Đại hôn
← Ch.044 | Ch.046 → |
Thấy Như Ngọc đỏ mặt, Hàn Nguyệt Nguyệt cười ghẹo "Thẹn thùng rồi hả? Không phải chỉ là mấy bức hình thôi sao mà đã xấu hổ như thế, sau này thành thân thì tính sao?"
Hình trên sách dù sao cũng khá sơ sài.
"Tiểu thư, loại sách như thế này sao lại vứt lung tung được, mau cất đi."
Như Ngọc vội nói, may là hôm nay nàng tới dọn phòng, nếu để mấy nha hoàn khác, vậy thì mệt đây, tiểu thư sao lại cả gan như thế.
"Mang đi đốt đi."
Cái này nàng không cần dạy, tốt xấu gì cũng từng là người hiện đại, hiểu biết còn nhiều hơn đống sách này.
Như Ngọc cầm sách, len lén nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt một cái, cúi đầu hỏi "Tiểu thư xem hết rồi sao?"
Đây chính là thứ dành cho nữ nhân trước khi xuất giá.
"Có phải muốn giữ riêng cho mình?" Hàn Nguyệt Nguyệt nói.
Như Ngọc lập tức lắc đầu "Ta mà giữ cái này sẽ chết mất."
Nàng còn chưa có xuất giá a, nhìn cái này để làm chi, cho đau mắt sao.
Ngày đại hôn, Hàn Nguyệt Nguyệt sáng sớm đã bị Như Ngọc đánh thức, mở mắt ra "
Trời còn sớm mà."
Tối hôm qua nàng còn hưng phấn đến khuya còn chưa ngủ được, mới vừa nhắm mắt lại một chút đã bị gọi dậy, nàng hôm nay sẽ làm tân nương xinh đẹp nhất, ngủ không đủ giấc sẽ bị quầng thâm thì sao.
"Tiểu thư, trời sắp sáng, dậy tắm rửa, không thì muộn mất."
Bọn nha hoàn đã bận túi bụi rồi, ba vị ma ma mỗi người phụ trách một việc.
"Sớm vậy sao?"
Cuộc sống độc thân của nàng chỉ có đến nửa đêm thôi sao? Hàn Nguyệt Nguyệt đứng dậy bước đến phòng tắm, Hàn Nguyệt Nguyệt tựa vào biên cạnh thùng gỗ, tùy ý để mấy nha hoàn hầu hạ. Tô ma ma cầm một lọ đổ vào trong nước, Hàn Nguyệt Nguyệt còn không kịp thấy đó là gì, đã tan trong nước rồi.
"Ma ma bỏ cái gì vậy?"
Nghe Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi, Tô ma ma cười cười, đến bên tai Hàn Nguyệt Nguyệt nói thầm vài câu, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không nghĩ tới những thứ này, vẫn là người già cẩn thận hơn.
Hôm nay người tới giúp Hàn Nguyệt Nguyệt chải đầu là Hoàng phu nhân. Hàn Nguyệt Nguyệt soi gương, Hoàng phu nhân lấy lược gỗ chải tóc, tết tóc, trang điểm, thay y phục, xoay Hàn Nguyệt Nguyệt giống như con rối.
"Thật đẹp, Nguyệt Nguyệt chúng ta quả thật là một đại mỹ nữ."
Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười không nói, Đại phu nhân đứng ở một bên, nếu không phải do Hàn Nguyệt Nguyệt chen ngang, người xuất giá hôm nay chính là nữ nhi của mình mới đúng.
Bận rộn cả buổi, cuối cùng Hàn Nguyệt Nguyệt đã chuẩn bị xong xuôi, ngoan ngoãn ngồi ở bên giường, chờ người đón dâu đến, trong lòng vừa hưng phấn lại có chút e dè, dù sao cũng là lần đầu tiên thành thân, nếu hôn nhân giữa hai người không chỉ cần dựa vào tình yêu để duy trì, mà còn phải bao dung nhau nữa.
"Tiểu thư, tiểu thư, người rước dâu đã tới cửa, nhanh trùm khăn lên đầu."
