Truyện:Vương Phi 13 Tuổi - Chương 056

Vương Phi 13 Tuổi
Trọn bộ 220 chương
Chương 056
Võ lâm đại hội (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-220)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Người chung quanh vẻ mặt cũng tiếc nuối, nam tử tuấn tú như vậy lại sắp sửa máu tươi tung toé đương trường, quả thực đáng tiếc.

Chỉ có Đỗ Nhất sau khi dâng dao cầm lên, đứng tại biên lôi đài, một tiếng cũng không nói, ngay cả thần sắc trong mắt cũng không có một tia thay đổi, trầm tĩnh.

Ngón tay chậm rãi mơn trớn trên mặt đàn, lợi đao kia nhìn như sắp khảm tới đỉnh đầu Lưu Nguyệt.

Bàn tay mơn trớn đàn kia, đột nhiên ngón giữa hơi cong lên, lóng tay khảy dây đàn thứ bảy, kéo nhẹ, đầu ngón tay búng ra.

Chỉ nghe một tiếng "tang" thanh thuý, tiếng cầm huyền vang lên, một đạo phong nhận, bắn ra như chớp. (phong nhận: gió quét)

Chỉ có một tiếng, rất nhỏ, sau đó, thanh âm gì cũng không có.

Lợi đao đã chạm đến đỉnh đầu Lưu Nguyệt, Phương Hùng thần tình dữ tợn, đột nhiên cơ thể rung động, hai mắt như nhìn thấy quỷ, nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt, trong mắt không che dấu nỗi khiếp sợ.

Năm ngón tay phải đặt trên mặt đàn, Lưu Nguyệt ôm dao cầm xoay người bước đi, trường bào nguyệt bạch trong gió bay bay, phiên phiêu như thần tiên.

Nhảy xuống lôi đài, Lưu Nguyệt thuận tay đưa dao cầm cho Đỗ Nhất, cũng không thèm nhìn người xung quanh, đi nhanh ra phía ngoài.

Hôm nay, nàng chỉ có một trận.

"Cái gì, xong rồi?" Người chủ trì há hốc miệng nhìn Lưu Nguyệt đang rời đi, lại nhìn Phương Hùng đang đứng khựng trên lôi đài, thắng bại này quyết như thế nào đây.

"Đã xong rồi." Thành chủ Nghi Thuỷ thành nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lưu Nguyệt đang rời đi, trong mắt hiện một tia thâm sâu.

"Phanh." Lời thành chủ còn chưa nói xong, Phương Hùng đứng thẳng trên lôi đài, tay giơ cao lợi đao, đột nhiên ngã phịch ra sau một tiếng.

Trên cổ hiện một đường máu, thực nhẹ, nhưng tuyệt đối trí mạng.

Một kích mất mạng.

Người chung quanh quan khán, sau khoảng khắc trầm mặc, liền ầm ầm khen hay, đám người Trầm Mộc, Phong Thành ngồi trên khán đài quan sát, cũng nhất tề quay đầu nhìn thoáng qua Lưu Nguyệt đang rời đi.

Một kích mất mạng, dùng đàn giết người.

Công phu cổ quái, thủ đoạn thật sắc bén.

Bóng trắng phiêu phiêu, Lưu Nguyệt xuyên qua đám đông mà ra.

Ba năm trước kia, nàng trong mật thất hoàng cung Thiên Thần tìm ra bí kíp Dụng âm ngự thú, ba năm nay nàng tập luyện rất nhiều lần, cũng hiểu được kha khá.

Cuối cùng phát hiện, dụng âm ngự thứ cần nội lực rất mạnh, mới có thể đem tiếng đàn phóng ra xa xa, đạt tới khống chế cơ bản nhất.

*****

Nếu không, tiếng đàn hoàn toàn không thể phát huy tác dụng, dã thú đều không nghe thấy, còn nói gì đến việc khống chế chúng.

