Truyện:Vương Phi 13 Tuổi - Chương 042

Vương Phi 13 Tuổi
Trọn bộ 220 chương
Chương 042
Khởi binh vấn tội (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-220)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Thiên Tây cung, Hiên Viên Dịch, Hoàng Đế bệ hạ Thiên Thần quốc, đang cùng Trần quý phi đánh cờ, Lưu Nguyệt đột nhiên bước nhanh tới, hướng Hiên Viên Dịch quỳ xuống.

"Đây là sao vậy? Triệt nhi khi dễ con?" Hiên Viên Dịch khuôn mặt oai nghiêm, có phần nho nhã, khẽ mỉm cười hướng Lưu Nguyệt nói, khẩu khí vô củng thân thiết.

Tuy rằng hắn chưa từng gặp qua Lưu Nguyệt, nhưng cũng có nghe danh, tuổi nhỏ như vậy, tư sắc bình thường, trong hoàng cung ngoài Lưu Nguyệt ra còn có ai.

"Có người khi dễ Lưu Nguyệt." Lưu Nguyệt thần tình ủy khuất.

"Ai dám khi dễ con dâu của ta? Nói, Mẫu phi giúp con trừng trị hắn" Trần quý phi thẳng thắn nói ngay, mặt tươi cười trầm xuống.

"Không, ai khi dễ con, con sẽ tự mình đi tìm hắn xử lý, chỉ mong bệ hạ ân điển, xin đừng can thiệp giúp người khi dễ Lưu Nguyệt kia, Lưu Nguyệt nhất định phải hảo hảo đánh hắn một trận cho hết giận." Lưu Nguyệt cũng không ngẩng đầu lên, nổi giận đùng đùng nói.

Hiên Viên Dịch thấy Lưu Nguyệt cư nhiên lại mong hắn ân điển điều này, hơi bất ngờ, người khi dễ Lưu Nguyệt hẳn lai lịch không nhỏ, hắn định khuyên châm chước một chút, bất quá sau khi nghe Lưu Nguyệt nói chỉ muốn đánh một chút, tâm liền thả lỏng, đánh thì cho đánh đi, dù Lưu Nguyệt có võ, nhưng có thể đánh thành cái dạng gì nào.

Lại thêm Trần quý phi kế bên cũng không bác bỏ, hắn lập tức cười gật gật đầu nói: "Hảo, trẫm đáp ứng con không hỗ trợ hắn, nhưng phải nhớ rõ, đừng gây tai nạn chết người là được."

"Lưu Nguyệt đã biết, đa tạ Hoàng Đế bệ hạ." Dứt lời, tạ ơn một câu, xoay người chạy đi, nhìn như một cô nương mười ba tuổi đang xúc động.

Hiên Viên Dịch thấy vậy không khỏi hướng Trần quý phi cười nói: "Vẫn là một tiểu hài tử a."

Trần quý phi khẽ cười cười, trong mắt tỏa sáng, nàng cùng Lưu Nguyệt cũng từng trò chuyện với nhau, có lẽ, Lưu Nguyệt không phải đơn thuần là một tiểu hài tử.

Trên đường cái ở thủ đô Thiên Thần quốc, một trong những khu phố lớn nhất.

Lúc này, trên đường cái một mảnh ồn ào, người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.

Mà ở chỗ dễ nhìn thấy nhất trên đường cái, có một đại trạch giàu có, mặt tiền sơn son thiếp vàng, tảng đá sư tử trước cửa to bằng một con ngựa, hiển quý dị thường, trên tấm biển cao cao kia ghi ba chữ vàng to, Tả tướng phủ.

Phanh, một chiếc ghế vàng lớn đoan đoan chính chính đặt trước đại môn Tả tướng phủ, Lưu Nguyệt tay áo bào vung lên, đường hoàng ngồi xuống, roi da trong tay hướng mặt đất quất một phát, chỉ nghe 'chát', một tiếng vang thanh thúy, trên mặt đất một đường màu trắng dài, hiện ra rõ ràng.

Bên trái Lưu Nguyệt cùng mấy khóm hoa trước cửa đền có vết roi, thật dài nối nhau thành một đường thẳng trước đại môn, mà Lưu Nguyệt sau đó thu roi lại, ngồi xuống phía sau đường vạch ấy, nguy nga bất động.

