Lại mặt
← Ch.046 | Ch.048 → |
Hàn Nguyệt Nguyệt dựa vào Mạnh Dịch Vân, xe ngựa chậm rãi di chuyển, còn một đoạn nữa mới đến vương phủ, bên trong hai người vẫn lẳng lặng ngồi. Hàn Nguyệt Nguyệt có quá nhiều nghi vấn, nhưng lại không biết có nên hỏi hay không, thị phi hoàng gia, ai có thể nói được rõ ràng.
Tranh đấu cấu xé lẫn nhau, hậu cung chính là một chỗ chiến tranh kinh khủng như vậy, tranh danh tranh lợi, bề ngoài tươi cười roi rói nhưng bên trong ẩn giấu tâm địa hiểm ác. Mạnh Dịch Hiên tuy đã hơn ba mươi tuổi, nữ nhân hậu cung nhiều vô kể, nhưng đến nay vẫn chưa có một đứa con nào, Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy mình thật may mắn, may mắn là Mạnh Dịch Vân không phải là đế vương.
Hàn Nguyệt Nguyệt nhích vào trong lòng Mạnh Dịch Vân, cái nam nhân này là con cháu hoàng gia, kêu Mạnh Dịch Vân dứt bỏ những việc nạp thiếp là không có khả năng, trong lòng nàng chỉ hy vọng thời điểm hắn cần mình, nàng có thể giúp hắn san sẻ một chút.
"Tiểu thư, hôm nay phải lại mặt, nên chuẩn bị lễ vật gì?"
Như Ngọc đang đấu tranh tư tưởng, mang thứ bình thường thì sợ mất mặt, nhưng mang vật quý trọng thì nàng lại cảm thấy tiếc, sắc mặt những người trong tướng phủ đó, Như Ngọc nhớ đến đều muốn phát hỏa trong lòng.
Lại mặt? Chết thật, nàng đã quên mất, đặt sách xuống.
"Ngươi đi kêu Tô ma ma cùng Thôi ma ma đi chuẩn bị là được."
Qua thời gian ăn cơm thì về, nàng cũng không muốn nán lại một phút giây nào bên đó. Như Ngọc nghe chỉ thị Hàn Nguyệt Nguyệt, lập tức chạy đi tìm Thôi ma ma cùng Tô ma ma, các nàng đều là lão nhân, hẵn hiểu rõ quy củ nhất.
"Sao về sớm vậy?"
Thấy Mạnh Dịch Vân tiến vào, Hàn Nguyệt Nguyệt bước đến, giúp cởi áo khoác, thường ngày Mạnh Dịch Vân đều là giữa trưa mới trở về, hôm nay đã về sớm như vậy.
"Hôm nay là ngày lại mặt, ta sao quên được, đã chuẩn bị tốt chưa?"
Mỗi buổi sáng hắn rời giường, Hàn Nguyệt Nguyệt đều đang ngủ ngon lành, hắn cũng không nhẫn tâm đánh thức nàng.
"Chàng còn nhớ sao, nếu Như Ngọc không nhắc tới chắc thiếp cũng quên mất, thiếp không hiểu những thứ lễ tiết này, nên kêu Thôi ma ma cùng Tô ma ma chuẩn bị, chắc là được"
Lễ tiết cổ đại cùng hiện đại rất khác nhau, lại không có ai nói cho nàng biết những thứ này, nàng sao biết được huống chi tướng phủ cũng không tính là nhà thân mẫu, nếu là thật sự về nhà thân mẫu, nên đến Dược cốc mới đúng, lần này thành thân ngay cả bà vú cùng sư phụ cũng chưa cho biết.
Mạnh Dịch Vân cười cười "Chờ mấy ngày ta làm xong việc, rảnh rổi, chúng ta đến Dược cốc một chuyến, nàng đã đi lâu rồi, nên trở về thăm lại đi."
Nàng từ nhỏ lớn lên tại Dược cốc, cảm tình với Dược cốc còn sâu nặng hơn tướng phủ. Nghe tin sắp được về Dược cốc, Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức vui vẻ ôm lấy Mạnh Dịch Vân.
