Vay nóng Homecredit

Truyện:Vương Gia Ta Biết Sai Rồi - Chương 028

Vương Gia Ta Biết Sai Rồi
Trọn bộ 106 chương
Chương 028
Điều tra thị trường
0.00
(0 votes)


Chương (1-106)

Siêu sale Lazada


"Như Ngọc, ngày mai ta đi một chuyến cùng Hiểu Tinh tới Triệu thành, mọi việc nơi này liền giao cho cô"

Giờ chỉ có một mình Như Song xử lý chuyện của Triệu thành cùng Ngọc thành, căn bản là bận không thở nổi, Tư Tư cùng Như Họa và Như Tuyết lại xử lý mọi chuyện ở kinh thành, không thể phân thân, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên tự mình đi xem, mau chóng đem hai tửu lâu kia chuẩn bị cho tốt.

"Tiểu thư, sao không để Như Họa và Như Tuyết đi cùng?"

Nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói, Như Ngọc lập tức hỏi, nếu có nguy hiểm thì làm sao bây giờ, Như Họa và Như Tuyết có võ công, như vậy an toàn hơn.

Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu "Không cần, kinh thành bên kia còn có rất nhiều chuyện muốn xử lý, ta đi cùng Hiểu Tinh là được"

Một điểm nàng cũng không lo lắng, từ khi trở về từ đại hội võ lâm, vẫn có mấy ánh mắt nhìn mình chằm chằm, cảm giác đối phương không có gì ác ý, chẳng thế thì lâu như vậy lại không có xuống tay, hoặc là những người này là người của Mạnh Dịch Vân phái tới, không thì tin tức về nàng nhanh như vậy đã truyền tới kinh thành. Đừng tưởng rằng nàng không biết, đất ở kinh thành không phải có tiền là mua được, vậy mà mình hai ngày đã mua được vài mẫu, nếu không phải Mạnh Dịch Vân động tay động chân, nhìn cũng biết loại người không quyền không thế như mình, còn không biết phải cần bao nhiêu thời gian cùng tiền bạc mới có thể mua được?.

""Nhưng tiểu thư"

"Được, nhanh đi Thiên Hương lâu xem coi huấn luyện như thế nào rồi, ta kêu Hiểu Tinh thu thập một chút"

Như Ngọc còn muốn nói gì đó, đã bị Hàn Nguyệt Nguyệt cắt ngang, ra khỏi phòng. Nha đầu kia càng lúc càng giống bà quản gia, cái gì cũng không yên tâm, nàng cũng không phải đứa bé, nửa đường sợ hãi, huống hồ cũng không phải mang vàng bạc châu báu trên người, sợ bị cướp hay sao? Có người của Mạnh Dịch Vân ở đây, nàng tin tưởng cho dù có người có đánh chủ ý leen nàng cũng không thể vào được trong phạm vi mười dặm.

Sáng sớm hôm sau, hai người liền xuất phát đến Triệu thành, lần này vì thuận tiện, hai người đều cải trang thành nam tử để dễ dàng hành động. Ở cổ đại, nữ nhân nói chuyện không có trọng lượng bằng nam nhân. Trương Hiểu Tinh điều khiển xe ngựa, Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi trong xe ngựa, tuy xóc nảy, nhưng đệm lót bên trong cực dày, cho nên coi như có thể, mang sổ sách ra xem từ từ, hiện tại mọi người đều bề bộn nhiều việc, chính mình đành phải động thủ xem từng khoản, người cổ đại viết sổ sách nhìn phiền muốn chết.

Đi một chút lại nghỉ, rốt cục ngày thứ tư cũng đến Triệu thành, Như Song nhận được thư của Hàn Nguyệt Nguyệt, đặc biệt ở lại chờ hai người họ, Như Song đã sớm chuẩn bị khách sạn, thỏa mái dễ chịu tắm rửa xong, lại ăn đầy bụng, ngủ một giấc. Hôm sau, ba người mới đi đến quán rượu.

