Truyện:Vương Phi 13 Tuổi - Chương 069

Vương Phi 13 Tuổi
Trọn bộ 220 chương
Chương 069
Không thể buông tha
0.00
(0 votes)


Chương (1-220)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Bàn tay to lớn đang túm lấy tay nàng nhất thời căng thẳng. Hiên Viên Triệt cũng phát hiện.

Không tiếng động lắc đầu, Hiên Viên Triệt không biết gì về rừng mưa này, vậy mà cũng dám nhảy.

Cũng nắm lại bàn tay của Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt nhanh chóng vẽ vào lòng bàn tay của Hiên Viên Triệt vài chữ, tay kia giơ chủy thủ lên, xoay người một cái liền hướng tới vật đang tiến về phía họ.

Nước tối đen như mực, phóng đến.

"Bùm." Bọt nước văng khắp nơi, một quái vật đầu lớn uốn éo nhô lên khỏi mặt nước, mở cái miệng to đầy máu, lộ ra hàm răng sắc nhọn trắng nhởn, mạnh mẽ cắn về phía Lưu Nguyệt.

Thân ảnh màu đen ở mặt nước chợt nhảy lên, đàn ong vàng đông nghìn nghịt nhất thời oanh một tiếng, bay tán loạn, hình như là biết người này rất lợi hại.

Cá sấu - một trong những thế lực tấn công mạnh mẽ nhất trong rừng mưa nhiệt đới.

Vừa nghĩ vậy, trong mắt Lưu Nguyệt chợt hiện lên tia cười lạnh, thân hình co rút lại, chìm xuống dưới con cá sấu, chủy thủ trong tay đâm thẳng vào phần dưới cổ.

Một nhát đâm vào, cổ tay hơi vặn lại, máu tươi chảy ra trong nháy mắt, ngập tràn. Đây chính là một trong những điểm yếu của cá sấu.

Từ nhiều năm trước nàng đã biết điều này.

Chủy thủ cắm vào cổ, Lưu Nguyệt cũng không thèm nhìn lại con cá sấu đang chờ chết, nhẹ nhàng vỗ lên mặt nước, xoay người chống lại một con khác đang đi tới.

Mà ở phía sau nàng, cùng lúc đó, chỉ nghe phịch một tiếng, một con cá sấu ở phía sau Hiên Viên Triệt bị đá một cước trúng bụng, rời khỏi mặt nước, bay giữa không trung.

Bầy ong vàng hãy còn ở trên bầu trời, trong nháy mắt, biến mất không còn bóng dáng.

Cũng không biết tại sao ong vàng lại sợ cá sấu, theo đạo lí vốn là hai loại hoàn toàn khác nhau, không ai uy hiếp được ai.

Chủy thủ quét qua mặt nước, con cá sấu bên cạnh Lưu Nguyệt nhanh như chớp mở miệng. Cái miệng khổng lồ cắn xuống cơ hồ nặng ngàn cân, lại bị Lưu Nguyệt toàn bộ chém nát.

Thần binh lợi khí, đây chính là do Lưu Nguyệt cố ý chế tạo ra.

*****

Bàn tay chống đỡ trên lưng con cá sấu cuồng lọan, Lưu Nguyệt xoay người một cái liền rời khỏi mặt nước.

Ánh mắt đảo qua, sóng nước chuyển động dữ dội, vô số cá sấu hướng tới bên này, cơ hồ che kín toàn bộ con sông.

Khôi giáp màu đen, giữa ánh sáng nhàn nhạt, vô cùng âm trầm.

"Chết tiệt, đây là cái thứ gì?" Phía sau vang lên một tiếng đập nước, cả người Hiên Viên Triệt đầy bọt nước xông ra.

"Mẹ nó." Cùng khắc, Mộ Dung Vô Địch, Thu Ngân, Ngạn Hổ nhất tề nhô đầu ra khỏi mặt nước, kiếm trong tay bay loạn, trên người có vô số dấu vết cắn xé.

Vẻ mặt của mọi người đều là sợ hãi. Hung mãnh như vậy, rốt cuộc là cái gì? Tại sao đến giờ còn chưa có thấy qua?

Mồm to đầy máu, cắn loạn trong không trung.

Cá sấu từ bốn phương tám hướng đi tới, ánh mắt đỏ rực nhìn thẳng vào con mồi.

Chủy thủ vung lên, Lưu Nguyệt đâm vào bộ da của cá sấu, giống như chém vào đậu hũ, chỉ thấy chủy thủ khẽ động, máu đỏ nhanh chóng từ bên người Lưu Nguyệt chảy ào ạt.

Hai tay nắm lại, Hiên Viên Triệt chế trụ một cái miệng rộng ngoác đầy máu đang cắn tới, hai bàn tay để trên để dưới, kéo mạnh hết sức.

