Trên đường
← Ch.084 | Ch.086 → |
"Tiểu thư, người uống nước đi, để nô tỳ ẵm tiểu vương gia", Trương Tiểu Tinh đặt bình nước lên xe, nhận lấy đứa bé trên tay Hàn Nguyệt Nguyệt. Hàn Nguyệt Nguyệt đổ nước rửa tay xong uống liền mấy hớp.
"Tiểu Tinh, ngươi nói chúng ta cứ tiếp tục đi về phía tây thì sẽ tới đâu nhỉ?", nàng chưa từng ra khỏi Đại Khánh, thừa dịp này có thể đến nước khác thăm quan.
"Tiểu thư, nô tỳ thấy hay là chúng ta đi Dược Cốc đi, tiểu vương gia còn nhỏ, không thể bôn ba quá", nàng thật không hiểu tiểu thư nghĩ gì, kêu Tư Tư và Tống Thanh bán Thiên Hương Lâu, rồi đến Dược Cốc, còn tiểu thư lại đi hướng này, cứ tiếp tục như vậy, mấy ngày nữa là tới biên giới Đại Khánh rồi.
Hàn Nguyệt Nguyệt duỗi người, thoải mái nhắm mắt lại, "Về Dược Cốc làm gì? Yên tâm, ta đã truyền tin cho sư tỷ rồi, nàng sẽ sắp xếp cho bọn Tư Tư, nhân dịp này đi khắp nơi thăm thú một chút, ta chưa ra khỏi Đại Khánh bao giờ mà", mang theo nhi tử đi du lịch, thật tốt.
Trương Tiểu Tinh không nói gì nữa, để Đoàn Đoàn lên xe ngựa, lại ẵm Viên Viên ra, hai đứa bé đáng thương, nhỏ như vậy đã bị tiểu thư hành hạ, nếu có vương gia ở đây, nhất định khuyên được, trên đời này cũng chỉ có vương gia nói được tiểu thư thôi.
"Đừng nghĩ truyền tin cho Mạnh Dịch Vân, nếu để ta biết, ta sẽ không cho ngươi đi theo nữa" Hàn Nguyệt Nguyệt uy hiếp, vốn muốn tránh Mạnh Dịch Vân, nếu mang theo nội gián bên người, vậy không phải phí sức rồi sao.
"Vâng, tiểu thư" nghe vậy, Trương Tiểu Tinh lập tức từ bỏ ý định, cứ đi theo trước, rồi tìm cơ hội khuyên tiểu thư sao vậy, giờ nếu tiểu thư bỏ nàng lại, mang theo tiểu vương gia đi một mình, nàng trở về cũng không biết phải ăn nói thế nào.
"Đi thôi, chậm một chút", Hàn Nguyệt tiếp tục lên xe, nhận lấy Viên Viên từ Trương Tiểu Tinh, nói "Nhi tử, giờ nương mang hai con đi vòng quanh thế giới". Trương Tiểu Tinh bất đắc dĩ lắc đầu, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đánh xe về phía trước.
Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi trong xe ngựa, thay phiên ôm Đoàn Đoàn và Viên Viên lên, "Đoàn Đoàn, gọi nương đi, Đoàn Đoàn, ngoan, gọi nương, nương cho con ăn ngon", Hàn Nguyệt tiếp tục dụ dỗ, nhưng Đoàn Đoàn không hề nể mặt ngoặt đầu về phía Viên Viên đang nằm trên chăn, y y nha nha, không biết đang nói gì.
"Tiểu quỷ không có lương tâm, ngày ngày cho con ăn ngon uống ngon, thế nhưng một chút thể diện cũng không cho, thật là cha nào con nấy, đang làm gì, không thèm để ý nương à?" Hàn Nguyệt Nguyệt kéo đầu Đoàn Đoàn lại. Cuối cùng, Đoàn Đoàn uất ức, "Oa" một tiếng, khóc lên.