Nàng một chút nội lực cũng không có, tiếng đàn cũng chỉ như bình thường, từ đầu luyện hiển nhiên là không có hiệu quả, lấy âm ngự thú, nàng một chút cũng không luyện được.

Bất quá, không luyện thành khả năng khống chế dã thú, nhưng nàng lại phát hiện, thật ra luyện phong nhận cũng có thể giết người.

Không khí dao động, có thể sinh ra một loại năng lượng, đặc biệt trong nháy mắt có thể nén lại trở nên sắc bén, tuyệt đối cũng đủ đem người đoạt mạng, đây là động lực học không khí, nàng đã từng học qua.

Lấy phong nhận giết người, chính là phù hợp với nàng, hiện tại đang không muốn để lộ thân phận của mình.

Mộ Dung Lưu Nguyệt thân thủ hoàn hảo, nhưng nàng sẽ không dùng tới, ở đây, chỉ có một mình Lưu Nguyệt.

Mộ Dung Lưu Nguyệt là nữ, mà nàng hiện tại là nam.

Tuấn lãng khôn cùng, một kích đoạt mạng, trong khoảnh khắc thông tin được truyền khắp toàn bộ võ lâm đại hội.

Cả ngày hôm ấy, tất cả các cuộc chuyện trò đàm luận đều xoay quanh cái tên Lưu Nguyệt, thần bí khó lường, lai lịch không rõ, lại tuấn lãng khiến người người oán trách.

"Bổng, quá tuyệt vời, Lưu huynh, sớm biết huynh lợi hại như thế, tiểu đệ đã không phải lo lắng như vậy, thật lợi hại."

Vân Triệu từ buổi chiều sau khi trở về, hoàn toàn quên đi ước nguyện ban đầu không phá hoại sự yên tĩnh của Lưu Nguyệt, cả ngày quay chung quanh Lưu Nguyệt ríu rít, loại tình cảm vui sướng này chính là dật vu ngôn biểu.

Giống như, người hôm nay thắng một trận đẹp mắt không phải Lưu Nguyệt mà chính là hắn.

Lưu Nguyệt không có phản ứng, cũng không đuổi hắn đi, tùy ý hắn muốn làm gì thì làm, vậy nên hắn mới hưng phấn mà làm loạn mãi đến nửa đêm mớ chịu tưng bừng trở về phòng.

Bóng đêm lan tràn, ngày mai chính là ngày đại hối thứ hai.

Lưu Nguyệt tựa vào đầu giường, huyết thiềm thừ nàng phải có, danh hiệu đệ nhất nàng cũng muốn, Hậu Kim quốc, Phỉ Thành Liệt, hừ.

Nếu nghĩ trốn ở Hậu Kim quốc, nàng sẽ tìm không ra hắn, đừng mơ tưởng, kẻ hãm hại quá Hiên Viên Triệt, nàng một cái sẽ không bỏ qua, cho dù chạy đến chân trời góc biển, cũng tuyệt đối không buông tha.

Ánh trăng tỏa sàng nhè nhẹ, không gian xung quanh một mảnh tĩnh lặng.

"Nhè nhẹ, nhè nhẹ." Tiếng gió rất nhỏ vang lên, nhỏ bé cực kỳ.

Nằm ở trên giường Lưu Nguyệt liền mở to mắt, ngoài phòng có người.

Sàn sạt, sàn sạt, tiếng gió nhẹ nhàng chuyển động.

Lưu Nguyệt nhìn lên trên, trong mắt chợt lóe mà cười lạnh, không tồi, nương theo tiếng gió mà trèo lên nóc nhà.

Nhắm mắt lại, nàng muốn xem thử kẻ bên ngoài muốn làm gì.

Trong bóng tối, cách cửa sổ khe khẽ động.

*****

Rất nhẹ, tiếng gió thổi qua, cửa sổ vô thanh vô tức mở ra một cái khe hở hẹp, một tia khói chậm rãi bay lên.