Chỉ trong nháy mắt, bọt nước bắn tung tóe, con cá sấu kia bị Hiên Viên Triệt xé đôi thành hai nửa.

Không đợi hắn ném thi thể trong tay đi, hai bên trái phải lại có hai con đi đến, hàm răng trắng nhởn dày đặc cắn về phía Hiên Viên Triệt.

Hiên Viên Triệt nhướng mày, tay sờ sờ bên hông, nhuyễn kiếm bay lên không, một kiếm đánh vào con đang đánh úp lại bên phải, đồng thời tay trái phóng ra một chưởng mang theo bảy phần công lực bay thẳng về con bên trái.

Chỉ nghe phịch một tiếng, cả hai con cá sấu đều bị dội mạnh về phía sau, nện mạnh trên mặt nước.

Mà ngay khi hắn vừa đánh xong hai con đó, một con ẩn mình trong mặt nước xông đến bên chân Hiên Viên Triệt, nhanh như chớp há mồm cắn một cái.

Hiên Viên Triệt cảm nhận được di chuyển trong nước, nhất thời thầm kêu một tiếng không ổn.

Còn chưa kịp phản ứng, con cá sấu ẩn núp kia đột nhiên bị co rút, chìm vào trong nước.

*****

Mà ngay tại nơi cá sấu chìm xuống, Lưu Nguyệt từ đáy nước hiện lên.

"Cẩn thận một chút." Đưa lưng về phía Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt trầm giọng quát.

Vừa nói xong, không đợi Hiên Viên Triệt kịp phản ứng, chủy thủ trong tay Lưu Nguyệt vung lên, bay về phía Thu Ngân đang chiến đấu kịch liệt ở phía sau nàng.

Cùng lúc, bên trái Thu Ngân có một con cá sấu cơ hồ lớn đến ba trượng, từ trong nước chui ra, đang định cắn vào ngực Thu Ngân.

Chủy thủ nhảy lên không, một cái đâm vào thật mạnh, cá sấu mới ngẩng đầu, chủy thủ Lưu Nguyệt đã nhằm ngay vào nó.

"Phu nhân." Một kiếm chém vào con cá sấu đang cắn vào tay mình, Thu Ngân cực kì vội vã quay đầu kêu lên với Lưu Nguyệt.

Trong mắt một mảnh cảm kích.

Lưu Nguyệt thấy cánh tay Thu Ngân bị thương, máu tuôn ra, không khỏi chau mày, nói nhanh: "Nhảy lên bờ, nhanh lên."

Không được để cá sấu ngửi thấy mùi máu, nếu ngửi thấy, muốn thoát khỏi bọn nó càng khó khăn hơn.

Con sông này không lớn, dựa vào khinh công của bọn họ để phóng qua, hẳn là không có vấn đề, nếu không, đợi đến lúc cá sấu đến nhiều, muốn thoát thân không hề đơn giản.

Vừa nói xong, Lưu Nguyệt xoay người một cái chìm vào trong nước, nhanh chóng đến bên Hiên Viên Triệt, hai chân ôm lấy thắt lưng của hắn, Lưu Nguyệt cúi đầu xuống, lạnh lùng nói: "Nhảy."

Một bên chủy thủ bay loạn, liên tục đánh về phía mấy con cá sấu đang đi tới.

Hiên Viên Triệt nghe vậy, tay trái níu lấy kiếm đang cắm vào con cá sấu bên cạnh, mượn lực nhảy ra khỏi mặt nước, chân nhún nhẹ trên người mấy con cá sấu, thả người nhảy lên bờ.

Lưu Nguyệt cúi đầu, hai chân ôm chặt lấy thắt lưng của Hiên Viên Triệt, chủy thủ trong tay chớp lên, bay thẳng đến mấy con ở dưới chân Hiên Viên Triệt.

Hiên Viên Triệt thấy vậy, một tia buồn phiền cũng không có, khinh công bay đi.

Vài cú khinh công, Hiên Viên Triệt đã từ giữa sông trống vắng nhảy vào bờ.

Thời gian ngắn ngủi như vậy, bọn họ cư nhiên trả lại dòng sông chảy xiết như ban đầu, đi về phía trung tâm hạ nguồn.

Phi thân một cái rơi xuống đất, Lưu Nguyệt lộn ngược ra sau liền nhảy xuống.

*****

Mà Hiên Viên Triệt lại căn bản không dừng lại, lợi kiếm trong tay hung hăng xẹt qua đại thụ trước mắt, chỉ thấy kiếm quang chớp động, cây đã bị chém thành nhiều mảnh.

