Họa từ trong nhà
← Ch.076 | Ch.078 → |
Trên mặt chợt lóe qua sự tàn khốc, Lưu Nguyệt cười lạnh một tiếng, nhanh như chớp đeo cái bao tay màu bạc vẫn mang bên người vào, mười ngón tay nắm chặt, bay vào không trung chộp độc tiễn đáng bay tới.
Đồng thời, thân hình chớp động, phi một cái liền nhảy xuống xe ngựa.
Mũi tên lạnh băng, ánh bạc láp lóe.
Đôi tay màu bạc lướt qua, tất cả mũi tên nhọn đều bị bẻ đôi, tất cả hàn quang đều biến mất.
Như đi vào chốn không người.
Cùng lú, Đỗ Nhất đang đánh xe, mã tiên trong tay huy động, ở trước xe ngựa nhộn nhạo vẽ lên một đường bay bướm, độc tiễn sắc bén lại bị chém đứt.
Năm ngón tay nắm chặt, bắt lấy mũi tên nhọn trong tay, rắc một tiếng bị Lưu Nguyệt bẻ thành hai nửa, hung hăng ném xuống đất. Chỉ có chút ít tài nằng như vậy mà muốn làm khó dễ nàng, quả thực chính là mơ mộng hão huyền.
Thân hình ở trong bóng tối bay nhanh, chẳng những không tránh đi, ngược lại đi về phía mai phục chém giết.
Nàng muốn xem thử xem là ai muốn đánh nàng.
Khăn đen che mắt, mũi tên lạnh lẽo mà sắc bén.
Sát khí sôi trào.
Sát thủ, vừa thấy Lưu Nguyệt đánh tới, cư nhiên cũng không đánh trả, lắc mình bỏ chạy, nhanh chóng lủi vào trong bóng đêm.
Lưu Nguyệt thấy vậy khẽ nhíu mày. Đây là tới giết nàng sao?
Đây là người do đối phương phái tới, sao có thể vô dụng như vậy, thế trận mới chuyển liền bỏ chạy?
Ý niệm trong lòng vừa chuyển, gió thổi qua tai, nghe thấy phía trước loáng thoáng có tiếng chém giết truyền đến, đao kiếm chạm nhau.
Lưu Nguyệt dần dần dừng lại, phía trước là phủ Hữu tướng, chặn không được nàng liền bỏ chạy, chẳng lẽ mục tiêu không phải là nàng, nàng chỉ là đi ngang qua, mà là...
"Đi." Thân hình chợt lóe, Lưu Nguyệt như đỉa phải vôi phóng tới phủ Hữu tướng. Đỗ Nhất phía sau cũng căng thẳng, cùng đi theo.
Chẳng lẽ tối nay có người muốn ra tay với phủ Hữu tướng.
Dám ra tay với ngoại công (ông ngoại) của Hiên Viên Triệt, quả thực chính là to gan lớn mật.
Đêm tối lùng bùng, màu đen dày đặc nhanh chóng tràn ngập chân trời, gió thu thổi qua, mang theo hơi thở của một cơn mưa dầm dề.
Một chút làm cho người ta lạnh lẽo, nhộn nhạo mở ra ở bốn phía.
Mà ngay tại thời điểm Lưu Nguyệt phóng về phía phủ hữu tướng, trong hoàng cung, Hiên Viên Triệt đang cùng hiên Viên Dịch ở Thiên Thần cung mặt đối mặt.
*****
Mặt mày nghiêm túc, Hiên Viên Dịch nhíu mày nhìn Hiên Viên Triệt vẻ mặt lãnh khốc nói: "Giang sơn mĩ nhân, ai trọng ai khinh? Hiên Viên Triệt, ngươi không cần nói cho quả nhân rằng ngươi không biết."
Lạnh giọng gọi cả tên họ, dĩ nhiên là cho thấy rõ hắn đã tức giận tới cực điểm.
Hiên Viên Triệt thần tình lạnh như băng, nghe vậy trầm giọng nói: "Nhi thần đã nói tuyệt sẽ không làm hại Thiên Thần, việc này nhi thần đều có tính toán. Phụ vương, người đừng đem giang sơn cùng Nguyệt Nhi so sánh với nhau. Thiên Thần hôm nay, Nguyệt Nhi cũng có công, phụ vương, người tốt nhất đừng quên."
Thanh âm không chút khách khí, thấy rõ Hiên Viên Triệt cũng không bình tĩnh.
Hiên Viên Dịch trừng mắt nhìn Hiên Viên Triệt: "Đúng, nàng có công lớn, quả nhân cũng không phủ nhận, nhưng trước mắt nàng là mối họa, tội lỗi của nàng sớm đã nặng hơn công lao..."
