Truyện:Vương Phi 13 Tuổi - Chương 078

Vương Phi 13 Tuổi
Trọn bộ 220 chương
Chương 078
Mưa đêm thương tình
0.00
(0 votes)


Chương (1-220)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Nàng là mẫu thân của ngươi." Không đợi Lưu Nguyệt trong lòng khẳng định, Hiên Viên Dịch nhìn bức hoạ cuộn tròn chậm rãi nói.

Lưu Nguyệt mặt mày khẽ động, tướng mạo như vậy nếu nói không phải mẫu thân nàng thì ai tin, bất quá cho dù là mẫu thân của hắn, thì liên quan gì đến nàng?

Lập tức nghiêng đầu nhìn Hiên Viên Dịch trầm giọng nói: "Vậy thì sao?"

Lời vừa nói ra, Lưu Nguyệt nhìn Hiên Viên Dịch vẻ mặt si mê nhìn bức tranh, mặt mày trầm lại, ánh mắt lộ rõ nhu tình, đột nhiên, một ý niệm cực kì hoang đường lóe ra trong óc Lưu Nguyệt.

Bí mật giấu kín như vậy, ánh mắt pha lẫn giữa sự ái mộ và phiền não....

Nhớ lại, ba năm trước trong Đông cung của Thái Tử, Hiên Viên Thừa vẻ mặt mỉm cười và lời nói trước khi chết, đột nhiên vang lên bên tai Lưu Nguyệt. Các ngươi tuyệt đối không có khả năng.

Năm ngón tay nhanh chóng nắm chặt lại, chẳng lẽ...

"Nếu ngươi dám nói ta là con gái ngươi, ta sẽ bóp chết ngươi." Thanh âm cực kì lãnh khốc xơ xác tiêu điều, Lưu Nguyệt nháy mắt lạnh như băng.

Đế vương lăng nhăng, khó bảo toàn...

Trong tai vang lên lời nói của Lưu Nguyệt, Hiên Viên Dịch ngửa người ra sau cười lớn: "Ngươi nếu là con gái của ta, lúc trước ta sao lại có thể tứ hôn cho ngươi cùng Triệt Nhi, ta còn không có trình độ chu đáo như vậy."

Lưu Nguyệt nghe lời nói, nét mặt lạnh như băng nháy mắt dịu lại, cũng đúng, nếu nàng là con gái Hiên Viên Dịch, người khác không biết, Hiên Viên Dịch không thể không biết, hắn sẽ không thể tứ hôn cho các con của hắn thành một đôi, nàng là hồ đồ.

Nhìn bức tranh trước mắt, Hiên Viên Dịch không chờ Lưu Nguyệt nói chuyện, tự có mục đích của bản thân nói: "Mẫu thân của ngươi đến từ một nơi rất thần bí, nếu không phải năm đó Mộ Dung Vô Địch tùy tiện đánh bừa, cứu được mạng của nàng, nàng cũng sẽ không gả cho Mộ Dung Kiên đến độ kết hôn, để trả ơn cứu mạng.

Không so đo địa vị, bất nhập tông miếu, không tiến vào từ đường của nhà Mộ Dung, chỉ làm một thị thiếp không có địa vị, làm cho người ta không thể tưởng tượng." (Tiến trong từ tiến cử phải không nàng?) (Su: ta xin giải thích một tẹo, phần in đậm có nghĩa là 'không so đo địa vị, khi chết không cần nhà Mộ Dung thờ cúng, không có hôn lễ cùng MDK', tiến vào từ đướng ý chỉ kết hôn ạ)

Lưu Nguyệt nghe lời nói của Hiên Viên Dịch gần như thì thào tự nói với bản thân, hơi hơi nhíu nhíu mày. Cuối cùng thì nói với nàng mấy cái này, chẳng lẽ mọi chuyện có liên quan tới mẫu thân nàng?

Nhẹ nhàng vuốt ve hình ảnh nữ tử xinh đẹp trên mặt bức tranh, khuynh quốc khuynh thành, Hiên Viên Dịch thanh âm thật chậm: "Sau mới biết, nàng vì cái gì lại như thế, aizzz, uổng phí một mảnh tình cảm của chúng ta."

*****

Tầm mắt theo phía trên bức tranh di chuyển lại, Hiên Viên Dịch nhìn Lưu Nguyệt: "Đơn giản là, như vậy nàng sẽ tiện rời đi (Công cụ?) (Su: phương tiện = tiện lợi, tùy từng trường hợp), báo ân xong lặng yên không một tiếng động rời đi.

A, phủ Mộ Dung tướng quân thông báo với bên ngoài là nàng đã chết, bản thân quả nhân sao lại không biết, là rời đi, quay về nơi ở của nàng.

Lưu Nguyệt, ngươi có biết hay không, giờ ngươi hoàn toàn được Mộ Dung Kiên yêu thương, bởi vì hắn cũng cực kỳ yêu mẫu thân ngươi.

Đáng tiếc, nàng rời đi như vậy, Mộ Dung Kiên là loại người yêu quá sinh hận, mới đối với ngươi chẳng thèm quan tâm, này đó, quả nhân đều rất rõ ràng."

Lưu Nguyệt nghe thế, ánh mắt nặng nề nói: "Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?"

Hiên Viên Dịch tự vì nàng kể chuyện xưa có phải hay không, quá khứ đã qua đi, nàng là Mộ Dung Lưu Nguyệt cũng không phải Mộ Dung Lưu Nguyệt, nàng đối với những chuyện mẫu thân đã làm năm xưa, cũng không phải quá hứng thú.

Nếu gặp gỡ, nàng tự nhiên sẽ thay bản thân Mộ Dung Lưu Nguyệt hiếu kính mẫu thân của nàng thật tốt, bởi vì nàng lấy thân phận Lưu Nguyệt mà ở lại, cũng sẽ tiếp nhận hết thảy tất cả mọi thứ của Lưu Nguyệt.