Như Ngọc lấy khăn che trên đầu Hàn Nguyệt Nguyệt, lần này nàng chỉ mang Như Ngọc cùng Trúc Thanh, Ngân Nguyệt, Kim Thu còn có Tô ma ma làm của hồi môn. Mấy ngày hôm trước đại phu nhân cũng có dẫn theo vài nha hoàn cho nàng, Hàn Nguyệt Nguyệt thấy đều xinh đẹp như hoa, cũng đoán được kế của đại phu nhân, nên nhẹ nhàng cự tuyệt, đem những cái nha đầu không an phận làm đối thủ cạnh tranh cho mình, nàng không có ngu cỡ đó.
Hàn Bác Nhân là Đại công tử tướng phủ, hắn dẫn Hàn Nguyệt Nguyệt ra khỏi cửa, Hàn Nguyệt Nguyệt chưa từng tiếp xúc với người này, nên có chút không tự nhiên, ngoại trừ gia gia, nàng không thân thiết với những người khác cho lắm, cho nên khi vừa đến cửa, không có cảnh lưu luyến, Hàn Diệu Văn chỉ dặn dò vài câu, Hàn Nguyệt Nguyệt gật gật đầu, mãi đến rơi vào cái ôm quen thuộc, trên mặt Hàn Nguyệt Nguyệt mới mỉm cười, hai tay túm chặt cổ Mạnh Dịch Vân, để ngừa ngã xuống, tuy nhiên đó là việc không có khả năng xảy ra.
Phụ mẫu Mạnh Dịch Vân đã tạ thế, huynh trưởng Mạnh Dịch Hiên nhận lạy "bái cao đường" của hai người, dọc theo đường đi Hàn Nguyệt Nguyệt đều tùy ý để ma ma dẫn dắt, toàn thân đề cao cảnh giác, rất sợ chính mình phạm lỗi, mãi đến khi được dìu vào một gian phòng, mọi người đi ra ngoài, Hàn Nguyệt Nguyệt mới an tâm, thành thân thật quá ngược thân, đội cái mũ nặng như thế này trên đầu không thấy khó chịu sao.
Tân lang còn chưa đến tháo khăn, Hàn Nguyệt Nguyệt không dám tự tiện tháo xuống, ngồi mép bên giường lấy tay đỡ mũ, để cho cổ bớt mỏi.
Không biết đã bao lâu, Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy mình sắp ngủ thiếp đi, mới nghe được bên ngoài có tiếng người nói chuyện, vội thả tay xuống, lắc lắc.
"Vương phi, ăn trước một chút, Vương gia có thể còn lâu lắm mới tới."
Hàn Nguyệt Nguyệt thấy một nha hoàn đi đến bên cạnh mình, sáng nay nàng chỉ húp sơ một chén cháo, giờ đã sớm đói đến mức cơ hồ bụng dán vào lưng rồi "Nha hoàn của ta đâu?"
Đã lâu cũng chưa thấy bọn Như Ngọc đến.
"Vương phi yên tâm, quản gia đã an bài, sẽ sớm đến thôi."
Ngửi thấy hương vị thức ăn, Hàn Nguyệt Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt "Ta có thể tháo cái mũ này xuống được sao?" Nếu không làm sao ăn được
"Vương phi có thể tháo xuống rồi ăn, sau đó đội vào lại là được."
Đây chính là mệnh lệnh mà Vương gia đặc biệt giao cho nàng đến đưa thức ăn cho Vương phi, Vương gia đối với vương phi thật tình nghĩa, các nàng cũng không dám đặc tội người này.
Hàn Nguyệt Nguyệt thở nhẹ một hơi, nàng còn tưởng rằng phải đợi đến tối luôn chứ, đẩy khăn voan lên, dưới sự trợ giúp của nha hoàn, Hàn Nguyệt Nguyệt tháo cái mũ kim quan xuống.
"Thải Âm tỷ tỷ, thì ra là tỷ"
Chính là nha hoàn bốn năm trước lúc Hàn Nguyệt Nguyệt đến vương phủ tới hầu hạ nàng.
