Rời Dược cốc
← Ch.004 | Ch.006 → |
"Trầm nương, sư phụ, sư tỷ, còn có Vân thúc, ta đi, xin tha thứ cho ta vì không tiện chia tay mọi người, ta muốn ra bên ngoài xem một chút, các người không cần lo lắng, ta sẽ chăm sóc tốt cho chính mình, các người không cần ra ngoài tìm ta, chờ ta xem đủ rồi sẽ về, các người cũng không cần lo lắng ta gặp nguy hiểm, những bản lĩnh khác ta không có, nhưng có điều chạy trốn thì rất có lòng tin, cho nên các ngươi cũng không cần nghĩ gì nhiều, chờ ta trở về, sẽ kể cho mọi người nhiều chuyện vui, của ngon vật lạ trên đời."
-Hàn Nguyệt Nguyệt.
"Trầm nương, người cũng không cần lo lắng, Nguyệt Nguyệt sẽ chiếu cố tốt mình, muội ấy thông minh như vậy, chỉ có thua thiệt cho người ta mà thôi, trên người muội ấy còn mang theo nhiều độc dược, không ai có thể làm muội ấy bị thương."
Y Huyên ngoài mặt an ủi Trầm nương, trong lòng lại đem Hàn Nguyệt Nguyêt mắng một trận, dám trộm Thiên Hương hoàn của nàng, chính nàng cũng tiếc không dùng, cho nên để cho bé con kia chiếm tiện nghi. Trở về xem, thế nào cũng cho nha đầu ấy biết tay.
"Đúng vậy, Nguyệt Nguyệt từ nhỏ cơ trí, sẽ không có gì nguy hiểm, huống chi cũng không thể để cho con bé sống cả đời ở cốc, đi ra ngoài quan sát một chút cũng tốt, có gì thì gọi Thường Thanh đi xem nó"
Y Phẩm Đường thả thư trong tay xuống, trong lòng tính toán như thế nào lại để một đồ đệ khác ra khỏi cốc, chỉ gặp nhiều loại bệnh mới có thể tích lũy them nhiều kinh nghiệm, mới có thể không ngừng nâng cao khả năng của chính mình.
"Nguyệt Nguyệt từ nhỏ ở trong cốc, không có tiếp xúc với người bên ngoài, ta sợ nó sẽ thua thiệt, một cô bé mới hơn mười ba tuổi sao có thể nghĩ đến chuyện lưu lạc giang hồ, không được, ta phải viết thư cho Hàn gia, nếu Nguyệt Nguyệt thật sự có gì nguy hiểm, Hàn gia cũng có thể âm thầm giúp một tay"
Nguyệt Nguyệt xem như con gái của bà, từ khi sinh ra cho đến nay đều ở bên người bà, hôm nay còn một thân một mình đi xông pha giang hồ gì đó, bà làm sao có thể yên tâm.
"Cũng tốt, Nguyệt Nguyệt là tôn nữ của Hàn gia, mượn cơ hội này cho bọn họ gặp nhau cũng tốt, nếu không Nguyệt Nguyệt đến nay cũng luôn cho là mình không có người thân trên đời."
Mà bên kia, Nguyệt Nguyệt trộm lệnh bài của Y Phẩm Đường, mới ra đường hầm, nhìn thấy trong tầm mắt là một mảnh trăm hoa trắng muốt, không một điểm nhơ nào, bởi vì đường hầm không có ánh sáng, đột nhiên thấy sáng chói, ánh mắt có chút không thích ứng được, nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra.
"A~ rút cục cũng đi ra được" run lên, "Thật đúng là lạnh, may mà mặc mấy bộ y phục, nếu không bị đông cứng chết."
Nàng đem bọc quần áo trên người khoác lên vai, xoay người thấy khối đá viết chữ Vô tự bi, đi tới, đưa tay sờ sờ, chữ Vô tự bi bên trên không có tuyết đọng, cái này ở trên tuyết lạnh thế này mà không thấy tuyết đọng lại. Thật kỳ quái!!!