Nhưng là, hiện tại, nàng đối với chuyện của mẫu thân, tuyệt đối không có nhiều hứng thú.

Hiên Viên Dịch nghe Lưu Nguyệt nói như thế, hơi hơi lắc lắc đầu, chậm rãi nói: "Ta không nói sự tình nguyên nhân gây ra, ngươi sẽ không hiểu được ngày hôm nay ngươi cùng ta vì cái gì mà trở thành như vậy."

Dừng một chút, không để ý tới biểu tình của Lưu Nguyệt, tiếp tục nói: "Nàng đi rồi, quả nhân cùng Mộ Dung phủ như thế nào có thể dễ dàng bỏ qua như vậy.

Bọn họ muốn tìm nàng quay về, mà quả nhân dự đoán được nàng.

Cử ra các thế lực đi tìm, cơ hồ lục tung toàn bộ thất quốc, sau cùng rốt cục ở hải ngoại cũng thu thập được một chút tin tức, lại chính là một chút tin tức này, làm cho chúng ta không dám tìm, không dám tìm."

Nói đến đây, Hiên Viên Dịch trong mắt chợt lóe qua một tia hoảng sợ, Lưu Nguyệt mắt thấy, nhất thời ánh mắt lóe lên, xem ra đã nói đến trọng điểm.

"Nơi đó, không phải là nơi chúng ta có thể đến, thân thế của nàng cũng không phải là thứ chúng ta có thể biết."

Thân phận mà ngay cả Vương Thiên Thần cũng không dám dính líu? Lưu Nguyệt có điểm khó tin.

Năm ngón tay ở chút bất tri bất giác nắm chặt, bên trong có hơi thở nặng nề bắt đầu lan tràn ra.

*****

"Lưu Nguyệt." Trong đôi mắt hoảng hốt của Hiên Viên Dịch hiện lên một tia thanh minh, bình tĩnh nhìn Lưu Nguyệt trầm giọng nói: "Năm đó ngươi gầy yếu như vậy, hẳn là kế thừa huyết thống của Mộ Dung Kiên, cho nên hẳn sẽ không sao, tứ hôn cùng ngươi, cũng không phải việc gì to tát.

Nhưng là, quả nhân thật không ngờ ngươi vẫn ẩn dấu dung mạo thật sự, dung mạo ngươi như vậy, chính là kế thừa huyết thống của mẫu thân ngươi.

Huyết thống của nơi kia tuyệt đối sẽ không ở lại thất quốc."

Trảm đinh tiệt thiết (Su: ná ná câu 'như đinh đóng cột") một câu cuối cùng, làm cho mày Lưu Nguyệt gắt gao nhíu lại.

Bước mấy bước, Hiên Viên Dịch hướng phía bên cạnh bức tranh có trưng bày một quyển sách cổ đi đến, một bên nói "Quả nhân vốn định mặc kệ ngươi dung mạo như vậy, lại chưa lộ ra ngoài, có thể nơi kia cũng không hề biết về ngươi.

Ngươi cùng Triệt nhi lại có tình ý như thế, cho các ngươi đại hôn, có lẽ có thể đem ngươi ở lại bên người Triệt nhi.

Không nghĩ đến, hôm qua Độc Cô Dạ thế rào rạt, hiệp ngũ quốc mà đến, ngươi bị đưa tới nơi đầu sóng ngọn gió, lần này cho dù quả nhân cùng Mộ Dung Vô Địch muốn áp chế tiếng vang, cũng áp không được." (Ý là che dấu tiếng đồn về LN vang đến nơi thần bí kia cũng che dấu không nổi)

Nói đến đây, Hiên Viên Dịch lấy ra bản sách cổ, đưa cho Lưu Nguyệt.

Lưu Nguyệt cau mày giơ tay tiếp nhận, vừa lật xem, sắc mặt đột nhiên biến đổi.

Hiên Viên Dịch nhìn Lưu Nguyệt sắc mặt khẽ biến, thở dài một hơi nói: "Nguyệt nhi, quả nhân biết đứa con của quả nhân có bao nhiêu thực lực.

Ngũ quốc đến đây, hắn nói có thể ứng phó thì chắc chắn là có thể ứng phó, người khác loạn, quả nhân cũng không thế.

Nhưng là, bọn họ đã biết ngươi, bọn họ đến đây, mấu chốt là nếu chống lại bọn họ, chúng ta Thiên Thần quốc chính là đại họa diệt quốc a.

Thiên Thần quốc chúng ta không chống cự được bọn họ, hoàn toàn không chống cự được.

Nguyệt nhi, không nên trách quả nhân ích kỷ, quả nhân không hy vọng Thiên Thần quốc diệt vong, càng thêm không hy vọng Triệt nhi bị tổn thương, ta cũng chỉ còn lại một đứa con xuất sắc, Thiên Thần về sau còn muốn dựa vào hắn, ta không hy vọng nhanh như vậy đã bị diệt, mấy trăm năm lịch sử Thiên Thần quốc liền như vậy mà bị hủy theo."

Câu này, Hiên Viên Dịch cũng không tự xưng là quả nhân, lại tự xưng là ta, ẩn chứa đầy sợ hãi, chứa đầy bi phẫn.

*****

Lưu Nguyệt tay cầm một tờ trong sách cổ lẩm nhẩm đọc, ánh mắt chậm rãi đảo qua, trên lưng lông tơ dần dần dựng đứng lên.

Từng câu từng chữ thật bình thản, nhưng lại chứa đầy những bí mật hỗn loạn kinh khiếp, nói về một thế lực có thể thay đổi mọi thứ chỉ bằng một cái phẩy tay nhẹ nhàng.