"Ngoan, đừng khóc, đừng khóc mà, nương sai rồi, Đoàn Đoàn là ca ca nhất định phải kiên cường" Hàn Nguyệt Nguyệt cuống quýt dỗ. Trương Tiểu Tinh nghe vậy, bất đắc dĩ cười: có mẫu thân nào như tiểu thư chứ, chọc cho khóc đã rồi dỗ.
"Tiểu thư, sắp tối rồi, phía trước có mấy ngôi nhà, chúng ta xin tá túc hay là tiếp tục chạy vào thành ạ", Trương Tiểu Tinh hỏi. Hàn Nguyệt Nguyệt vén rèm lên nhìn thử, "Xin tá túc một đêm đi, nơi này hoang vu như vậy, mà đến thành còn rất xa", nếu trời tối mà vẫn chưa đến được, vậy phải ngủ ngoài đồng, không bằng bây ở lại đây, mai hẵng đi.
"Vâng.", Trương Tiểu Tinh cho xe chạy đến trước cửa một ngôi nhà, nhảy xuống xe, gõ cửa.
"Ai đó?" bên trong truyền ra một giọng nữ. Trương Tiểu Tinh đáp, "Chúng tôi là người qua đường, trời sắp tối nên xin tá túc một đêm", nghe tiếng bước chân đến gần cửa, Trương Tiểu Tinh lùi về sau mấy bước.
Cửa gỗ mở ra, một phụ nhân chừng 30 tuổi, mặc quần áo giản dị, thò đầu ra, thấy Trương Tiểu Tinh thì hỏi, "Các vị là người ở đâu? Sao lại đến đây?" dân ở đây rất thưa thớt.
Trương Tiểu Tinh tươi cười đáp, "Phu nhân tôi dẫn tiểu thiếu già về nhà mẹ đẻ, ở trong thành đằng trước, đi ngang qua đây, muốn xin ngủ nhờ một đêm", nàng chẳng biết cái thành kia tên gì, mà hiện tại đang ở đâu nàng cũng không biết nốt.
Phụ nhân kia suy nghĩ một chút, "Hai người lớn và đứa bé à". Trương Tiểu Tinh gật đầu, "Có tôi, phu nhân và tiểu công tử"
"Ta đi mở cửa sau, cô nương đánh xe vào đi, để bên ngoài nguy hiểm", Trương Tiểu Tinh gật đầu, "Vâng, phiền tẩu rồi"
Vào bên trong, Hàn Nguyệt Nguyệt mới ôm hai nhóc xuống xe, viện rất lớn, nhưng hơi cũ. Phụ nhân vừa thấy Hàn Nguyệt Nguyệt là biết người có tiền, đóng cửa xong liền đi tới nói, "Phu nhân, sinh đôi à? Thật là có phúc", Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười, "Cảm ơn"
Trong nhà, đồ đạc có chút cũ, nhưng nhìn rất sạch sẽ, Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi xuống ghế."Uống chén nước đi, nơi này hoang vắng, cũng không có đồ gì chiêu đãi" phụ nhân kia rót cho hai người chén nước, cười nói.
"Không sao, đại tẩu, có thể xin một chén nước cơm không?" Trương Tiểu Tinh nói, móc bạc từ trong tay áo ra để lên bàn."Không cần, không cần, mau cất đi" phu nhận kia không nhận.
Hàn Nguyệt Nguyệt thấy phụ nhân này không phải loại người chua ngoa, cười nói, "Đại tẩu cứ nhận đi, đây là đương nhiên mà, nếu chúng tôi đi ở trọ còn tốn nhiều hơn ấy chứ."
Nghe vậy, phụ nhân kia nhận, "Hai đứa nhất lận định không đủ sữa, nuôi con rất mệt, hai người chờ chút tôi sẽ đi nấu nước cơm", nhiều bạc như vậy, nàng chưa thấy qua bao giờ.
