Tướng phủ
← Ch.010 | Ch.012 → |
"Vật này quá quý giá, Vương gia vẫn nên giữ lại đi, Nguyệt Nguyệt không đủ tư cách để lấy nó đâu"
Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn chằm chằm vào khối lệnh bài, kỳ thật nàng là muốn giữ lại, nhưng Hiểu Tinh nói nó có giá trị lớn như vậy, vẫn là nên trả lại.
"Cô nương có ơn cứu mạng với Hoàng thất, chỉ là một lệnh bài mà thôi, cô nương vẫn đừng nên từ chối"
Mạnh Dịch Vân thấy dáng vẻ mâu thuẫn của Hàn Nguyệt Nguyệt, trong vô thức khóe miệng khẽ cong lên, cô gái này thật là thú vị. Vì Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn về hướng khác, nên không thấy dáng vẻ lúc này của Mạnh Dịch Vân. Nhẹ nhàng cầm lấy điểm tâm trên bàn, nếm nếm, cũng không tệ lắm. Bình thường hắn cũng không đụng đến mấy thứ này, chỉ là hiện tại thấy trên bàn, thuận tiện lấy một miếng.
"Kia ~ được rồi, Hoàng thượng đã không có việc gì, Nguyệt Nguyệt liền không quấy rầy Vương gia"
Hàn Nguyệt Nguyệt khẩn trương đứng dậy, trong lòng nói thầm, không phát hiện ra mình đang không thoải mái hay sao? Mà còn làm cái dáng vẻ kiêu ngạo ấy.
"A ~ Hàn cô nương ~"
Mạnh Dịch Vân còn muốn nói cái gì, nhưng Hàn Nguyệt Nguyệt đã sớm nhảy lên, bay ra khỏi Vương Phủ. Mạnh Dịch Vân khẽ nhíu mày, hắn không có làm điều gì, tại sao mà Hàn Nguyệt Nguyệt lại chạy trốn nhanh như vậy. Lắc đầu, dù sao ngày sau vẫn còn có cơ hội gặp lại.
Hàn Nguyệt Nguyệt vốn định trở lại Tứ phương thành đi tìm Hiểu Tinh, nhưng trong đầu bỗng nảy ra ý nghĩ, không dễ dàng tới kinh thành một chuyến, sao không đi xem thử Hàn Thừa tướng mười ba năm qua sống như thế nào, dù sao tại thế giới này, bọn họ vẫn có chung một dòng máu.
Buổi tối, Hàn Nguyệt Nguyệt bay theo con đường đã hỏi, đều là nhà giàu, cực kỳ dễ tìm, bồi hồi một vòng ở nóc nhà, không khỏi cảm thán, tướng phủ này sao lại lớn như vậy, đi lạc vài lần, rốt cuộc thì ông nội ở sân nào a.
Hàn Nguyệt Nguyệt thừa dịp một nha hoàn đi đến chỗ tối, lập tức bay qua, kìm trụ cổ nha hoàn từ phía sau nói.
"Không cần kêu, ta sẽ không giết của ngươi, ngươi hãy nói cho ta iết Hàn lão tướng gia hiện tại ở nơi nào, dám gạt ta, ta đây cũng không đảm bảo cổ ngươi được an toàn"
Nha hoàn kia bị người cưỡng ép, đã bị dọa đến hai chân phát run, nói cũng không dám nói.
"Đại, đại hiệp ~ tha mạng a, ta nói, ta cái gì cũng nói"
Tay Hàn Nguyệt Nguyệt xiết chặt thêm vài phần.
"Còn không mau nói"
Nha hoàn lại càng thêm khẩn trương:
"Bình thường Hàn lão gia đều ở nhà riêng ở ngoài thành, hôm nay vừa vặn trở về, hiện tại ở Thanh Phong cư"
"Thanh Phong cư? Thanh Phong cư đi như thế nào?"
"Ở hướng Bắc cạnh cái sân kia"
Hàn Nguyệt Nguyệt lấy được đáp án, đem nha hoàn đang choáng váng kia kéo đến sau mặt núi giả rồi đặt xuống. Nàng vội bay về hướng Bắc.
