Vay nóng Tinvay

Truyện:Vương Phi 13 Tuổi - Chương 045

Vương Phi 13 Tuổi
Trọn bộ 220 chương
Chương 045
Lai giả bất thiện
0.00
(0 votes)


Chương (1-220)

Siêu sale Shopee


"Mãnh hổ bái sài, tất có âm mưu." Trong tĩnh lặng, Lưu Nguyệt chậm rãi nói. (Mãnh hổ bái sài: Hổ đến gặp sài lang, giống câu 'Rồng đến nhà tôm' bên VN ấy)

Hiên Viên Triệt nghe vậy gật đầu: "Chính là như vậy." Nếu không chẳng lẽ Thái tử Ngạo Vân quốc ăn no rửng mỡ, không có gì làm, không ngại khoảng cách địa lý thiên sơn vạn thuỷ này chạy tới đây chơi?

Phải biết rằng thực lực của Thiên Thần yếu hơn Ngạo Vân quốc nhiều, hạ thọ bọn họ cũng không cần phải tới.

"Có ý đồ gì?" Trần quý phi gắt gao nhíu mày, nhìn Lưu Nguyệt.

Lưu Nguyệt thấy vậy nhún vai nói: "Con thế nào biết được."

Nàng không có tâm tư nhất thống thất quốc, đăng cơ nữ hoàng, biết tình hình các nước đại khái là tốt rồi, mấy vấn đề này nên nói với các quan thần trong triều ấy, đừng hỏi nàng.

Trần quý phi thấy vậy khẽ nhướng mày, cũng biết mình không phải, chuyện chính sự như thế nào lại hỏi Lưu Nguyệt đây, lập tức quay đầu nhìn phía Hiên Viên Triệt.

Không đợi nàng đặt câu hỏi, Hiên Viên Triệt nói thẳng: "Không biết."

Muốn nuốt chửng Thiên Thần quốc của bọn họ? Thiên Thần quốc với Ngạo Vân quốc còn có một cái Trần quốc xen giữa, chưa từng nghe nói qua cách một quốc gia cũng đánh nhau được, huống chi Thiên Thần bọn họ cũng không hề yếu.

Còn về tài lực? Vật lực? Nhân lực? Phóng mắt khắp thiên hạ ai có thể so sánh với Ngạo Vân quốc về mấy lĩnh vực này? Có nói ra cũng chưa chắc có người tin, cho nên, hắn thực không đoán được ý đồ của Độc Cô Dạ.

"Không phải còn có Tả tướng sao, cứ để hắn giải quyết." Lưu Nguyệt cầm lấy đũa, đầu ngón tay chuyển động, cười tà tà, hối thúc, tiếp tục dùng bữa.

Hiên Viên Triệt cùng Trần quý phi nghe vậy, liếc nhìn nhau, nhất tề nở nụ cười.

Quan văn nghênh quan văn, võ tướng nghênh võ tướng.

Thái tử Ngạo Vân quốc đến đây, nên đau đầu chính là đám người Tả tướng Thái tử, chứ đâu phải Dực Vương phủ bọn họ, lần này cứ ngồi yên xem biến thôi.

"Dùng bữa, dùng bữa, hôm nay canh thang không tồi." Trần quý phi cười sáng rỡ như mặt trời.

Hiên Viên Triệt tiếp tục kế hoạch vỗ béo tiểu Vương phi của hắn, một phòng hoà thuận vui vẻ, thảnh thơi thảnh thơi.

Cảnh xuân vô hạn, cuối cùng cũng tới hè.

Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã hơn một tháng.

Đại thọ năm mươi tuổi của Thiên Thần Hoàng đế Hiên Viên Dịch cũng đang chuẩn bị suốt mấy ngày nay, kinh thành nhất thời giăng đèn kết hoa, một mảnh vui mừng.

Thiên Thần thủ đô dày đặc hoa giấy, nhuộm đỏ như lửa, khiến thời tiết đầu hạ càng thêm nóng bức.

