Vay nóng Tima

Truyện:Vương Phi 13 Tuổi - Chương 182

Vương Phi 13 Tuổi
Trọn bộ 220 chương
Chương 182
Thêm dầu vào lửa
0.00
(0 votes)


Chương (1-220)

Siêu sale Shopee


Áo bào màu trắng, tượng trưng cho thần thánh.

Đó là Thánh bào mà chỉ có người trong Thánh điện mới có thể mặc.

Mà người của Thánh điện xuất hiện tại Á Không thành này, vì lý do gì, hẳn là các chư vị đang ngồi đây cũng hiểu được rõ ràng.

Lập tức, sắc mặt mọi người đều trắng bệch.

Mọi người kinh ngạc nhìn đồ trong tay Liên Thành chủ cướp về, đó chính là tã lót em bé dính đầy máu.

Đứa bé kia... Đứa bé kia...

"Không thể nào... Tuyệt đối không thể nào..."

Cầm được tã lót mà hắn tận mắt nhìn thấy người của Thánh điện dùng bọc nhi tử của hắn lại, trong nhất thời Liên Thành chủ sắc mặt giận dữ quát, hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận.

"Đúng, không thể nào, điều này sao có thể..."

"Đúng vậy a, hài tử của Liên Thành chủ là được Thánh điện tuyển chọn, làm sao có thể..."

"Đúng vậy, người Thánh điện phái đến, ta cũng biết, không phải giả mạo, tuyệt đối không thể nào..."

"Không thể nào..."

Sau sự trầm tĩnh trong nháy mắt.

Mọi người trong đại sảnh cũng tiếp nối sự gào thét của Liên Thành chủ, bắt đầu la hét ầm ĩ.

Những ánh mắt đó nhìn về phía Âu Dương Vu Phi không hề tin tưởng.

"Nói đi, không phải là do các ngươi động thủ chứ hả? Hay, chính là các ngươi đã động thủ."

Liên Thành chủ đứng trong phòng khách ồn ào, đưa ánh mắt nhìn chằm chằm Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu bên cạnh.

Mặt mày đã hoàn toàn vặn vẹo không ra hình.

Âu Dương Vu Phi đứng ở cửa đại sảnh, thản nhiên nhìn những người đang đứng đầy cả đại sảnh cũng đang nhìn, ánh mắt đó hung dữ như muốn nuốt chửng cả bọn họ.

Lạnh lùng nhìn qua một vòng tất cả mọi người, trầm giọng nói: "Ta và Liên Thành chủ không thù không oán.

Huống hồ, cho dù có thù, thì chúng ta cũng sẽ chỉ giải quyết với Liên Thành chủ.

Ra tay với con nít để làm gì, chúng ta không có hèn hạ đến mức đó."

Lời vừa nói xong, hai mắt sắc bén của Âu Dương Vu Phi nhìn quét qua mọi người.

"Ta đã nói rồi, hôm nay chúng ta mới vừa từ cấm địa ra, đúng dịp tới đây.

Gặp phải chuyện này, lại nghe bọn họ nói là hài tử của Thành chủ.

Cho nên mới có lòng tốt, đợi bọn họ đi rồi, mang đến cho Liên Thành chủ.

Không nghĩ tới, ngược lại còn bị nghi là đầu sỏ gây chuyện.

Liên Thành chủ, các người cho rằng chỉ bằng hai huynh đệ bọn ta lại có thể là đối thủ của năm người Thánh điện sao?"

Lời nói lạnh như băng mang theo sự tức giận.

Mà câu cuối cùng trong lời nói tức giận này, mới là điểm mấu chốt thật sự.

Người Thánh điện phái tới đều là cao thủ hạng nhất, hai chọi năm, đúng là bọn họ không có phần thắng.

Đạo lý dễ hiểu như vậy.

Không nói ra, chắc bọn họ cũng không nghĩ tới.

Lời nói ra rồi, cho dù có người mù quáng không thể tin là người Thánh điện động thủ, cũng không thể không bắt đầu suy nghĩ, điều này nói không sai, thật sự thì thực lực của hai người bọn họ không thể là đối thủ.

Lập tức, đại sảnh hỗn loạn, lại trầm tĩnh trở lại.

Vắng lặng.

"Con ơi, con của ta..."

Trong sự trầm mặc quỷ dị này, một tiếng gào thét thê thảm từ sau đại sảnh truyền tới.

