Vay nóng Tinvay

Truyện:Vương Phi 13 Tuổi - Chương 053

Vương Phi 13 Tuổi
Trọn bộ 220 chương
Chương 053
Nợ máu phải trả bằng máu
0.00
(0 votes)


Chương (1-220)

Siêu sale Lazada


Lưu Nguyệt giờ thậm chí còn không cảm thấy mình đang bị bỏng, trông không khác gì mấy thi thể trong điện, bị nướng cháy đen.

"Ầm ầm ầm...." Trên đỉnh đầu, đột nhiên vang lên tiếng sấm, tia chớp bay loạn, mưa nhìn như vô số ngân xà (rắn bạc) vũ động trên bầu trời, giương nanh múa vuốt, cực kỳ dữ tợn.

Trời, từng giọt mưa rơi rơi.

Trời sao vốn lung linh, giờ không thấy đâu nữa.

Đen, trong trời đất giờ chỉ còn lại đêm đen cùng bóng lửa quỷ dị trên nền đất.

"Hiên Viên Triệt, chàng ở đâu, trả lời ta một tiếng, trả lời ta một tiếng đi a....." Tiếng gọi điên cuồng, Lưu Nguyệt không ngừng lướt qua xem đám thi thể trong đại điện.

Không để ý tính mạng của mình, trong mắt chỉ có một người, Hiên Viên Triệt, Hiên Viên Triệt.

"Nguyệt......" Thanh âm khẽ như tiếng muỗi kêu vang lên trong góc đại điện, tiếng rất nhỏ, nhỏ như tiếng gió thổi qua, khiến người ta vô hình trung không chú ý tới.

Nhưng mà, Lưu Nguyệt nghe được, nàng nghe thấy được.

Xoay nhanh người lại, trên mặt không giấu được vẻ mừng như điên, Lưu Nguyệt cắm đầu phóng đến nơi vừa phát ra tiếng.

"Hiên Viên Triệt, Hiên Viên Triệt." Thân người lướt qua ngọn lửa, Lưu Nguyệt nhìn lướt qua cứ như bị nó cuốn lấy, cắn nuốt đi.

Một cây cột đá thật to bị sụp, đè lên chân Hiên Viên Triệt, khiến hắn không thể động đậy được gì, mặt tái nhợt không còn chút máu, khoé miệng máu rỉ ra từ từ, từ nơi đó, xuyên qua ngọn lửa cuồng nộ, nhìn nàng, nhìn nàng chăm chú.

Khi nhìn thấy nàng, một mạt lo lắng trong mắt rất nhanh biến mất, hoá thành vui sướng tận cùng, một mạt phẫn hận khi nhìn thấy nàng, cũng tản ra một chút gì đó.... hạnh phúc.

Nụ cười, thật ôn nhu, chậm rãi nở trên khoé môi Hiên Viên Triệt.

Gì cơ, hắn cư nhiên còn cười được, vì nàng không có chuyện gì sao? Bởi vì hắn đã hết lo lắng sao?

Tâm Lưu Nguyệt nhất thời nghẹn không nói nên lời.

Mà người trước mắt, cả người cao thấp cũng không khá hơn nàng là mấy, đã gần không cố được nữa, cả người đều như bốc cháy.

Ngọn lửa bao lấy Hiên Viên Triệt, liếm đến vạt áo của hắn.

Xà nhà trên đầu đang kêu lên răng rắc, một tiếng vang lên, xà nhà gãy đoạn rơi xuống, sắp sửa đè lên người Hiên Viên Triệt.

Nhảy mạnh một cái, Lưu Nguyệt không chút suy nghĩ xông lên phía trước, cả người toàn lực nâng lấy cột bị lửa đốt kia, ném phịch một tiếng qua bên cạnh.

*****

Hoàn toàn không nghĩ đến bản thân có thể bị thương, cũng không xem khả năng bản thân đến mức nào, nàng chỉ biết là không thể để cây cột nện xuống, không thể làm thương tổn tới Hiên Viên Triệt ở phía dưới.

"Ngươi điên rồi, khụ khụ, mau, rời...... Khỏi." Hiên Viên Triệt đang nhìn Lưu Nguyệt khóe miệng mỉm cười, trong giây phút đó nụ cười như đông lại trên mặt, mạnh mẽ thét lớn.

Là thật, không phải ảo ảnh, là thật, Lưu Nguyệt đã đến đây.

Ngu ngốc, quả thực là ngu ngốc, nàng như thế nào lại lao biển lửa hừng hực, ngu ngốc như vậy, chẳng lẽ không muốn sống nữa.