Mà trong mấy ngày nóng nực này, Dực Vương Hiên Viên Triệt lại càng thêm đốt lửa thổi gió, vì thọ lễ cho phụ vương Hiên Viên Dịch của hắn, là 450 vạn lượng, gồm hoàng kim châu báu cùng bất động sản.

*****

Hơn bốn trăm vạn lượng vàng bạc châu báu chúc thọ, đây chân chính là chưa từng có trong lịch sử Thiên Thần quốc, mà về sau chắc cũng không thể thấy lại a.

Được nhiều tài vật như vậy, Hiên Viên Dịch lập tức viết một chiếu thư, ban tận tay khen thưởng Hiên Viên Triệt.

Nhất thời, văn võ bá quan trong triều một phen nghị luận, nói Hiên Viên Triệt lòng hiếu thuận đã chạm tới trời, dân chúng bình dân thì cứ truyền tụng Dực Vương mãi, nổi bật nhất trong số quà mừng thọ cho Hiên Viên Dịch.

Cầm tiền tài của người khác, làm chuyện tốt cho mình, còn được lưu truyền sử sách, hưởng tiếng thơm như vậy, cũng là chiêu bài phía sau của Lưu Nguyệt, da mặt thật dày.

Tiễn đưa phải đưa ngoài sáng, tiền muốn có phải đi trên lưỡi đao (đại khái là làm gì cũng phải danh chính ngôn thuận, muốn đạt được gì thì phải bỏ công sức ra), Lưu Nguyệt khắc cốt nghi tâm điều này.

Khi còn cách đại thọ Hiên Viên Dịch hai ngày, Ngạo Vân quốc Thái tử Độc Cô Dạ, một tháng trước đã tiến qua biên giới Thiên Thần, rốt cục đến kinh thành.

Thái tử Hiên Viên Thừa tự mình ra nghênh đón, Tả tướng cũng đi cùng, đứng đợi trên đường cái Huyền Môn.

Cấm quân dàn hàng, binh sĩ đứng nghiêm, một màu đỏ thắm phô diễn trước cửa thành.

Vô số bình dân dân chúng đứng chật đường, ai cũng muốn thấy dung nhan của Thái tử Ngạo Vân quốc Độc Cô Dạ.

Bởi vì, bọn họ nghe nói, Ngạo Vân quốc Thái tử Độc Cô Dạ, cùng với Dực Vương của bọn họ, là song Vương đương thời.

Đồn đại rằng, Độc Cô Dạ dung mạo tuyệt mỹ, là thiên tài hạng nhất trên đời, chỉ có Dực Vương mới có thể sánh cùng.

Đồn đại rằng, Độc Cô Dạ bảy tuổi đứng trong triều đình, bắt đầu điều hành giang sơn quần hào, mười tuổi phế tổ chế (quy chế của tổ tiên), tuyển ra nhân tài, trong vòng sáu năm khiến Ngạo Vân trở thành đệ nhất cường quốc đương thời, mười sáu tuổi bày mưu tính kế, thôn tính bảy tiểu quốc xung quanh, dẹp bỏ tất cả chướng ngại quanh thân.

Trong triều bày mưu tính kế, quyết thắng ngàn dặm ngoài xa.

Nếu nói Hiên Viên Triệt là thiên tài Thiên Thần quốc, thì Độc Cô Dạ là nhân tài trăm năm khó gặp của Ngạo Vân quốc, song hùng cùng tồn tại, Nam Bắc tranh nhau toả sáng.

Trên đường cái nhất thời chật kín người, không một chỗ hở, khắp nơi toàn người là người, còn có cấm vệ đề phòng sâm nghiêm phía sau.

Hạnh Hoa Ổ, tửu lâu lớn nhất trên đường cái, lúc này cũng kín người.

Vị trí tốt nhất sát đường, lầu hai, Lưu Nguyệt đang thưởng thức rượu trạng nguyên hồng, nghe nói là rượu chiêu bài ở nơi này, bất quá, rượu, đối với lính đánh thuê tuỳ thời đều ngấp nghé sinh tử, là độc dược, hoặc là ngàn chén không say, hoặc là không được uống.