*****

Khuôn mặt cực kỳ bình thường, nhưng lại tản ra hơi thở bảo 'chớ gần', lãnh khốc dị thường.

Người đi đường chung quanh vốn vô cùng náo nhiệt, thấy vậy cũng ngạc nhiên nhìn Lưu Nguyệt nhỏ xíu, chụm đầu lại to nhỏ.

Xung quanh Lưu Nguyệt khí thế quá thịnh, khiến mọi người nhất tề lui xa, tạo ra một khoảng trống lớn.

Chỉ thấy, trước Tả tướng phủ to lớn uy nghi, Lưu Nguyệt một người ngồi đó, dung nhan lạnh như băng.

Hai bên thủ vệ canh giữ đại môn thấy vậy, nhất tề nhíu nhíu mày, trong đó một thủ vệ thần tình dữ tợn, bước lại gần, cao ngạo quá: "Cô nương kia, cô muốn làm gì? Tả tướng phủ chúng ta là nơi cô có thể chặn đường à, cút xéo."

Vừa nói, thân thủ vừa hướng Lưu Nguyệt đập tới.

Tay còn chưa đụng được tới người, Lưu Nguyệt vốn nhìn như đang nhắm mắt ngủ, đột nhiên cổ tay vung lên, trường tiên (roi dài) trong tay đột nhiên quất ra.

Thủ vệ kia còn chưa kịp phản ứng, thân thể liền bị trường tiên cuốn lại, ném đập đầu vào tảng đá sư tử kia.

Chỉ nghe một tiếng phịch trầm đục, thủ vệ thần tình dữ tợn, phun ra một ngụm máu tươi, nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi.

Mọi người đứng xem xung quanh nhất thời ồn ào, đây là công khai đến trước cửa Tả tướng phủ làm loạn a.

"Hảo, cư nhiên dám đến Tả tướng phủ chúng ta sinh sự, không biết phân biệt tốt xấu, thật to gan." Một thủ vệ khác thấy vậy, nhất thời sờ bội đao trên lưng, bước nhanh đến chỗ Lưu Nguyệt.

Chỉ thấy tiên ảnh chợt lóe, thủ vệ kia liền hai tay bưng mặt tru lên, từ kẽ tay máu tươi chậm rãi chảy ra.

"Ngươi, ngươi, cứ chờ đó." Thủ vệ khi nãy bị ném đến tảng đá sư tử, lúc này chật vật đứng lên, một mặt xoa thắt lưng, một mặt thất tha thất thểu đẩy cửa đại môn sơn màu đỏ, đi vào.

Người chung quanh thấy vậy, có kẻ hảo tâm lập tức hét lên: "Tiểu cô nương, chạy nhanh đi, Tả tướng phủ không phải dễ chọc đâu....."

"Đúng vậy, Tả tướng là tướng quốc đương triều, con gái hắn là Hoàng Hậu, nghe nói cháu gái cũng sắp thành Thái tử phi, ai dám dây vào bọn họ, sẽ thiệt cho mình đấy......"

"Chạy nhanh đi, người trong đó ra rồi thoát không được đâu......"

Lưu Nguyệt nghe lời nói, hai mắt khép hờ chậm rãi mở, hướng cửa đại môn sơn son kia, cười lạnh lùng nói: "Từ hôm nay, nơi này, chỉ cho tiến vào, không được bước ra."

*****

Câu nói cực kỳ kiêu ngạo, lập tức đàn áp tất cả mọi lời nghị luận, đường cái vốn náo nhiệt đông đúc nháy mắt chỉ còn một mảnh yên tĩnh.

"Nhìn không giống một con bọ cánh cam, cũng không phải một bình hoa sứ dễ vỡ, hay là đã có chuẩn bị mà đến đây......."(ý không phải mấy người bình thường, hay mấy cô tiểu thư yếu đuối)

"Mấy roi vừa quất hồi nãy, không đơn giản, không đơn giản....."

Sau một khắc yên tĩnh, liều có người cúi đầu nói thầm thì.

Lưu Nguyệt nghe hết thảy, nhưng một tia động dung cũng không có, hơi hơi nhắm mắt lại, một bộ dạng cực kỳ thong thả.