"Tội gì, nhi thần đã sớm nói qua, ý đồ của Độc Cô Dạ không phải như vậy, mọi người bớt..."
"Sự thật chính là như vậy, không cần ngươi nói, ngươi nói Độc Cô Dạ sẽ không tấn công, nhưng hiện tại năm nước liên thủ đã rất nguy cấp, đặt ngay tại biên quan Thiên Thần. Độc Cô Dạ đã nói, chỉ cần chờ ngươi và nàng đại hôn, lập tức đánh vào, đây là sự thật, rõ mười mươi."
Lúc này Hien Viên Dịch tràn đầy lửa giận, không đợi Hiên Viên Triệt nói xong đã rống lên.
"Cho dù Lưu Nguyệt nàng có không quyến rũ hắn, cho dù không có liên can đến Lưu Nguyệt, nhưng tình thế hiện tại đã dính chặt vào nàng, ngươi không thể cưới nàng, đem nàng tống xuất đi.
Triệt Nhi, mĩ nữ thiên hạ rất nhiều, cũng không hề thua kém nàng.
Ngươi yêu nàng, phụ vương biết, nhưng giang sơn Thiên Thần tuyệt đối quan trọng hơn một nữ nhân, ngươi thân là Thiên Thần vương, về sau là quốc chủ Thiên Thần, ngươi không thể vì việc nhỏ mà hỏng đại sự.
Đừng nói nhiều, nghe quả nhân nói cho hết, cho dù giống như lời ngươi nói ngươi bố trí đâu vào đó, nhưng thực lực Thiên Thần như thế nào, người khác không biết, quả nhân chả lẽ còn không rõ ràng? Chúng ta lấy đâu ra lực lượng chống lại năm nước liên minh? Chỉ cần dựa vào chuyện này thôi, Thiên Thần sẽ mất nước.
Triệt Nhi, thân là người của hoàng gia, không phải chũng ta lãnh huyết, mà là vì thiên hạ, vì giang sơn Thiên Thần, chúng ta không thể không đưa ra quyết định có lợi nhất, mà không thể vì chính mình, nhất cử nhất động của chúng ta đều phải đứng trên lợi ích của quốc gia, mà không phải là một cái bình dân chúng sinh.
*****
Hôm nay, cho dù Lưu Nguyệt không làm gì, ngươi cũng phải từ bỏ nàng.
Hơn nữa, đợi tới lúc Thiên Thần ta cường đại rồi, ngươi đón nàng trở về, cưới nàng làm vương hậu, quả nhân cũng không phản đối, nhưng hiện tại, ngươi phải bỏ nàng đi, đại hôn này, hủy bỏ."
Cơ hồ dùng hết sức lực hét lớn, Hiên Viên Dịch đã muốn khủng hoảng tới cực độ.
Hiên Viên Triệt hai mắt đỏ sậm, nghe vậy ngược lại không giận, lạnh lùng nhìn Hiên Viên Dịch vì tức giận mà mặt đỏ lựng, lạnh lùng nói: "Nếu Thiên Thần ta phải cần nhờ đến một nữ tử để đối lấy cơ hội có được vị trí vững mạnh, ta đây tình nguyện tự tay hủy nó."
Lời nói quyết tuyệt mà lạnh như băng, làm cho sau lưng Hiên Viên Dịch nhất thời toát ra một tầng mồ hôi lạnh, lông tơ dựng đứng.
Ngoài cửa sổ, gió thu thổi qua.
Cửa sổ phát ra tiếng kẽo kẹt rất nhỏ. Đêm, thực tĩnh, thực đen.
Hiên Viên Triệt cùng đối trí với Hiên Viên Dịch trong Thiên Thần cung, Lưu Nguyệt cũng nhanh chóng chạy tới phủ Hữu tướng.
Tiếng đao kiếm vang lên, sát khí ẩn núp.
Cư nhiên thật sự có người ra tay với phủ Hữu tướng.
Chết tiệt, chẳng lẽ muốn bắt Hữu tướng, bức Hiên Viên Triệt đồng ý hôn sự? Phải biết rằng Hiên Viên Triệt tuy sinh ra trong gia đình hoàng gia, cũng là người trọng tình nghĩa, mà đây lại là ngoại công của hắn.
Lưu Nguyệt cầm chủy thủ trong tay, phi thân một cái vọt vào bên trong. Hứu tướng đang bị một đám người hắc y bao vây, một thân chặt vật, trên người đã bị thương nhiều chỗ, chỉ còn trông cậy vào hai thị vệ bên người.
"Đi theo ta." Chủy thủ trong thay vung lên, Lưu Nguyệt chỉ cần một đao cũng có thể chống lại đám người bịt mặt đang tấn công.
Phía sau, Đỗ Nhất cũng phi tới, phóng về phía mấy hắc y nhân đang chém giết mọi người trong Hữu tướng phủ.
