Truyện:Vương Phi 13 Tuổi - Chương 087

Vương Phi 13 Tuổi
Trọn bộ 220 chương
Chương 087
Ta là dao thớt
0.00
(0 votes)


Chương (1-220)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Mộ Dung Lưu Nguyệt không phải đã chết sao, như thế nào lại còn sống?

Mấy tháng trước Ngũ quốc vây Thiên Thần một trận rầm rầm rộ rộ, đến tận hôm nay Thiên Thần thâu tóm Trần quốc, đem binh xâm lược Triệu quốc, như thế nào còn sống? Vì sao hôm nay lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này?

Kinh ngạc, không thể tin được, mọi người ngồi khắp nơi nét mặt lần lượt thay đổi.

Hoa Đường huyên náo, trong nháy mắt lặng ngắt như tờ.

Đàn sáo ngừng lại, chỉ còn nghe thấy tiếng hô hấp.

Đạp ánh mặt trời mà đến, Lưu Nguyệt đến gần Độc Cô Dạ đang bình tính ngắm nhìn nàng, trên mặt hiện lên một luồng thương cảm, một luồng uyển chuyển hàm xúc.

Không nhìn mọi người quanh mình, ngẩng đầu nhìn Độc Cô Dạ, Lưu Nguyệt vô cùng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, chậm rãi nói: "Còn nhớ rõ ngày đó chàng nói với ta thế nào không?"

Không có trả lời, chỉ có ánh mắt bình tĩnh kia, giống như tham lam phải một lần đem Lưu Nguyệt quan sát đủ, khắc sâu bóng dáng nàng vào trong tim.

Lưu Nguyệt không chết, nàng không có chết.

Trong mắt Độc Cô Dạ lần đầu tiên xuất hiện một tia cảm xúc chấn động mãnh liệt.

Cũng không chờ Độc Cô Dạ đáp lời, Lưu Nguyệt tự mình nói tiếp: "Ngày đó, chàng nói vì ta, không ngần ngại phát động chiến tranh, hôm nay, chỉ một thời gian ngắn không gặp, chàng liền Hoa Đường thú phi, nói cảm xúc cái gì, nói tình yêu cái gì"

Nói đến đây Lưu Nguyệt thở dài một tiếng, lại nhìn Độc Cô Dạ gằn từng chữ một: "Bị chàng đánh xuống khe núi, trong mấy tháng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, ta đã suy nghĩ cẩn thận, ta may mắn có được thâm tình như vậy, không thể phụ bạc, đợi cho vết thương lành hẳn ta liền ngày đêm thần tốc mà đến, nhưng chàng lại..."

Lưu Nguyệt nói xong thì trên mặt hiện lên một tia tươi cười tự giễu, chậm rãi lắc đầu: "Thôi thôi thôi, chung quy cũng là hoa trong gương, trăng trong nước (những thứ vô thực, ảo ảnh) mà thôi, thực không gánh vác nổi"

Dứt lời, khóe miệng Lưu Nguyệt cao cao giương lên một chút tươi cười, thực kiêu ngạo, nhưng cũng không chút nào che dấu trong tươi cười có lẫn cả bi thương, giống như thật sự bị Độc Cô Dạ làm cho thương tâm.

Xoay người, Lưu Nguyệt vung tay áo bào, nâng chân bước đi.

Kiêu ngạo giống như một con Khổng Tước, cho dù thua trận, cho dù không toan tính bằng người, cũng sẽ không bẻ gãy lông vũ kiêu ngạo.

Triều thần tân khách trong Mãn Hoa Đường nghe đến đó, một đám khiếp sợ trong lòng đến ngây người như ngỗng, sắc mặt lại càng giống như thùng thuốc nhuộm, đỏ, vàng, cam, lục, lam, chàm, tím không ngừng luân phiên thay đổi.

*****

Cái loại trình độ vặn vẹo người này, không phải là người bình thường có thể làm được.

Có lầm hay không, thiên hạ này ai chẳng biết là Thiên Thần Dực Vương phi cùng Thiên Thần Vương hiện tại, tình sâu như biển.

Ngày đó, thái tử bọn họ lập liên minh Ngũ quốc bức Thiên Thần Vương nhường nàng lại, Thiên Thần Hiên Viên Triệt cũng thà vì nàng mà chống lại quân lực liên minh Ngũ quốc, cũng không nói một chữ chịu.

Mà Mộ Dung Lưu Nguyệt kia một lời nói ra là máu cũng chỉ vì Hiên Viên Triệt mà chảy.

Mà hôm nay, làm sao thoáng cái đã thay đổi?

Không thể phụ bạc? Ngàn dặm xa xôi chạy tới Ngạo Vân đoạt hôn? Ở trên Hỉ đường bộc bạch tình ý trong lòng? Này...... Này.... .

Mọi người chấn kinh rồi, không dám tin.

Ngay lập tức trong lúc đó đã không còn bối rối, chỉ có thật là yên tĩnh cùng vặn vẹo, tầm mắt tất cả đều tập trung trên người hai người Lưu Nguyệt cùng Độc Cô Dạ ở giữa đại điện.