"Chính chàng nói đó, không cho gạt thiếp"
Mạnh Dịch Vân cười cười "Ta nói là làm, có gạt nàng bao giờ đâu?"
Thấy Thải Âm bước vào, Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức buông tay. Nàng cao hứng thật quên mất là cửa phòng vẫn mở. Mạnh Dịch Vân trước mặt người ngoài luôn trưng mặt lạnh lùng. Thải Âm thấy mình đến không đúng lúc, thả chậu nước trong tay, lập tức lui ra ngoài, sẵn tiện đóng cửa lại, để ngừa có nha hoàn ngây ngô không biết xông loạn vào.
Thấy vẻ mặt Hàn Nguyệt Nguyệt đau khổ não nề, Mạnh Dịch Vân lập tức hỏi "Sao vậy?"
Vừa rồi còn vui vẻ cao hứng, nhanh như thế lập tức thay đổi.
"Bà vú từ nhỏ rất yêu thương ta, còn có sư phụ, sư tỷ, sư huynh, Vân thúc, đi lâu như vậy cũng không có trở về, bọn họ nhất định rất tức giận, đã vậy thành thân còn không nói cho họ biết"
Thấy nàng u sầu, Mạnh Dịch Vân ngồi bên cạnh.
"Thành thân là chuyện lớn như vậy mà không nói cho họ biết, quả thật có chút quá phận."
Nghe Mạnh Dịch Vân nói thế, Hàn Nguyệt Nguyệt càng xụ mặt.
""Tuy nhiên ta có biện pháp có thể để cho họ không tức giận."
Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức nhìn Mạnh Dịch Vân "Biện pháp gì, nói mau đi."
Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt sốt ruột, Mạnh Dịch Vân cố ý đi vòng vòng.
"Làm ăn không lỗ vốn, ta hỏi nàng, ta có ưu điểm gì?"
Nghe Mạnh Dịch Vân nói, Hàn Nguyệt Nguyệt trừng mắt một cái "Thiếp vô duyên vô cớ mang một cô gia trở về, bọn họ chắc chắc không chấp nhận, nếu là bọn họ không chấp nhận cô gia này, thì thiếp cũng không thể làm trái đúng không?"
"Nàng thật không có lương tâm, ta làm mọi chuyện đều vì nàng, thế mà giờ nàng lại không chịu chấp nhận ta sao?"
Nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói thế, Mạnh Dịch Vân đứng dậy túm bả vai Hàn Nguyệt Nguyệt, ôm lấy đi đến bên giướng.
Hàn Nguyệt Nguyệt cả kinh "Ban ngày ban mặt, chàng làm cái gì vậy, mau buông thiếp xuống"
Hàn Nguyệt Nguyệt khó thở, nhưng cũng không dám cử động mạnh, bên ngoài còn có người, cái tên này lúc nào đã trở nên vô lại như vậy rồi.
Mấy cú đánh đấm của Hàn Nguyệt Nguyệt đối Mạnh Dịch Vân mà nói chỉ như gãi ngứa "Chúng ta cùng nhau chế tạo hài tử, đến lúc đó dù bọn họ tức giận khó chịu, cũng phải chấp nhận cô gia này, nàng cũng đừng mong không muốn nhận".
Thấy mình bị đặt dưới thân, Hàn Nguyệt Nguyệt lấy tay đẩy đẩy "Sắp đến giờ đi lại mặt rồi, nhanh lên kẻo không kịp."
Dù không muốn quay lại tướng phủ, nhưng hôm nay không đi không được. Mạnh Dịch Vân Nguyên vốn chỉ muốn dọa dọa nàng mà thôi, nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói thế, cười tà hỏi " Vậy tối nay nàng tính đền bù ta thế nào?"
Hàn Nguyệt Nguyệt nhéo Mạnh Dịch Vân một cái, trước kia vẫn cho rằng Mạnh Dịch Vân là một chính nhân quân tử, không nghĩ tới sau khi thành thân, bản tính thật lộ ra, nam nhân đều là sói đội lốt cừu, không có một tên đứng đắn.