"Là ai? Ai dám đến Tả tướng phủ chúng ta giương oai?" Lúc này, đại môn sơn son ầm ầm mở ra, một đội hộ vệ người cầm kiếm, kẻ nắm thương, một thân sát khí vọt ra.

"Chính là nàng ta." Thủ vệ khi nãy bị đánh chảy máu mặt, lập tức trỏ tay vào Lưu Nguyệt, trong mắt đầy oán giận: "Còn nói gì mà, chỉ cho tiến vào, không cho bước ra nữa."

Trung niên nhân dẫn đầu thấy vậy, sắc mặt trầm xuống, căm tức nhìn Lưu Nguyệt, lớn tiếng nói: "Thật to gan, dám công nhiên đến đây ẩu đả thủ vệ và phủ của ta, ngươi xem Vương pháp ra gì hả?"

Lưu Nguyệt khép hờ hai mắt, không thèm quan tâm mấy lời lý lẽ, nhìn như đã muốn ngủ gật rồi.

Trung niên nhân thấy vậy, lập tức giận dữ, vung tay lên lớn tiếng nói: "Lên, đánh, đánh gãy hai chân cho ta, trói lại giam trong chỗ lạnh nhất ở doanh trại quân đội, Tả tướng phủ chúng ta không phải nơi cho đứa trẻ con như ngươi tới càn rỡ."

Lời vừa nói ra, mười mấy hộ vệ phía sau lập tức huơ vũ khí, vọt tới chỗ Lưu Nguyệt.

Mái tóc đen mượt, không có gió mà bay bay, Lưu Nguyệt trên mặt sát khí chợt lóe, trường tiên trong tay như tia chớp, quét ngang qua.

Một roi, quất ngang trời, khoảng khắc đó, chân chính nhìn như tia chớp nổ vang giữa không trung.

Chỉ nghe một tiếng 'phịch' lớn, quang mang màu đen chợt lóe qua, người chung quanh cái gì cũng không thấy, chỉ thấy bụi bay đầy trời.

Lưu Nguyệt nhìn vẫn như trước, nhắm mắt như đang suy nghĩ điều gì, không nhúc nhích.

Mà trước mặt nàng, hơn mười đại hán đều thẳng tắp bay đi xa, mà trên cổ họng, nhất tề in một đạo tiên ấn đỏ tươi.

Một roi, chính là một roi.

Mười mấy đại hán, không chịu nổi một kích.

Bị đánh tơi bời, mười mấy đại hán ôm cổ thống khổ quay cuồng, mặt toát đầy mồ hôi, vẻ mặt cực kỳ dữ tợn.

Từ từ nhắm hai mắt, tựa lưng vào ghế dựa, Lưu Nguyệt chậm rãi lấy hai ngón tay vuốt ve trường tiên, trên khuôn mặt cực kỳ bình thường kia, hiện lên lạnh lùng, coi rẻ, cùng với tự cao tự đại.

*****

"Xôn xao xôn xao." Một đám người xem náo nhiệt xung quanh nhất thời ồn ào, nhìn Lưu Nguyệt bằng cặp mắt khác xưa, càng lùi về sau hai bước, thật là một nữ tử lợi hại.

Trung niên nam tử sắc mặt lúc này cực kỳ khó coi, một đám hộ vệ té trên mặt đất kêu thảm, chỉ còn một mình hắn đứng ở giữa, thật không ngờ xú nữ này lợi hại đến vậy.

"Ngươi là ai?" Nữ nhân lợi hại như vậy, hắn ở kinh thành chắc chắn phải nghe qua tên rồi chứ, hay đây là con cháu của võ tướng thế gia?

Không thèm trả lời, Lưu Nguyệt vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo, người như hắn, không xứng để biết.

Không nói gì, nhưng so với có nói còn đả kích hơn, hoàn toàn coi thường, còn thảm hơn so với trực tiếp tát lên mặt trung niên nam tử.

Trung niên nam tử mặt càng xanh mét, nhưng lại không thể tìm được bậc thang đi xuống. (ý là không có lý do để lùi bước mà còn giữ được thể diện)

"Hảo bổn sự." Đúng lúc này, thanh âm thản nhiên vang lên, hai trung niên nam tử chậm rãi từ trong Tả tướng phủ đi ra, một người trong đó mở miệng khen.