Cánh tay khẽ run, không biết là hưng phấn, kích động, hay là sợ hãi, lo sợ không yên.

Hiên Viên Dịch nhìn thần thái Lưu Nguyệt, hít một hơi thật sâu: "Nguyệt nhi, ngươi rất yêu Triệt nhi, ta biết, thương hắn, ngươi sẽ không muốn đem đến cho hắn tai họa diệt quốc, gây nguy hiểm tính mạng đến cho hắn.

Bọn họ không thể so sánh với Độc Cô Dạ, không thể so sánh với Ngạo Vân quốc, Tuyết Thánh quốc, còn có các quốc nào khác, chúng ta còn có thể đấu, còn có thể tranh, bọn họ có thể trong khoảnh khắc liền diệt Thiên Thần chúng ta, Triệt nhi của ta sẽ bị hủy.

Yêu một người, ngươi liền cam tâm hủy tất cả mọi thứ của hắn, làm cho hắn phải xuống địa ngục? Nguyệt nhi, ngươi không phải người ích kỷ như vậy phải không?

Nguyệt nhi, Thiên Thần ta có thể có một Vương phi dung mạo xấu xí, hoặc là vô số Vương phi thậm chí vương hậu vô học, nhưng tuyệt đối không thể có một Vương phi có thể mang đến cho chúng ta tai ương ngập đầu.

Nguyệt nhi, ngươi giơ cao đánh khẽ, phóng chúng ta một con ngựa, thả cho chúng ta một đường thoát, ngươi đi đi, đi thôi."

Tự tự huyết lệ lên án, Hiên Viên Dịch toàn bộ là kích động.

Lưu Nguyệt đang cầm trong tay sách cổ, cả người có trong nháy mắt thần thái hoảng loạn.

Một sự lạnh lẽo như băng toát ra từ trong xương cốt, lạnh như vậy, hàn liệt như vậy.

Lúc này thời tiết mới vào đầu thu, như thế nào lại có thể lạnh như thế, làm cho người ta có cảm giác như đang ở trong hầm băng.

Thương hắn, sẽ không muốn dẫn cho hắn tai họa diệt quốc, gây nguy hiểm, chết chóc cho hắn.

Yêu một người, ngươi liền cam tâm hủy tất cả của hắn, làm cho hắn xuống địa ngục?

Không, không, nàng như thế nào lại như vậy, như thế nào thành ra như thế này, nàng giúp đỡ Hiên Viên Triệt nắm giữ toàn bộ thiên hạ còn không xong, như thế nào lại khiến hắn vì mình mà bị hủy.

Nhưng là, nhưng là...

Năm ngón tay gắt gao nắm chăt cuốn sách cổ mỏng manh, nhẹ như hồng mao, lúc này lại có cảm giác trở lên nặng ngàn cân.

Tâm trí hoàn toàn đảo lộn, có một cảm giác đau không rõ ràng từ tứ chi mạnh mẽ lan ra. Nàng chỉ là cầu mong được ở bên cạnh Hiên Viên Triệt, cùng hắn ngao du thiên hạ, chăm sóc giang sơn.

*****

Nàng muốn hai người có thể hạnh phúc, cái nàng muốn chỉ đơn giản như vậy, là hai người thật hạnh phúc.

Nhưng vì sao mà quốc thù gia hận, thế lực ngập trời, dòng họ thần bí, đều thi nhau can thiệp vào cuộc sống của nàng, rốt cuộc nàng đã đắc tội ai?

Tay chậm rãi lấy ra kim bài (lệnh bài bằng vàng), nắm chặt, tại sao lại có thể như vậy? Tại sao lại có thể như vậy?

Mẫu thân của Mộ Dung Lưu Nguyệt vì sao lại có thân phận như vậy, vì sao lại trở thành cái dạng này? Chết tiệt, chết tiệt.

Ánh mắt đảo qua kim bài, nhìn xuống tấm thiếp bằng bạc, chữ ghi trên đó cùng là kiểu chữ trong cuốn sách cổ kia, ghi là: "Ngày đại hôn, Thiên Thần diệt quốc."

Bảy chữ vô cùng đơn giản, không kiêu ngạo, không ngạo khí, nhưng lại như lời chúa tể từ trên trời vọng xuống, một mình một cõi, bừa bãi không chút câu nệ.

Ngạo Vân ngũ quốc, không bằng được một tờ thiếp bạc.

Năm ngón tay gắt gao nắm chặt, kim bài chịu áp lực dưới tay Lưu Nguyệt, trở nên vặn vẹo, làm cho hoa văn trên mặt càng thêm quỷ dị.

Dung nhan lạnh như băng, mặt không chút thay đổi, Lưu Nguyệt buông tay, đột nhiên xoay người liền hướng phía bên ngoài đi ra.

Thấy vậy Hiên Viên Dịch ở phía sau cao giọng nói: "Ngươi không phải người ích kỷ như vậy, có phải không? Ngươi nên vì Triệt..."

"Sai, ta chính là người ích kỷ như vậy, nếu phải xuống địa ngục thì hai người cùng nhau đi." Bóng dáng biến mất ở phía trên mật đạo, lời nói cực kỳ thiết huyết, làm cho Hiên Viên Dịch nhất thời khụy xuống mặt đất, vẻ mặt tuyệt vọng.

Màn đêm càng ngày càng đen, hương vị hơi nước trong không khí cũng càng ngày càng nặng.

Gió vù vù thổi qua, mang theo hơi thở của mưa bụi đến đập vào mặt.

"Không, dù có phải diệt quốc, cũng tuyệt đối không tách ra, muốn ta rời khỏi Hiên Viên Triệt, không bao giờ, không bao giờ có thể." Tay gắt gao nắm chặt sách cổ, nàng không cần vì một quyển sách mà phải bỏ tất cả chạy về nơi của mình, bỏ lại một mình Hiên Viên Triệt, không, nàng làm không được.