Hiên Viên Triệt, nháy mắt liền trở nên nóng nảy, giận dữ, hơi thở mỏng manh, lại gầm ra tiếng nói.

Một phen đẩy đại trụ bị gãy sang một bên, Lưu Nguyệt vọt nhanh đến bên người Hiên Viên Triệt, nhìn chăm chú vào khóe miệng đổ máu cùng vẻ mặt lo lắng phẫn nộ của Hiên Viên Triệt mỉm cười nói: "Không phải sợ, ta đến đây."

Vừa nói, Lưu Nguyệt vừa ôm lấy thân hình đã muốn bị hỏa thiêu của Hiên Viên Triệt đặt trên đùi, dùng hết toàn lực liền ra bên ngoài thôi.

Không phải sợ, ta đến đây.

Không có phẫn nộ mà hét lên, không có ủy khuất oán giận, nàng mỉm cười mà nhìn hắn, chỉ nói cho hắn nghe sáu chữ, không phải sợ, nàng đến đây.

Ánh lửa ánh hòa trộn vào màu máu tươi trên mặt nàng, một mảnh màu đỏ lại mĩ đến kinh tâm động phách.

Hiên Viên Triệt đột nhiên sửng sốt, cường hãn như hắn, chưa từng nghe qua có người đối với hắn nói không phải sợ, thiết huyết như hắn, chưa từng trong giây phút sống chết trước mắt, có người mỉm cười với hắn mà nói, ta đến đây.

Bàn tay gắt gao nắm chặt, tâm thật sâu co rút lại, một cỗ cảm xúc khó nói thành lời lại dâng lên trong lòng hắn.

"Ngươi cái...... Ngu ngốc......" Hiên Viên Triệt hấp hối nhìn Lưu Nguyệt thản nhiên trong biển lửa, toàn bộ đều là màu đỏ, đẹp đẽ đến kinh người.

Đây là Lưu Nguyệt, là tiểu thê tử của hắn, là người đã chiếm mất trái tim hắn, khiến hắn trọn đời trong tâm chỉ có thể có hình ảnh nàng.

Cuộc đời này, may mắn nhất là được cùng nàng gần nhau.

Cuộc đời này, may mắn nhất chính là cùng nàng hiểu nhau.

"Ngu ngốc, mau...... Đi, ta bị thương...... Tâm mạch, sống......"

Vọt vào đến Ngọc lưu ly điện, Kẻ mà Hiên Viên Triệt vốn tưởng là Lưu Nguyệt đến nơi mới biết là gian tế, liền dùng mấy chưởng giết đối phương, nhưng chính hắn đang bị thương cũng phải trả giá đắt, tâm mạch bị tổn thương, lúc này lại bị cột đá đè gãy chân, hắn còn có thể......

"Câm miệng cho ta." Gầm lên giận dữ đánh gãy lời nói của Hiên Viên Triệt.

*****

Lưu Nguyệt răng dính máu, cố gắng nhấc cột đá nhìn còn lớn hơn mình gấp mấy lần, mạnh mẽ quay đầu lại, gắt gao nhìn chằm chằm Hiên Viên Triệt, nói: "Chàng chết, ta sẽ báo thù, sau đó chúng ta xuống địa ngục bồi nhau, mạng sống của ta, là tuỳ thuộc vào chàng đó."

Vừa nói, Lưu Nguyệt vừa quỳ mạnh xuống, cố gắng ôm xốc Hiên Viên Triệt đang không thể cử động lên.

Hiên Viên Triệt cao hơn nàng nhiều, thân thể nho nhỏ chở che cho Hiên Viên Triệt, nhìn thật giống một tiểu hài tử đang cõng người lớn trên lưng, nhỏ xíu, nhưng đầy kiên định.

Hiên Viên Triệt tựa vào cổ Lưu Nguyệt, nghe lời nói như trảm đinh tiệt thiết của nàng, mặt mày thì lo lắng, giận dữ, nhưng trong lòng lại vô cùng cảm động.

Tâm này, đã định rồi.

Thôi, thôi đành vậy, sống thì sống chung dưới một bầu trời, chết xuống hoàng tuyền, nếu không thể sống cùng nhau, vậy thì cùng chết.

Khoé miệng chậm rãi nở một nụ cười cực kỳ ôn như, , mắt từ từ nhắm lại, lời nói nhẹ buông, như tự nhủ, như chắc chắn: "Ta sẽ tận lực cố gắng."

Thanh âm tiêu tán trong không khí, không còn nghe thấy gì nữa.

Lửa chung quanh càng lúc càng lớn, cơ hồ đã lan khắp mọi nơi, đốt sạch mọi thứ.

Phía chân trời, sấm đánh cuồn cuộn.

