Vay nóng Tima

Truyện:Vương Gia Ta Biết Sai Rồi - Chương 054

Vương Gia Ta Biết Sai Rồi
Trọn bộ 106 chương
Chương 054
Tri âm
0.00
(0 votes)


Chương (1-106)

Siêu sale Lazada


"Các vị nghỉ ngơi trước, ta sẽ phái nha hoàn đưa thức ăn đến liền", ông lão kia nói xong xoay người đi, lưu lại một bọn không hiểu gì chỉ biết nhìn nhau.

Bọn họ xin tá túc không phải nên gặp chủ nhà một lần hay sao? Chẳng lẽ người ta không muốn? Có lẽ là vậy...! cho bọn họ tá túc là tốt lắm rồi.

Một lát sau, có mấy nha hoàn lần lượt đem đồ ăn, còn có một ít y phục để tắm rửa đến, Hàn Nguyệt Nguyệt liền cầm lấy y phục vào trong phòng, cả ngày bôn ba, toàn thân đầy mồ hôi, khó chịu muốn chết rồi.

Ban đêm, tiếng đàn du dương truyền đến, Mạnh Dịch Vân mở mắt, đứng dậy đi ra ngoài, Hàn Nguyệt Nguyệt trở mình, tiếp tục ngủ.

"Ngươi đã đến rồi", tiếng đàn ngừng lại, một cô gái đánh đàn nói, Mạnh Dịch Vân tiến lên phía trước, "Thì ra đâylà trang viên của cô nương."

Nàng kia đứng dậy, nhìn Mạnh Dịch Vân, "Đúng vậy, thế gian quá mức hỗn loạn, khó có được một nơi thanh tĩnh thế này, không ngờ chúng ta có thể gặp lại, thật là có duyên."

Mạnh Dịch Vân khẽ cười, "Đúng vậy, bổn vương cũng không ngờ có thể gặp được Minh Nhi cô nương ở đây, nếu đã có duyên, Minh Nhi cô nương có thể vì bổn vương mà đàn một khúc không?", nghe thấy lời của Mạnh Dịch Vân, Minh Nhi khẽ mỉm cười.

"Tất nhiên, có thể đánh đàn cho vương gia nghe là phúc khí của Minh Nhi", lại đặt ngón tay lên dây đàn, tiếng đàn du dương từ từ vang lên, truyền khắp sơn cốc.

Mạnh Dịch Vân đứng ở sau lưng Minh Nhi, lẳng lặng nghe, tiếng đàn của nàng luôn cho người ta cảm giác thật yên bình, bất giác mà thả lỏng bản thân.

"Các vị, chủ nhân ta nói, nơi thâm sơn này hiếm có khách đến, cho nên muốn xin các vị ở lại một đêm nữa", lời này làm cho Trương Tiểu Tinh và Hắc Ưng đều nhìn Mạnh Dịch Vân.

"Nếu chủ nhân lão đã có tốt, vậy chúng tôi ở lại một đêm nữa, dù sao mấy ngày nay bôn ba trên đường cũng không được nghỉ ngơi thoải mái, ở lại nghỉ ngơi cho tốt, sáng sớm ngày mai chúng tôi lên đường", nghe thấy lời Mạnh Dịch Vân, mấy người khác đều gật đầu đồng ý, Hàn Nguyệt Nguyệt vui mừng trong lòng, rốt cuộc có thể nghỉ ngơi một ngày.

"Mời các vị tự nhiên, lão nô xin lui xuống." Mạnh Dịch Vân gật đầu một cái.

"Chủ nhân nơi này là ai a? Tại sao phải lưu chúng ta ở lại một ngày, lại không chịu gặp chúng ta", dù gì bọn họ cũng là khách, nếu nhiệt tình mời ở lại, sao lại không chịu lộ mặt.

"Chủ nhân nơi này họ Thái, tên là Minh Nhi, nếu người ta đã có ý tốt, chúng ta cứ ở lại", Mạnh Dịch Vân nói, Hàn Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu lên, "Làm sao chàng biết, hai người quen nhau sao?", ngày hôm qua còn không biết chủ nhân là ai, sao giờ Mạnh Dịch Vân lại biết rõ ràng như vậy?