Sợ hắn tiếp tục quậy nữa, Hàn Nguyệt Nguyệt đành phải chịu thua "Tất cả nghe theo chàng được chưa? Nhanh đi thôi"
Nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói vậy, Mạnh Dịch Vân cười cười, hôn trên má nàng một cái.
Hàn Nguyệt Nguyệt không nói gì, đẩy Mạnh Dịch Vân ra, đứng dậy xử lý y phục chính mình, để cho bọn nha hoàn nhìn thấy nàng y phục nhiều nếp nhăn, không sinh ra ý nghĩ xấu thì mới là lạ.
"Tiểu thư, chuẩn bị xong rồi."
Như Ngọc đứng ngoài cửa nói lớn, Hàn Nguyệt Nguyệt thấy Mạnh Dịch Vân đã đứng dậy, vẻ mặt đứng đắn đi tới trước cửa, hít sâu một hơi, khôi phục tâm tình.
"Đặt hết trên bàn đi"
Như Ngọc đẩy cửa, mấy nha hoàn phía sau bưng tất cả đồ vật đặt trên bàn, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn sơ từng cái một.
"Vậy được rồi"
Đều là vải dệt cùng lá trà thượng đẳng, tuy nhiên không phải vàng bạc châu báu, nhưng là lại mặt, lễ này cũng coi như khá nhiều, Hàn Nguyệt Nguyệt thay chính trang, cùng Mạnh Dịch Vân trở về tướng phủ.
"Đến rồi, đến rồi, xe ngựa đại tiểu thư đã đến cửa rồi."
Nghe gã sai vặt báo lại, Hàn Diệu Văn mang theo toàn thể mọi người đi đến cửa nghênh đón, đại phu nhân không thích, nên chậm rãi theo sau.
"Tham kiến Vương gia, vương phi"
Mạnh Dịch Vân đỡ Hàn Nguyệt Nguyệt xuống, thấy mọi người trong tướng phủ quỳ xuống, Như Ngọc vui cùng vui vẻ.
"Phụ thân mau mau đứng lên, đều là người một nhà, không cần khách khí như vậy"
Hàn Nguyệt Nguyệt bước đỡ Hàn Diệu Văn dậy, những người phía sau cũng bắt đầu đứng dậy, thấy Mạnh Dịch Vân theo Hàn Nguyệt Nguyệt đến lại mặt, tâm tư mọi người trong tướng phủ có chút không tương đồng.
Nhị phu nhân cùng tam phu nhân thấy thế, cảm thấy Hàn Nguyệt Nguyệt hiện tại đang được sủng ái, vô cùng vui vẻ chạy đến nịnh bợ. Hàn Diệu Văn mỉm cười, Vân vương vậy mà nguyện ý cùng Nguyệt Nguyệt lại mặt, thì ra cũng rất quan tâm cuộc hôn sự này, hi vọng ngày sau sẽ nhờ được Hàn Nguyệt Nguyệt giúp đỡ trong quan trường. Đại phu nhân cùng Hàn Thanh Tư đều trừng mắt nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt, trong lòng cực kỳ ghen tị.
"Con bây giờ là vương phi, thân phận khác trước, sao lại giống như trước được"
Hàn Diệu Văn cố ý quát lớn đến, Hàn Nguyệt Nguyệt cúi đầu nói "Nữ nhi biết sai, ngày sau chắc chắn sẽ chú ý".
"Bên ngoài khá nóng, mau đưa Vương gia, vương phi vào nhà, còn mọi người có muốn nói chuyện gì, lát nữa nói cũng không muộn"
Tam phu nhân hớn hở nói, Hàn Diệu Văn nghe tam phu nhân nói thế, lập tức dẫn Mạnh Dịch Vân phía trước "Lão phu nhất thời cao hứng quá mức, Vương gia mời vào trong".
