← Ch.06 | Ch.08 → |
Lan Tĩnh thỏa mãn ghé vào người Nghênh Xuân thở dốc không thôi, tuyệt chưa muốn rời khỏi.
Tình cảm mãnh liệt qua đi, chiến trường kịch liệt dần dần lắng xuống, đêm trăng mỹ lệ lại khôi phục. Lan Tĩnh từ trong túi lấy ra một sấp tiền mặt.
"Đây là cái gì?" Nghênh Xuân nằm trên giường vụt vụt thở gấp, xương cốt toàn thân đau nhức không thôi, lại cảm thấy thực thỏa mãn. Lần đầu biết được cái gì gọi là cảm giác thể xác và tinh thần đều đạt được cực khoái.
"Tiền lương hôm nay." Để cho tiện cũng là vì lấy lòng Nghênh Xuân, anh đưa ra điều kiện đó là vừa kết thúc công việc lập tức lĩnh tiền. Như vậy mới có thể tự tay đưa cho Đại a đầu đáng yêu của anh, để cho cô có thể mua đông mua tây.
"Nhiều như vậy? Cho em làm gì?"
"Cho em dùng trong nhà a!"
"Dùng trong nhà?" Anh đã cho cô rất nhiều tiền. Đương nhiên, không ai ngại nhiều tiền a!
"Nếu nhìn thấy thứ mình thích đều có thể mua, không cần lo lắng, bổn vương sẽ rất cố gắng kiếm tiền." Anh vừa nói vừa hôn cô, như một tiểu cẩu cẩu nhiệt tình.
"Nhưng... Vì sao?" Trong lòng cô mang theo một tia cảm giác vừa mong chờ lại vừa sợ bị thương tổn, cũng không biết mình rốt cuộc muốn nghe loại trả lời nào.
"Chúng ta cũng đã như vậy, cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân. Hơn nữa em là hoàng hoa khuê nữ, tuy rằng thân phận của anh là vương gia, chơi đùa em cũng không tính là cái gì, nhưng nguyên tắc cá nhân của bổn vương là phải biết chịu trách nhiệm."
Cô mở to hai mắt. Cô có nghe lầm hay không? Chơi đùa cô cũng không tính là cái gì?
"Bổn vương xem phim trên tivi, hiện tại nữ tử đều lưu hành tình một đêm."
"Em mới ──"
Hai chữ 'sẽ không' còn chưa nói ra miệng, đã bị anh bá đạo đánh gãy.
"Đương nhiên em không thế. Nếu bổn vương đã đáp ứng kết hôn với em, em tự nhiên sẽ phải chuyên chúc chỉ một mình bổn vương."
"Anh muốn kết hôn, em liền nhất định phải gả sao?"
"Đương nhiên muốn." Anh một bộ đương nhiên nói xong "Em muốn bổn vương làm gì, hiện tại bổn vương cũng đều đã làm được."
"Em nào có muốn anh làm cái gì?"
"Em không phải muốn bổn vương kiếm tiền nuôi gia đình sao? Bổn vương làm được, hơn nữa về sau bổn vương sẽ còn làm rất tốt." Nói xong, anh liền hôn lên mặt cô "Đợi ngày mai xây xong nhà mới rồi, chúng ta liền chọn ngày thành thân."
"Đợi chút, nhà không phải vừa mới xây không bao lâu sao?"
"Bổn vương mời sư phụ Nhật Bản."
"Nhật Bản?"
"Đội ngũ kia có thể đem cái cầu biến thành đường trong một buổi tối."
"Cái gì?" Cô kinh ngạc nói "Vậy phải cần rất nhiều tiền đấy!"
"Thật là tốn rất nhiều ngân lượng của bổn vương, bất quá đáng giá." Anh nghĩ, Nhị nha đầu chỉ là lấy bảo vật từ trên người anh, cũng có thể an nhàn qua mấy đời.