"Tiểu thư, nô tỳ đã xem xét chung quanh, không thấy có gì khả nghi", Trương Tiểu Tinh vào phòng, đóng cửa lại nói. Nhà này không nhiều phòng, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không thể không biết xấu hổ xin hai phòng, liền ở chung một phòng với Tiểu Tinh, nửa đêm cũng dễ chăm sóc hai nhi tử.
Nghe vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt nói, "Bọn họ không đuổi kịp đâu, không sao, chúng ta đổi nhiều xe ngựa như vậy, có lẽ căn bản bọn họ không biết chúng ta đi hướng nào, nghỉ ngơi thật tốt đi, chạy cả ngày rồi".
Trương Tiểu Tinh đi đến bàn ngồi xống, "Không sao đâu, tiểu thư nghỉ ngơi trước đi, nô tỳ canh chừng", ở nơi xa lạ thế này nàng sao dám buông lỏng cảnh giác.
Một lát sau, trong viện truyền đến một giọng nam, Trương Tiểu Tinh đến bên cửa sổ, len lén nhìn ra ngoài, một nam nhân trung niên thân hình cao lớn đang đứng trong sân, trên tay có một con thỏ hoang và hai gà rừng, chắc là trượng phu của phụ nhân kia.
"Nhỏ tiếng một chút, đang có khách, Đại Tráng sao còn chưa về?", Đại Tráng là nhi tử của hai người, phụ nhân kia thấy tiếng trượng phu mình quá lớn, bèn nói.
"Hắn đang ở nhà tam thúc, khách nào vậy?", ở đây khắp nơi đều là núi, lấy đâu ra khách.
Phụ nhân kia kéo trượng phu đến phòng bếp, nhận lấy thỏ hoang, "Là một vị phu nhân dẫn theo hai nhi tử và nha hoàn tới tá túc, ta thấy trời sắp tối, nên cho họ ở lại."
"Đã vậy, mau nấu gà và thỏ này đi, chớ để người ta đợi lâu", nam nhân kia nói. Phụ nhân đáp, "Còn chờ chàng nói sao, ta thấy phu nhân kia là người có tiền đó, y phục nhìn cũng được"
"Nếu người ta cho thì cứ lấy, tránh để người ta không an lòng.", nam nhân nói xong đi ra ngoài. Phụ nhân đốt lửa lên, cho nước vào nồi, bắt đầu nấu nướng.
"Để đứa bé lên giường đi, chúng ta ăn trước", thấy Hàn Nguyệt Nguyệt và Trương Tiểu Tinh mỗi người ôm một đứa, như vậy không thể nào ăn cơm được, nên phụ nhân đề nghị, trong nhà có giường sưởi, nhưng giờ là mùa hè chỉ lót nệm lên.
Hàn Nguyệt Nguyệt và Trương Tiểu Tinh để Đoàn Đoàn và Viên Viên lên giường, dù sao bàn ăn cũng ngay bên cạnh.
"Đây là trượng phu của ta, họ Mã, cứ gọi lão Mã là được, trong thôn đều gọi như vậy, còn đây là con ta Đại Tráng", phụ nhân giới thiệu. Hàn Nguyệt Nguyệt thấy, lão Mã quả thật rất cường tráng, nhưng đứa con tên Đại Tráng mà người gầy nhỏ quá.
"Mã đại ca, làm phiền rồi", Hàn Nguyệt Nguyệt nói. Lão Mã cười ha ha, "Không có gì, phu nhân, nhà nông không có nhiều quy củ, ngồi xuống, ngồi xuống ăn cơm đi", lần đầu tiên hắn thấy một vị phu nhân nho nhã như vậy, không biết phải nói gì.
"Đại Tráng năm nay mấy tuổi rồi?" Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi xuống hỏi, đứa bé kia xấu hổ cúi đầu, Mã đại tẩu thấy thế, cười nói, "Đứa nhỏ này hay mắc cỡ, phu nhân đừng để ý, qua tết năm nay là Đại Tráng được 14 rồi, thân thể nó yếu ớt, rất hay mắc bệnh, vóc dáng nhỏ hơn mấy đứa cùng tuổi nhiều"
14? Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn đứa trẻ, còn tưởng chỉ mới 10 tuổi chứ, Hàn Nguyệt Nguyệt đành an ủi, "Chờ lớn lên chút là sẽ cao lớn thôi".