""Vương phi, xin đừng gọi vậy, cứ gọi nô tỳ là Thải Âm, mà sao vương phi lại biết nô tỳ?"
Nghe vương phi kêu mình là tỷ tỷ, Thải Âm thật hoảng sợ.
""Ngươi không biết ta, ta là Hàn Nguyệt Nguyệt, bốn năm trước chúng ta đã gặp nhau."
Không nghĩ tới lâu như vậy, Thải Âm vẫn còn ở trong vương phủ.
Nhìn kĩ lại Hàn Nguyệt Nguyệt, sau đó nghe nàng nói bốn năm trước, Thải Âm mới nhớ tới bốn năm trước Vương gia có ôm một tiểu cô nương trở về vương phủ. Vương gia rất hiếm khi mang nữ nhân về vương phủ, lúc ấy Hàn Nguyệt Nguyệt lại chỉ đứa bé, cho nên nàng mới nhất thời không nhận ra, hèn chi Vương gia đã ngoan ngoãn tiếp chỉ thành thân, thì ra hai người đã sớm nhận thức rồi.
"Vương phi nhỏ tiếng chút, "
Để cho người khác nghe được thì không tốt lắm, Hàn Nguyệt Nguyệt mới nhận ra đây là vương phủ, lập tức ngậm miệng lại.
"Vương phi ngồi xuống ăn chút gì đi."
Hàn Nguyệt Nguyệt đến bên cạnh khay đồ ăn đặt trên bàn, lập tức ngồi xuống, Thải Âm đứng ở một bên.
Trời sắp tối, Hàn Nguyệt Nguyệt mới nghe được thanh âm Mạnh Dịch Vân, trong lòng đột nhiên có chút khẩn trương, vội ngồi xuống, nghe được tiếng đóng cửa, sau đó trước mắt xuất hiện một đôi chân, bàn tay nhỏ run run nắm chặt ống tay áo.
Mạnh Dịch Vân nhấc khăn voan, khóe miệng cong lên, rốt cục đã lấy được nàng. Ma ma thấy thế, vội vàng nhắc nhở hai người uống rượu giao bôi, sau đó nói vài câu Cát Tường, mới đóng cửa rời khỏi.
Trong phòng chợt yên lặng, Hàn Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu thấy Mạnh Dịch Vân đang nhìn mình, xấu hổ quay đầu đi "Mọi người đều về rồi?" thuận miệng hỏi.
"Phải, cũng về gần hết." Hắn chỉ ứng phó một chút, còn lại sẽ có người lo liệu.
Hàn Nguyệt Nguyệt cúi người đến bên tủ, tháo dây cột áo ra, rồi đến trước gương tháo trang sức trên người, hiện tại cũng không cần mang theo cái gì.
Thải Âm gõ cửa tiến vào, theo sau là Trúc Thanh cùng Như Ngọc "Vương phi, nước ấm đã chuẩn bị tốt, hãy rửa mặt chải đầu đi."
Trúc Thanh đem y phục sắp xếp lại, Như Ngọc cầm y phục cũ mang ra ngoài.
Tắm rửa sạch sẽ, Hàn Nguyệt Nguyệt bước, trong phòng chỉ còn Thải Âm đang trải giường chiếu, không thấy Mạnh Dịch Vân đâu, Hàn Nguyệt Nguyệt xấu hổ nói "Các ngươi nghỉ ngơi đi, đều đã mệt mỏi cả ngày rồi."
Thải Âm, Như Ngọc cùng Trúc Thanh cúi xuống rồi rời khỏi, Hàn Nguyệt Nguyệt tựa vào đầu giường, trong lòng khẩn trương cực kỳ.
Mạnh Dịch Vân bước đến, chỉ thấy Hàn Nguyệt Nguyệt tựa vào trên giường, ánh mắt nhìn phía trước, không biết đang suy nghĩ cái gì mà nhập thần như thế, hắn đã bước vào mà còn chưa phát hiện ra.
"Chàng đến rồi?" Hàn Nguyệt Nguyệt hồi hồn lại, đã thấy Mạnh Dịch Vân đứng ở bên cạnh, lập tức đứng dậy.