Thấy anh đã thoải mái nằm xuống, hai mắt nhắm lại bộ dạng chuẩn bị ngủ.... Nhưng nơi này hình như không phải phòng của anh a?
"Anh muốn ngủ ở chỗ này?" Nghênh Xuân hỏi.
"Đương nhiên, em ngủ ở nơi nào, bổn vương ngủ ở nơi đó."
"Làm sao anh có thể như vậy......"
"Bổn vương ra lệnh cho em nhanh chóng nằm ngủ, bằng không biến dạng rồi, bổn vương cũng không màng."
Cô ngay cả cơ hội phản kháng đều không có, cũng đã nghe thấy thanh âm ngáy to khi ngủ của anh.
Thật sự là bị người đàn ông này đánh bại.
Nhìn anh ngủ được rất ngon, khóe miệng cô không tự chủ cong lên một nụ cười hạnh phúc.
Cô lặng lẽ vươn tay vòng quanh anh, đem đầu mình tựa vào khuôn ngực cường tráng, hưởng thụ cảm giác an toàn tràn ngập khuỷu tay.
Cô cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại, mà anh cũng đưa tay ra ôm chặt lấy cô.
Một buổi tối này, hai người đều ngủ rất ngon.
*** ***
"Đại vương gia, nhanh chóng rời giường, em......"
Nghênh Xuân mở cửa phòng lại không thấy một bóng người. Cô trừng mắt gian phòng trống rỗng, khó hiểu, sáng sớm Lan Tĩnh đã chạy đi nơi nào?
Cô đi đến ngồi xuống thật mạnh lên giường, phát hiện Lan Tĩnh Đại vương gia này thật đúng là lợi hại, thật sự đã xây xong một tòa phủ Vương gia.
Anh rõ ràng là một cổ nhân không biết gì. Thế nhưng lại có người nhìn thấy anh ở máy bán cà phê, cư nhiên bị người ta bắt giết tìm anh đi quay phim. Hơn nữa còn là phim nhiều tập tám giờ! Nhân vật diễn là Vương gia.
Bất quá, muốn anh diễn Vương gia với anh mà nói hẳn là chuyện tình rất hợp lòng rồi? Anh chẳng cần diễn bởi vì trên thế giới này ai có thể làm Vương gia được như vậy giống anh?
Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng điện thoại kêu, lập tức lao ra tiếp "Alo?"
"Tiểu thư, chúc mừng cô trúng giải thưởng lớn......"
"Tôi không có mua vé số." Cô mặt không chút thay đổi nói, sau đó cúp điện thoại.
Không bao lâu, điện thoại lại vang lên, cô vừa giận vừa nhanh chóng chạy đi tiếp điện thoại, nói "Alo?"
"Con gái, mau tới cứu ba, ba là ba con, ba bị bắt cóc......"
"Ba tôi đã chết rồi!" Cô lại cúp điện thoại.
Cô vừa mới xoay người đi chưa được mấy bước, điện thoại lại vang lên.
"Tiểu thư, tôi là phó đạo diễn của chồng cô. Bây giờ cậu ấy đang làm việc, nhưng cậu ấy nhất định bắt tôi giúp cậu ta gọi điện thoại nói với cô, tối hôm nay cậu ta sẽ về nhà."
"Các anh là một đám lừa gạt!"
"Cái gì......"
Cô hung hăng cúp điện thoại.
Sao mới sáng sớm đã nhận được nhiều điện thoại của đám lừa gạt như vậy? Thật là...
"Chị cả, mới sáng sớm mà sao chị cứ nhìn di động điện thoại thế, muốn gọi liền gọi...! Cần gì phải như vậy a?" Nghênh Thu cắn một miếng bánh mì vừa đi vừa ăn đến bên cạnh Nghênh Thu ngồi xuống, sau đó cúi đầu tìm điều khiển từ xa.
Nghênh Xuân đem điều khiển từ xa bên cạnh đưa cho cô "Chị nào có? Chị đang xem đồng hồ."