Trước kia, nàng ngàn chén không say, hiện tại thân thể này còn chưa tới cái trình độ đó, vẫn nên uống ít thôi, huống hồ, nàng cũng không phải kẻ nghiện rượu.

*****

Thưởng thức chén rượu nho nhỏ trong tay, nhìn rượu sóng sánh, Lưu Nguyệt khẽ nhướng mi, Ngạo Vân Thái tử thật cao ngạo, Hiên Viên Thừa đã chờ muốn nửa ngày rồi còn chưa tới.

Bất quá, không sao cả, dù sao người mất mặt cũng không phải là nàng.

Được quang vinh thì nhận quang vinh, bị sỉ nhục thì nhận sỉ nhục, lời này không thích hợp với nàng.

Hiên Viên Triệt ngồi đối diện Lưu Nguyệt, một thân thường phục, thấy vậy lắc đầu, đến nơi uống rượu vui chơi thì nên thả lỏng tâm tình, đang định nói, đột nhiên giống như phát hiện ra cái gì, hảo hảo đánh giá Lưu Nguyệt một phen, mở miệng nói: "Hình như cao lên không ít."

Vừa nói vừa vươn tay ra, xoa xoa mặt Lưu Nguyệt, gật đầu cười nói: "Cũng béo ra không ít."

Ngày thường Lưu Nguyệt rất thích ngồi trong lòng hắn nên không phát hiện ra, giờ ngồi đối diện, mới thấy tiểu Vương phi của hắn cao lớn không ít.

Lưu Nguyệt nghe vậy, thu hồi tâm tình miên man suy nghĩ, tay nhéo nhéo hai má của mình, béo ra? Nàng thật không chú ý thấy.

Bất quá cũng phải, nữ tử phát dục sớm, mười ba đã muốn định hình, nàng bởi vì bị Mộ Dung phủ bỏ rơi, mười ba năm qua chỉ ăn cơm thừa canh cặn.

Mà hiện giờ, mỗi ngày trong Ngọc Lưu Ly cung, Hiên Viên Triệt dặn dò Hàn tổng quản phải vỗ béo nàng thật tốt, thay đổi thực phẩm đa dạng, nếu không, nàng suốt đời có lẽ chỉ là một con nhóc suy dinh dưỡng mà thôi.

"Béo thì béo, cho dù có béo thành viên thịt tròn, chàng cũng là của ta." Lưu Nguyệt bộ dạng đúng lý hợp tình nói.

Hiên Viên Triệt nghe vậy, nhất thời nở nụ cười, thân thủ dứ dứ chóp mũi Lưu Nguyệt nói: "Thật bá đạo, bất quá, ta thích."

Lưu Nguyệt tâm tình vô cùng tốt, hôn hiên triệt một cái, nhìn hắn thần tình mạc danh kỳ diệu. (kỳ diệu đến bất ngờ, không lý giải được)

Lưu Nguyệt nhìn mặt hắn ngớ ra, cười tủm tỉm, đôi mắt đen láy híp lại thành đường dài.

Hiên Viên Triệt nhìn Lưu Nguyệt cười vui vẻ, không khỏi cũng lắc đầu cười, lưng tựa vào ghế, tay cầm chén rượu nhìn nàng, tựa tiếu phi tiếu nói: "Vậy nàng khi nào sẽ cho ta xem diện mạo thực đây? Ta cũng không muốn tưởng tượng đến lúc chính mình còn không nhận ra tiểu Vương phi của mình a?"

Lưu Nguyệt cũng biết Hiên Viên Triệt đã phát hiện trên mặt nàng có vấn đề, nhưng không có hỏi, giờ rốt cục nhịn không nổi nữa rồi.

Khoé miệng lập tức nhếch lên, nói: "Vậy thì....."

"Thái tử Ngạo Vân quốc đếnnnnnnnnnn." Vừa mới mở miệng, tiếng thông báo đã vang lên, cắt ngang lời nói của Lưu Nguyệt.

Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt vừa nghe vậy, nhất tề quay đầu nhìn xuống đường cái.