"Lâm giáo đầu, nàng ta....." Trung niên nam tử nhất thời như tìm được chỡ dựa, lập tức xoay người bước nhanh đến nghênh tiếp.

Người vừa cất lời, Lâm giáo đầu, phất phất tay: "Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi."

Trung niên nam tử thấy vậy, nhất thời rất nhanh lui về một bên, thần tình cười lạnh nhìn Lưu Nguyệt, đây chính là hai người lợi hại nhất trong phủ bọn họ, tuyệt đối sẽ xử đẹp xú nha đầu này.

"Tiểu cô nương, vậy đừng trách chúng ta không khách khí." Tiếng nói vừa dứt, Lâm giáo đầu cùng người bên cạnh, đột nhiên một người phi thân bay lên, chạy ra phía đường cái, mà Lâm giáo đầu lại rút ra lưỡi kiếm, hướng Lưu Nguyệt công kích tới.

Thủ đoạn của Lưu Nguyệt, bọn họ vừa rồi đứng sau cửa đã thấy, cho nên vừa ra tay, đã không chừa một đường sống.

Khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, Lưu Nguyệt cười lạnh, hắc tiên trên mặt đất, đột nhiên vút lên trời, đuổi theo người đang vọt ra ngoài kia, như một con hắc long.

Cùng lúc đó thân hình cũng vừa động, bày tay trắng nõn đầy đặn, chộp hướng Lâm giáo đầu, chỉ phong như điện, phương hướng quỷ dị khó lường cực kỳ.

Một thân sát khí dày đặc bắn ra, bao trùm toàn bộ không gian, giống như thực chất.

Lâm giáo đầu đứng mũi chịu sào, âm hàn sát khí kia cứ như Cửu điện Diêm La, làm hắn không chịu nổi, trong lòng hoảng hốt, nếu không phải người đã từng lăn lộn giữa bờ vực sống chết, chắc chắn không thể có được sát khí bậc này, nữ nhân này, nữ nhân này......"Xôn xao xôn xao." Một đám người xem náo nhiệt xung quanh nhất thời ồn ào, nhìn Lưu Nguyệt bằng cặp mắt khác xưa, càng lùi về sau hai bước, thật là một nữ tử lợi hại.

Trung niên nam tử sắc mặt lúc này cực kỳ khó coi, một đám hộ vệ té trên mặt đất kêu thảm, chỉ còn một mình hắn đứng ở giữa, thật không ngờ xú nữ này lợi hại đến vậy.

"Ngươi là ai?" Nữ nhân lợi hại như vậy, hắn ở kinh thành chắc chắn phải nghe qua tên rồi chứ, hay đây là con cháu của võ tướng thế gia?

Không thèm trả lời, Lưu Nguyệt vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo, người như hắn, không xứng để biết.

Không nói gì, nhưng so với có nói còn đả kích hơn, hoàn toàn coi thường, còn thảm hơn so với trực tiếp tát lên mặt trung niên nam tử.

Trung niên nam tử mặt càng xanh mét, nhưng lại không thể tìm được bậc thang đi xuống. (ý là không có lý do để lùi bước mà còn giữ được thể diện)

"Hảo bổn sự." Đúng lúc này, thanh âm thản nhiên vang lên, hai trung niên nam tử chậm rãi từ trong Tả tướng phủ đi ra, một người trong đó mở miệng khen.

"Lâm giáo đầu, nàng ta....." Trung niên nam tử nhất thời như tìm được chỡ dựa, lập tức xoay người bước nhanh đến nghênh tiếp.

Người vừa cất lời, Lâm giáo đầu, phất phất tay: "Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi."

Trung niên nam tử thấy vậy, nhất thời rất nhanh lui về một bên, thần tình cười lạnh nhìn Lưu Nguyệt, đây chính là hai người lợi hại nhất trong phủ bọn họ, tuyệt đối sẽ xử đẹp xú nha đầu này.

"Tiểu cô nương, vậy đừng trách chúng ta không khách khí." Tiếng nói vừa dứt, Lâm giáo đầu cùng người bên cạnh, đột nhiên một người phi thân bay lên, chạy ra phía đường cái, mà Lâm giáo đầu lại rút ra lưỡi kiếm, hướng Lưu Nguyệt công kích tới.