Ngay cả Ngạo Vân Quốc Chủ cùng Vương Hậu, khóe miệng cũng co quắp, liếc mắt nhìn nhau, không biết phải làm như thế nào.

Lưu Nguyệt quay đầu bước đi, không có ý dừng lại.

Mới được vài bước, cánh tay căng thẳng, tay Độc Cô Dạ đã bắt được tay nàng thật chặt, sức mạnh kia, gần như phải bóp nát xương của nàng.

Không có quay đầu lại, một thân kiêu căng.

Sắc mặt lại đau khổ như trước.

Nắm chặt tay Lưu Nguyệt, Độc Cô Dạ nhìn bóng hình lửa đỏ kia, con ngươi giương lên thần thái tiều tụy, chậm rãi thướt tha.

Đây là người trong lòng hắn, đây là người hắn nghĩ đã yêu, hao hết thủ đoạn cũng muốn đoạt được, hôm nay nếu đã đến đây, mặc kệ lo lắng là xuất phát từ ý gì, hắn cũng sẽ không để nàng đi.

"Lời ta đã nói ra, vĩnh viễn định đoạt, chỉ cần có nàng, không cưới nữ tử nào khác trong thiên hạ ". Lời nói lạnh lẽo, tự nhiên phát ra giống như Độc Cô Dạ trước kia, kiêu ngạo mà tao nhã hơn người.

"Ngươi.... .". Lời này vừa nói xong, thân vương triều đại Nam Tống quốc đưa hôn mà đến kia, nhất thời sắc mặt đại biến, lập tức bá lên một tiếng.

Đây là đem Nam Tống bọn họ đặt ở vị trí nào.

Mà Thập Nhất Công chúa Nam Tống kia sắc mặc đang vui vẻ, lại tức giận đến trắng bệch, nắm lấy hỉ bào, lảo đảo, thần tình bi phẫn cùng nước mắt, xoay người chạy ra khỏi triều đình.

*****

"Nhanh đi trấn an, nhanh đi". Ngạo Vân Vương Hậu thấy vậy giật mình một cái vội vàng tỉnh táo lại, một bên luôn miệng phân phó, một bên rất nhanh đứng dậy đuổi theo.

Một bên lớn tiếng nói: "Dạ nhi, còn không mau đuổi theo".

Nhanh chóng chạy đến, cô dâu cùng Vương Hậu rất nhanh băng qua bên người Lưu Nguyệt, ra Hoa Đường.

Vài cái đại thần mạng lớn chung quanh cũng vội vàng đuổi theo, chỉ duy có Lưu Nguyệt và Độc Cô Dạ đứng tại trung tâm đại đường không chút sứt mẻ.

"Buồn cười" Thân vương triều đại Nam Tống quốc trong nháy mắt sắc mặt khó coi giống như Thần Chung Quỳ.

Phía trên Hoa Đường, không khí trong nháy mắt căng thẳng lên.

"Thân vương đừng giận, tiểu hài tử tính tình nóng lạnh, trẻ con trong lời nói". Ngạo Vân Quốc Chủ chau mày, đứng lên một chút, một bên mỉm cười trấn an Thân vương Nam Tống quốc.

Một bên hướng Độc Cô Dạ quát: "Nói cái gì vô liêm sỉ như vậy".

Chọc tức tiếng hô phẫn nộ, Độc Cô Dạ mắt điếc tai ngơ, ở Ngạo Vân, hoặc là ở trong thiên hạ này, chỉ cần hắn nguyện ý, hắn muốn làm cái gì có thể làm cái đó, không ai có thể làm trái với ý tứ của hắn, quản chi là Phụ Vương hắn, Ngạo Vân Vương này.

Nắm tay Lưu Nguyệt thật chặt, Độc Cô Dạ kiên quyết như sắt.

Hết thảy động tĩnh của bố mẹ đều nhìn ở trong mắt của Lưu Nguyệt, sắc mặt không thay đổi, khóe miệng lại toát ra một tia trào phúng tươi cười không thể nhận ra.

"Ngươi này không biết xấu hổ.... .". Thân vương Nam Tống vung quả đấm hướng Lưu Nguyệt đánh tới, phẫn nộ cực kỳ trong lời nói còn chưa có nói xong, đột nhiên thanh âm bẩm báo xa xa làm náo loạn đại điện vốn đang là không khí hỗn loạn.

"Chúc Mừng Bắc Mục Trung Nghĩa Vương.... .".

"Chúc Mừng Bắc Mục Trung Nghĩa Vương.... .".

Ngay tại thời điểm hỗn loạn này, âm thanh bẩm báo một tiếng tiếp một tiếng từ xa xa truyền lại tới đây, một đám người bộ dáng cấm vệ quân, đầu đổ đầy mồ hôi vọt lại đây, tốc độ bọn họ thực là nhanh chóng.

Trong đại điện đang hỗn loạn, lúc này vừa nghe danh hào Bắc Mục Trung Nghĩa Vương, tuy rằng không biết Trung Nghĩa Vương là ai, nhưng hai chữ Bắc Mục kia, quần thần Ngạo Vân cũng là quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

Lập tức, sắc mặt lại là nhất tề biến đổi.

