âu Dương Vu Phi nước mắt ngăn nước mắt dài thì vô cùng hoảng sợ, công tử nhà bọn họ khóc, có phải hắn bị quáng gà không vậy, hay là trời giáng hồng vũ rồi. Hộ vệ trên thuyền kinh hãi, nhìn bằng ánh mắt đầy kinh bỉ. Xa xa, theo trong khoang thuyền đi ra, Hiên Viên Triệt đứng ở đuôi thuyền, lạnh lùng cong khóe miệng, muốn tranh vợ với hắn, hừ. Bầu trời trong xanh, nước biển ôn nhã. Hải âu bay múa ở chân trời. Chuyện Âu Dương Vu Phi chỉ ăn một bữa cơm đã khóc nức nở, từ đó trở thành giai thoại.

Crypto.com Exchange

Chương (1-220)