Thủ đoạn của Lưu Nguyệt, bọn họ vừa rồi đứng sau cửa đã thấy, cho nên vừa ra tay, đã không chừa một đường sống.

Khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, Lưu Nguyệt cười lạnh, hắc tiên trên mặt đất, đột nhiên vút lên trời, đuổi theo người đang vọt ra ngoài kia, như một con hắc long.

Cùng lúc đó thân hình cũng vừa động, bày tay trắng nõn đầy đặn, chộp hướng Lâm giáo đầu, chỉ phong như điện, phương hướng quỷ dị khó lường cực kỳ.

Một thân sát khí dày đặc bắn ra, bao trùm toàn bộ không gian, giống như thực chất.

Lâm giáo đầu đứng mũi chịu sào, âm hàn sát khí kia cứ như Cửu điện Diêm La, làm hắn không chịu nổi, trong lòng hoảng hốt, nếu không phải người đã từng lăn lộn giữa bờ vực sống chết, chắc chắn không thể có được sát khí bậc này, nữ nhân này, nữ nhân này......

*****

Lâm giáo đầu trong lòng hoảng hốt, trường kiếm trong tay khựng lại một chút, bàn tay trắng nõn kia lập tức quỷ dị xẹt qua cổ tay hắn, hoàn toàn không phải chiêu thức võ công gì, nhưng lại....

Bàn tay nhẹ huơ, thân hình đột nhiên lộn ngược ra sau, Lưu Nguyệt ngồi vững chắc trên cái ghế hoàng kim kia, hơi thở trầm ổn, cực kỳ thản nhiên.

"Phanh." Một tiếng thanh thúy vang lên, Lâm giáo đầu khó tin nhìn cổ tay của mình, máu tươi đang chảy ra, năm ngón tay đã khó có thể giữ vững vũ khí, bàn tay khi nãy......

"Ta đã nói rồi, chỉ được phép vào, không cho đi ra." Lời nói lãnh khốc, cực kỳ kiêu ngạo vang ra, mang theo khí phách không gì sánh được.

Lâm giáo đầu trong lòng run lên, quay đầu, nhìn trung niên nhân khi nãy đi cùng hắn, lúc này quằn quại trên mặt đất, xương đùi vặn vẹo quái dị, mà nơi hắn nằm, có một vết roi màu trắng.

Hai cao thủ giỏi nhất Tả tướng phủ, cũng thua dưới một chiêu của cô gái nho nhỏ này, nữ tử này rốt cục là ai?

Kinh hãi, kinh hãi không thể tin được.

Người xem náo nhiệt xung quanh, lúc này một phen nghẹn họng nhìn trân trối, theo bản năng lại lùi về sau một chút, cô gái này, quá lợi hại.

Thu liễm sát khí trong mắt, Lưu Nguyệt tùy ý để trường tiên nằm dưới chân, ánh mắt rẻ rúng khinh thường nhìn một đám tàn binh bại tướng, lạnh lùng hừ một cái, bên trong còn chứa cả khinh miệt, ngay cả một đám người cách mấy chục trượng ngoài kia cũng cảm giác được.

Mặt trời trên cao sáng lạn, dưới này lại một mảnh âm hàn.

Nhìn Lưu Nguyệt gây sự như thế, có mấy người có giao hảo với Tả tướng hoặc muốn a dua, đã chạy đi tìm Cửu Môn Đề Đốc, giữa ban ngày ban mặt ẩu đả người Tả tướng phủ, không thèm để ý Vương pháp, vậy phải báo Cửu Môn Đề Đốc giải quyết.

Một con ngựa cao to cùng mấy trăm binh sĩ rất nhanh chạy đi.

"Hôm nay cần phải hảo hảo báo hướng bề trên báo cáo công lao mới được." Cửu Môn Đề Đốc tự mình suất binh, trong mắt tản ra vẻ mừng như điên, mấy ngày nay đang sầu không biết tìm đâu ra thời cơ nịnh bợ Tả tướng, hôm nay tự nhiên được dâng tận miệng.

