Vay nóng Homecredit

Truyện:Vương Gia Ta Biết Sai Rồi - Chương 076

Vương Gia Ta Biết Sai Rồi
Trọn bộ 106 chương
Chương 076
Ôn Tuyền
0.00
(0 votes)


Chương (1-106)

Siêu sale Lazada


"Còn không chịu buông ra?", giọng nam trầm trầm nói, Hàn Nguyệt cọ cọ đầu vào ngực người nọ, "Không buông, cả đời cũng không buông", người này không phải đang ngủ sao? Sao lại đi theo chứ.

Mạnh Dịch Vân kéo tay Hàn Nguyệt Nguyệt ra, sắc mặt xám xịt, "Không phải nói rất giỏi chạy trốn sao, sao còn bị người ta chận lại?", người kia võ công không thấp, nữ nhân này còn không chạy mau, cố tình chờ người ta đuổi theo.

Hàn Nguyệt Nguyệt bĩu môi, "Ta muốn nhìn xem rốt cuộc hắn là ai mà thôi, ai mà lợi hại như vậy, tài sản ngầm của ta cũng điều tra được", không vào hang cọp sao bắt được cọp con, hơn nữa hắn muốn hợp tác với nàng, sẽ không giết nàng, nếu tìm tới nàng, vậy chứng minh nàng có giá trị lợi dụng với hắn.

Mạnh Dịch Vân hất tay áo đi vào, Hàn Nguyệt Nguyệt thấy thế, nịnh nọt đuổi theo, cười nói, "Hôm nay chắc chàng mệt lắm đúng không? Ta mới vừa học được mát xa từ ma ma, có muốn thử một chút không?"

Thấy Mạnh Dịch Vân không nói gì, Hàn Nguyệt Nguyệt lại tiếp tục dụ dỗ, "Thử một chút đi mà, xem tay nghề ta thế nào, đừng ngủ mà, để ta giúp chàng cởi áo nhé.... .", Hàn Nguyệt Nguyệt cứ lảm nhảm, Mạnh Dịch Vân không cách nào ngủ được, vung tay lên, túm Hàn Nguyệt Nguyệt đè xuống, chặn cái miệng nhỏ nhắn lại.

Hàn Nguyệt Nguyệt híp mắt, nhìn bộ mặt say mê của Mạnh Dịch Vân, len lén cười, rõ ràng là lo lắng cho nàng, sao phải giả bộ lạnh lùng làm gì chứ, nàng cũng không phải người ngoài, thật là thiếu tự nhiên mà.

"Vương phi, xong rồi ạ", Sắc Âm bỏ quần áo vào trong một cái rương, kiểm tra xong, nói.

"Sao nhiều vậy? Mang theo hai bộ là được rồi, những thứ khác lấy ra bớt đi, mang nhiều đồ như vậy chả giống đi chơi gì cả", có mấy ngày thôi mà, lâu gì đâu, Hàn Nguyệt Nguyệt mở rương, quăng bớt y phục ra ngoài.

"Vương gia bận, không đi được, không cần chuẩn bị đồ cho chàng, ngươi xem thử bà vú xong chưa, đi cho sớm, để tới biệt trang trước buổi trưa", trời nóng thế này, ra ngoài chính là chịu tội.

Thấy Sắc Âm đi ra ngoài, Hàn Nguyệt Nguyệt len lén giấu bọc đồ vào đáy rương, lấy y phục khác phủ lên trên, "Vương phi, còn chưa ổn ạ?", Trúc Thanh vào cửa, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt còn đang lục trong rương y phục, hỏi. Hàn Nguyệt Nguyệt vội đóng rương lại.

Lắc đầu, "Ổn rồi, ta kiểm tra xem có sót gì không ấy mà, kêu người đem rương ra đi", Trúc Thanh ra ngoài gọi mấy gia đinh tới vác rương lên xe ngựa.

Đã sớm nói sẽ cùng tới biệt trang nghỉ nghè, nhưng Mạnh Dịch Vân tạm thời có chuyện không đi được, Hàn Nguyệt Nguyệt không muốn bỏ qua cơ hội đi chơi, đành tự đi với nhi tử, biệt trang này ở trên núi, được xây từ lúc hai người vừa mới thành thân, cách thành đông không xa, quan trọng nhất là nơi này có ôn tuyền (suối nước nóng).