Ngay sau đó, mấy nha hoàn dìu một nữ nhân yếu đuối lảo đảo nhanh chóng đi đến.

Đó là, phu nhân của Thành chủ, mới vừa sinh xong.

Thành chủ phu nhân vốn xinh đẹp, giờ cũng không để ý tóc tai bù xù từ phía sau đại sảnh lao đến.

Nhìn thấy tã lót trẻ sơ sinh trong tay Liên Thành chủ, thét một tiếng chói tai, cả người mềm nhũn liền té xuống.

"Phu nhân..."

"A, Thành chủ phu nhân..."

Trong chốc lát cả đại sảnh lại là một mảnh hỗn loạn.

Té xỉu trong nháy mắt liền tỉnh lại.

Thành chủ phu nhân đang nằm trên mặt đất, nắm lấy tã lót trong tay Liên Thành chủ đã chạy đến trước mặt mình, hai dòng lệ huyết tuôn trào.

Mặt tràn đầy hận thù lớn tiếng thét: "Báo thù, ta phải báo thù cho con của ta.

Chàng nhất định phải báo thù cho con của thiếp, con của ta, con ơi..."

Tiếng kêu thê lương, dường như vang vọng cả trời cao.

Buồn bã như vậy, khiến cho mọi người trong đại sảnh đều cảm động.

"Được, báo thù, thù này nhất định phải báo, chàng trai trẻ, nói cho ta biết, tại sao, tại sao, Thánh điện lại có thể làm như vậy? Tại sao?"

Liên Thành chủ hai mắt đỏ ngầu, lại quay về vẻ uy nghiêm khí thế của người đứng đầu một thành lớn.

Mặc dù đau thương như vậy, nhưng vẫn còn để ý đến nguyên do, mà không lỗ mãng.

Âu Dương Vu Phi nghe vậy sắc mặt trầm xuống, nhìn thấy ánh mắt mọi người trong đại sảnh đều tập trung trên người hắn, chậm rãi lắc đầu.

"Ta cũng không biết tại sao bọn họ lại làm như vậy, cho nên chúng ta mới đến đây báo Thành chủ một tiếng.

Thành chủ, người không cần vội, hãy nghe ta nói hết.

Bọn họ tại sao lại nhằm vào trẻ sơ sinh, ta cũng không rõ động cơ của bọn họ.

Nhưng mà..."

Nói đến hai chữ nhưng mà, sắc mặt Âu Dương Vu Phi lại càng nghiêm trọng.

Làm cho mọi người trong đại sảnh dường như đều nín thở.

"Nhưng mà, lần đi vào cấm địa tìm kiếm tên phản đồ này, huynh đệ chúng ta lại không tìm được tên phản đồ Âu Dương Vu Phi, mà lại phát hiện một chỗ tuyệt mật trong cấm địa.

Cho nên hai huynh đệ chúng ta mới chẳng quan tâm đến việc tìm kiếm phản đồ, mà chạy ra khỏi cấm địa."

Nói đến đây Âu Dương Vu phi lại hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Ở phía Đông bắc ở vòng ngoài cùng của cấm địa, chúng ta phát hiện một cái hố chứa cả vạn người.

Bên trong... Toàn bộ đều là thi thể của trẻ sơ sinh..."

"Cái gì..."

Lời Âu Dương Vu Phi còn chưa nói xong, mọi người trong đại sảnh dường như đều khiếp sợ đồng loạt lên tiếng.

Sự khiếp sợ này, dường như không có từ ngữ nào để hình dung.

Khuôn mặt Âu Dương Vu Phi đau thương, nhìn mọi người đang khiếp sợ không thể nói nên lời.

Lại trầm giọng nói: "Cái hố đó, dài rộng cũng tới vài chục trượng, bên trong là thi thể trẻ sơ sinh, có cái còn rất mới...

Huynh đệ chúng ta phát hiện ra cái này.

Hôm nay, lại vừa nhìn thấy việc này, nên mới mạo hiểm tới tìm Thành chủ."

"Cái hố lớn như vậy, thì có biết bao nhiêu là đứa trẻ chứ...Đây...Đây..."

"Không đúng, những đứa trẻ đó, những đứa trẻ..."

"A... Làm sao có thể..."