Tiếng xe ngựa lọc cọc từ xa truyền đến, cờ xí màu tím phấp phới, trên mặt thêu hai chữ Ngạo Vân thật to, giương nanh múa vuốt, cực kỳ phóng đãng.

*****

Mười sáu con bạch mã không một sợi tạp màu mở đường, trên lưng ngựa, mười sáu đại hán bưu hãn, dáng người khôi ngô ngồi, một thân thiết giáp trụ, mặt lạnh như tiền không chút biểu tình, khí thế cực kỳ kiêu căng.

Ở phía sau bọn họ, có mười sáu người đang nâng một cỗ kiệu vàng bọc lụa trắng thật lớn, kiệu cũng không có trang trí gì nhiều, tấm lụa trên thân kiệu hoàng kim kia, khắp rìa có một lớp chỉ bạc bao bọc, hoàng kim cuồng long trên mặt lụa là do chỉ vàng thêu lên, chỉ cần hai vật như vậy, cũng đủ toát ra khí thế đẹp đẽ quý giá kinh người.

Nghĩ lại, cái găng tay bằng chỉ bạc của Lưu Nguyệt đã muốn là bảo vật quý giá của Thiên Thần quốc rồi.

Mà trên cỗ kiệu này, nó chỉ được dùng để trang trí, có thế thấy được sự xa xỉ cùng tài lực giàu có.

Mà sau mười sáu người nâng kiệu kia, có khoảng trăm người đi theo, nhưng từng người đều cước bộ trầm ổn lợi hại, không ai không phải cao thủ đương thời.

Cũng nghe thấy tiếng hô thông báo, Thái tử Hiên Viên Thừa cùng Tả tướng sớm đã ngồi thẳng trên lưng ngựa, hơi phóng tới, lên nghênh đón.

"Bản Thái tử thay mặt Thiên Thần quôc nghênh đón Thái tử Ngạo Vân quốc, Thái tử không ngại đường xa đến, ta thập phần cao hứng." Hiên Viên Thừa một thân mãng bào màu vàng, mỉm cười nhìn người bên trong nói.

Ngữ khí không kiêu căng, cũng không khiêm tốn.

Mười sáu kỵ mã dừng lại, tách ra hai bên, khom người xuống, mười sáu kiệu phu phía sau từ từ tiến lên.

"Ngạo Vân, Thiên Thần là hảo hữu chi bang, không cần khách khí." Thanh âm lạnh lùng truyền đến, mười sáu kiệu phu dừng lại, một bàn tay thon dài trắng nõn vươn ra, vén màn kiệu lên, bước xuống.

Lưu Nguyệt nhất thời nghiêng đầu nhìn.

Một mái tóc dài tới tận hông, buộc tuỳ ý xoã xuống sau lưng, mi dài cong vút, ẩn dấu bên dưới là một đôi mắt kiếm sắc bén, trời ạ, đây là đôi mắt đẹp đến mức nào a, đen thăm thẳm lại mang theo chút lam - màu của biển rộng, lạnh như băng, có thể đóng băng bất cứ ai nhìn vào, thật xinh đẹp khiến người ta đui mù.

Mũi cao, thẳng, môi đỏ như hoa đào, vẻ mặt thản nhiên, dung mạo tuyệt sắc, khuynh quốc khuynh thành.

Một thân trường bào màu nguyệt bạch, dưới ánh sáng mặt trời, theo gió thổi hơi nhè nhẹ phất, khiến hắn như thần tiên giữa trời, đẹp đẽ quý giá nhưng cũng cực kỳ trong trẻo lạnh lùng.

Khuôn mặt không thuộc về nhân loại trần gian này đảo đến đâu, người người đông cứng tới đó.

Thật lãnh, không phải giống Hiên Viên Triệt lãnh khốc, mà là một loại lạnh như băng, lạnh giống như cả thế giới xung quanh không có gì có thể tồn tại được trong đôi mắt đó.

Cái loại khí chất lãnh này, khiến người ta dù có tán thưởng dung mạo tuyệt trần tới đâu, cũng không dám có chút ý nghĩ dâm loạn.