Hết thảy đều rất nhẹ nhàng, nếu không phải Lưu Nguyệt là nhân tài kiệt xuất, chỉ sợ cũng không nghe ra có điều gì khác thường.

Không một tiếng động, vô sắc vô vị.

Lưu Nguyệt ngửi một ngụm, không tồi, mê hồn hương rất tuyệt.

Khóe miệng vẽ nên một tia cười lạnh, loại này muốn cùng nàng đối chọi, chỉ sợ sau tám trăm năm, thủ đoạn kia cũng chỉ đáng cho nàng đùa giỡn.

Khói nhẹ lan tràn, nhè nhẹ lan tỏa bên trong căn phòng.

Sau nửa ngày, cửa sổ khẽ vang lên thanh âm, một đạo bóng đen phi nhanh tiến vào, nhanh nhẹn như con báo.

Lưu Nguyệt tuy rằng ngủ không nhúc nhích, nhưng mọi động tĩnh trong phòng đều không thoát khỏi mắt nàng.

Người kia hiển nhiên nghĩ Lưu Nguyệt đã bị mê hoặc, lập tức thập phần thoải mái tiêu sái tiến vào, từ trong lòng lấy ra một bình nhỏ, móng tay khơi mào liền lấy ra một ít bột màu trắng, liền hướng Lưu Nguyệt đi đến.

Mùi thơm phác mũi, vật ấy tỏa ra thứ hương làm cho người ta say mê.

Đầu ngón tay vừa đặt trên cố Lưu Nguyệt, hắc y nhân đột nhiên lông tơ đều dựng đứng hẳn lên, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.

Lưu Nguyệt trước mắt vốn không hề hôn mê, hai con ngươi đen vô thanh vô tức mở, chính là lạnh lùng nhìn hắn.

Đôi mắt đen kia, cơ hồ có thể cắn nuốt hắn, âm trầm mà lãnh khốc

Lãnh huyết cùng xơ xác tiêu điều như vậy, cơ hồ hắn chưa từng gặp qua.

"Trầm hương, không tồi." Thanh âm lạnh như băng chậm rãi vang lên, một câu nói toạc ra thiên cơ.

Trầm hương, loại đôc tố tàn nhẫn nhất trong hàng trăm loại độc, sẽ không trong khoảnh khắc lấy đi tính mệnh, mà sau khi dùng độc, nếu một tháng một lần không có thuốc giải, liên tục ăn trong một năm, da thịt sẽ thối rữa mà chết, quả thực hạ thủ vô cùng ngoan độc.

Cấp nàng dùng loại độc nay, xem ra là muốn khống chế nàng.

Lưu Nguyệt mắt đen liền trầm xuông, mới vào trận đầu đã có kẻ đối nàng xuống tay.

Hắc y nhân kia nghe Lưu Nguyệt một lời nói toạc ra, không khỏi rùng mình một cái, cư nhiên trước mặt Lưu Nguyệt không dám động thủ, thân hình chợt lóe hướng gian ngoài bắn ra.

Lưu Nguyệt thấy vậy hừ lạnh một tiếng, ngón tay nhanh như tia chớp động thủ lên dao cầm ở đầu giường, cây cầm huyền vang lên một tiếng, một đạo phong nhận như bay phóng ra.

*****

Dám động đến nàng, muốn tới cũng không được, muốn lùi cũng không xong.

Hắc y nhân kia còn đang ở giữa không trung, dùng mắt thấy được hắn còn chưa kịp chạy vào chỗ khuất.

Phong nhận bắn sau mà đến trước, mau chóng đuổi theo, thân ảnh giữa không trung phịch một tiếng ngã xuống đất, giữa tiểu viện vặn vẹo giãy dụa vài cái, rồi ngừng nhúc nhích.

Sau đó, máu tươi chậm rãi thẩm thấu ra, đỏ tươi tuyệt đẹp.