"Tiểu thư, đoạn đường kia náo nhiệt nhưng người ta không muốn bán, cho nên đành phải mua trong này"

Như Song đem tình huống nói cho Hàn Nguyệt Nguyệt, Hàn Nguyệt Nguyệt dạo qua một vòng, tuy không phải là đoạn đường nóng nhất, nhưng vị trí cũng không tồi, đường này không có quán rượu nào, chỉ là có một ít cửa hàng làm ăn có chút thất bát, như vậy không phải sẽ thiếu sức cạnh tranh sao.

Dù sao chỉ cần có thương hiệu, đồ ăn thật ngon, còn sợ gì khách không tới. Gian tửu lâu này diện tích tuy lớn nhưng kiến trúc muốn thay đổi, trừ bỏ Thiên Hương lâu ở ngoài kinh thành, kiến trúc đều phải nhất trí.

Xoay người, nói với Như Song: "Lập tức tìm người lại đây, ta muốn trong nửa tháng phải thay đổi lại kiến trúc nơi này".

Thời gian của nàng cũng không nhiều.

"Vâng, tiểu thư"

Như Song đi rồi, Hàn Nguyệt Nguyệt cùng Trương Hiểu Tinh không lập tức trở lại khách sạn, mà là đi dạo trên đường cái, phải buôn bán ở chỗ này, thì cần phải hiểu thị trường nơi này.

"Tiểu thư, chúng ta đã ăn tới ba quán"

Trương Hiểu Tinh nhìn tửu lâu phía trước, mặt nhăn nhăn, tiểu thư nói muốn hiểu biết thị trường, nguyên lai là mang nàng tới ăn cơm, nhưng không chỉ một nơi, nàng mà không chống đỡ thì đã ói rồi.

Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu nhìn Trương Hiểu Tinh, bất đắc dĩ cười cười."Ai kêu cô ăn nhiều như vậy? Chúng ta chỉ tới nếm, không phải tới ăn"

Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu, nha đầu kia chỉ cần bình luận về thức ăn, hoàn toàn không cần ăn nhiều như vậy, mỗi món nếm là được, còn có vài nhà không ăn nha.

"Tiểu thư ~ không phải, công tử cầu người tha cho tôi đi"

Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt không có ý định trở về, Trương Hiểu Tinh lập tức bi thương cầu xin.

"Được, được, đây là tửu lâu cuối cùng, còn lại thì để mai lại đi"

Hàn Nguyệt Nguyệt xoay người đi đến tửu lâu, nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói, mặt Hiểu Tinh lập tức dài ra, cái gì? Ngày mai lại đi? Này không phải muốn mạng của nàng sao?

"Tiểu ~ công tử, đợi ta với"

Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đi vào, Hiểu Tinh lập tức theo sau.

"Khách quan, bên này, mời"

Hàn Nguyệt Nguyệt đi đến một bàn trống ngồi xuống, tiểu nhị đặt ấm trà.

"Khách quan muốn ăn gì? Ở đây cái gì chúng ta cũng có hết...."

Sao nhà nào cũng nói như vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức cắt ngang lời tiểu nhị: "Đem tất cả đồ ăn ngon nhất của các người cho chúng ta"

Tiểu nhị nghe được, lập tức vui tươi hớn hở đáp lời: "Được rồi, khách quan, người chờ một chút, đồ ăn của Hương Mãn lâu chúng ta là nổi tiếng nhất toàn thành, chắc chắn người sẽ thỏa mãn"

Đây chính là đại kim tài, tiểu nhị lập tức chạy tới thông báo cho phòng bếp chuẩn bị đồ ăn.