"Gặp qua vài lần".

"Gia, ta đi xem xét tình huống xung quanh", Hắc Ưng nói, Mạnh Dịch Vân gật đầu, thấy Hắc Ưng đi, Trương Tiểu Tinh đi theo sau, "Vậy ta cũng đi xem ha", Như Ngọc thấy hai người đi, như vậy chỉ còn lại một mình nàng, nàng cũng không dám quấy rầy tiểu thư và vương gia, lập tức đuổi theo, "Tiểu Tinh tỷ, chờ ta, ta đi cùng hai người."

Thấy trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Hàn Nguyệt Nguyệt đi tới ghế dựa ngồi xuống, nhìn Mạnh Dịch Vân, "Thắng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị, xảy ra chuyện gì, thành thật khai báo?" Sao mà chỉ một đêm liền quen biết vị chủ nhà này, hơn nữa lại là nữ nhân, Mạnh Dịch Vân từ trước tới giờ không thích giao thiệp cùng nữ nhân, nhưng lại biết rõ cô Minh Nhi này như thế.

Mạnh Dịch Vân thấy bộ dạng Hàn Nguyệt Nguyệt như vậy, tới ngồi bên cạnh, "Khai báo cái gì?", đang yên lành, nháy mắt liền tức giận? Chẳng lẽ là vì hắn nhắc đến cô nương Minh Nhi gì đó?

Thấy Mạnh Dịch Vân một bộ vô tội, Hàn Nguyệt Nguyệt tức giận, dám giả bộ không hiểu với nàng.

"Nàng nói Minh Nhi cô nương? Chúng ta chỉ là gặp mặt vài lần mà thôi", bọn họ gặp mặt chưa tới mười lần, chỉ là tương đối hợp ý mà thôi.

"Gọi thật thân thiết a? Minh Nhi cô nương? Mạnh Dịch Vân, chàng mau nói rõ ràng cho ta", thấy Hàn Nguyệt Nguyệt tức giận thật, Mạnh Dịch Vân không hiểu, "Nguyệt Nguyệt, ta cùng Minh Nhi cô nương chỉ là bằng hữu, chỉ là nói chuyện mà thôi", ít nhất nàng hiểu hắn.

Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu, nhìn Mạnh Dịch Vân, "Bằng hữu? Bằng hữu tại sao không gặp mặt vào ban ngày ban mặt, mà phải đến nửa đêm mới gặp", đừng tưởng rằng nàng không biết, tối hôm qua hai người bọn họ ở trong viện bao lâu.

Mạnh Dịch Vân ngơ ra một chút, cười cười, thì ra là nha đầu này tối hôm qua len lén đi theo sau hắn, "Không có gì mà, tối hôm qua nghe được tiếng đàn, cảm thấy quen thuộc mới đi xem thử một chút, không ngờ là nàng ta."

Mặc dù bọn họ cũng không có làm gì, nhưng nàng kia đánh đàn, Mạnh Dịch Vân ở một bên nghe...tình cảnh ấm áp như vậy, trong lòng nàng thật không thoải mái, tại sao phu quân nàng nửa đêm lại gặp mặt cô nương khác.

"Tốt nhất là như thế, nếu không đừng trách ta không khách khí!", Mạnh Dịch Vân có lẽ không xem trọng nàng ta, thế nhưng nàng ta cũng không nhất định là không xem trọng hắn a.

Mạnh Dịch Vân bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ là trong nội tâm lại rất ngọt ngào, Nguyệt Nguyệt là đang ghen, quan tâm hắn và nữ nhân khác ở chung một chỗ.

"Cô nương, tiểu thư của chúng tôi mời", một nha hoàn nói với Hàn Nguyệt Nguyệt, "Dẫn đường đi", đúng lúc nàng cũng muốn xem xem cô nương Minh Nhi kia có âm mưu gì.

"Tiểu thư, người tới rồi ạ", Hàn Nguyệt Nguyệt bị đưa dến trước một cái đình treo đầy rèm xung quanh, không thấy được người ở bên trong, nghe tiếng nha hoàn, bên trong truyền ra âm thanh của một cô gái, "Lui ra đi".