Người có nhanh cách mấy, cũng không qua được tốc độ của gió.

"Ra chuyện gì? Ra chuyện gì?" Giữa một màn quỷ dị như vậy, Vân Triệu như một gã hàng cá, lớn tiếng la lên láo nháo.

Ngay sau đó, Lưu Nguyệt chỉ thấy cửa phòng bị đá một cái mở toang, Vân Triệu quần áo không chỉnh vọt vào, trong tay còn nắm chiết phiến của hắn. (chiết phiến: quạt giấy)

Tới cũng thật nhanh, Lưu Nguyệt nhìn Vân Triệu vừa chạy vào.

Từng bước bước vào, Vân Triệu thấy trong phòng một chút dấu vết đánh nhau cũng không có, chỉ có Lưu Nguyệt lạnh lùng nằm trên giường nhìn hắn.

Thoạt nhìn, giống như chính Vân Triệu còn muốn khẩn trương hơn cả Lưu Nguyệt, khiến hắn không khỏi trừng mắt nhìn nàng.

"Đi ra ngoài." Lưu Nguyệt liếc Vân Triệu, lạnh lùng ném một câu, trở mình, cố thuyết phục bản thân ngủ ngủ, giống như tuyệt không để chuyện vừa rồi vào mắt.

Vân Triệu thấy màn này, sờ sờ trán, đột nhiên ngẩng đầu, hít thật sâu một hơi không khí trong phòng, nhíu mày nói: "Mê hồn hương?"

Dứt lời, cũng không quản đây là phòng Lưu Nguyệt, rất nhanh chạy tới hất cửa sổ ra, nhìn vào bóng đêm mờ mịt bên ngoài.

Trong tiểu viện, bóng người đã chết kia biến mất, chỉ còn lại một vết máu to giữa ánh trăng mông lung mờ ảo, không phải dễ thấy, nhưng không thoát được ánh mắt người có tâm tìm kiếm.

Vân Triệu nhíu mày, nhìn vết máu dưới mặt đất, quay đầu nhìn Lưu Nguyệt vân đạm phong khinh, đang cố ngủ, nửa ngày sau mới nhướng nhướng mày nói: "Nguyên lai (thì ra) là một con gián."

Vừa nói vừa vờn vờn tóc, tiêu sái quạt quạt chiết phiến trong tay, bất quá do lúc này quần áo cả người không chỉnh, nên không nhìn ra một chút vẻ phong lưu tiêu sái, chỉ như một tên có vấn đề thần kinh.

"Ta đi ngủ tiếp đây, nếu có con gián to hơn, huynh đệ bảo ta một tiếng, ta đến giúp huynh đánh, phòng chừng hai ngày tới, sẽ còn nhiều hơn." Quơ chiết phiến trong tay, Vân Triệu híp híp mắt, ngáp một cái.

*****

Lưu Nguyệt không để ý đến, Vân Triệu giống như cũng không cần Lưu Nguyệt phải trả lời, cúi đầu vừa đi vừa suy nghĩ, đẩy cửa ra ngoài.

Lưu Nguyệt cũng không để vào mắt, hắn kích động như vậy làm gì.

Ngoài cửa sổ, bóng cây lắc lư, trăng lạnh như nước.

Trong phòng, gió yên biển lặng.

Giống như chuyện vừa rồi chỉ là một hồi nhạc đệm, một con gián mà thôi.

Ngày thứ hai, thời tiết sáng sủa, tại nơi tổ chức đại hội võ lâm càng thêm đông đúc, chỉ vì nghe nói hôm nay có trận của nam tử áo trắng tên Lưu Nguyệt kia.

Trên chỗ khách quý, Lưu Nguyệt cùng Vân Triệu vẫn ngồi với nhau như trước.

Chậm rãi uống trà, giống như nàng đến không phải để tỷ thí, mà là người quan khán vậy, so với những người xem chân chính xung quanh còn muốn thanh nhàn hơn.