Nếu nói Hiên Viên Triệt là hợp thể giữa la sát với yêu tinh, vậy Độc Cô Dạ trước mắt chính là băng sơn tuyết liên, một người là đệ nhất yêu mị thiết huyết, một người là đệ nhất lạnh lùng xuất trần.

Độc Cô Dạ: lạnh lùng, cao ngạo, xuất trần, trong trẻo

*****

Lưu Nguyệt thấy vậy nhướng mày, khó trách có thể cùng xưng hùng với Hiên Viên Triệt, quả nhiên là nhân trung cực phẩm, cho dù là nàng, cũng muốn tán thưởng một tiếng. (nhân trung cực phẩm: cực phẩm trong nhân gian)

Mắt đang tập trung nhìn kỹ Độc Cô Dạ, Lưu Nguyệt bên hông đột nhiên tê rần, nhất thời quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy Hiên Viên Triệt bên cạnh, mắt thì nhìn xuống dươi, nhưng ngón tay lại nhéo hông nàng một cái, khuôn mặt yêu mị bao phủ một tầng hàn khí.

Người này, đang ghen?

Lưu Nguyệt nháy mắt hiểu ra, không khỏi vừa tức vừa buồn cười, tay cầm lấy bàn tay bên hông nàng, gắt gao nắm chặt, con người ai cũng đều thích cái đẹp, thưởng thức những thứ đẹp đẽ, là một loại thiên tính.

Bất quá, nàng cũng không phải loại người mê trai, chỉ là nhìn bằng mắt thôi, ghen cái gì mà ghen a.

Cảm giác được bàn tay Lưu Nguyệt nắm chặt, Hiên Viên Triệt cũng cầm lại, quay đầu trừng mắt nhìn nàng, ý tứ trong đó ai cũng nhận ra, không được nhìn lâu như vậy, muốn xem thì xem ta nè. (cell: há há há, thật đáng yêu)

Lưu Nguyệt nhất thời cười khẽ, Hiên Viên Triệt này thật là.

"Dạ thái tử, thỉnh." Phía dưới, thanh âm Hiên Viên Thừa truyền đến.

"Thừa thái tử, thỉnh." Thanh âm đáp lại cực kỳ lạnh, lạnh như băng.

Bất quá, cũng không ai chú tâm, Thái tử Ngạo Vân quốc Độc Cô Dạ, tính tình trong trẻo mà lạnh lùng, đây cũng không phải tin tức tuyệt mật gì.

Nắm tay Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt lại lần nữa quay đầu nhìn, trên người Độc Cô Dạ này toát ra hơi thở có điểm kì lạ, nàng là lần đầu tiên có chút thận trọng đánh giá.

Ngồi trên lưng ngựa, Độc Cô Dạ sóng vai cùng Hiên Viên Thừa đi về phía trước.

Vó ngựa bước nhẹ, Độc Cô Dạ một thân trong trẻo nhưng lạnh lùng, đẹp đẽ cao quý, đột nhiên giống như tuỳ ý quay đầu, nhìn hướng bọn họ, ánh mắt lạnh lùng kia, giống như đã biết hết thảy.

Mắt ngăm đen nhìn lại mắt hắc lam, bên trong vốn bình thản không dợn sóng, đột nhiên như muốn nói điều gì.

Lưu Nguyệt không chút nghi ngờ, hắn nhận ra nàng, tuy nàng tự nhận mình nổi tiếng thực, nhưng không đến nỗi vang danh khắp đại lục chứ.

Đôi mắt hắc lam đảo qua kế bên Lưu Nguyệt, nhìn thẳng Hiên Viên Triệt.

Đỏ sậm cùng hắc lam, đây là hai màu đối chọi nhau về mọi mặt.

Một tay nắm tay Lưu Nguyệt, một tay bưng chén rượu lên, Hiên Viên Triệt mặt không chút thay đổi đáp lại cái nhìn của Độc Cô Dạ.

Tia nhìn va chạm, toé lửa khắp nơi, hơi thở thật kinh người.