Hàn Nguyệt Nguyệt vừa đến viện, chỉ thấy một ông lão ngồi ở dưới một thân cây, đang chậm rãi pha trà, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đã đến, ông ngẩng đầu nói
"Đến đây giúp ông nội ngồi một chút"
Hàn Nguyệt Nguyệt giật mình, nguyên lai ông đã biết nàng đến rồi. Hàn Nguyệt Nguyệt đi qua, đến bàn bên kia ngồi xuống, mười ba năm qua đi, năm tháng vẫn là không xóa nhòa đi phong thái của ông.
"Chỉ chớp mắt, Nguyệt Nguyệt đã lớn như vậy rồi"
Hàn tướng gia buông cái chén trong tay ra, nhẹ nhàng sờ sờ đầu Hàn Nguyệt nguyệt, cháu gái đã lớn như vậy, xem ra ông già thật rồi.
"Gia gia ~~"
Dù sao cũng là người thân của chính mình, Hàn Nguyệt Nguyệt nhịn không được mà kêu to, đã lâu như vậy rồi, tuy mọi người ở Dược cốc đối nàng rất tốt, nhưng là nàng vẫn có khát vọng có người thân ở bên cạnh...
"Ài ~ đến là tốt rồi, gia gia xin lỗi con, để con phải lưu lạc ở bên ngoài nhiều năm, hiện tại nếu con đã trở lại, gia gia sẽ bảo vệ con"
Trong lòng Hàn tướng gia có quá nhiều áy náy đối với đứa cháu gái này, nhỏ như vậy mà đã bị mang đi.
Đêm đó, Hàn Nguyệt nguyệt ở lại Thanh Phong cư hơn hai canh giờ, tuy ông nội rất muốn giữ nàng lại, đúng là đã nhiều năm qua đi như vậy, nhưng hiện tại cần gì phải đi tướng phủ đối mặt những người đó, Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn cự tuyệt, chỉ đáp ứng thường xuyên sẽ trở lại thăm ông nội, Hàn tướng gia mới để nàng rời đi.
Hàn Nguyệt Nguyệt rời kinh thành, vẫn cảm thấy có người đi theo mình, vốn định dùng khinh công bỏ tên đó lại phía sau, nhưng do lòng hiếu kỳ, cho nên thuê một chiếc xe ngựa, chạy chậm rì trên đường. Nàng cũng muốn nhìn xem người nọ bao lâu mới có thể xuất hiện.
"Cô nương, hiện tại đã là giữa trưa, muốn dừng lại ăn một chút gì rồi mới đi không?".
Phu xe nói với Hàn Nguyệt nguyệt trong xe, dù sao nàng cũng không vội, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng đáp ứng.
"Đại thúc, với tốc độ hiện tại, mất bao lâu mới có thể đến Tứ phương thành a?"
Hàn Nguyệt Nguyệt gặm bánh bao trên tay, quay đầu lại hỏi người đánh xe.
"Đại khái là chừng mười ngày, cô nương nếu có việc gấp, ta sẽ cho xe chạy thật nhanh, mới có thể nhanh hơn một hai ngày"
Phu xe này nhìn thật thà phúc hậu, cho nên Hàn Nguyệt nguyệt mới chịu mướn xe ngựa.
"Đại thúc, không vội, con chỉ là tùy tiện hỏi thôi, giữ tốc độ như hiện tại là được", nghe chú nói, Hàn Nguyệt Nguyệt từ chối, dù sao cũng tính toán thật sự không để cho người đánh xe đưa nàng đến Tứ phương thành, biết có người đi theo phía sau nàng, liền cho ông ấy trở về.
Ban ngày đi, buổi tối tìm khách điếm nghỉ ngơi, như vậy quá bốn năm ngày, người theo ở phía sau rốt cục cũng không còn kiên nhẫn
"Ngươi là ai, vì sao phải đi theo ta"
Hàn Nguyệt Nguyệt cảnh giác nhìn chằm chằm người đàn ông nửa đêm xông vào nàng phòng nàng.
"Cô nương đừng sợ, ta là Tần Minh, không có ác ý"
Tần Minh đứng trong gian phòng, khẩn trương giải thích, hắn chỉ là ở kinh thành thấy Hàn Nguyệt Nguyệt rất giống tiên nữ ở trên núi Tuyết Sơn lần đó, cho nên mới tùy tiện đi theo, nhìn xem có phải là nàng hay không.