Một chiêu chém tới, Hiên Viên Triệt cũng không thèm nhìn, tay kia bắt lấy khối gỗ bay trong không trung ném vào bờ sông phía sau.

"Bám lấy." Lãnh khốc hét lớn, tuyệt đối là mệnh lệnh.

Khối gỗ bay trong không trung, khó khăn lắm mới dừng ngay dưới chân ba người Thu Ngân, Ngạn Hổ, Mộ Dung Vô Địch. Không hề sai lệch.

Ngay khi Hiên Viên Triệt ném mạnh khối gỗ tới, ba người nhanh chóng nhún chân, khinh công lên bờ.

Lúc mỗi người thả người xuống, Hiên Viên Triệt lại ném một khốc gỗ đến, ngay dưới chân ba người, nổi lềnh bềnh trên mặt sông.

Cá sấu phía dưới chỉ có thể lực bất tòng tâm, căn bản không thể đụng chạm đến.

Nhóm Thu Ngân võ công cao bao nhiêu, có thể thoát ra khỏi sự công kích hung mãnh của cá sấu hay không, không ai hiểu rõ hơn Hiên Viên Triệt.

Hắn vẫn là cùng Lưu Nguyệt vừa lên bờ giúp đỡ một chút, ba người bọn họ căn bản không cần giúp đỡ.

Khinh công, một lát sau ba người Mộ Dung Vô Địch lên đến bờ.

"Ông trời của ta." Từng bước lên bờ, không kịp nghỉ một chút, Ngạn Hổ quay đầu nhìn thoáng qua con sông phía sau, nhất thời kinh hãi mở miệng lớn thật lớn.

Nhóm cá sấu xa xa lúc nhúc đang cuồng tiến tới đây, toàn bộ mặt sông lúc này, đông nghìn nghịt màu gỉ sét gớm ghiếc.

Nếu bọn họ chậm thêm chút nữa, chỉ sợ bây giờ không chỉ đối mặt với mấy con cá sấu như vậy.

Mà chỗ bọn họ vừa đứng, nước sông lúc này quay cuồng, vô số cá sấu đang truy đuổi đồng bạn bị thương.

Răng nanh sắc nhọn kia, trắng nhởn dày đặc, hung mãnh tranh giành thân thể của đồng bạn bị thương, chiến đấu kịch liệt.

Huyết sắc vẩy ra khắp nơi, hỗn hợp máu trong nước rất nhanh tràn lan khắp nơi.

Mùi máu tươi nồng đậm, tràn ngập không gian.

Xa xa, ngày càng nhiều cá sấu đi tới, chiến đoàn không ngừng mở rộng, không ngừng tăng lên.

Khóe mắt rút rút gân, Mộ Dung Vô Địch sờ soạng mặt. Lớn tuổi như vậy, tới bây giờ còn chưa gặp qua quái thú như vậy, thiết huyết vô tình như thế.

*****

"Đi, chúng nó sắp lên bờ." Lưu Nguyệt đứng trên bãi cỏ, nhìn lướt qua mặt nước quay cuồng, nâng bước chạy tới sườn núi cao cao phía sau.

Cá sấu chính là động vật lưỡng cư, tuy rằng cá sấu lên bờ, tính công kích không bằng, vẫn có thể ứng phó, nhưng giữa rừng núi nguy hiểm như thế này, có thể giữ được bao nhiêu sức lực thì giữ.

Không cần Lưu Nguyệt nhiều lời, Hiên Viên Triệt đã thấy cá sấu đang bò lên bờ, nhất thời không nói hai lời, chạy tới sườn núi phía sau theo Lưu Nguyệt.

Sườn núi cao cao, cũng chỉ là một sườn núi nhỏ, nhưng tầm nhìn rộng, có thể bao quát mọi cảnh vật chung quanh.

Đứng trên sườn núi, Lưu Nguyệt đón gió, quét mắt nhìn bốn phía, không có nguy hiểm, chỗ này không tồi.

Lập tức quay đầu lại lôi kéo Hiên Viên Triệt, tỉ mỉ xem xét, hiện tại mới có chút thời gian, không biết đám ong vàng vừa rồi có làm hắn bị thương hay không?

"Không có việc gì." Hiên Viên Triệt thấy vậy, vừa vuốt tóc Lưu Nguyệt, vừa cười nói.

Ong vàng nhanh, hắn cũng không chậm, tuy rằng rơi trúng vào một sông cá sấu, nhưng không có bị ong vàng làm hại.

Lưu Nguyệt nhìn nhìn Hiên Viên Triệt, quả thật không có bị thương, lập tức gật đầu nói: "Chàng nghỉ ngơi một chút đi." Vừa nói vừa xoay người, đứng thẳng.

Quan sát hết chung quanh, nguy cơ phía trước phải phản ứng mau lệ chính xác, đây mới là chân lí của cuộc sống sinh tồn trong rừng cây.

Hiên Viên Triệt ôm lấy Lưu Nguyệt, đột nhiên cười nói: "Cùng ngồi đi."

Lưu Nguyệt nhận thấy ý cười trong lời nói của Hiên Viên Triệt, không khỏi hơi quay đầu. Có cái gì buồn cười?

Ánh mắt đảo qua, phía sau Hiên Viên Triệt đã có ba người đang đứng đó.

Chỉ thấy Mộ Dung Vô Địch cùng Thu Ngân mặt coi như không chút thay đổi, nhưng Ngạn Hổ vẻ mặt tội nghiệp nhìn nàng, mệt đến thở hổn hển, lại không dám ngồi xuống.

Trên mặt ba người đều bị ong vàng đốt đến sưng vù, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà rất khó coi, đôi mắt trông mong nhìn nàng, nhìn như thế nào cũng có cảm giác đáng thương.

Lưu Nguyệt thấy thì hiểu rõ, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu (cười mà như không), kéo Hiên Viên Triệt nói: "Hảo." Xong liền ngồi xuống.

*****

Đối diện, Ngạn Hổ, Thu Ngân, Mộ Dung Vô Địch thấy vậy, lập tức cùng nhau ngồi xuống.

Lưu Nguyệt đều đã ngồi rồi, xem ra nơi này không có nguy hiểm.

Lưu Nguyệt thấy ba người động tác nhất trí, hơi nhếch khóe miệng.

Hiên Viên Triệt thấy vậy, vừa cười vừa nâng tóc Lưu Nguyệt lên, nói: "Thuộc hạ của ta đều nghe lời nàng hết rồi." (?)

Tiếng giả bộ tức giận, nhưng ý cười tràn đầy trong mắt lại cho thấy rõ hắn tuyệt đối không để ý.

Lưu Nguyệt thoải mái tựa vào người Hiên Viên Triệt, nghe vậy liền quay lại cho Hiên Viên Triệt một khuôn mặt tươi cười.

"Ta thật sự rất vui." Lưu Nguyệt ngồi trong lòng hắn, Hiên Viên Triệt đè thấp âm thanh nói bên tai nàng.

Lưu Nguyệt của hắn cứu Thu Ngân, một màn này, hắn thấy rõ.

Lưu Nguyệt đã thay đổi, bắt đầu coi trọng người bên cạnh hắn. Điểm này, hắn thật vui vẻ.

Cọ cọ vào cổ Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt hơi nheo nheo mắt, nhìn giống hệt một con mèo.

Mộ Dung Vô Địch bên cạnh nhìn Lưu Nguyệt ngồi trong lòng Hiên Viên Triệt, thở dài một tiếng. Hắn cư nhiên còn không bằng cả cháu gái mình, thật bi thảm.

Nhưng mà, cháu gái hắn tại sao lại lợi hại vô hạn như vậy? Chẳng lẽ là kế thừa huyết thống tốt đẹp kia?

Càng nghĩ càng rối, quên đi, dù sao cũng là người của Mộ Dung gia, lợi hại như thế nào cũng là Mộ Dung gia của hắn, không quan hệ, càng lợi hại càng tốt.

"Lương thực không thể ăn được nữa." Ngay lúc Mộ Dung Vô Địch đang đắc ý, Ngạn Hổ nhanh chóng kiểm tra hành lí của bọn họ, trầm giọng nói.

Toàn bộ rơi vào nước, còn mất hơn phân nửa, không thể ăn.

"Vô phương, trong rừng núi cũng không đói chết người." Mộ Dung Vô Địch tiếp một câu.

Thu Ngân bên cạnh băng bó vết thương không hề nói câu nào, chỉ ngẩng đầu nhìn Lưu Nguyệt đang tựa vào bên cạnh Hiên Viên Triệt.

Hiên Viên Triệt thấy vậy vừa muốn cười vừa muốn sầu, đi theo hắn nhiều năm như vậy, lên núi đao, xuống biển lửa, thuộc hạ vô cùng tự tin như vậy, tại sao ở trong này lại sợ đến mức lông tơ dựng đứng, thật sự rất giận.

Đang định nói ra lời trách móc nặng nề, Lưu Nguyệt trong lòng đột nhiên cầm lấy chủy thủ đào ra một củ nhỏ, ném cho Mộ Dung Vô Địch

*****

Củ béo tốt mập mạp, thoạt nhìn khá giống nhân sâm, nhưng mà không có to như vậy.

Mộ Dung Vô Địch cầm lấy củ Lưu Nguyệt ném tới, tinh tế nhìn. Không biết, bất quá trắng nõn cùng với mùi thơm ngát, dựa vào kinh nghiệm tác chiến, dã ngoại ở vùng hoang vu nhiều năm của hắn, hẳn là không có độc, thoạt nhìn không tồi.

Lập tức lau hai bên, nói: "Ta thử xem." Xong liền đưa lên miệng.

"Muốn chết thì ăn." Còn chưa cắn được một ngụm, Lưu Nguyệt tựa vào bên người Hiên Viên Triệt lạnh lùng nói một câu, nhất thời làm cho Mộ Dung Vô Địch ngốc lăng.

Ngạn Hổ nghe vậy lập tức quay đầu nhìn Mộ Dung Vô Địch, tay chìa ra.

Mộ Dung Vô Địch ho khan một tiếng, ném cái củ trong tay cho Ngạn Hổ.

Ngạn Hổ lấy từ trên người ra một bình nhỏ, dùng ngân châm lấy ra một chút bạch phiến, đâm vào củ nhỏ, đây là bọn họ cố ý cầm theo thuốc thử độc.

Nháy mắt, chỉ thấy bạch phiến đổi màu, màu đen trong tích tắc hiện lên.

Mộ Dung Vô Địch, Thu Ngân, Ngạn Hổ thấy vậy, mặt mày đen lại.

"Giỏi quá." (Su: vợ hát chồng khen hay) Hiên Viên Triệt quay đầu, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc, nắm chặt tay Lưu Nguyệt, bật một ngón tay cái lên với nàng (*Tiểu Su tưởng tượng ~ing* sao thấy buồn cười quá)

"Đây là kiến thức để bảo tồn mạng sống." Lưu Nguyệt ném một câu, nhìn qua ánh mắt sùng bái của ba người Thu Ngân, mặt mày lạnh nhạt.

Hiện tại cứ thận trọng là tốt nhất, năm đó không biết bỏ bao tâm huyết, thiếu chút nữa mất mạng, mới có được ngày hôm nay.

Nguy hiểm trong đó, không phải ai cũng biết.

Nhìn chăm chú, trong ba đôi mắt kia chỉ có vô cùng sùng bái.

Ánh mắt như vậy, Lưu Nguyệt không nhìn nữa.

"Ta đi kiếm đồ ăn cho các ngươi." Đứng lên, Lưu Nguyệt mở miệng nói.

"Ta đi cùng." Vừa nói xong, Hiên Viên Triệt cũng đứng lên theo. Nơi nguy hiểm như vậy, để một mình Lưu Nguyệt đi, dù nàng có lợi hại bao nhiêu, hắn vẫn không yên tâm.

"Thần cũng đi."

"Thần cũng đi."

"Cùng đi."

Hai người vừa mới đứng lên, Thu Ngân, Ngạn Hổ, Mộ Dung Vô Địch đồng thời cất tiếng, ánh mắt rất kiên định, trong đôi mắt sùng bài còn tràn đầy tinh thần học hỏi.

Không ai trời sinh đều biết hết, không biết, có thể học.

*****

Lưu Nguyệt nhìn thoáng qua ba người đang đứng dậy theo, trong thần sắc lạnh nhạt mang theo chút khen ngợi. Trẻ nhỏ dễ dạy.

"Vậy...."

"Cái gì vậy?" Lời vừa mới nói ra, Hiên Viên Triệt phía sau đột nhiên nhướng đầu lên, nhíu mày nhìn xa xa nói.

Lưu Nguyệt nghe vậy lập tức quay đầu, nhìn theo tầm mắt của Hiên Viên Triệt.

Xa xa, trên một mảnh rừng cỏ xanh tươi, loáng thoáng có mấy điểm nhỏ di động.

Cách quá xa, nhìn không rõ.

"Hình như là người." Mộ Dung Vô Địch trầm ngâm trong nháy mắt.

Điểm nhỏ phi nhanh đến đây, lớn nhỏ đủ cả, nhưng mà đằng sau, còn có mấy chấm nhỏ cỡ đầu ngón tay, di chuyển tương đối mau.

"Là người." Lưu Nguyệt lúc này đã thấy rõ ràng, nói ra suy nghĩ, quay đầu Hiên Viên Triệt một cái.

Nơi nguy hiểm như thế này, ngoài bọn họ ra còn có người khác, khó mà nghĩ đến nổi.

Nhíu nhíu mày, Hiên Viên Triệt nhìn xa xa, nơi này đã là sâu trong rừng rậm, xem ra những người kia võ công tuyệt đối không kém, nếu không cũng không đến được nơi này.

"Tốc độ thực nhanh." Thu Ngân bình tĩnh nhìn về xa xa, trầm giọng nói.

Một khắc trước vẫn chỉ lớn cỡ đầu ngón tay, sau một khắc thân ảnh đã to bằng ngón tay cái, những người này tốc độ rất nhanh.

"Một, hai, ba... sáu người." Ngạn Hổ nhìn nhìn, nói.

"Làm sao tốc độ có thể nhanh được như vậy?" Mộ Dung Vô Địch tay cầm trường kiếm. Tốc độ nhanh như vậy tung hoành trong này, người kia võ công cũng sâu không lường được, phải cẩn thận.

Cẩn thận nhìn phía trước, Lưu Nguyệt đột nhiên nhíu nhíu mày.

"Không đúng, bọn họ đang lẩn trốn."

"Không phải nhanh, có cái gì đó đang đuổi bọn họ."

Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt đồng thời nói ra, vừa nói xong, hai người lại cùng nhìn nhau.

"Không thấy có cái gì cả." Ngạn Hổ rướn cao cổ.

Phía sau sáu người kia, cái gì cũng không có, không thấy báo, hổ, sư tử, chó săn, phía trên cũng không có thực nhân hoa, không có nhện độc, xà độc. Vậy cái gì đuổi bọn họ? (kinh nghiệm gớm)

Năm người nhất thời trần mặc, mở to mắt nhìn chăm chú.

*****

Càng ngày càng gần, sáu người kia đi như bay, tốc độ giống như truy phong trục nguyệt, khoảng cách gần đã có thể nhìn thấy người.

Đi đầu là một bóng trắng phiêu phiêu, phi như bay đến.

"Độc Cô Dạ." Tập trung nhìn vào người ở phía trước, trên mặt Hiên Viên Triệt chợt lóe tia kinh ngạc, hai mắt trầm xuống.

"Tại sao lại là bọn họ?" Mộ Dung Vô Địch kinh ngạc trợn mắt.

Lưu Nguyệt khoanh hai tay trước ngực, trên mặt chợt lóe qua chút lãnh trầm. Ngạo Vân thái tử không ở yên ở Ngạo Vân, chạy tới rừng rậm này làm gì?

Chẳng lẽ ngày đó ở Hậu Kim, hắn nói đi đến võ lâm đại hội chẳng qua là thuận đường, mục đích thật sự chính là nơi này?

Nơi này có cái gì đáng giá để khiến hắn từ ngàn dặm xa xôi, từ phía bắc chạy đến phía nam, xuyên qua toàn bộ đại lục?

Hai mặt nhìn nhau, mọi người đồng loạt nhíu nhíu mày.

"Đi, đừng để bọn họ thấy." Mộ Dung Vô Địch quyết định thật nhanh, trầm giọng nói.

Rõ ràng bọn Độc Cô Dạ đang lẩn trốn, vừa đúng lúc, bọn họ cũng không theo tranh giành hồn thủy cùng mấy người đó. Hắn bỏ trốn là việc của hắn, bọn họ tìm đồ của bọn họ, không can thiệp chuyện của nhau.

Ngạo Vân quốc thái tử chết ở chỗ này, đó là tốt nhất.

"Từ từ." Hai tay khoanh trước ngực, Lưu Nguyệt nhìn về phía trước, thản nhiên nói.

"Hắn sắp thấy rồi." Hiên Viên Triệt nhìn Độc Cô Dạ vốn định chuyển sang hướng khác, đột nhiên quay lại chạy về phía bọn họ, lạnh lùng tiếp lời.

Không cần nói gì thêm, bọn họ tại nơi cao nhất, đã bị Độc Cô Dạ nhìn thấy.

Thả người mà đi, nhanh như chớp.

Chỉ thấy Độc Cô Dạ một thân áo trắng, trong tay ôm một nữ tử, phi nhanh lại đây, thần sắc vẫn lạnh thanh như trước, lạnh như băng, không hề có chút biến đổi.

Nhưng mày nhíu chặt lại, trên mặt hiện lên chút tiều tụy.

Mà phía sau hắn là mấy đại thị vệ, vẻ mặt sớm đã xanh mét, thực khó coi.

"Khinh Thủy, Vô Nhai, Lưu Trình, Lí Mộ." Thu Ngân rất nhanh điểm qua tứ đại thị vệ đi theo sau Độc Cô Dạ.

Tất cả đều là cao thủ số một của Ngạo Vân quốc, là Đại thống lĩnh chấp chưởng bốn mươi vạn binh lực của Ngạo Vân quốc, cư nhiên đều xuất hiện ở đây.

*****

"Rốt cuộc là cái gì đuổi bọn họ?" Ngạn Hổ đưa tay che trán nhìn phía sau đám người Độc Cô Dạ.

Mấy người này toàn bộ đều là cao thủ trong cao thủ, cư nhiên chạy trốn chật vật như thế, sắc mặt khó coi như vậy. Phía sau bọn họ rốt cuộc có cái gì?

Từ khi thấy đoàn người Độc Cô Dạ, Lưu Nguyệt liền chú ý phía sau bọn họ. một người ung dung như Độc Cô Dạ, chỉ một chút nguy hiểm sẽ không khiến hắn chạy như điên như vậy.

Mắt chăm chú nhìn vào phía sau đám người Độc Cô Dạ.

Một mảnh màu xanh, màu xanh ấy nối liền với màu trời, xa xa xuất hiện một chút màu đen.

Thực mờ, cũng rất xa, không thể nhìn rõ.

Màu đen? Lưu Nguyệt nhíu nhíu mày, đột nhiên túm lấy Hiên Viên Triệt bên cạnh, xoay người một cái liền đứng bên trên vai Hiên Viên Triệt, nhìn ra xa.

"Là cái gì?" Hiên Viên Triệt đỡ chân Lưu Nguyệt.

Có thể khiến cho Độc Cô Dạ chật vật như vậy, nhất định không phải thứ bình thường.

Màu đen, màu đen cuồn cuộn ở chân trời, tốc độ di chuyển không hề nhanh, cũng không hề bành trướng to hơn.

Nhưng mà giữa một mảnh xanh lam cùng xanh tươi của cỏ cây, xuất hiện một dải màu đen chia cắt tất cả.

Màu đen, chậm rãi hướng về đây.

Nghiền nát thanh bích, phá hủy thâm lam, chỉ có màu đen không ngừng tiến lên.

Nơi đi qua, không còn một ngọn cỏ.

Lưu Nguyệt nhíu chặt mày, màu đen đó...

Rồi đột nhiên rùng mình một cái, là chúng nó, là chúng nó. Chết tiệt, Độc Cô Dạ cư nhiên dẫn nhóm tổ tông này lại đây. Khỉ thật!

Lưu Nguyệt nháy mắt sắc mặt xanh mét, điên cuồng hét lên: "Vương bát đản." Xoay người một cái liền nhảy từ trên người Hiên Viên Triệt xuống.

"Đi mau." Túm lấy Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt phân biệt phương hướng, chạy vội vàng.

Lưu Nguyệt vốn luôn nghiêm túc không hề có một tia sợ hãi, đột nhiên sắc mặt đại biến, nhất thời làm cho Hiên Viên Triệt cảm thấy không tốt.

Xoay người một cái liền đuổi kịp, một bên trầm giọng hỏi: "Đó là cái gì?"

Cư nhiên có thể khiến Lưu Nguyệt biến sắc, thứ đó nhất định rất nguy hiểm.

*****

"Ăn thịt người." Lưu Nguyệt phun ra hai chữ, mạnh mẽ lao về phía trước.

Phía sau, Mộ Dung Vô Địch thấy vậy, không nói hai lời, xoay người chạy theo Lưu Nguyệt.

Mặc dù trước khi Độc Cô Dạ xông đến liền quay đầu chạy có vẻ rất mất mặt, nhưng Lưu Nguyệt đã biến sắc, mặt mũi cũng chẳng còn quan trọng gì nữa.

"Ăn thịt người?" Hiên Viên Triệt nhăn mày, vừa chạy vừa quay đầu nhìn phía sau.

Một mảnh lớn đông nghìn nghịt, nhìn từ xa căn bản không thấy điểm cuối, chỉ là một mảnh màu đen, liên miên phập phồng, giống như con sóng dữ nhấn chìm cả quả núi cao.

Một tảng lớn như vậy ăn thịt người?

Không muốn làm rõ đó là cái gì, nhưng mà, lớn đến như vậy, cũng đủ làm cho bất kì ai biến sắc.

Độc Cô Dạ vốn đang vọt tới chỗ Hiên Viên Triệt - đang ở trên cao, mắt lạnh nhìn bọn họ lang thang chạy trốn, đột nhiên quay đầu bỏ chạy, mày khẽ nhíu.

Hắn cũng nhìn thấy rõ, nữ nhân bên người Hiên Viên Triệt kia đột nhiên biến sắc rồi cuồng nộ, hắn nhìn rõ hết thảy, cũng nghe hết thảy.

Dung nhan đó, hết thảy đã không cần nhiều lời. Cái gì mà Tuyết Thánh quốc Hách Thượng Vân Triệu động thủ giết Hậu Kim quốc chủ, người trước mắt căn bản là Mộ Dung Lưu Nguyệt, hay phải nói là thiên hạ đệ nhất cao thủ Lưu Nguyệt. Dung mạo kia lừa được người khác, cũng không thể lừa được hắn.