"Lưu Nguyệt đánh với Phương Hồng." Một tiếng hô to, người xem phía dưới nhất thời vỗ tay như sấm, mọi người đều kiễng chân lên cố nhìn về phía Lưu Nguyệt.

Trong đó, có rất nhiều nữ tử ăn mặc cực kỳ xinh đẹp.

Phương Hồng, ba mươi tuổi, một tay dùng liễu diệp đao vô cùng thuần thục, lúc này thân thể như cột sắt, vừa đứng vững trên lôi đài, cảm giác được lôi đài bị chấn run rẩy.

Lưu Nguyệt nhìn người này, biểu tình gì cũng không có, tay chậm rãi sờ dao cầm để trên đùi, không nhúc nhích.

"Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt." Người chủ trì thấy Lưu Nguyệt không lên sân khấu, không khỏi cao giọng hướng nàng hô lớn.

"Lưu huynh, mau, huynh mau lên sân khấu." Vân Triệu chau mày nhìn Lưu Nguyệt.

Phương Hồng đứng trên lôi đài, thần tình đầy sát khí nhìn Lưu Nguyệt, liễu diệp đao nâng lên, chỉ thẳng hướng Lưu Nguyệt đang ngồi chỗ ghế khách quý, ý khiêu chiến, không cần nói cũng hiểu.

Lưu Nguyệt thấy vậy, lạnh lùng hừ một tiếng, ngón tay trắng nõn đột nhiên hơi khẩy trên dao cầm, kéo hai dây đàn, bắn thẳng đến Phương Hồng người đầy sát khí đang đứng trên lôi đài.

Chỉ nghe hai tiếng đàn liên tiếp rất nhỏ, Phương Hồng trên đài cao đột nhiên trợn hai mắt, không dám tin nhìn hướng Lưu Nguyệt, cổ họng thì thầm vài tiếng, đầu gối mềm nhũn, quỳ sập xuống.

Người xem chung quanh, nhất thời ồn ào.

Chỉ thấy đầu gối Phương Hồng lúc quỳ xuống, máu tươi chậm rãi chảy ra, nhuộm đỏ cả một ô gạch.

*****

Người đằng xa không nhìn thấy, nhưng thành chủ Nghi Thuỷ thành ngồi ở vị trí chủ vị thì thấy rõ ràng rành mạch hết, vẻ kinh ngạc trong mắt càng nhiều.

Khoảng cách xa như vậy, cư nhiên có thể đả thương Phương Hồng, đây là võ công gì vậy? Lưu Nguyệt này rốt cục mạnh đến mức nào?

Vẻ kinh ngạc trong mắt hoàn toàn không thể che giấu, thành chủ Nghi Thuỷ thành quay đầu nhìn thoáng qua trung niên nhân bên cạnh, người này vẻ mặt cũng khiếp sợ, mày gắt gao nhíu chặt.

Mấy đại khách quý ngồi bên cạnh, cũng châu đầu ghé tai lại thì thầm, thần tình không thể tin nổi.

Đám người Trầm Mộc cũng nhất tề hạ thấp mày, gắt gao nhìn Lưu Nguyệt, quang mang trong mắt khiến người ta khó đoán.

Huyết sắc chậm rãi chảy ra, người chung quanh cũng dần thấy rõ.

Thanh âm ồn ào nhất thời càng thêm mãnh liệt.

"Chết hay là hàng?" Giữa một mảnh tiếng ồn, Vân Triệu ngồi bên cạnh Lưu Nguyệt thần tình không thay đổi, hưng phấn hoa tay múa chân vui sướng, hướng tới Phương Hồng trên lôi đài quát lớn một tiếng.

Phương Hồng vừa nãy còn vô cùng kiêu ngạo, giờ thần tình trắng bệch, cái gì cũng không nói, chỉ cúi đầu.

Ý tứ đã có thể hiểu được.