Hiện tại Hàn Diệu Văn là trưởng bối của hắn, dù sao cũng nên cho vài phần mặt mũi "Nhạc phụ đại nhân cứ gọi ta là Dịch Vân là được"
Nghe thấy Mạnh Dịch Vân nói hòa nhã như vậy, Hàn Diệu Văn như mở cờ trong lòng. Hàn Diệu Văn cùng Mạnh Dịch Vân đi vào, nhị phu nhân cùng tam phu nhân lập tức tiến đến bên người Hàn Nguyệt Nguyệt, hai người một người một bên dẫn Hàn Nguyệt Nguyệt bước vào, đại phu nhân thấy người ta không để ý mình, tức giận trừng mắt nhìn. Không phải chỉ là Vương phi thôi sao, có cái gì hay, lên mặt cái gì, biết rõ hôm nay bọn họ đợi, lại còn đến trễ như vậy.
Hàn Thanh Tư đi sau đại phu nhân, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt khí phái vô cùng, trong lòng rất khó chịu, nếu không nàng ta chen ngang, hiện tại này toàn bộ đều là của nàng mới đúng.
"Con không biết mọi người thích thứ gì, cho nên chỉ chuẩn bị chút vải dệt, không biết có thể lọt vào mắt của mẫu thân cùng di nương và muội muội hay không"
Tam phu nhân nhận vải dệt, sờ thử, xẹt nhẹ qua nàng liền biết không phải vải dệt phổ thông, trên mặt lập tức nở nụ cười roi rói "Đều là người một nhà, vương phi thật quá khách khí".
Hàn Nguyệt Nguyệt không nói tiếp, Đại phu nhìn thoáng qua "Chỉ là chút vải dệt thôi, vương phi cũng sẽ không để vào mắt"
Lời này rõ ràng cho thấy lễ vật không đủ quý trọng. Hàn Diệu Văn thấy đại phu nhân như vậy, hơi khó chịu, nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, đại phu nhân thấy thế, lập tức ngậm miệng lại. Nam nữ không thể ngồi cùng bàn, cho nên Mạnh Dịch Vân bị Hàn Diệu Văn giữ lại đại sảnh, Hàn Nguyệt Nguyệt đi theo nữ quyến vào gian trong.
Hàn Diệu Văn không có ở đây, đại phu nhân lập tức thể hiện uy nghiêm chủ mẫu của mình, chỉ huy mọi thứ, Hàn Nguyệt Nguyệt uống trà, làm như không thấy, nàng không cần chấp với người như thế.
"Ngươi hiện tại mặc dù là vương phi địa vị cao quý, nhưng dù sao vẫn lại là nữ nhân tướng phủ, có một số việc ta còn là phải nói cho ngươi nghe."
Ngươi dù cao tới đâu, còn không phải muốn gọi ta một tiếng mẫu thân sao, đại phu nhân lạnh lùng nói. Hàn Nguyệt Nguyệt biết nàng ta sẽ tìm cơ hội làm khó dễ, lập tức cung kính hồi đáp.
"Mẫu thân nói đúng lắm, nữ nhi chỗ nào không hiểu vẫn cần mẫu thân chỉ giáo một phen"
Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt ngoan ngoãn như thế, tâm tình đại phu nhân tốt lên một chút.
"Làm nữ nhân phải biết rộng lượng, mọi việc không thể tùy tính theo ý thích chính mình, ta biết ngươi cùng Vương gia mới tân hôn nên nói những thứ này sẽ khiến ngươi mất hứng, nhưng nam nhân nào không thích trêu hoa ghẹo nguyệt"
Nói một chút lại dừng, liếc mắt nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt một cái.
"Trước ta có tuyển chọn nha hoàn cho ngươi mà ngươi không cần, tại vương phủ sao có thể không có người của mình, người ngoài vẫn không hiểu rõ bằng người trong nhà, nên suy nghĩ chút đi."
Lời này nếu là thân mẫu của nàng, nàng khẳng định sẽ tin tưởng là vì suy tính cho nàng, nhưng suy tính của đại phu nhân, nàng còn có thể không biết hay sao.
"Mẫu thân nói đúng lắm, chỉ là nữ nhân mới vừa gả đi, sẽ không hay nếu mang theo những thứ này, nhưng Như Ngọc cùng Trúc Thanh đều là của hồi môn của con, họ cũng khá hiểu chuyện, mẫu thân không cần quá lo lắng."