Cảm giác được Hiên Viên Triệt trên lưng người đã thả lỏng, Lưu Nguyệt cắn chặt răng, gắt gao ôm chặt thân thể hắn, Lưu Nguyệt dốc sức chạy ra.

Đi ra ngoài, nhất định phải ra ngoài.

Thân thể nho nhỏ ôm chặt Hiên Viên Triệt cao lớn hơn nàng nhiều, Lưu Nguyệt như một con báo, toàn lực phóng đi.

Ngọn lửa đã liếm đến nàng, vạt áo đã bắt đầu bốc cháy, nhìn xa như hoà vào lửa đỏ thành một thể.

Mà lúc này, đám người Hiên Viên Dịch nghe tin Ngọc Lưu Ly điện đại hoả, cũng rất nhanh chạy tới đây.

Toàn bộ hoàng cung đã lâm vào hỗn loạn.

Phía chân trời, một đạo tia chớp đánh thẳng xuống, sấm chớp như bay múa, càng làm nổi bật đám người hỗn loạn phía dưới, thật là một cảnh phong ma loạn thế tuyệt đẹp.

Thu Ngân, Ngạn Hổ, Đỗ Nhất, một người tiếp một người vọt vào biển lửa mờ mịt, vọt vào Ngọc Lưu Ly điện hoàn toàn có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Không ai bận tâm thương thế của mình, trong mắt bọn họ, chỉ có Vương.

Ngọn lửa thông thiên, bay múa đầy trời.

"Mau, mau dập lửa." Hiên Viên Dịch được Mộ Dung Vô Địch mang tới, nhìn cảnh tượng trước mắt, cơ hồ sắp bất tỉnh đến nơi, đứa con này của hắn không thể bị chuyện gì a.

Mà Thái tử Hiên Viên Thừa cùng Tả tướng cũng đã được Hổ quân áp giải tới đây.

Nhìn đại hoả thông thiên trước mắt, nghe bên trong còn kẹt lại hai người, hai người bọn họ trong mắt có hưng phấn, có điên cuồng, nhưng cũng có khiếp sợ cùng khó hiểu.

*****

Vọt vào đại hoả này, còn người nào có thể trở ra, toàn bộ cung điện giờ đã thành biển lửa, không ai có thể sống sót.

Hiên Viên Triệt đã chết, Lưu Nguyệt đã chết, Thu Ngân, Ngạn Hổ... toàn bộ tâm phúc của Hiên Viên Triệt đã chết, còn thế lực nào có thể ngán chân bọn họ.

Sơn cùng thuỷ tận nghi vô đạo, cùng đường quẫn lối hiện nhất thôn, đây là suy nghĩ đồng thời xuất hiện trong lòng hai người. (Nơi sơn cùng thuỷ tận tưởng không có đường đi, cuối cùng lại xuất hiện một thôn nhỏ)

Đây là cảm tình như thế nào a? Những con người thiết huyết lạnh lùng, lại liều lĩnh vọt vào biển lửa, đó là sùng bái cùng tôn kính đến bực nào, nhiều thuộc hạ tâm phúc đến biết không có khả năng cũng muốn xông vào?

Những người này đều là kẻ điên, đều là kẻ điên hết rồi.

Hiên Viên Thừa một mặt nhìn cảnh này, một mặt nhìn đại hoả đằng xa, trên mặt lộ những biểu tình phức tạp cổ quái mà chính hắn cũng không hiểu được.

Ngọn lửa ngập trời, trên đỉnh đầu, sấm sét một cái tiếp một cái.

Phía dưới, vô số người chạy tới chạy lui, la hét ỏm tỏi.

Một mảnh thế giới dữ tợn.

"Trời ạ...." Ngay giữa cảnh hỗn loạn này, Mộ Dung Kiên đột nhiên kêu lên một tiếng cực kì khiếp sợ, trấn định tâm thần mọi người lại.

Trong biển lửa bất tận, trong mảnh đỏ rực có thể đốt cháy hết thảy kia, một đạo bóng đen đạp lửa mà ra.

Sát khí dày đặc kết tinh quanh người nàng, giống như thực chất.

Hơi thở âm hàn khôn cùng đông lại trên người nàng, như gió Tây Bắc lạnh giá.

Tóc đen bay loạn, quất ra khắp hướng, ngọn lửa sau lưng nàng toát ra, áo choàng phất lên.

Hoả y cuồng phát(quần áo lửa, tóc bay loạn), bừa bãi mà miệt thị hết thảy thế gian.

Phía sau, vài đạo bóng đen theo đuôi, lướt qua liệt hoả hừng hực mà đến.

Nữ thần của lửa đỏ.