""Tần Minh? Ta không biết, không có việc gì thì đừng nói nhiều, mời ngươi lập tức rời đi".
Hàn Nguyệt Nguyệt người đàn ông cười ngây ngô trước mắt, đầu óc rất nhanh tự động kiểm tra một vòng, trong đầu không có tin tức người này.
"Cô nương đã quên? lần trước trên núi Tuyết Sơn, ta đã thấy cô nương"
Tần Minh không để ý nàng hạ lệnh trục khách, lập tức nói. Hàn Nguyệt nguyệt mới nhớ tới, thời điểm mới ra Dược cốc quả thật là ở trên Tuyết Sơn đụng phải tới hai người, chỉ là nàng vội vàng chạy trốn, căn bản không thấy rõ đối phương trông thế nào.
"A... ~ kia muốn như thế nào?"
Lần trước nhìn lén nàng khiêu vũ, nàng không tìm bọn họ tính sổ thì thôi, vậy mà lại tìm tới cửa. Thấy vẻ mặt Hàn Nguyệt Nguyệt, trong lòng Tần Minh bị đả kích thêm một lần, nguyên lai nàng cũng không nhìn ra hắn, chính mình lại vội vàng chạy tới.
"Không như thế nào, đã quấy rầy cô nương nghỉ ngơi"
Hàn Nguyệt Nguyệt không nói lời nào, dùng một ánh mắt nhìn chằm chằm người đàn ông phía trước, Tần Minh thấy không có cớ gì lưu lại, đành phải u ám rời đi.
Hàn Nguyệt Nguyệt đuổi người đánh xe đi, chính mình một đường bay trở về Tứ phương thành.
"Tiểu thư, người xem tòa nhà này như thế nào? Tôi xem rất nhiều địa phương, cũng chỉ thấy có cái này tốt chút"
Hàn Nguyệt Nguyệt đi dạo quanh tòa nhà một vòng, không sai, tiến vào bên trong, không quá lớn cũng không quá nhỏ. Tòa nhà bên ngoài thành, yên tĩnh, đây là điều Hàn Nguyệt Nguyệt thích nhất. Nếu là có chuyện gì, cũng dễ hành động.
"Tạm được"
Hàn Nguyệt Nguyệt đột nhiên nhớ tới, chính mình không có nhiều bạc như vậy, Hiểu Tinh như thế nào mua được a?
"Hiểu Tinh, tòa nhà này bao nhiều bạc?"
Trương Tiểu Tinh không nghĩ tới Hàn Nguyệt Nguyệt lại đột nhiên dừng lại, đang mải miết xem nơi khác, thiếu chút nữa đụng phải Hàn Nguyệt Nguyệt, khẩn trương lui về phía sau.
"Tiểu thư, riêng này tòa nhà là hai ngàn lượng, tuy đắt, nhưng chất lượng tốt, tôi liền mua"
Nàng cũng hiểu được mua rất đắt, nếu tiểu thư mắng nàng, nàng cũng chỉ có thể nhận lấy.
"Ta chỉ cho cô chín trăm lượng, bạc còn lại ở đâu ra?" Hàn Nguyệt Nguyệt giật mình, thời đại này nhà cửa cũng đắt ngang như ở hiện đại, mất nhiều tiền như vậy.
"Hiện tại thanh toán năm trăm lượng tiền đặt cọc, còn lại một tháng sau trả hết, chủ nhân tòa nhà này ở bên trong thành, ta biết ngân lượng không đủ, cho nên giao trước tiền đặt cọc cho các nàng, một tháng sau chúng ta đem bổ sung số còn lại là được"
Hàn Nguyệt Nguyệt không nghĩ tới Hiểu Tinh làm rất được việc, bất quá một tháng này, đi đâu kiếm một ngàn năm trăm lượng bạc đây?
"Tiểu thư, nếu không được, tôi liền đi lấy tiền đặt cọc về"
Trương Hiểu Tinh thấy Hàn Nguyệt Nguyệt không nói lời nào, cho rằng nàng tức giận.
