Vay nóng Homecredit

Truyện:Vương Phi 13 Tuổi - Chương 092

Vương Phi 13 Tuổi
Trọn bộ 220 chương
Chương 092
Không thành xướng kế
0.00
(0 votes)


Chương (1-220)

Siêu sale Lazada


Mềm nhũn tựa vào chiếc ghế to lớn, Da Luật Cực chỉ cảm thấy, đột nhiên toàn thân dường như không có xương cốt, ngón tay cũng không nhúc nhích được.

Làm cho hắn ngay cả thời gian kinh hãi cũng không có.

Trong nháy mắt khi hắn té xuống, tất cả quần thần trong đại điện đều đang đứng vững, ổn thỏa, cũng trong nháy mắt, toàn thân co quắp ngã xuống ghế.

Mặt đỏ như máu, dưới ánh lửa bừng cháy đỏ rực, thật là đẹp mắt.

Một mảnh nhuyễn chân tôm (sợ vãi hà~~).

(Su: cái trong ngoặc là của tác giả =, . =)

Đột nhiên một mảnh yên tĩnh.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Hả, thân thể của ta không thể cử động..."

"Trời ạ, có người hạ độc..."

"Ta trúng độc rồi, người đâu, người đâu..."

Tay không thể cử động, chân không thể di dời, toàn thân cao thấp không có một ti sức lực, cả người hoàn toàn không phải của bọn họ.

Tình huống đột nhiên phát sinh, khiến trong mắt mọi người chợt hiện lên sợ hãi thấu xương, một mảnh hơi thở hỗn loạn căng thẳng, chỉ trong nháy mắt tung bay trong không gian của Trình Lãm điện.

Sau giây phút yên tĩnh ngắn ngủi đó, tất cả mọi người đều kêu lên đầy hoảng sợ.

Hỗn loạn và khẩn trương vì không thể động đậy, so với hỗn loạn và khẩn trương mà vẫn có thể chạy trối chết còn đáng sợ hơn.

Trong sự căng thẳng thấu xương ở nơi đây.

Lưu Nguyệt thong thả ung dung nghiêng người ra trước, chậm rãi rót một chén rượu, cả người đều lộ ra sự nhàn nhã tự nhiên, ánh mắt đảo qua tất cả người đang gục xuống trong đại điện, từ từ thưởng thức.

"Tỷ tỷ, bọn họ làm sao vậy?" Bắc Mục Vương Da Luật Hồng nhìn quần thần hoảng sợ đến kêu to, mềm nhũn ngã sấp phía dưới, chân mày nhỏ nhắn giương cao cao, xoay người nhìn Lưu Nguyệt, khuôn mặt khó hiểu nói.

Lưu Nguyệt nghe vậy cười cười nói: "Bọn họ diễn kịch chứ?"

Da Luật Hồng nghe vậy dẩu dẩu môi: "Gạt người."

Hắn mặc dù nhỏ, cũng không phải là đứa ngốc, nhìn thế nào cũng không giống dạ đang diễn trò đâu.

Hai người trên đài cao tùy ý tám phét, trong nháy mắt phía dưới đang không biết tại sao lại gặp nguy hiểm, đám quần thần vô cùng hoảng sợ, nhìn Lưu Nguyệt cử động tự nhiên, chuyện trò vui vẻ, hoảng sợ trong nháy mắt gần như muốn tim vọt ra, lại bình tĩnh trở lại.

*****

Làm việc này, nhất định là Lưu Nguyệt làm. Chẳng qua, nếu như Lưu Nguyệt ra tay, vậy ý tứ cũng chỉ là cùng Da Luật Cực tranh giành, như vậy bọn họ cũng chỉ là tai bay vạ gió, cũng không sao. Mặc dù không biết Lưu Nguyệt động thủ vào lúc nào lại vô thanh vô tức như thế, nhưng trong đại điện rất nhiều quần thần giữ vững trung lập, cũng hơi hơi thả lỏng một chút.

"Lưu Nguyệt, là ngươi giở trò quỷ, ngươi muốn hại mọi người Bắc Mục ta." Da Luật Cực phản ứng đầu tiên, hai mắt gần như muốn lồi ra, chém xéo mắt, hung ác như vậy, cơ hồ muốn ăn Lưu Nguyệt.

"Ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi, ngươi chính là một lang sói, còn chưa lên làm nhiếp chính vương, đã động thủ với tất cả quần thần Bắc Mục, nếu ngươi làm rồi, Bắc Mục chúng ta thì xong rồi. Ngươi chắc chắn là gian tế của Trung Nguyên, muốn tới diệt Bắc Mục chúng ta, là tới hại Bắc Mục chúng ta."

Vừa nói xong, đám quần thần trong đại điện vừa mới thả lỏng, tim lại vì những lời ấy mà nhảy dựng lên, gian tế của Trung Nguyên?

"Nói nhiều." Nghe đến đó, Âu Dương Vu Phi ngồi ở một chỗ cùng Da Luật Cực, móc móc lỗ tai, một cái tát bay tới đụng vào Da Luật Cực, miệng Da Luật Cực nhất thời khô khốc mở ra, lời gì cũng nói không ra. Đám quần thần uể oải ở trên ghế xung quanh, ngơ ngác nhìn nhau, thần sắc nhục nhã.

"Ngươi muốn làm cái gì?" Tam Hoàng Gia run rẩy mở miệng.

