Vay nóng Tinvay

Truyện:Vương Gia Ta Biết Sai Rồi - Chương 059

Vương Gia Ta Biết Sai Rồi
Trọn bộ 106 chương
Chương 059
Chia lìa
0.00
(0 votes)


Chương (1-106)

Siêu sale Lazada


Nghe thấy lời Vân thúc, Thẩm Thục Kiều cũng đi ra, "Còn đứng đó làm gì, nhanh dìu cô gia vào đi", bà đẩy Hàn Nguyệt Nguyệt một cái, Hàn Nguyệt Nguyệt đi tới bên cạnh Mạnh Dịch Vân.

"Chàng không sao chứ?", Mạnh Dịch Vân nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt, "Không sao đâu", nếu không nhờ Vân thúc lôi Mạnh Dịch Vân về, sợ là Y Phẩm Đường còn chưa chịu tha cho, Y Phẩm Đường tính tình lạnh lùng, không thích nói chuyện, khó khăn lắm mới tìm được người hợp ý cùng uống rượu là Mạnh Dịch Vân, sao chịu bỏ qua.

"Vậy ta đi đây, Cốc chủ cũng uống không ít đâu", Vân thúc nói, Hàn Nguyệt Nguyệt đỡ Mạnh Dịch Vân đến ghế ngồi, Thẩm Thục Kiều thấy mặt Mạnh Dịch Vân đỏ bừng, bèn nói với Hàn Nguyệt Nguyệt, "Ta đi lấy một chậu nước sạch tới cho cô gia rửa mặt", "Làm phiền vú rồi", Hàn Nguyệt Nguyệt nói với Thẩm Thục Kiều.

"Có chỗ nào khó chịu không?", đây là lần đầu tiên nàng thấy Mạnh Dịch Vân uống nhiều rượu như vậy, trước giờ Mạnh Dịch Vân làm việc luôn có chừng mực, lần này sợ là do nể Y Phẩm Đường là sư phụ nàng, nên mới không từ chối.

Thấy Mạnh Dịch Vân không nói gì, tựa đầu trên vai mình, nàng nói, "Ta đỡ chàng lên giường nghỉ nha", hắn cao lớn như vậy, nếu ngủ thiếp đi, nàng cũng không biết đỡ lên giường thế nào.

Hàn Nguyệt Nguyệt đỡ Mạnh Dịch Vân lên giường, cởi giầy ra, lấy khăn ướt lau mặt cho hắn, sau đó là tay, mùi rượu quá nồng, Hàn Nguyệt Nguyệt cau mày, đi lấy viên giải rượu cho Mạnh Dịch Vân uống.

"Nguyệt Nguyệt, không ngờ lúc còn nhỏ nàng lại nghịch ngợm như vậy", Mạnh Dịch Vân híp mắt, kéo tay Hàn Nguyệt Nguyệt nói.

Thấy bộ dạng Mạnh Dịch Vân như vậy, Hàn Nguyệt Nguyêt rút tay về, sư phụ nói với hắn chuyện này làm gì không biết, "Được rồi, nhanh đứng dậy thay y phục đi, thối quá à", mùi rượu nồng như vậy, thật là khó ngửi.

Mạnh Dịch Vân khẽ mỉm cười, mặc cho Hàn Nguyệt Nguyệt cởi y phục của hắn, hắn mặc dù uống không ít, nhưng không đến mức say như chết, cộng thêm viên giải rượu của Hàn Nguyệt Nguyệt, hiện tại Mạnh Dịch Vân đã tỉnh chín phần rồi, chỉ là trên mặt vẫn còn đỏ mà thôi.

"A ~ chàng làm gì đó, nhanh buông ra", Hàn Nguyệt Nguyệt đột nhiên bị Mạnh Dịch Vân ôm, lập tức giùng giằng, "Nói nhỏ một chút", Mạnh Dịch Vân không biết sát vách có người hay không, vội vàng nhắc nhở.

