Truyện:Vương Phi 13 Tuổi - Chương 068

Vương Phi 13 Tuổi
Trọn bộ 220 chương
Chương 068
Quỷ bí cây cối
0.00
(0 votes)


Chương (1-220)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Xuôi theo dòng nước, thuyền nhỏ chở năm người đi vào Ngàn Năng Sơn.

Liên miên phập phồng, cây cối xanh tươi, những bụi cây thấp bé từ khi tiến vào rừng đã không còn thấy, càng đi sâu vào, chỉ toàn là những gốc cây to lớn che khuất cả bầu trời, nhìn không thấy ngọn đâu.

"Cây thật lớn." Ngạn Hổ ở đuôi thuyền, vừa chèo thuyền vừa nhìn cây cối hai bên sông, líu cả lưỡi.

"Rất được." Mộ Dung Vô Dịch ngồi ở giữa thuyền nhìn cảnh sắc xung quanh, bình phẩm một câu.

Ánh dương màu vàng rọi qua những tán lá, từng luồng sáng chiếu xuống, xuyên qua lá cây xanh biếc, ánh sáng tràn đầy màu sắc, sức sống trào dâng, loại sức sống mà ở nơi khác không thể nào có.

"Quả thật khó gặp." Hiên Viên Triệt gật đầu.

"Khó gặp còn rất nhiều, chỉ sợ mọi người không dám gặp." Hai tay khoanh trước ngực, Lưu Nguyệt đứng ở đầu thuyền, vẻ mặt không thoải mái giống như Hiên Viên Triệt, hàng mi nhíu lại.

Nhưng thấy nàng một thân trang bị bó sát người, cổ tay, cổ chân, đều lấy mảnh vải cột quần áo vào, không để lộ một khe hở nào, trên đùi bên hông đều cắm đầy chủy thủ sắc bén. Lúc này đang đứng ở đầu thuyền nhìn cảnh vật trước mắt, sắc mặt lạnh như băng.

Gần bờ sông, cây cối cao thấp mọc đầy, vô số dây leo quấn quanh những cây to lớn, lá rụng dày thành từng tầng trên mặt đất, một loại mùi hương hư thối lan tràn trong không gian, một mùi hương u ám. Rừng mưa này còn thâm u hơn so với cái nàng đã đi qua.

"Nguyệt, không cần phải..."

"Nói cho ta biết, rốt cuộc muốn tìm cái gì vậy?" Không có quay đầu lại, Lưu Nguyệt chặn ngang lời nói của Hiên Viên Triệt, nhíu mày trầm giọng nói.

Nàng phải biết mục tiêu của họ là gì mới có thể tính toán mức độ nguy hiểm khi đi vào rừng nhiệt đới, nàng không sợ nơi này, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ sầm sập xông vào.

Hiên Viên Triệt nhận ra sự lãnh trầm trong lời nói của Lưu Nguyệt, đứng dậy đi tới bên cạnh nàng, suy tư trong giây lát, nói: "Long Vương đan, nghe nói là nội đan ngàn năm của long xà, và mật của vương hậu Lả lướt ngư."

Long xà ngàn năm? Lả lướt ngư? Đó là cái thứ quỷ quái gì?

** Vâng, sau một hồi ngâm cứu, ta đã tìn ra Lả lướt ngư chính là cá cọp, hay còn gọi là cá Piranha. Xin giới thiệu chân dung hoa lệ của cậu chàng Ta đã cố gắng chọn tấm "đẹp" nhứt ùi đó **

*****

Lưu Nguyệt nhíu nhíu mày, trong đầu chợt lóe linh quang, hơi nhíu mi, nàng nàng liền hiểu được, Long xà ngàn năm, Lả lướt ngư là cái gì.

SHIT, cư nhiên mục tiêu chính là bá chủ của rừng nhiệt đới.

Khó trách nhiều năm như vậy lại không có bất kì ai lấy được hai vật này, cư nhiên là chúng nó, loài động vật sinh hoạt ngay trung tâm rừng mưa.

Hàm răng nghiến lại. Nhớ lại năm nàng một thân trang bị hiện đại chống lại hai đại bá chủ, còn gặp nhiều khó khăn, giờ cư nhiên lại đi đối phó với chúng.

Chậm rãi quay đầu, Lưu Nguyệt mặt không chút thay đổi nhìn Mộ Dung Vô Địch cùng Thu Ngân và Ngạn Hổ, trầm giọng nói: "Ta chỉ nói một lần, các ngươi ở lại đây, còn có thể toàn mệnh trở về, nếu không, đã đi là không còn đường quay lại."

Lạnh như băng mà vô cùng cứng rắn, không mang theo chút hơi thở của con người.

Vừa nói ra, Mộ Dung Vô Địch, Thu Ngân, Ngạn Hổ, sắc mặt đều thay đổi.

Nhưng, chỉ trong chốc lát, ba người đều nhìn về phía Lưu Nguyệt lắc đầu. Bọn họ biết nguy hiểm, nhưng bọn họ nhất định phải đi.

"Nguyệt." Hiên Viên Triệt lúc này hơi nhíu mày nhìn Lưu Nguyệt.