Người làm cho Tuyết Thánh quốc và Hậu Kim quốc như nước với lửa, người mà hắn đã buông tha cho một lần, hóa ra thật là nàng - người hắn luôn tưởng niệm trong lòng.

Hiên Viên Triệt, Mộ Dung Lưu Nguyệt, yên lặng ba năm, cư nhiên gặp lại ở trong này.

Mày khẽ nhúc nhích, Độc Cô Dạ đột nhiên nhảy dựng lên, hăng hái phi chỗ Hiên Viên Triệt.

"Đi lên, ta cõng nàng." Cầm lấy tay Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt định đem Lưu Nguyệt đặt lên trên người, tốc độ của hắn dù sao cũng nhanh hơn Lưu Nguyệt.

"Không cần, tiết kiệm sức lực, cái thứ này không thể thoát khỏi trong chốc lát được." Lưu Nguyệt nghiến răng nghiến lợi quay đầu, nhìn Độc Cô Dạ đang đuổi theo phía sau.

Tên vương bát đản này đáng chém ngàn đao.

"Chúng ta đã bị nó đuổi theo 10 ngày." Lạnh lùng ngắt lời, Độc Cô Dạ đuổi theo mấy người vẻ mặt lạnh như băng.

"Đó là cái gì vậy?" Mộ Dung Vô Địch nghe vậy, vẻ mặt vặn vẹo.

*****

Người có bản lĩnh như Độc Cô Dạ, cư nhiên bị đuổi theo 10 ngày cũng không thoát khỏi thứ ở phía sau. Đó rốt cuộc là cái gì?

"Không biết, nơi nó đi qua tất cả sinh mệnh hoàn toàn bị tiêu diệt." Lúc này, Độc Cô Dạ tuyệt không kiêng kị nói chuyện hắn bị đuổi theo 10 ngày, vất vả chật vật không kể xiết.

"Sư tử, mãng xà, ếch, độc trùng, chỉ cần còn sống, một cái cũng không buông tha, chỉ trong khoảng khắc chỉ còn lại một đống bạch cốt." Đứng đầu tứ đại thủ lĩnh đi theo sau - Khinh Thủy vừa kịch liệt thở dốc, vừa cắn răng nói.

Vừa nói xong, Mộ Dung Vô Địch, Thu Ngân, Ngạn Hổ nhất tề biến sắc.

Hiên Viên Triệt nghe vậy lại quay đầu thoáng nhìn xa xa.

Lúc này bọn họ đã lên càng cao, cúi đầu nhìn lại, phương xa toàn bộ đông nghìn nghịt môt mảnh, che phủ trời đất, giống như trong trời đất này chỉ còn lại một màu đen.

Hiên Viên Triệt nheo nheo mắt, thấy rõ ràng phía trước màu đen ấy, vô số mãnh thú chạy trối chết, nhưng màu đen kia rất nhanh bao trùm lấy chúng nó, ngay tức khắc, cũng chỉ còn lại một đống xương trắng.

Chính xác là ngay lập tức, chỉ trong nháy mắt.

Hiên Viên Triệt hoảng sợ, không còn nghe được câu nói gì, tận mắt nhìn thấy, quả thực làm cho người ta mao cốt tủng nhiên (sởn gai ốc).

"Con mẹ nó, rốt cuộc là cái gì?" Ngạn Hổ cũng nhìn thấy, toàn bộ sắc mặt đều đổi màu.

Lắc đầu, Độc Cô Dạ không trả lời. Bọn họ đều mệt mỏi rã rời, làm sao nhìn thấy rõ đó là cái gì nữa.

"Con kiến, thực nhân nghĩ (nghĩ: chắc là kiến), những nơi đi qua, diệt sạch mọi sinh mệnh." Lưu Nguyệt đi vọi vàng ở phía trước, từ trong kẽ răng nghiến ra mấy chữ.

"Con kiến?" Hiên Viên Triệt cất cao thanh âm, tất cả mọi người đều hiện lên vẻ kinh sợ, nhưng Độc Cô Dạ vẫn lạnh nhạt như thường.

"Truy tìm mùi, không chết không ngừng, chỉ cần gặp phải chúng nó, đuổi theo người vài tháng không là vấn đề, ai có thể không ngừng nghỉ chịu sức ép mấy tháng. Ngươi chết tiệt, trêu chọc ai, lại đi trêu chọc vào tổ tông này." Nói xong, Lưu Nguyệt bạo phát, quay đầu hung hăng trừng Độc Cô Dạ.

Đuổi theo mấy tháng? Không chết không ngừng? Một hàng hơn 10 người nhất tề quay đầu nhìn đám Thực nhân nghĩ che kín trời đất đang đi tới, sắc mặt vặn vẹo.

Crypto.com Exchange

Chương (1-220)