Hai người đều là nam tử tài giỏi lưu danh sử sách hậu thế, lúc này chính thức chạm mặt lần đầu tiên.

Nửa ngày sau, Hiên Viên Triệt chậm rãi hướng Độc Cô Dạ nâng chén lên mời.

Mà ngay cùng lúc đó, Độc Cô Dạ cũng gật gật đầu đáp lại Hiên Viên Triệt, hắn ngay cả Thái tử Hiên Viên Thừa cũng chưa từng khiêm tốn thi lễ, đây là sự kính trọng cho đối thủ cùng đẳng cấp, Hiên Viên Triệt.

*****

Đây là, chỉ có đối thủ ngang tầm, mới có thể được đối phương tôn trọng.

Quay đầu, Độc Cô Dạ phóng ngựa đi, không hề quay lại.

Hiên Viên Triệt cũng uống một ngụm cạn chén rượu, không nhìn nữa.

Bánh xe vận mệnh bắt đầu xoay vần, mà đây, chỉ mới là khởi đầu thôi.

"Con người sao có thể lãnh đến mức này được?" Khi Độc Cô Dạ cùng Hiên Viên Thừa đã đi xa, vệ binh hoàng gia cũng tán đi, dân chúng phía dưới vốn tĩnh lặng nãy giờ, nhất thời huyên náo nhộn nhạo lên, Ngạn Hổ nãy giờ vẫn đứng sau lưng Lưu Nguyệt, nhăn mặt nói.

Độc Cô Dạ không phải lãnh duệ như sát thủ, không phải lãnh khốc như Vương gia bọn họ, mà là loại lạnh như băng không có tí cảm xúc nào, giống như hắn chính là một khối hàn băng ngàn năm, do sai lầm của tạo hoá mà hoá thành người vậy.

Hiên Viên Triệt nghe vậy, trầm ngâm một chút, chậm rãi nói: "Đó là bởi vì, thiên hạ rộng lớn này, không có kẻ nào, không có bất luận kẻ nào có thể khiến hắn dao động tâm tình được."

Lời vừa nói ra, Thu Ngân lập tức hít một hơi, không có bất luận kẻ nào, vậy ý tứ là, hắn miệt thị hết tất cả con người, hết thảy đều không để vào mắt, nam nhân lạnh như băng này, thật cuồng ngạo xuất trần.

Lưu Nguyệt nghe vậy, không nói gì, hơi hơi đảo mắt, mũi băng khi nãy, nếu có sắc thái tình cảm một chút, không biết có thể kinh diễm tuyệt thế đến mức nào nữa.

Ánh mặt trời rọi xuống đường cái, mang theo hai loại hơi thở, cực nóng như lửa và cực lạnh như băng.

Đại thọ Thiên Thần Hoàng đế Hiên Viên Dịch, Lưu Nguyệt không quan không chức, nên không vào cung vàng điện ngọc được, bỏ lỡ việc có thể nhìn tận mắt hai tuyệt thế song hùng gặp nhau.

Bất quá, Lưu Nguyệt cũng không cảm thấy thất vọng quá, nàng với chuyện này không có nhiều hứng thú lắm, nàng chỉ quan tâm là, Tả tướng lâu như vậy rồi còn chưa có động thủ gì, hiện giờ Thái tử Ngạo Vân quốc qua, chính là một cơ hội thật tốt để ra tay.

Nàng thật nhàn nhã đi vào gia trang ở kinh thành, phân phó Huyết Ảnh vệ làm việc.

Nhưng mà, thọ yến ban đêm, Lưu Nguyệt mặc dù chưa có đại hôn, nhưng cũng là con dâu hoàng gia, coi như thành phần hoàng tộc, cần phải tham dự.

Cả sảnh đường đầy hoa, đủ loại màu sắc.

Ánh sáng sao trời chiếu rọi Thiên Thần hoàng cung đang vô cùng vui vẻ, khiến hết thảy càng thêm lung linh chói mắt.

Thiên Trần cung, chủ điện Thiên Thần quốc hoàng cung, lúc nào cực kỳ náo nhiệt.