Nhàn nhã uống hết rượu trong chén, Lưu Nguyệt đem tất cả tình hình đều thu vào tầm mắt, nghe vậy nắm chén rượu trong tay, tựa vào ghế, chậm rãi nói: "Ta muốn làm gì? Không, những lời này hẳn là ta hỏi chứ, các ngươi muốn làm gì?"

Chư thần phía dưới, không một ai nói chuyện.

Lặng lẽ đảo qua tất cả những người không lên tiếng, giữa lông mày Lưu Nguyệt hiện lên một chút tàn khốc, lạnh lùng hừ một tiếng nói: "Ta đối với Bắc Mục rốt cuộc là như thế nào, các ngươi biết rõ, có hai lòng, ta là gian tế Trung Nguyên, trước đây đã không cứu Bắc Mục Vương của các ngươi.

Hung Nô giết là Bắc Mục Vương và Tiêu thái hậu của các ngươi, hai nước tranh chấp, Trung Nguyên đương nhiên sẽ ngồi làm ngư ông đắc lợi, cái điều đơn giản này có là kẻ ngu cũng nghĩ ra."

*****

Nói đến đây, Lưu Nguyệt đột nhiên đem chén rượu trong tay đập mạnh xuống cái án trước mặt, phát ra một tiếng vang lớn.

Lông mày lạnh lẽo quét ngang, ánh mắt sắc bén như đao: "Nhưng là các ngươi, chẳng những không cảm ơn, ngược lại còn muốn giết ta, muốn tiêu diệt ta, tốt.

Lưu Nguyệt ta từ trước đến giờ có ân tất hoàn hoàn, có oán tất báo, Tiêu thái hậu tín nhiệm ta, để cho ta bắt đầu tương lai của Bắc Mục, ta vì một câu hứa hẹn, núi đao biển lửa cũng đi. Nhưng, nếu ai dám hại ta, muốn vu tội ta, tốt lắm, Lưu Nguyệt ta cũng không phải dễ khi dễ cùng lắm thì hôm nay chúng ta ngọc đá cùng vỡ, mọi người ai cũng đừng nghĩ bước ra khỏi chỗ này."

Lời nói cực kỳ sắc bén vang dội trong đại điện, trong bóng đêm lan truyền rất xa.

Lạnh giá thấu xương lại quyết tuyệt vô cùng.

Một mảnh tĩnh mịch, tất cả quần thần ngồi phịch ở trên ghế trong đại điện, bị lời nói của Lưu Nguyệt ngăn cản, cái gì cũng không nói ra, sắc mặt khó coi.

"Nhiếp chính vương, cái này... Hay là thương lượng đã, chúng ta cũng không phải có cái ý nghĩ này..." Tể tướng Tiêu Thần lúc này khẽ nhíu mày mở miệng.

Lưu Nguyệt nghe vậy hừ lạnh một tiếng: "Thương lượng, có cái gì để thương lượng, ta một lòng trung can vì Bắc Mục, kết quả đổi lấy tình cảnh này, hôm nay nếu không phải ta có chuẩn bị, mọi người chết sớm rồi, còn thương lượng cái gì.

Các ngươi không phải nói ta muốn đoạt vị, muốn tiêu diệt Bắc Mục, vậy ta hôm nay liền tiêu diệt các ngươi thật, bản thân ta muốn nhìn một chút, có ai có thể làm gì ta."

Lúc khia yến thì bình tĩnh ôn hòa, lúc này Lưu Nguyệt giống như một con sư tử vẫn ngủ say trên mặt đất, đột nhiên tỉnh giấc.

"Cực thân vương, một mình nói, sao lại có thể đại biểu cho chũng ta."

"Đúng, hắn phát động bạo động vũ trang thì làm gì quan tâm đến chũng ta, chúng ta vừa rồi không có tham gia..."

"Đúng vậy, nhiếp chính vương, ngài cũng không thể vơ đũa cả nắm được..."

Mắt thấy Lưu Nguyệt quyết tuyệt như thế, không có chừa ra một chút đường lui, tất cả quần thần vẫn giữ vững trung lập, đứng xem cuộc vui, trong nháy mắt luống cuống, một đám lớn tiếng biện luận với Lưu Nguyệt.

Lặng lẽ đảo qua đám quần thần đang gào ấm lên, Lưu Nguyệt tựa vào phía sau, lạnh lùng hừ một tiếng nói: "Đó."

*****

"Đúng vậy, hắn chỉ có thể đại biểu hắn, chúng ta....

"

"Các ngươi sợ cái gì, binh mã của Cực thân vương một nén hương sau sẽ đến, đến lúc đó cả Thịnh Kinh đều là của Cực thân vương, hỏa khí nho nhỏ này có gì phải sợ, các ngươi cần phải hiểu rõ, đừng trách ta không có nhắc nhở các ngươi, nếu như đứng nhầm chỗ, vậy hậu quả..."

Lời trung tâm còn chưa nói hết, một người trong đám Cực thân vương đột nhiên lớn tiếng quát.

Quần thần trung tâm, nháy mắt yên lặng như tờ, lại ngơ ngác nhìn nhau lần nữa.

Da Luật Cực bị điểm á huyệt lại không thể nhúc nhích, lúc này ngồi phịch ở trên ghế, mắt liếc nhìn Lưu Nguyệt, trên mặt không còn hoảng sợ như ban nãy, chỉ có vô tận kiêu ngạo và đắc ý.

