Vay nóng Homecredit

Truyện:Vương Gia Ta Biết Sai Rồi - Chương 057

Vương Gia Ta Biết Sai Rồi
Trọn bộ 106 chương
Chương 057
Mang thai
0.00
(0 votes)


Chương (1-106)

Siêu sale Shopee


"Thả ta xuống", Hàn Nguyệt Nguyệt sau khi ổn định thân thể liền quát, nếu làm vết thương nứt ra lại thì biết làm sao.

"Đừng động mà", Mạnh Dịch Vân vẫn tiếp tục đi, nếu ngay cả nàng mà hắn cõng cũng không nổi, để cho người ngoài biết được không bị cười nhạo mới là lạ đó.

Nghe thấy lời Mạnh Dịch Vân, Hàn Nguyệt Nguyệt đành ngậm miệng, nàng lo lắng cho vết thương của hắn, mà hắn không chịu, vậy thì thôi, tựa vào lưng hắn, làm nàng thấy thật an tâm, dù có khó khăn gì đi nữa cũng không sợ hãi.

"Nàng sao vậy?", không thấy Hàn Nguyệt Nguyệt nói gì, Mạnh Dịch Vân cho là nàng đã ngủ, để Hàn Nguyệt Nguyệt xuống, lại thấy mặt nàng tái nhợt, Mạnh Dịch Vân lập tức lo lắng hỏi.

Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu, "Không sao đâu, chỉ là đau bụng mà thôi, nghỉ ngơi một lát là ổn rồi", không phải là tới kỳ kinh chứ, kinh nguyệt của nàng trước giờ đều rất đúng ngày, không biết sao giờ bụng lại đau thế này.

Mạnh Dịch Vân ôm Hàn Nguyệt Nguyệt đến một chỗ mát ngồi xuống, Hàn Nguyệt Nguyệt cắn môi dưới, chịu đựng từng cơn đau, trước giờ mỗi lần tới kỳ kinh đều rất nhẹ nhàng sao giờ lại đau thế này chứ.

"Nguyệt Nguyệt?", Mạnh Dịch Vân thấy vạt áo màu xanh nhạt của nàng có vệt đỏ, lập tức cởi áo khoác của mình ra khoác lên người Hàn Nguyệt Nguyệt, mặc dù là vợ chồng, nhưng Hàn Nguyệt Nguyệt cũng rất xấu hổ, cúi đầu, "Chắc là tới kỳ đó mà..."

Mạnh Dịch Vân không suy nghĩ gì nữa, lập tức ôm Hàn Nguyệt Nguyệt bay nhanh ra ngoài, kỳ kinh của Nguyệt Nguyệt đáng lẽ đã qua rồi, sao bây giờ lại có, lo lắng trong lòng càng ngày càng tăng.

Hàn Nguyệt Nguyệt mặc cho Mạnh Dịch Vân ôm, chỉ hi vọng nhanh tìm được người, đau đớn làm nàng mất đi ý thức, chỉ biết là bụng càng ngày càng đau.

"Đại phu, mau khám xem nương tử của ta bị sao thế này?", Mạnh Dịch Vân chạy nhanh vào một tiệm thuốc, khuôn mặt kinh hoảng, lúc này Hàn Nguyệt Nguyệt đã ngất đi, khuôn mặt tái nhợt kinh khủng, hạ thân đã nhiễm đỏ một mảnh.

Đại phu đang bốc thuốc khoảng chừng sáu mươi tuổi, nghe thấy tiếng từ từ ngẩng đầu lên, chỉ thấy một nam tử vẻ mặt kinh hoảng đang ôm một nữ tử vẻ mặt tái nhợt.

"Đặt nàng lên kia đi", đại phu chỉ vào cái giường nhỏ ở góc tường nói, Mạnh Dịch Vân không dám chậm trễ, lập tức đặt Hàn Nguyệt Nguyệt nằm lên giường, đại phu thấy Mạnh Dịch Vân một thân sát khí, là một người không dễ chọc, lập tức buông thuốc trong tay, đi tới bắt mạch cho Hàn Nguyệt Nguyệt, .