Mọi người nhìn thấy một màn này, cơ hồ đều khiếp sợ không nói nên lời, chỉ biết ngơ ngác, ngơ ngác nhìn.

"Ầm ầm ầm......." Phía chân trời, một đạo sấm sét đánh xuống, mưa to tầm tã trút xuống.

Lửa chói mắt, mưa tối đen, đối chọi nhau giữa không trung, một đốt cháy, một dập đi.

Búng người mạnh một cái, Lưu Nguyệt cố dập lửa trên người, Hiên Viên Triệt bị ngã lăn trên mặt đất một vòng.

Ngọn lửa trên người hai người, lập tức bị trận mưa rào dập tắt.

"Ngự y." Lưu Nguyệt nhìn giờ người không ra người, quỷ không ra quỷ, ôm cổ Hiên Viên Triệt sớm đã hôn mê, điên cuồng hét lớn.

Tiếng hô lo lắng xuyên qua màn mưa, thức tỉnh mọi người.

"Ngự y, mau, mau....."

"Thuốc trị thương, tới bảo khố lấy, đi......"

*****

Nhất thời, toàn bộ văn võ bá quan trong triều đều kích động, cả một đám té nhanh đi làm việc của mình.

Bàn tay để trên đỉnh đầu Hiên Viên Triệt, Mộ Dung Vô Địch trầm giọng nói: "Bảo vệ tâm mạch của hắn."

Một bên, Mộ Dung Kiên, Mộ Dung Tân, đồng thời vươn tay, để trước ngực và sau lưng Hiên Viên Triệt.

Mộ Dung Trần, Đỗ Nhất lập tức hộ vệ bên người bọn họ, cả người đầy vết thương, cực kỳ lãnh khốc.

Đỗ Nhị, Đỗ Tam, Đỗ Tứ cởi bỏ quần áo bên người, căng ra che trên đỉnh đầu Hiên Viên Triệt, ngăn không cho mưa làm ướt hắn.

Đám người Thu Ngân cả người sớm đầy thương tích, lúc nãy cũng xông vào đón Lưu Nguyệt, giờ gắng gượng không nổi nữa, cả đám ngồi bệt xuống giữa màn mưa.

Không thể cho phép Vương của bọn họ gặp chuyện gì, một chút cũng không thể.

Thương thế của Hiên Viên Triệt, nặng nhất chính là nội thương, chưởng lực đó đã làm vỡ nát tâm mạch của hắn, nếu có thể bảo vệ được, vậy chỉ cần điều dưỡng thân thể tốt là khoẻ ngay, còn nếu không bảo hộ được.......

Lưu Nguyệt mặt mày tối đen, chỉ còn thấy đôi mắt chớp chớp, quỳ bên người Hiên Viên Triệt, nắm lấy tay hắn, nắm thật chặt.

Mặt không chút thay đổi, nhìn qua khá bình tĩnh, nhưng tất cả mọi người đều biết, đây là dấu hiệu quang mây trước bão, Hiên Viên Triệt nếu khoẻ lại thì không sao, nhưng nếu không, Lưu Nguyệt mà điên lên, chỉ sợ......

Không ai dám tưởng tượng.

Tĩnh lặng, lửa cháy đỏ bừng, trời mưa tầm tã suốt tám ngày, cũng là tám ngày Thiên Thần từ trên xuống dưới lo lắng tột độ.

"Đến rồi, đến rồi, linh dược điều dưỡng." Giữa một mảnh tĩnh lặng, Lại bộ thượng thư tất tả chạy vào, trong tay cầm dược vật Hiên Viên Dịch cho lấy từ trong bảo khố.

Hiên Viên Dịch lập tức tiến lên tiếp nhận, nhanh tay cấp cho ngự y đệ đi, vừa nói: "Mau, linh dược trân quý ta cho cất giữ nhiều năm, điều trị nội thương rất tốt, mau đưa cho Triệt nhi."

Ngự y kia nghe vậy, lập tức mở nút bình, định đổ vào miệng Hiên Viên Triệt.

Lưu Nguyệt từ lúc lao ra từ trong biển lửa, trừ bỏ hô câu ngự y đâu, một cử động khác cũng không có, lúc này đột nhiên duỗi tay ra cầm lấy cái bình giải dược trân quý kia, mặt mày lạnh lùng.

"Nguyệt nhi, đây là thứ tốt, quả nhân đã phân phó lấy thứ tốt nhất." Hiên Viên Dịch thấy vậy lập tức gấp giọng nói.

Lưu Nguyệt mặt mày sát khí chợt loé, đột nhiên đứng lên, cầm bình giải dược bước vài bước tới trước mặt Lại bộ thượng thư kia, vẻ âm trầm khiến người ta sợ hãi.