"Vâng." Mã đại tẩu cười nói, đứa nhỏ này cứ dăm ba bữa lại bệnh một lần, thuốc nào cũng uống, đại phu nào cũng đã khám qua, nhưng vẫn cứ vậy.
"Mau ăn cơm đi, nói nhiều vậy làm gì", lão Mã nói.
Ăn cơm xong, Trương Tiểu Tinh giúp Mã đại tẩu dọn bàn, Hàn Nguyệt Nguyệt trò chuyện với lão Mã, đều là chuyện săn thú này nọ, Hàn Nguyệt Nguyệt rất hứng thú, lão Mã thấy vậy cũng nhiệt tình giải giảng.
"Mã đại ca, lúc nhỏ ta cũng hay bệnh tật, nên phụ mẫu có cho đi học y, mặc dù không phải rất xuất sắc, nhưng biết ít nhiều, ta bắt mạch cho Đại Tráng thử xem sao, đại ca thấy được không?" Hàn Nguyệt Nguyệt nói. Theo như quan sát của nàng, đứa bé này hình như không phải bệnh nặng, cụ thể phải khám mới chắc được.
Lão Mã vui mừng nói, "Phu nhân biết y thuật?". Hàn Nguyệt Nguyệt gật đầu, "Bệnh lâu ngày liền thành đại phu, ta cũng không tự tin lắm, coi như thử một chút".
Lão Mã vội vàng đồng ý, kêu Đại Tráng tới. Hàn Nguyệt Nguyệt bắt mạch cho Đại Tráng, là bẩm sinh không đủ, không thể trị tận gốc, chỉ có thể dựa vào điều dưỡng, Hàn Nguyệt Nguyệt thả tay ra. Lão Mã lập tức hỏi, "Sao rồi, có thể trị được không?"
*****
Hàn Nguyệt Nguyệt tựa vào thành xe, nhìn nhi tử đang ngủ say, "Qua cửa khẩu là đến nước nào vậy?" Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi. Trương Tiểu Tinh thầm nghĩ, tiểu thư cái gì cũng tốt, chỉ là nói chuyện không để tâm bao giờ, nói mấy lần rồi cũng không nhớ.
"Tây Lương ạ", Trương Tiểu Tinh đáp. Hàn Nguyệt Nguyệt vỗ nhè nhẹ lên người Viên Viên, "Đi đổi một ít bạc đi", không biết ngân phiếu của Đại Khánh có thể dùng ở quốc gia khác hay không, đổi cho yên tâm.
"Tiểu thư thật sự muốn đi Tây Lương à?" Trương Tiểu Tinh kinh ngạc nói, như vậy sao được, Tây Lương là man tộc, không nói đạo lý, đi nơi đó làm gì, lại hoang vu, nào có náo nhiệt như Đại Khánh.
"Đi đi, mua thêm ít thức ăn nữa", Hàn Nguyệt Nguyệt nói. Trương Tiểu Tinh miễn cưỡng đi, đến một tiền trang, đổi ngân phiếu.
"Đúng rồi, nếu giờ đổi bạc, vương gia nhất định điều tra được", nghĩ tới đây, Trương Tiểu Tinh hưng phấn không thôi, là vương gia thông minh điều tra được, chứ không phải nàng tiết lộ tung tích, ha ha, Trương Tiểu Tinh lấy thêm mấy tấm ngân phiếu nữa, đưa cho ông chủ.
"Cô nương muốn lấy nhiều như vậy?", Trương Tiểu Tinh gật đầu một cái, "Đúng vậy", trấn này nhỏ, bạc cũng không nhiều, nàng lấy nhiều vậy là để cho ông chủ thêm ấn tượng.