Thế lực cường đại, dòng họ thần bí, hay là thế lực có thể thay đổi mọi thứ bằng một cái phẩy tay nhẹ nhàng.

Nhưng vậy thì sao, vậy thì sao chứ, khắp thiên hạ sống chết thế nào không liên quan đến nàng, cho tới bây giờ bản thân nàng chính là ích kỷ, nàng không vĩ đại như vậy, nàng chỉ quan tâm đến chuyện sống chết của nàng và Hiên Viên Triệt, mặt khác, dù tất cả chết hết cũng không liên quan tới nàng.

Trên mặt là lạnh lùng, thiết lãnh, tâm lại thấy đau.

*****

Tay chậm rãi sờ phía sau gáy một chút, nơi đó có một vết son màu hồng, rất nhỏ.

Nàng vẫn cứ tưởng là bớt, nhưng lại không nghĩ rằng, cái này không phải là bớt, mà là do mẫu thân nàng dùng gì đó điểm lên, xuất xứ từ nơi thần bí kia, một thứ sẽ hại người mà mình yêu, lại không hề làm tổn hao bản thân. (Su nàng, cái này có phải là vết săm không?. )(Pracell: ta giải thích 1 tí, vết bớt này là dùng nhiều loại thảo dược và độc dược trộn lại, điểm lên những đứa trẻ mới sinh có huyết thống từ nơi thần bí kia, nếu như chưa được giải dược, mà yêu và có có 'ấy ấy' với người ngoài dòng tộc, thì người mình yêu sẽ bị độc chết, còn mình vẫn bình thường, còn nếu là 2 người cùng có huyết thống trong dòng tộc, thì khi 'ấy ấy', vết bớt tự động mất đi, mà cơ thể 2 người còn như được thêm thần dược ^^-> cách để giữ huyết thống thuần khiết của dòng tộc thần bí kia)

Là kia thủ đoạn của nơi thần bí dùng để khống chế người của bọn họ.

Trong sách ghi lại rất rõ ràng, rõ ràng đến chết tiệt.

"Chủ nhân." Đỗ Nhất vẫn đi theo Lưu Nguyệt, thấy Lưu Nguyệt đi ra, vẻ mặt không chút thay đổi, một thân lạnh như băng cực kỳ không thích hợp, không khỏi cúi đầu hô một tiếng.

Lưu Nguyệt cư nhiên một tia phản ứng cũng không hề có, tiếp tục đi về phía trước, Đỗ Nhất ... không nói một từ. Giữa ánh mắt lạnh như băng, hiện lên một tia lo lắng.

"Nguyệt nhi, Nguyệt nhi." Đúng lúc này, phía xa xa Trần hoàng hậu vẻ mặt lo lắng hướng Lưu Nguyệt bước nhanh đến.

"Nguyệt nhi, cha ta làm chuyện đó đối với ngươi, ngươi không cần để ở trong lòng, mẫu hậu sẽ đem công đạo cho ngươi, Nguyệt nhi, không cần thương tâm, bọn họ là nhất thời hồ đồ, ngươi không cần để ở trong lòng."

Trần hoàng hậu hoàn toàn nóng nảy, nàng vừa lấy được tin tức, cha nàng cư nhiên muốn giết Lưu Nguyệt, việc này quả thật làm cho người ta không thể tin, lão là hồ đồ có phải hay không.

Lưu Nguyệt bên tai nghe lời nói của Trần hoàng hậu, cước bộ vẫn không hề chậm lại, hữu tướng, kia cũng chỉ là việc nhỏ, việc rất nhỏ.

Trần hoàng hậu thấy Lưu Nguyệt vẻ mặt không hề thay đổi, vẻ mặt thiết huyết, nghĩ rằng căn bản là Lưu Nguyệt đang ôm hận trong lòng, không khỏi càng thêm nóng nảy.

Vội vàng liên tục nói: "Nguyệt nhi, ngươi không cần như vậy, mẫu hậu sẽ rất thương tâm, Nguyệt nhi..."

Cước bộ vẫn không hề ngừng lại, Lưu Nguyệt mắt điếc tai ngơ, tâm tư của nàng hiện tại hoàn toàn bị cuốn sách cổ đang nắm trong tay thu giữ.

Mà lúc này phía bên kia, Hiên Viên Triệt từ hữu tướng phủ gấp gáp trở về, đã vội vàng chạy nhanh lại hướng bên này, Nguyệt của hắn chắc chắn sẽ đi tìm phụ vương hắn tính sổ, hắn rất hiểu biết nàng.

Thân hình như điện, phi túng mà đến.

"Đứng lại, vô thanh vô tức, ngươi không phải là muốn mẫu hậu phải chết để tạ tội với ngươi." Mắt thấy Lưu Nguyệt căn bản không hề để ý nàng, cứ hướng phía trước đi đến, Trần hoàng hậu nóng nảy, buông xuống một câu nói nặng, một bên bước nhanh xông lên, một tay liền hướng Lưu Nguyệt chộp tới.

*****

Tiếng hét lớn từ rất xa bay ra ngoài, theo gió phiêu tán đến bên người Hiên Viên Triệt, loáng thoáng một tiếng tử tự cùng sự tức giận, làm cho nháy mắt Hiên Viên Triệt chột dạ, đây là có chuyện gì, mẫu hậu cùng Nguyệt, trong lòng tia chớp, tốc độ dưới chân càng nhanh hơn.

Từng bước dừng lại, Lưu Nguyệt nhíu nhíu mày, lời này nói ở chỗ nào, vài việc nhỏ đó nàng căn bản không để ở trong lòng.

Lập tức thân mình cũng dừng, xoay người lại.

Trần hoàng hậu thấy Lưu Nguyệt dừng lại, không khỏi thở dài nhẹ nhõm, trên mặt hiện lên một chút vui mừng, một bên vọt tới bên cạnh Lưu Nguyệt nói: "Nguyệt nhi..."