Lại bộ thượng thư thấy vậy không tự chủ được lui về sau từng bước.

*****

Lệ quang trong mắt chợt loé, Lưu Nguyệt tay nhanh như điện, chế trụ cằm Lại bộ thượng thư, ngón tay nhẹ ấn, cằm dưới của hắn lập tức bị bóp gãy, rơi xuống.

Lại bộ thượng thư kêu thảm một tiếng.

Văn võ bá quan xung quanh nhất thời nhíu mày, Lưu Nguyệt đang định làm gì?

Ý niệm trong đầu vừa chuyển, chỉ thấy cổ tay Lưu Nguyệt đưa lên, lọ giải dược cực kỳ trân quý kia, lập tức đổ vào trong miệng Lại bộ thượng thư.

Mọi người sửng sốt, đây là ý tứ gì?

Chỉ thấy Lại bộ thượng thư mặt trắng bệch, hai tay không ngừng giãy dụa, muốn phun ngụm giải dược ra mà không được.

"Nguyệt nhi, con làm gì, quả nhân chỉ có một bình dược kia, con......"

"Á.........." Lời nói tức giận của Hiên Viên Dịch còn chưa xong, Lại bộ thượng thư đột nhiên hét thảm một tiếng, té phịch trên mặt đất, cả người không ngừng co giật.

Đây là, trúng độc.

Văn võ bá quan chung quanh nhất thời cực kỳ hoảng sợ, nhất tề lui về phía sau từng bước, trợn trừng mắt.

Vài tiếng kêu la sau, Lại bộ thượng thư thân thể bất động, không còn thở nữa.

Hiên Viên Dịch nhìn tình cảnh này, hai má không ngừng co rúm, nếu thuốc này khi nãy cấp cho Hiên Viên Triệt, vậy con hắn......

Trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, Hiên Viên Dịch sắc mặt nháy mắt xanh mét.

Sau lưng, bọn họ còn dám hại con hắn.

Ánh mắt lạnh như băng chậm rãi đảo qua mọi người, Lưu Nguyệt gằn từng chữ: "Tất cả những người muốn hại Hiên Viên Triệt nghe cho rõ đây, nếu hôm nay Hiên Viên Triệt không có việc gì thì bỏ, nhưng nếu có chuyện, các ngươi đưa cửu tộc ra đây bồi."

Thanh âm lạnh như băng, mang theo giết chóc tuyệt đối, mang theo huyết tinh dữ tợn.

Ngoài trời mưa to cuồn cuộn, đêm đến, hỗn loạn không chịu được.

Mưa suốt một đêm, đảo mắt trời đã sáng rồi, mưa tán gió thu, ánh mặt trời sáng lạn, hoa cỏ như dát vàng.

Một ngày mùa hè tuyệt vời.

Nhưng mà, trong hoàng cung Thiên Thần, lại âm ỉ như sắp có bão lớn.

Không có tỉnh lại, Hiên Viên Triệt hôn mê, vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, đám người Mộ Dung Vô Địch bên cạnh, nội lực cơ hồ đã hao hết.

Hắn vẫn như cũ không có dấu hiệu tỉnh lại.

Hiên Viên Dịch, Trần quý phi, Hữu tướng, vân vân và vân vân, đều tập trung tại đây.

Mà Lưu Nguyệt cũng như cũ không nhúc nhích, thủ hộ bên người Hiên Viên Triệt, gắt gao nắm chặt tay hắn.

*****

"Nguyệt nhi, đi chăm sóc vết thương trên người đi." Trần quý phi thấy vậy, chậm rãi xoa đầu Lưu Nguyệt, nhẹ giọng nói.

Đứa nhỏ này, thương tích cả người mà như chẳng để ý, trong mắt nàng, chỉ có Hiên Viên Triệt, chỉ có Hiên Viên Triệt đang hôn mê bất tỉnh kia.

Khiến ngay cả một người mẹ như nàng, cũng không nhẫn tâm nhìn tiếp.

Không để ý tới, Lưu Nguyệt căn bản không để ý, chỉ chăm chú nhìn Hiên Viên Triệt trên giường.

Nàng thật đáng chết, nàng cái gì cũng biết, cái gì cũng làm được, chỉ duy nhất là không có nội công, nàng không biết cách chữa thương cho hắn, nàng không hiểu được.

Đang nhắm mắt dưỡng thần, Mộ Dung Vô Địch đột nhiên mở mắt ra.

"Thế nào?" Lưu Nguyệt nhất thời ngẩng đầu gấp giọng nói.

Đám người Hiên Viên Dịch bên cạnh cũng xông tới.