Người ta vừa mới thành thân, ngươi liền muốn cho người ta thêm tiểu thiếp, suy tính như vậy có chút tốt bụng quá.
*****
Nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói vậy, đại phu nhân cũng không nể mặt
"Bên cạnh ngươi cũng cần người chiếu cố, mấy nha hoàn này đứa nào cũng giỏi, Hàn Mai cùng Họa Mai đã theo ta nhiều năm, hai nha đầu này tính tình hiền lành, rất cẩn thận"
Nghe đại phu nhân nói thế, tất cả nữ quyến trong phòng cũng không dám lên tiếng, rất sợ chính mình bị liên lụy vào. Đại tiểu thư lúc ở nhà đã gây phiền toái còn chưa nói, nhưng hiện tại đã khác, người ta đã là vương phi cao cao tại thượng, gọi một tiếng mẫu thân đã là nhượng bộ lớn nhất, không nghĩ tới đại phu nhân còn được nước lấn tới, người ta mới vừa thành thân đã muốn nhét thêm người vào phòng người ta, cái này có chút quá phận.
Tất cả đều muốn xem Hàn Nguyệt Nguyệt Như ứng phó ra sao, nhị phu nhân cùng tam phu nhân không có thế lực của nhà thân mẫu hùng hậu như đại phu nhân, nghĩ muốn nịnh bợ, nhưng các nàng dù sao sau này vẫn còn ở trong tướng phủ, cũng dám đắc tội đại phu nhân.
Như Ngọc cùng Trúc Thanh đứng ở hai bên Hàn Nguyệt Nguyệt, vô cùng tức giận, đại phu nhân này cũng quá càn quấy, tốt xấu gì tiểu thư hiện giờ là vương phi, vậy mà dám quang minh chính đại xếp người lẻn vào trong vương phủ.
Hàn Nguyệt Nguyệt không nể mặt "Hàn Mai cùng Họa Mai nếu là cánh tay đắc lực của mẫu thân, nữ nhi sao có thể tham lam giành lấy, với lại trước khi nữ nhi tiến vào vương phủ, Vương gia ngay cả một thị thiếp nho nhỏ cũng chưa từng có, tác phong của Vương gia tất cả người dân Đại Khánh kể cả hoàng thượng cũng chưa ai nghi ngờ, mẫu thân là quá lo lắng cho nữ nhi nhưng lại quên thân phận chính mình"
Nghĩ nàng ngu lắm sao, như vậy mà tốt cho nàng à? Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt nói ra những lời đó, đại phu nhân liền xám xịt, đúng là Hàn Nguyệt Nguyệt hiện tại là vương phi, không thể đắc tội, đành phải đè nén khí tức.
"Ta cũng chỉ muốn nhắc nhở, miễn cho người ta nói Hàn gia không biết dạy dỗ nữ nhi."
"Nữ nhi tạ ơn ý tốt của mẫu thân."
Hàn Nguyệt Nguyệt cười lạnh, nhị phu nhân thấy sự tình đã được giải quyết, lại sợ đại phu nhân sẽ nói ra lời khó nghe, chọc giận Hàn Nguyệt Nguyệt, lập tức nói.
"Tốt, tốt, hôm nay là ngày lại mặt, sao có thể thất lễ, Tiểu Lệ, ngươi xem đã lâu như vậy cũng không chưa mang thức ăn lên, vương phi chúng ta cũng đã đói bụng lắm rồi"
Đại phu nhân chỉ "Ừm" một tiếng, không mở miệng nữa.
Ăn cơm xong, Hàn Nguyệt Nguyệt nói Mạnh Dịch Vân công vụ bận rộn, cho nên liền không thể ở lại, lúc Hàn Nguyệt Nguyệt rời đi, đại phu nhân còn nói một đống lời lẽ khó nghe, Hàn Diệu Văn thấy nàng không hiểu chuyện như vậy, hừ một tiếng, xoay người vào thư phòng.