Lời vừa mới nói ra, sau lưng đột nhiên vô thanh vô tức một đạo kình lực xuyên qua không khí mà đến, tương đương đập lên lưng của nàng, Trần hoàng hậu vốn đang hướng phía trước, nhất thời thân hình không dừng lại được, hướng Lưu Nguyệt đang đứng chạy tới.

Lưu Nguyệt tuy rằng đã dừng cước bộ, nhưng toàn bộ tâm tư vẫn nằm trong cuốn sách cổ trên tay, lúc này thấy Trần hoàng hậu ngã về phía mình, theo bản năng nâng tay lên, hướng Trần hoàng hậu tiến lên phía trước từng bước. (T. T: Nàng ấy là đang định đỡ a)

Cánh tay vươn lên, một tay cầm sách cổ mỏng manh, nhưng một tay vẫn đang cầm chủy thủ dính đầy máu, hướng tới người ở phía trước, chủy thủ đầy máu nhất thời chống lại Trần hoàng hậu đang bay đến.

Hai người cách một đoạn rất gần, khoảng cách trong lúc đó chủy thủy trong tay Lưu Nguyệt cơ hồ đã xuyên qua quần áo của Trần hoàng hậu.

Giữa điện quang thạch hỏa, sắc mặt hai người nhất tề biến đổi.

Mà lúc này, từ xa nhìn lại, tựa như chính Lưu Nguyệt lấy dao hướng Trần hoàng hậu đâm tới.

Trong lòng chợt hoảng hốt, Lưu Nguyệt giật mình phục hồi lại tinh thần, cổ tay rất nhanh vừa động, tay hướng phía sau thu lại.

Nhiên, ngay tại khoảng cách lúc đó, xa xa Hiên Viên Triệt phi túng mà đến, một bước nhảy lên không vọt lại đây, toàn bộ cảnh tượng phía trước bị Hiên Viên Triệt thu lại trong tầm mắt.

"Mẫu hậu." sắc mặt Hiên Viên Triệt đại biến, không dám tin tất cả mọi việc diễn ra trước mắt.

Nguyệt của Hắn muốn giết mẫu hậu của hắn?

Dưới bóng đêm, chủy thủ đầy máu cắm trên ngực Trần hoàng hậu, mẫu hậu hắn vẻ mặt không thể tin xen lẫn khiếp sợ.

Mà Lưu Nguyệt đưa lưng về phía hắn, hắn lại không thể nhìn thấy bất kì thần sắc nào của nàng, chỉ có thể nhìn thấy đầy người lạnh như băng, áp lực lửa giận tận trời.

*****

"Mẫu hậu." Tiếng gào thét điên cuồng kịch liệt cắt qua màn đêm tối đen, Hiên Viên Triệt cơ hồ không thể kiểm soát bản thân mình.

Xông mạnh lên, vội vàng bám lấy bả vai Lưu Nguyệt, sau đó đẩy Lưu Nguyệt ra, Hiên Viên Triệt ôm gọnTrần hoàng hậu bị sẩy chân, đứng không vững.

"Mẫu hậu, Người có sao không? Người thấy thế nào?" Nhìn vạt áo trước ngực chảy ra máu, Hiên Viên Triệt mắt đều đỏ.

Bị đẩy ra, Lưu Nguyệt lảo đảo lui hai bước, nhìn Hiên Viên Triệt bi thương cơ hồ không thể khống chế bản thân, có chút ngạc nhiên.

Phía sau, đi theo Hiên Viên Triệt, Thu Ngân và Ngạn Hổ cũng vừa tiến đến, há to miệng, vẻ mặt tuyệt đối không thể tin, hoàn toàn hiển hiện.

"Giết yêu nữ này đi..."

"Dám ám sát vương hậu, giết nàng..."

"Sát..."

Xung quanh màn đêm, vô số cấm vệ quân xông ra, như xuất hiện từ giữa khoảng không biến ra, tràn đầy phẫn nộ, tràn đầy lửa giận tận trời.

Kiên giáp, lợi kiếm, đằng đằng sát khí.

Mọi người đều phẫn nộ, tất cả mọi người muốn giết chết yêu nữ dám ám sát Vương hậu đương triều, dưới áp lực phẫn nộ của Hiên Viên Triệt, cơn giận dữ như lửa cháy lan ra đồng cỏ.

Yêu nữ hại quốc, nhất định phải diệt trừ, nhất định phải giết.

Đêm tối sâu nặng, bóng tối càng phát ra áp lực.

Trong không khí hơi nước dày đặc, cơ hồ có cơn mưa nhỏ.

Vù vù, gió thu thổi mạnh, làm người ta lạnh thấu xương.

Hoá ra nơi này còn có âm mưu chờ nàng, Lưu Nguyệt phục hồi lại tinh thần, tự giễu cười.

Gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng kia, trong nháy mắt bi thương đến mức tận cùng, cùng phẫn nộ đến mức tận cùng, Lưu Nguyệt hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: "Ta sẽ không giải thích gì với chàng, hiện tại ta muốn đi tìm người để tính sổ, chàng hãy chờ ở đây."

Thanh âm lạnh như băng rơi vào không khí, thân hình Lưu Nguyệt chợt lóe, hướng đêm đen mờ mịt phóng đi, rõ ràng lưu loát, không một chút ướt át bẩn thỉu.

Phía sau Đỗ Nhất buông xuống một câu: "Không phải chủ nhân." Một bên liến hướng phía trước phóng đi đuổi theo Lưu Nguyệt.

"Nàng đứng lại đó cho ta." Hiên Viên Triệt ôm Trần hoàng hậu, đưa lưng về phía Lưu Nguyệt, nghe lời của Lưu Nguyệt lập tức quay đầu hét to một tiếng.