Mọi người trong đại sảnh, lúc này mợi người đều dựng tóc gáy, vô cùng khiếp sợ và bất an.

"Nhiều đứa trẻ như vậy, đây là từ đâu đến chứ..."

Trong lúc hỗn loạn này, ngoài đại sảnh có vài người đi đến, một người trung niên đi trước, mặt mày tức giận, trầm giọng nói.

Âu Dương Vu Phi quay đầu nhìn lại, là Liên Phi, phụ thân của Liên Thành chủ.

"Cha..."

"Không cần nói, lúc đi vào ta đã nghe được rồi."

Đó là Liên Phi, đương gia (đứng đầu gia tộc) của Liên gia cùng hàng với Âu Dương thế gia ở Minh Đảo, vốn vội vàng chạy đến đây để xem mặt tôn tử (cháu).

Lúc này lông mày lạnh như băng, mặt đầy sát khí, hướng Liên Thành chủ vung tay lên.

Thấy ngay cả trưởng tộc Liên gia cũng đến, đại sảnh đang ồn ào cũng yên lặng lại.

Tất cả đều phục tùng Liên Phi, là người có thân phận cao quý nhất ở đây.

Liên Phi vừa ổn định lại tình hình lúc này, xong quay đầu nhìn Âu Dương Vu Phi, trầm giọng nói: "Điều này là thật?"

"Nếu có nữa lời giả dối, sẽ bị thiên lôi đánh chết."

Âu Dương Vu Phi trả lời như chém đinh chặt sắt.

Liên Phi vừa nghe thì khuôn mặt đầy sát khí giờ như nổi lên bão táp, lại lần nữa nhìn Âu Dương Vu Phi mở miệng nói.

"Nhưng nhiều trẻ con như vậy, ở đâu mà có?"

Âu Dương Vu Phi nhún vai một cái, ý muốn nói hắn đâu biết.

Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói nhẹ nhàng: "Liên Tộc trưởng, những năm gần đây Thánh điện chiêu thu (nhận vào) và xác nhận trẻ con tử vong, cũng không ít."

Người trong đại sảnh nghe thấy, lập tức nhìn tới hướng vừa phát ra giọng nói.

Chỉ thấy trong một góc đại sảnh, một người chậm rãi đứng lên, lại là Âu Dương Xuất Trần.

Nhưng mà mọi người cũng không có kinh ngạc vì sự xuất hiện của Âu Dương Xuất Trần ở đây, Liên gia vẫn luôn duy trì mối quan hệ thân thiết với hắn.

Liên Phi vừa nghe xong, mày liền nhíu chặt lại, nhìn Âu Dương Xuất Trần nói: "Ý của ngài đây là?"

Âu Dương Xuất Trần chậm rãi đi tới, vừa cau mày trầm giọng nói: "Tiểu huynh đệ này không nhắc, ta còn không để ý tới, hắn vừa nói như vậy.

Làm ta nhớ tới một chuyện, các vị, những năm gần đây, có nhà ai vừa mới sinh con ra, mà người của Thánh điện không xuất hiện không?"

Lời vừa nói ra, người trong đại sảnh rối rít lắc đầu.

Sắc mặt càng khó coi, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.

Tất cả mọi người đều cảm giác được, lời tiếp theo nói ra sẽ khiến lông tóc của bọn họ dựng đứng.

Âu Dương Xuất Trần thấy vậy gật gật đầu, sắc mặt cũng trầm trọng hơn nói: "Không có, chỉ cần có đứa trẻ nào sinh ra, thì người Thánh điện tuyệt đối sẽ ở bên cạnh.

Như vậy, hài tử của mọi người, người đầu tiên được nhìn thấy là người Thánh điện, hay là mọi người?"

Câu hỏi như vậy, trong đại sảnh càng thêm yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở.

"Là Thánh điện."

Trong sự yên tĩnh này, thân hình Liên Phi cũng bắt đầu không vững.

Âu Dương Xuất Trần ngẩng đầu nhìn Liên Phi một cái, ừ một tiếng rồi nói tiếp: "Đúng, là Thánh điện.

Hài tử vừa sinh ra, người đầu tiên tiếp nhận là Thánh điện, mà không phải là cha mẹ chúng.

Người Thánh điện quyết định xem chúng có phải là người có tư chất xuất chúng, đủ năng lực vào Thánh điện hay không.

Hay là tư chất bình thường, chỉ có thể vào học đường bình thường.