Hàn Nguyệt Nguyệt tháo chính trang cùng vật trang sức trên đầu, thật tức chết mà, bữa cơm này ăn không nổi. Mạnh Dịch Vân vừa ra ngoài, Hàn Nguyệt Nguyệt không có gì để làm, đành phải nằm ở trên giường ngủ bù.
"Chàng về rồi."
Hàn Nguyệt Nguyệt trong mơ màng, thấy có người ôm mình, liền biết là Mạnh Dịch Vân đã trở lại, vươn tay đẩy Mạnh Dịch Vân ra, thời tiết nóng như vậy, ngủ một giấc cũng đổ đầy mồ hôi, người này lại ôm chặt nàng, khiến nàng nóng đến hoa đầu rồi.
"Phải, làm sao vậy?"
Mạnh Dịch Vân khó hiểu, Hàn Nguyệt Nguyệt mở mắt,
"Nóng, khó chịu"
Xoay người đưa lưng ra bên ngoài, Mạnh Dịch Vân cười cười, ra ngoài kêu Thải Âm bưng một chậu băng tới đặt trong phòng, hắn không biết Hàn Nguyệt Nguyệt sao lại sợ nóng đến vậy, rõ ràng trong phòng đã đặt một khối băng, so với bên ngoài còn mát rất nhiều, chẳng lẽ nàng nóng trong người.
"Làm gì đó?"
Hàn Nguyệt Nguyệt bị chọc tỉnh, nhìn Mạnh Dịch Vân, Mạnh Dịch Vân cười cười "Nàng không phải đang nóng sao, cởi y phục sẽ mát hơn."
Không để ý phản ứng Hàn Nguyệt Nguyệt, vươn tay nhanh chóng cởi bỏ y phục của Hàn Nguyệt Nguyệt.
Hàn Nguyệt Nguyệt vừa tức lại cảm thấy buồn cười "Nam nhân đều là động vật suy nghĩ nửa dưới, quả nhiên như thế"
Nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói thế, Mạnh Dịch Vân ngừng tay lại "Đâu nào nàng nói bậy."
Hắn thân thiết với nương tử có gì không đúng? Sao khi nghe những lời này, cảm thấy mình như là cầm thú.
"Chẳng lẽ không đúng? Thế thì hiện tại chàng nằm úp đè trên người ta để làm gì?"
Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn Mạnh Dịch Vân, mặc kệ bên ngoài có bao nhiêu người sợ hắn, nhưng nàng mới không cần, chính lão công của mình mà không thể phát giận, vậy gả cho hắn làm gì.
"Ai chọc giận nàng sao?"
Nàng hiện tại là đường đường Đại Khánh Vân vương phi, có ai dám không biết tốt xấu đi làm thế, chẳng lẽ là những người tướng phủ đó? Xem ra sau này vẫn nên cùng tướng phủ phân rõ giới hạn là tốt.
"Đại phu nhân muốn đưa thiếp cho chàng, bị thiếp cự tuyệt, chàng hẳn không ghét thiếp chứ?"
Tuy nàng biết Mạnh Dịch Vân sẽ không muốn nạp thiếp, nhưng nàng vẫn cứ muốn nghe chính miệng hắn nói.
Mạnh Dịch Vân còn tưởng là chuyện gì, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt như vậy, cười cười "Ái phi hiểu rõ bổn vương như vậy, bổn vương sao có thể sẽ tức giận, yêu thương còn không đủ."
Nói xong lại tiếp tục kéo xuống y phục của Hàn Nguyệt Nguyêt. Không cần vì người ngoài mà tức giậc, chỉ cần Mạnh Dịch Vân không có cái suy nghĩ kia là được, sau khi nghĩ thông, Hàn Nguyệt Nguyệt mỉm cười, nghiêng người ôm eo Mạnh Dịch Vân, môi cong lên đáp lại.
Hai người mây mưa ở trong phòng, Thải Âm mang một chậu băng đi tới cửa, nghe động tĩnh, gương mặt lập tức đỏ bừng, xem ra chậu băng này, ngày mai mới đặt được.
"Ngân Nguyệt, tổ yến này là do ai nấu?"
Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn bát tổ yến, xoay người hỏi.
"Là đích thân nô tỳ đi nấu, vương phi, có gì không ổn sao?"