*****

Lúc nãy đã trình diễn cướp cô dâu ở Hoa Đường, bây giờ Bắc Mục lại tới, ông trời, sự tình tốt nhiều như vậy, hôm nay cùng nhau đến tụ tập.

Thủ lĩnh Cấm vệ quân ngông cuồng xông đến, một lóng tay chỉ vào Lưu Nguyệt bị Độc Cô Dạ nắm chặt, thở không ra hơi lớn tiếng nói: "Chúc Mừng Bắc Mục Trung Nghĩa Vương...... Thái tử...... Đại hôn.... .".

Dọa người, người trong đại sảnh đồng loạt trừng lớn con mắt, gần như sắp rơi xuống.

Mộ Dung Lưu Nguyệt là Bắc Mục Trung Nghĩa Vương, tại sao lại như thế? Này...... Này...... Này rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra a.

Mọi người, rối loạn.

Cảm giác năm ngón tay mình nắm thật chặt bàn tay trong lòng kia, Lưu Nguyệt thu lại khóe miệng cười đến không thể tươi ra được nữa, vẻ mặt bình tĩnh xoay người lại, nhìn hai mắt hắc lam giống như biển rộng, chậm rãi nói: "Bắc Mục Trung Nghĩa Vương Da Luật Lưu Nguyệt, tiếp kiến".

Oanh, Ngạo Vân Quốc Chủ nhức đầu.

Thì ra Da Luật này chính là Mộ Dung, nguyên lai hai người kia là một người.

Thống lĩnh năm mươi vạn đại quân Bắc Mục hùng hổ mà đến, không cần nói hắn cũng biết Lưu Nguyệt lần này là đến cướp cô dâu, nàng...... Nàng là có chuẩn bị mà đến.

Oanh, Thân vương Nam Tống quốc cứng ngắc ngã về phía trước, Bắc Mục Trung Nghĩa Vương, này......

Nhìn Lưu Nguyệt thật sâu rồi liếc mắt một cái, Độc Cô Dạ không nói gì thêm, mà bắt lấy cánh tay Lưu Nguyệt, đi nhanh ra Hoa Đường.

Đồng thời cất cao giọng nói: "Hai mươi hai là ngày lành, ta muốn đại hôn, cưới chính phi của ta". Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng từ xa xa bay tới, lại là một quả bom thật lớn.

Cùng nhau mà đi.

Đem tất cả hỗn loạn, tất cả khiếp sợ ném vào sau đầu, ném tại Hoa Đường phía trên kia.

Lưu Nguyệt thấy vậy nở nụ cười, để Độc Cô Dạ tùy ý cầm tay nàng đi xa.

Gió Bắc bén nhọn, Hoa Đường tĩnh lặng.

Vốn một hồi hôn sự của Ngạo Vân thái tử, trong gió đông cô đơn không giải thích được ở nơi này, mà tin tức nóng hổi kia, lại theo gió đông mà nổi lên như bão táp, nháy mắt truyền khắp Cửu Châu đại địa.

Ngày xưa Mộ Dung Lưu Nguyệt, hôm nay Da Luật Lưu Nguyệt, từ Bắc Mục xa xôi mà đến, đến đây cướp cô dâu.

Ngày xưa cùng với Thiên Thần Dực Vương Hiên Viên Triệt, nay lại đến đoạt hôn Ngạo Vân thái tử Độc Cô Dạ.

Năm nay, chuyện tình phấn khích thật là nhiều lắm.

*****

Chẳng lẽ tình cảm yêu hận, cũng có thể giống như không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, dùng lời như vậy để khái quát?

Như vậy có tính là điển hình đứng núi này trông núi nọ?

Hay là có thể nói chỉ cần thật sự là một mảnh thâm tình, nhất định có thể thay đổi hết thảy, quản chi đối phương là cố chấp? Quản chi đối phương có con cái, cùng với người yêu sống đến bạc đầu?

Chỉ cần lấy cái cuốc thật là tốt, không có góc tường nào không ngã.

Tin đồn này theo gió bay thẳng tới chân trời.

Làm cho thời gian vào đông náo nhiệt.

Đông cung của Ngạo Vân thái tử.

Một rừng hoa mai thơm ngát rực rỡ mỹ lệ, hoa mai hồng như máu ở khắp nơi trên tuyết trắng, làm cho thế giới trắng bạc bừng bừng sức sống.

Dưới cây mai, Lưu Nguyệt một thân lửa đỏ, Độc Cô Dạ một thân màu trắng đứng bên cạnh.

Từ xa nhìn lại, con người gần như dung nhập vào trong cảnh đẹp, như một bức tranh.

"Trời lạnh, thân thể còn chưa khỏe, đứng ngoài lạnh không tốt". Trên mặt giương lên nụ cười sáng lạn, Lưu Nguyệt vô cùng ôn nhu tự nhiên, đưa tay lên khép lại cổ áo lông của Độc Cô Dạ.