Mộ Dung Vô Địch vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong mắt hiện rõ lo lắng, mệt mỏi cười, khàn khàn nói: "Tam điện hạ thương thế quá nặng, tâm mạch bị cao thủ nội gia chấn thương, vốn không sống được, nhưng nhờ công lực bản thân thâm hậu, bảo vệ được một tia nhịp đập cuối cùng, bởi vậy......"

"Không có việc gì chứ?" Lưu Nguyệt siết chặt tay Hiên Viên Triệt.

Nhìn Lưu Nguyệt vẻ mặt bấn loạn, Mộ Dung Vô Địch lắc lắc đầu, thở dài một tiếng, hơi nhăn mày nói: "Hậu Kim quốc đánh một chưởng này, bên trong có ẩn tàng độc dược, tuy chưa đánh gãy hết tâm mạch Tam điện hạ, nhưng chất độc kia đã thấm vào trong, thành ra rất khó chữa trị."

Lưu Nguyệt vừa nghe đến đây, sắc mặt liền trầm xuống.

Tuyết Thánh quốc, Ngạo Vân quốc, giờ thêm cả Hậu Kim quốc nữa, rốt cục có tất cả bao nhiêu quốc gia nhúng tay vào chuyện này đây? Rốt cục có bao nhiêu người muốn đòi mạng Hiên Viên Triệt.

"Chữa trị như thế nào? Nói." Khó chữa trị, vẫn có nghĩa là có thể, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, nàng đều cố thành toàn cho hắn, nàng sẽ chữa khỏi cho hắn.

Mộ Dung Vô Địch nhíu mày: "Độc ẩn trong tâm mạch, sai một bước nhỏ, độc khí công tâm, không thể cứu chữa nữa, theo ta được biết, khắp thiên hạ này chỉ có một nơi có thể cứu Tam điện hạ, nhưng mà, người nơi đây tính cách quái dị, hỉ nộ vô thường, hơn nữa hành tung mơ hồ, rất khó tìm."

Lời vừa nói ra, đám người Trần quý phi, Lưu Nguyệt, Hữu tướng nhất thời bình tĩnh nhìn Mộ Dung Vô Địch, thần tình lo lắng, duy mỗi Thiên Thần hoàng đế Hiên Viên Dịch mặt mày hiện lên một tia thần sắc kỳ lạ, gắt gao nhíu chặt mày.

Dừng một chút, không đợi Lưu Nguyệt nói, Mộ Dung Vô Địch đột nhiên cắn răng nói: "Cũng may, năm đó ta ngẫu nhiên cứu được một mạng tộc nhân của họ, hy vọng bọn họ còn niệm ân tình, việc này, để ta đi.

*****

Nguyệt nhi, con đừng đi theo, bọn họ không chào đón ngoại nhân tiến vào, nếu đi nhiều người, chỉ sợ ngay cả ta cũng bị chặn ngoài cửa, con yên tâm, ta quả quyết sẽ không hại Tam điện hạ."

Lưu Nguyệt còn chưa kịp mở miệng, Mộ Dung Vô Địch đã chặn lời trước.

Lưu Nguyệt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mộ Dung Vô Địch, người này không giống như đang nói dối, hơi hơi chau mày, Lưu Nguyệt quay đầu nhìn Hiên Viên Triệt đang gối đầu trên đùi, hắn một tia huyết sắc cũng không có, đang hấp hối.

Hắn không thể không đi, nếu không, chỉ sợ.....

"Ta muốn một Hiên Viên Triệt hoàn chỉnh trở về." Gắt gao nắm chặt tay Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt nhẹ nhàng cúi người, hôn nhẹ lên trán hắn, cực nhẹ, cực ôn nhu, nhưng lời nói lại cực kiên quyết.

"Yên tâm, ta dù có liều mạng già này, cũng sẽ mang Tam điện hạ an toàn trở về." Mộ Dung Vô Địch trầm giọng trả lời, hướng mắt nhìn Hiên Viên Dịch.

Người muốn giết Hiên Viên Triệt rất nhiều, hắn đi chuyến này không dễ dàng, nhưng mà, không dễ cũng phải đi giúp nàng, nếu không......

"Người đâu, ta muốn rửa mặt." Mộ Dung Vô Địch vừa nói xong, Lưu Nguyệt đột nhiên lạnh lùng ném một câu.

Người xung quanh nhìn Lưu Nguyệt tính tình xoay như chong chóng, lúc nãy một thân xơ xác tiêu điều, giờ đột nhiên đòi rửa mặt, không khỏi giật mình, nhưng cũng phản ứng nhanh, chạy vội ra ngoài.