Thức ăn vương phi trước giờ vẫn đều là nàng phụ trách, sau này cũng vậy, cũng không có xảy ra vấn đề gì, hôm nay thấy Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi như vậy, có chút khó hiểu.
Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu "Không có gì, chỉ là cảm thấy tổ yến này vô cùng tốt, nhưng mỗi ngày đều ăn, cho dù tốt đến mấy cũng sẽ ngấy, ném thì lãng phí, các ngươi bưng xuống chia nhau ăn đi." Hàn Nguyệt Nguyệt đặt bát xuống, nếm cũng không nếm qua.
"Đa tạ vương phi" Ngân Nguyệt tiến đến, lập tức bưng xuống.
Như Ngọc đến bên người Hàn Nguyệt Nguyệt "Tiểu thư, có phải tổ yến này có gì không ổn?"
Nàng theo tiểu thư hơn ba năm, tiểu thư mỗi ngày đều phải ăn một chén tổ yến dưỡng nhan, hôm nay đột nhiên như vậy, dù gạt được người khác, nhưng không gạt được nàng.
"Không có việc gì, chỉ là trong tổ yến có thêm một vài vị thuốc mà thôi, cảm thấy không quen"
Thuốc này tuy là phổ thông, bình thường ăn cũng không gây hại gì, chỉ là ăn nhiều quá sẽ dẫn đến vô sinh.
Mấy ngày hôm trước nàng còn đang lo không biết nên tránh thai thế nào, lại sợ Mạnh Dịch Vân biết sẽ tức giận, cho nên tổ yến này, chính là hợp tâm ý nàng, nhưng không thể dùng lâu, nàng cũng không muốn sau này mình bị vô sinh.
Ngân Nguyệt là người Hoàng phủ, nếu nàng có gì không hay xảy ra, Hoàng phủ chắc chắn bị liên can, không biết ai lớn mật như vậy, dám tại trong vương phủ động tay động chân, may mà nàng biết y, nếu là người khác, khả năng khi già cũng không thể có con.
"Đem lỗ tai qua đây"
Hàn Nguyệt Nguyệt nói, Như Ngọc đi đến bên cạnh Hàn Nguyệt Nguyệt, cúi người.
"Tiểu thư, vậy không được đâu."
Khi nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói, Như Ngọc lập tức cả kinh kêu lên.
"Nhỏ tiếng chút, hiện tại mau đi ngay."
Thấy không có thể thương lượng, Như Ngọc đành phải xoay người đi ra ngoài.
"Những thứ này đều là phụ thân giúp con lựa chọn, thử nhìn xem, có cảm thấy thích hợp không."
Đại phu nhân đem vài thiếp mời đặt trước mặt Hàn Thanh Tư, dù Thanh Tư không gả Vân vương như vậy, nhưng những nam nhân này so với Vân vương cũng không thua kém mấy.
"Mẫu thân, con bây giờ chưa muốn thành thân, cái này sau này hãy nói"
Hàn Thanh Tư đem thiếp mời đặt qua một bên, hiện tại trong mắt nàng tất cả đều là hình bóng của Mạnh Dịch Vân, đâu còn tâm trí mà để ý người khác.
"Cái gì chưa muốn thành thân, ta và phụ thân con vì hôn nhân của con đã cân nhắc rất nhiều, con nghĩ cho mình lại cũng phải nghĩ cho chúng ta chứ."
Đại phu nhân nén giận, nữ nhi chỉ có gả là tốt, ngày sau chính mình mới thể ngẩng cao đầu khi đứng trước mặt nha đầu kia.
"Là nữ nhi bất hiếu, để hai người lo lắng, phụ thân cùng mẫu thân cứ tùy tiện quyết định đi."
Thấy nữ nhi như vậy, đại phu nhân thở dài "Vân vương mặc dù tốt, nhưng dù sao đã cưới nha đầu kia, dù hắn đồng ý cưới con, cũng chỉ có thể làm trắc phi, vẫn lại thấp hơn nha đầu kia, người phụ thân con chọn đều là hoàng thân quốc thích, gả vào đó sẽ là chính thê, con hãy cẩn thận suy nghĩ đi"
Nàng tuy cũng muốn nữ nhi gả cho Vân vương, nhưng nghĩ đến việc phải thấp hơn nha đầu kia một bậc, trong lòng liền khó chịu.