Mở khẩu hình miệng nói với Lưu Nguyệt: "Động thủ đi, giết đi, ta không sợ ngươi, hôm nay, ta thắng chắc rồi.

"

Dứt lời cười ha ha như điên.

Cái loại cuồng tiếu không tiếng động này, rất là nực cười.

Một đao xẹt qua toàn bộ dê nướng trước mắt, Âu Dương Vu Phi cười híp mắt ăn một miếng thịt dê, sau đó chậm rãi nói: "Thế giới này không có gì là tuyệt đối, không tới phút cuối, không nên nói quá sớm.

"

Dứt lời, bỏ xuống bạc đao trong tay, đứng lên lớn tiếng nói với Lưu Nguyệt đang ngồi trên cao: "Đại tướng quân Hàn Phi, Khoát Ba Lực, Thác Bỉ Mộc, suất lĩnh bốn mươi vạn binh mã, mười ngày trước đã trang bị nhẹ nhàng chạy như điên đến Thịnh Kinh, ban đêm hôm nay, chắc chắn có thể đến Thịnh Kinh, nhập vào dưới trướng nhiếp chính vương ta, bình định tất cả phản loạn.

"

Thanh âm Âu Dương Vu Phi cũng không lớn, nhưng lại truyền rõ ràng vào tai mỗi người có mặt ở đây, rất nhạt, tin tức như nổ tung.

Lại ngơ ngác nhìn nhau, tất cả quần thần trong Trình Lãm điện, cả đời này cùng đồng nghiệp nhìn nhau, gần như tất cả đều nhìn hết trong một ngày này.

Quá chấn kinh rồi, bốn mươi vạn binh mã đến đây, nếu Lưu Nguyệt thật có bốn mươi vạn binh mã này, mười vạn binh mã của Da Luật Cực đã là cái gì?Thắng thua ngày hôm nay, còn thay đổi được gì nữa chứ.

Lưu Nguyệt này, Lưu Nguyệt này, trong lúc vội vã như thế sao lại lợi hại như vậy? Nhìn thế nào cũng giống như không có chuẩn bị gì cả, sao lại lén chuẩn bị sát chiêu như vậy?Lợi hại đến không lường được.

*****

Những ai gió chiều nào theo chiều đó, đều đã bắt đầu nghiêng về phía Lưu Nguyệt.

"Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng, bốn mươi vạn binh mã, lúc này Hàn Phi họ còn ở xa ngoài ngàn dặm, ngươi lừa người, lừa không được ta."

Binh bộ sử Nam Viện cùng phe với Da Luật Cực, một tiếng cười nhạt nói tiếp.

Hàn Phi vẫn còn đang từ từ áp tải rất nhiều lương thảo, lại không thể bay, làm sao có thể trong thời gian ngắn như vậy đi đến Thịnh Kinh, quả thực là trò cười.

Lưu Nguyệt nghe vậy nhìn lướt qua Binh bộ sử Nam Viện này, cũng cười lạnh một tiếng: "Lừa ngươi, ngươi có tư cách gì để cho ta lừa gạt? Ta đối với người chết, từ trước đến giờ cảm thấy không cần thiết phải nói đùa."

Lời nói lạnh lùng còn phiêu đãng trên không trung, ngọn lửa cực nóng kia, một đạo ngân quang chợt lóe, tiểu đao cắt thịt trên án kỷ kia, phá không mà đi, đoan đoan chính chính xẹt qua cổ của Binh bộ sử Nam Viện, tạo ra một vết đỏ, cắm vào vách tường phía sau hắn.

Mắt trắng dã, Binh bộ sử Nam Viện kia, ngay cả giãy dụa dư thừa cũng không, trực tiếp ngất đi.

(Su: kém tắm!)

"Bọn hèn nhát." Lưu Nguyệt thấy vậy lạnh lùng ném hai chữ.

Chỉ một vét cứa mà thôi, lại sợ đến ngất đi, quả thực mất mặt.

Yên tĩnh, tĩnh lặng đến khó có thể nói bằng lời.

Không ai dám thốt một tiếng.

Nói đùa, cho dù Da Luật Cực có mười vạn binh mã, chờ bọn hắn đến, bọn họ sớm đã bị Lưu Nguyệt giết.

Da Luật Cực hắn cung còn có người kế vị, có con cái, bọn họ lại không có đâu.

Lấy cái chết của mình để đổi lấy thắng lợi của Da Luật Cực, bọn họ không phải kẻ điên, không ai ngại mạng dài.

Tất cả mọi người tức giận không lên tiếng, bao gồm cả người của Da Luật Cực.

Lông mày lạnh lẽo đảo qua quần thần không dám nhiều lời, Lưu Nguyệt thu chút sát khí trên người, chậm rãi nói: "Con người của ta một lòng vì Bắc Mục, nghe Tiêu thái hậu bị ám sát, giao trách nhiệm mười vạn binh mã áp tải lương thảo, bốn mươi vạn binh sĩ trở về ngay sau ta, nhất định phải trừ tận gốc tất cả thế lực và người gây bất lợi đối với Bắc Mục.

Chẳng qua, cũng không nghĩ tới, lại chuẩn bị cho chính mình, mọi người nói đây có phải là người định không bằng trời định hay không?"