Rửa mặt nhẹ nhàng, đổi một thân quần áo dính máu, chà lau vết máu trên người, Lưu Nguyệt lộ ra tướng mạo vốn có, khiến tất cả mọi người trong đại điện khiếp sợ không nói nên lời. (cell: thật đáng tiếc, lần đầu tiên lộ ra diện mạo thật thì HVT không thể trông thấy)

Hai ngày nay, chuyện khiến bọn họ khiếp sợ, thật sự là quá nhiều.

Dung mạo khuynh thành, đẹp như mộng ảo.

Hiên Viên Dịch bình tĩnh nhìn Lưu Nguyệt, mặt hắn đầy vẻ bất ngờ, có mê luyến, có hâm mộ, có rung động, còn có...... khiếp sợ, khuôn mặt này, người này......

Mộ Dung Vô Địch, Mộ Dung Kiên nhất tề hút một ngụm khí lạnh, như thế nào lại như vậy, khuôn mặt này......Lưu Nguyệt như thế nào lại có đúng cái vẻ đẹp này, đây..... đây.......

Quần áo tím thướt tha, Lưu Nguyệt không để ý ánh mắt mọi người, chậm rãi đi tới bên người Hiên Viên Triệt đang hôn mê, nhẹ nhàng nâng mặt hắn lên, thấp giọng nói: "Thấy rõ ràng chưa, ta chính là lớn lên xinh đẹp như vậy, lúc chàng trở về, nếu không nhận ra ta, xem ta ra tay thu thập chàng như thế nào."

Hôn tiếp lên khuôn mặt tái nhợt không chút máu kia, thì thầm: "Ta chờ chàng."

*****

Ta chờ chàng, nhiều lời muốn nói bất quá chỉ hàm gọn trong ba chữ, nhiều tâm tình trào dâng cũng chỉ chất chứa trong ba chữ này thôi.

Trời xanh mây trắng, trời vẫn cứ trong vắt, mây vẫn cứ nhẹ trôi.

Đây là chuyến đi từ biệt.

Đưa tiễn mười dặm đường, phóng mắt nhìn hết thiên nhai trùng trùng.

Tiếng vó ngựa, càng lúc càng xa.

Sắc trời đã tối, Hiên Viên Triệt đi xa, cũng không còn thấy rõ bóng dáng.

Phía sau, trừ ẩn giả của Hiên Viên Dịch, còn có hai mươi Huyết Ảnh vệ giỏi nhất, toàn bộ đều được Lưu Nguyệt phái đi, một đường này phải bảo vệ Hiên Viên Triệt, vạn vô nhất thất. (vạn vô nhất thất: ko một sự cố)

Trời chiều ráng đỏ như lửa, ánh sáng mờ mờ.

Lưu Nguyệt chậm rãi quay đầu, nhìn đám người Thu Ngân, Ngạn Hổ bị thương vẫn ráng theo sát phía sau.

"Làm việc thôi." Lưu Nguyệt lạnh lùng đảo mắt qua những người trước mặt, tay áo vung lên, lướt qua tiến về phía trước.

"Vâng." Đám người Đỗ Nhất nhất tề lên tiếng, nhanh chóng chia ra bốn hướng.

Không ai có thể khi dễ bọn họ mà còn sống, không ai có thể hại Vương của bọn họ thành như vậy mà còn có thể sống tốt, không ai, hiện tại cũng tuyệt đối không có ngoại lệ.

Bóng đêm tràn ngập, đêm đen, lại một lần nữa buông xuống.

Một thân đỏ tươi như máu, Lưu Nguyệt nắm chặt đoản kiếm, từng bước đá văng đại môn Tả tướng phủ vừa được tu bổ không lâu.

Sát khí dữ tợn, phẫn nộ ngập trời.

Triều đình chế tài, không, nàng không cần biết triều đình chế tài cái quái gì hết, nàng chỉ biết, nợ máu phải trả bằng máu, thà ta phụ thiên hạ, chứ không để thiên hạ phụ ta.

Hôm nay, Tả tướng, tướng quân phủ thứ hai Thiên Thần, Lại bộ thượng thư phủ, Lễ bộ thị lang, Thái tử, quân phòng giữ kinh thành, nàng một người cũng không buông tha.

Bốn vạn Hổ quân trấn thủ kinh thành, một người cũng không cho ra.

Ba vạn Long kỵ vệ chấn trụ hoàng thành, không được tiến vào, không cho phép ra.

Tất cả văn võ bá quan về phủ mình, ai dám bước ra một bước, bắn.

Thiên Thần hôm nay, biến hoá nghiêng trời lệch đất.