Cầm một đống bạc ra khỏi tiền trang, Trương Tiểu Tinh than thở: thật là tự tìm khổ mà, một bao bạc lớn như vậy không bị người ta nhìn chằm chằm mới là lạ, trốn trốn tránh tránh một hồi, Trương Tiểu Tinh nhanh chóng lẫn vào dòng người.
"Vương gia, có tin tức!", Hắc Ưng vội vội vàng vàng chạy vào thư phòng báo cáo, Mạnh Dịch Vân để quyển sách trong tay xuống, ngẩng đầu lên, "Ở đâu?". Lúc Hắc Ưng đến Tứ Phương Thành, tìm được Mai Hoa Trang, nhưng Lục Tư Tư nói Trương Tiểu Tinh và vương phi không tới, hai người tựa như biến mất rồi.
Căn cứ miêu tả của ông chủ tiền trang, người lấy bạc là Trương Tiểu Tinh, nhưng qua lâu như vậy, không biết người đã đi hướng nào, nếu vương phi cố tình tránh, kỳ thật cũng không nhất định đi qua cửa khẩu.
Triệu tập người, chia làm hai hướng, Hắc Ưng dẫn đầu một đội, chạy thẳng tới Tây Lương, hi vọng trực giác của hắn không sai.
"Tiểu Tinh, chúng ta tạm thời dừng ở đây được không?" Hàn Nguyệt Nguyệt đề nghị, tuy chỉ là một trấn nhỏ, nhưng phong cảnh không tệ. Mấy ngày này ngồi mãi trên xe ngựa, xương cốt muốn rã rời rồi, hơn nữa, không tốt cho sự phát triển của trẻ nhỏ.
"Tiểu thư, người nơi này dã man như vậy, sao được? Hay là chúng ta về lại Đại Khánh đi?" Trương Tiểu Tinh nói. Hàn Nguyệt Nguyệt xoay người ôm lấy Viên Viên, "Mới vừa đi, sao đã vội trở về, thưởng thức một chút phong cảnh nước khác, thật tốt." Người ở đây tuy nói lớn tiếng một chút, động tác thô lỗ, nhưng cực kỳ thẳng thắn, nói chuyện không giống Đại Khánh, có vẻ nho nhã.
Hàn Nguyệt Nguyệt thuê một gian nhà, dù sao cũng không ở lại bao lâu, mua rất lãng phí. Trương Tiểu Tinh đi mua quần áo vào đồ dùng hằng ngày, Hàn Nguyệt Nguyệt ở nhà trông hai nhi tử, thuận tiện quét dọn một chút.
"Mạnh phu nhân, đây là trứng gà nhà ta mới đẻ, cho phu nhân một ít, đứa bé ăn rất tốt", một phụ nhân trung niên bưng rổ tới, Hàn Nguyệt Nguyệt mở cửa, "Ngại quá, làm phiền tẩu rồi." Hàn Nguyệt Nguyệt ngượng ngùng nói.
Gian nhà này là mướn của Cổ đại tẩu, ở cách vách, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt một mình dẫn theo hai đứa nhỏ, rất nhiệt tình giúp đỡ.
"Có đáng gì đâu, nha hoàn nhà phu nhân đi đâu rồi sao?" thấy HànNguyệt Nguyệt xắn tay áo, trên tay còn cầm khăn lau, Cổ đại tẩu hỏi. Người có tiền, trong nhà đều thuê nha hoàn, lẽ ra đây là việc của nha hoàn, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt tự mình làm, tò mò hỏi.
"Nàng ra ngoài mua đồ rồi, Cổ đại tẩu vào chơi đi, một mình ta rất chán", Hàn Nguyệt Nguyệt rót trà cho Cổ đại tẩu, thời tiết Tây Lương lạnh hơn Đại Khánh nhiều, ban ngày còn được, buổi tối phải có lò sưởi.