Từ khi đi vào rừng mưa, bao phủ quanh Lưu Nguyệt là không khí lạnh như băng.

Đó là một loại lãnh khốc đến tuyệt đối, một loại hắc ám sinh sôi trên người Lưu Nguyệt, cảm giác nói không nên lời, nhưng hắn chính là cảm giác thấy như vậy.

Giống như Ngạo Vân thái tử - Độc Cô Dạ tới chúc mừng đại thọ ngày ấy, cùng hắn đối đầu, Lưu Nguyệt nhúng tay, tiếng đàn tràn lan, cái loại sát khí tử vong ấy, tuy rằng hiện tại cảm giác hắc ám trên người không có nặng nề như tiếng đàn ngày ấy, nhưng nó vẫn chậm rãi lan tỏa, chậm rãi chui từ mặt đất lên, sinh sôi.

Không thích, rất không thích.

Lưu Nguyệt nghe tiếng, liếc mắt nhìn Hiên Viên Triệt một cái, không nói gì, chỉ quay đầu nhìn đám người Mộ Dung Vô Địch, trầm giọng nói: "Được, đến lúc đó cũng đừng trách ta thấy chết không cứu."

Dứt lời, quay ngoắt đi, nhảy lên bờ.

Hảo tâm khuyên nhủ đã nói rồi, muốn hay không, chính là do bọn họ quyết định.

*****

Phía trước, lá rụng đã làm tắc dòng nước, con sông đã không còn đường đi, chỉ có thể tiến sâu vào trong rừng mưa.

Hiên Viên Triệt nhíu nhíu mày, thấy vậy nhảy lên bờ theo, không mệnh lệnh cho Mộ Dung Vô Địch cùng Thu Ngân và Ngạn Hổ trở về, thuộc hạ của hắn, hắn hiểu rõ.

Thuyền nhỏ cột vào một cây cao lớn che khuất bầu trời, một hàng năm người đi sâu vào trong rừng mưa.

Tất cả đều một thân mặc quần áo nịt chặt, vũ khí và giáp trụ khắp người, mang theo một chút lương khô, tuyệt đối không ảnh hưởng đến tốc độ cùng sức mạnh.

Ánh mặt trời lóe ra, từng tầng tán lá che kín trên đầu.

Ngàn Năng Sơn, sát khí tứ phía.

Không ai nói chuyện, năm người chỉ cẩn thận nhìn chăm chú vào hoàn cảnh chung quanh.

Dưới chân là tầng lá hư thối, mùi lá cây phân hủy hòa quyện cùng mùi cây cối tươi mát, tràn ngập khắp nơi.

Không có báo, không có hổ, không có sói.

Những mãnh thú như vậy đều không thấy đâu.

Mặt đất không hề có những dấu chân đáng sợ, cũng không có dấu hiệu của động vật sinh sống, chúng nó không ở nơi này?

"Rừng cây kì lạ." Trầm mặc, Thu Ngân nhíu nhíu mày, trong lòng thả lỏng.

Nếu không có sự công kích mạnh mẽ của mãnh thú, vậy thì rừng cây này có gì phải sợ.

"Quả thật có chút kì quái." Mộ Dung Vô Địch cũng không nghĩ tới nơi này không có bất kì mãnh thú nào, rừng không có thú dữ thì còn gọi gì là rừng.

Nhưng mà, chính là rừng núi không có mãnh thú như vậy lại làm cho người ta chỉ có thể đến, không thể về. Nguy hiểm như vậy, càng không thể xem thường.

"Chú ý một chút." Phất tay, Hiên Viên Triệt theo sát phía sau Lưu Nguyệt, rất nhanh đi lên trước.

Cứng cỏi phục cứng cỏi, Lưu Nguyệt đi rất nhanh, xuyên qua từng tầng cây cối, tuyệt không chần chờ, đi vào nơi sâu nhất của rừng mưa.

Cũng không quay đầu lại, lạnh như băng, trên thân thể của nàng lại càng phát ra không khí nặng nề.

Cây cối mọc thành bụi.

Càng đi sâu vào trong, cây cao cây thấp càng phiền phức hỗn tạp, cả rừng cây chỉ độc hai màu xanh đen tung hoành, giống như thiên la địa võng.

*****

Những bông hoa nở rộ, năm cánh xoè ra, nổi bật giữa chốn hoang dã.

Mặt đất ngày càng ẩm ướt, mùi hư thối trong không khí ngày càng nặng.

"Đi đường phải cẩn thận, đi theo ta, đừng đi lung tung." Đứng yên trước rừng cây như thiên la địa võng, Lưu Nguyệt nhìn trước mặt mặt đất chất đầy lá khô, cây cối lại càng cao lớn, càng san sát nhau, trầm giọng nói với Hiên Viên Triệt.

Hiên Viên Triệt nghe vậy nhướng mày nhìn Lưu Nguyệt, nói: "Nguyệt, ta tại sao cảm thấy nàng đối với nơi này hiểu rất rõ?"

"Ta cũng thấy vậy." Mộ Dung Vô Địch ở một bên chêm vào một câu.