Thậm chí là... tử thai."

Người ta nói không có lửa sao có khói.

Vốn là một hồ nước sâu, sóng gió nhẹ nhàng không thể chạm được đến đáy.

Cho nên, tất cả mọi người đều cho rằng nó thuần khiết, không nhiễm bụi trần.

Nhưng, ném một tảng đá lớn xuống, dưới lớp sóng nước cuộn trào, sẽ thấy được, dù chỉ là một chút, vẩn đục.

Như vậy, những người đã nổi lên sự nghi ngờ, thì sẽ lập tức vén nó lên, đào sâu vào, lập tức bắt đầu nghi kỵ.

Vì vậy, nghe Âu Dương Xuất Trần nói, mọi người trong đại sảnh trong nháy mắt sắc mặt cực kỳ đặc sắc.

"Đúng vậy, là bọn họ quyết định tất cả hài tử của chúng ta..."

"Đúng thật như vậy, hài tử của ta ta cũng chưa thấy, bọn họ liền ôm đi..."

"Không nói thì không để ý, lúc đó ta cũng có nghe thấy hài tử của ta khóc rồi, kết quả người của Thánh điện nói là tử thai, đã khóc được thì làm sao lại là tử thai..."

"Ta cũng như vậy..."

"A, đây..."

Lời nói liên tục vang lên không dứt, người trong đại sảnh càng nói càng chấn động và khiếp sợ.

Trong bọn họ có rất nhiều người có con bị Thánh điện mang đi.

"Ta vẫn cảm thấy, chúng ta không ăn đồ gì có độc, tại sao lại sinh ra nhiều tử thai như vậy? Mà những hài tử bị Thánh điện nhìn trúng rồi mang đi cũng không ít.

Hài tử bình thường được để lại thì cực ít."

Âu Dương Xuất Trần nhướng mày.

Liên Phi đứng bên cạnh hắn, bàn tay trong tay áo không ngừng run rẩy, cắn răng tiếp lời nói: "Bởi vì hài tử sống được rất ít.

Cho nên Thánh điện bắt đầu chọn lựa hài tử, bắt đầu ghi chép ai muốn sinh con.

Bắt đầu ưu tiên đỡ đẻ cho bọn họ.

Chúng ta đều cho rằng chuyện này rất bình thường.

Nhưng... nhưng mà..."

"Nhưng mà, hài tử chúng ta vừa mới sinh ra, lại ngay lập tức bước vào hang hùm miệng sói, vào cái hố sâu vạn người đó."

Âu Dương Xuất Thần tiếp lời Liên Phi không thể nói được.

Ầm, lời này vừa nói ra khỏi miệng, mọi người trong đại sảnh như bùng nổ.

Trong số bọn họ không phải mỗi người đều đã sinh hài tử, nhưng người thân có, bạn bè có, trong gia tộc có, bọn họ đều thấy qua việc như thế này rồi.

Trên địa bàn của Minh Đảo này thì đây là quy củ, không có gì mới mẻ.

Mà bọn họ vẫn luôn tín ngưỡng, giống như đây chính là đạo trời.

Nhưng bây giờ có người nói cho họ biết, họ sai rồi.

Bọn họ tín ngưỡng nhầm người rồi, đằng sau cái quy tắc mà bọn họ cho là thiên đạo, lại là sự hắc ám trắng trợn, giết người hàng loạt.

Con cháu mới sinh của bọn họ không có chết.

Bọn chúng có thể là bị người Thánh điện giết chết.

Bị Thánh điện mà bọn họ vẫn cho rằng là thần thánh giết chết.

Hài tử được chọn trúng của bọn họ, không phải có cuộc sống vinh hạnh trong Thánh điện.

Mà là, sớm đã chết rồi, bị ném bỏ trong hố sâu, ngay cả chỗ chôn cũng không có.

Tin tức kinh thiên động địa như vậy, khiến cho tất cả mọi người đều phẫn nộ rồi.

"Khó trách, cấm địa trước kia cũng không có cấm người vào, mà mười mấy năm trước lại đột nhiên cấm không cho bất cứ người nào tiến vào, thì ra là..."

Âu Dương Xuất Trần vuốt cằm, lời nói nhẹ nhàng đó, lại như thiên lôi, ầm một tiếng nổ vang trong lòng mọi người.