Ba chiếc xe ngựa, Hàn Nguyệt Nguyệt hai bà vú và Trúc Thanh ngồi chiếc lớn nhất, Trương Tiểu Tinh và Hắc Ưng đánh xe, bốn người thêm hai đứa trẻ, vẫn còn rộng rãi, xe ở giữa là cho nha hoàn và ma ma, cuối cùng là xe chứa đồ và mấy hộ vệ, còn ám vệ Mạnh Dịch Vân phái theo thì nàng cũng không rõ có bao nhiêu người.

"Tiểu thư, người nhìn kìa, đó không phải là nhị tiểu thư sao?", Hàn Nguyệt Nguyệt vén rèm lên, thấy Hàn Thanh Tư đang đứng trước một quán trà, phía sau có thêm một nha hoàn, hình như đang chờ ai đó, chỉ đứng trước cửa không đi vào, nhưng Hàn Nguyệt Nguyệt lại không biết, nha hoàn này không phải là nha hoàn thân cận của Hàn Thanh Tư.

"Đúng rồi", Hàn Nguyệt Nguyệt buông rèm xuống, chỉ cần Hàn Thanh Tư không đụng đến nàng, nàng cũng chẳng quan tâm. Xe ngựa chạy chậm rãi, cũng thoải mái.

Trúc Thanh kéo ống tay áo Hàn Nguyệt Nguyệt, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn ra bên ngoài, thấy Hàn Thanh Tư theo một nam tử vào quán trà, nam tử kia lại không phải là trượng phu của Hàn Thanh Tư, "Nhàn rỗi quá không có việc gì làm phải không? Ra ngoài giúp Tiểu Tinh đánh xe đi", Hàn Thanh Tư dù sao cũng là tiểu thư của Tướng phủ, sao có thể cùng nam tử xa lạ đi dạo phố, nói cười thế kia.

Trúc Thanh bị Hàn Nguyệt Nguyệt nói cúi đầu, không dám nói lời nào nữa: chuyện của chủ tử nàng không dám lắm mồm, nhưng nàng thấy nhị tiểu thư đi cùng nam tử xa lạ như vậy không ổn, mới nhắc mà thôi, bên ngoài Tiểu Tinh và Hắc Ưng đang đánh xe, nàng ra đó chỉ tổ làm gì kì đà cản mũi, không muốn a.

Hàn Nguyệt Nguyệt nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên bóng lưng của nam tử kia, nàng không nhận ra.

"Phu nhân, đến rồi ạ", Tiểu Tinh nói, Hàn Nguyệt Nguyệt mở mắt, "Các ngươi ôm tiểu vương gia xuống trước đi", hai bà vú nghe vậy, ôm tiểu vương gia xuống, Trúc Thanh giúp Hàn Nguyệt Nguyệt sửa sang lại tóc áo.

"Tham kiến phu nhân", một nữ quản gia vui cười hành lễ, "Phu nhân, đây là Trương tẩu, là quản gia trong trang", Lý quản sự giải thích, Vương quản gia không thể rời vương phủ, đành phái trợ thủ của lão là Lý quản sự đi theo.

"Trương tẩu, đứng lên đi", ma ma này chừng bốn mươi mấy tuổi, nhìn dáng vẻ là một người rất tháo vát, nếu không Vương quản gia cũng sẽ không phái một ma ma trong nom cả trang này.

"Nghe nói phu nhân và thiếu gia muốn tới, lão nô đã kêu người quét dọn sạch sẽ từ trên xuống dưới rồi, phu nhân tới lần đầu, chắc không biết, bây giờ là đầu hạ, sen trong hồ đã bắt đầu nở, hai ngày nữa là nở hết, đúng lúc có thể xem...", kể từ lúc bà tới đây làm, chưa gặp chủ nhà lần nào, thật vất vả mới gặp được, nhất định phải biểu hiện tốt một phen, vị phu nhân này còn trẻ vậy, chắc chắn không thích những thứ nhìn quá già dặn, may mà mình đã sớm đã sớm chuẩn bị, đổi rèm trong phòng thành màu nhạt hơn, nhìn cho thanh nhã.

"Được rồi, ngươi đi chuẩn bị cơm trưa đi, phu nhân đi đường mệt nhọc, phải nghỉ ngơi trước đã", Tô ma ma thấy người này chẳng biết thức thời gì cả, mặt trời chói chang như vậy, còn đứng nói những chuyện tào lao.