*****

Lời nói lạnh như băng khiến Da Luật Cực vẻ mặt kiêu ngạo hoàn toàn không tin Lưu Nguyệt, sắc mặt hơi hơi ngưng trọng.

Chẳng lẽ là thật? Vậy...

Thần sắc tự nhiên, gảy nhẹ thịt dê nướng trên bàn, đưa cho Da Luật Hồng bên cạnh, Lưu Nguyệt cũng không thèm nhìn tới mọi người vẻ mặt biến hóa phía dưới, lạnh lùng nói với Da Luật Cực: "Ngươi bất nhân, ta bất nghĩa, đừng trách ta gây nên nội chiến Bắc Mục, hôm nay có ta không có ngươi, hữu ngươi không có ta.

Chúng ta liền đến xem bốn mươi vạn này với mười vạn, rốt cuộc là ai thắng?"

Lạnh buốt quyết tuyệt cực kỳ, rốt cuộc là ai thắng, năm chữ vừa rơi xuống, trên đại điện một mảnh gió rét bay cuộn, mọi người nhất tề rùng mình một cái.

Một cái khai chiến này, Thịnh Kinh nhất định là máu chảy thành sông...

Ngoài điện, người ẩn nấp trong đêm tối, lập tức vọt đi như bay.

Gió lạnh bay lượn, sát khí trong Trình Lãm điện dày đặc.

Ban đêm yên tĩnh, tất cả bách tính không phải ra ngoài, không phải châm ngòi đốt pháo hoa, Đô thành Thịnh Kinh hoang vắng, một mảnh yên tĩnh tối đen như mực.

Mà trong sự yên tĩnh ấy, gót sắt nện bước, khói bụi cuồn cuộn bay đến cửa thành phía bắc.

Gót sắt tung toé, tiếng vó ngựa cuồn cuộn, giống như sấm rền ngày hè, tựa như nổ vang từ phía chân trời mà đến, rất nặng, rất khó chịu.

Trong bóng đêm ở nơi rất xa, có ánh lửa loáng thoáng giống như một cái bạch tuyến đang đến, tại nơi tối đen này, loá mắt khiến người ta hoàn toàn không thể bỏ qua.

"Thật sao?" Đại tướngphụ trách trấn thủ cửa thành bắc của Da Luật Cực, nghe người phi ngựa từ trong cung ra nói khẩu hình miệng, sắc mặt thoáng cái thay đổi.

"Thật, ta chính tai nghe thấy." Người đưa tin sắc mặt rất khó coi.

Đại tướng Ô Sa dưới trướng Da Luật Cực lập tức cau chặt chân mày, bốn mươi vạn, vậy...

"Tướng quân, tướng quân, có binh mã đến, tướng quân..." Đang nói chuyện, binh sĩ phụ trách canh giữ cửa thành, té ngã vọt vào.

Ô Sa nghe vậy cũng bất chấp mọi lời nói, xông tới đài cao của cửa thành.

Bóng đêm ưu mỹ, những ngôi sao sáng chói trên màn trời.

Dõi mắt trông về phía xa, bạch tuyến hiện ra, cơ hồ ngang qua cả chân trời.

Rập rờn tiếng sấm rền phá vỡ chân trời mà đến.

*****

Ô Sa ngẩng đầu nhìn khoảng không, rất sáng sủa, không phải sắp mưa, như vậy chỉ có một giải thích, đó chính là tiếng vó ngựa, tiếng vó ngựa có thể sánh ngang cùng sấm rền phía chân trời.

Xa xa, yên bụi ngập trời liên tục bay lên, cát đá kèm theo gió rét cơ hồ thổi tới trên mặt hắn, một mảnh mịt mùng, cái gì cũng không nhìn thấy, đó là cát, đó là vô số vó ngựa binh lính với quy mô lớn.

Trời ơi, cần bao nhiêu binh mã, mới có thể có khí thế như vậy.

Ô Sa nháy mắt luống cuống.

"Mau trở lại báo cho Cực thân vương, đại quân đột kích, mau..."

"Đại quân đột kích..."

"Đại quân đột kích..."

Nháy mắt, tin tức này như đã mọc cánh, lập tức theo cửa thành bắc như bay vào Hoàng cung.

Nhưng vào lúc này, chỉ thị của Cực thân vương cũng đã đến rồi, binh mã của hắn bắt đầu nhổ trại, đi đến Hoàng cung bức vua thoái vị.

Đêm tối như mực, sát khí nổi lên bốn phía.

Hoàng cung Trình Lãm điện.

Đèn đuốc sáng trưng, lại không che dấu được bóng ma dày đặc dưới ánh lửa.

Khẩn trương yên tĩnh trong im lặng, Hoa Ngọc Long một thân áo giáp đột nhiên xuyên phá khoảng không đêm tối, đi nhanh vào Trình Lãm điện.

"Bẩm nhiếp chính vương, đại tướng quân Hàn Phi dùng bồ câu đưa tin." Từng bước khom người quỳ xuống.

"Đọc."

"Đến ba dặm ngoại thành Thịnh Kinh, xin thành chủ chỉ thị." Hoa Ngọc Long nhìn tin tức trong tay, lớn tiếng nói.

Thanh âm vừa rơi xuống, mọi người trong đại điện tâm nháy mắt nhảy lên, thật sự tới?