Độc Cô Dạ cúi đầu, mắt nhìn vẻ mặt sáng lạn tươi cười của Lưu Nguyệt, vẻ mặt như suy nghĩ thâm sâu, cuối cùng cũng không nói lời nào, mà nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Chậm rãi vươn tay, lôi kéo áo da cừu của Lưu Nguyệt, nhẹ giọng nói: "Nàng cũng vậy".

Mỉm cười ôn nhuận, kề vai nhau, cùng xem hoa mai.

Ánh chiều tà, trời chiều như hỏa.

"Sắc trời đã tối muộn, nên nghỉ ngơi, đừng quá mệt, ngày mai nàng muốn đi đâu, ta sẽ đi cùng nàng".

"Tốt, vậy đi ngắm sao?"

"Được, chỉ cần nàng muốn".

Ngắn gọn như vậy, chân thành thâm tình, sóng vai mà về, cùng vào đông cung.

Ôn nhu như nước, dung nhan rực rỡ.

Thâm tình chân thành không cần nói ra.

Ngắm sao, thưởng thức vẻ đẹp phô bày, như đi vào trong cảnh thần tiên, nhắm mắt thật lâu để đón nhận.

Cò trắng kết hợp, uyên ương thành đôi.

Phía trước hai người sóng vai lộng tình, phía sau nhu tình mật ý, chi tiết từng li từng tí ra sao, đều nằm trên bàn của Ngạo Vân Quốc Chủ.

Ngạo Vân Quốc Chủ tức giận đến lông mày dựng thẳng.

Ngạo Vân Vương Hậu tức giận gần như muốn té xỉu.

Thân vương triều đại Nam Tống tức giận quyết về triều đại Nam Tống đem binh cùng liều mạng với Ngạo Vân.

Một đoàn sứt đầu mẻ trán.

Bóng đêm từ từ lặng xuống, thấm sâu vào hoa mai.

*****

Âu Dương Vu Phi vuốt vuốt hồng mai trong tay, chắp tay sau lưng đi dạo, ban ngày không sao, buổi chiều lúc mới tới, người này lại hăng hái khác thường.

"Công tử, như vậy không tốt sao, nàng cùng Độc Cô Dạ kia ở cùng một chỗ, vậy..." Chân mày Tiểu Hoa nhíu chặt lại.

Nói chưa hết lời, nhưng ý tứ lại cực kỳ rõ ràng.

"Đúng, nàng là vị hôn thê của người, ở cùng nam nhân kia như vậy.. Công tử, người cũng không thể trơ mắt nhìn nàng..." Chân mày Tiểu Hỉ Thước cũng đều vặn vẹo thành một đống.

Vốn cho là Lưu Nguyệt lĩnh quân tới đánh giặc, ai ngờ nàng đầu tiên lại cướp rể, vậy cũng đã đành, nhưng hiện tại lại có thể như hình với bóng với Độc Cô Dạ kia, ngọt ngào như mật, tựa như muốn cho mọi người trong thiên hạ đều biết bọn họ đằm thắm đến bao nhiêu.

Hoàn toàn quên mất nàng đến đây để cướp bóc.

Quả thực là không thể chịu đựng nổi nữa, khinh công tử của bọn hắn là đồ trang trí sao.

Trước có một Hiên Viên Triệt, hiện tại lại có một Độc Cô Dạ tới, Lưu Nguyệt này rốt cuộc là đem công tử của bọn họ - vị hôn phu chân chính vứt ở xó nào?

Mặc dù nàng cũng không biết.

Tiểu Hoa và Tiểu Hỉ Thước tức giận, nhưng Âu Dương Vu Phi lại chỉ nhàn nhã thong dong, nghe vậy khóe miệng vẽ lên một nụ cười, vuốt vuốt hồng mai trong tay.

"Nhìn kỹ đi, so với nàng, các ngươi vẫn còn kém xa." Cười khẽ một tiếng, Âu Dương Vu Phi vuốt vuốt hồng mai trong tay, chậm rãi đi dạo xung quanh rừng mai.

Tình cảm nồng nàn của nàng với Hiên Viên Triệt, hắn đã thấy rõ, nhanh như vậy đã thay đổi, người khác tin, hắn không tin.

(Su: nha, Phi ca cũng hiểu Nguyệt tỷ quá chớ)

Nếu không phải đã thay đổi, như vậy thì chỉ có thể là...

Chậm rãi ngẩng đầu nhìn bầu trời đen như mực, Lưu Nguyệt ơi là Lưu Nguyệt, nàng đã biết cái gì đó rồi phải không?

Ân ân ái ái, ngọt ngào vô cùng.

Như hình với bóng, tốt đến mức không thể tốt hơn được nữa.

Trên bàn Ngạo Vân quốc chủ nhanh chóng chất đầy một đống sớ cao bằng một ngón tay.

Vô số tin tức, từ bốn phương tám hướng truyền về đây, Ngạo Vân ngay cả muốn ngăn chặn cũng không ngăn lại được, mới vài ngày, toàn bộ Trung Nguyên đều ồn ào huyên náo.

Trần Quốc, không, hiện tại là Vân Hán quan của Thiên Thần.