"Đồng hồ trên tường không phải rất lớn, rất dễ nhìn sao?"
Nói xong, Nghênh Thu không có nghe được Nghênh Xuân đáp lời, chỉ cảm thấy tựa hồ có loại khủng bố trầm mặc chậm rãi che kín toàn bộ không gian. Trầm trọng làm cho người ta không thể hô hấp.
"Hôm nay em không phải đi học sao?" Ngữ khí như từ địa ngục xuất hiện.
Ô ô! Chị cả từ xấu hổ chuyển thành giận dữ. Nghênh Thu thè lưỡi "Không! Trường học thi cuối kỳ, hôm nay có thi thử cuối kỳ."
"Đã đọc sách xong chưa?" Sắc mặt giống như trời đông giá rét xuất hiện.
"Đọc đến một nửa đi ra nghỉ ngơi." Wow! Đại tỷ từ xấu hổ chuyển thành giận dữ là sẽ từ thiên sứ biến thành ác ma. Cô nên tạm bỏ qua TV yêu thích, tránh mau đi!
"A! Chị cả, em đột nhiên cảm thấy toàn thân đã tràn ngập sức sống học bài, em phải lập tức đi học bài. Em về phòng."
Khi phòng khách chỉ còn lại một mình Nghênh Xuân, cô liền hít một hơi thật sâu, kế đó cúi đầu bấm số điện thoại của Nghênh Hạ.
"Cái gì? Ngày hôm nay tan ca trở về sớm một chút sao? Vì sao? Em còn muốn đuổi kịp tiến độ.... Nha! Là như thế này a! Được."
Điện thoại vừa cúp, Nghênh Hạ lập tức còn chưa quay đầu lại đã tuyên bố với mọi người "Hôm nay tan ca xong tôi phải đi trước."
Động tác của mọi người lập tức dừng lại, mở to hai mắt nhìn chăm chú vào cô.
Nghênh Hạ nâng eo, hai tay khoanh trước ngực "Có ý kiến gì không?"
Nữ vương bão nổi.
"Không có." Tất cả mọi người cung kính cúi người, cùng kêu lên đáp án.
Nghênh Xuân lại gọi điện thoại cho Lan Khang đang vùi đầu trong tiệm sách, nhắc anh ta về nhà ăn tối sớm một chút.
Lại đến, cô bấm tiếp một dãy số khác, điện thoại vang lên đã lâu....
Cô có chút mất mát cúp điện thoại.
Chẳng lẽ đang quay phim bận rộn nhiều việc sao? Có thể nha! Hay là đợi chút gọi lại.
Cô vừa mới nghĩ như vậy, di động lập tức liền vang lên. Vừa nhìn, là anh gọi điện trả lời.
"Alo?"
"Đại a đầu, tìm anh a?"
"Uh.... Anh đang làm việc sao?" Cô làm sao lại nghe thấy thanh âm có người đang tranh cãi ầm ĩ cùng nguyền rủa?
Lan Tĩnh nhìn đạo diễn thở hổn hển một chút, còn có nhân viên công tác khác giơ chân. Bọn họ đương nhiên sẽ giơ chân rồi, nào có người quay phim, đang quay đến thời điểm cao trào nhất còn có thể đi tiếp điện thoại?
Bất quá anh không cần, bởi vì người gọi tới là Nghênh Xuân.
"Không có việc." Lời của anh vừa nói xong, chỉ thấy đạo diễn đã ngã xuống miệng sùi bọt mép.
"Nha! Vậy hôm nay sớm kết thúc công việc một chút được không?"
Nhìn đạo diễn té trên mặt đất một cái, Lan Tĩnh gật gật đầu "Nếu có chuyện rất quan trọng, hiện tại anh có thể kết thúc công việc."
Lần này, đổi trở lại đạo diễn đã té xỉu.
"Cũng không có chuyện quan trọng gì, chỉ là hôm nay em mua được một gốc bắp cải thực mới, cho nên...."