Đại phu nhân đi rồi, Hàn Thanh Tư ngồi ở bên giường lặng lẽ rơi lệ, vì cái gì Hàn Nguyệt Nguyệt lại trở về, vì cái gì lại cướp trượng phu nàng, nếu không phải nàng ta xuất hiện, hiện tại đứng bên cạnh Mạnh Dịch Vân chính là nàng mới đúng.
Ngày ấy thấy Mạnh Dịch Vân cũng Hàn Nguyệt Nguyệt lại mặt, ánh mắt của Mạnh Dịch Vân nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt nhu hòa vô cùng, nếu người trong xe ngựa là nàng, hắn có thể sẽ như thế không.
"Tham kiến vương phi nương nương"
Lục Tư Tư quỳ trên mặt đất, Hàn Nguyệt Nguyệt khoát tay "Nhanh đứng lên, cần gì làm mấy lễ tiết này" Lục Tư Tư đứng dậy, cười cười.
"Hiện tại đã là vương phi, sao có thể như trước kia được" tuy nàng cũng thấy có chút không được tự nhiên, nhưng lễ nghi không thể bỏ.
"Được rồi, ngươi nói gì cũng đúng, Tống Thanh hiện tại đang ở đâu?"
Từ khi đem Thiên Hương lâu giao cho Tống Thanh cùng Lục Tư Tư, nàng liền vội vàng kết hôn, đã lâu chưa từng để ý chuyện Thiên Hương lâu rồi.
"Đang nghỉ ngơi, tối hôm qua mới đến, tin tức tiểu thư thật linh thông, ta đi gọi hắn đến"
Lục Tư Tư cho Hàn Nguyệt Nguyệt nhấp ngụm trà, đứng dậy đi đến chỗ Tống Thanh.
Mạnh Dịch Vân mấy ngày nay đi Từ châu, để Hắc Ưng tại bên người nàng, khó khăn lắm mới có thể rời khỏi Hắc Ưng, liền chạy tới Thiên Hương lâu một chuyến, mỗi ngày hết ăn rồi ngủ, hết ngủ lại ăn, một đám người trước mặt sau lưng, đều sắp phiền chết rồi.
Tống Thanh hiện tại là lão bản Thiên Hương lâu, thường xuyên thị sát ở các nơi, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đến, lập tức đem sổ sách đưa cho Hàn Nguyệt Nguyệt.
Hàn Nguyệt Nguyệt giải thích cho Tống Thanh vài chỗ, cảm thấy được người này đã tiến bộ không ít, không khỏi có chút cao hứng, cất sổ sách, chuẩn bị trở về.
Hắc Ưng thấy Hàn Nguyệt Nguyệt từ bên ngoài trở về, liền nhảy dựng, hắn luôn túc trực không rời, vương phi ra ngoài mà đến giờ hắn cũng không phát hiện ra, xem ra công phu chính mình vẫn còn thấp kém, sau này phải luyện tập nhiều hơn.
Hàn Nguyệt Nguyệt cười với Hắc Ưng, bay xuống phòng mình, Như Ngọc thấy Hàn Nguyệt Nguyệt trở về, thấp thỏm trong lòng mới hạ xuống, nơi này cũng không phải là chỗ chơi đùa, nếu như bị phát hiện, nàng dù có mười cái đầu cũng bị chặt hết.
"Nghỉ ngơi đi, đêm nay không cần canh đâu."
Hàn Nguyệt Nguyệt không thích có người ở trong phòng của mình gác đêm, cho nên mỗi lần đều kêu nha hoàn rời khỏi, một mình ngủ cũng không tệ, nhất là những lúc có Mạnh Dịch Vân, hai người thỉnh thoảng thân mật một chút, nếu như bị người bên ngoài nghe được, thì xấu hổ chết được.
← Ch. 046 | Ch. 048 → |