"Lưu Nguyệt." Hữu tướng vừa thấy Lưu Nguyệt đến, không khỏi mừng rỡ, vội vàng rời khỏi hai hộ vệ bên người, tới bên cạnh Lưu Nguyệt.
Chủy thủ quét ngang, sát khí vô địch.
Lưu Nguyệt một bên hết sức chăm chú theo dõi đám hắc y nhân bịt mặt trước mắt, một bên trầm giọng nói: "Là ai."
"Không biết." Hữu tướng lắc lắc đầu, lại càng bám sát Lưu Nguyệt hơn, hình như là bị đám hắc y nhân này dọa sợ.
*****
"Ngươi cẩn thận một chút, trên vũ khí của bọn họ có mang độc." Gắt gao dựa vào lưng Lưu Nguyệt, trong mắt Hữu tướng hiện lên chút khác thường và vẻ mặt hoảng sợ kích động, rất lạnh mạc, rất sắc bén.
Chợt lóe lên rồi vụt tắt, nhanh đến mức không ai nhìn ra.
"Ta biết, đi sát bên cạnh ta." Lưu Nguyệt cũng không quay đầu, chủy thủ bay lên không, một tay bắt lấy cánh tay Hữu tướng, mang theo hắn nhanh chóng đi về phía trước, một tay quơ chủy thủ, noi đi qua, không ai có thể kháng cự.
Lưu Nguyệt sát phạt, thích khách là địch thủ.
Hữu tướng bị Lưu Nguyệt kéo lấy, thất tha thất thểu nhanh chóng đi theo Lưu Nguyệt.
Đã nhiều tuổi, người lại bị thương, thân hình loạng choạng, tốc độ không theo kịp Lưu Nguyệt, sẩy chân một cái, đầu ngã dúi về phía một trướng kiếm đang tiến tới.
Lưu Nguyệt thấy vậy chủy thủ quét ngang, một chiêu liền chống lại trường kiếm, cùng lúc đó gắt gao túm trụ Hữu tướng, lôi kéo gần về phía mình.
Trước ngực, nhất thời, đầy sơ hở.
Trên cánh tay bị bóp chặt, hữu tướng liền đánh về phía Lưu Nguyệt.
Ngay tại lúc này, chủy thù sắc bén được tẩm kịch độc giấu trong ống tay áo đầy máu, từ trong tay hữu tướng trượt ra.
Năm ngón tay Hữu tướng nắm chặt, xiết lấy chủy thủ trong tay, ra tay nhanh như chớp đâm vào ngực Lưu Nguyệt đang gần trong gang tấc, còn đâu lão thái tuổi già sức yếu không tiện hành động.
Mà lúc này, Lưu Nguyệt một tay túm trụ Hữu tướng, một tay chống lại lợi đao đang bổ tới, hai tay đều bận rộn, căn bản không còn sức đâu ma ứng phó với Hữu tướng đột nhiên trở mặt, cũng căn bản không ý thức được, người nàng toàn lực bảo vệ lại ra tay với mình.
Chủy thủ vung lên, rất nhanh mà đến, lưỡi dao đen kịt, chỉ cần chạm vào da, chắc chắn sẽ chết bất đắc kì tử, hoa Đà cũng không cứu nổi.
Sắc trời tối đen, trong chớp mắt đã xảy ra biến cố.
Động tác của mọi người đều dừng lại, nhất tề nhìn về phía bên này.
Mắt thấy củy thủ kia săp đam vào ngực Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt đột nhiên động thân, trong lúc đó cảm thấy không ổn, toàn bộ thân thể cơ hồ ngửa ra sau chín mươi độ
*****
Hữu tướng thấy vậy, vội vàng thay đổi chiêu thức, hung hăng đâm xuống phía dưới, ngoan độc và mãnh liệt, hoàn toàn không phải một văn thần có thể làm được, hắn là dùng hết sức mạnh.
Dưới chân cảm nhận được mặt đất, đá về phía trước một cái, thân hình Lưu Nguyệt nghiêng ra sau, lộn mèo một cái, xoay tròn ba trăm sáu mươi độ.
Ứng biến cực nhanh, trong khoảng khắc làm mọi người mờ mắt.
Ngay tại thời khắc ngắn ngủi đó, trong nháy mắt, Lưu Nguyệt đã một thân sát khí bắt lấy chủy thủ mang độc, đặt trên cổ Hữu tướng.
Đêm tối yên lặng, một cỗ sát khí bức người.
Cúi đầu chậm rãi nhìn qua vạt áo trước ngực mình đã bị cắt vụn, nếu nàng chậm thêm chút nữa, lúc này đã đi gặp Diêm Vương.