"Vâng, vâng, lão nô đi ngay đây, phu nhân mau vào trong ạ, nắng gắt quá chừng", bị người ngắt lời, Trương tẩu có chút không vui, nhưng người ta là người bên cạnh phu nhân, bà cũng không dám đắc tội, đành cười làm lành nói.

"Trương tẩu vất vả rồi", Hàn Nguyệt Nguyệt khẽ mỉm cười, đi vào bên trong, Trương tẩu thấy chủ tử khách khí như vậy, oán khí vừa rồi liền trở thành hư không.

"Phu nhân quá lời rồi, đâylà bổn phận của lão nô mà", càng quyết tâm mấy ngày tới phải biểu hiện thật tốt, lưu lại ấn tượng tốt cho chủ nhân.

Nơi này mặc dù cách kinh thành không xa, nhưng hai bên trang viện đều là rừng cây, mát hơn trong thành rất nhiều, hơn nữa không khí trong lành, tâm tình Hàn Nguyệt Nguyệt vô cùng tốt, thoải mái ngủ trưa một giấc, khi tỉnh lại trời đã tối, đến bên bàn rót một ly trà, thấy không có người đi vào hầu, không khỏi có chút bất mãn.

Nàng thức dậy, tiếng động lớn như vậy cũng không ai phát hiện, chẳng lẽ Trúc Thanh không có ngoài cửa? Mở cửa sổ, bên ngoài, đúng như Trương tẩu nói, bên trong hồ hoa sen đã nở rộ, lộ ra nhụy ở bên trong.

"Phu nhân, người dậy rồi ạ", Trúc Thanh bước vào thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đang đứng bên cửa sổ, hơi run một chút, vừa rồi nàng chỉ lo đi xem cá lớn Trương tẩu chỉ, không ngờ Hàn Nguyệt Nguyệt đã thức dậy.

"Ừ, hai tiểu vương gia có khóc nháo không?" tới nơi lạ, không biết hai tiểu quỷ có làm ầm ĩ hay không, Trúc Thanh tới rương chọn y phục giúp Hàn Nguyệt Nguyệt.

"Không ạ, hôm nay hai tiểu vương gia rất ngoan, phu nhân, đây là?", Trúc Thanh lấy ra một bọc y phục, cái này không phải nàng chuẩn bị a?

Hàn Nguyệt Nguyệt vội chạy tới lấy lại bọc y phục, thật may là chưa bị mở ra, "Tiện tay đem theo thôi, ở ngoài không cần quá gò bó", Trúc Thanh nhìn nhìn bọc y phục, lại không dám hỏi, đành gật đầu, lấy ra một bộ váy xanh nhạt cho Hàn Nguyệt Nguyệt thay.

"Phu nhân, người muốn đi đâu ạ?", Trúc Thanh theo sau Hàn Nguyệt Nguyệt, vừa ăn cơm xong, chẳng biết vương phi định đi đâu, tới trước cánh rừng, Hàn Nguyệt Nguyệt dừng lại.

"Ngươi ở đây trông chừng, không cho bất luận kẻ nào tới gần", đây là khu rừng bên trong trang, ở trong có ôn tuyền, nàng phải đi ngâm ôn tuyền mới được.

"Vâng phu nhân, nhưng nơi này vắng vẻ quá, nô tỳ đi gọi người đến coi chừng, để nô tỳ đi với người"

"Không cần, ngươi canh ở đây là được rồi", Hàn Nguyệt Nguyệt không thèm để ý lời Trúc Thanh, cầm bọc y phục, đi vào bên trong, mặc dù trời sắp tối, rừng sâu hoang vắng đúng là có hơi sợ, nhưng nghĩ đến có ôn tuyền đang đợi mình, Hàn Nguyệt Nguyệt không do dự tiến vào.

"Thì ra còn có phòng?", sao Mạnh Dịch Vân không nói với nàng chứ, sớm biết đã tới nơi này ở luôn rồi, khỏi phải phí công, Hàn Nguyệt Nguyệt vào phòng, thay đồ bơi do nàng tự khâu, mặc dù không đẹp lắm, nhưng mặc vào nhìn cũng được.