Hàn Nguyệt Nguyệt nhéo mạnh tay Mạnh Dịch Vân, "Hôi quá, nhanh buông ra", Mạnh Dịch Vân cười ha ha, "Ghét bỏ ta? Rượu này mùi rất thơm, bên ngoài không có, cho nên uống thêm mấy chén, không tin nàng ngửi thử mà xem", Mạnh Dịch Vân nói xong liền hôn lên môi Hàn Nguyệt Nguyệt.

Hàn Nguyệt Nguyệt trợn mắt, người này lại giở trò lưu manh, đánh Mạnh Dịch Vân vài cái.

"Được rồi, không đùa nữa, nhanh ngủ thôi", giờ Hàn Nguyệt Nguyệt đang có thai, Mạnh Dịch Vân thấy nàng không chịu nằm yên, vội vàng buông ra, kéo Hàn Nguyệt Nguyệt cùng nằm.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thục Kiều cứ đi tới đi lui bên ngoài cửa phòng Hàn Nguyệt Nguyệt, muốn gõ cửa, sợ quấy rầy vợ chồng son nghỉ ngơi, không gõ, lại lo lắng.

Đợi đến lúc Mạnh Dịch Vân đi ra, Thẩm Thục Kiều vội vàng vào phòng kéo tay Hàn Nguyệt Nguyệt nói, "Con bé này, có thai sao không nói với vú, để ta chuẩn bị phòng khác cho cô gia", sáng nay bà nghe Huyên Nhi nói Nguyệt Nguyệt đang mang thai, liền lo lắng không yên.

Nữ nhân có thai, phu thê không thể cùng phòng, trong nhà Mạnh Dịch Vân không có người lớn chỉ bảo, khó trách hai người không biết.

Hàn Nguyệt Nguyệt thấy Thẩm Thục Kiều vội vàng tới chỉ để nói chuyện này, cười trộm, nói "Vú à, chúng con biết mà, vú cứ yên tâm đi", chỉ là thuần khiết ngủ một giấc mà thôi, chẳng làm gì khác cả.

Thẩm Thục Kiều liếc Hàn Nguyệt Nguyệt, "Chuyện này không thể làm càn được, cứ nghe lời vú không sai đâu, bây giờ ta đi dọn phòng khác cho cô gia", nói xong nhìn bụng Hàn Nguyệt Nguyệt.

"Được mấy tháng rồi? sao tối hôm qua không nói với ta, nữ nhân có bầu không thể mệt nhọc, mau ngồi xuống, ta đi hầm đồ bổ cho con", nói đến đứa bé, Thẩm Thục Kiều liền nở nụ cười.

"Vú à, con là đại phu, mấy việc đó con biết mà, vú chỉ cần chờ ôm cháu là được a", bên cạnh nàng có mấy đại phu rất giỏi, nàng sợ gì chứ.

Thẩm Thục Kiều thấy Hàn Nguyệt Nguyệt như vậy, lập tức xụ mặt, "Đại phu thì sao, vú là người từng trải, phải nghe vú, nhanh nằm xuống nghỉ ngơi đi, hôm qua đi đường cả ngày, nhất định là mệt mỏi, ta đi phòng bếp làm ít đồ bổ đây", thấy Thẩm Thục Kiều kiên trì, Hàn Nguyệt Nguyệt không còn cách nào khác phải thỏa hiệp, cởi giày, nằm lên giường, Thẩm Thục Kiều giúp dém chăn, cười hì hì đi ra. Còn suy nghĩ nên hầm con gà mái già ở nhà, hay là con Vân thúc mới mua về đây.

"Vào đi, lén lén lút lút làm gì, sợ ai thấy chứ?", Hàn Nguyệt Nguyệt nói lớn, Y Huyên nghó nghiêng thấy bên ngoài không có ai, lập tức vọt vào, đóng cửa lại.

"Mặt trời đã lên cao bằng ngọn sào rồi, sao muội còn chưa dậy?", Y Huyên đi tới bàn ngồi xuống.

Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi dậy, kê gối đầu vào sau lưng để dựa, nhìn Y Huyên, "Là tỷ nói cho vú biết muội có thai, muốn muội phải nằm cả ngày, để muội chán chết phải không?"