"Anh đã biết, anh nhất định sẽ về nhà dùng bữa đúng giờ. Đúng rồi......" Anh đột nhiên hạ giọng, sắc sắc hỏi "Dùng bữa xong thì sao? Có phục vụ đặc biệt không?"
Hô hấp ở một bên điện thoại khác có chút khẩn trương, trầm mặc một hồi, Nghênh Xuân mới sắc sắc trả lời lại "Sẽ cho anh hưởng thụ giống như đế vương."
Ánh mắt anh hiện lên ánh lửa vui mừng, khẩu khí kiên định nói "Anh nhất định sẽ kết thúc công việc đúng giờ."
Điện thoại vừa ngắt, đạo diễn vừa rồi té xỉu nhảy dựng lên như một con gấu lớn bị dẫm vào chân.
"Rốt cuộc cậu là đạo diễn hay tôi là đạo diễn?"
Phó đạo diễn cũng từ trên mặt đất đứng dậy, giống như gia nhập hàng ngũ con gấu nhảy nhót nói "Đúng thế! Kết thúc công việc lúc nào là anh có thể kêu sao? Hiện tại tiến độ đều chậm một đoạn lớn rồi, anh muốn đuổi theo như thế nào?"
Đạo diễn quay đầu, mất hứng nói với phó đạo diễn "Này! Cậu đoạt lời kịch!"
"Vâng" Phó đạo lập tức ngoan ngoãn đứng sang một bên.
Đạo diễn nói tiếp với Lan Tĩnh "Đừng tưởng rằng thiên kim nhà ông chủ thích cậu, là cậu có thể vô pháp vô thiên như vậy. Cậu phải biết rằng đóng phim mặc dù là rất thương nghiệp hóa, nhưng cũng phải có thiên phú diễn xuất tốt cùng tài đạo diễn giỏi mới có thể làm phim truyền hình. Cậu cho là chỉ dựa vào gương mặt xinh đẹp là đủ sao? Tôi đây đi bệnh viện chỉnh hình tìm một......"
"Làm càn."
"Vâng" Đạo diễn vừa nghe thấy lời nói tràn ngập uy nghiêm như vậy... bản năng cúi người cúi đầu. Phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện mình cư nhiên không tự giác nghe theo mệnh lệnh xú tiểu tử trước mắt này.
"Cậu cũng dám kêu làm càn? Cậu thật sự nghĩ rằng mình là Vương gia sao?"
"Nếu ở địa bàn của tôi, ông cũng sớm đã bị treo lên cửa thành để phơi khô rồi. Tôi nếu không phải vì cô gái mình yêu cùng cục cưng tương lai, ông nghĩ rằng tôi nhất định sẽ ở trong này nghe ông hát tuồng sao?"
Hừ lạnh một tiếng, Lan Tĩnh phẩy tay áo bỏ đi, để lại đạo diễn cùng phó đạo diễn trợn mắt há hốc mồm.
Hiện trường yên lặng khoảng 1 phút lâu, đột nhiên, một thanh âm nữ tử mềm nhỏ thanh thúy truyền đến "Vương gia hồn nhiên thiên thành như vậy, Vương gia không cần cố ý làm bộ liền tràn ngập uy nghiêm như vậy, Vương gia có thể lay động lòng người như vậy, ông đi nơi nào tìm?"
"Đại tiểu thư."
Nguyên lai người nói chuyện, là thiên kim nhà ông chủ bỏ vốn quay bộ phim này.
Ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người vị thiên kim tiểu thư khí chất thanh lịch, mỹ lệ hào phóng kia. Chỉ thấy môi cô mỉm cười, miệng lại tràn ngập mệnh lệnh nói "Không có anh ta đóng vai nam chính, bộ phim này cũng không cần quay."