Sau khi nha hoàn kia đi, Hàn Nguyệt Nguyệt vén rèm đi vào, chỉ thấy một nữ tử áo trắng ngồi bên cầm, cũng không chút để ý tới Hàn Nguyệt Nguyệt đi vào.

Hàn Nguyệt Nguyệt nhận ra, khúc nhạc này chính là khúc nhạc dẫn Mạnh Dịch Vân ra tối hôm qua, cô nương này hẹn nàng ra không phải chỉ là để cho nàng nghe đánh đàn thôi chứ.

"Hàn tiểu thư cảm thấy khúc nhạc này như thế nào?", xong một khúc, Thái Minh Nhi đến ngồi đối diện Hàn Nguyệt Nguyệt, cầm lấy bình trà rót cho Hàn Nguyệt Nguyệt.

"Rất hay, chỉ là còn chưa sánh được tướng mạo xinh đẹp của Minh Nhi cô nương", quả thật, Thái Minh Nhi rất đẹp, như tiên tử lạc vào hồng trần, nàng nhìn thấy cũng phải ngẩn người.

Nghe thấy lời Hàn Nguyệt Nguyệt, Thái Minh Nhi khẽ mỉm cười, "Hàn tiểu thư quá khen."

"Không biết Minh Nhi cô nương hẹn ta đến có chuyện gì?" khoe khoang với nàng, cố tình cho nàng biết nàng không đẹp bằng nàng ta, sẽ không bắt mình so tài đánh đàn với nàng ta chứ?

"Ta và vương gia biết nhau từ năm năm trước, khi đó vương gia xuôi nam, ta ở nhờ nhà thân thích, vốn nhàm chán đánh đánh giết thời gian, không ngờ vương gia nghe được, khi đó hắn cũng khen ngợi như vậy", nói đến đây, Thái Minh Nhi nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt cười một tiếng.

"Hắn nói tiếng đàn của ta có cho người ta cảm giác thật yên bình, có thể làm hắn quên đi phiền não, khó gặp được tri âm, ngày đó hắn yêu cầu ta đàn tiếp một bài, không ngờ hắn lại nghe hết một buổi chiều, cho nên từ đó về sau, mỗi lần gặp mặt hắn cũng sẽ bắt ta đàn mấy khúc liền", Thái Minh Nhi một vẻ hoài niệm, lúc ấy bọn họ cũng không có nói gì, không làm gì, chỉ cần hắn lẳng lặng nghe nàng đánh đàn, nàng đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi.

Hàn Nguyệt Nguyệt nhíu mày, đây là cái gì? Khoe khoang với nàng sao? Khoe khoang hai người lúc ấy ngọt ngào cỡ nào sao?

"Minh Nhi cô nương làm cái gì vậy? Mặc kệ ban đầu quan hệ của hai người tốt như thế nào, nhưng bây giờ thê tử của chàng là ta không phải sao? Ở trước mặt người ta kể về quá khứ của trượng phu người ta và mình, ngươi đang khoe khoang sao?", dù quá khứ như thế nào đi nữa, chỉ cần hiện tại trong lòng Mạnh Dịch Vân có nàng là đủ rồi.

"Hàn tiểu thư không cần khích động, ta chỉ là muốn tìm người tâm sự một chút mà thôi" nghe thấy lời Hàn Nguyệt Nguyệt, Thái Minh Nhi lập tức cười nói.

"Minh Nhi cô nương muốn nói gì với ta? Chẳng lẽ Minh Nhi cô nương không cảm thấy nên tôn xưng ta một tiếng Vân vương phi sao?" biết rõ nàng đã thành thân, còn cố tình gọi nàng là Hàn tiểu thư, chẳng lẽ nàng ta không thừa nhận, thì nàng không phải là thê tử Mạnh Dịch Vân sao?

Thái Minh Nhi từ trong ống tay áo móc ra một mảnh ngọc bội thả trước mặt Hàn Nguyệt Nguyệt, Hàn Nguyệt Nguyệt liếc mắt nhìn, không nói gì.