Kể từ khi xuyên tới đây, nàng đã không được đi bơi lần nào, giờ có cơ hội, nhiều năm không bơi rồi, có vài phần xa lạ, Hàn Nguyệt Nguyệt cười nhảy vào trong ao, nước không sâu, vừa đến bả vai, Hàn Nguyệt Nguyệt kích động bơi mấy vòng, mới tìm lại được cảm giác bơi lội ngày trước.

Nàng tựa vào một tảng đá, hai chân không ngừng quẫy nước, nếu có người xoa bóp giúp thì tốt rồi, kiếm tiền nhiều như vậy, nên hảo hảo hưởng thụ một phen, sao trước giờ nàng lại không nghĩ đến việc xây một hồ nước nóng chứ, cũng may còn có Mạnh Dịch Vân nghĩ ra.

"Ai?", nghe tiếng bước chân, Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức chạy về căn phòng cạnh ao, nhưng còn chưa bước lên bờ, đã bị người bắt được, nàng cau mày, đá ngược một cái, người nọ nhanh chóng tránh được, Hàn Nguyệt đá mạnh quá, trọng tâm không vững, cả người ngã ngửa ra sau.

Người nọ kéo Hàn Nguyệt Nguyệt lại, đáng tiếc nàng chỉ bận đồ bơi, không nắm được y phục, Hàn Nguyệt Nguyệt trượt chân, hai người đều ngã vào trong hồ.

"Ai kêu chàng chọc ta, ai cho chàng chọc ta, hù chết ta rồi", Hàn Nguyệt Nguyệt đứng dậy tay chân đá loạn trên người Mạnh Dịch Vân, tới cũng không nói một tiếng, còn hù nàng, nếu là một nam tử xa lạ, thì đã có chuyện rồi.

"Được rồi, được rồi mà, là lỗi của ta", Mạnh Dịch Vân ôm lấy Hàn Nguyệt Nguyệt, nàng không nhúc nhích được, tức giận cắn lên vai Mạnh Dịch Vân.

"Đau răng không?", Mạnh Dịch Vân hỏi, Hàn Nguyệt Nguyệt đã trút được giận, nhả ra, "Đúng là đau răng thật", sao lại cứng thế chứ.

"Buông ra, ta sắp ngộp thở rồi" Hàn Nguyệt Nguyệt dùng dằng muốn thoát ra, hung tợn nhìn Mạnh Dịch Vân.

*****

Mạnh Dịch Vân nhìn y phục trên người Hàn Nguyệt Nguyệt không chớp mắt, nhướng mày, "Đổi y phục đi", ở đâu ra y phục dở dở ương ương thế này, Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu, "Không đổi", đây là đồ bơi a, không mặc không lẽ muốn nàng trần như nhộng mà bơi sao.

Đêm động phòng, thấy áo lót lạ lùng của nàng là hắn mở rộng tầm mắt rồi, giờ lại tới cái này, thật không biết sao mà nàng có nhiều thứ đồ cổ quái như vậy, hắn chưa thấy bao giờ.

Hàn Nguyệt Nguyệt định bơi qua bờ bên kia, bị Mạnh Dịch Vân bắt chân lại, nàng bất mãn trợn mắt, bị lôi trở lại, "Nơi này không có ai, ta cũng đâu có thường mặc như vầy, không phải tốt lắm sao? Chẳng lẽ chàng muốn ta không bận gì mà bơi à?", Hàn Nguyệt Nguyệt bất mãn nói.

Mạnh Dịch Vân ép người Hàn Nguyệt Nguyệt lên bờ ao, "Chàng muốn làm gì?", Hàn Nguyệt Nguyệt vòng tay ôm ngực.

Mạnh Dịch Vân tiến sát mặt Hàn Nguyệt Nguyệt, cắn vành tai hồng hồng của nàng, "Nàng biết ta muốn gì mà, rõ ràng là nàng cố tình quyến rũ ta", nghe vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt đẩy Mạnh Dịch Vân ra, "Sắc lang", ai quyến rũ hắn chứ, rõ ràng là hắn tự xông vào mà, giờ còn đổ thừa nàng? Hàn Nguyệt Nguyệt tức giận quay đầu qua hướng khác.

Nhưng sức nàng sao bằng hắn, "Chàng đứng xé a", nam nhân dã man này, không bao giờ chịu cởi cứ trực tiếp xé thôi, Hàn Nguyệt Nguyệt ôm thân, tránh tay Mạnh Dịch Vân.

