← Ch.41 | Ch.43 → |
- Huỳnh Hiểu, ngươi còn dám quay trở lại?
Một giọng nói uy nghiêm vang lên, thanh âm trầm thấp không nén nổi tức giận cùng kinh ngạc. Huỳnh Hiểu giật mình suýt đánh rơi ly trà trong tay. Nàng vội vã đặt ly trà xuống bàn xoay người đối mặt với nam nhân phía sau. Dạ thần này không ngờ lại tới nhanh như vậy, nàng chỉ mới quay về đây chưa tới ba ngày mà lão đã biết. Huỳnh Hiểu có chút khẩn trương, phải chăng lão ta lại muốn bắt nàng trở về thế kỉ XXI?
Thấy Huỳnh Hiểu không đáp lại mình, Dạ thần lại càng tức giận hơn. Hừ, nữ nhân chết tiệt này làm thế nào quay lại chốn này? Không phải lão đã xóa trí nhớ của nàng sao? Hơn nữa, không có sự giúp đỡ của lão, nàng làm sao có thể trở lại?
- Nói, ngươi làm cách nào để trở về đây?
- Ta không biết. Ta bị ngã xuống nước, sau đó bị đập đầu vào vách đá nên mới nhớ ra mọi chuyện. Lúc tỉnh dậy ta đã ở chỗ này rồi.
Huỳnh Hiểu nhỏ giọng đáp, thú thật nàng cũng không rõ mình trở về thế nào. Nàng có thể quay về Nhân quốc âu cũng là do may mắn.
- Hừ, ta không cần biết ai là kẻ gián tiếp giúp ngươi, nhưng hôm nay ta nhất định bắt ngươi trở về.
Huỳnh Hiểu lắc đầu, hai mắt lộ rõ hoảng sợ. Không, nàng không muốn rời khỏi Mộ Dung Phong, không muốn rời xa hắn thêm một lần nữa. Nàng cố gắng lùi lại phía sau tránh xa Dạ thần một chút.
- Ta cầu xin ông. Đừng làm vậy mà...-Thanh âm của Huỳnh Hiểu có chút run rẩy, lại nghèn nghẹn như sắp khóc.
Dạ thần không để tâm đến lời cầu xin của nàng, lão vung tay phát ra một đạo quang màu vàng nhạt trói chặt lấy nàng.
Vù...Một thanh kiếm màu đỏ lao tới với tốc độ đáng kinh ngạc. Nó không cần ai điều khiển tự động tới chém một đường màu đỏ đầy uy lực. Đạo quang kia bị chặt đứt, lập tức biến mất. Huỳnh Hiểu ngã xuống sàn nhà, hai mắt mở lớn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Hỏa kiếm cứ như vậy tiến tới tấn công Dạ thần. Lão nhíu mày rất sâu, Hỏa kiếm nay sao lại dám công kích lão?
Dạ thần nhanh chóng khôi phục lại bộ dáng bình tĩnh như lúc ban đầu, lão không nhanh không chậm tránh từng đòn công kích của Hỏa kiếm, bàn tay không ngừng thiết lập ra trận pháp lại dùng nhiều đạo quang đa màu dẫn dụ Hỏa kiếm vào trong. Hỏa kiếm bị mắc kẹt trong trận pháp kia, không cách nào thoát ra tấn công lão nữa.
Nhưng không để Dạ thần đắc ý được lâu, Hỏa kiếm đã tìm được cách phá trận, nó xoay một vòng, ánh sáng màu đỏ như tầng lửa nóng phát ra tấn công vào một khe hở duy nhất trong trận pháp biến hóa càn khôn.
Đùng...Hỏa kiếm bay vút lên, kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn Dạ thần. Cái bàn trà cũng tất cả đồ đạc trong phòng đều vỡ nát do sức công phá quá lớn của lực lượng vừa rồi.
Mộ Dung Phong từ ngoài bước vào, hắn phất tay, Hỏakiếm tự động bay về phía hắn. Hắn bắt lấy thanh kiếm, bước nhanh về phía Huỳnh Hiểu, ân cần đỡ nàng đứng dậy:
- Nàng không sao chứ?
Huỳnh Hiểu lắc đầu, hai tay vòng qua hông hắn ôm thật chặt. Gương mặt nhỏ bé vùi vào lồng ngực tinh tráng cố gắng tìm chút ấm áp bởi nàng sợ Dạ thần kia sẽ một lần nữa đem nàng rời đi khỏi hắn vĩnh viễn. Mộ Dung Phong một tay giữ lấy eo nàng vỗ nhè nhẹ, hắn đưa mắt lạnh lùng nhìn Dạ thần:
- Cha, người muốn mang nàng đi sao?
Trước lời chất vấn của Mộ Dung Phong Dạ thần không hề lo lắng đáp lại:
- Phải. Ta không muốn nàng ở lại cản trở danh vọng của con.
- Cha. - Mộ Dung Phong quát lên. - Nàng lúc nào cản trở con chứ? Con không cần biết cha muốn làm gì nhưng nếu cha muốn mang nàng đi, con sẽ không nể tình mà ra tay đâu.
- U Linh, con dám ăn nói với ta thế sao? Ta làm tất cả cũng chỉ vì muốn tốt cho con. Có nàng ta bên cạnh con sẽ không thể làm nên nghiệp lớn, không thể trở thành kẻ đứng đầu thiên hạ.