*****

"Cái gì, Nguyệt xuất hiện?" Hiên Viên Triệt nhanh chóng nhảy dựng lên khỏi ghế lớn, nét mặt tràn đầy sự may mắn không thể nói rõ.

Chấp chưởng cục tình báo Đỗ Nhất - gật gật đầu, nhưng mặt có chút cau có.

"Cuối cùng cũng có tin tức xác thật của nàng rồi, đi, ta đi đón..."

"Vương, ngươi chờ một chút." Lời nói kích động của Hiên Viên Triệt còn chưa nói hết, Thu Ngân bên cạnh khóe miệng co quắp đưa tay ngăn Hiên Viên Triệt lại.

Khuôn mặt hưng phấn, nhưng không có không chú ý rằng mấy thủ hạ hôm nay đều có vẻ mặt bất thường, Hiên Viên Triệt trầm ngưng trong nháy mắt, nhíu nhíu mày, trầm giọng nói: "Có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không? Nói."

"Không có xảy ra chuyện gì, chỉ là..." Thu Ngân chần chờ trong nháy mắt, nín thở, nhìn Hiên Viên Triệt giận tái mặt.

Tiến cũng thế mà lùi cũng vậy, dù sao cũng đã muốn nói, dứt khoát, bô lô ba la một chút cũng không dám giữ lại, đều nói ra hết.

"Chính là như vậy." Tiếng nói của Thu Ngân cất lên.

Một phòng tĩnh lặng, ngay cả tiếng kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.

Thu Ngân, Đỗ Nhất, Ngạn Hổ, cùng nhau nhìn sắc mặt cứng đờ của Hiên Viên Triệt, rồi tự mình cúi đầu.

Cướp rể Ngạo Vân? Nói yêu với Độc Cô Dạ?

Có đôi có cặp? Ngọt ngào vô cùng?

Suy nghĩ của Hiên Viên Triệt quay cuồng, đầu trong nháy mắt phình to ra, trong lúc nhất thời tựa như có hàng vạn hàng nghìn con chim sẻ kêu gào ở bên trong, làm đầu căng ra to như cái đấu.

Thân hình đột nhiên loáng một cái, gần như đặt mông ngồi trên ghế dựa lớn ở phía sau.

Làm sao có thể, Lưu Nguyệt của hắn làm sao có thể yêu Độc Cô Dạ?

Lưu Nguyệt và hắn tình thâm như thế, làm sao có thể đến Ngạo Vân cướp rể?

Không, tuyệt đối không phải như vậy, có vấn đề, nhất định có vấn đề, lẽ nào...

"Nàng mất... trí nhớ?" Cau mày, từ trong kẽ răng Hiên Viên Triệt xuất ra vài chữ, ngoại trừ một cái này, hắn không cách nào nghĩ ra tại sao Lưu Nguyệt phải làm như vậy.

Ngạn Hổ nuốt từng ngụm nước: "Theo như lời đồn, không có, rất tỉnh táo."

Hiên Viên Triệt nắm chặt nắm tay, chẳng lẽ có nội tình khó nói, hoặc là Lưu Nguyệt có mưu mô gì?

*****

Hắn hiểu rõ Lưu Nguyệt của hắn, khi tỉnh táo, nàng tuyệt đối sẽ không phản bội hắn, tuyệt đối sẽ không, tình cảm của bọn hắn là do trải qua bao nhiêu thử thách mà thành, tuyệt đối không có khả năng.

Huống chi, đối phương là kẻ thù của nàng, Độc Cô Dạ.

Đúng, nhất định có nội tình.

"Nàng nhất định có tính toán của nàng." Kích động trong nháy mắt, Hiên Viên Triệt ổn định lại tâm trạng.

Thu Ngân nghe vậy vẫn nhíu chặt mày như cũ, nói nhỏ: "Nghe đâu, nàng chính miệng nói, Độc Cô Dạ bảo vệ nàng vô cùng, mà Vương, người làm không được, cho nên nàng..."

"Câm miệng ngay." Lời của Thu Ngân mới nói tới một nửa, Hiên Viên Triệt quát chói tai một tiếng, lập tức cắt ngang hắn.

"Nguyệt là hạng người gì, các ngươi chẳng lẽ không hiểu rõ, bảo hộ nàng? Hừ, thiên hạ này cho dù mọi người đều tin, các ngươi thì không thể tin." Giọng nói nghiêm nghị, Hiên Viên Triệt lườm ba người đang cúi đầu.

"Vâng." Thu Ngân, Ngạn Hổ, lập tức lớn tiếng đáp.

Bọn họ cũng rất muốn tin tưởng Vương Phi, chỉ là lời đồn này rất có lý có cứ, hơn nữa nhiều người thấy như vậy, lại có cả thám tử Thiên Thần họ, bọn hắn không muốn tin, thật sự là...

"Vương thượng, Độc Cô Dạ đã ra lệnh, hai mươi hai tháng chạp cùng Vương Phi, cái đó... Đại hôn..."

"Chuẩn bị ngựa." Sắc mặt thâm trầm, mặt mày Hiên Viên Triệt dựng lên, vung lên chiến giáp bước nhanh về phía cửa lớn.