Y Huyên chỉ lo uống trà, không thèm để ý lời Hàn Nguyệt Nguyệt.

"Nói xem lúc nãy tỷ trốn ai vậy?", thấy Y Huyên không nói gì, Hàn Nguyệt Nguyệt bèn giả bộ kinh ngạc nói, "Không phải là trốn sư huynh đấy chứ? Chẳng lẽ hai người....." Hàn Nguyệt Nguyệt cố ý dừng lại không nói tiếp.

Y Huyên quay đầu nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt, "Nói nhăng nói cuội gì đó, sư phụ biết được muội có thai, mừng muốn chết, mới sáng sớm đã lôi ta và sư huynh ra càm ràm cả buổi"

Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười, "Cũng đúng mà, sư tỷ và sư huynh đã lớn rồi, cũng nên sớm thành thân rồi sinh cho sư phụ mấy đứa bé cho vui nhà vui cửa." lại cười nói, "Nói không chừng chúng ta còn có thể kết thông gia, đã thân càng thêm thân thật tốt a".

Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt như vậy, Y Huyên làm mặt lạnh, "Muội chỉ cần tự lo cho mình là tốt rồi, bớt lo chuyện người khác đi", đối với nàng mà nói thành thân là chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Thấy Y Huyên không nghe lời khuyên, Hàn Nguyệt Nguyệt kéo chăn che mặt, "Bây giờ muội là nữ nhân có thai, dưỡng thai rất quan trọng, không chịu nổi mặt lạnh, không còn gì nữa thì mau mau ra ngoài, muội muốn nghỉ ngơi", một Mạnh Dịch Vân mặt lạnh đã đủ lắm rồi, giờ còn thêm cả sư tỷ, nếu cả ngày cứ nhìn mặt mấy người này, sợ là đứa bé sinh ra sẽ là một khối băng, nàng không muốn chút nào.

Nghe thấy tiếng cửa mở, Hàn Nguyệt Nguyệt bỏ chăn ra, Y Huyên đã đi ra ngoài, Hàn Nguyệt Nguyệt thở dài một tiếng, "Đã nhiều năm như vậy, sao sư huynh chẳng tiến bộ chút nào chứ".

May nhờ nàng năm đó cực kỳ thông minh, sau nhiều lần thử dò xét, mới phát hiện ra sư huynh có ý với sư tỷ, nhưng tính tình sư huynh cổ quái như vậy, sư tỷ lại như thế này, vốn tưởng rằng khi lớn lên hai người tự nhiên sẽ hiểu ra, không ngờ đã nhiều năm như vậy, quan hệ của hai người vẫn như cũ không tiến triển, ai ~ phải tìm cơ hội nói cho sư phụ biết, trực tiếp bắt hai người thành thân luôn cho rồi.

"Nơi này rất đẹp, đúng không?" Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn cảnh sắc trước mặt hỏi, Mạnh Dịch Vân gật đầu, " Đúng là rất đẹp", đáng tiếc trên đời này chẳng có mấy nơi có được cảnh đẹp như vậy.

"Ta thích nhất là chỗ này, hồi trước thường lén ra đây chơi, đáng tiếc đều bị sư tỷ bắt trở về", nàng chỉ là muốn làm biếng một chút thôi, nhưng mỗi lần đều bị Y Huyên phát hiện.

Hàn Nguyệt Nguyệt dẫn Mạnh Dịch Vân tham quan một vòng Dược Cốc, đây là nơi nàng lớn lên, nàng hi vọng Mạnh Dịch Vân cùng chia sẻ với mình những chuyện vui cũng như chuyện buồn.

"Cảnh nơi này rất đẹp, rất thích hợp để ẩn cư, chẳng trách Cốc chủ ở nơi này mấy chục nằm rồi mà cũng không muốn ra ngòai", đến khi hai người họ già rồi, cũng muốn ẩn cư ở đây.

Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười, "Nếu thích chỗ này như vậy, vậy chúng ta bỏ hết tất cả ở lại đây được không?", nghe thấy lời Hàn Nguyệt Nguyệt, Mạnh Dịch Vân nói, "Được, đến khi chúng ta già rồi, sẽ tới nơi này ẩn cư, chỉ là hiện tại....", hiện tại có quá nhiều chuyện chờ hắn trở về xử lý.

Thấy Mạnh Dịch Vân như vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt khẽ mỉm cười, "Hiện giờ mạng của ta rất có giá, thật vất vả kiếm được nhiều tiền sao có thể cho không người ta, tất nhiên là muốn hưởng thụ mấy năm rồi, đi ngao du khắp nơi bên ngoài, đến khi mệt mỏi, đi không nổi nữa, chúng ta sẽ về đây sống", đã biết Mạnh Dịch Vân không thể vứt bỏ được trách nhiệm, nàng vốn chỉ muốn thử một tí mà thôi.

Mạnh Dịch Vân vuốt ve mặt Hàn Nguyệt Nguyệt, "Được, đến khi chúng ta già sẽ tới nơi này ẩn cư", Hàn Nguyệt Nguyệt ôm hông Mạnh Dịch Vân, dán mặt vào ngực hắn, "Thật ra chỉ cần chúng ta ở cạnh nhau, thì nơi nào cũng tốt hết", chỉ cần được ở bên người yêu, dù là ở đâu cũng hạnh phúc.

Hàn Nguyệt Nguyệt dần dần có những biểu hiện của thai kỳ, ốm nghén, ăn không ngon, chỉ qua mấy ngày, người đã gầy mất một vòng.

Mạnh Dịch Vân yêu thương Hàn Nguyệt Nguyệt, mỗi ngày đều ở bên cạnh một tấc cũng không rời, giám sát Hàn Nguyệt Nguyệt ăn cơm, còn Thẩm Thục Kiều thì đổi món liên tục để nàng ăn ngon miệng.

Chớp mắt đã đến tháng mười hai, hai người đến Dược Cốc đã hơn hai tháng, Hàn Nguyệt Nguyệt mang thai hơn bốn tháng, bụng đã hơi nhô lên.

Vốn định trở về kinh thành đón năm mới, nhưng nhiều chuyện xảy ra làm trễ thời gian, Hàn Nguyệt Nguyệt có chút boăn khoăn, Mạnh Dịch Vân bận rộn như vậy nàng còn liên lụy hắn, nói Mạnh Dịch Vân cứ về trước, qua một thời gian ngắn nữa nàng về sau, nhưng Mạnh Dịch Vân lại không yên tâm, không còn cách nào khác hai người đành ở lại Dược Cốc đón năm mới.

Hai tháng ở Dược Cốc là khoảng thời gian Mạnh Dịch Vân cảm thấy thoải mái nhất từ trước tới giờ, không có tính toán, không có tranh đấu, thật yên bình, bình dị, đáng tiếc thời gian qua thật nhanh, chớp mắt đã đến đầu xuân, Mạnh Dịch Vân không muốn đi cũng phải đi.

Bọn họ lên đường từ tháng chín, tính ra đã hơn bốn tháng chưa về kinh thành, không biết tình hình ở kinh thành thế nào, kể từ lúc rơi xuống vực, hắn phái Tần Minh về báo tin bình an, tới nay cũng chưa liên lạc lại thêm lần nào.

Thấy Mạnh Dịch Vân đêm ngủ không yên, Hàn Nguyệt Nguyệt thương tâm, nói với Y Phẩm Đường phải về kinh, nhưng lại không cho, nói Hàn Nguyệt Nguyệt đang mang thai không thể bôn ba, chờ sinh xong mới được trở về.

Nhưng Mạnh Dịch Vân lại cần trở về gấp để xử lý mọi chuyện, không cưỡng lại đượclời khuyên của mọi người, cuối cùng Hàn Nguyệt Nguyệt đành phải ở lại, còn Mạnh Dịch Vân thì về trước, đến khi nàng sinh xong, sẽ trở lại đón nàng.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-106)