Lời nói vừa dứt, phó tướng bên cạnh còn không kịp tiếp lời, đột nhiên một thanh âm lạnh lùng vang lên: "Tranh công, ngươi có biết người tìm tới Tả tướng phủ gây phiền toái là ai không?"

Cửu Môn Đề Đốc nghe thấy lập tức ghìm ngựa, nhìn hướng ngã tư đường.

Một thân áo xanh dài, dung mạo cực kỳ tuấn lãng, đây không phải người trẻ tuổi kiệt xuất nhất Mộ Dung phủ, Mộ Dung Trần, thì còn là ai nữa, người này không đắc tội nổi.

Cửu Môn Đề Đốc lập tức ghìm ngựa, cười nhìn Mộ Dung Trần nói: "Xin hỏi là ai?"

"Tiểu muội của ta, Mộ Dung Lưu Nguyệt." Mộ Dung Trần dựa vào tường, nhìn Cửu Môn Đề Đốc, hơi nhướng mày nói.

*****

"Mộ Dung Lưu Nguyệt." cửu môn đề đốc mặt đắc ý lập tức biến mất.

Đây là người mà gia thế còn lớn hơn nữa, sau lưng là Mộ Dung tướng quân phủ - Thiên Thần quốc đệ nhất võ tướng thế gia; hiện giờ là chuẩn Vương phi của Tam hoàng tử - Dực Vương, người có quyền khuynh vua, được dân ngưỡng vọng; phía sau nữa còn có Hữu tướng phủ âm thầm hỗ trợ.

Một bên là Đông cung, một bên là Tây cung, Tả tướng, Hữu tướng, Mộ Dung tướng quân phủ, mấy nhà này ai hắn cũng không đắc tội nổi.

Tròng mắt xoay động, cửu môn đề đốc lập tức 'Ui da' một tiếng, quay đầu nói: "Đầu của ta, đầu của ta đau quá, mau trở về, mau trở về."

Vừa nói vừa quay ngựa lại, đi trở về, tốc độ so với lúc đi tới còn nhanh hơn.

Mộ Dung Trần dựa vào tường thấy vậy, khinh bỉ cười, quay đầu nhìn phía trước đang bị người vây chật như nêm, Mộ Dung Lưu Nguyệt, muội muội chưa từng gặp mặt này, hắn thật thưởng thức.

Một khắc trước, một con ngựa tốc hành báo tin cho Mộ Dung phủ bọn họ, lão tổ tông Mộ Dung Vô Địch nghe xong, cái gì cũng không nhiều lời, trực tiếp hạ lệnh, bảo hắn phải trấn thủ khúc đường cái đi tới Tả tướng phủ này, mặc kệ là cửu môn đề đốc hay thủ vệ phòng giữ kinh thành, một người cũng không cho qua.

Đây là rõ ràng, vì nàng xuất chiến.

Được người khác chiếu cố, có dũng có mưu, Mộ Dung Lưu Nguyệt này, chân chính là tiềm long ẩn mình, khi lộ diện sẽ bay thẳng lên trời cao.

Những người quản lý trật tự kinh thành đã mặc kệ, Mộ Dung Lưu Nguyệt thật đúng là không ai dám động.

Trước đại môn sơn son của Tả tướng phủ, cục diện một mảnh lạnh lùng.

"Tránh ra, tránh ra, con yêu nghiệt nhà người, dám đến phủ chúng ta giương oai, khinh thường Tả tướng phủ ta không có ai phải không." Một chốc sau, Liễu Tâm Ngải đã phóng ngựa tới.

Phía sau Liễu Tâm Ngải, Thái tử Hiên Viên Thừa cũng chạy tới.

Ở trong cung, bọn họ đã chậm một bước đi tìm Hoàng Đế, biết Lưu Nguyệt đã được ban ân điển, vốn đã chuẩn bị tốt trong cung hoá giải chuyện tình này như thế nào, thì Lưu Nguyệt đã chạy ra ngoài từ trước.

Ngay sau đó nghe được vô số tin tức truyền lại báo rằng, Lưu Nguyệt cư nhiên chắn trước đại môn Tả tướng phủ, đánh người trong phủ, việc này đã nhào thành chuyện lớn, không thể dàn xếp êm đẹp được nữa rồi.