Mà trong khung cảnh căng thẳng ấy, cửa đại điện đen nhánh phía sau Hoa Ngọc Long, một binh tướng đầu đầy mồ hôi theo sát mà vọt vào.

Da Luật Cực còn đang khăng khăng không tin Lưu Nguyệt có bốn mươi vạn binh mã, vừa nhìn thấy sắc mặt nhất thời biến đổi, đây là người của hắn, lúc này sao lại chạy đến đây?

Người đưa tin nhìn tình huống trên đại điện liếc mắt một cái nhìn nhìn Da Luật Cực, không dám mở miệng.

Tam Hoàng Gia thấy vậy lớn tiếng nói: "Có chuyện gì, nói."

Người đưa tin thấy Da Luật Cực không phản đối, lập tức nói không ngừng: "Ô Sa tướng quân ở bắc thành cấp báo, ba dặm ngoại thành, có đại quân đang đến, quy mô... Quy mô..."

*****

"Ngươi nói mau." Tể tướng Tiêu Thần ở bên trong giao phong giữa Lưu Nguyệt và Da Luật Cực, luôn luôn không động, lúc này nghe thế, mới có chút nóng nảy, lớn tiếng quát.

"Kích thước quy mô sợ có bốn mươi năm mươi vạn, tướng quân xin thân vương đại nhân nhanh chóng chỉ thị."

Vừa nói xong, trên đại điện yên lặng chỉ còn lại thanh âm của ngọn lửa, gió khẽ thổi qua, có thể nghe thấy tiếng.

Quần thần có thể ngồi giữa đại điện này, cũng không phải người ngu, Lưu Nguyệt nói bốn mươi vạn binh mã lợi hại, nhưng tính toán lộ trình thời gian, tưởng rằng Lưu Nguyệt phô trương thanh thế lên nhiều lắm.

Vì vậy, mặc dù e ngại Lưu Nguyệt, mạng bọn họ đều ở trong tay Lưu Nguyệt, nhưng cũng không quá e ngại bốn mươi vạn binh mã của Lưu Nguyệt.

Chẳng qua là, không nghĩ tới, thật sự có, Lưu Nguyệt lại thật sự có.

Người của Lưu Nguyệt có thể nói dối, người của Da Luật Cực tuyệt đối sẽ không nói dối.

Trời ơi, bốn mươi vạn binh mã của nàng thật sự đến đây.

Trên đại điện mọi người thật sự kinh hãi, e sợ.

Nhìn Da Luật Cực đột nhiên trợn to hai mắt như muốn lồi ra, Lưu Nguyệt ôm Da Luật Hồng ngồi ở trong ngực nàng, lạnh lùng nói: "Làm trái với ý chỉ của Thái hậu, không coi ta là chủ.

Tốt, vậy hôm nay ta cũng sẽ không bận tâm đến tất cả các ngươi, Bắc Mục quyền thần là lớn, miệt thị quân vương Bắc Mục, thời điểm nên tẩy bài Bắc Mục tới rồi."

Ôm Da Luật Hồng, Lưu Nguyệt quát to một tiếng, trên mặt xơ xác tiêu điều kinh người.

"Truyền lệnh xuống, công thành." Thanh âm run rẩy từ phía bắc, bay thẳng lên chín tầng mây.

Áo bào đỏ rực vung lên, một cổ gió thơm nhàn nhạt, phớt qua Tam hoàng Gia ngồi ở vị trí đầu tiên, mang theo lạnh như tiền lạnh buốt quyết tuyệt.

"Vâng." Hoa Ngọc Long rống to một tiếng, đứng lên, xoay người đi ra ngoài.

"Không, không, chờ một chút, chờ một chút."

"Đừng, đừng..."

"Chuyện gì cũng từ từ, nhiếp chính vương, chuyện gì cũng từ từ..."

Đã thật sự kinh hoàng, tất cả người trung lập, không trung lập, cũng đều thay đổi vẻ mặt, phát ra tiếng hô to đầy lo lắng với Lưu Nguyệt.

Không thể Da Luật Cực, nếu bốn mươi vạn binh mã của Lưu Nguyệt chống lại mười vạn binh mã của Da Luật Cực, ở Thịnh Kinh giao phong, vậy kết quả của nó chỉ có thể là huyết tẩy Thịnh Kinh.

*****

Không nói có bao nhiêu bách tính sẽ chết, không nói người nhà của bọn họ sẽ loạn ly, không nói gia sản của bọn họ sẽ biến thành phế tích.

Thiết huyết công thành ngay dưới chân thiên tử, tuyệt đối sẽ không có một ngày bọn họ vùng dậy nổi, đây tương đương với chính quyền mới ra đời, một triều đình mới ra đời, không bao giờ lại dạ thiên hạ của bọn hắn nữa.

Không thể, tuyệt đối không thể.

Tất cả quần thần đều nóng nảy.

Vẻ mặt lạnh buốt, dung mạo khuynh quốc khuynh thành mang theo thị huyết lãnh khốc và giá lạnh, tựa như trăng sáng, trong trẻo lạnh lùng tuyệt tình.

Lưu Nguyệt không thèm quan tâm đến mọi người đang hô to, ôm lấy Da Luật Hồng đang chả hiểu gì cả nhưng lại ngoan ngoãn nghe nàng nói, làm bộ sẽ đi xuống dưới.