"Nương tử ta thế nào?", thấy lão đại phu híp mắt vuốt râu, Mạnh Dịch Vân gấp gáp hỏi, lão đại phu buông tay Hàn Nguyệt Nguyệt ra, nói với Mạnh Dịch, "Ai~ người trẻ thật không biết chú ý, nương tử ngươi mang thai đã được hơn một tháng, ngươi còn để nàng bôn ba như vậy, ra máu quá nhiều, đứa bé sợ là không giữ được", lão đại phu lắc đầu một cái, người trẻ thích xung động, làm mất đi một sinh mệnh bé nhỏ, thật đáng tiếc a.

Lời lão đại phu làm cho Mạnh Dịch Vân không kịp phản ứng: có thai? Nguyệt Nguyệt có thai, vốn nên vui mừng, lại bị lão đại phu tạt cho một chậu nước lạnh, đứa bé không giữ được, đứa con đầu tiên của Mạnh Dịch Vân hắn cứ như vậy mất đi? Ông trời sao lại tàn nhẫn như vậy.

"Còn đứng ngơ ra đó làm gì, mau ôm nương tử ngươi vào bên trong đi, ta sắc thuốc cho nàng, phải mau tống bào thai trong bụng ra ngoài, để lâu tánh mạng người mẹ sẽ nguy hiểm, ai bảo xúc động như vậy làm gì, giờ muốn hối hận cũng không kịp rồi.", thấy Mạnh Dịch Vân đứng bất động, lão đại phu vội giục, nếu không nhanh xử lý, người mẹ sẽ bị nguy hiểm.

Mạnh Dịch Vân lấy lại tinh thần, ôm Hàn Nguyệt Nguyệt đi vào bên trong, lão đại phu thương tiếc bọn họ mất con trong lòng chắc đau khổ lắm, gọi con dâu mình tìm quần áo sạch sẽ thay cho Hàn Nguyệt Nguyệt.

"Hai ngươi còn trẻ, sau này sẽ có lại, hiện tại người mẹ mới là quan trọng nhất, hãy nén đau thương", lão đại phu thấy Mạnh Dịch Vân vẫn còn ngơ ngác, không đành lòng, an ủi một tiếng.

Mạnh Dịch Vân gật đầu, nếu hắn cẩn thận hơn, thì đứa bé đã không có việc gì rồi, Mạnh Dịch Vân đấm vào tường để phát tiết.

"Hừ, ngươi mau tỉnh táo lại đi, lo mà chăm sóc nương tử của ngươi, an ủi nàng, đừng cho nàng nghĩ quẩn", con dâu lão đại phu thấy Hàn Nguyệt Nguyệt mở mắt, vội đi gọi Mạnh Dịch Vân.

"Nguyệt Nguyệt, sao rồi? còn đau không?", Mạnh Dịch Vân ngồi xổm cạnh giường, nắm tay Hàn Nguyệt Nguyệt lo lắng hỏi, Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu, nhìn Mạnh Dịch Vân, "Ta bị sao vậy?", không phải là do kinh nguyệt rồi, lần này rất nghiêm trọng.

Mạnh Dịch Vân lắc đầu nói, "Không có gì, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai là khỏe lại thôi", thấy ánh mắt đau thương của Mạnh Dịch Vân, Hàn Nguyệt Nguyệt cau mày.

"Ta mang thai phải không?", nàng nên sớm đoán ra mới đúng, tháng này đã trễ mất mười ngày, do mải lên đường, nên nàng quên mất chuyện quan trọng như vậy, kể từ lúc mợ cho nàng phương thuốc, nàng vẫn không ngừa thai, sao lại sơ sót như vậy chứ.

Sợ Hàn Nguyệt Nguyệt kích động, Mạnh Dịch Vân vuốt ve mặt Hàn Nguyệt Nguyệt, cười nói, "Không sao mà, về sau chúng ta sẽ lại có, giờ quan trọng nhất là nàng phải điều dưỡng thân thể cho tốt đã".

Hàn Nguyệt Nguyệt giật mình, chẳng lẽ đứa bé đã không còn? Trừng to mắt nhìn Mạnh Dịch Vân, "Đai phu đâu? Kêu lão vào đây đi", đây là đứa con đầu tiên trong hai thế của nàng, sao có thể để mất dễ dàng như vậy được, không đâu, đại phu kia đúng là lang băm mà.