"Hàn tiểu thư biết mảnh ngọc bội này chứ?", nàng sao lại không biết, đây là ngọc bội Mạnh Dịch Thiên đeo hàng ngày, nhưng tại sao lại ở trong tay Thái Minh Nhi? Chẳng lẽ là Mạnh Dịch Vân đưa cho nàng ta tối qua?

Hàn Nguyệt Nguyệt ngăn lại lửa giận trong lòng, tự nói mình phải tỉnh táo, không cần so đo với nữ nhân này làm gì, nàng mới là thê tử chính thức, nàng ta cùng lắm chỉ là kẻ thứ ba mà thôi.

"Cái này à, tất nhiên là biết rồi, Hắc Ưng và Tần Minh đều có một mảnh, không ngờ Minh Nhi cô nương cũng có một mảnh giống vậy", Hàn Nguyệt Nguyệt cầm ngọc bội lên nhìn một cái, sau đó để xuống, cười nói.

Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt không nổi giận, còn làm dáng vẻ nhẹ nhàng, Thái Minh Nhi có chút hoài nghi, chẳng lẽ người báo tin sai rồi? Không thể nào, mảnh ngọc bội này đúng là mảnh ngọc bội của Mạnh Dịch Vân mà, nàng đã thấy qua.

Thấy Thái Minh Nhi không nói gì thêm, Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười, "Nếu như Minh Nhi cô nương không còn chuyện gì nữa, vậy bản vương phi cáo từ", rồi xem nàng xử lý tên Mạnh Dịch Vân kia thế nào, dám tặng đồ cho nữ nhân khác.

"Chờ đã" thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đứng dậy, Thái Minh Nhi lập tức nói, "Minh Nhi cô nương còn chuyện gì?" Hàn Nguyệt Nguyệt dừng bước.

"Ngươi không quan tâm chút nào quan hệ của ta và vương gia sao?", nghe thấy lời Thái Minh Nhi, Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười, "Ta là thê tử của chàng, sao có thể không quan tâm, nếu như ngày nào đó hai người thật sự có chuyện gì, khi đó mới là lúc ta nên đau lòng, nhưng bây giờ, cái đó không cần thiết", tính tình Mạnh Dịch Vân nàng có thể không hiểu sao, hai người quen nhau từ trước, nếu như Mạnh Dịch Vân thật thích Thái Minh Nhi, sao còn có thể thành thân cùng nàng chứ.

"Hàn tiểu thư thật là sáng suốt, nếu Hàn tiểu thư không tin, vậy Minh Nhi cũng chỉ có thể để cho Hàn tiểu thư nhìn thấy tận mắt", nói xong, Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy toàn thân cứng ngắc không nhúc nhích được, nữ nhân này thật là to gan, dám điểm huyệt nàng.

"Người đâu, dẫn Hàn tiểu thư đi, chiêu đãi cho thật tốt", trong đình xuất hiện mấy nha hoàn, nâng Hàn Nguyệt Nguyệt lên, đi ra ngoài, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn xung quanh, hi vọng có thể nhớ được đường đi, có cơ hội sẽ chạy trốn.

Hàn Nguyệt Nguyệt bị đưa đến một gian phòng, thả trên giường, trong lòng khẽ thả lỏng, may mắn không phải phòng tối, mấy nha hoàn để Hàn Nguyệt Nguyệt xuống liền đi ra ngoài, Hàn Nguyệt Nguyệt quan sát xung quanh, mặc dù không thể quay đầu, nhưng nàng vẫn có thể biết được đây là phòng của một nử tử.

Không biết qua bao lâu, Hàn Nguyệt Nguyệt mông mông lung lung nghe được tiếng nói, cố gắng mở mắt.

Nghiêm túc nghe giọng nói bên ngoài, hình như là một nam một nữ, nhưng lại cảm thấy không phải, có thể do khoảng cách quá xa, nàng không nghe rõ được.

Hiện tại là giờ nào rồi? Mạnh Dịch Vân sao còn chưa tới cứu nàng? Nam nhân đều giống nhau, chẳng lẽ có người tình cũ, liền ném chính thê là nàng ra sau đầu rồi sao?


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-106)