Đây chính là địa phương nàng được bà vú đưa đến năm đó, hôm nay đã hơn mười ba tuổi, xung quanh tất cả đều không thay đổi, coi như có thay đổi cũng không nhìn thấy, tất cả đều là một mảnh trắng xóa, chẳng có chút dấu hiệu biến hóa nào.
Sư huynh nói qua, từ dòng chữ cứ đi về hướng nam, là có thể đi ra núi tuyết, nhưng năm kia hai gã thị vệ dùng khinh công mang nàng và bà vú đến chỗ chữ Vô tự bi này tốn hết tám canh giờ (tầm 16 tiếng đồng hồ), nói vậy nơi này cũng cách thị trấn khá xa.
Sờ sờ trong túi mấy lượng bạc, đây chính là toàn bộ tài sản của nàng, đây là từ Vân thúc trộm được, cả cốc chỉ có ông ấy có tiền, ăn uống trong cốc đều là một tay ông sắp xếp, Vân thúc thật là lợi hại, nhiều tuổi như vậy mà vẫn có thể mang nhiều đồ về, nàng hoài nghi có phải có một con đường hầm ở trong cốc hay không, nàng đã theo dõi Vân thúc nhiều lần nhưng lần nào cũng thất bại, có thể nói khinh công của Vân thúc lợi hại cỡ nào.
Nàng đi từ lúc trời tờ mờ sáng, giằng co hơn một canh giờ, hiện tại trời đã sáng hẳn, sờ sờ bụng, sáng sớm ăn cho đầy bụng rồi mới đi, giờ này lại đã đói. Nhìn chung quanh một lúc, hướng nào là nam, không thể trách nàng không xác định được phương hướng, chính xác là trên núi này, hướng nào cũng là một màu trắng xóa, căn bản không nhìn ra đông tây nam bắc.
Ngẩng đầu nhìn lên, không có mặt trời, bất quá bên trái so với các hướng khác là sáng hơn, bên trái phải là phía đông, kia bên phải là phía tây, phía nam phải là phía sau.
Thi triển khinh công bay về phía nam, nửa canh giờ sau, Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi trên một mỏm đá nhỏ nghỉ ngơi, nàng đã dùng tốc độ nhanh nhất, như thế nào còn chưa ra khỏi Tuyết Sơn, nơi này thật quá rộng lớn.
Tuyết ở nơi này không giống như trên núi, trên núi tuyết đọng thật cứng, chân căn bản không lún xuống được, bất quá nơi này đi qua để lại dấu chân rất sâu, may mà nhờ nàng đề khí, mới có thể thuận lợi đứng trên tuyết. Trời bắt đầu có tuyết rơi, Hàn Nguyệt Nguyệt kích động vô cùng, kiếp trước nàng là người phương nam, chưa từng thấy tuyết, vì muốn nhìn thấy bão tuyết mà năm thứ ba đại học nàng đã cùng đám bạn đi phương bắc một chuyến.
Giương mắt nhìn lên trời, tất cả là một màu trắng xóa, bầu trời còn đầy bóng tuyết bay, Hàn Nguyệt Nguyệt không thể không cảm thán, nơi này thật đẹp, tuyết dưới ánh nắng càng lớn, nhưng nàng không cảm thấy lạnh chút nào, bởi vì cảnh sắc tuyệt đẹp trước mắt mà nàng sống đến bây giờ mới được nhìn thấy. Nếu có cơ hội ở trên núi tuyết này làm mấy gian phòng ốc, trước sau nhà đều có một vườn mai, cùng người mình yêu, nấu nước pha trà, ngắm nhìn mai nở, cuộc sống như thần tiên thật đáng cho người ta ngưỡng mộ.
Thường ngày nhìn sư tỷ múa ở trên khóm hoa, đã thấy thật đẹp, nếu sư tỷ múa một bài ở chỗ này, chắc chắn là tiên nữ hạ phàm, chờ có cơ hội mang sư tỷ đến đây, tỷ ấy nhất định sẽ rất thích.