Nhưng lúc này, Lưu Nguyệt tràn đầy phẫn nộ, hành động cực nhanh, không gì sánh kịp, vừa nháy mắt một cái, đã tới giữa khu cấm quân đang bao vây, xông ra ngoài, xa dần cùng đêm tối.

*****

"Hỗn đản." Hiên Viên Triệt thấy vậy sắc mặt trong nháy mắt lại cực kỳ khó coi.

"Triệt nhi, không phải Nguyệt nhi, con mau..." Bị đánh từ phía sau lưng, cơ hồ đau thấu tim gan, Trần hoàng hậu nói không ra lời, ngay lúc quan trọng này, không thể đôi co nhiều lời, nên lập tức lên đường.

"Con biết." Tay xé mở vạt áo trước ngực Trần hoàng hậu, căn bản là không bị thương nặng, vết thương không nghiêm trọng.

Một màn vừa rồi, hắn thật sự khiếp sợ cùng khó có thể tin, nhưng chỉ ngay sau nháy mắt khiếp sợ ấy, hắn liền kiên quyết tin tưởng, Nguyệt của hắn tuyệt đối sẽ không giết mẫu hậu.

Vì hắn, ngay cả Hữu tướng, ngoại công của hắn, lập mưu kế ám sát tính mạng của nàng, nàng đều có thể buông tha, còn không nói đến mẫu hậu từ trước đến nay vẫn đối tốt với nàng.

Hắn sao lại không rõ điều đó.

Nhất định là có người ám hại.

Chính là hắn thật không ngờ, cư nhiên dùng mẫu hậu hắn cực kì yêu quý làm mưu kế để ám hại Nguyệt mà hắn yêu thương nhất, đối với mẫu hậu của hắn xuống tay, lấy những người thân thiết nhất của hắn để làm mưu kế hại hắn.

Hắn như thế nào có thể không bi thương, như thế nào có thể không phẫn nộ.

Trong nháy mắt sáng tỏ, cái loại tâm tình này không thể dùng lời nói để diễn tả.

Chính lúc này lại ngu ngốc, bình thường thông minh như vậy, như thế nào hôm nay lại ngốc như vậy, chạy cái gì mà chạy, chạy không phải chuyện gì lớn, nhưng sẽ biến thành đại sự.

Để mặc mọi sự cho người ta sắp đặt. Con nhóc ngu ngốc này...

"Nhanh đi..."

"Người đâu, bảo hộ mẫu hậu hồi cung, Thu Ngân, Ngạn Hổ, tất cả binh mã đóng tại kinh thành, có kẻ nào dám tự ý hành sự, cũng đừng trách bổn vương làm cho hắn không nhìn thấy mặt trời ngày mai."

Đúng thẳng dậy, ánh mắt lạnh như băng xơ xác tiêu điều, chất chứa tràn ngập bão táp cùng cuồng nộ và thiết huyết, âm thanh sang sảng, lời lẽ lạnh như băng.

"Vâng" Thu Ngân, Ngạn Hổ lập tức cao giọng đáp lại.

Một vùng sát khí dày đặc, đột nhiên toát ra tới tất cả cấm quân, hai mặt nhìn nhau, không dám di động, bọn họ muốn giết Lưu Nguyệt, nhưng cái điều kiện kia khiến bọn hắn không dám manh động, có thể giữ lại được mạng sống vẫn là tốt nhất.

Bản tính của con người, vốn dĩ là ích kỷ.

Hắc y như gió, bay nhanh như điện, Hiên Viên Triệt ra lệnh một tiếng, xoay người, như tia chớp chạy theo phương hướng mà Lưu Nguyệt biến mất, mau chóng đuổi theo.

Lưu Nguyệt, hôm nay tự nhiên lại trở nên luống cuống, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

*****

Đêm đen phong tật, mưa lạnh nhè nhẹ rốt cuộc không thể ngưng kết ở không trung, theo bầu trời rơi xuống dưới đất, nhè nhẹ rơi rơi, trái tim lạnh băng.

Phóng ngựa chạy như điên.

Trong đêm đen, Lưu Nguyệt một thân màu vàng nhạt như một tia chớp đánh ra giữa bầu trời đêm tối đen, chạy gấp mà đi, sắc bén cực kỳ.

Mưa nhỏ, từng giọt đánh vào trên mặt, trên người của nàng, mát lạnh kia không áp chế được lửa nóng tức giận trong lòng nàng.

Nếu không phải Hách Thượng Vân Triệu khởi đầu, nếu không phải Độc Cô Dạ tụ thế, nếu không phải bọn họ liên thủ tạo thành cục diện hôm nay.

Nàng cũng sẽ không bị phát hiện.

Nàng vẫn là tiểu vương phi, vẫn là người của Thiên Thần quốc.

Mà sẽ không xảy ra tình huống hiện tại này, Hách Thượng Vân Triệu, Độc Cô Dạ, nàng phải giết chết bọn họ, rút da, rút gân bọn họ.

Ai làm cho nàng không sống tốt, nàng tuyệt đối làm cho bọn họ càng thêm không thể sống tốt.

Chạy như điên đi nhanh, một thân sát khí dày đặc, cơ hồ xuyên qua không khí.

Vùng ngoại ô Thiên Thần quốc, ba năm trước đây cũng tại nơi này, hoàng gia tổ chức săn bắn, hiện tại cỏ dại mọc thành bụi, toàn bộ một vùng bao phủ bởi màu đen.

Ba năm trước đây xảy ra đại hỏa, thiêu hủy nơi này tam thất sơn, đến bây giờ đất đai vẫn đều là màu đen, dày đặc.

Thanh thanh cổ đạo, mưa lạnh nhè nhẹ.

Một người, một ngựa đứng chặn đường, phía sau bóng đen thật mạnh.