Nắm tay thành quả đấm kêu răng rắc, sắc mặt Liên Phi tái xanh, phẫn nộ rống lên: "Chuyện này ta nhất định phải truy ra manh mối, nếu không quyết không bỏ qua."

"Phải tra cho ra, chúng ta không thể để hài tử của chúng ta chết không rõ ràng như vậy được."

"Đúng, ta muốn đi vào cấm địa..."

"Tiến vào cấm địa, phải tra, phải tra ra..."

"Ta đi tìm trợ thủ, cùng đi..."

Lời của Liên Phi vừa nói ra, cả đại sảnh đều xôn xao cả lên.

Vẻ mặt của mọi người đều hung tợn như ác quỷ, màu đỏ máu trong mắt tản ra đầy hung ác, muốn liều mình cá chết lưới rách.

Âu Dương Xuất Trần nghe nói vậy, giơ tay ra hiệu đàn áp mọi âm thanh.

Sau đó trầm giọng nói: "Đã như vậy, việc này cũng không nên chậm trễ, Liên Tộc trưởng, ta thấy đích thân ngài nên dẫn người đi cấm địa xem xét, để xem lời nói của tiểu huynh đệ này cuối cùng là thật hay giả.

Ta cùng Liên Thành chủ chịu trách nhiệm liên lạc với nhân sĩ khắp nơi.

Chỉ cần một khi là sự thật, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được.

Thánh điện dù mạnh, mấy đại gia tộc chúng ta liên thủ lại cũng không sợ hắn."

"Đúng, cứ làm như vậy đi."

Lập tức, mọi người trong đại sảnh lại bắt đầu đổ xô ra ngoài, vội vàng lo lắng xông đến cấm địa.

Âu Dương Xuất Trần thấy vậy, đột nhiên cất cao giọng, lớn tiếng nói: "Các vị, hãy nghe ta nói một câu.

Ta không phải là vì cầu tình cho tên phản đồ Âu Dương Vu Phi của Âu Dương gia chúng ta.

Chỉ là, ta tin tưởng phán đoán của mọi người.

Âu Dương Vu Phi có thể loạn nhất thời, nhưng không thể loạn Minh Đảo chúng ta nhất thế (cả đời).

Nhưng, nếu đời con cháu chúng ta mà có vấn đề gì, Minh Đảo chúng ta khẳng định là lao dốc suy tàn.

Cái gì nhẹ, cái gì nặng, trong lòng mọi người cũng rõ, chuyện này nặng nhẹ như thế nào, mong các vị, suy nghĩ rõ ràng."

Lời Âu Dương Xuất Trần nói ra, Liên Phi trầm giọng quát: "Xuất Trần nói đúng, việc này nặng nhẹ chúng ta phải phân rõ,

Âu Dương Vu Phi có Vương tôn đi xử lý, chúng ta không tham gia.

Trước mắt, chúng ta phải giải quyết chuyện này."

"Đúng, cứ làm như vậy đi, việc này không nên chậm trễ, đi, xông vào cấm địa."

"Đi, xông vào..."

Phương án này được quyết định xong, mọi người trong đại sảnh lập tức tản ra hành động, vô cùng nhanh chóng xông ra ngoài.

Ai xông vào cấm địa thì xông vào cấm địa, ai đi truyền bá tin tức thì truyền bá tin tức.

Ai đi trấn an lòng người thì trấn an lòng người.

Đại sảnh trong giây lát trống rỗng, chỉ còn lại Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu luôn im lặng không nói.

Liếc nhìn đại sảnh trống rỗng, Âu Dương Vu Phi khẽ cong khóe miệng.

Chuyện này của Thánh điện, có mấy đại gia tộc tới vạch trần, so với bất cứ ai khác tham gia cũng sẽ mãnh liệt hơn, tốt hơn nhiều.

"Đi thôi." Hơi nghiêng đầu hướng Vân Triệu nói một tiếng, Âu Dương Vu Phi xoay người định đi.

"Âu Dương Vu Phi."

Một bước còn chưa bước ra ngoài, bên ngoài phòng đột nhiên truyền đến một tiếng kêu nhàn nhạt.

Kèm theo tiếng kêu này, là Âu Dương Xuất Trần quay lại ngăn trước mặt Âu Dương Vu Phi.

Âu Dương Vu Phi thấy vậy liếc nhìn Âu Dương Xuất Trần, cũng không có mở lời phản bác.