Vẫn tiến về phía trước không hề dừng lại, Lưu Nguyệt một tia chần chừ đều không có, cái loại cảm giác này, giống như nàng đi vào hậu viện nhà mình vậy, quen thuộc đến mức không thẻ quen thuộc hơn.

"Các ngươi không biết có thứ gọi là sách sao?" Không nói thêm gì, Lưu Nguyệt thản nhiên ném lại một câu.

Hiên Viên Triệt cùng Mộ Dung Vô Địch đồng thời xấu hỏ, nhưng mà, có sách nói về Ngàn Năng Sơn sao?

Bước chân không hề dừng lại, năm người bắt đầu bước về phía trước, nhưng mà lần này, Lưu Nguyệt đi rất chậm, không có đi nhanh như trước.

Hoa thơm cỏ lạ, màu sắc sặc sỡ.

Đỏ, vàng, xanh, trắng, lần lượt thay đổi, đẹp không sao tả xiết.

Nhướng mi, Mộ Dung Vô Địch đi theo sau Lưu Nguyệt đột nhiên vung lợi kiếm lên, một đóa hoa màu vàng lập tức bị chia thành hai nửa.

Ẩn nấp trong đóa hoa là một con phúc xà màu vàng cỡ cánh tay trẻ con mới sinh, bị một kiếm chém thành hai mảnh, đầu rắn đang hướng về phía Mộ Dung Vô Địch liền rơi ra.

Đầu rắn trên mặt đất, không ngờ trong răng nanh sắc nhọn còn chứa chất lỏng, ẩn ẩn bọt khí nổi lên.

Mộ Dung Vô Địch cũng không thèm nhìn tới đầu rắn rơi xuống, liền quay đầu nhìn đi chỗ khác.

Đi ở phía trước, Lưu Nguyệt nghe tiếng gió, nháy mắt nhướng mày, đầu cũng không quay về, tay liền vung ra phía sau, một ánh sáng sắc lạnh vọt mạnh về phía Mộ Dung Vô Địch.

Cực kì nhanh chóng.

Mộ Dung Vô Địch sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại, luồng sáng sắc lạnh kia đã ngay sát bên tai hắn, bắn vào trên mặt đất.

Hiên Viên Triệt, Mộ Dung Vô Địch, Thu Ngân và Ngạn Hổ đều đồng loạt nhìn lại.

** Và bây giờ, ta xin giới thiệu một chút hình của rừng mưa nhiệt đới và hình rắn độc nhiệt đới

Ta định tìm con rắn màu lục cho đẹp, nhưng mà chỉ thấy con nì thui. Chán ghê

*****

Chỉ thấy ám tiễn màu đen tinh xảo, cắm sâu vào mặt đất, xuyên thẳng vào dầu con rắn vừa rơi xuống đất đang hướng tới Mộ Dung Vô Địch.

"Đây là làm sao...." Con rắn này đã bị Mộ Dung Vô Địch giết, còn làm như vậy làm gì?

Còn chưa nói xong, tình huống trên mặt đất làm cho Thu Ngân á khẩu.

Chỉ thấy dầu rắn màu vàng bị cắm trên mặt đất, rút gân vặn vẹo vài cái, răng to sắc nhọn cắn một cái, độc rắn từ bên miệng chảy ra nhanh chóng, thấm vào mặt đất.

Mộ Dung Vô Địch thấy vậy hơi kinh hãi, nếu Lưu Nguyệt không ra tay, cái đầu rắn bị chém đứt này có thể cắn vào hắn.

Trong lòng còn chưa cảm thán xong, mặt đất đột nhiên biến hóa, làm cho Mộ Dung Vô Địch cả kinh.

Chỉ thấy xung quanh đầu rắn, hoa thơm cỏ tươi lập tức héo rũ, rất nhanh, biến thành một mảnh đen tối.

Chỉ trong khoảng khắc, hoang tàn.

"Thật là độc lợi hại." Ngạn Hổ nhíu nhíu mày, bọn họ còn chưa thấy qua độc rắn lợi hại như vậy.

Nếu bị cắn trúng một cái, hậu quả không cần nói. Ngạn Hổ nhìn Mộ Dung Vô Địch, rùng mình một cái.

Mộ Dung Vô Địch thấy vậy ngẩng đầu nhìn Lưu Nguyệt vẫn đi ở đằng trước không hề quay đầu lại, cái gì cũng không nói, chỉ rút kiếm đi nhanh theo.

"Chú ý một chút." Âm thanh lạnh như băng, trên mặt Hiên Viên Triệt hiện lên một tia nghiêm túc.

Không có nói nhiều, chỉ có càng đề phòng hơn.

Cây cỏ xanh mơn mởn, đoàn người tinh thần đề phòng cao độ tiến về phía trước.

"Sàn sạt sàn sạt." Trong không khí đề phòng căng thẳng, một âm thanh sàn sạt nho nhỏ theo gió vang lên, rất nhẹ, rất nhạt, cơ hồ không cho người ta phát hiện.

Nhưng mà, không tính đến năm người này, tiếng vừa vang lên, năm người nhất tề dừng cước bộ.