"Chủ nhâ." Đỗ Nhất vung mã tiên lên, từ xa cuống cuồng chạy lại, một thân sát khí lạnh như băng, cơ hồ xuyên thủng mây xanh. Thiếu chút nữa thì....
"Mau giết nàng, mau." Hữu tướng bị chủy thủ để ở cổ, sau khi kinh ngạc, đột nhiên gào lên với bóng đêm.
Vẻ mặt thấy chết không sờn cùng quyết tuyệt kia, làm cho trái tim người ta băng giá.
Chung quanh phủ hữu tướng ẩn hiện những bóng người, vô số hàn tiễn phi tới, nhắm ngay ngọn đèn dầu huy hoàng ở trung tâm vòng vây, nhắm ngay vào Lưu Nguyệt.
Những hắc y nhân vừa rồi còn liều mạng chém giết hữu tướng, chậm rãi lui ra phía sau, hòa vào đám người hộ vệ của hữu tướng.
Hàng vạn hàng ngàn mũi tên nhọn bay dến, chỉ có hai người Lưu Nguyệt và hữu tướng, còn có cả Đỗ Nhất đang phi như bay đến.
"Mau bắn tên, bắn đi..." Tiếng rống to cực kì quyết tuyệt vang vọng dưới màn trời tối đen, thấy chết không sờn, dõng dạc.
Gắt gao nắm chặt chủy thủ trong tay, Lưu Nguyệt lúc này lạnh như băng.
Hóa ra, bọn họ là cùng một ruộc, không phải có người bắt Hữu tướng, mà là chính hắn sắp đặt để giết nàng.
Ha ha ha, thật buồn cười, người nàng muốn cứu lại chính là người muốn giết nàng.
Ngoại công của Hiên Viên Triệt muốn giết nàng, muốn giết người mà mấy ngày nữa sẽ là vợ của ngoại tôn (cháu ngoại) hắn.
*****
Còn cương liệt như vậy, không tiếc ngọc thạch câu phần cùng nàng (nôm na là ổng muốn đánh boom liều chết á).
Thật buồn cười, thật sự rất buồn cười.
Trên mặt là sự lạnh lùng như băng, hai con mắt cũng đã nhuốm đỏ. Nàng làm sai cái gì?
"Ta cần lời giải thích của ngươi." Thanh âm lạnh như băng, không mang theo chút khói lửa, chỉ có lạnh như băng hàn ngàn năm.
Nghe không ra cảm xúc của Lưu Nguyệt, chỉ có sự lạnh lẽo chưa từng có kia.
Hữu tướng lúc này cực kì kích động, dưới ánh sáng đèn đuốc sáng trưng bị chiếu rọi rực lên màu đỏ, thực dữ tợn, thực khủng bố, đã không còn thời điểm cười với nàng nụ cười sủng ái, không còn sự bảo vệ vô hình từ sau lưng, chỉ còn lại một mảnh chán ghét cùng thống hận.
Nhìn sắc mặt Hữu tướng, Lưu Nguyệt sáng tỏ.
Nàng có lẽ hỏi sai rồi, nàng lẽ ra không nên hỏi.
Đáp án nàng hẳn phải biết rõ. Đúng vậy, rất rõ.
Xoay ngươi, Hữu tướng uy vũ lộ ra vẻ mặt tuyệt đói chính khí và dữ tợn: "Đều là ngươi, nếu không phải vì ngươi, Thiên Thần ta có ra cái dạng này sao? Dực Vương sẽ vì ngươi mà không cần giang sơn? Ngươi đồ hồ li tinh, ngươi đáng chết, ta....."
Lời nói cực kì phẫn nộ, bay bay trong màn trời đen tối.
Làm cho tâm Lưu Nguyệt trầm xuống.
Thành lân cận còn chưa tiến công, Thiên Thần tự rối loạn rồi sao?
"Mộ Dung Lưu Nguyệt, hôm nay bổn tướng dù có phải giao ra sinh mệnh này, cũng muốn kéo ngươi cùng nhau xuống địa ngục. Triệt Nhi không hạ thủ được, bổn tướng làm, vì Thiên Thần, bổn tướng chết cũng không từ nan."
Lời nói mạnh mẽ kiên định, sang sảng hữu lực, làm rung động lòng người, ủng hộ lòng người, chính khí ngang nhiên.
Vẻ mặt chính trực, đúng vậy, trên mặt Hữu tướng không có hối hận, chỉ có tình yêu cuồng nhiệt với Thiên Thần, chỉ có thấy chết không sờn.
Mộ Dung Lưu Nguyệt là yêu nữ làm mất nước, hắn kéo nàng cùng chết, đây là vì Thiên Thần trừ bỏ đại hại, hắn chết quang vinh, lưu danh sử sách, hắn sẽ là công thần của Thiên Thần.
Tâm, gắt gao co rút.