Âu Dương Xuất Trần thản nhiên nhìn Âu Dương Vu Phi một cái: "Lần sau muốn cải trang, thì đổi thân hình một chút."

Âu Dương Vu Phi vừa nghe liền biết không thể gạt được hắn, lập tức cười cười: "Đa tạ đường huynh hỗ trợ."

Hôm nay, nếu không phải nhờ Âu Dương Xuất Trần có danh tiếng cực tốt ở trong các đại gia tộc và cả Minh Đảo này, thậm chí không bị tai tiếng phản bội của Âu Dương Vu Phi hắn ảnh hưởng tới, mở miệng nói giúp.

Sợ rằng, chuyện này cũng không dễ dàng kích động như vậy.

Âu Dương Xuất Trần cau mày nhìn Âu Dương Vu Phi một cái, trầm giọng nói: "Rốt cuộc là thật hay giả?"

"Thật."

"Xác định là Thánh điện làm?"

"Ta lấy đầu bảo đảm."

Nghe Âu Dương Vu Phi nói như chém định chặt sắt như vậy, Âu Dương Xuất Trần trầm ngâm trong nháy mắt.

Đột nhiên ngẩng đầu nhìn Âu Dương Vu Phi: "Ngươi sớm đã phát hiện ra rồi? Cho nên mới có sự phản loạn ngày hôm nay?"

Âu Dương Vu Phi nghe vậy lại cười cười, cũng không trả lời lại.

Âu Dương Xuất Trần thấy vậy cũng không truy hỏi, chỉ thản nhiên nói: "Hóa ra là vì như vậy... Khó trách ta luôn cảm thấy không đúng, tên tiểu tử nhà ngươi không phải là người vong ơn phụ nghĩa."

Âu Dương Vu Phi nghe vậy nhìn Âu Dương Xuất Trần một cái thật sâu.

Trong mắt chỉ có thản nhiên, không chán ghét cũng không giả vờ, Âu Dương Xuất Trần, người thông tuệ nhất gia tộc Âu Dương của bọn họ từ trước đến nay không có nhìn sai.

Lập tức khóe miệng cong cong lên, nhưng trong nụ cười khổ đó là điều gì đó không muốn người khác biết.

Âu Dương Xuất Trần thấy vậy nhìn Âu Dương Vu Phi một cái, lên tiếng nói: "Hài tử đâu?"

Vân Triệu vẫn luôn đứng xem cuộc vui không có lên tiếng, nghe Âu Dương Xuất Trần hỏi như vậy, lộ ra một tia kinh ngạc, một người quá cẩn thận tỉ mỉ.

"Đi theo ta."

Ngược lại, Âu Dương Vu Phi lại không kinh ngạc khi bị Âu Dương Xuất Trần đoán trúng, cười đi ra ngoài đại sảnh.

Vân Triệu và Âu Dương Xuất Trần lập tức đuổi theo.

Lại nói Âu Dương Vu Phi ở chỗ này kích động.

Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt cùng với Linh Ngọc và Ly Lạc cũng đang ở bên kia đối phó với người của Thánh điện.

Tại sườn núi đen đen ngoài cửa thành, Ly Lạc đá một cước với mấy người Thánh điện đã bị hạ độc.

Nói với Lưu Nguyệt: "Giải quyết xong, bọn họ không biết cách phòng độc gì cả."

Khẩu khí giống như nói... Cải trắng này ăn không ngon tí nào, việc không dễ làm mà hắn chỉ vung tay một chút là xong.

Lưu Nguyệt ôm lấy đứa trẻ sơ sinh vừa đoạt lại từ trong tay năm người Thánh điện, nghe Ly Lạc nói như thế, không khỏi lắc đầu cười.

Nàng vốn đủ khoa trương rồi, không nghĩ tên nhóc này mới thật sự là tên thích khoe khoang ầm ĩ.

Vừa ra tay, năm người Thánh điện cơ hội xuất thủ lại cũng không kịp, liền trực tiếp ngã xuống, kết quả còn bị Ly Lạc phê bình không tốt.

"Em bé nhỏ xíu."

Không để ý đến Ly Lạc, Linh Ngọc cực kỳ tò mò đứng bên cạnh Lưu Nguyệt, nhìn đứa trẻ mới sinh đầy nếp nhăn.