Lần đầu tiên ở nơi hoang dã, hết sức cuồng nhiệt, Mạnh Dịch Vân giày vò Hàn Nguyệt Nguyệt hết lần này tới lần khác, đến khi nàng khóc cầu tha mới thôi.

"Sao chàng lại tới đây?", nghỉ ngơi một lúc, Hàn Nguyệt Nguyệt khôi phục chút sức lực, tựa vào tay Mạnh Dịch Vân, hai người tiếp tục ngâm mình trong ao.

"Không yên tâm, tới xem thử", vốn đã nói sẽ đi nghỉ hè cùng nhau mấy ngày, nhưng lại có chuyện không đi được, Mạnh Dịch Vân rất áy náy, "Chút nữa lại đi sao?", Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi.

Mạnh Dịch Vân hôn nhẹ trán Hàn Nguyệt Nguyệt, "Ừ", giục ngựa không ngừng chạy tới, chỉ vì muốn thấy nàng một chút.

Hàn Nguyệt Nguyệt buồn bã cúi đầu, "Lại có chuyện gì sao? Chàng nói với ta thử xem, cứ cho là ta không thể giúp chàng giải quyết được, thì cũng góp ý được mà?" chuyện gì cũng giấu, phu thê mà như vậy sao? Cứ tự mìng gánh vác mọi chuyện.

"Không có gì, chỉ là Từ Châu có chút biến, ta phải đi mấy ngày, nàng cứ ở lại đây nghỉ ngơi, xong việc, ta sẽ trở lại đón nàng", nữ nhân của Mạnh Dịch Vân hắn chỉ cần sống khỏe mạnh vui vẻ là được rồi, trời có sập xuống cũng có hắn chống đỡ.

Hàn Nguyệt Nguyệt bất mãn nhéo hông Mạnh Dịch Vân một cái, Mạnh Dịch Vân lập tức bắt lấy bàn tay quấy rối kia, "Ngoan, chỉ mấy ngày thôi mà", xung quanh đây có rất nhiều ám vệ, có thể bảo đảm an toàn được.

"Ta là thê tử của chàng, phải cùng chia sẻ khó khăn hoạn nạn, ta không muốn núp dưới bóng của chàng mà sống an nhàn, dù cho ta không giúp được gì, thì chàng nói ra trong lòng cũng sẽ dễ chịu hơn mà, để một mình chàng gánh vác hết, chàng buồn lo, lòng ta cũng rất đau" tại sao chuyện gì cũng không nói.

"Nhiệm vụ của nàng là tự chăm sóc tốt cho mình, cho nhi tử của chúng ta, để ta an tâm xử lý những chuyện khác, vậy là giúp đỡ lớn nhất rồi, đừng nghĩ nhiều, tất cả đã có ta, ta sẽ không để nàng và nhi tử có chuyện", Hàn Nguyệt Nguyệt ôm hông Mạnh Dịch Vân thật chặt.

"Làm hết sức là được rồi, nếu không được nữa, chúng ta cứ trực tiếp giết Thái Uyên và đồng bọn của lão, sau đó dẫn nhi tử đi ẩn cư, bọn họ sẽ không tìm được đâu".

Mạnh Dịch Vân gật đầu, "Được, nếu bất đắc dĩ phải giết bọn chúng, cả nhà chúng ta sẽ đi ẩn cư", sống cuộc sống thần tiên.

"Ta nói thật đó, nếu bức ta, ta độc chết cả nhà lão", thấy Mạnh Dịch Vân nói vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt biết hắn trả lời cho có mà thôi.

"Ta biết, ta nghiêm túc mà", lần nào cũng nói như vậy, nhưng đến lúc đó, khẳng định nàng sẽ lại mềm lòng không xuống tay được.

Lúc tỉnh lại, Hàn Nguyệt Nguyệt đã thấy mình đang nằm trong phòng, y phục trên người đã được thay mới, trời đã tối, trong phòng có mấy ngọn đèn dầu mờ mờ, không thấy Mạnh Dịch Vân, chắc là đã đi rồi.

Hàn Nguyệt Nguyệt gọi, "Trúc Thanh", nghe tiếng, Trúc Thanh lập tức chạy vào.

"Phu nhân, người đói bụng chưa? Nô tỳ dọn cơm lên nhé?".