Thiên Thần hoàng đế Hiên Viên Dịch toạ long ỷ cao cao phía trên, Liễu hoàng hậu ngồi bên trái, Trần quý phi ngồi bên phải, khuôn mặt nho nhã tràn ngập vui cười.

Bên dưới, phía trái đầu hàng là vị khách đặc biệt của tiệc hạ thọ này - Thái tử Ngạo Vân quốc Độc Cô Dạ, sau đó lần lượt là Tả tướng, Hữu tướng, cùng các phu nhân.

*****

Phía tay phải, Thái tử Hiên Viên Thừa ngồi đầu hàng, sau đó là Nhị hoàng tử, Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt.

Tất cả các hoàng tử đều chưa vợ, duy chỉ Hiên Viên Triệt là có Lưu Nguyệt, bởi vậy nên bên dãy này, chỉ có mỗi Lưu Nguyệt là nữ nhi, bơ vơ ngồi.

Nàng một thân váy dày màu tím, tóc dài ngày thường chỉ vấn sơ là được rồi, hôm nay bị tỉ mỉ quấn lên, hai bên tai thả xuống lọn tón, nàng vẫn là khuê nữ, đáng lẽ đầu phải đính đầy châu quan, nhưng bị Lưu Nguyệt kiên trì phản đối, đổi thành một cây trâm khổng tước xanh biếc, giữa một đám mỹ nữ khoe sắc vờn quanh, nàng thật là bình thường tới cực điểm.

Thiên Thần cung phân làm tam điện, vương hầu cùng hoàng tộc ở chủ điện, tam phẩm quan viên cùng phu nhân ở phó điện, sau nữa chính là hậu phó điện.

Phó điện cùng hậu phó điện vốn không có Hoàng đế toạ, không khí hiển nhiên thả lỏng hơn, vui cười huyên náo ầm ĩ, chỉ có chính điện không khí thật nặng nề, hoàn toàn đối lập nhau.

Lưu Nguyệt ngồi kế bên Hiên Viên Triệt, vẫn bình thản thưởng thức rượu ngon, quét mắt nhìn Độc Cô Dạ đối diện.

Lúc này, Độc Cô Dạ không mặc trường bào nguyệt bạch như trích tiên kia nữa, thay vào đó là một thân hồng bào viền vàng, nhìn xa xa như một đốm lửa ôn nhu, bao bọc lấy vạn năm hàn băng, không những không đối chọi, ngược lại cực kỳ thích hợp.

Mà Hiên Viên Triệt bên cạnh, lại vận một thân mãng bào đỏ sậm, hơi thở lãnh khốc mà cuồng vọng, một băng một khốc, một hồng một đỏ sậm, cực kì chọi nhau.

"Tiểu vương được biết Thiên Thần hoàng đế rất thích nghe tiếng trúc, Tiểu vương cũng biết một ít, không ngại hôm nay tấu lên một khúc, mừng hạ thọ của bệ hạ." Trong lúc mọi người đang nói chuyện, Độc Cô Dạ đột nhiên lạnh lùng nói.

Thanh âm vừa vang ra, đại điện trong nháy mắt trầm tĩnh.

Tương truyền, Ngạo Vân quốc Thái tử Độc Cô Dạ, cầm kỳ thư hoạ, binh pháp mưu lược, tất cả đều tinh thông, một thân địch nghệ lại càng nổi tiếng. (địch: nhạc cụ giống sáo, nhưng cầm dọc. )

Hiên Viên Dịch cao cao tại thượng vừa nghe lời này, nhất thời cười ha hả, có thể được Thái tử đệ nhất quốc đương thời tự mình tấu một khúc mừng hạ thọ, thể diện mình thật hơn xa chư hầu các nước khác.

Lập tức lớn tiếng cười nói: "Hảo, hảo, quả nhân xin lắng tai nghe."

Đám người Tả tướng xung quanh cũng lập tức trầm trồ khen ngợi, liên tục vỗ tay.

Duy chỉ có Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt bất động thanh sắc.