Lưu Nguyệt thuận tay ôm đứa trẻ mới sinh, nói với Hiên Viên Triệt: "Những người này của Minh Đảo rốt cuộc là muốn làm cái gì?"

Buổi tối bọn họ đi tới, vừa đúng lúc thấy năm người Thánh điện muốn bóp chết đứa trẻ sơ sinh này, Âu Dương Vu Phi thấy vậy liền nhúng tay vào ngăn lại.

Sau khi cướp đứa trẻ về, đã mang tã lót nhiễm máu người Thánh điện đi.

Bọn họ thì tới xử lý năm người này.

Nhưng mà Thánh điện tại sao lại muốn giết những đứa trẻ sơ sinh này, nàng thật sự có chút không hiểu nổi.

Hiên Viên Triệt thấy Lưu Nguyệt hỏi vậy, cũng lắc đầu, hắn đâu có biết.

"Hắn có vấn đề."

Hiên Viên Triệt đang lắc đầu, Ly Lạc ở bên cạnh đi đến đột nhiên lên tiếng nói.

Lưu Nguyệt sửng sốt, nhìn đứa trẻ mới sinh đang khóc, có vấn đề gì đâu?

Ly Lạc thấy vậy chỉ vào chân của đứa trẻ, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt nhìn theo tay của hắn chỉ.

Dựa vào ánh trăng, Lưu Nguyêt nhìn rõ ràng bắp chân của đứa trẻ, mặt không khỏi biến sắc, đây, ...

Hồi lâu, Lưu Nguyệt ngẩng đầu lên trao đổi ánh mắt với Hiên Viên Triệt một cái, chẳng lẽ là vì nguyên nhân này?

Nhưng cho dù như vậy, cũng không cần phải giết a.

Mây đen che khuất mặt trăng, lúc này lại loáng thoáng tản đi.

Lộ ra ánh trăng sáng soi qua từng lớp mây đen.

Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt ngẩng đầu nhìn thoáng qua ánh trăng trên đỉnh đầu.

Có lẽ, bọn họ đã nhìn trộm được một góc bí mật mà Minh Đảo cố giấu diếm.

Gió lay ngọn cây, cả đêm nay chưa được chợp mắt.

Âu Dương Xuất Trần ôm lấy đứa trẻ mới sinh của Liên Thành chủ đi.

Mấy người Lưu Nguyệt, Âu Dương Vu Phi một hàng sáu người đi tới cửa ải thứ hai.

Lưu Nguyệt không hỏi, Âu Dương Vu Phi cũng không nói.

Chỉ là nụ cười thản nhiên, đã nhuần nhuyễn thể hiện hết sự tín nhiệm.

Ánh dương mùa thu, lóe lên rực rỡ.

Một nhóm người Âu Dương Vu Phi, hành động thật nhanh chóng, dọc đường không gặp phải chút cản trở nào.

Đây phải nhờ sự giúp đỡ của việc tung tin tức một đúng một sai.

Vô số cao thủ đã tiến vào cấm địa rồi, lục soát khắp nơi để tìm tung tích của tên phản đồ Âu Dương Vô Phi.

Một nhóm khác, với sự dẫn đầu của Liên gia, bốn đại gia tộc và càng ngày càng nhiều nhân sĩ khác cũng tiến vào cấm địa, tìm kiếm nơi chôn cất những đứa trẻ mới sinh.

Vốn dĩ là một Minh Đảo hài hòa trong ngoài một thể, cùng chống ngoại nhân.

Bắt đầu từ khi xuất hiện tin tức nơi chôn cất những đứa trẻ mới sinh.

Thì đã rối loạn rồi, phẫn nộ, một số mũi nhọn vốn định đưa ra để chống địch thủ, cũng bắt đầu sụp đổ rồi.

Trong tình cảnh và tâm tình như thế này, tốc độ của nhóm người Âu Dương Vu Phi, Lưu Nguyệt một hàng tiến tới cửa ải thứ hai, tự nhiên cũng sẽ tăng nhanh hơn.

Ngày thứ bảy, cửa ải thứ hai.

Sương mù đầy trời, cây cối điêu tàn.

"Sao mà lạnh như vậy?" Đang phóng ngựa đi trên sườn núi trống trải, Vân Triệu rùng mình một cái, cau mày nói.

Thời tiết này, ở Trung Nguyên chắc cũng là đầu đông rồi, hẳn cũng có chút lạnh.

Nhưng, đối với nhiệt độ ở Minh Đảo, thì cùng lắm là chỉ cuối thu thôi, khí trời chỉ là hơi lạnh.

Mà khi nãy đi cách nơi này mười dặm, nhiệt độ còn khá mát mẻ.

Làm sao mà mới đi qua không tới mười dặm, cảm giác lại giống như trời đông giá rét rồi, gió thổi qua mặt, như cắt da cắt thịt.

Khí trời như vậy quả thật có chút quỷ dị.

"Khí hậu này quả thật có chút cổ quái."

Hiên Viên Triệt vừa nói, vừa cởi áo ngoài, khoác thêm cho Lưu Nguyệt đang ngồi trước người hắn.

Lưu Nguyệt biết cự tuyệt cũng không được, nên cũng tùy ý để Hiên Viên Triệt khoác thêm cho mình.

Mày khẽ nhăn lại nói: "Chắc là vấn đề địa hình, nơi sắp tới ta đoán hơn phân nửa là có hoàn cảnh kỳ dị."

"Hì hì, vẫn là Nguyệt Nguyệt tỷ tỷ thông minh nhất."

Lưu Nguyệt vừa nói xong, Ly Lạc bên cạnh liền cười lên.

Đồng thời khinh bỉ nhìn Vân Triệu và Hiên Viên Triệt, ánh mắt lộ ra rõ ràng nói, ngu ngốc.

Vân Triệu, Hiên Viên Triệt lười so đo cùng với đứa trẻ choai choai này, không quan tâm.

Âu Dương Vu Phi thì lại gật đầu nói.

"Đúng là do hoàn cảnh, mọi người sẽ lập tức thấy được ở cửa ải thứ hai có những tình huống mà mọi người không thể nào nghĩ đến, chúng ta tới nơi rồi."

Vừa nghe lời đó, Vân Triệu, Hiên Viên Triệt cũng không nói nhiều, lập tức phi ngựa tới.

Phóng ngựa mà đi, trong khoảng một dặm, nhiệt độ càng ngày càng lạnh thấu xương.

Ngựa dường như cũng đi không nổi nữa.

Bất đắc dĩ, mọi người đành phải bỏ ngựa lại, thi triển khinh công phóng đi.

"Nguyệt Nguyệt tỷ tỷ, cho tỷ ăn nè, ăn xong sẽ thấy ấm áp hơn."

Trong gió lạnh thấu xương, một viên thuốc của Ly Lạc đưa tới.

Khiến cho cả người Lưu Nguyệt ấm áp như đang ở mùa xuân, cùng với mấy người Hiên Viên Triệt mặt mày trắng bệch, môi run lập cập, hoàn toàn tương phản.

Hiên Viên Triệt, Vân Triệu, Âu Dương vu Phi, không có mặt mũi nào mở miệng xin.

Chỉ đành phải chịu đựng gió lạnh đi tới, nhưng mà cái giá rét này, cũng không quật ngã được bọn họ.

Sau thời gian một nén nhang, mấy người họ cũng tới cuối rừng núi.

Trước mắt, một lạch trời kéo dài trước mặt họ.

Vách đá dựng đứng, giống như đao nhọn, nhìn ra phía xa, sâu không thấy đáy, khinh công không qua nổi.

Cả một vùng lạch trời băng tuyết trắng xóa, nhìn xuống phía dưới, tất cả đều là màu trắng bạc.

Mà trên lạch trời đó, cầu và dây thừng bắc ngang qua đã bị đứt, không thể mượn lực để qua được.

Ngẩng đầu nhìn ở phía xa lạch trời, có mấy chữ lớn màu đỏ đen, cửa ải thứ hai, nằm ngang trên đó, uy phong lẫm liệt.

Phía sau cửa ải thứ hai, là ngọn núi cao trọc trời, ngọn núi cao nhất Minh Đảo hiện rõ mồn một trước mắt.

Chỉ cần qua cửa ải thứ hai này, thì cửa ải thứ ba là rất gần rồi.

Cửa ải thứ hai,  đỉnh núi băng tuyết.

Chính là sông băng lạch trời, không biết đã chôn vùi bao nhiêu tuyệt thế cao thủ.

So với cửa ải thứ nhất thì như là một trời một vực.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-220)