"Vương gia đi rồi sao?", nàng ngủ quên lúc nào không biết, còn bộ đồ bơi? Không biết có bị Mạnh Dịch Vân hủy không.

"Vâng ạ, đưa phu nhân về xong là vương gia đi liền", thấy vương gia ôm vương phi đi ra, nàng giật mình, rõ ràng lúc vào chỉ có một mình vương phi, sau lúc đi ra lại là hai người.

"Dọn cơm lên đi", bụng đói xẹp lép luôn rồi, Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi vào bàn, uống ly trà cho ấm bụng.

Ở lại mấy ngày, còn chưa thấy Mạnh Dịch Vân trở lại, Hàn Nguyệt có chút lo, lần này đi hắn chỉ mang theo Tần Minh, để Hắc Ưng ở lại, Hàn Nguyệt Nguyệt gọi Hắc Ưng đến hỏi, cũng chẳng thu được gì, nhàm chán ngồi bên cửa sổ ngắm sen.

"Phu nhân, Vương quản gia cầu kiến", Vương quản gia? Hàn Nguyệt Nguyệt khó hiểu, Vương quản gia không phải đang ở vương phủ sao? Không lẽ trong phủ xảy ra chuyện?

"Cho vào đi", Trúc Thanh ra ngoài, lát sau dẫn theo Vương quản gia vào.

"Tham kiến vương phi nương nương", Vương quản gia hành lễ.

"Vương quản gia, xin đứng lên, có phải trong phủ có chuyện gì không?", Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi, Vương quản gia đứng dậy, không dám ngẩng đầu.

"Trong phủ ổn cả, lão nô đến là vì chuyện Tướng phủ, sáng sớm hôm nay Tướng gia phái người đến mời vương phi, lão nô đã cả gan đáp lời cho người về trước, giờ mới chạy lại đây báo cho vương phi", Tướng phủ là nhà mẹ đẻ của vương phi, cho người đến mời, phải chăng là đã có chuyện gì.

Hàn Nguyệt Nguyệt nhíu mày, "Quản gia vất vả rồi, có biết là vì chuyện gì không?", nếu không có việc cầu cạnh, thì đã chẳng nhớ tới có một nữ nhi là nàng đây.

"Lão nô cũng không rõ lắm, chỉ là mấy ngày nay, nghe đồn nói nhị tiểu thư và nhà chồng náo loạn gì đó", Lý công tử muốn bỏ thê tử, làm cả kinh thành xôn xao.

"Biết rồi, Trúc Thanh thu dọn đồ đạc, chúng ta về", Hàn Thanh Tư? Mà cũng đúng, chỉ có chuyện của nàng ta, Hàn Diệu Văn mới lo sốt vó như vậy, dù gì, nàng cũng phải về xem thử có chuyện gì, đã lập gia đình rồi, còn gây ra chuyện chê cười gì nữa đây.

"Hay là ăn cơm trước hẵng đi ạ, giờ cũng đã trưa rồi", Trúc Thanh nói, nếu không ăn, chỉ sợ về đến kinh thành đã là buổi chiều rồi.

"Cũng được, quản gia đi nghỉ ngơi một lát đi, cơm nước xong sẽ lên đường", dù sao cũng là bọn họ có chuyện cầu mình, trễ một chút cũng tốt, đỡ cho phải dính vào cục diện rối rắm.

"Về vương phủ trước", Hàn Nguyệt Nguyệt nói, dù sao nàng cũng không vội.

Hàn Nguyệt Nguyệt về tới vương phủ, vệ sinh chỉnh trang lại xong, mới dẫn theo Sắc Âm tới Tướng phủ, nhìn cửa chính của Tướng phủ, nàng thầm cười lạnh.

"Tham kiến vương phi nương nương", người giữ cửa thấy Hàn Nguyệt Nguyệt, lập tức hành lễ, "Nhanh đi báo, vương phi tới", nghe Sắc Âm nói, một gia đinh liền chạy vào trong báo.

Nghe gia đinh báo lại, Hàn Diệu Văn vội ra đón, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng đã đi tới cửa đại sảnh.

"Tham kiến vương phi nương nương", mọi người nhìn thấy Hàn Nguyệt Nguyệt rối rít hành lễ, chỉ có Hàn Diệu Văn vẻ mặt buồn bã nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt, đại phu nhân nắm tay Hàn Thanh Tư, hai mẹ con vừa nói chuyện vừa dùng khăn tay lau nước mắt.