"Được, được, để ta đi gọi đại phu vào, nàng đừng kích động", thấy bộ dáng Hàn Nguyệt Nguyệt như vậy, Mạnh Dich Vân lập tức trấn an, đi ra ngoài gọi lão đại phu vào, y thuật của Nguyệt Nguyệt nhà mình cao minh như vậy, có lẽ còn có thể cứu được đứa bé không chừng.

Lão đại phu cho là Hàn Nguyệt Nguyệt gọi lão để hỏi về tình trạng đứa bé mà thôi, nhưng không ngờ sau khi Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi xong, lại đọc một toa thuốc nhờ lão đi bốc, lão đại phu nhìn phương thuốc, kích động không thôi, trời ạ, không ngờ cô nương này tuổi còn trẻ mà y thuật lại cao như vậy, lão thật bội phục, không dám chậm trễ một giây nào, tự mình chạy đi bốc thuốc.

"Mở đai lưng của ta ra, lấy hương bên trong đốt lên, chắc chỉ tối mai là sư huynh và sư tỷ sẽ tới đây thôi", thầy thuốc không thể tự cứu được mình, phương thuốc của nàng chỉ có thể giữ được đứa bé tạm thời mà thôi, còn lại phải chờ sư huynh hoặc sư tỷ tới mới có thể xác định được, chỉ cần có còn một chút hi vọng, nàng sẽ không từ bỏ.

Nghe lời Hàn Nguyệt Nguyệt, Mạnh Dịch Vân mở đai lưng của nàng ra, quả nhiên có hai cây hương, Mạnh Dịch Vân ngửi thử, thì ra là Thiên lý hương (hương truyền được ngàn dặm), chỉ cần đốt lên, mùi thơm sẽ tản ra cực nhanh, mùi rất nhẹ, nên chỉ những người có nội lực thâm hậu mới gửi thấy được.

Buổi chiều ngày hôm sau, một nữ tử cưỡi bạch hổ chạy tới tiệm thuốc, vẻ mặt mệt mỏi, chưa kịp gì, đã kéo áo lão đại phu hỏi, "Nàng ở đâu?", lão đại phu bị dọa hết hồn, méo mặt nói, "Cô nương, ngươi buông lão phu ra trước đã".

Y Huyên biết mình lỗ mãng, lập tức buông tay, "Ta nóng nảy quá, thật xin lỗi ông lão a", sau khi đốt Thiên lý hương, Hàn Nguyệt Nguyệt đã sớm dặn, nếu có một cô nương cực kỳ xinh đẹp, hoặc một nam tử cực kỳ cổ quái tìm đến, thì mau dẫn tới gặp nàng.

Lão đại phu đi ra, bị con bạch hổ kia dọa hết hồn, cọp ăn thịt người, sao cô nương xinh đẹp thế này lại mang theo một con vật hung mãnh như vậy chứ.

Y Huyên vỗ nhè nhẹ đầu bạch hổ nói, "Nó không cắn người đâu", Tiểu Bạch rất hiền mà.

Y Huyên thấy khuôn mặt taí nhợt của Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức đến bên giường, "Nguyệt Nguyệt, sao lại như vậy?", Hàn Nguyệt Nguyệt mở mắt ra, nhìn thấy Y Huyên, liền vui mừng kêu lên, "Sư tỷ, rốt cuộc tỷ đã tới rồi".

Thấy dáng vẻ tội nghiệp của Hàn Nguyệt Nguyệt, Y Huyên vỗ vỗ mặt Hàn Nguyệt Nguyệt, "Không sao nữa rồi, không khóc, có sư tỷ ở đây", khi còn bé mỗi lần Hàn Nguyệt Nguyệt bị bệnh cũng sẽ một bộ muốn khóc mà không khóc được thế này mà quấn lấy nàng.

"Lão đại phu, ngươi cứ ra ngoài đi, nàng là sư tỷ của ta", Hàn Nguyệt Nguyệt nói với lão đại phu ở phía sau Y Huyên, lão đại phu gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Y Huyên ngồi bên mép giường, Tiểu Bạch an tĩnh nằm bên cạnh chân nàng, giống như bất mãn sao Y Huyên đối với người khác tốt như vậy, mà cọ cọ mặt vào chân chủ nhân.