Hàn Nguyệt Nguyệt rót ly trà, ánh mắt vẫn không quên đánh giá chung quanh, hiện tại đã qua thời gian ăn cơm, khách trong tửu lâu rất ít, nhìn không rõ là làm ăn tốt xấu, để nếm thử món ngon nhất của họ, nếu nàng cảm thấy không được tốt lắm, thì Thiên Hương lâu của nàng sẽ rất có giá trị trên thị trường.

"Công tử, này ~"

Trương Hiểu Tinh nhìn đầy bàn đồ ăn, có phần khó khăn.

"Mỗi món người nếm một chút là được, cảm thấy được thì hẵng gắp, không thể ăn thì bỏ qua"

Dù sao cũng không phải thật sự tới ăn cơm.

"Khách quan, người dùng trước các món này, còn hai món nữa lập tức mang lên" tiểu nhị đứng một bên nói.

Hàn Nguyệt Nguyệt cau mày, dùng chiếc đũa chỉ vào những món đã ăn qua nói:

"Món này chúng ta không thích ăn, lấy đi phân cho khất cái bên ngoài đi"

Cũng không thể lãng phí, những thứ này đều mua bằng bạc. Tiểu nhị nghe được Hàn Nguyệt Nguyệt nói, có phần khó hiểu, những thứ đồ ăn này tính ra đều là bạc, có thể bằng tiền công một tháng của họ, nhưng khách quan chỉ ăn một miếng liền muốn đưa cho khất cái bên ngoài. Đây cũng là quá lãng phí rồi.

Hàn Nguyệt Nguyệt thấy tiểu nhị không động đậy, có phần mất hứng, khất cái bên ngoài không phải người? Bọn họ sao lại không được ăn, dù sao là tiền của nàng, nàng không đau lòng, hắn lo vớ vẩn cái gì.

"Không nghe sao?"

"Vâng quý khách, ta đi liền"

Thấy sắc mặt Hàn Nguyệt Nguyệt biến đổi, phục vụ lập tức đi phòng bếp lấy đồ để đựng bằng gốm sứ thượng đẳng lấy cho khất cái dùng, chưởng quầy biết không đánh chết hắn mới là lạ.

"Tiểu thư, món này không tệ"

Trương Hiểu Tinh chỉ vào món vịt nướng nói. Hàn Nguyệt Nguyệt cầm đũa gắp một miếng vào bát, nếm thử, quả thật cũng được lắm, thật không hổ là tửu lâu tốt nhất Triệu thành, đồ ăn này so với hương vị của các tửu lâu khác tốt hơn rất nhiều.

"Vậy cô cảm thấy đồ ăn của Thiên Hương lâu chúng ta ăn ngon hay nơi này ngon hơn?"

Hàn Nguyệt Nguyệt buông đũa ra, đợi hai món ăn sau cùng ra.

"Đương nhiên là Thiên Hương lâu ăn ngon hơn"

Hiểu Tinh lập tức trả lời, tay nghề tiểu thư cũng không phải tầm thường, mà còn rất nhiều món chuyên dùng để điều dưỡng thân thể, ăn nhiều còn đẹp da nha.

"Nhỏ tiếng chút"

Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu nói với Hiểu Tinh, nếu bị người ta nghe thấy các nàng tới thăm dò địch, không đuổi mình đi mới là lạ. Hiểu tinh kéo kéo đầu lưỡi, thiếu chút nữa đã quên. Hai người ăn xong, thanh toán tiền, đi ra khỏi Hương Mãn lâu, nấc cục, ăn no, có hơi muốn đi ngủ, Hàn Nguyệt Nguyệt híp mắt nhìn mặt trời bên ngoài không biết làm sao, thật sự là thời tiết tốt, không nóng không lạnh, vừa vặn tốt, ngủ thoải mái.

"Kẻ trộm, đừng chạy, kẻ trộm"

Thấy phía trước có người bị truy đánh, Hàn Nguyệt Nguyệt mở to hai mắt, kẻ trộm cũng quá lớn mật rồi, giữa ban ngày lại trộm đồ của người ta, thấy người đuổi theo phía sau là một cô gái đầu đầy mồ hôi, Hàn Nguyệt Nguyệt đưa tay xuất ngân châm về phía nam tử trẻ tuổi.