(Su: bé Hồng đáng yêu:"> Cho Su nựng cái nào, hé hé hé)

Âu Dương Vu Phi ăn no uống say, cũng đứng lên, làm bộ đi theo phía sau Lưu Nguyệt.

"Nhiếp chính vương, đừng đi, người trong nhà không thể đánh người trong nhà, không thể, không thể." Mắt thấy Lưu Nguyệt đứng lên muốn đi ra ngoài điện, lần này đi rồi thì mấy người bọn họ tuyệt đối không có cơ hội xoay mình, bộ tộc Gia Luật có thể thực sự trở thành quá khứ, Tam Hoàng Gia luống cuống.

"Là các ngươi ép ta, tin tưởng sau này ta sẽ cho đệ đệ ta một cái đại giang sơn to lớn, mà cái giang sơn ấy, tuyệt đối không có phần của các ngươi." Tuyệt tình mà ngạo mạn tất cả.

Mắt thấy Lưu Nguyệt sắp hạ đài cao, tất cả quần thần Bắc Mục gần như muốn điên.

"Nhiếp chính vương, chúng ta cũng là vì tốt cho vương thượng, chỉ cần chúng ta trung thành với vương thượng, chúng ta có ngài như thể có thần, vui vẻ cũng không kịp, làm sao lại ép ngài..."

"Nhiếp chính vương, không liên quan đến chúng ta, ta đối với ngài tuyệt đối không có hai lòng..."

"Con mẹ nó, chính là một cái Da Luật Cực ngươi, trong lòng bất chính, muốn chết một mình ngươi chết, ngươi kéo chúng ta theo cùng làm gì..."

"Đúng, chính là Da Luật Cực đáng chết này, khốn kiếp..."

(Su: chết mất a cái đám này, làm ta cười chết mất =)))

Quần thần trong đại điện mắt thấy Lưu Nguyệt càng đi càng nhanh lời sợ hãi biến thành lời tức giận, gần như muốn ăn Da Luật Cực không thể cử động kia.

"Báo, đại quân đã tới một dặm ngoại thành, nội thành Nam Viện đang chỉnh quân đợ lệnh, chờ chỉ thị của thân vương." Lại một binh tướng của Da Luật Cực vọt vào.

*****

Ánh sao rực rỡ, mười vạn binh mã Nam Viện Thịnh Kinh, phát hiện bất thường, sai quân nhổ trại hành quân đến cổng thành.

Hai quân đụng nhau, tên đã trên dây.

Thờ ơ, Lưu Nguyệt ôm Da Luật Hồng tiếp tục đi ra ngoài.

"Ngươi còn không mau bảo lính của ngươi dừng ngựa, mau, ngươi thật muốn ngọc đá cùng vỡ phải không?" Cả mặt đỏ bừng vì gấp gáp, Tam hoàng Gia quơ tay, chỉ vào Da Luật Cực vẻ mặt ngoan cố.

Ngón tay chỉ ra, Tam Hoàng Gia đột nhiên phát hiện mình có thể cử động, lập tức cũng bất chấp tại sao mình có thể cử động, dùng tốc độ sói đói vồ thỏ mà ngay cả người trẻ tuổi cũng không theo kịp, bổ nhào vào Da Luật Cực, vừa lần vừa xé, tìm lung tung.

Da Luật Cực thấy vậy cơ hồ tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không cách nào cử động cũng không cách nào nói chuyện, chỉ có thể mặc cho Tam Hoàng Gia sờ mó lung tung.

Đèn đuốc sáng trưng, Lưu Nguyệt và Âu Dương Vu Phi chậm rãi bước ra ngoài.

Quần thần trong đại điện đỏ mắt, một nhóm người liên tục nói tốt cho Lưu Nguyệt, một nhóm người hiểu ý tứ của Tam Hoàng Gia, thúc giục như điên.

Trình Lãm điện, toàn bộ rối loạn.

Một phen xé ra nội y của Da Luật Cực, một thiết bài lớn bằng lòng bàn tay quý giá giấu bên hông phịch một tiếng rơi xuống, dưới ngọn đèn, phía trên đoan đoan chính chính có khắc hai chữ Nam Viện.

Tam Hoàng Gia nhanh chóng nhặt lên, chạy đến phía Lưu Nguyệt.

"Nhiếp chính vương, đây là binh phù của Nam Viện, ngài mau ra lệnh cho bọn họ dừng lại.

Nhiếp chính và Bắc Mục vốn là người một nhà, người trong nhà không thể đánh người trong nhà, Da Luật Cực hắn hữu dã tâm, chỉ có thể đại biểu hắn, không thể nói rõ tâm ý của chúng ta, nhiếp chính vương một lòng vì tốt cho Bắc Mục chúng ta, chúng ta không phải lòng muông dạ thú, cũng biết tốt xấu.

Sau này thiên hạ Bắc Mục, còn muốn dựa vào nhiếp chính vương, ngài cũng thật tâm yêu thương Da Luật Hồng, ngài liền suy nghĩ cho hắn, nếu chúng ta rối loạn, Hung Nô nhìn chằm chằm Bắc Mục ta sẽ nhân cơ hội mà đến, thiên hạ của Da Luật Hồng, liền tràn ngập nguy cơ."