Lưu Nguyệt khép hờ mắt suy nghĩ, nghe thấy Liễu Tâm Ngải thanh âm, vẻ lãnh khốc thị huyết trên mặt càng nồng đậm, cũng không quay đầu lại xem, trường tiên nằm yên trên mặt đất, đột nhiên như có sinh khí, vụt tới hướng Liễu Tâm Ngải, khí thế như điện.

*****

"Tiểu thư cẩn thận, mau tráng đi." Trung niên hộ vệ duy nhất không bị thương đứng trước cửa, thấy vậy sắc mặt tái nhợt, gấp giọng hét lớn.

Giáo đầu tốt nhất trong phủ bọn họ, đều thua dưới tay Lưu Nguyệt, tiểu thư há có thể là đối thủ.

"Ta mà sợ ngươi..... Aaaaaaaa........." Lời nói kiêu ngạo còn chưa kịp xong, hắc tiên của Lưu Nguyệt đã vụt mạnh đến, một tiên quấn quanh thắt lưng Liễu Tâm Ngải, nhấc lên, đem nàng ta ném ra đại môn.

"Tâm Ngải." Liễu Tâm Tình vừa đến thấy thế, nhất thời sợ hãi kêu ra tiếng.

Hiên Viên Thừa lúc trước chưa kịp thấy rõ cảnh tượng trước phủ, giờ đã thu tất cả vào trong mắt, không khỏi nhíu mày, ghìm ngựa đứng tại chỗ, cũng không tiến lên.

Lưu Nguyệt thoạt nhìn là rất quyết tâm, nếu hắn ra mặt, tất nhiên sẽ bị làm mất hết thể diện.

"Phanh." Một tiếng va chạm nặng nề vang lên, Liễu Tâm Ngải bị đập thật mạnh vào đại môn sơn son rắn chắc, hắc tiên thu lại, Liễu Tâm Ngải ngay tại chỗ rớt xuống, loạn quạng một chút, lại đứng lên.

Tuy cả người ê ẩm, nhưng một chút thương tích cũng không có.

Liễu Tâm Ngải thấy thế, lập tức nghĩ rằng Lưu Nguyệt không có một tí công phu, lập tức tức giận nói: "Yêu nghiệt, xem bản cô nương....."

"Phanh." Lời còn chưa nói xong, Lưu Nguyệt đột nhiên vụt roi một cái, kia đại môn sơn son làm bằng thiết mộc, bị nàng đánh vỡ thành mảnh nhỏ, thiết mộc văng khắp nơi, đại môn sơn son ầm ầm sụp đổ.

Liễu Tâm Ngải trong nháy mắt hoảng sợ, trời ạ, thiết mộc chính là loại gỗ cứng rắn nhất, cơ hồ có thể so sánh với tinh thiết, vậy mà một roi liền.......

"Còn dám nói năng lỗ mãng, tiếp theo chính là cái đầu của ngươi." Lưu Nguyệt trừng mắt nhìn Liễu Tâm Ngải, cực kỳ lãnh khốc nói.

Liễu Tâm Ngải sắc mặt tái nhợt, cỗ sát khí trong mắt Lưu Nguyệt kia, làm nàng cả người không tự chủ phát run, nữ nhân này, sao có thể đáng sợ đến vậy.

Liễu Tâm Tình theo sau thấy Liễu Tâm Ngải không có chuyện gì, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, bước nhanh tới bên người Tâm Ngải, hướng Lưu Nguyệt nhẹ nhàng gật gật đầu: "Lưu Nguyệt, sự tình hôm nay là Tâm Ngải không đúng, ta mang nàng hướng ngươi xin lỗi, ngươi đại nhân đại lương, không cần so đo với nàng.

Huống chi, tất cả mọi người cũng rõ, chuyện này mà nháo lớn, đối với chúng ta không tốt lắm."

Lưu Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Liễu Tâm Tình, nói: "Ngươi là ai?"

Ba chữ lạnh lùng, khiến Liễu Tâm Tình có chút xấu hổ, bất quá nàng cũng nhịn xuống, hít vào một hơi hướng Lưu Nguyệt mỉm cười nói: "Ta là cháu gái thứ ba cũa Tả tướng, tên Tâm Tình."

*****

"Ngươi có tư cách gì bàn nhân tình với ta." Lời nói lạnh như băng, cực kỳ bén nhọn.