Thả bọc quần áo trên tay xuống, Hàn Nguyệt Nguyệt múa lại đoạn sư tỷ đã dạy, vận dụng mọc cánh thành tiên, cả thân thể từ từ bay lên, trên người nàng vốn mặc một thân xiêm y màu trắng, thân thể lại giống một bông tuyết đang nhảy múa. Cách đó không xa.
"Gia, ta không phải hoa mắt, ta đã nhìn thấy tiên tử"
Tần Minh không thể tin được khi nhìn thấy trong tuyết có một cô gái như tinh linh đang nhảy múa, không tự chủ mở miệng, nơi này đầy tuyết rơi mà cô gái vẫn có thể nhảy múa, không phải tiên nữ thì là gì.
Mạch Dịch Vân nhìn bóng dáng trong tuyết, không để ý tới lời của Tần Minh, Tần Minh thấy gia nhà mình không lên tiếng, mình dĩ nhiên ngậm miệng lại. Cùng nhau nhìn chăm chú cảnh đẹp trước mắt, cuộc sống khó thấy được cảnh đẹp như thế này.
Mà Hàn Nguyệt Nguyệt còn chìm đắm trong suy nghĩ, cũng không phát giác có người nhìn lén mình, nhưng người ta cũng là quang minh chính đại mà nhìn, chẳng qua là nàng không phát hiện mà thôi.
"Nếu không phải ta đói bụng, thật đúng là không thể bỏ được cảnh đẹp nơi này"
Hàn Nguyệt Nguyệt thở dài nói, mới vừa đứng lại, đã phát hiện hai người cách đó không xa đang ngó chừng mình, Hàn Nguyệt Nguyệt xoay người chuẩn bị cầm hành lý chạy đi.
Mạnh Dịch Vân phát hiện người phía trước phải đi, vội vàng thi triển khinh công đuổi theo, hắn cũng không biết tại sao phải đuổi theo nàng, nhưng trong đầu chỉ có một ý niệm, đó chính là ngăn nàng lại.
Hàn Nguyệt Nguyệt thấy có người đuổi theo, vội cầm bọc quần áo, mà Mạnh Dịch Vân cũng không tầm thường, lập tức muốn đuổi kịp, chỉ thấy mấy cây ngân châm bắn tới, lật người tránh né, xoay người lại lần nữa, đã không thấy tung tích người trước mắt đâu.
"Gia, không sao chứ?"
Tần Minh đuổi theo đã nhìn thấy Mạch Dịch Vân đứng trên mặt đất, trước mặt không còn bóng dáng cô gái."Thật là khinh công lợi hại". Mạch Dịch Vân không phải là khoe khoang, trên giang hồ không có mấy người có thể đuổi kịp hắn, nhưng là tốc độ kia quá nhanh, chẳng qua là quay người lại, cũng đã bay ra khỏi tầm mắt hắn, những suy nghĩ lướt nhanh trong đầu, trên đời cũng không có người như vậy. Xem ra tình báo của hắn còn để sót người này.
"Gia, người xem, trên đất có hoa"
Tần Minh nhìn xung quanh, trên đất ngoài đóa hoa cũng không có đầu mối gì, dấu chân trên đất cũng chỉ xoẹt nhẹ qua, cô gái này rốt cục là người nào? Khinh công lợi hại như thế. Mạnh Dịch Vân nhặt lên đóa hoa kia.
"Gia, đây là Thiên Sơn Tuyết liên, nhặt được bảo vật".
Nếu như vừa rồi hắn không nhìn lầm, đóa hoa này từ trên đầu nàng rớt xuống, cho nên có thể hái Thiên Sơn Tuyết liên làm đồ trang sức, cô gái này có chút ý tứ, bất quá trong lòng hắn đã có đầu mối, có thể đem Thiên SơnTuyết liên làm hoa cài, chỉ có thể là người của Dược cốc.