Điên cuồng xông xuống dưới, Tam hoàng Gia thở hổn hển túm Lưu Nguyệt nhanh chóng nói.

"Chính là đạo lý này..."

"Đúng vây a, đúng vây a..."

Bên cạnh, lập tức vang lên nhiều vô số người hưởng ứng, đem Da Luật Cực sắc mặt xanh mét hoàn toàn vứt ra sau đầu.

*****

Từng bước đứng lại, Lưu Nguyệt Da Luật Hồng nhìn một chút, trong mắt hiện lên một chút do dự.

Tể tướng Tiêu Thần là một người tinh khôn, liếc mắt một cái thấy Lưu Nguyệt do dự, lập tức nói: "Chúng ta đều là vì tốt cho Bắc Mục, đều là muốn tốt cho Bắc Mục Vương, ngài yêu thương đau lòng hắn, hẳn sẽ hiểu được tâm ý của chúng ta."

Một câu hai nghĩa, so với loạn kêu bậy gào, cao minh hơn không biết bao nhiêu.

Giữa lông mày càng do dự hơn, triều thần Bắc Mục xung quanh đều nhìn thấy, không khỏi càng hô lên, Lưu Nguyệt do dự chính là ý muốn của bọn họ.

Âu Dương Vu Phi thấy vậy lắc đầu thở dài một tiếng, chậm rãi nói: "Mặc dù Bắc Mục có thay đổi chính quyền hay không, nhưng nguyên khí cũng đã trọng thương, nếu chúng thần không trung thành với nàng, ta thấy đáng để cân nhắc..." Lời còn chưa dứt, nhưng ý tứ cũng vô cùng rõ ràng.

Tam Hoàng Gia vừa nghe cũng khôn khéo, lập tức cao giọng nói: "Ta Gia Luật Hoành ngay tại đây tuyên thệ, sau này chỉ cần nhiếp chính vương Gia Luật Lưu Nguyệt đều là vì tốt cho Bắc Mục Vương, tốt cho Bắc Mục, thần nhất định đem hết toàn lực phụ trợ, tuyệt không hai lòng."

"Thần Tiêu Thần ngay tại đây tuyên thệ..."

"Thần Lăng Trình ngay tại đây tuyên thệ..."

Những lời tuyên thệ liên tục vang lên, rất nôn nóng, nhưng cũng rất nghiêm túc và nồng đậm.

Người quan ngoại coi trọng nhất nghĩa khí và lời thề, lần này cùng nhau thề, vậy sau này nhất định là toàn tâm toàn ý, cũng không dám có ý kiến phản đối.

Trên mặt một mảnh lạnh nhạt, không ai nhìn thấy ý cười trong mắt Lưu Nguyệt.

Trầm mặc hồi lâu, Lưu Nguyệt chậm rãi xoay người nhìn mọi người, trầm giọng nói: "Nếu mọi người đã như vậy, Lưu Nguyệt ta cũng không phải người đắc thế không buông tha người, lần này, niệm tình mọi người đều vì Bắc Mục, cứ quên đi, sau này nếu có thêm lần nữa, vậy thì đừng trách bổn vương không khách khí."

Dứt lời, vung tay lên ném ra binh phù Nam Viện trong tay, Hoa Ngọc Long một phen nhận lấy, khom người nói: "Lĩnh mệnh." Lập tức liền xông ra ngoài.

Bóng đêm nồng nặc, mọi người trong Trình Lãm điện, thấy vậy nhất tề thả lỏng thở dài, mới phát giác trong thời tiết mùa đông lạnh lẽo, mồ hôi đã sớm ẩm ướt trọng y.

"Bay đâu, áp giải kẻ phản bội xuống, xử trí sau." Tay áo bào nhẹ vung, hương vị thản nhiên bốn phía, Lưu Nguyệt lớn tiếng nói.

"Vâng." Ngoài điện lập tức có người tiến vào.

*****

Ôm Da Luật Hồng, Lưu Nguyệt cả người đe dọa, nâng bước đi ra khỏi Trình Lãm điện.

"Nhiếp chính vương, độc của chúng ta... A, có thể cử động."

"Động được, không có chuyện gì rồi..."

".........."

Trong lúc vô tình không thể nhúc nhích, trong lúc vô tình cử động thoải mái.

Ngoài điện bóng đêm giây lát, trong điện chúng thần nhìn bóng lưng Lưu Nguyệt ẩn vào bóng tối, mồ hôi ẩm ướt trọng y ở bên trong, không căm hận và căm thù, lại càng tôn kính.

Thủ đoạn thật xuất quỷ nhập thần.

Bóng đêm bao phủ, không còn quốc yến kinh tâm động phách nữa.

Tin tức nhanh chóng truyền đi, bốn mươi vạn đại quân một dặm ngoại thành rời bỏ thành, nhận lệnh lùi về sau ba mươi dặm, đóng quân.

Nam Viện án binh bất động, rắn mất đầu.

Một hồi sống mái với nhau, một cuộc huyết tẩy, trong tình huống tên đã trên dây chấm dứt hạ màn.

Tâm mọi người đều được thả lỏng, hoàn hảo, hoàn hảo, không hề động loạn bậy, không có chiến tranh, Thịnh Kinh vẫn là Thịnh Kinh.

Trời lại là trời, chỗ nào nguyên chỗ nấy, không sao có thêm một nhiếp chính vương, không sao, không sao, vị trí này ai ngồi cũng như nhau, thật sự không sao cả.