Hắn không tin lời nói của người ngoài, hắn chỉ tin tưởng bản thân mình.

Hắn muốn đi tìm nàng, hắn muốn đích thân đi xem rốt cuộc là chuyện gì.

Đại hôn, buồn cười, đại hôn.

"Vương, hiện tại chúng ta đang động binh với Triệu Quốc, trong lúc nguy cấp như vậy..." Ngạn Hổ còn chưa nói hết, Hiên Viên Triệt đã đi xa rồi.

"Lưu Xuyên, Chu Thành..." Xa xa, tiếng quát lạnh của Hiên Viên Triệt vang vọng ở phía chân trời, Thiên Thần hắn không phải không có hắn trấn giữ, lại không thể tác chiến.

Gió lạnh vù vù thổi qua, lạnh thấu xương.

Bốn người cưỡi ngựa trong gió lạnh, hướng tới Bắc Phương mờ mịt, hướng tới Ngạo Vân, phi ngựa đi.

Lạnh, khí trời đang vào lúc lạnh giá.

"Báo, năm mươi vạn binh mã Bắc Mục đã đến Thâm Lam quan của Ngạo Vân ta..."

*****

"Báo, Bắc Mục đóng quân tại Thâm Lam quan..."

"Báo..."

Hoàng hôn, trên chính điện Ngạo Vân, Ngạo Vân quốc chủ sắc mặt gần như chìm trong tuyết, cau mày nói: "Đến mà không tấn công, nàng rốt cuộc muốn làm gì?"

"Trước, một mình cưỡi ngựa tiến vào Ngạo Vân ta đoạt hôn, sau có binh mã đóng quân, nàng muốn làm cái gì?" Tể tướng Ngạo Vân cũng nhíu chặt mày.

Gia Luật Lưu Nguyệt này suất lĩnh nhiều binh mã Bắc Mục như vậy đến đây, lại chỉ biên quan hạ trại, cũng không nhúc nhích, chẳng lẽ thật sự là chỉ vì đoạt hôn mà tới?

Mấy trọng thần trong đại điện nhìn nhau, đồng thời lắc đầu.

Ngạo Vân quốc chủ đưa tay gõ nhẹ lên Long án (bàn của vua), mặt mày nghiêm trọng.

Nếu đột nhiên tới, Bắc Mục nhiều binh mã như vậy, ắt hẳn sẽ công kích bất ngờ khiến Ngạo Vân hắn trở tay không kịp, nhưng mà Lưu Nguyệt này lại có thể một mình một ngựa đi vào Ngạo Vân hắn, hiện tại cùng Độc Cô Dạ nùng tình mật ý không dứt.

Thật giống như chỉ là vì Độc Cô Dạ mà đến, thật giống như muốn khắp thiên hạ biết, nàng yêu mến Độc Cô Dạ đến bao nhiêu, hoàn toàn không có bất kỳ hành động nào khác.

Nếu không có hành động gì, cho Ngạo Vân hắn hai ngày, tất cả sắp xếp sẽ đâu vào đấy, đến lúc đó cho dù là Bắc Mục dốc toàn lực năm mươi vạn binh mã tấn công, Ngạo Vân hắn cũng tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ thoải mái, ban cho Ngạo Vân hắn một đòn phủ đầu.

Một mảnh trầm mặc.

Nghĩ không thông.

Một lát sau, Tể tướng Ngạo Vân bỗng nhiên mở miệng nói: "Nếu nàng bất động, chúng ta cũng không ép, tùy ý bọn họ đi, đến lúc đó, chúng ta chuẩn bị thỏa đáng, liền..." Lời còn chưa dứt, Tể tướng Ngạo Vân đã ra dấu cứa một nhát qua cổ.

Nhìn vậy, trong ánh mắt Ngạo Vân quốc chủ lóe lên sự sắc bén.

Lưu Nguyệt này đúng là rất lợi hại, phía đông không sáng phía tây hiện ra, lại có thể thoát khỏi Thiên Thần đến làm vương Bắc Mục.

Nhưng mà, cho dù nàng lợi hại, hay Nam Tống có mạnh mẽ đến đâu, đều không có khả năng nguy hại đến bọn họ, bọn họ dĩ nhiên là....

(Su: nga, Su hảo tò mò vế sau là cái chi chi a?)

"A, Vương huynh ngươi xem." Đang tươi cười, thân vương Độc Cô Hàn đột nhiên hoảng sợ chỉ vào Long án, cực kỳ hoang mang lớn tiếng nói.

*****

Thanh âm ngăn không được run rẩy, như là cực kỳ hoảng sợ.

Hơn mấy đại trọng thần và Ngạo Vân quốc chủ trong chính điện thấy vậy, không khỏi khó hiểu, lại càng đề cao cảnh giác, cùng nhau nghiêng đầu nhìn lại.

Vừa thấy vật, sắc mặt Ngạo Vân quốc chủ trong nháy mắt đại biến, ầm một cái đứng lên, ngón tay run run chỉ vào cái gì đó trên án, nói không nên lời.

Ở trên xó xỉnh nào đó của Long án, đoan đoan chính chính để một kim bài lệnh tiễn cổ xưa.

Kim bài lệnh tiễn.

"Bọn hắn... là bọn hắn..." Con mắt Độc Cô Hàn cũng lồi ra, trong mắt tất cả đều là sự hoảng sợ.

"Bọn họ... Bọn họ..." Ngạo Vân quốc chủ cứng ngắc vặn vẹo uốn éo đầu, từ trong kẽ răng nghẹn ra hai chữ, lại không nói nên lời.

"Quốc chủ, làm sao vậy?" Tể tướng Ngạo Vân thấy vậy, không khỏi kinh ngạc đứng dậy đi ra phía trước, cầm lấy kim bài lệnh tiễn trên bàn.

Một kim bài lệnh tiễn bình thường, tuy rằng xem bên ngoài có chút cổ xưa, nhìn qua chế tác cũng tương đối tinh mỹ, hẳn là của bậc đế vương.

Nhưng đây là Ngạo Vân, đế vương nào có thể sai khiến Ngạo Vân quốc chủ? Tại sao quốc chủ và thân vương lại giống như nhìn thấy quỷ, kinh hoàng đến mức nói không nên lời.

Lấy ra kim bài lệnh tiễn, Tể tướng Ngạo Vân liếc nhìn thiếp vàng bị đè ở bên dưới, đưa tay lấy ra, mở ra, đưa cho Ngạo Vân quốc chủ.

Ngạo Vân quốc chủ hít một hơi thật sâu, sự khiếp sợ khi nhìn thấy kim bài lệnh tiễn kia đã trôi qua, khôi phục lại bình thường, nhận lấy thiếp vàng đọc nhanh như gió.

Trong khoảnh khắc, chỉ thấy Ngạo Vân quốc chủ chớp mắt, hướng về sau gục xuống.

"Quốc chủ..."

"Hoàng huynh..."

Tể tướng Ngạo Vân và Độc Cô Hàn kinh hãi mặt tái ngắt, cùng nhau đỡ lấy Ngạo Vân quốc chủ đã bất tỉnh.

Là vật gì, khiến cho Ngạo Vân quốc chủ cửu kinh sa tràng, sắc mặt luôn bất biến, lại bị hù dọa đến ngất đi.

Nhanh chóng lấy thiếp vàng Ngạo Vân quốc chủ vừa xem, sắc mặt thân vương Độc Cô Hàn đại biến, hai tay run run oán hận nói: "Nàng, nàng lại là... Người của bọn họ... Nàng... Nữ nhân này, nữ nhân này, nàng muốn hại Ngạo Vân ta, muốn hại Độc Cô Dạ."

*****

Trong thanh âm run run, Ngạo Vân quốc chủ chậm rãi tỉnh táo lại, năm ngón tay nắm chặt thành đấm.

"Đây chính là mục đích của nàng, là cái này.... Nàng muốn hủy Ngạo Vân ta..."

Hắn hiện tại đã biết rõ rồi, tại vì sao ngày đó Mộ Dung Lưu Nguyệt bản lĩnh cao như vậy, lại bị trọng thương tại ngay trên đất Thiên Thần đến mức người đời cho rằng nàng đã chết.

Hoá ra không phải là nàng không đủ mạnh, mà là Thiên Thần không dám muốn nàng.

Nàng là người của bọn họ, là người mà Minh Đảo muốn.

Hiện tại hắn hiểu rõ, vì cái gì năm mươi vạn binh mã án binh bất động, vì cái gì một lòng một ý bày tỏ nàng rất yêu rất mến Độc Cô Dạ, nàng đang đợi, đang đợi.

"Không, không thể để cho nàng đạt được, không thể..." Đứng bật dậy, Ngạo Vân quốc chủ đột nhiên bình tĩnh lại, nhanh chóng nắm chặt kim bài lệnh tiễn kia, sau khi suy nghĩ xong, bỗng nhiên chạy ra khỏi đại điện.

Thân vương Độc Cô Hàn cũng theo sát xông ra ngoài.

Để lại phía sau là Tể tướng Ngạo Vân lần không ra manh mối.

Bóng đêm dày đặc, sương khói lượn lờ.

Đông cung Ngạo Vân của thái tử, sau điện là một ngọn núi có suối nước nóng rộng lớn, lúc này hơi nước lượn lờ, giống như khói bay, ở trong bóng đêm giống như tiên cảnh.

"Suối nước nóng này không tệ lắm." Khẽ vốc nước trong ôn tuyền, Lưu Nguyệt cực kỳ thoải mái.

Tuyết sắc trong thiên địa, hưởng thụ suối nước nóng, hưởng thụ như thế này, nàng thật lâu chưa hưởng thụ.

"Ta đi lấy áo cho nàng." Độc Cô Dạ đứng ở bên cạnh nhẹ giọng nói, nhìn kỹ, trong mắt sự ôn nhu dịu dàng.

"Được." Lưu Nguyệt đưa lưng về phía Độc Cô Dạ, trong màn sương khói của suối nước nóng, chỉ lộ ra một cái đầu, nói rõ ràng.