Tương truyền Y Phẩm Đường có hai đồ đệ, đại đồ đệ trên giang hồ xưng Y Thường Thanh, tính tình cổ quái, làm việc không theo lẽ thường. Còn có người nữ đệ tử y thuật giỏi, nhưng đến nay không ra mắt giang hồ. Chẳng lẽ đó chính là nàng?
"Cất vào đi, bây giờ chúng ta tới Dược cốc, cô gái có lẽ ở nơi này, thì Dược cốc cũng chỉ ở gần đây thôi, nhớ quan sát cẩn thận".
"Tuân lệnh, gia"
Người bên ngoài chỉ biết Y Phẩm Đường có hai đồ đệ, tự nhiên không biết Hàn Nguyệt Nguyệt, coi như cũng không biết hình dáng nàng như thế nào. Cho nên Mạnh Dịch Vân cư nhiên coi nàng là Y Huyên.
Mạnh Dịch Vân theo dấu chân của Nguyệt Nguyệt tìm đến Dược cốc. Dược cốc mỗi năm phát ra ngoài hơn mười lệnh bài, có lệnh bài mới có thể vào Dược cốc, Mạnh Dịch Vân tự nhiên trên tay cũng có, mới có thể tới trước cầu y.
"Tùy tiện tới bái phỏng, kính xin Cốc chủ đừng trách"
Y Phẩm Đường để ly trà trong tay xuống.
"Vương gia, sao lại nói như vậy, Vương gia có thể tới đây là một vinh hạnh, không biết Vương gia tới có chuyện gì?"
Dược cốc luôn không cùng Hoàng thất lui tới, lần này Mạnh Dịch Vân tự mình tới cửa, nhất định có chuyện quan trọng. Hi vọng không mang đến tai nạn cho Dược cốc.
"Cốc chủ đã mở lời, Bổn vương cũng không vòng vo. Thời gian trước Hoàng thượng đột nhiên bị bệnh, ngự y cũng không thể chẩn ra bệnh gì, chính là vẫn hôn mê bất tỉnh, mặc dù đã phong tỏa tin tức, nhưng Hoàng thượng lâu rồi không thượng triều. Man tộc hiện nay đang rục rịch nổi loạn, một khi việc này bị phát hiện, Man tộc sẽ mượn cơ hội này để tấn công. Cho nên mục đích chuyến đi lần này Bổn vương muốn mời Cốc chủ đi chuẩn bệnh cho Hoàng thượng".
"Hoàng thượng an phúc, dân chúng mới có thể an cư lạc nghiệp, hôm nay Hoàng thượng đã gặp chuyện không may, ta làm sao có thể từ chối, nhưng hôm nay ta tuổi tác đã cao, lại lâu rồi không ra cốc, thân thể này đã sớm không bôn ba, Vương gia, nếu không ta phái đồ đệ Y Huyên của ta cùng ngươi đi trước, tuy nói Y Huyên là đồ đệ của ta, nhưng y thuật của nàng cũng do ta đích thân truyền dạy, nếu như có chuyện gì, Y Huyên truyền tin tức cho ta, dược liệu ở trong cốc dễ tìm hơn so với bên ngoài"
Nếu là cứu được Hoàng thượng thì đó là công lớn, nếu mà cứu không được đó cũng là một phiền toái, bất quá cơ hội khó có được, để cho Huyên nhi đi một lần, nếu thật là chọc đến tội chết người, cùng lắm thì ông đem cái cốc này hủy đi, hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, Hoàng thất làm gì được ông.
"Nếu Cốc chủ đã tín nhiệm Y Huyên cô nương, Bổn vương tự nhiên tin tưởng, việc này không nên chậm trễ, kính xin Cốc chủ phân phó Y Huyên cô nương cùng Bổn vương lập tức lên đường."
"Đó là đương nhiên"
Mạnh Dịch Vân buồn bực, nếu Y Huyên ở trong cốc, thì cô gái gặp trên đường kia là người nào?
← Ch. 004 | Ch. 006 → |