Tất cả triều thần Bắc Mục, toàn bộ giác ngộ.

Gió mát tung bay, năm mới đã tới.

Có bốn mươi vạn đại quân đóng quân ngoài thành, Lưu Nguyệt hợp nhất thế lực của Da Luật Cực, quả thực dễ như trở bàn tay.

Ba ngày, nhanh chóng tiếp chưởng và sắp xếp, Nam Viện đổi chủ, binh quyền rơi vào trong tay Lưu Nguyệt.

Tất cả những người không thuận theo Lưu Nguyệt, toàn bộ bắt lại.

Một hồi quốc yến, một cuộc nguy cấp, vì Lưu Nguyệt đúc thành chính quyền Bắc Mục ý chí kiên cường, giàu lòng hi sinh và danh tiếng của nàng sau này.

Ba ngày đã thoáng qua.

"Nhiếp chính vương, không xong, không xong, có đại quân đến đây." Trong Phi Trần cung, Khố Tạp Mộc gấp gáp chạy vào, quần thần đang nghị sự trong đại điện, lập tức tĩnh lặng.

Tại sao lại là đại quân nữa, từ nơi nào tới?

"Không sao, là Thác Bỉ Mộc họ đến đây." Lưu Nguyệt phất tay một cái, vân đạm phong khinh.

Thác Bỉ Mộc? Bọn họ không phải đã sớm tới rồi, vẫn đóng quân ở ba mươi dặm ngoại thành, trấn giữ một phương ai cũng không dám đi, tại sao lại đến đây?

Mặt tràn đầy thắc mắc, nhìn thẳng Lưu Nguyệt.

Lưu Nguyệt, lại không giải thích.

*****

Khố Tạp Mộc thấy vậy mặt mày nhanh chóng đảo quanh, đột nhiên vỗ mông xoay người điên cuồng xông ra ngoài như lúc đến.

Xuất cung, điều khiển ngựa, chạy thẳng tới ba mươi dặm ngoại thành chỗ bốn mươi vạn đại quân đóng quân.

Hôm qua vẫn là cờ quạt phấp phới, người nào cũng không cho vào, hôm nay cũng đã một mảnh tàn lụi, còn đâu dấu vết của đại quân.

Bốn mươi vạn đại quân trong một đêm, bay?

Khố Tạp Mộc và Lê Khoát cùng Tể tướng Tiêu Thần vọt theo sau ngơ ngác nhìn nhau, phóng ngựa mà vào.

Dọc đường, vô số cây cối khổng lồ sụp đổ trên mặt đất, tảo đã không cón cành lá, bị mài trụi lủi.

Cách rất xa có nhiều vô kể cây cối, cách rất xa lại có vô số, dấu vết bị trói kia, xem ra hình như là một con ngựa kéo ba bốn cái liền.

Lông mày thật sâu, ba người càng đi sâu vào trong.

Đống lửa khắp nơi, cách không xa có một đống, cách không xa lại có một đống, dõi mắt nhìn lại kéo dài mấy trái núi.

Vậy, ở nơi này mười mấy ngày trước, bọn họ đứng ở đầu tường cũng có thể nhìn loáng thoáng, ánh lửa kia chiếu sáng gần như nửa bầu trời.

Bốn mươi vạn đại quân, hẳn là kéo dài mấy ngọn núi.

Song, nhìn kỹ, không có hơi thở con người, chỉ là đống lửa hiu quạnh, dấu chân bên cạnh cũng không có mấy người.

Tiêu Thần thấy vậy khóe miệng bắt đầu co giật.

Phóng ngựa càng đi càng sâu, dấu hiệu có người tồn tại lại càng ít, chỉ có vô số cây cối và đống lửa.

Đi nửa ngày, dấu vết lại càng ít đi.

"Không cần đi nữa." Khố Tạp Mộc kéo ngựa đứng lại, trên mặt lộ ra vẻ mặt phức tạp cười không giống cười, khóc không giống khóc, buồn bực không giống buồn bực.

"Nhìn dấu vết, nhiều nhất hai vạn nhân mã." Lê Khoát đưa tay vuốt vuốt mi tâm.

Bọn họ là võ tướng, tranh quyền đoạt lợi không được, mang binh đánh giặc tuyệt đối là hạng nhất, binh mã bao nhiêu, bọn họ nhìn dấu vết liền tính ra ngay.

Đây chỉ có hai vạn, chỉ có hai vạn kỵ binh.

Nghe lời nói của Khố Tạp Mộc và Lê Khoát, Tiêu Thần bình tĩnh ghìm cương ngựa, trầm mặc hồi lâu rồi ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng: "Không thành kế, không thành kế!"

Chỉ có hai vạn binh mã, tạo ra dấu vết của bốn mươi vạn, để cho bọn họ thất bại trong gang tấc Lưu Nguyệt cuối cùng phải thành cho Lưu Nguyệt.

Mười vạn với hai vạn, nếu ngày đó chống chọi, đâu còn là thiên hạ của Lưu Nguyệt.

Ngày hôm nay, đại quân của nàng mới thật sự tới rồi, bọn họ cho dù có muốn dị động cũng đã vô lực xoay chuyển trời đất.

Không thành kế thật được, Gia Luật Lưu Nguyệt thật giỏi.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-220)