"Không phải, cô làm cực kỳ tốt, ta chỉ nghĩ xem nên đi đâu kiếm ít tiền"
Hàn Nguyệt Nguyệt đi qua một bên, xem ra chính mình thật sự rất nghèo, nhà cửa cũng không mua nổi.
Trương Hiểu Tinh thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đang suy nghĩ chuyện gì đó, không dám lên tiếng, đứng ở một bên chờ.
"Hiểu Tinh, cô đem tiền bạc còn lại đi mời vài người trước đi, nhanh chuẩn bị tươm tất cho tòa nhà, xong, chúng ta sẽ dọn vào"
"Vâng, tiểu thư"
Hàn Nguyệt Nguyệt trở lại khách sạn, chờ bầu trời tối đen, chỉ có buổi tối mới hành động được.
"Tiểu thư, có ổn hay không a?"
Trương Hiểu Tinh cầm lấy lệnh bài Hàn Nguyệt Nguyệt đưa cho nàng, đây chính là lệnh bài của Vân vương gia, mang đi, có thể xảy ra chuyện gì hay không.
"Không có việc gì, nếu Vương gia đã đưa cho ta, ta lấy nó làm gì Vân vương gia cũng sẽ không để ý đâu, huống chi chúng ta chỉ là mượn, về sau có tiền trả lại là được"
Hàn Nguyệt Nguyệt nghĩ tới nghĩ lui, nhớ lại khối lệnh bài bèn cầm đi ngân hàng tư nhân của Vân vương phủ mượn trước ít tiền, chờ nàng có tiền, trả lại là được.
"Bất quá người không thể lấy tất cả ở Tứ phương thành, người phân ra ba nơi, không thể làm cho người ta biết chúng ta đang ở bên trong thành tứ phương"
"Vâng, tiểu thư, tôi sẽ xuất phát ngay"
Trương Hiểu Tinh đi rồi, Hàn Nguyệt Nguyệt thay đổi y phục, nàng đi xem xét thị trường, tìm chỗ làm ăn, nếu là dựa vào thân phận phụ nữ mà nói, người tìm tới cửa sẽ rất nhiều. Có khả năng hành tung sẽ bị phát hiện.
Thay đổi nam trang, Hàn Nguyệt Nguyệt nghênh ngang tiêu sái trên đường, bên cạnh nhiều người đi chơi tối, nơi hay lui tới, địa điểm tốt nhất là quán rượu, còn có là thanh lâu. Trái lại Hàn Nguyệt Nguyệt đối thanh lâu rất có hứng thú, thời cổ đại người đẹp thanh lâu nhiều, đi nhìn cho đã con mắt mới được. Xoay người đi đến thanh lâu lớn nhất thành, Túy Hồng lâu. Thật đúng là náo nhiệt, Hàn Nguyệt Nguyệt đi nhanh đi vào trong.
"A ~~ vị này tiểu công tử, lần đầu tiên đến đây đi, nhìn lạ mặt nha, ở nơi này, chúng ta bất kể cái gì cũng đều có"
Hàn Nguyệt Nguyệt mới vừa đi đến bên trong, thì có một tú bà đã đón ở cửa. Mùi son phấn rẻ tiền gay mũi, Hàn Nguyệt Nguyệt nghĩ mà muốn phun.
"Đại nương, nghe nói nơi này có một người đẹp bán nghệ không bán thân? Ta là nghe danh, cảm thấy rất hâm mộ mà đến"
Hàn Nguyệt Nguyệt biết thanh lâu có vài cô gái là không bán mình, tài nghệ cũng tốt, bản thân muốn hưởng thụ một chút.
"Công tử thật có hiểu biết, Thu Vũ của chúng ta đúng là thẻ đỏ ở nơi này, muốn nghe nàng xướng khúc người còn đứng dài ra cuối phố đi a...."
Hàn Nguyệt Nguyêt đem một đĩnh bạc nhét vào trong tay tú bà, tú bà thấy liền cao hứng
"Chỉ có những người thức thời như công tử đây, công tử mời bên này, ta lập tức mang ngươi đi qua"
Thật là có tiền bạc thì dễ làm việc, Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu, đi theo tú bà ra phía sau rồi đi lên lầu.
← Ch. 010 | Ch. 012 → |