Y Huyên bắt mạch cho Hàn Nguyệt Nguyệt, mặt lập tức lạnh đi, "Đứa bé là của ai?", đó là tên nam nhân xấu xa nào, nếu để nàng biết được, nhất định chặt hắn ra trăm mảnh.

"Sư tỷ, cứu con muội, muội không muốn mất nó", Hàn Nguyệt Nguyệt kéo tay Y Huyên kích động nói, Y Huyên nhìn chằm chằm Hàn Nguyệt Nguyệt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép được.

"Hắn đâu rồi?", làm chuyện xấu xong chẳng lẽ còn không dám thừa nhận mà bỏ trốn sao?, Y Huyên cực kỳ tức giận, Nguyệt Nguyệt còn nhỏ như vậy, tên nam nhân nào độc ác như vậy chứ.

Hàn Nguyệt Nguyệt thấy Y Huyên tức giận, hơi sợ, nhỏ giọng nói, "Hắn có chuyện, phải đi ra ngoài, sẽ về sớm thôi", mới vừa rồi Mạnh Dịch Vân còn ở đây, chỉ là vừa khéo khi Y Huyên tới thì hắn có việc phải đi ra ngoài, nếu không với sự tức giận hiện giờ của Y Huyên, nàng không lột da hắn mới là lạ.

"Phải phá thai", hiện tại thân thể Hàn Nguyệt Nguyệt rất yếu, giữ lại đứa bé sẽ rất nguy hiểm, Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu, "Sư tỷ, ta đã thành thân rồi, đây là đứa con đầu tiên của ta và phu quân, ta muốn sinh nó", Hàn Nguyệt Nguyệt thận trọng nhìn sắc mặt của Y Huyên.

"Cái gì? Muội thành thân rồi hả? Sao ta lại không biết", Nguyệt Nguyệt thành thân khi nào, vì sao không báo cho nàng biết một tiếng, nha đầu này càng ngày càng càn rỡ, chuyện lớn như vậy cũng không báo cho bọn họ biết.

"Chuyện rất dài dòng, về sau có thời gian ta sẽ từ từ kể cho tỷ nghe, ta thật sự rất muốn giữ đứa bé, van cầu tỷ mà?", thấy Y Huyên tức giận, Hàn Nguyệt Nguyệt kéo ống tay áo Y Huyên làm nũng.

"Ai~ sợ muội rồi đó, nằm xuống đi", thật ra nàng cũng rất thích đứa bé, Dược cốc vắng vẻ như vậy, nếu có thêm trẻ con nhất định là rất náo nhiệt.

"Muội biết sư tỷ là tốt nhất mà", Hàn Nguyệt Nguyệt vui vẻ cười nói, chỉ cần sư tỷ rat ay, đứa bé sẽ không sao nữa.

Lúc Mạnh Dịch Vân về tới, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt yên lặng ngủ trên giường, sắc mặt đã hồng hào hơn, hắn quăng cho Y Huyên một ánh mắt cảm tạ.

Y Huyên thật không ngờ Nguyệt Nguyệt lại được gả cho Mạnh Dịch Vân, hơi kinh hãi, không ngờ gu của Nguyệt Nguyệt lại cao như vậy, sợ quấy rầy Nguyệt Nguyệt, hai người ra khỏi phòng.

Mặc dù Y Huyên rất giận Hàn Nguyệt Nguyệt vì đã không báo chuyện thành thân cho bọn họ biết, nhưng hôm nay gạo đã nấu thành cơm, mà cơm cũng đã chín luôn rồi, không còn cách nào khác là phải chấp nhận thực tế, dù sao trở về sư phụ sẽ xử lý chuyện này.

Nghỉ ngơi hết một tháng, Hàn Nguyệt Nguyệt đã khôi phục lại hoàn toàn, đứa bé được hơn hai tháng, nhưng vẫn chưa nhìn thấy bụng nhô lên, cũng chưa thấy hiện tượng ốm nghén.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-106)