*** ***
"Vì sao trong nhà xuất hiện một cái gương mặt xa lạ?" Lan Khang đi đến bên người Nghênh Xuân, cầm trong tay một cái đĩa không, tỏ vẻ muốn ăn chút bánh táo.
Tối hôm nay đại a đầu nấu thức ăn còn phong phú hơn, ngon hơn sư phụ trong phủ của anh lúc trước. Quả thực chính là lấy ra tất cả tuyệt chiêu của mình.
Tuy rằng anh không rõ là muốn chúc mừng cái gì, nhưng xác định là, ngũ tạng miếu của anh đã vô cùng thỏa mãn.
"Còn muốn?" Thu hồi cảm giác mất mát, Nghênh Xuân cường tỉnh lại tinh thần, miễn cưỡng cười vui nói "Người đó là thủ trưởng của Đại vương gia, đương nhiên phải nịnh bợ."
"Ăn ngon." Lan Khang lấy một miếng bánh lớn, lập tức đưa vào trong miệng cắn miếng to. Thứ này thật đúng là ăn không tồi "Thủ trưởng? Cấp trên của chúng tôi chỉ có phụ hoàng." Lan Khanh đương nhiên trả lời.
Nghênh Xuân lộ ra cái mỉm cười đầu tiên từ tối hôm nay, cố ý đem bánh táo thơm ngào ngạt cắt miếng lớn một chút cho anh.
"Cắt thêm một đĩa nữa đi." Anh đột nhiên nhiều thêm một câu.
"Vì sao?" Hôm nay khẩu vị người đàn ông này sao lớn khác thường?
"Bổn vương thấy tối hôm nay tiểu nha đầu đều không có ăn cái gì." Mặt anh không chút thay đổi nói, nhưng anh càng làm bộ như không có việc gì, liền đại biểu nhất định có việc.
"Anh chú ý thật cẩn thận." Nghênh Xuân vừa nói vừa đem miếng bánh đặt vào trong một cái đĩa thuỷ tinh xinh đẹp khác, để Lan Khang đem cho em gái ăn.
"Nó trong thư phòng học bài, anh biết chứ?" Nghênh Xuân đối với bóng lưng cao gầy của Lan Khang hô.
"Đã biết, cư nhiên dám ở sau lưng bổn vương rống to, nha đầu nhà này thật sự là càng ngày càng không biết lớn nhỏ."
Nghe được anh ta vừa đi vừa lẩm bẩm, Nghênh Xuân cảm thấy anh thật sự rất đáng yêu, ít nhất tốt hơn Đại vương gia bên ngoài nhiều.
"Đại a đầu."
Một tiếng la lên làm tim cô trùng xuống một chút. Tập trung nhìn lại, phát hiện là Đại vương gia đang gọi cô, cô nhanh chóng tiêu sái ra phòng bếp.
Trang phục tỉ mỉ của cô đều bị một cái tạp dề nát trắng lớn chặn lại, khiến cô thoạt nhìn như bình thường, giống một bà mẹ trẻ.
Lúc trước cô cũng không thèm để ý, nhưng hôm nay chính mình lại trang điểm, nhưng vẫn mặc vào cái tạp dề cũ nát này...
Nghênh Xuân chậm rãi tiêu sái đến đại sảnh được Lan Tĩnh tốn nhiều tiền tu sửa toàn bộ. Nghe em hai nói, giá bán của dạ minh châu trên người anh, có thể cho các cô nằm ăn cả đời.
Anh còn đem phòng trống không ai ở bên cạnh mua lại. Sau đó trang trí lại toàn bộ giống phủ Vương gia Đường triều, căn bản chính là đem nhà mình mang đến hiện đại.
Không riêng gì như vậy, bọn họ còn đem ba chị em các cô trở thành nha hoàn sai sử. Những điều này các cô vẫn có thể chịu được, dù sao nếu không phải bởi vì máy thời gian, bọn họ có lẽ còn ở tại Đường triều làm Vương gia. Thậm chí Đại vương gia còn có thể sẽ trở thành hoàng đế Đường triều.