Hơi liếc qua Hiên Viên Dịch thần tình vui mừng, Lưu Nguyệt cười lạnh một tiếng, Độc Cô Dạ tự hạ mình vì hắn tấu khúc, sợ Hoàng đế thật sự cho là hảo ý, nhưng tiện nghi không thể dễ chiếm như vậy.

Chậm rãi uống hết chén rượu nhỏ trong tay, Lưu Nguyệt tựa lưng vào ghế, nhìn Độc Cô Dạ.

*****

Độc Cô Dạ mặt không biểu tình, chậm rãi lấy ra trong tay áo một cây địch bằng ngọc bích trắng, hoàn mỹ không tì vết, ngón tay mềm mại vuốt ve, hướng Hiên Viên Dịch thản nhiên thi lễ một cái, đưa địch lên miệng, nhẹ nhàng thổi.

Tri âm tri kỷ tâm tình, vạn mộc phùng xuân đua nhau sinh trưởng.

Tiếng địch uốn lượn vang lên, như nước chảy, như gió xuân, đi đến đâu như lan toả cảnh xuân sắc tới đó, nước chảy róc rách, bướm lượn mây bay, gió mát phất qua, hương thơm thấm vào tận ruột gan, quả thực khiến người ta mê đắm trong đó, như si như say không muốn tỉnh lại.

Tiếng địch của Độc Cô Dạ thật tuyệt mĩ, không tầm thường.

Lưu Nguyệt khép hờ hai mắt lắng nghe, nàng vốn không có cái gọi là khả năng cảm thụ âm nhạc, bất quá Mộ Dung Lưu Nguyệt trước kia một tay cầm nghệ không tồi, đối âm luật cũng có hiểu biết, nàng kế thừa năng lực này, nên có thể nhận biết được sự huyền diệu của tiếng địch này.

Xuân phong quất vào mặt, vạn vật giống như đắm chìm trong bản nhạc tuyệt vời này, từ từ ngủ say, lặng lặng, lẳng lặng ngủ thiếp đi, không muốn tỉnh lại.

Ngủ say? Lưu Nguyệt vốn khép hờ mắt đột nhiên rùng mình, mở to mắt, âm thanh này không bình thường.

Tiếng địch này mang theo lực lượng mê hoặc lòng người, âm sắc này đã muốn tới cực hạn, ma huyễn cũng hoà tới cực hạn, nói cách khác, đây chính là thôi miên, là sở trường của nàng trước kia.

Dùng tiếng địch thôi miên người khác, Độc Cô Dạ chính là có ý đồ như vậy.

Hơi nhìn lướt qua đám người Nhị hoàng tử, ai ai cũng đã nhắm mắt lại, thư thái thư thái nghe, thậm chí còn có người gật gật đầu, Hiên Viên Dịch ngồi trên cao kia, lúc này thần tình tươi cười, khép hờ mắt nghe, giống như đã hoàn toàn chìm đắm trong giai điệu động lòng người này.

Người trong đại điện, đã không còn ai tỉnh táo.

Âm nhạc có thể mê hoặc người, Lưu Nguyệt cũng không quá ngạc nhiên.

Âm nhạc, ẩn chứa ma lực mê hoặc rất mạnh.

Nhíu mày, Lưu Nguyệt nhìn thẳng Độc Cô Dạ, lúc này đang nhìn nàng.

Trong đôi mắt hắc lam không có kinh dị, không có kỳ quái, càng không e ngại, chỉ như vậy nhìn nàng, không hề có cảm xúc nhìn nàng.

Lưu Nguyệt nhất thời hơi nhíu mày, Độc Cô Dạ khinh thường nàng, cư nhiên khinh rẻ một cao thủ thôi miên là nàng.

Ý niệm trong đầu còn chưa kịp xong, Hiên Viên Triệt đột nhiên 'rầm' một tiếng đứng dậy, cả người lãnh khốc đi nhanh đến góc đại điện, lấy một cái chung cổ trong dãy nhạc khí treo trên tường.

(chung cổ: một loại nhạc cụ gõ, như trống)


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-220)