Một thân mặc trường bào màu tím đậm, một tuấn mã màu trắng, lúc đó Độc Cô Dạ đang đứng ở sơn đạo, nhìn bóng màu vàng đang chạy đến, rốt cục người mà hắn chờ đã đến.

Một phen kéo dây cương dừng ngựa, cả người Lưu Nguyệt lạnh như băng nhìn Độc Cô Dạ đứng trước mắt.

Hai bên đứng nhìn nhau, trong đêm tối lạnh như băng lại phát ra hơi thở lớn mạnh.

Chậm rãi vươn tay hướng tới Lưu Nguyệt, Độc Cô Dạ nói: "Ta đã chờ nàng rất lâu, theo ta đi đi." Vươn tay hướng tới Lưu Nguyệt giơ cao, thật sự đã khẳng định.

Lưu Nguyệt nhìn Độc Cô Dạ, trên mặt Lưu Nguyệt hiện lên sát khí bức người, nghe ngôn lạnh lùng nói: "Ngươi không xứng."

Độc Cô Dạ thấy vậy nhíu nhíu mày, cánh tay vươn lên vẫn không hề lùi về.

"Một nam nhân ngay cả nữ nhân của chính mình đều không thể bảo hộ được, hắn, lại càng không xứng." Thực nhẹ nhàng, nhưng lời nói lại rất khí phách.

Quanh thân Độc Cô Dạ vẫn bao phủ sự lạnh lùng, cái loại lạnh lùng coi rẻ hất thảy mọi người trong thiên.

Lưu Nguyệt nghe lời này, lửa giận cơ hồ bốc lên tận trời.

*****

"Huynh đệ, theo ta đi." Ngay tại lúc Độc Cô Dạ vừa nói hết lời, trong nháy mắt, một hướng khác. một đạo thanh âm vang lên, quần áo toàn bộ đều là màu đen, đúng là Hách Thượng Vân Triệu.

"Huynh đệ, đến Tuyết Thánh quốc của ta, ngươi muốn làm cái gì thì làm cái đó, tuyệt đối không ai có thể làm khó dễ ngươi, Tuyết Thánh quốc chúng ta cũng không phải bất kì người nào cũng có thể làm khó."

Hách Thượng Vân Triệu nhìn tóc Lưu Nguyệt giữa màn mưa bụi đã thấm ươn ướt, mỏng manh như vậy, nhưng lại vô cùng bén nhọn, trông như một đầu sư tử bị thương, làm cho người ta không thể khống chế chính mình.

Trong không khí lạnh lẽo, nhất thời lửa giận văng khắp nơi.

Độc Cô Dạ, Hách Thượng Vân Triệu, cách nhau một khoảng đêm tối mờ mịt, liếc mắt nhìn nhau một cái, giữa đêm mưa gió, lửa giận cực hạn, tương đương bén nhọn.

Hai dòng nước xiết, theo hai phương hướng bắt đầu khởi động.

Người đi theo phía sau bọn họ, nhất tề tiến lên trước một bước, không khí bị buộc chặt.

Đều đến đây, hảo, hảo.

Mắt thấy trung tâm của mục tiêu oán hận xuất hiện cùng một lúc, Lưu Nguyệt lửa giận ngút trời lại càng như lửa cháy lan ra đồng cỏ, quất ngựa hướng tới Độc Cô Dạ đang chặn đường phía trước phóng đi, chủy thủ sắc nhọn vung lên: "Còn muốn chạy, mơ tưởng."

Cùng với tức giận, lửa giận tận trời, chủy thủ rùng mình hướng thẳng vào Độc Cô Dạ đâm tới.

Độc Cô Dạ hai tay vung lên, xoay người một cái tránh của Lưu Nguyệt một kích, hộ vệ phía sau thấy vậy, nhất tề tiến lên trước một bước, muốn động thủ can thiệp.

Độc Cô Dạ thấy vậy hơi hơi nâng tay, ngăn lại động tác của hộ vệ ở phía sau.

Lưu Nguyệt phẫn nộ, hắn có thể đoán được, một khi đã như vậy, vậy hãy để nàng tiêu tan cơn tức giận này, chỉ cần cơn tức giận có thể tiêu tan hết thì tốt rồi.

Dung nhan lạnh như băng, hai tay vung lên, song chưởng bay nhanh như múa, Độc Cô Dạ vung chưởng phản thủ liền hướng Lưu Nguyệt đi lên.

Đã từng thử qua sự lợi hại của LN, không thể lơ là khi đánh với nàng được, nhất thời cả người bay lên không, đối đầu trực tiếp với nàng.

Chủy thủ phá không, nhanh như tia chớp.

Chưởng lực quét ngang, thân thể dẻo như mình rắn.

Trong đêm đen, cơ hồ không nhìn rõ thân hình Độc Cô Dạ cùng Lưu Nguyệt, chỉ có thể nhìn thấy một mảng màu tím đậm và một mảng màu vàng, giao nhau tại một chỗ.

Mưa càng lúc càng lớn, mưa phùn bắt đầu nhè nhẹ rơi, dần dần liên miên, giọt mưa nhè nhẹ cắt qua không khí, rơi xuống mắt đất không gây lên tiếng động.

Gió thu bay lên, cứ như vậy ở trên sơn đạo, lại càng phát ra cái lạnh làm cho người ta cảm thấy thấu xương tủy.

*****

Hách Thượng Vân Triệu ghìm cương dừng lại một bên, nhìn Lưu Nguyệt giống như không muốn sống điên cuồng chém giết Độc Cô Dạ, trong lòng hỗn loạn, nhưng mà cũng tốt, Lưu Nguyệt hận Độc Cô Dạ, còn tốt hơn là hận hắn.