- Con hỏi cha trở thành bá chủ thiên hạ có gì tốt? Quyền lực, danh vọng tột đỉnh có gì hay ho? Cho dù con đứng trên vạn người, được cả thiên hạ sùng kính nhưng trong lòng con vô cùng trống rỗng. Vì thế con mới lấy giết người làm vui. Nhưng khi con gặp nàng, trái tim con hoàn toàn được sưởi ấm, nàng cho con biết thế nào yêu, thế nào là hạnh phúc. Con không thiếu quyền cũng chẳng thiếu danh, cái con cần chỉ có nàng. Không có nàng bên cạnh, cuộc sống của con chỉ toàn là bóng tối. Cha, con không muốn cô độc như người. Con biết người hận nương nhưng cha đừng đánh đồng Hiểu Hiểu của con với nương.
- Đủ rồi, con đừng nói nữa.
Dạ thần vội lên tiếng ngắt lời Mộ Dung Phong. Lão không muốn nhắc đến nữ nhân đó, nhắc đến một vết nhơ trong cuộc đời mình. Lão hận nàng vì nàng đã bỏ lão cùng U Linh mà theo Yêu quân. Lão hận nàng vì nàng phản bội lão khiến lão từ một vị thần uy dũng bị Yêu quân hạ bệ suýt nữa mất mạng.
- Cha...
- Được rồi. Ta sẽ không can thiệp vào chuyện của nàng và con. U Linh, ta hi vọng con không giống ta năm xưa.
Dạ thần thở dài nói, hai mắt lão nhuộm một sắc buồn cùng cô tịch. Lão phất tay bỏ đi, ánh sáng vàng bao phủ lấy thân mình cô độc của lão rồi từ từ biến mất.
- Sẽ không bao giờ có chuyện đó.
Mộ Dung Phong khẳng định chắc nịch. Hiểu Hiểu của hắn không giống nương, nàng một lòng một dạ với hắn cũng không có tâm địa ác độc như bà ta.
Huỳnh Hiểu nãy giờ vẫn ôm chặt lấy Mộ Dung Phong một tấc không rời. Nàng trầm mặc từ đầu đến cuối yên lặng nghe hai cha con họ nói chuyện, trong đầu cũng ngộ ra không ít chuyện.
-Tiểu Phong, cảm ơn chàng. - Huỳnh Hiểu nhỏ giọng nói.
Mộ Dung Phong cưng chiều nâng hai má nàng lên để cho mặt nàng đối diện với hắn:
- Ngốc, cảm ơn cái gì chứ. Ta đã nói là sẽ không bao giờ để nàng rời xa ta lần nữa mà... Nhưng nếu nàng một mực muốn cảm ơn ta thì mau tới giúp ta đi.
Hắn nháy mắt cười xấu xa, bàn tay không an phận kia bắt đầu lần mò vào vạt áo nàng. Huỳnh Hiểu mặc dù có chút cảm động vì những lời nói khi nãy của hắn nhưng mà hành động lưu manh kia đã phá vỡ tất cả. Nàng đánh mạnh vào cái tay sói kia rồi đẩy hắn ra. Mộ Dung Phong cười tà cúi đầu cắn vào cổ Huỳnh Hiểu khiến nàng kinh hô lên một tiếng. Hắn thuận lợi bế nàng lên giường trực tiếp giải quyết. Huỳnh Hiểu không kịp phản ứng cũng không né được công kích của hắn, kết quả là bị hắn xơi tái. Huỳnh Hiểu đáng thương dùng ánh mắt ai oán nhìn con sói già kia sau đó thì ngoảnh mặt đi không thèm nói chuyện với hắn.
Trước hành động trẻ con của nương tử, Mộ Dung Phong lại cảm thấy nàng rất đáng yêu. Ý cười trong mắt hắn càng sâu, khóe miệng cũng cong lên một đường thỏa mãn. Hắn nhẹ nhàng xoay người nàng lại dỗ dành:
- Hiểu Hiểu, vừa rồi là ta không kìm lòng được nên hơi thô bạo một chút. Lần này ta sẽ nhẹ nhàng hơn.
Huỳnh Hiểu trợn tròn mắt nhìn hắn, khuôn mặt khả ái bỗng đỏ lựng lên. Nàng kéo chăn cuộn tròn lấy người mình nhất quyết không cho hắn chạm vào lần nữa. Đồ ngựa đực, cái gì mà nhẹ mới chả nhàng, nàng còn lâu mới nghe lời dụ dỗ của hắn.
Tiểu nhân nhi bọc trong chăn như kén tằm làm hắn có chút buồn cười. Nàng tưởng làm vậy thì hắn sẽ buông tha cho nàng sao, ngây thơ quá. Mộ Dung Phong không tốn nhiều sức giật mạnh cái chăn ra ném xuống đất. Huỳnh Hiểu giật nảy người, hoảng hốt nhìn gương mặt xấu xa của hắn, tay chân hươ loạn xạ cố gắng che đi thân thể tuyệt đẹp. Mộ Dung Phong bắt lấy tay nàng kéo mạnh về phía mình:
- Nàng còn trốn được nữa không?
Sự tình sau đó thì ai cũng biết rồi đó. Bạn nhỏ Huỳnh Hiểu nhà chúng ta nước mắt lưng tròng bị hắn mạnh mẽ ăn sạch.
← Ch. 41 | Ch. 43 → |