"Ôi uy ~"

Chỉ thấy nam tử kia đột nhiên ngã xuống đất, người chung quanh nhao nhao vây lại, người con gái đuổi theo tách đám người ra, xông lên liền giẫm hai phát vào nam tử té trên mặt đất:

"Ngươi dám trộm của lão nương, ngươi dám trộm của lão nương, ta đưa ngươi đi nha môn, xem về sau ngươi còn dám trộm nữa không"

Nghe người con gái nói, nam tử té trên mặt đất lập tức vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng thuốc tê sớm ngấm vào trong cơ thể, chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, tay chân hoàn toàn mất tri giác. Nhưng là miệng vẫn thét lên:

"Đại tỷ, ta sai rồi, ngài tha ta đi, về sau ta cũng không dám. Đại tỷ ta sai lầm rồi, thực xin lỗi, ta đem mọi thứ trả lại cho ngài, cầu ngài cho ta một con đường sống đi"

Người con gái kia thấy thế, một chút cũng không động tâm.

"Tha cho ngươi? Ngày mai lại đi trộm người khác? Đừng có mơ"

Khom người tìm trên người đàn ông túi tiền của mình rồi bỏ vào trong túi, mọi người vây quanh nhìn thấy, chỉ vào người trên mặt đất, nhao nhao bàn luận. Hàn Nguyệt Nguyệt lách vào đám người, chỉ thấy nam tử nằm trên mặt đất quần áo rách nát, tóc cũng cực kỳ hỗn độn, ài ~ người này cũng thật là, nếu không có chuyện gì, sao lại trở thành trộm chứ.

"Vị đại tỷ này, nếu đồ đã cầm lại, thì hãy bỏ qua cho hắn đi, ngươi xem người hắn rách nát như thế, hẳn là gặp việc khó mới ra hạ sách này"

Hàn Nguyệt Nguyệt tiến đến bên cạnh đứa con gái lớn tiếng nói. Đứa con gái kia quay đầu, nhìn về phía Hàn Nguyệt Nguyệt, vốn muốn chửi ầm lên, nhưng thấy nam tử trước mắt tác phong nhanh nhẹn, bộ dáng tuấn tú, nhất thời nộ khí trong lòng liền đánh tan hơn phân nửa, giọng nói cũng trở nên mềm mại.

"Công tử thật sự là có lòng tốt, thả người này ra ngày sau sẽ lại gây tai họa cho người khác, vẫn là đưa đến nha môn đi"

Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn nam tử trên mặt đất, vốn vì Hàn Nguyệt Nguyệt lên tiếng mà vui mừng, nhưng sau nghe được đứa con gái kia nói, lại cầu xin:

"Cầu ngài tha cho ta đi, mai mốt ta sẽ không đi trộm nữa, ta có thể thề với trời"

Đứa con gái nghe lời nam tử kia nói, trợn mắt nhìn hắn.

"Thề? Ai tin a, hôm nay thề, ngày mai lại đi trộm, ngày kia còn không biết có đi giết người phóng hỏa không"

Hàn Nguyệt Nguyệt thật sự là bội phục cô gái này, có thể đem việc nhỏ nháo lớn như vậy, vốn những người bên cạnh xem náo nhiệt đã nổi lên vài điểm đồng tình, bị nàng nói như vậy, nhất thời tan thành mây khói.

"Đại tỷ, điều cũng không thể nói lung tung, nếu truyền ra ngoài vị huynh đệ này ngày sau làm người như thế nào, nhà ai mà không có khó khăn riêng, nể mặt tiểu đệ để lại hắn một con đường thoát đi"

Hàn Nguyệt Nguyệt liếc mắt với Hiểu Tinh ngầm ra hiệu.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-106)