Tay áo bào huy động, Lưu Nguyệt đứng dậy, xoay người rời đi.

Vân Triệu bên cạnh cũng không chờ Đỗ Nhất cầm lấy dao cầm, nhanh chóng ôm lấy, thần tình đắc ý dào dạt đi theo phía sau Lưu Nguyệt, nghênh ngang đi ra ngoài.

Khuôn mặt vốn tuấn lãng khôn cùng, nay cười càng thêm rạng rỡ, có thể cùng tranh toả sáng với nhật nguyệt trên cao. (cell: iu Triệu ca chết đi được)

Không ai ngăn cản, nơi Lưu Nguyệt đi qua, người chặn đường lập tức lùi lại thành một đường trống.

Trên mặt kia, có sùng bái, có khiếp sợ, có kinh hãi.

Hai trận, một chiêu chế địch, Lưu Nguyệt liền như một ngôi sao sáng trên bầu trời cao, toả ra ánh sáng ngọc loá mắt lung linh, khiến người ta hoàn toàn không thể bỏ qua.

Nổi bật còn hơn cả đám người Trầm Mộc, Phong Thành.

"Có tra được không?"

"Tra được, hắn là từ hải ngoại tới." Trên chỗ khách quý, thành chủ Nghi Thuỷ thành thấp giọng nói.

"Hải ngoại?" Trung niên nhân tướng mạo bình thường hơi nhíu nhíu mày.

*****

"Đúng vậy, tin tức truyền đến đây nói thế, hắn từ hướng Đông hải đến, đi qua Triệu quốc, đến Hậu Kim quốc của chúng ta, chỉ có một người hầu." Thành chủ Nghi Thuỷ thành thấp giọng nói.

Trung niên nhân nghe vậy gật gật đầu nói: "Bối cảnh ra sao?"

"Không biết, còn chưa tra ra, tối hôm qua phái người đi, một câu còn chưa hỏi được đã bị giết chết, xem ra, hoặc là lai lịch không nhỏ, hoặc là bối cảnh thế lực gì cũng không có." Thành chủ Nghi Thuỷ thành nhíu nhíu mày.

"Tra, phải tra cho được."

"Vâng."

Ánh mặt trời sáng lạn, hương hoa phảng phất, đại hội võ lâm cực kỳ náo nhiệt.

Hai ngày tiếp theo, không có trận của Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt cũng không xuất môn, đành đứng nhàn nhã ở đại sảnh khách điếm.

Rất nhiều người cầm danh thiếp, nghĩ muốn gặp nàng bàn chuyện, đều bị Vân Triệu chắn ngoài cửa, giống như hắn thực thành huynh đệ của Lưu Nguyệt, lên tiếng đại diện thay nàng vậy.

Lưu Nguyệt cũng không hỏi qua, không tức giận, cứ để tuỳ ý Vân Triệu muốn làm gì thì làm.

Vân Triệu này cũng thực có bổn sự (tài năng), hai ngày này cánh cửa của khách điếm cơ hồ muốn bị người đạp phá tanh bành, nhưng thực sự không một ai có thể đi vào gặp Lưu Nguyệt.

"Lưu huynh, đối thủ ngày mai của huynh, huynh cần phải cẩn thận chút." Ánh trăng sáng tỏ, Vân Triệu tay cầm chiết phiến, tựa vào cây ngô đồng trong hậu viện khách điếm, hướng phía Lưu Nguyệt đang ngồi trong chòi nghỉ mát, nói.

Ánh trăng chiếu vào Lưu Nguyệt một thân áo bào màu nguyệt bạch, càng khiến nàng trở nên trong trẻo, lạnh lùng mà cao quý, vẻ tuấn mỹ kia quả thực có thể cùng vầng trăng trên cao tranh nhau toả sáng.

Vân Triệu trái tim nhảy loạn vài nhịp, bình tĩnh nhìn Lưu Nguyệt.