Lưu Nguyệt muốn cười, nghĩ muốn trả lời lại một cách thật mỉa mai, nghĩ muốn biến người trước mắt đang tức giận này hoàn toàn tỉnh ngộ.
Nhưng, đến cuối cùng, lại không làm gì, không làm gì cả.
Là bi ai hay là thương hại, nàng đã không thể phân biệt.
*****
"Giết nàng, bắn tên đi...." Rống to cực kì chính khí, xuyên phá bầu trời, vì quân pháp mà không niệm tình thân.
Chung quanh trầm lặng, hàng ngàn hàng vạn mũi tên nhọn bắn tới càng nhanh.
"Hữu tướng đại nhâ, lên đường thanh thản."
Tiếng hô to chỉnh tề mà đồng đều, tôn kính như vậy, giống hy sinh vì sự tồn vong của nhân loại, võ sĩ anh dũng hy sinh chính mình, hủy diệt ma vương.
Hàn tiến, đã lên cung.
"Ha ha ha....." Rốt cục cũng không nhịn được, Lưu Nguyệt ngay tại lúc dầu sôi lửa bỏng này, đột nhiên cười to ầm ĩ, tiếng cười thanh thúy lên như diều gặp gió, ở trong một mảnh hàn quang, cực kì đột ngột.
Sát khí lạnh như băng vừa thu lại, trên dung nhan khuynh quốc khuynh thành kia, nở rộ ra yêu mị khôn cùng, tà khí khôn cùng, khóe miệng khẽ cong cong, sóng mắt lưu chuyển, dưới ngọn đèn sáng như ban ngày, hồn xiêu phách lạc, đích thực là một yêu tinh tuyệt thế.
Khóe miệng gợi lên tà khí, Lưu Nguyệt yêu mỵ đảo mắt qua tất cả mọi người có mặt, thực hoang mang lại thực quyến rũ nói: "Muốn giết ta, được, ta chờ.
Nhưng mà, nghe nói thái tử Ngạo Vân quốc Độc Cô Dạ muốn ta thì phải, nếu ta chết trong này, hắn không lấy được người, không biết hắn có thể cuồng nộ, diệt cả Thiên Thần chăng?
Ôi, vậy thì phải thế nào mới tốt đây, Hữu tướng đại nhân, đại công thần của Thiên Thần, đã có thể biến thành người mang trọng tội, đây chính là tội nghiệp của Lưu Nguyệt."
Dung nhan yêu mị cười cươi, sóng mắt bay lượn, cười mà như không, thần sắc vừa lo vừa không, quả thực hấp dẫn con người đến đui mù con mắt.
Nhưng mà, lời vừ nói ra, mọi người chung quang nhất tề trố mắt.
Lời này.............
Đúng vậy, thái tử Ngạo Vân quốc chính là vì cướp đoạt Lưu Nguyệt mà tới, Lưu Nguyệt nếu đã chết, vậy........
Trong nháy mắt, mọi người đều chần chờ, ngay cả hữu tướng chính khí thấy chết không sờn cũng sửng sốt.
Thầm nghĩ trừ bỏ đại họa Lưu Nguyệt làm nhiễu loạn tâm tư Hiên Viên Triệt, ngược lại đã quên.............
Ngay khi mọi người rung động trong nháy mắt này, thần sắc yêu mị của Lưu Nguyệt thu lại, chủy thủ đặt trên cổ Hữu tướng, hung hăng nắm chặt, mặt không đổi sắc nói: "Lúc này, nể mắt Hiên Viên Triệt, ta tạm tha cho ngươi, còn có lần nữa, Dù Thiên Vương lão tử có đến đây, ta cũng không quan tâm."
*****
Tiếng nói vừa dứt, năm đầu ngón tay Lưu Nguyệt nắm chặt, túm lấy hữu tướng phía sau, ném về phía đám người phía trước.
Đám người nhất thời loạn lên, cuống quít đón lấy Hữu tướng.
Mà ngay trong nháy mắt, Lưu Nguyệt phi thân một cái, ngược lại không lui về phía sau, mà hướng về phía trung tâm đám đông.
Bóng người nhảy lên không, nhanh như tia chớp.
Cùng lúc đó, Đỗ Nhất xông đến nửa đường, thấy không tốt, lập tức ẩn thân, từ phía sau tiến lại đây, lén lút châm hỏa pháo trong bóng đêm.
Ánh lửa đẹp đẽ lập tức nhảy ra khỏi màn đêm đen tối, trốn trong trung tâm đám cung thủ, nhoáng lên một cái, hiện ra rõ ràng.
Mũi tên ánh trắng bạc, nhanh như chớp, chớp mắt đã như thiên la địa võng bao trùm, Lưu Nguyệt nhảy lên một cái, đã muốn nhảy vào trong thế trận của đám cung thủ.