Nghĩ đến di vật của phụ thân cư nhiên làm ảnh hưởng đến lịch sử, thật sự là chuyện khủng khiếp.
Cô còn hy vọng xa vời muốn cái gì đây?
Nghênh Xuân bưng trà đi đến đại sảnh, phát hiện Lan Tĩnh ngồi ở vị trí lớn đang mỉm cười nghe nữ tử tao nhã bên cạnh nói chuyện, hai người tựa hồ chung đụng thật hòa hợp.
Trên người anh không còn mặc quần áo quá hạn của phụ thân, mà là một thân hàng hiệu. Đèn thủy tinh bên trên chiếu xuống, cả người anh thoạt nhìn lấp lánh tỏa ánh hào quang. Áo sơmi trắng phối với một cái quần dài Armani màu đen, ngực rộng mở một chút, lộ ra cổ màu đồng khêu gợi. Tóc dài dùng một sợi tơ màu đen buộc lại, bộ dạng thật đẹp, căn bản chính là tác phẩm hoàn mỹ nhất trên trời. Anh thật giống như vai nam chính từ trong phim thần tượng bước ra.
Hình ảnh hai người ngồi chỗ kia, thật sự là mỹ lệ cực kỳ.
Vương tử cười mị mị với công chúa, làm cho gương mặt công chúa vui mừng tươi cười, đối với cô ấy cũng là....
"Đại a đầu, động tác chậm như vậy, khách đều đã khát nước." Lan Tĩnh không vui nói.
Thích ra lệnh cho cô, sai sử cô như vậy, thật sự xem cô như đại a đầu.
"Nha!" Cô tuy rằng rất muốn cầm cái cốc ném anh ta, nhưng dù sao cũng đang có khách. Một lát nữa hẵng hảo hảo nổi bão.
"Văn tiểu thư, đây là trà quán quân thượng đẳng, thực đắt tiền." Nghênh Xuân khách khí giới thiệu.
"Uh! Cái này tôi biết, mỗi ngày tôi đều nhất định phải uống một chén mới có thể qua một ngày!" Văn Thiến Ni mỉm cười, trong lời nói hàm ý chính là nhà bọn họ có tiền đến mức đem trà quán quân này làm nước uống.
"Vậy sao?" Nghênh Xuân liếc trộm Lan Tĩnh một cái, cho là anh sẽ thay chính mình nói chuyện, vì trà quán quân này là anh mang theo mình bò núi thật là cao mới tìm được nơi đầu nguồn trồng trà của nông dân mua được. Cũng bởi vì anh xem tiết mục ti vi giới thiệu, muốn uống còn muốn lôi cả cô xuống nước.
Trải qua thiên tân vạn khổ tìm được trà, hiện tại bị khinh thường như vậy, y theo cá tính của anh hẳn là sẽ nổi bão.
Nhưng anh ta không có, chỉ để lộ ra biểu tình không phải rất vui vẻ.
Kỳ thật, anh đối với cái đuôi này rất mất hứng, một đường theo tới trong nhà, nhưng người tới là khách, anh cũng đành hảo nhẫn nại, lại làm cho Nghênh Xuân cho là anh không vui mừng là vì cô hầu hạ không tốt.
"Vậy uống nhiều chút, uống xem có cái gì khác với nhà cô?" Lan Tĩnh khách khí nói.
"Nhưng dạ dày người ta chỉ có thể uống trà nhà chúng ta chuyên chúc, không thể uống trà lung tung bên ngoài, sẽ đau bụng." Văn Thiến Ni nũng nịu nói.
Lan Tĩnh ra lệnh với Nghênh Xuân "Thế thì sữa đi."
"Nhưng sữa trong nhà vừa uống hết." Nghênh Xuân khó xử nói.
"Anh buổi sáng hôm nay vẫn còn nhìn thấy một bình nguyên a!"