Đã sớm biết rõ Lưu Nguyệt tuấn mỹ khôn cùng, không nghĩ tới càng nhìn càng muốn xem lâu hơn, nếu là một nữ tử, hắn khẳng định không nói hai lời, không dối gạt gì, lập tức thú (cưới) về, bất quá thật đáng tiếc, lại là một nam nhân.

Bất quá một nam nhân lại khiến cho hắn nhìn mê say thất thần, thực con mẹ nó chết tiệt.

Lưu Nguyệt cảm giác được ánh mắt của Vân Triệu, vẫn thờ ơ như trước, thản nhiên liếc mắt nhìn Lưu Nguyệt một cái, trong mắt không có nghi vấn gì, chỉ có trong trẻo, lạnh lùng cùng cao ngạo.

Vân Triệu nhìn thấy vậy, mày nhíu nhíu, vẻ trong trẻo lạnh lùng của Lưu Nguyệt, cũng là thể hiện sự tự tin tuyệt đối, thật cuồng ngạo, nam nhân này khiến Vân Triệu thật muốn chân chính thần phục trước nhuệ khí bức người của hắn, thật là......

Rối rắm suốt nửa ngày, Vân Triệu rốt cục gõ thật mạnh lên cây ngô đồng bên cạnh, bước đến đặt mông ngồi xuống bên người Lưu Nguyệt.

Hắn định đánh tan nhuệ khí của nàng, nhưng mà, nhìn thấy một thân khí khái này, thực luyến tiếc, đúng vậy, là luyến tiếc, thật không biết là cảm giác từ đâu toát ra nữa.

Luyến tiếc mài mòn cuồng ngạo của nàng, luyến tiếc diệt đi một thân khí khái này.

Cư nhiên lại sinh ra luyến tiếc với một nam nhân, hắn sau này phải thành tâm đi kính Phật mới được, thật là ma quỷ ám hại mà.

"Đối thủ ngày mai của huynh, là Lương Thành từ Triệu quốc, bề ngoài là người nước Triệu, nhưng kì thực là đệ nhất ngự tiền ám vệ của Nam Tống quốc, một thân bổn sự tuyệt đối không thấp hơn đám người Trầm Mộc, Phong Thành, về thủ đoạn, chỉ sợ còn hơn xa hai người họ, chính huynh phải cẩn thận, đừng quá khinh suất.

Ngồi bên người Lưu Nguyệt, Vân Triệu vừa cầm chiết phiến gõ gõ vào lòng bàn tay, vừa chậm rãi nói.

Lưu Nguyệt ngẩng đầu nhìn trăng sáng, rồi thản nhiên quay đầu, nhìn Vân Triệu nói: "Chuyện này có quan hệ gì với ta?"

Vân Triệu nhất thời bị hố, hung hăng trợn mắt nhìn Lưu Nguyệt, người này cư nhiên lại không hỏi vì sao hắn biết chuyện, ngược lại còn hỏi có quan hệ gì với mình, Lưu Nguyệt phản ứng như thế thật sự ngoài dự tính của hắn.

Bất quá, uổng phí một mảnh hảo tâm của hắn, Lưu Nguyệt cư nhiên không cảm kích một tí ti.

"Thắng được ta thì lên, không thắng được thì phải chết, vô luận là kẻ nào cũng thế." Lưu Nguyệt chậm rãi ném một câu, đứng dậy đi vào gian phòng nghỉ ngơi.

Bóng dáng cực kỳ cao ngạo, cực kỳ kiêu ngạo.

Vân Triệu nhìn Lưu Nguyệt rời đi, hơi hơi nhướng mày, quyết tuyệt cùng sắc bén như vậy, không đem bất luận kẻ nào để vào mắt, cùng đối địch với tất cả mọi người, theo phương diện này, hắn có lẽ không phải người của bất kỳ một thế lực nào.

Chiết phiến trong tay nhẹ huơ, Vân Triệu chậm rãi lộ một tia mỉm cười.