"Đang nghĩ gì vậy?"
Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu "Không có gì" thấy Mạnh Dịch Vân chỉ mặc áo lót trên người, mới biết được là hắn mới đi tắm rửa trở lại.
Hai người tuy nhiên ôm nhau ngủ vài lần, nhưng đó chỉ là ngủ bình thường, như bây giờ, Hàn Nguyệt Nguyệt có chút xấu hổ.
"Có đói bụng không? Ta gọi là họ mang chút thức ăn vào".
Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức nói "Không cần, ta đã ăn một chút rồi."
Trong lúc này hai người cũng không biết mở miệng như thế nào, Hàn Nguyệt Nguyệt cúi đầu
"Hôm nay mệt quá, ta ngủ trước."
Lập tức nghiêng người bước vào trong giường, nằm xuống đắp kín chăn, tuy vào tháng sáu, thời tiết có chút nóng, nhưng là Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn có thói quen che một lớp.
Mạnh Dịch Vân thấy Hàn Nguyệt Nguyệt như thế, vụng trộm cười, đi qua thổi tắt nền, nằm xuống bên cạnh, Hàn Nguyệt Nguyệt đưa lưng về phía Mạnh Dịch Vân, tay gắt gao túm chặt chăn, nhưng khá lâu cũng không thấy động tĩnh của người bên cạnh, chẳng lẽ lần này cũng không có gì xảy ra?
Hàn Nguyệt Nguyệt mới vừa an tâm nhắm mắt lại, trên eo mình bỗng xuất hiện thêm một bàn tay, cả người cùng chăn đơn đều bị Mạnh Dịch Vân ôm vào trong ngực "Nương tử"
Thanh âm trầm trầm, lướt nhẹ qua lỗ tai, ngứa, Hàn Nguyệt Nguyệt nhích người một tí, thuận miệng "Uh`m" một tiếng. Đây là Mạnh Dịch Vân lần đầu tiên gọi nàng là nương tử
Thấy người trong lòng muốn chạy trốn, Mạnh Dịch Vân buộc chặt cánh tay, gối đầu sau gáy Hàn Nguyệt Nguyệt "Ta rốt cục đã lấy được nàng". Hắn đã khao khát rất lâu rồi.
Tay bên eo bắt đầu từ từ không an phận, di chuyển xung quanh, Mạnh Dịch Vân kéo người trong lòng đến, đặt ở dưới thân. Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt gắt gao nhắm mắt lại, toàn thân cứng ngắc, Mạnh Dịch Vân cười, thời điểm còn chưa có thành thân nha đầu kia ra sức hành hạ hắn, hiện tại đã sợ rồi hả?
Nghe được tiếng cười trầm thấp Mạnh Dịch Vân, Hàn Nguyệt Nguyệt mở to mắt, trong phòng không đốt đèn, Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ thấy bóng dáng Mạnh Dịch Vân, không thấy sắc mặt của hắn, Mạnh Dịch Vân biết Hàn Nguyệt Nguyệt mắt không tinh, kéo tay nàng đặt kề sát mặt mình.
Hàn Nguyệt Nguyệt va chạm vào mặt Mạnh Dịch Vân, lập tức thu tay, Mạnh Dịch Vân thấy nàng như thế, cúi đầu nói nhỏ trong tai nàng "Hiện tại mới biết sợ?".
Hàn Nguyệt Nguyệt xoay đầu qua một bên "Ai nói" nàng lúc nào sợ, chỉ là xấu hổ mà thôi.
Một nụ hôn nhẹ lướt qua trên mặt, từ từ lan rộng ra. Hàn Nguyệt Nguyệt không phục, nàng là người hiện đại lại sợ một tên cổ nhân hay sao, hay tay ôm cổ Mạnh Dịch Vân. Mạnh Dịch Vân thấy người trong lòng bắt đầu đáp lại, cao hứng lập tức cúi xuống đôi môi đỏ mọng kia hôn sâu. Hai người tuy không phải là lần đầu tiên hôn môi, nhưng Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn rất bội phục năng lực học tập của Mạnh Dịch Vân.
← Ch. 044 | Ch. 046 → |