Đã phạm vào đại giới của Lưu Nguyệt nàng, là đại giới dám hại người nàng yêu thương nhất.

Tiếng thét chói tai, tiếng kêu thảm, tiếng tru, trong đêm đen yên tĩnh, hết sức vang dội, hết sức thảm thiết.

Trong Tả tướng phủ, một mảnh hỗn loạn.

Máu, theo mũi kiếm từng giọt từng giọt rơi xuống, chân, đạp lên thi thể mà đi, khuôn mặt tuyệt thế vô song kia, phủ đầy vè xơ xác tiêu điều cùng Tu La địa ngục, nơi này một người nàng cũng không tha.

Ngoài phủ, một ngàn Long kỵ vệ bao vây toàn bộ Tả tướng phủ, không cho một ai chạy ra, đây là thiết lệnh, đây là quân lệnh.

Những người bị nhốt trong phủ Tả tướng, hoảng sợ, Lưu Nguyệt đến đây, nàng đến đây.

Gió đêm thật lạnh, nhẹ nhàng thổi qua.

Một mảnh sát phạt.

*****

Tả tướng ngồi ở trong phòng, thân thể không ngừng run rẩy, tiếng kêu la thảm thiết bên ngoài vang lên, liên tiếp liên tiếp, khiến lòng người sợ hãi, hồn như sắp không còn giữ được nữa.

Mùi máu tươi, theo gió đêm bay đến, từ cửa sổ, từ cửa phòng, từ khắp nơi, bay đến, thật nồng đậm, thật khiến người ta kinh hồn tán đảm.

"Không, không...." Nàng như thế nào có thể không thèm để ý vương pháp như thế? Nàng như thế nào có thể ngang nhiên sát phạt vào phủ của hắn? Nàng......Nàng......

Bóng cây lắc lư, ánh trăng sáng tỏ như cũng nhiễm một mảng huyết hồng.

Nhan sắc vấy máu càng toát ra vẻ đẹp diễm lệ, Lưu Nguyệt mặt không chút thay đổi chậm rãi đi vào, máu chậm rãi nhỏ giọt theo mũi kiếm, trên nền đá xanh trắng kia, xẹt qua một tia máu.

"Phần phật." Cửa phòng bị gió thổi mở ra, Tả tướng trong phòng đột nhiên nhảy dựng cả người.

Sát khí, vô hạn vô biên sát khí, bao vây hắn, đó là giá lạnh đến từ địa ngục.

Dưới ánh trăng, Lưu Nguyệt như đạp trên ánh trăng mà vào.

Khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, cơ hồ toả sáng cùng ánh trăng tỏ, nhưng cũng đồng dạng trong trẻo lạnh lùng không chút hơi người, máu lan tràn, thiết huyết mà lãnh khốc.

Tả tướng trước giờ chưa từng thấy được Lưu Nguyệt không thèm kìm giữ sát khí như vậy, mặt mày biến sắc, vặn vẹo, thân thể không ngừng phát run, quần rất nhanh đã ướt.

Sát khí bén nhọn như vậy, không phải thứ hắn có thể chịu nổi.

Từng bước từng bước đi tới, từng bước từng bước tới gần, mũi kiếm sắc lạnh kia, thật âm hàn, như lưỡi hái tử thần.

"Ta.... gia..... nhân....." Tả tướng nơm nớp lo sợ, cơ hồ không thể nói đầy đủ một câu.

"Ngươi rất nhanh sẽ gặp được họ thôi." Huyết kiếm chậm rãi nâng lên, kề lên cổ họng Tả tướng.

"Không.... Không, những người đó không phải người của ta, bọn họ không phải của ta, ta không biết bọn họ là ai, bọn họ là người của Phỉ tướng quân, không phải ta, không phải ta." Trong hoảng sợ tột độ, Tả tướng cư nhiên còn nói được một câu lưu loát.

"Ngươi nghĩ rằng nói ra ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao." Lời nói lạnh lùng, không chút hơi ấm con người.

Huyết kiếm lướt qua, một lỗ thủng sâu hoắm, Lưu Nguyệt cũng không thèm nhìn tới, xoay người bước đi.

Phía sau, Tả tướng trợn mắt, cổ họng thầm thì phát ra âm thanh, nhưng cái gì cũng không nói được, chậm rãi ngã xuống.

Tay chậm rãi vung lên, các loại tín hiện đủ màu bay vút lên cao, nở rộ trên bầu trời Thiên Thần quốc.

Tất cả người của Lưu Nguyệt, hành động.

Dám hại Hiên Viên Triệt, ta sẽ cho các ngươi táng theo cùng.

Huyết sắc tràn ngập, tối nay không ai ngủ được.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-220)