Mưa thật lớn, nhưng không một giọt nào có thể lọt vào vùng không gian tối tăm kia, một đám mây vàng luẩn quẩn, sát khí khôn cùng cùng nội lực kinh người, trải rộng ra khắp không gian.

Mưa bụi còn chưa kịp chạm vào hai người đang kịch liệt chiến đấu kia, đã bị kiếm khí cùng chưởng phong đánh nát, mưa to như vậy, cư nhiên không hề có giọt mưa nào chạm vào được hai người.

Hai mắt hách Thượng Vân Triệu hoa lên, líu cả lưỡi.

Một chưởng tránh đi một đao của Lưu Nguyệt, hai tay Độc Cô Dạ giơ lên, lại một chưởng nữa tung ra.

Lưu Nguyệt không có nội công, nhưng chủy thủ sắc bén kia, luôn có thể phá vòng bảo hộ của hắn, từ nơi sơ hở xảo quyệt nhất đâm vào, nếu hắn không sù, chỉ sợ không đỡ lại nổi.

Chưởng phong phóng ra càng mạnh, mà chủy thủ của Lưu Nguyệt cũng càng nhanh.

Phẫn nộ ngập đầy, hòa quyện cùng sát khí nặng nề, điên cuống vung về phía Độc Cô Dạ.

Mưa ngày càng lớn, cơ hồ làm cho người ta không nhìn rõ song phương giao chiến, cùng phía trước mặt.

Xa xa, Hiên Viên Triệt dẫn một đội quân bão táp mà đến, trong đêm mưa, vó ngựa vang lên, bão táp mà đi.

Chủy thủ vung lên, Lưu Nguyệt chém về phía Độc Cô Dạ, một đao kia cơ hồ là toàn bộ sức mạnh của nàng.

Độc Cô Dạ biết lợi hại, hai tay giơ lên, cũng toàn lực chống đỡ.

Kiếm khí, chưởng lực, ở trong không trung phát ra tiếng xé rách

.

Mà ngay trong nháy mắ, trong màn mưa, đột nhiên vang lên một tiếng cung, rất nhẹ rất nhẹ, cơ hồ khiến người ta không nghe thấy bất kì âm thanh gì.

Cùng với tiếng cung vang ấy, một mũi tên nhọn lấp lóa phá không bay đến, hướng về phía Lưu Nguyệt, nhanh như chớp bay lên không, nhanh như lưu tinh truy nguyệt (sao băng đuổi trăng).

Tốc độ kia, cho dù là Hiên Viên Triệt cũng không sánh kịp.

"Lưu Nguyệt, cẩn thận." Vân Triệu vẫn chú ý tới Lưu Nguyệt, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy một tia chớp óng ánh bay tới, bay về phía ngực Lưu Nguyệt, sắc mặt nháy mắt đại biến.

*****

Một tiếng kêu to, đồng thời thân hình mạnh mẽ phi tới, chộp về phía mũi tên đang bay đến phía sau lưng Lưu Nguyệt.

Thế tới nhanh chóng, Lưu Nguyệt cảm thấy sát khí vọt tới trong nháy mắt, mũi tên nhọn ở sau lưng đã muốn vọt tới ngực nàng, âm hàn kia như giòi trong xương mu bàn chân, sau lưng Lưu Nguyệt nhất thời lông tơ dựng đứng.

Đến thật nhanh, khí thế cực kì.

Chưa từng cảm giác qua hơi thở cường đại như vậy, cái loại nguy hiểm chỉ cảm giác được trước một khắc này, sau một khắc có muốn tránh cũng không thể, qua nhiều năm như vậy nàng chưa từng gặp qua.

Không kịp nghĩ nhiều, Lưu Nguyệt nhanh chóng nín thở, bả vai thu lại, né tránh mũi tên kia, chỉ làm lệch khỏi vị trí hiểm yếu, để mũi tên bắn vào mình.

Cùng lúc đó, chủy thủ trong tay vung lên, tránh khỏi một chưởng của Độc Cô Dạ, lại bị phân tâm.

Mũi tên vàng óng bay đến, không để cho Lưu Nguyệt có thời gian thở gấp, bay xẹt qua không trung, vù một tiếng, xuyên qua bả vai Lưu Nguyệt, một cỗ máu tươi phun ra.

Thân thể Lưu Nguyệt nhoáng lên một cái, cư nhiên không khống chế được, bị ngã dúi về phía trước.

Một ngụm máu tươi phun lên khuôn mặt của Độc Cô Dạ.

Phía trước, Độc Cô Dạ tập trung toàn lực, một chưởng đã phá không mà tới.

Chống lại Lưu Nguyệt, Độc Cô Dạ không dám không ra tay toàn lực, một kích này, vừa đánh ra, lại đột nhiên nghe tiếng kinh hô của Vân Triệu, trong giây lát thấy Lưu Nguyệt cuồng phun máu tươi, Độc Cô Dạ nhất thời cảm thấy kinh hãi, định thu chưởng lại.

Nhưng, một chiêu toàn lực của hắn, sao có thể nói thu là thu.

Nhanh như sấm chớp, một chưởng của Độc Cô Dạ đã tới trước ngực Lưu Nguyệt, thân hình nàng lung lay, bị một chưởng của Độc Cô Dạ đánh về phía khe núi.

Cùng lúc đó, Độc Cô Dạ cũng phun ra một ngụm máu tươi, chủy thủ của Lưu Nguyệt cắm ở đầu vai hắn, mà còn vì chính mình thu lại chưởng lực, tự làm tổn hại tâm mạch.

Mưa đêm vần vũ, bầu trời tầm tã.

Huyết sắc bắn ra, trong mưa hóa thành màu đỏ sẫm.

"Nguyệt Nhi............" Tiếng kêu tê tâm liệt phế, xé rách màn mưa, Hiên Viên Triệt chạy đến.

Crypto.com Exchange

Chương (1-220)