Độc Cô Dạ nghe tiếng lại nhìn thật chăm chú Lưu Nguyệt một lần nữa, dường như muốn đem dung nhan lúc này của Lưu Nguyệt khắc sâu vào trong lòng, mời chậm rãi bỏ đi.

Bóng đêm lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng bước chân đi xa.

Lăn lộn trong ôn tuyền, Lưu Nguyệt nghe thấy tiếng bước chân đi xa của Độc Cô Dạ, khóe miệng đột nhiên cười cười, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn vào màn đêm đen đặc.

"Ngươi rốt cuộc là muốn làm cái gì?" Đang quay đầu, một đạo thanh âm bén nhọn vang lên, khuôn mặt Ngạo Vân quốc chủ âm trầm, từ sau tấm màn đen đi đến.

Cũng không quan tâm rằng Lưu Nguyệt đang tắm.

Lưu Nguyệt giống như sớm biết rằng hắn ở đây, tuyệt không kinh ngạc, thư thái duỗi eo một cái, vẩy vẩy tóc dài bên tai, sự xinh đẹp đến không nói lên lời, lập tức hiện ra.

*****

"Yêu nghiệt." Ngạo Vân quốc chủ đứng bên cạnh suối nước nóng, nhìn vào khoảng không tối đen như mực chỉ lộ ra một chút ánh sáng, soi sáng đầu Lưu Nguyệt, thân hình dưới nước nhưng cũng không nhìn thấy gì, trong mắt ánh lên sự hung tàn.

Lưu Nguyệt nghe vậy chậm rãi tựa vào vách đá, so với Ngạo Vân quốc chủ còn tự nhiên hơn, khóe miệng vẽ lên một nụ cười khẽ, nói: "Quốc chủ hỏi kỳ lạ, ta muốn làm cái gì, ta muốn đương nhiên là làm sao cùng Độc Cô Dạ vui vẻ."

Dứt lời, trên mặt hiện lên một chút nhu tình, cũng tạm coi là tình thâm.

"Thúi lắm." Ngạo Vân quốc chủ nhìn vẻ mặt Lưu Nguyệt tình thâm, cực kỳ tức giận nói ra một câu thô tục mà từ trước tới nay chưa hề nói ra.

"Yêu nghiệt nhà ngươi, hại Thiên Thần Vương Hiên Viên Triệt còn chưa đủ, hôm nay lại tới hại Vương nhi của quả nhân, ngươi..."

"Quốc chủ, đừng nói quá lên như vậy, là ai phát động năm nước công phạt Thiên Thần, chỉ vì đoạt ta? Là ai không muốn thiên hạ mà muốn hồng nhan? Là ai vứt bỏ công chúa không thèm để ý đến?

Nhi tử người mê luyến ta, không tiếc gây chiến, thiên hạ đều biết, hôm nay ta tới rồi, sao lại thành ta mê hoặc hắn?"

Lạnh lùng nói, hai tròng mắt Lưu Nguyệt đột nhiên nhíu lại, nhìn Ngạo Vân quốc chủ chậm chạp nói: "Hay là nên nói, quốc chủ cũng chỉ là muốn mượn cớ, giết ta, tốt, ta đang chờ." Dứt lời, giương cằm lên, mỉm cười, lại lộ ra yêu mỵ và khiêu khích.

Ngạo Vân quốc chủ thấy vậy hai mắt trầm xuống, lạnh lùng nói: "Ngươi đừng tưởng rằng quả nhân thật không dám giết ngươi."

"Vậy thì tới đi." Thanh âm tàn nhẫn của Ngạo Vân quốc chủ còn lơ lửng ở trong không khí, Lưu Nguyệt nhẹ nhàng cười một tiếng giống như căn bản không thèm để ý.

Tuỳ tiện đưa tay vuốt vuốt tóc đen bên tai buông thõng xuống, trong ánh mắt Lưu Nguyệt hiện lên chút khinh miệt, cười nhìn Ngạo Vân quốc chủ sắc mặt âm trầm nói: "Ta khuyên ngươi không nên làm những hành động khác lạ ấy vẫn tốt hơn, Bổn vương cũng không còn là Tiểu Vương phi ngày đó mặc cho ngươi chém giết.

Hôm nay, ngươi chỉ cần dám đụng đến một sợi tóc của ta, năm mươi vạn đại quân Bắc Mục ta, chắc chắn sẽ đạp nửa giang san Ngạo Vân của ngươi."

Lời này vừa nói ra, Ngạo Vân quốc chủ liền biến sắc, nghiến răng đến mức Lưu Nguyệt cũng có thể nghe thấy.

Lưu Nguyệt thấy vậy lại càng cười kiều diễm hơn, dứt khoát bơi sải đến dưới chân Ngạo Vân quốc chủ đứng đối diện suối, ngửa đầu khẽ cười nói: "Cũng không biết, còn dư lại nửa giang san, chúa tể bảy nước Trung Nguyên sẽ mất bao lâu mới bị những nước khác thôn tính sạch sẽ?

Ta nghĩ, một tháng? Hay nửa năm, hay là...."

Crypto.com Exchange

Chương (1-220)