Cây xanh che phủ, những phiến lá cây thật lớn rung rung trong không trung, không có gì dị thường, chung quanh không có vật thể sống xuất hiện.

Lưu Nguyệt lướt nhìn quanh bốn phía, cái gì cũng không có, âm thanh sàn sạt.

Ý niệm trong lòng chợt lóe, Lưu Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vào không trung phủ day đặc cây cối, dây leo.

Chỉ thấy trong khu rừng rậm rạp, vô số cẳng lớn nhỏ, những con nhện đủ mọi màu sắc đang bò từ trên xuống dưới.

** Nhện độc nhiệt đới nha Thật.... ghê tởm!! Ta hận nhện!!!! Nhện to mới hận, chứ nhện nhỏ thì không, buồn cười thế chứ Đọc phần ở trong rừng nhiệt đới cực kì hồi hộp, cực kì lôi cuốn. Rất kích thích!!!!! Ta đã nhờ Lệ tỷ tìm vài hình để cho mọi người dễ tưởng tượng "ẻm" nhện rồi đó. Nào ta cùng chiêm ngưỡng) Còn nữa, mọi người vào [Thông báo] Lịch post VP13T cũ để xem lịch post cụ thể của ta nha **

(Lệ Phong)

Ta tìm được vài ẻm nhện Brazil đàng hoàng, nhưng toàn ở xa thoi, có 1 tấm sát cận nhìn oách cực, có điều nó bị đóng cái "cọc" bản quyền...=. ="

Các nàng nào kiếm thấy hình ẻm đẹp hơn thì làm ơn liên lạc nhớ.

*****

Mạng nhện trong suốt chồng chất trong khu rừng, làm cho người ta xem nhẹ.

"Con nhện? Đây là con nhện?" Ngạn Hổ giơ cao mày.

Cẳng lớn nhỏ, luân phiên các màu đỏ cam vàng lục lam chàm tím, thoạt nhìn giống đóa hoa cực kì tiêm diễm. Đây mà là con nhện xấu xí ư?

"Đi." Lưu Nguyệt quát lạnh một tiếng, dẫn đầu phóng về phía trước.

Phía sau, đám người Hiên Viên Triệt một chữ cũng không nói, bay đi.

Độc vật, càng tiên diễm, càng độc. Điểm này, bọn họ không phải không biết, huống chi trước mắt là một con nhện thật lớn thật dữ tợn.

Rậm rạp, một mảnh cây cối này lại chính là lãnh thổ của bọn nó, vô số con nhện độc từ không trung bò xuống, di động trên lá cây, chớp lóe trên mặt đất.

Lông xù dựng đứng lên, một con bướm tiên diễm bay lượn trong không trung, chỉ cần đụng phải mạng nhện, chưa kịp dãy dụa đã bị mất mạng vì kịch độc, làm cho người ta sợ đến sởn cả gai ốc.

Hiên Viên Triệt trầm mặt xuống, kéo tay Lưu Nguyệt chạy đi phía trước, trường kiếm trong tay vung lên, lập tức múa thành một quầng sáng lớn, đem hai người vây ở trung tâm, bay thẳng về phía trước.

Lưu Nguyệt nhướng mày, nắm chủy thủ vung lên ngang trời, tận dụng mọi thứ.

Phía sau Mộ Dung Vô Địch, Thu Ngân và Ngạn Hổ, cũng cùng lúc ngần quang chợt hiện lên, kiếm khí tung hoành.

Con nhện rầm rạp thật lớn, từ trên không trung bò xuống dưới, nhưng khi gặp bốn quầng sáng, lập tức lui lại.

Lưỡi kiếm mỏng manh chớp động, kiếm quang hiển hách.

Năm người nhanh chóng chạy như điên ra khỏi lãnh địa của con nhện.

Ven đường, có vô số độc xà, lại bị kiếm chém đứt toàn bộ.

Kiếm quang tunh hoành, năm người chặt phá cây cối để tìm một con đường, chạy trốn như điên.

Phía sau, một mảnh cánh hoa lan tan nát, cây cỏ vốn xanh mơn mởn, bị những con nhện sặc sỡ đi qua đều nhanh chóng héo rũ.

Chỉ lưu lại một con đường tan hoang.

Đám người Hiên Viên Triệt vốn không kém. Một khi đã ra tay, chẳng lẽ lại có thể giống người bình thường.

Nhện độc, rắn độc, một mảnh độc tố tràn lan.

*****

Sử dụng khinh công mà đi, khó khăn lắm mới chạy được trong rừng cây được nửa canh giờ, mới ra khỏi lãnh địa của con nhện khổng lồ đó.

Từ từ dừng lại, Hiên Viên Triệt buông ra bắt lấy tay Lưu Nguyệt, nhìn lướt qua nơi này. Chỗ thì ẩm ướt, chỗ thì khô ráo. Hắn hơi giơ lên mi.

Lưu Nguyệt nhanh chóng xoay người, kiểm tra xem trên người Hiên Viên Triệt có bị dính chút tơ độc nào không, mặt mày càng ngày càng đen.

"Đó là cái quái gì vậy?" Ngạn Hổ theo sát phía sau, dựa vào sau lưng, chà lau trường kiếm dính độc trên cỏ, mắng ra tiếng.