Muốn sát thương nàng, khó như lên trời.
Chủy thủ trong tay tung hoành, vốn vẫn ẩn nhẫn lửa giận, nhất tề phát tiết mạnh mẽ lên đám hắc y nhân.
Thực tức giận, người sắp trở thành ngoại công của nàng, lại muốn giết nàng, bọn họ đem Hiên Viên Triệt đặt ở đâu? Bọn họ đem Hiên Viên Triệt đặt ở đâu?????????
Luôn mồm vì tốt cho Hiên Viên Triệt, vì tốt cho Thiên Thần.
Rốt cuộc là vì cái gì, trong lòng bọn họ đều biết.
"Không hay, yêu nữ đã đi ra khỏi chỗ xung yếu."
"Bắn tên, bắn tên...."
"Ôi...."
Một mảnh bối rối, một mảnh thảm thiết.
Lưu Nguyệt đã vào trong đám người, còn ai có thể bắn được nàng, còn ai có thể ngăn cản nàng rời đi.
Tóc đen bay bay, một khắc trước còn là dung nhan yêu mị như yêu tinh, lúc này một mảnh thiết huyết lãnh khốc.
Lửa giận ngập trời, ở trong đám hắc y mạnh mẽ mở ra con đường máu, xông ra ngoài.
Ánh lửa màu đỏ phi vọt, đem một vùng đen tối nhuộm đẫm mười phần sức sống.
"Chủ nhân." Đỗ Nhất khinh công từ một phương khác lại đây, dung nhan lạnh như băng ẩn chứa lo lắng.
"Đi." Vung lên tay áo bào, Lưu Nguyệt nhìn qua ngọn lửa, cả đám hắc y nhân và thị vệ của phủ hữu tướng đang vọt về phía nàng, lạnh lùng ném một câu.
Gió thu bay lên, ngọn lửa xinh đẹp.
Nhấc lên vạt áo màu đen bao trùm tất cả, không muốn để ai biết được nhan sắc.
*****
Khóe mắt quét ngang, Lưu Nguyệt đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên dừng cước bộ, quay đầu nhìn lại ánh lửa tươi đẹp.
Ánh lửa kia dung nhập vào ban ngày, hắc y nhân nằm dưới ngọn lửa, vạt áo bị thiêu cháy, gió thu thổi lên, lộ ra một cái lệnh bái (CV: biên sừng, ta đoán đại) dưới.
Màu đen của sắt, lại mang theo chút đỏ.
Oanh, Lưu Nguyệt liếc mắt nhìn qua nó, đầu óc bị oanh tạc.
Quân phục thiết y, đó là quân phục của Cấm vệ quân.
Nắm chặt tay, muốn giết nàng không chỉ có Hữu tướng, mà còn có....
"Chủ nhân." Mày Đỗ Nhất nhíu lại.
Cấm quân phân hai thế lực, một do Hiên Viên Triệt chấp chưởng, chỉ có một bộ phận nhỏ là do Vương thượng Hiên Viên Dịch quản, đó là lực lượng bên người của Hiên Viên Dịch, ngay cả Hiên Viên Triệt cũng không điều lệnh được.
Mà hiện tại có lệnh bài của Cấm vệ quân, thế lực của Hiên Viên Dịch...
Khó trách huấn luyện có quy củ, khó trách một cái văn thần như Hữu tướng, lại có nhiều cao thủ như vậy, hóa ra có người chu cấp cho hắn, trợ giúp hắn.
Tay nắm chủy thủ kêu răng rắc. Hiên Viên Dịch, Hiên Viên Dịch.
Lửa bay đầy trời, không lớn lại làm cho mắt Lưu Nguyệt đỏ như máu.
Nàng không trách bọn họ, nàng không trách, con mẹ nó, nàng như thế nào có thể không trách, nàng đã làm gì có lỗi với Hiên Viên Dịch, với thiên Thần.
Nàng vẫn không lên tiếng, là sợ ảnh hưởng tới Hiên Viên Triệt, vậy mà bọn họ lại tưởng nàng là quả hồng mềm, ra sức nhéo.
Mạnh mẽ xoay người, Lưu Nguyệt cái gì cũng chưa nói, vọt về phía hoàng cung Thiên Thần, thật là không thể nhẫn nhục được nữa.
Hoàng cung thiên Thần, trong Thiên Thần cung.
"Hiên Viên Triệt, ngươi làm sao có thể nói như vậy?" Hiên Viên Dịch đứng lên, thần tình không dám tin và phẫn nộ.
Hiên viên triệt cũng đứng lên, trên mặt đều là hàn khí: "Ta nói lại một lần nữa, chuyện này ta sẽ giải quyết, Thiên thần là của ta, Lưu Nguyệt cũng là của ta, hai cái này, một cái ta cũng không bỏ, một cái cũng không buông, ta đều có tính toán của ta."
*****
"Phụ vương, người cứ làm tốt vị trí Vương thượng của người đi, có ta ở đây, thiên thần tuyệt đối sẽ không vong.
Người tốt nhất cũng đừng lén lút làm cái gì, ta không có động thủ, Nguyệt Nhi không hỏi đến, không có nghĩa là chúng ta không biết. Phụ vương, người đừng bức ta."
Sự âm lãnh trong lời nói làm Hiên Viên Dịch rùng mình.
"Những lời nói từ bỏ này, nếu để ta nghe thấy một lần nữa, phụ vương..."
"Vương gia." Lời nói quyết tuyệt của Hiên Viên Triệt còn chưa nói xong, Ngạn Hổ đột nhiên bất chấp thủ vệ của Thiên thần cung, vọt nhanh vào, nhanh chóng nói vào tai Hiên Viên Triệt vài câu.
"Phanh." Trong khoảnh khắc, Hiên Viên Triệt cuồng nộ, tay vung lên, một chưởng đánh vào mấy cái bàn bên cạnh, bàn đàn mộc lập tức vỡ tan thành từng miếng nhỏ.
"Tốt, tốt, thật sự là phụ vương tốt, ngoại công giỏi."
Cực kì lạnh lẽo nhìn lướt qua Hiên Viên Dịch, Hiên Viên Triệt xoay người chạy vội ra ngoài, thân ảnh hắc hông mang theo sát khí cuồng nộ.
Hiên Viên Dịch đặt mông ngồi trên long ỷ, cái liếc mắt kia, hàm chứa ít nhiều giận dữ, ít nhiều đau lòng, Vương Nhi của hắn...
"Ai, Triệt Nhi, ta là vì tốt cho con." Day day trán, nửa ngày sau, Hiên Viên Dịch thở dài một tiếng.
"Nếu đến lúc tình cảm sâu nặng không thể dứt mà lại mất đi, thà rằng hôm nay liền buông tay, như vậy, con, chắc sẽ dễ chịu hơn."
Nhẹ nhàng, cơ hồ như tự thì thào với chính mình, không ai có thể nghe thấy.
Thở dài nửa ngày, cổ tay Hiên Viên Dịch khẽ nhúc nhích, một kim bài lệnh tiễn từ trong ống tay áo trượt xuống dướ, dừng trên mặt đất, trong Thiên Thần cung tĩnh lặng, kêu lên một tiếng thanh thúy.
Hiên Viên Dịch rùng mình một cái, nhìn kim bài bên chân.
Tinh mĩ, cũ kĩ, mang theo sự cổ xưa, mang theo cả một lịch sử.
Chỉ là một cái lệnh bài, lại tản mác ra sự uy nghiêm không gì sánh kịp, đó không phải thứ mà Thiên Thần có thể nắm giữ, không phải thứ mà thất quốc có thể có được.
Đó là..................................
Cúi người nhặt lệnh bài từ mặt đất lên, Hiên Viên Dịch nắm chặt trong tay
*****
Cái ngày nhìn thấy dung mạo thật của Lưu Nguyệt, hắn đã biết ngày này sớm muộn gì cũng tới, chỉ là không nghĩ lại nhanh như vậy.
Nguyên bản còn muốn Lưu Nguyệt sinh con cho Hiên Viên Triệt, còn muốn hai người bọn họ ân ái vài năm.
Lại không nghĩ tới, rốt cuộc, bọn họ tới đây.
Bọn họ đến đây.
"Vương thượng. nghỉ ngơi thôi, đêm đã khuya." Tổng quản thái giám nhẹ nhàng tiêu sái tiến vào.
Hiê Viên Dịch ngẩng cao đầu nhìn không trung bên ngoài Thiên Thần cung. Đêm, thực đen.
Hơi nước tràn lan trong không khí, tối nay có mưa.
"Ngươi lui xuống đi, quả nhân đang đợi người." Hiên Viên Dịch quay trở lại ngồi trên long ỷ, chậm rãi nói.
Tổng quản thái giám nghe vậy, cúi đầu nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Tối nay, nhất định là dài vô tận.
Bóng đêm tràn ngập, màn trời tối đen, mây đen che phủ bầu trời, không khí của cuối thu. Sao lóe lên, bầu trời đen kịt, đen đến khó thở.
Vội vàng chạy tới, mạnh mẽ.
Hai thân ảnh trong màn trời tối đen, một trái một phải, cách một ngã tư, một người vọt tới Hoàng cung, một người đi về phía phủ Hữu tướng.
Lướt qua nhau.
Dưới màn trời đen tối, hai hướng khác nhau, càng đi càng xa.
Hơi nước, ngày càng dày đặc.
Lướt qua cung điện tinh mĩ, Lưu Nguyệt đầy người sát khí nhảy vào Thiên Thần cung huy hoàng ánh đèn.
"Phanh." Một cước đá văng cánh cửa đang khép hờ, Lưu Nguyệt vẻ mặt giận dữ đứng trong Thiên Thần cung, Hiên Viên Dịch cao cao tại thượng ngồi trên long ỷ, giống như đang chờ nàng.
"Ngươi đã tới." hiên Viên Dịch ngẩng đầu nhìn Lưu Nguyệt một thân lửa giận.
Nắm chặt chủy thủ trong tay, Lưu Nguyệt mạnh mẽ bước lên, hai trong mắt lạnh lùng huyết sắc nhìn Hiên Viên Dịch bình tĩnh: "Ta làm gì có lỗi với Thiên Thần? Có lỗi với hiên Viên Dịch ngươi? Người khác còn chưa đánh tới, ngươi đã giết ta, giết ta."
Dung nhan thiết huyết, mang theo phẫn hận tuyệt đối, sâu trong chỗ hỗn loạn lại có chút đau buồn.
"Lời đồn nhảm nhí, ta có thể mặc kệ, lén động thủ làm ầm ĩ, ta cũng không phát hiện, vì gia quốc của chính mình, phẫn nộ cùng dao động, ta cũng có thể hiểu rõ.
*****
Ta không nháo cùng các ngươi, cũng không chống lại các ngươi, ta chờ, ta chờ Hiên Viên Triệt trấn an thiên hạ, ta chờ các ngươi giảm bớt sự sợ hãi, bình tĩnh lại.
Uất ức, mắng, ta chịu, ta tin tưởng ta và Hiên Viên Triệt nghênh đón mưa gió xong sẽ bình an.
Nhưng mà ta không nghĩ tới, nghênh đón chúng ta là mũi tên đọc của các người, ngươi là phụ vương của Hiên Viên Triệt, ngươi nói hắn làm sao mà chịu nổi, làm sao?"
Thanh âm lạnh như băng, gằn từng tiếng, lại tựa như lời nói bén nhọn, đâm đau buốt, lại càng làm mình đau hơn bất kì ai.
Đỗ Nhất theo sát phía sau Lưu Nguyệt, gắt gao đứng trước cửa Thiên Thần cung, nơi này, hôm nay, cho dù chủ nhân hắn có bị gì, hắn cũng sẽ làm theo.
"Không cần kích động..."
"không kích động, con mẹ nó, hôm nay để ta giết ngươi, ta xem ngươi có kích động không." Lưu Nguyệt nghiến răng.
Hiên Viên Dịch thấy vậy đứng dậy, nhìn Lưu Nguyệt chậm rãi nói: "Ngươi đi cùng quả nhân, quả nhân cho ngươi xem chút đồ vật, ngươi sẽ hiểu được."
Dứt lời, cũng không chờ Lưu Nguyệt nhiều lời, đứng dậy dùng sức xoa bóp tay vịn của long ỷ, bạch ngọc phía sau, một trận răng rắc tiếng vang, phía sau vách tường chậm rãi để lộ ra một cánh cửa.
Hiên Viên Dịch xoay người đi lên phía trước.
Lưu Nguyệt thấy vậy cũng kiềm chế lửa giận, đi theo hiên Viên Dịch vào cửa ngầm.
Hiên Viên Dịch còn không sợ, nàng sợ cái gì.
Nàng thật muốn nhìn rốt cuộc là cái gì, làm cho bọn họ phải giết nàng? Rốt cuộc nàng sẽ biết cái gì?
Một cầu thang sâu thẳm bày ra, ven đường ánh sáng dạ minh châu nhu hòa, đem mọi thứ hiện ra rõ ràng.
Một mật thất nhỏ mà tinh vi.
Không có trưng bày gì đó phiền toái, cũng không có y phục đẹp đẽ cùng bảo bối, lại càng không có linh đan diệu dược, kim sa bột bạc, rất đơn giản, thậm chí rất đơn sơ.
Tiến vào mật thất, Lưu Nguyệt cũng không chú ý tới mấy đồ vật khác, ánh mắt đã bị một bức họa trong mật thất tối đen hấp dẫn.
Đôi mắt đẹp có hồn, đầy ý cười, mĩ nhân khuynh quốc khunh thành đang nửa nằm nửa ngồi dưới gốc cây tùng, một cây cầu nhỏ nước chảy qua, non núi vây quang, tuyệt thế vô song.
Nhíu mày, không cần xem lại dung nhan của chính mình, Lưu Nguyệt có thể xác định người trong bức tranh này giống hệt nàng.
Bức tranh này.....
← Ch. 076 | Ch. 078 → |