Nếu không thuộc về một thế lực nào, vậy hắn.......

Bóng đêm tĩnh lặng, nhưng không một ai bình tĩnh, tâm tình sóng gợn mãnh liệt.

Đại hội võ lâm của Hậu Kim quốc, như thế nào có thể là một cái đại hội võ lâm bình thường.

Ánh mặt trời lộ dần phía chân trời, trời xanh mây trắng, cây cỏ ngát hương, khiến làm người ta say lòng.

Vạn người vây xem lại một mảnh yên tĩnh, tất cả ánh mắt đều tập trung vào hai người trên lôi đài.

Một người áo trắng phiêu phiêu, tuấn mỹ như trăng rằm.

Một người diện mạo bình thường, nhưng hơi thở kinh người.

*****

Tám người còn lại, chia ra cứ hai người một trận, hàng ngàn cao thủ qua mấy ngày nay đã bị đào thải hết, chỉ còn lại tám người này, phân làm bốn trận, toàn là những trận cam go.

Đứng trên lôi đài, Lưu Nguyệt lãnh đạm nhìn thoáng qua Lương Thành đối diện, cả người sát khí ẩn mà không giảm, kiếm quang giấu thật sâu, đệ nhất ngự tiền ám vệ Nam Tống quốc, xem ra không giả.

"Thỉnh." Lương Thành vẻ mặt bình tĩnh, hướng Lưu Nguyệt chắp tay.

Lưu Nguyệt lạnh lùng nhìn lướt qua Lương Thành, cả người kiêu ngạo, khí chất cuồng ngạo trời sinh, được Lưu Nguyệt cố ý phát ra, lại càng cuồng vọng không ai bì nổi, giống như cả thế gian này, bất luận kẻ nào, cũng không xứng đáng để hắn đặt trong mắt.

Cuồng ngạo như vậy, trong mắt người có ý đồ, lại càng khiến họ nhận định, đây chỉ là một tiểu tử mao đầu (nhỏ tuổi), chưa trả qua thế sự, chưa hiểu chuyện đời, chỉ có một thân võ công không tồi, một tên ngốc chính hiệu.

Gió, chậm rãi thổi qua.

Năm ngón tay đặt trên dây đàn.

Một người đứng một góc võ đài, ánh mắt lạnh lùng thanh thuý, lướt qua đám đông, dừng ở trên người Lưu Nguyệt, băng lãnh, mà thanh tao, thật quen thuộc. (cell: mọi người đoán được ai không? ^^)

Chân như gió, lướt trên mây.

Phía trên lôi đài, hai người đột nhiên đồng thời cử động.

Lưu Nguyệt lui một bước, năm ngón tay cùng khẩy đàn, dây đàn lập tức kéo căng.

Mà cùng lúc đó, Lương Thành nhanh như chớp, đột nhiên tới gần, trường kiếm trong tay vụt đâm ra, không phải nhắm ngay Lưu Nguyệt, mà là cây đàn trong tay nàng, cà người trong nháy mắt như xuyên qua trước ngực Lưu Nguyệt.

Cầm huyền có thể công kích khoảng cách xa, vậy cận chiến, nhất định là yếu điểm của nó.

Kiếm thế như rồng cuộn, nhanh như sét đánh.

Dây đàn Lưu Nguyệt vừa mới nhướng lên, kiếm kia đã khảm tới bề mặt.

Chỉ nghe một tiếng gãy "phịch" rất nhỏ, Lưu Nguyệt mắt lạnh, dây đàn trong tay đã bị chặt đứt.

Mọi người chung quanh mở to mắt, thấy được màn này, mặt mày không khỏi nhăn lại, liếc nhau, trong mắt hiện lên một tia khinh miệt, cũng có tia sâu không lường được.

Dây đàn đã đứt, phong nhận không thể phát ra.

Crypto.com Exchange

Chương (1-220)