"Bước chân tới đây, những độc vật như vậy thực bình thường." Mộ Dung Vô Địch đứng cạnh đại thụ lau đi nọc độc trên thân kiếm, tiếp lời.

Ở nơi nóng bức ẩm ướt, nhiều độc vật như vậy, thực bình thường.

"Vào sâu trong nữa cũng vậy à, chúng không hại được người nhưng số lượng nhiều thật." Thu Ngân nhíu nhíu mày.

"Yên tâm, hại người còn ở phía trước." Lưu Nguyệt kiểm tra trên người Hiên Viên Triệt không có tơ nhện, lập tức quay đầu, lạnh lùng nói một câu.

Hiên Viên Triệt cũng quay đầu lại: "Phía sau... À, tại sao có hoa lớn như vậy?"

Lời nói còn chưa nói xong, Hiên Viên Triệt đột nhiên nhìn thấy đóa hoa to lớn mà Ngạn Hổ đang dựa vào, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, hắn chưa từng thấy hoa lớn như vậy.

Nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Hiên Viên Triệt, Mộ Dung Vô Địch nhìn theo ánh mắt của Hiên Viên Triệt.

Chỉ thấy phía sau Ngạn Hổ là một đóa hoa cực kì kiêu diễm, giống như lụa trời. Có mùi thơm mê người của hoa lan, cơ hồ phải to đến hai trượng (khoảng 6m rưỡi), nở rực rỡ.

Nhìn qua đóa hoa như những ngón tay, tổng cộng có năm đóa, phiến lá dài như cánh tay.

Lúc này, Ngạn Hổ dựa vào chính là một trong những bông hoa đó.

Mộ Dung Vô Địch, Thu Ngân thấy vậy đều hơi kinh ngạc. Đời này tung hoành qua nhiều nơi như vậy, có thể thấy hoa lớn như vậy có mấy người.

Ngạn Hổ thấy tất cả mọi người nhìn về phía mình, không khỏi quay đầu nhìn về phía sau, một bên nhướng mày nói: "Ta xem xem lớn bao nhiêu..."

*****

Lúc này, Lưu Nguyệt nhìn theo ánh mắt của Hiên Viên Triệt, vừa thấy mặt cắt không còn giọt máu (Su: e không chắc lắm), lạnh như băng quát to: "Cút ngay."

Ngạn Hổ còn chưa nói xong, nghe thấy Lưu Nguyệt rống lớn như vậy, nhất thời phản xạ có điều kiện, không chút nghĩ ngợi nhảy ngược về phía sau.

Ngay khi Ngạn Hổ nhảy đi trong nháy mắt, đóa hoa khổng lồ kia run nhè nhẹ, rất nhanh khép lại.

"Tại sao?" Hiên Viên Triệt quay đầu nhìn Lưu Nguyệt một cái. Cút ngay. Lưu Nguyệt không nên nói như vậy.

Hai từ vừa mới thoát ra, cổ tay Lưu Nguyệt run lên, thiên tàm ti đột nhiên bắn ra, từ trong bụi cỏ xa xa bắt lấy một con rắn, ném vào bông hoa đang khép lại kia.

Bông hoa lớn hơn cả người nhanh chóng khép lại, còn chưa kịp để Mộ Dung Vô Địch nhìn ra cái gì, lại nhanh chóng nở rộ, hết thảy chỉ trong nháy mắt.

Trong bông hoa đã không còn bóng dáng của con rắn độc đâu, chỉ còn một đoạn xương cốt từ trong đóa hoa trượt xuống mặt đất, vỡ vụn.

Chợt trợn tròn hai mắt, cho dù bình tĩnh như Hiên Viên Triệt, cũng kinh ngạc nhìn bông hoa tiên diễm kia, khóe miệng co quắp.

Mà ở một bên, Mộ Dung Vô Địch, Ngạn Hổ, Thu Ngân hoàn toàn ngây người.

Lưu Nguyệt nhìn lướt qua đóa hoa thật lớn kia, lạnh lùng hừ một cái.

Thực nhân hoa, không ngờ ở nơi này có thể gặp thứ cao cấp như vậy, năm đó nàng ở Amazon, cũng chưa gặp qua cực phẩm.

"Đừng có dựa lung tung, nếu còn lần nữa, người trực tiếp đi Diêm vương điện báo danh." Ném lại một câu lạnh như băng, trên mặt Lưu Nguyệt chỉ có sự sắc lạnh.

Từ trong kinh ngạc phục hồi lại, Hiên Viên Triệt quay đầu nhìn Lưu Nguyệt. Từ khi tiến vào nơi này, sắc mặt nàng vẫn cứng ngắc, hơi thở cũng lạnh lẽo.

Thực vô tình, thực tàn khốc.

Toàn thân đều tản ra hơi thở nguy hiểm, cái loại hơi thở cô độc trong máu huyết, cái loại khí tức hắc ám nặng nề, làm cho hắn cảm thấy không thoải mái.

Đó là sự quyết tuyệt khi phải một mình đối mặt với mọi chuyện, đó là hơi thở từ sâu trong nội tâm Lưu Nguyệt phát ra. Sự cô độc.

*****

Theo không kịp cước bộ của nàng, như vậy nàng sẽ không chút lưu tình mà bỏ lại họ, không phải bắt tay hợp tác, mà là một mình đối mặt.

Nàng sẽ không để bất kì ai làm liên lụy đến bước đi của nàng.

Hơi hơi nhíu mày, Hiên Viên Triệt vươn tay nắm lấy tay Lưu Nguyệt.

Hắn không thích cảm giác này, rất cô độc, rất nặng nề.

Mới vừa cực dịch chiết (?), bình thường Lưu Nguyệt đều khéo đưa đẩy, nhưng mỗi khi sâu thẳm nội tâm nàng lóe lên, hắn thấy rõ, là cô độc, còn hơn cả hắn.

Sự cô độc ấy, từ sau khi có hắn, đã trở nên nhạt hơn rất nhiều, nhưng vừa tiến vào nơi này, hơi thở Lưu Nguyệt lại thay đổi.

Cái loại thị huyết nặng nề như vậy bao phủ hết thảy, làm cho Lưu Nguyệt ngày càng lãnh huyết.

Khẽ cau mày, đột nhiên đi lên, nhìn vào ánh mắt Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt cười rạng rỡ, nhéo nhéo chóp mũi Lưu Nguyệt, cười nói: "Khẩu cứng tâm mềm, cảnh cáo bọn họ là được rồi, đối đãi với người nhà và huynh đệ, không cần giả bộ thanh sắc câu lệ (?), bọn họ tự hiểu được."

Ôm đạm trong lời nói như gió xuân bay tới, thực nhẹ, nhưng lại mang theo tình cảm mà người ngoài khó có thể hiểu.

Lưu Nguyệt nghe vậy hơi sửng sốt, nhìn chăm chú Hiên Viên Triệt.

Hiên Viên Triệt hiểu được nàng, ánh mắt hắn lộ ra sự hiểu rõ, đôi tay ấm áp lại truyền đến sự quan tâm sâu sắc.

Sự lo lắng trong mắt lộ hết ra ngoài, hắn lo lắng cho nàng.

Nàng biết, vừa bước vào đây, bao quanh nàng là khí tức hắc ám, mà hơi thở này, Hiên Viên Triệt đã nhận ra.

Nàng đã khống chế, nhưng hiển nhiên vẫn có dao động.

Cây cối nhiệt đới, làm cho nàng có cảm giác không tốt, vừa đi vào nơi tương tự rừng Amazon này, tâm tình của nàng không thể nào tốt được.

Hoàn cảnh tương tự, làm cho nàng nhớ rõ năm đó, nàng thoát ra như thế nào, là sát phạt, sát khí tuyệt đối, là hủy diệt hết thảy mọi sinh mệnh rồi mới đi ra.

Sâu trong đáy lòng là một mảnh đen tối, ở hoàn cảnh tương tự này không ngừng gợi lại, nàng hiện tại có thể khống chế không bị cảm xúc lấn áp, nhưng vẫn bị ảnh hưởng.

*****

Tru sát hết thảy, làm tất cả để sinh tồn.

Tay bị vỗ nhẹ, nắm chặt, độ ấm kia truyền qua lòng bàn tay, thật ấm áp, lại không tiếng động kéo dài.

Mặt mày khẽ nhúc nhích, người nhà, huynh đệ. Hiên Viên Triệt muốn nói cho nàng, nàng hiện tại không phải chỉ có một mình.

Không giống như lúc mười tuổi, một mình tung hoành trong rừng rập, không có người thân cùng anh em, chỉ có kẻ thù, không thể tin tưởng bất kì ai, cũng không có ai có thể tin tưởng.

Hiện tại, đi bên cạnh nàng chính là người thân, là huynh đệ vào sinh ra tử của Hiên Viên Triệt, là người nàng có thể tin tưởng.

Nàng không còn một mình, nàng có thể tin tưởng bọn họ.

Hít sâu một hơi, Lưu Nguyệt nhìn lướt qua đám người Thu Ngân, từ trong cổ họng nghẹn ra một câu: "Ta sẽ cố gắng."

Phải đè nén tâm tình ẩn sâu trong lòng, không hề dễ dàng, nhưng nàng sẽ cố gắng thay đổi, thử tiếp nhận.

"Không có lần sau, không có lần sau." Trong đầu hỗn loạn, Ngạn Hổ từ trong kinh ngạc tỉnh lại, thần tình sùng bái nhìn Lưu Nguyệt, cam đoan nói.

Hoa cỏ nơi này đều ăn thịt người, lần sau, lần sau Vương phi nhà hắn ngồi, hắn tuyệt không đứng, Vương phi đứng, hắn tuyệt không ngồi, mỗi tiếng nói cử động, hắn đều nhất nhất tuân theo.

Lưu Nguyệt thấy thần tình sùng bái của Ngạn Hổ, nhưng cũng không nói gì, nắm tay Hiên Viên Triệt, xoay người nói: "Đi thôi."

"Nhưng mà, đó là một thứ tốt nha. Chờ khi đi ra ngoài lấy ít hạt giống về, những ai đến đánh lén, khó lòng phòng bị." Thu Ngân một bên đuổi theo Lưu Nguyệt, một bên sờ sờ cằm nói.

Vô thanh vô tức đã bị ăn, thứ tốt.

Lưu Nguyệt đi ở phía trước nghe vậy, quay lại khinh thường, lạnh lùng tiếp lời: "Được thôi, thực nhân hoa phải ăn mười sinh mệnh mới có thể nở ra một đóa hoa. Trong mười đóa hoa đó, đều phải được nuôi dưỡng chu đáo, mới có thể cho ra một quả xanh nho nhỏ! Phải ăn rất nhiều từ kiến, chim, thú đến người, cũng phải ăn quả của cây khác.

*****

Phải đến trăm năm, một quả xanh của thực nhân hoa từ màu xanh chuyển sang hồng rồi cuối cùng là màu đỏ sậm. Khi đó mới trở thành trân phẩm thế gian. Đến lúc đó, ngươi có thể lấy nó về, giết người trong vô hình." (Su: dạ vâng, toàn bộ đoạn nói về thực nhân hoa hoàn toàn là do ta chém tơi bời hoa là, thỉnh ai có thông tin hữu ích xin chia sẻ cùng ta)

Lưu Nguyệt vừa nói xong, mặt Thu Ngân toàn bộ vặn vẹo thành một đoàn, Mộ Dung Vô Địch sờ sờ cái mũi, Ngạn Hổ đồng tình nhìn thoáng qua Thu Ngân, rất nhanh đuổi theo Lưu Nguyệt.

Hiên Viên Triệt đi phía trước thấy vậy, nhất thời cười to ra tiếng, nắm chặt tay Lưu Nguyệt, tâm tình nàng bắt đầu không còn tuột dốc nữa.

Thấy Hiên Viên Triệt cao hứng cười to, Lưu Nguyệt lắc lắc đầu, đang muốn nói gì, đột nhiên có tiếng ong ong bay truyền đến.

Một khắc trước còn cách ngoài chục trượng (1 trượng = 3, 33m), ngay sau đó đã gần lại chỉ còn vài chục trượng, tốc độ thật nhanh.

Lưu Nguyệt nhướng mày, con mắt rất nhanh chuyển động lên xuống.

Khi thực nhân hoa vừa nở ra, tản ra một mùi hương đặc thù, hấp dẫn conn trùng từ nam đến bắc, không biết là cái loại côn trùng gì bị hấp dẫn đến đây.

Ý niệm trong đầu vừa lóe lên, tiếng ong ong lại càng gần hơn.

Gần đến mức tất cả mọi người đều nghe thấy. Cái gì đang bay nhanh đến vậy?

"Đại hoàng phong." Hiên Viên Triệt biến sắc, quay đầu nhìn nhìn lại.

Chỉ thấy trong rừng cây cao lớn, xa xa trên bầu trời có một mảnh màu đen bay nhanh về hướng này, cơ hồ che kín bầu trời.

Thoạt nhìn màu đen cơ hồ bằng ngón tay, phô thiên cái địa (Su: cả câu chém).

"Bên này." Sắc mặt Lưu Nguyệt trầm xuống, bắt lấy Hiên Viên Triệt đang quay đầu chạy về hướng khác.

Ong vàng đuôi châm, chính là độcbình thường, bị chích một hai cái không sao, nhưng bị cả đàn ong vây quanh, nếu còn sống mới là lạ.

Từng bước lao lên, trên lưng nháy mắt căng thẳng, ngay sau đó cả người bị kéo vào lồng ngực rộng lớn, thân hình bay lên phía trước.

Gió bên tai thổi qua vù vù, Lưu Nguyệt cảm thấy rõ tốc độ của Hiên Viên Triệt.

"Buông ra." Bị Hiên Viên Triệt ôm chặt trong ngực, miệng mũi Lưu Nguyệt hoàn toàn bị che lại, lời nói cũng không rõ ràng.

Nàng không phải kẻ yếu, nàng có thể tự mình ứng phó.

*****

Hồi nàng tung hoành trong rừng rập, Hiên Viên Triệt còn chưa xuất hiện, nàng không cần để người khác bảo hộ.

"Đừng lộn xộn." Tiếng quát của Hiên Viên Triệt bên tai truyền đến, ngay sau đó, lực đạo trên lưng lại càng chặt hơn, toàn bộ thân thể đều bị Hiên Viên Triệt bảo hộ trong ngực.

Bên tai, tiếng ong vàng càng ngày càng lớn, cơ hồ có thể nghe rõ cả tiếng vỗ cánh.

Người nhanh, há có thể nhanh hơn động vật.

Lưu Nguyệt bị Hiên Viên Triệt gắt gao bảo hộ trong ngực, cả người bị ôm vào trong lòng, hô hấp bị đè nén, cảm giác rất khó chịu.

Trong ngực thực cứng, tuyệt không mềm mại, rất khó chịu.

Nhưng mà, lại rất ấm áp, ấm áp đến mức làm cho tâm người ta nóng lên.

Cảm giác được tâm ý của Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt ngừng giãy dụa, để mặc Hiên Viên Triệt ôm.

Trong ngực thực cứng, nhưng lại có thể để cho nàng dựa vào, trong ngực không mềm mại, nhưng lại có thể vì nàng che một mảnh trời (e k chắc lắm đâu, Pra tỷ).

Hóa ra, được người khác bảo vệ thật tốt.

Nàng chưa từng được người khác bảo vệ, chỉ có nàng đi bảo vệ người khác.

Bởi vì tất cả mọi người đều biết, nàng - lính đánh thuê đệ nhất, không cần người bảo vệ, nàng chính là đệ nhất, không ai có thể bảo vệ nàng, càng về sau lại càng không ai dám có ý nghĩ này, đệ nhất sao lại cần bảo vệ, đó chính là khinh nhờn.

Nhưng mà, nàng cũng không nghĩ không dựa vào ai đó, chính là không có ai để dựa vào, cừu nhi cừu chi (?), cũng hoàn toàn ngạo nghễ độc lập, cũng nghĩ rằng mình không cần dựa vào bất kì ai, không cần bất kì ai.

Nhưng mà hôm nay, cảm giác này lại tốt đến chết tiệt, không liên quan đến thân thủ, không phải chuyện có thể ứng phó hay không, chính là phản ứng trong nháy mắt kia, kia trong nháy mắt coi hắn vi trước cảm giác, cảm giác bị người ta đặt trong lòng bàn tay, thật sự là tốt đến chết tiệt.

Khóe miệng hơi lộ vẻ tươi cười, người này, thật sự là làm nàng càng ngày càng không buông tay được.

"Ngốc, buông, ta chỉ đường cho chàng." Nụ cười sáng lạn vương bên miệng, Lưu Nguyệt nói.

Cây cối này bọn họ không quen, chạy loạn gì chứ.

Nàng thực hưởng thụ cảm giác được Hiên Viên Triệt bảo hộ, nhưng mà trong nháy mắt là tốt rồi, hiện tại không phải thời điểm nhu tình mật ý

*****

"Không cần, ta tự tìm được đường." Thanh âm trầm thấp vang lên, Hiên Viên Triệt ôm Lưu Nguyệt phi như bay, tiếng ong vàng bên cạnh càng lớn.

Nếu co thương tích thì để hắn bị là được rồi, không thể để Lưu Nguyệt của hắn bị thương.

Ong vàng ở phía sau mọi người đông nghìn nghịt, điên cuồng đuổi theo.

Ánh mặt trời lấp lánh, nhưng trong rừng rập, mấy người họ nhanh như gió cuốn, mau như điện chớp chạy về phía trước, tư thái phiêu dật, mà phía sau là một đám ong vàng lớn khủng bố đang phô thiên cái địa (?) đuổi theo.

Gió cuốn tiếng nước chảy đến, réo rắt.

Có nước, lỗ tai Lưu Nguyệt dựng đứng, có nước còn có đường sống, ong vàng xưng bá ở chân trời cũng không xuống nước được.

Tâm, nhất thời liền thả lỏng, xem ra Hiên Viên Triệt không ngu ngốc, còn biết tìm đến nguồn nước (chỗ nì e chém đại, Pra tỷ sửa lại cho e nhá).

Trong lòng vừa nghĩ xong, cả người đột nhiên lạnh toát, Hiên Viên Triệt đã ôm nàng, mạnh mẽ nhảy vào trong nước.

Phù phù liên hồi, trong miệng mũi nháy mắt toàn là bùn đất và mùi cá tanh.

Vừa nhảy vào trong nước, Hiên Viên Triệt hơi hơi thả lỏng tay ôm Lưu Nguyệt, ở dưới nước làm dấu với Lưu Nguyệt, túm lấy nàng kéo về phía bờ sông, bên cạnh là ba người Mộ Dung Vô Địch.

Miệng mũi toàn mùi của bùn đất, nước đục ngầu, Lưu Nguyệt nhìn thoáng qua mặt nước, đông nghìn nghịt (ý nói bọn ong đó), giống như lúc trước.

Không tiếng động cười, Lưu Nguyệt bơi đứng, hiện tại tâm tình của nàng rất tốt.

Để cho chúng nó bay, tha cho chúng một mạng. Xuống nước, không phải là cách duy nhất giải quyết bọn nó.

Nước gợn sóng lăn tăn, đè lên nhau, càng thêm đục ngầu.

Lưu Nguyệt cảm giác bên dưới nước không ngừng có va chạm, đột nhiên nhướng mày, đưới chân không chạm đến đáy nước, theo đạo lí nước sẽ không đục như vậy. Tại sao...

Sóng nước va đập, mạch nước ngầm từ xa xa đến, mạnh mẽ.

Không đúng, sông này có chủ, dưới nước có gì đó.

Ý niệm trong đầu vừa lóe, sông nước mãnh liệt, vô số nước từ bốn phương tám hướng bắn lại đây.

Nước sông bắt đầu kịch liệt chuyển động trong nháy mắt, giống như nước sôi, văng ra khắp nơi, một mảnh sát khí ở giữa sông nước, vây kín tới.

Crypto.com Exchange

Chương (1-220)