"Đừng bày vẽ làm gì, ngồi xuống đi, những chuyện này sao có thể tự mình làm, chờ nha hoàn kia về thì bảo nàng làm", Cổ đại tẩu nói, mặc dù nhà mình không có nha hoàn, nhưng những nhà giàu trong trấn đều có, những vị tiểu thư, phu nhân kia làm gì biết làm những chuyện này.
Hàn Nguyệt Nguyệt xoa xoa tay, ngồi xuống ghế, "Ra bên ngoài sao còn chú ý nhiều như vậy, hai người làm nhanh hơn mà", Hàn Nguyệt Nguyệt cười nói, không phải chỉ là lau bàn, quét sân một chút thôi sao, có gì mà làm không được.
"Phu nhân lấy rổ đến đựng trứng gà đi, ta còn phải về", Cổ đại tẩu nói. Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không từ chối, cầm rổ đến lấy bảy tám quả.
"Cổ đại tẩu, buổi tối mời cả nhà qua ăn bữa cơm, coi như đón nhà mới, náo nhiệt một chút", Hàn Nguyệt Nguyệt tiễn Cổ đại tẩu ra cửa, nói.
"Sao vậy được", Cổ đại tẩu nói. Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười, "Sau này chúng ta là hàng xóm, còn nhờ đại tẩu giúp đỡ nhiều mà", ở đây không quen ai, nếu đắc tội hàng xóm, ngày sau đừng mong được an lành, mặc dù không định sống lâu dài, nhưng vẫn nên làm thân.
"Được, vậy chút nữa ta tới giúp phu nhân một tay", Cổ đại tẩu nói. Hàn Nguyệt Nguyệt gật đầu, đóng cửa, vào nhà, tới bên giường, đắp kín mềm cho hai nhi tử, trời có chút lạnh, không thể bị cảm, không biết Tiểu Tinh có mua được than không.
"Đây là?", Hàn Nguyệt Nguyệt thấy Trương Tiểu Tinh xách theo bao lớn bao nhỏ vào cửa, phía sau còn có một đứa trẻ chừng hơn 10 tuổi đi theo, khó hiểu hỏi.
Trương Tiểu Tinh để đồ xuống bàn, đứa bé kia theo sát Trương Tiểu Tinh, cúi đầu, rất sợ bị Hàn Nguyệt Nguyệt đuổi đi.
"Tiểu thư, trên đường nô tỳ gặp nó đang bị người ta đuổi theo, giúp một phen, ai ngờ sau đó nó cứ đi theo, nô tỳ thấy tội nghiệp liền dẫn về". Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn đứa bé mấy lần, chắc là một đứa bé ăn xin. Hàn Nguyệt Nguyệt đi tới, dùng giọng rất ôn hòa hỏi, "Đệ tên là gì?"
Đứa bé kia nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt, cúi đầu, "Bọn họ đều gọi đệ là Hao Tử", mấy người ăn xin kia đều gọi nó như vậy, chắc là tên của nó rồi.
Hàn Nguyệt Nguyệt thương cảm, nhưng vẫn kiên trì hỏi tiếp, "Vậy nhà đệ ở đâu? Trong nhà còn ai?", đưa nó về nhà coi như làm một chuyện tốt.
"Đệ không có nhà, trước giờ vẫn đi với lão Ngưu, nhưng ông ấy chết rồi, chỉ còn lại một mình đệ", hai người đều nghĩ: thật đáng thương, phải ăn xin từ nhỏ.
"Tiểu Tinh, ngươi đi nấu nước cho nó tắm trước đi, tìm một bộ quần áo cho nó mặc", Hàn Nguyệt Nguyệt nói, mặt đứa bé bẩn đến mức chẳng thấy rõ diện mạo nữa. Hiện giờ thái bình mà còn nhiều người ăn xin như vậy, nếu chiến tranh nổ ra, chẳng phải là càng thêm nhiều người không có nhà, trong lòng Hàn Nguyệt Nguyệt cực kỳ mất mác.
← Ch. 084 | Ch. 086 → |