"Tổ phụ vẫn khỏe ạ? Sao không thấy người, chẳng lẽ lại đi biệt trang rồi sao?", Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi xuống, nói.

Hàn Diệu Văn nói, "Tổ phụ ngươi gần đây phiền lòng, dọn đi rồi, ngươi có thời gian thì đi thăm người một chút", vốn muốn lưu người lại, nhưng lão phu nhân ba ngày nháo một trận nhỏ, năm ngày nháo một trận lớn, ai mà không phiền chứ, dọn ra ngoài cũng tốt, cho thanh tĩnh bớt.

"Vậy a, nhi nữ có đem vài lọ thuốc bổ cho người, xem ra phải chạy tới biệt trang một chuyến rồi", nha hoàn dâng trà cho Hàn Nguyệt Nguyệt xong, nàng cúi đầu nhìn ly trà, không hỏi thăm đại phu nhân và Hàn Thanh Tư.

"Trà này thật thơm, phụ thân mua ở đâu vậy? Có thể mua giùm nữ nhi một ít không, Vương gia cũng thích uống trà, đáng tiếc không tìm được trà ngon", Hàn Nguyệt Nguyệt đặt chén trà xuống, cười nói.

Hàn Diệu Văn thấy Hàn Nguyệt Nguyệt không hỏi, đành nói, "Được, lần sau mang cho ngươi một ít, lần này gọi ngươi tới là vì chyện của Thanh Tư, chắc ngươi đã nghe nói rồi chứ", bình thường cưng chiều quá, mới dạy ra một nữ nhi bất hiếu như vậy.

Hàn Nguyệt Nguyệt làm bộ khó hiểu, "Muội muội có chyện gì? Mấy ngày nay nhi nữ ở biệt trang nghỉ hè, hôm nay quản gia chạy tới nói phụ thân cho mời, nữ nhi mới chạy về, chưa kịp ăn cơm tối đã vội tới rồi".

Hàn Diệu Văn trợn mắt nhìn Hàn Thanh Tư, Hàn Thanh Tư cúi đầu, đại phu nhân bất mãn, "Vương phi nương nương địa vị cao, mời một chuyến thật là không dễ dàng", rõ ràng sáng sớm đã kêu người đi mời, cố tình đến tối mới tới, không phải là không nể tình thì là gì.

Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không tức giận, giả bộ không hiểu, "Mẫu thân khách khí rồi, địa vị có cao hơn nữa, vẫn là nữ nhi của phụ thân mà, mấy ngày nay trời nóng quá vương gia sợ hai đứa nhỏ sinh bệnh, mới đưa mẫu tử đi nghỉ hè, nghe quản gia báo lại, nữ nhi không phải đã giục ngựa không ngừng chạy tới sao?", tới đã là nể mặt bà lắm rồi.

"Bớt cãi nhau đi", Hàn Diệu Văn quát lớn, đại phu nhân liếc Hàn Nguyệt Nguyệt một cái, không dám cãi lời Hàn Diệu Văn, đành im miệng.

"Mẫu thân ngươi là do quá sốt ruột thôi, ngươi đừng để bụng", Hàn Nguyệt Nguyệt cười một tiếng, "Không ạ, mẫu thân nói gì cũng đúng hết, nữ nhi nào dám không nghe ạ".

Biết Hàn Nguyệt Nguyệt bất mãn đại phu nhân, Hàn Diệu Văn cũng không có cách nào, đành nhìn chằm chằm đại phu nhân: đến lúc này rồi, còn không biết thời thế, dám chọc giận người ta.

"Muội phu ngươi muốn thôi Thanh Tư, phu thê cãi nhau là chuyện thường, quậy lớn chuyện chỉ tổ mất mặt cả hai thôi, đại ca ngươi đã đi khuyên rồi, nhưng muội phu ngươi rất kiên quyết, cho nên mới gọi ngươi về nghĩ biện pháp, phu thê vốn là đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, có chuyện gì thì đóng cửa bảo nhau, lại cố tình làm ầm lên cho mọi người đều biết, mặt mũi ta cũng bị mất hết rồi", Hàn Diệu Văn cắn răng nói.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-106)