Liễu Tâm Tình nhất thời sửng sốt, lập tức hiểu được, Lưu Nguyệt là do Hoàng Thượng tứ hôn, là Dực Vương phi danh chính ngôn thuận, còn nàng tuy không lâu sau cũng sẽ nhập Đông cung, nhưng vẫn chưa có giấy tờ gì, thân phận chính thức hiện giờ chỉ là cháu gái của Tả tướng, cùng Dực Vương phi cách nhau như trời với đất, làm sao có tư cách hướng nàng bàn bạc nhân tình.

Đã hiểu ra được, Liễu Tâm Tình không khỏi cắn răng, giương mắt nhìn xung quanh, nàng không có tư cách, vậy Thái tử điện hạ hẳn có đi.

Ánh mắt lướt nhanh qua đám người, không thấy thân ảnh Hiên Viên Thừa, Liễu Tâm Tình không khỏi dậm chận nhíu mày, người này lúc thời điểm mấu chốt lại chạy đâu mất rồi.

Lưu Nguyệt thấy vậy lạnh lùng cười, Hiên Viên Thừa nếu dám đến, nàng cũng khiến hắn chịu không nổi.

Trước đại môn Tả tướng phủ một mảnh ầm ĩ, tiếng rên rỉ, tiếng hô đau, , cùng với cánh cổng rách nát, càng khiến nơi này thêm náo nhiệt.

"Đều lui ra cho ta." Giữa lúc náo nhiệt, một đạo thanh âm cực kỳ vững vàng vang lên, một nam nhân vận trường bào màu xanh chậm rãi bước ra, nhìn khoảng năm mươi tuổi, tóc đen đã điểm nhiều sợi bạc, khí thế rất to lớn.

Công chính lại cực kỳ uy nghiêm, nhân vật chính của vở kịch niêm cửa đả cẩu đã tới.

"Không biết bổn tướng có thể có tư cách?" Thản nhiên nhìn Lưu Nguyệt, Tả tướng chậm rãi nói.

Lưu Nguyệt tay mân mê hắc tiên, lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thuý của Tả tướng, rốt cục không ngồi yên nữa.

Không hợp tính, lạnh lùng nhìn nhau.

"Không biết Mộ Dung tiểu thư giữa ban ngày ban mặt, không để ý vương pháp uy nghiêm, chắn trước cửa phủ, đả thương hạ nhân của ta, là có chuyện gì?" Thanh âm ôn đạm vang lên, một câu lại một câu đều kể tội lỗi của Lưu Nguyệt ra.

"Khởi binh vấn tội." Lưu Nguyệt cười lạnh một tiếng, nói rõ ràng một câu, cực kỳ. cuồng vọng.

Người vây xem chung quanh nhất thời ồn ào, chưa từng có người dám đăng môn vấn tội như vậy, Mộ Dung gia tiểu thư này, thực ăn gan hùm mật gấu.

Tả tướng nghe vậy nhíu mày, nhìn Liễu Tâm Ngải đang nơm nớp lo sợ bên kia, cùng Liễu Tâm Tình không ngừng hướng hắn nháy mắt, bảo vào phủ hẵng nói, hắn đây là đã bị Lưu Nguyệt bức đi ra, nếu bây giờ bỏ mặc đi vào lại, thể diện Tả tướng phủ còn biết vất đi đâu.

Huống chi, khẩu khí Lưu Nguyệt kiệu ngạo như thế, một nữ tử mười ba tuổi, dám cùng hắn đấu khẩu, hắn thật muốn xem thử nàng có bao nhiêu lợi hại.

Lập tức hơi hơi bình tĩnh lại, trầm giọng nói: "Hảo, xin mời nói."

"Coi rẻ quân vương, không nhìn Thánh lệnh, phạm thượng, nói xấu trọng thần triều đình, coi rẻ Vương phi đương triều, có đủ hay không?" Câu cuối Lưu Nguyệt gần như hét lớn, nhất thời như tiếng sấm đánh giữa trời quang, khí thế kinh người.

Mỗi một tội trên này cũng đủ khiến Tả tướng phủ hắn cả nhà tịch thu tài sản, giết kẻ phạm tội rồi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-220)