"Không có sai...." Nghênh Xuân liếc Lan Ngọc vừa từ phòng bếp đi ra, vừa cầm lấy một bình sữa gia đình rót ra.
Nhìn thấy ánh mắt của mọi người toàn bộ dừng ở trên người anh, Lan Ngọc vội vàng đem mấy ngụm sữa còn lại một hơi uống sạch, giống như sợ bị cướp mất.
Đánh trọn vẹn một cái nấc, anh sờ sờ bụng nói "Sữa nói với tôi, nó tình nguyện đến trong bụng cao quý của bổn vương, cũng không cần bị người ghê tởm ô nhiễm thuần trắng của nó."
"Lão tam!"
Nhìn thấy Lan Tĩnh biến sắc, Nghênh Xuân lập tức nói "Không sao, tôi đi mua, rất gần, đi vài bước là đến."
Cô vội vàng cầm lấy cái can, thuận tiện túm lấy tay áo Lan Ngọc cùng nhau đi vào phòng bếp.
Vừa đi đến phòng bếp, Lan Ngọc liền lạnh lùng nói "Làm càn, ai chuẩn dân nữ như cô nắm loạn tay áo bổn vương?"
"Thực xin lỗi." Nghênh Xuân vội vàng buông tay, bất quá cô vẫn nhỏ giọng nói "Tam vương gia, cám ơn anh."
"Tạ bổn vương cái gì? Bổn vương thật sự thích uống sữa." Anh lạnh lùng ngắm cô một cái, sau đó không phải rất hài lòng nói "Cô cũng thật là, bình thường nên trang điểm xinh đẹp một chút, mới sẽ không bị kém hơn người ta."
"Tôi biết anh muốn giúp tôi, chỉ là tôi thực lo lắng."
"Lo lắng cái gì? Bất quá là sữa mà thôi, muốn bổn vương uống một thùng cũng chẳng sao, bổn vương ở Vương Phủ đều là uống như vậy." Lời tuy nói như thế, kỳ thật đã tiết lộ ra thật sự anh là đang giúp Nghênh Xuân tránh đi rắc rối.
"Tôi nghĩ, chúng ta hay là nên đi gặp bác sĩ." Nghênh Xuân chột dạ nói.
"Vì sao?"
"Bởi vì sữa quá thời hạn đã lâu rồi."
"A!" Anh đột nhiên ôm bụng kêu lên "Bổn vương thật sự cảm thấy bụng có chút kỳ quái."
Anh như thế, nhưng làm Nghênh Xuân sợ hãi "Vậy.... Nhanh chóng kêu xe cứu thương...."
"Không còn kịp rồi, bổn vương ra lệnh cho cô nhanh chóng đạp cái phương tiện giao thông kỳ quái không tên tồn tại trên thế giới này của cô, đưa bổn vương đi bệnh viện!"
"Đó là xe đạp, không phải là cái gì kỳ quái... Được được được, tôi lập tức chở anh đi." Nói xong, cô lập tức hướng đại sảnh, lại bị anh một phát bắt được đuôi ngựa trên đầu kéo về.
"A...... Đau đau đau......"
"Cô muốn chạy đi đâu?"
"Báo cáo với Đại vương gia."
"Mạng người quan trọng, huống chi bên cạnh anh ta có hồ ly tinh trực, không chết được, nhưng bổn vương là tính mạng bị đe dọa!"
Nghênh Xuân nhìn Lan Ngọc luôn miệng nói tính mạng bị đe dọa trước mắt, phát hiện anh trừ bỏ bụng bởi vì uống quá nhiều sữa lồi ra một chút, coi như vẫn là rất có tinh thần.
Như là sợ cô phát hiện sơ hở, anh lại lập tức ôm bụng đau khổ rền rĩ, làm cho cô cũng không quan tâm được nhiều như thế, giúp đỡ anh ngồi trên xe đạp. Sau đó cố hết sức đạp, hướng bệnh viện gần nhất chạy đi gấp.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |