Vay nóng Tinvay

Truyện:Vương Gia Cầm Phi - Chương 02

Vương Gia Cầm Phi
Trọn bộ 10 chương
Chương 02
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Lazada


Trên chợ rộn ràng náo nhiệt, chung quanh có thể nghe được tiếng của tiểu thương thét to, hình thành một cảnh tượng náo nhiệt.

"Tiểu thư, đợi ta với!"

Tiểu Lan đuổi theo bóng dáng phía trước thỉnh thoảng chen vào giữa đám đông, chỉ khi thấy bóng người phía trước cuối cùng đứng ở một quán nhỏ bán ngọc sức, mới nhẹ nhàng thở ra, khóe mắt thoáng nhìn một tiểu nam hài quần áo tả tơi, chừng tám tuổi, chính là đang lén lút tiếp cận tiểu thư, nàng vội vàng lên tiếng cảnh báo.

"Tiểu thư, cẩn thận!"

Long Thiên Kì hai tay chọn ngọc sức, so sánh màu sắc, phía sau lại truyền đến tiếng kêu sợ hãi của nha hoàn, nàng buồn bực buông ngọc bội đang thưởng thức trong tay, chuẩn bị quay đầu, phía sau đột nhiên va chạm một cái, làm hại trọng tâm cơ thể nàng mất thăng bằng, cả người ngã ghé vào trước quán nhỏ.

"Là tên hỗn đản nào dám đẩy bổn tiểu thư!"

Long Thiên Kì kêu thảm thiết một tiếng, quay đầu tức giận mắng, lại tìm không thấy cái tên hỗn đản đẩy mình xuống.

"Tiểu thư, người không sao chứ? Chúng ta mau đuổi theo, tiểu tử kia trộm tiền túi của người!"

Tiểu Lan vội vàng tiến lên nâng nàng dậy, xác định nàng không có việc gì, sau mới kéo tay nàng, hai người điên cuồng đuổi theo, bên đường càng không ngừng kêu to:

"Kẻ trộm đừng chạy!"

"Người phía trước ngăn kẻ trộm kia lại!"

Hai người truy hô suốt dọc đường, đi vào một nơi yên tĩnh, không ngờ tên trộm túi tiền của các nàng đang đứng ngay tại trong ngõ nhỏ chờ các nàng, bên cạnh hắn còn có mấy người chừng mười ba, mười bốn tuổi, quần áo đồng dạng cũ nát, thỉnh thoảng tản mát ra một cỗ kì dị, đang từ từ tụ lại đây vây quanh các nàng.

"Tiểu tử thối, còn không mau đem túi tiền trả lại cho ta!"

Long Thiên Kì không nhìn thấy bọn họ đang vây quanh mình, đối với tiểu nam hài trộm túi tiền của nàng sẵng giọng.

"Tiểu thư......"

Tiểu Lan giữ chặt tay áo của tiểu thư. Mấy người này xem ra ý đồ không tốt, mà các nàng lại bị vây ở trong ngõ nhỏ này, có thể an toàn rời đi hay không là một vấn đề nan giải, mà tiểu thư vẫn còn tâm tình lo chuyện túi tiền bị trộm.

"Hai ả đàn bà thối này, còn không đem đồ vật đáng giá trên người giao ra đây, nếu không đừng trách ta đem hai ngươi bán cho kỹ viện."

Vài tên thiếu niên còn lại đứng bên cạnh tiểu nam hài cũng không có hảo ý đánh giá hai người.

"Lớn mật, các ngươi cũng biết bản quận –"

Long Thiên Kì tính tình ngang ngạnh, không nhìn cảnh báo của Tiểu Lan, lớn tiếng tính giáo huấn bọn họ, nói đến một nửa, liền bị Tiểu Lan che miệng lại, kéo về phía sau.

"Tiền chúng ta đều bị các ngươi trộm đi, còn gì đáng giá mà để lại. Các ngươi nếu dám xằng bậy, ta sẽ kêu cứu mạng."

Tiểu Lan lấy ánh mắt cầu xin quận chúa nhà mình, đừng chọc giận bọn họ nữa. Nàng thật đúng là mệnh khổ, quận chúa trốn nhà, người khổ nhất chính là nàng; Nếu quận chúa thiếu một sợi lông tơ, nàng cũng không còn sống đi trở về.

"Ít dông dài! Không ngoan ngoãn giao ra đây, cũng đừng trách chúng ta không khách khí."

Thiếu niên đứng đầu vừa dứt lời, mắt thấy vài tên còn lại sẽ động thủ.

"Cứu mạng a!"

Tiểu Lan mắt thấy tình huống không tốt, lấy thân che chở chủ tử, lớn tiếng cầu cứu.

"Đừng kêu, nơi này là địa bàn của ta, nếu ai muốn sống an nhàn sẽ không quản chuyện này đâu."

Khóe miệng thiếu niên đứng đầu gợi lên tia cười lạnh, làm như thập phần thích thú nhìn hai người đang bối rối.

"Phải không? Nếu ta càng không muốn sống an nhàn mà quản loại chuyện này thì sao?"

Bỗng dưng, một đạo tiếng nói trong trẻo vang lên, mọi người nhìn về phía tiếng phát ra, chỉ thấy trên mái hiên không biết khi nào có một nam tử nguyệt nha bạch cẩm y (áo gấm màu trắng), dung mạo tuấn mỹ đang nằm; Trên mặt hắn tựa tiếu phi tiếu, bộ dáng giống như an nhàn, cánh tay chống phía sau, nhìn xuống dưới.

Vài tên thiếu niên vừa thấy hắn, đều há hốc vì kinh ngạc, người người sắc mặt trắng bệch, nhất thời quên mất việc đang làm.

"Đừng hòng chạy!"

Nam nhân xoay người đứng lên, nhanh nhẹn hạ xuống, chắn trước mặt tiểu nam hài.

"Đông Phương ca ca......" Tiểu nam hài thấy hắn, vẻ mặt chột dạ, cúi đầu xuống.

"Trương Chấn, Trương Thắng, huynh đệ các người hai tháng trước đồng ý với ta cái gì? Chẳng lẽ thật sự thích ăn cơm lao miễn phí như vậy sao?"

Ánh mắt nghiêm khắc của Đông Phương Kiệt đảo qua hai người, tầm mắt cuối cùng dừng trên mặt thiếu niên Trương Chấn.

Hai tháng trước, nàng đi qua nơi này, phát giác hai huynh đệ này kết đảng hoặc trộm hoặc cướp, trình diễn tiết mục giống như hiện tại: Nàng đã hung hăng giáo huấn bọn họ một chút, biết hai huynh đệ vì mẫu thân sinh bệnh nặng thiếu tiền thuốc men, không tiếc làm ra chuyện phi pháp, hơn nữa nhận hết nhân tình ấm lạnh, tính cách đã trở nên cực đoan; Bởi vậy, trước khi nàng rời đi, ngoài việc thỉnh đại phu thay mình chẩn bệnh cho mẫu thân bọn họ, còn để lại ngân lượng, bắt hai huynh đệ cam đoan hứa hẹn không gây án nữa, mới an tâm rời đi. Không dự đoán được hai tháng sau, nàng gặp lại tình cảnh đồng dạng.

"Trương Chấn, còn không mau trả lời ta!" Đông Phương Kiệt khẽ quát.

"Nương* đã chết."

*Nương: cách gọi mẹ.

Trương Chấn ảm đạm nói, đáy mắt xẹt qua một chút bi thương. Hắn cũng không muốn cho thần bộ Đông Phương Kiệt mà mình kính ngưỡng phải thất vọng, từ khi nương mất, hai huynh đệ không có ai để dựa vào, vì sống sót, hắn cũng chỉ có thể mang theo tiểu đệ lại gây án.

"Đông Phương ca ca, người đừng mắng ca ca, những người đó vẫn mắng chúng ta là khất cái**, còn đánh chúng ta."

**khất cái: ăn mày.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương Thắng lộ vẻ ủy khuất, nhịn không được khóc kể với đại ca ca mình sùng bái.

Nghe vậy, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Đông Phương Kiệt có mạt đau lòng. Nàng không dự đoán được sự tình sẽ diễn biến thành như vậy, hai huynh đệ còn nhỏ, liền mất đi chỗ dựa, nếu nàng không giúp bọn hắn, có thể đoán được tương lai hai huynh đệ này tất sẽ không thể quay đầu lại được.

"Các ngươi tin tưởng ta không?"

Đông Phương Kiệt ngồi trước mặt hai huynh đệ, cầm tay bọn họ, đáy lòng quyết định dàn xếp cho bọn họ.

"Tin tưởng!" Hai huynh đệ không chút do dự, trăm miệng một lời nói.

Ở trong mắt hai huynh đệ, chỉ có Đông Phương Kiệt mới là người duy nhất trên đời này thiệt tình coi bọn họ là người tốt.

"Tốt lắm, theo ta."

Đông Phương Kiệt cũng không nhiều lời, dẫn hai huynh đệ đi ra ngõ nhỏ, từ đầu tới đuôi không liếc mắt nhìn chủ tớ Long Thiên Kì một cái.

"Tiểu Lan, không thể tưởng tượng được lại gặp gỡ Đông Phương Kiệt như thế này, chúng ta mau đi cùng đi!"

Hai mắt Long Thiên Kì sáng lên! Lần này nàng chuồn êm đi ra, trừ bỏ du sơn ngoạn thủy, chính là mong gặp lại Đông Phương Kiệt một lần. Từ đêm đó hắn ở trong vương phủ cứu nàng ra, hình bóng hắn vẫn luẩn quẩn trong tâm trí nàng, nghĩ đến phong thái mê người chỉ mình hắn có, làm cho hai gò má nàng không khỏi ửng đỏ, vội vàng đi theo.

"Quận chúa, đợi ta với a!"

Tiểu Lan còn chưa kịp phản ứng lại lời nàng, mắt đã thấy chủ tử đi xa, vội vàng đuổi theo.

Long Phượng Lâu là trụ sở sản nghiệp của Đông Phương phủ, sở hữu năm mươi chi nhánh khắp cả nước, lợi nhuận hàng năm của mỗi gian tửu lâu đều thập phần khả quan, có thể nói là việc kinh doanh kiếm tiền cho Đông Phương phủ đứng hàng thứ nhất.

Đông Phương Kiệt mang theo huynh đệ Trương gia đi vào gian Long Phượng Lâu ở Khâu Lăng thành, bởi vì giờ phút này đúng vào thời gian dùng bữa, mắt thấy đám người đại cai long rầm rộ đến quán, cũng không khó nhìn ra làm ăn có bao nhiêu tốt.

"Đông Phương ca ca, vì sao lại dẫn chúng ta tới nơi này?"

Trong mắt Trương Thắng toát ra khát vọng. Long Phượng Lâu là tửu lâu lớn nhất trong thành, nghe nói bên trong thức ăn, điểm tâm, rượu, trà, cùng với phục vụ đều là nhất; Đương nhiên, giá cũng tuyệt đối không thấp, cũng không phải người như bọn họ có thể ăn được.

"Các ngươi đã đói bụng chưa? Vào ăn một chút đi?"

Đông Phương Kiệt nhìn bộ dáng hai huynh đệ vẻ mặt thèm nhỏ dãi, trừ bỏ cảm thấy đau lòng, càng thêm quyết tâm phải giúp đỡ bọn họ.

Hai huynh đệ gật đầu lia lịa, Đông Phương Kiệt nhìn mà buồn cười không thôi.

Đông Phương Kiệt không gia nhập hàng ngũ xếp hàng, mà là trực tiếp đi vào tửu lâu, không nghĩ tới lại bị một tiểu nhị mới làm chưa lâu ngăn lại.

"Vị khách nhân này, thật ngại quá, xin chiếu theo trình tự xếp hàng."

"Mặt trời mọc Đông Phương (phía đông), làm việc thiện thiên hạ, duy ta Đông Phương."

Đông Phương Kiệt thuận miệng đọc câu khẩu hiệu, khẩu hiệu này là đại ca nghĩ ra, mục đích là muốn người của Đông Phương, bất luận đang ở chỗ nào, cũng không quên tổ huấn***. Bất quá, đối với nàng mà nói câu khẩu hiệu này dùng để ăn không phải trả tiền thật tiện lợi.

***tổ huấn: lời răn dạy của tổ tiên.

Sắc mặt tiểu nhị nháy mắt đại biến, chuyển thành một mặt hưng phấn, thẳng nhìn hắn.

"Xin hỏi người là vị nào trong bốn vị chủ tử?"

"Tại hạ Đông Phương Kiệt."

"Tứ thiếu gia xin mời đi theo ta."

Tiểu nhị khách khí dẫn ba người đi lên lầu hai, dọc theo đường đi không ít người thấy thái độ cung kính của tiểu nhị cảm giác sâu sắc tò mò, đều nhìn ba người vài lần.

Tiểu nhị mang theo bọn họ đi vào một bàn vị trí cạnh cửa sổ, trên mặt lộ vẻ tươi cười, giọng điệu thập phần cung kính có lễ.

"Tứ thiếu gia, thỉnh ngồi ở nơi này trước, không biết muốn ăn gì? Ta lập tức gọi người chuẩn bị."

"Mang thức ăn ngon nhất ở nơi này lên, thêm chút điểm tâm cùng với hồ trà cùng rượu."

Đông Phương Kiệt cười nhìn vẻ mặt hưng phấn của hai huynh đệ, không chút để ý nhạt nói.

"Dạ. Tứ thiếu gia thỉnh chờ, rượu và thức ăn lập tức đến."

Tiểu nhị vừa rời đi, trên mặt Trương Chấn khó nén kích động, khẩn cấp hỏi:

"Đông Phương ca ca, người thật là Tứ thiếu gia của bọn họ sao?"

Hắn chỉ nghe qua danh hào Ngọc Diện thần bộ Đông Phương Kiệt, lại không biết hắn cùng với Long Phượng Lâu có liên quan, hôm nay vừa thấy, thật đúng là làm cho hắn chấn động.

"Đúng vậy. Về sau đừng gọi ta Đông Phương ca ca, trực tiếp kêu tứ ca là được rồi."

Nghe qua cũng có vẻ dễ nghe. Không phiền có thêm hai tiểu đệ, nàng tuyệt không để ý. Nàng là nhỏ nhất trong nhà, được ba vị huynh trưởng "chiếu cố" nhiều năm, hiện tại thêm hai tiểu đệ, tất nhiên là mừng rỡ thêm hai người có thể sai phái.

"Thật sự có thể chứ?"

Hai đôi mắt của hai huynh đệ sáng lên, trăm miệng một lời hỏi, nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ có cơ duyên như vậy.

"Đương nhiên, còn không mau gọi."

Đông Phương Kiệt cười nói. cảm giác như bị nhìn chằm chằm làm cho ánh mắt nàng quét toàn bộ lầu hai, ánh mắt bất chợt nhận ra một đôi con ngươi đen đang thâm trầm đánh giá nàng.

Đó là vị trí cách nhau một cái bàn nàng ngồi, đồng dạng dựa vào vị trí cửa sổ, hai nam nhân dung mạo khác nhau: Hai người trong góc khiến người khác chú ý, là nam nhân thân lam cẩm bào(áo gấm màu lam) kia, khuôn mặt tuấn dật xuất sắc, ánh mắt ẩn chứa khí thế không giận mà uy, cho dù hắn cực lực che dấu tinh quang của mình, nhưng người sáng suốt vừa nhìn, vẫn sẽ nhìn ra thân phận người này phi phàm.

Thật đúng là trùng hợp. Không nghĩ tới ở nơi này lại gặp được hắn, bất quá vẫn làm như không nhận ra thân phận của hắn thì tốt hơn, cũng bớt được một việc.

"Tứ ca!"

Hai huynh đệ hưng phấn trăm miệng một lời kêu to, thanh âm lớn đến toàn bộ lầu hai đều nghe được.

"Ngoan."

Đông Phương Kiệt mỉm cười, hai tay vuốt đầu hai người. Cảm giác bị nhìn chăm chú vẫn tồn tại như trước, làm cho lông mày nàng không khỏi hơi nhíu.

Xoay mình, trên thang lầu truyền đến tiếng bước chân dồn dập, hấp dẫn ánh mắt mọi người; Ngay sau đó xuất hiện một thân hình cao gầy, phía sau còn đi theo tiểu nhị hai tay bưng thức ăn, nhìn hắn bước nhanh đi đến bàn Đông Phương Kiệt, giọng điệu kích động nói:

"Tứ thiếu gia, ta là chưởng quầy Vương Khâm, không biết Tứ thiếu gia đến, nếu chiêu đãi không chu toàn, mong Tứ thiếu gia thứ lỗi!"

"Được, không vội. Ngươi tới vừa đúng lúc, ta muốn xếp hai huynh đệ này ở đây, có vấn đề gì không?"

Đông Phương Kiệt nói thẳng vào vấn đề. Đây cũng là mục đích chủ yếu nàng tới nơi này, tin tưởng hai huynh đệ ở lại đây, tuyệt đối so với bọn họ lưu lạc bên ngoài tốt hơn.

"Không thành vấn đề." Vương Khâm một tiếng liền đáp ứng, xoay mình nhớ tới một chuyện, vội la lên:

"Tứ thiếu gia, đại thiếu gia mười ngày trước từng phát ra thông cáo cho chưởng quầy mỗi gian Long Phượng Lâu, thông cáo nói rõ bất luận là chi nhánh nhà ai thấy Tứ thiếu gia, đều nhắc nhở ngài, tới Trung thu phải về Đông Phương phủ, nếu không đại thiếu gia sẽ tự thân xuất mã thỉnh ngài trở về."

Khi hắn nhận được thông cáo cũng cảm giác kinh ngạc. Tứ thiếu gia rốt cuộc là làm chuyện gì, lại làm cho đại thiếu gia không tiếc tự thân xuất mã? Mà Tứ thiếu gia hiện tại trước mắt, hắn cho dù thật sự tò mò, vẫn là không dám hỏi nhiều.

"Ta đã biết."

Đông Phương Kiệt khóe miệng hơi hơi co rúm. Đại ca có cần phải nhắc nhở nàng như thế không? Tính hắn ngoan độc! Ý định không bỏ qua cho nàng đây mà.

"Vậy tứ thiếu gia mời dùng thong thả. Ta đã dặn dò phòng bếp, chuẩn bị trước đem đến cho tứ thiếu gia, nếu tứ thiếu gia không có gì giao phó, ta đây đi xuống làm việc."

Vương Khâm ngầm quan sát tứ thiếu gia sau khi nghe hắn nói, sắc mặt liền trở nên thập phần khó coi, không khỏi làm hắn càng thêm tò mò rốt cuộc là chuyện gì.

"Không có việc gì, ngươi đi xuống làm việc đi."

Đông Phương Kiệt vẫy tay đuổi người, ý bảo hai huynh đệ dùng trước, khẩu vị hiện tại của nàng đã hoàn toàn biến mất.

Xem ra lần này nàng muốn giả ngu cũng không được, chỉ là cuộc sống tiêu diêu tự tại này thật sự sắp chấm dứt.

"Thực trùng hợp. Đông Phương Kiệt, không ngờ ở nơi này cũng có thể gặp ngươi."

Bỗng dưng, một đạo tiếng nói hùng hậu ở trước mặt Đông Phương Kiệt đang thất thần vang lên.

Đông Phương Kiệt kinh ngạc nhìn nam nhân cao lớn trước mắt, muốn làm bộ như không thấy cũng không được.

"Vương...... Long thiếu gia, thật đúng là trùng hợp a."

Nàng vội vàng đứng dậy, trên mặt tuấn mỹ cứng ngắc, ý thức được trước mắt người ở tửu lâu hỗn tạp, vội vàng sửa miệng.

"Phải, thực trùng hợp. Không ngại ta ngồi ở đây chứ?"

Tiếng nói vừa dứt, y bào giương lên, thân hình cao lớn tự ngồi xuống bên cạnh nàng.

Thấy thế, đáy lòng Đông Phương Kiệt cho dù không tình nguyện, nhưng trên mặt vẫn duy trì lúm đồng tiền mê người đủ để mê đảo mọi nữ tử như trước.

"Long thiếu gia, là đi du ngoạn sao? Có nhã hứng đến nơi này dùng bữa?"

"Du ngoạn? Ta không rảnh rỗi như vậy. Thiên Kì rời nhà trốn đi, ta thân là huynh trưởng, không thể không quan tâm."

Long Hạo Thiên nâng con ngươi đen thâm thúy nhìn chăm chú vào ý cười vốn có trên mặt hắn ta, gương mặt thập phần tuấn mỹ xuất sắc; Hắn chú ý tới lầu hai này đã có không ít nữ tử si mê nhìn hắn ta, ngay cả nam nhân cũng đồng dạng vẻ mặt kinh diễm, Đông Phương Kiệt này quả thật là cái họa thủy.

"Cái gì! Quận...... Long tiểu thư rời nhà trốn đi, bên cạnh nàng ấy có người đi theo không?"

Đông Phương Kiệt kinh hô. quận chúa này được nuông chiều từ bé, thật đúng là lớn mật.

"Chỉ có một nha hoàn đi cùng nàng."

"Nếu tại hạ nhìn thấy Long tiểu thư, tự nhiên sẽ báo cho người biết, không biết Long thiếu gia dừng chân ở nơi nào?"

"Nếu có tin tức, ngươi cứ đi một chuyến đến Vân Yên bộ quán, nơi đó hẳn là ngươi không xa lạ chứ."

Long Hạo Thiên tự cầm lấy ly rượu hắn ta đã dùng qua, thay chính mình châm ly rượu, một ngụm uống cạn.

"Long thiếu gia thật sự là thích nói đùa, tại hạ làm sao có thể biết Vân Yên bộ quán ở nơi nào được?"

Trên gương mặt tuấn mỹ của Đông Phương Kiệt bất động thanh sắc, mỉm cười nhạt nói.

"Phải không?"

Long Hạo Thiên hứng thú cầm cái chén đã không còn rượu, con ngươi đen tựa tiếu phi tiếu chăm chú nhìn hắn ta, trên môi lộ ra một chút ý cười.

"Ta đây thấy nên nhắc nhở ngươi một lần cũng tốt, đi về hướng nam, cách Lạc Hà Phong mười dặm, lúc này ngươi cần phải nhớ kỹ."

"Tại hạ nhớ kỹ. Có tin tức gì sẽ hồi báo."

Hai người ngươi một lời ta một câu, sóng ngầm mãnh liệt, liền ngay cả hai huynh đệ ngồi đối diện cũng có thể cảm nhận được bầu không khí quỷ dị trong đó.

"Ta còn có việc, nên đi trước. Ta ở Vân Yên bộ quán chờ ngươi đại giá."

Long Hạo Thiên buông ly rượu trong tay, đồng thời đứng dậy, ẩn chứa lực đạo vỗ nhẹ lên đầu vai gầy của hắn ta, nhìn thấy sắc mặt hắn ta khẽ biến, mới cười to nghênh ngang rời đi.

Xác định bóng dáng Long Hạo Thiên biến mất ở chỗ rẽ phía sau thang lầu, sắc mặt Đông Phương Kiệt hơi trắng lúc này mới thở ra một hơi.

Hay cho Long Hạo Thiên! Lúc rời đi vẫn muốn thử nội lực của nàng, nếu không phải võ công nàng không kém, chẳng phải sẽ bị nội thương sao!

"Tứ ca, người không sao chứ? Long thiếu gia kia rốt cuộc là loại người nào?"

Hai huynh đệ thấy hắn khác thường, đứng dậy quan tâm, tới bên cạnh hắn, trăm miệng một lời vội hỏi.

"Ta không sao. Các ngươi tiếp tục ăn cơm đi." Đem hai huynh đệ ngồi lại vị trí cũ, sắc mặt Đông Phương Kiệt khẽ biến nhạt nói: "Hắn là Tĩnh vương Long Hạo Thiên. nam nhân này sâu không lường được, là một nhân vật phiền toái. Kỳ quái, gần nhất ta đã làm gì trêu chọc đến hắn sao? Xem ra ta phải đi miếu thắp hương giải hạn, xua đi vận đen mới được."

Đông Phương Kiệt bất đắc dĩ thở dài, nói xong lời cuối cùng, nhưng lại biến thành lầm bầm lầu bầu. Tĩnh vương ngay cả đương kim Thánh Thượng cũng phải tôn kính ba phần, nàng ngoài việc phải đi chọn ngày lành để ra ngoài, còn phải tự cầu phúc mới được.

"Tứ ca, người thật sự muốn huynh đệ chúng ta ở lại nơi này sao?"

Hai huynh đệ vừa ăn cơm vừa nhìn bốn phía tửu lâu, giọng điệu có chút lo lắng lại hưng phấn hỗn loạn.

"Đúng vậy. Ta sẽ nói Vương chưởng quầy chiếu cố các ngươi thật tốt. Các ngươi ở lại, vẫn tốt hơn là lưu lạc khắp nơi, ta sẽ thường xuyên đến thăm các ngươi."

Vỗ vỗ đầu hai huynh đệ, ánh mắt ẩn chứa yêu thương. Vô duyên vô cớ có thêm hai tiểu đệ, cảm giác vui còn không kịp.

"Được, chúng ta nghe tứ ca, sẽ không làm người thất vọng, tứ ca đừng quên thường xuyên đến thăm chúng ta nha."

"Không thành vấn đề."

Đông Phương Kiệt mỉm cười nhận lời, ánh mắt nhìn thấy thân hình cao ngất dưới lầu đã đi xa, khóe môi không khỏi có ý cười.

Dự cảm của nàng luôn luôn chuẩn. Xem ra, ngày sau vẫn là tận lực tránh gặp phải Long Hạo Thiên là tốt nhất.

Khách điếm Hỉ Lai, lần thứ hai có người truyền đạt, tốc đến.

Đông Phương Kiệt nhìn tờ giấy trong tay, đây là khi nàng mới vừa rời khỏi tửu lâu, Vương chưởng quầy nói là một cô nương nhắc nhở muốn giao cho nàng. Rốt cuộc là ai hẹn nàng? Xem ra chỉ có tự mình đi một chuyến làm cho rõ ràng.

"Vị công tử áo trắng này xin dừng bước."

Nghe tiếng, Đông Phương Kiệt nhìn xung quanh, phát giác tiếng gọi nàng lại là một lão tiên sinh thầy tướng số cạnh gốc cây xuân, quầy hàng còn cắm một cây cờ xí tung bay, phía trên viết bốn chữ to "Thiết khẩu thẳng đoạn".

"Lão tiên sinh có việc gì sao? Ta không tin tướng số này đâu."

Đông Phương Kiệt đánh giá xong, hai tay khoanh trước ngực, tư thái an nhàn, cho dù đáy lòng bài xích, trên mặt tuấn mỹ của nàng vẫn duy trì cười tao nhã yếu ớt như mọi khi, làm cho người ta nhìn không ra đáy lòng nàng không kiên nhẫn.

"Xin thứ cho lão hủ nói thẳng. Công tử, chiếu theo tướng mạo của ngươi xem ra, ngươi sinh ra phú quý, mang công danh trong người, cả đời đào hoa không ngừng, nhưng......"

Lão tiên sinh nói đến một nửa, mày nhíu lại, thẳng theo dõi mặt hắn.

"Nhưng cái gì?"

Cũng diễn đến đây. Xem ra vị thầy tướng số này là tính lấy bạc của nàng, Đông Phương Kiệt phong độ mười phần, phối hợp hỏi.

"Công tử, ngươi tốt nhất trong hai tháng tới tức tốc về nhà. Quý phủ của công tử là nơi tích thiện hiếm có, khả năng sẽ giúp ngươi tránh qua một kiếp, nếu không đại kiếp nạn sinh tử này, chỉ sợ ngươi rất khó qua khỏi."

Lão tiên sinh một thân áo bào tro rộng thùng thình, hình như có vài phần tiên phong đạo cốt, một tay xoa xoa chòm râu bạc trắng, sắc mặt ngưng trọng thở dài.

"Đa tạ. Nhưng là ta cũng không tin việc này."

Đông Phương Kiệt buông bạc vụn, xoay người muốn rời đi. Nghe thầy tướng số này nói xong, làm cho nàng không thể không hoài nghi người này có phải là người đại ca phái tới dụ thuyết nàng trở về hay không.

"Công tử, ngươi nếu không muốn trở về, còn có một phương pháp. Ngươi hướng phía nam mà đi, sẽ gặp quý nhân của ngươi, có thể giúp ngươi vượt qua một kiếp này. Nếu công tử không tin lời lão phu, chỉ sợ là kiếp nạn khó thoát."

Lời lão tiên sinh nói thấm thía, hướng về người phía trước cước bộ chưa từng ngừng nghỉ, bóng dáng bạch sam sớm đã đi xa.

Hướng nam? Đông Phương Kiệt nhíu mày kiếm lại. thầy tướng số này thật đúng là lợi hại, như thế nào chuyên chọn chỗ đau của nàng mà nói! Nàng luôn luôn không tin loại lời nói thầy bà này, đương nhiên càng không đặt trong lòng.

Mắt thấy đằng trước chính là khách điếm Hỉ Lai, cước bộ Đông Phương Kiệt nhanh hơn đi vào khách điếm, trực tiếp đến quầy hỏi.

"Chưởng quầy, ta muốn tìm khách nhân các ngươi đã truyền đạt cái này cho ta."

"Công tử họ Đông Phương?" Chưởng quầy xác định hỏi.

"Đúng vậy."

"Công tử xin đi theo ta, hai vị cô nương chờ đã lâu."

Chưởng quầy dẫn đầu đi ở đằng trước, ý bảo hắn đi theo, bước lên lầu hai.

Hai vị? Đông Phương Kiệt càng hồ nghi. Rốt cuộc là ai muốn tìm nàng? Người tìm nàng là nữ nhân, nàng thật muốn bất bình, kia rốt cuộc là ai?

Ngay khi nàng vẫn đoán không ra là người phương nào, chưởng quầy đã mang nàng đi vào một gian sương phòng.

"Đông Phương công tử, chính là gian phòng này. Không có việc gì, ta đi trước."

Chưởng quầy vừa rời khỏi, Đông Phương Kiệt lập tức gõ cửa, không bao lâu, hai phiến cửa gỗ từ trong mở ra, đi ra một cô nương thanh tú, nhìn có chút quen mắt.

Người tới thấy hắn, đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo là kinh hô, vội vàng vui vẻ hướng bên trong gọi:

"Quận chúa, Đông Phương Kiệt đến đây!"

Không thể nào?

Nghe vậy, gương mặt tuấn mỹ của Đông Phương Kiệt nháy mắt suy sụp, thấy bên trong đi ra là nữ tử xinh đẹp, chợt thấy mây đen trên đầu, nhất thời ngậm miệng, đứng thẳng bất động ở cửa.

"Đông Phương Kiệt, ngươi còn không mau tiến vào."

Trên gương mặt xinh đẹp của Long Thiên Kì lộ vẻ xấu hổ, cử chỉ lộ ra tư thế xinh đẹp của tiểu nữ nhi, nũng nịu khẽ gọi.

Đông Phương Kiệt bất đắc dĩ nhận mệnh bước vào trong phòng, Tiểu Lan tay chân lanh lợi vội vàng đem cửa gỗ đóng lại.

"Quận chúa, một canh giờ trước ta mới gặp mặt Vương gia, Vương gia chính là đang tìm người khắp nơi."

Nàng gần đây là cái vận gì, như thế nào bị hai huynh muội này bám theo? Không khỏi dưới đáy lòng ai thán liên tục.

"Ta biết. Cho nên ta mới có thể hẹn gặp mặt ngươi tại đây."

Long Thiên Kì giơ lên một chút đắc ý cười. Nàng nguyên bản là muốn đi theo Đông Phương Kiệt vào Long Phượng Lâu, nhưng lại bị tiểu nhị thập phần khách khí bắt dừng lại, muốn nàng xếp hàng chờ! Ngay khi nàng phẫn nộ bước ra tửu lâu, lại để nàng nhìn thấy bóng dáng đại ca trên lầu hai, làm nàng sợ tới mức vội vàng chạy thoát thân, một khắc cũng không dám dừng lại.

"Không biết quận chúa tìm tại hạ có gì chuyện quan trọng?"

"Đông Phương Kiệt, ta khó mà chuồn êm ra ngoài, ta muốn ngươi theo ta du sơn ngoạn thủy khắp nơi."

Long Thiên Kì chủ động đi đến trước mặt hắn, ngẩng gương mặt mang chút ngượng ngùng, đôi mắt tỏa sáng nhìn hắn.

Nhìn đến loại ánh mắt si mê này của nàng, giống như đa số ánh mắt của các nữ tử khác, trong lòng Đông Phương Kiệt chỉ có thể thở dài, lần đầu tiên hối hận không nên nữ phẫn nam trang. một câu nguyền rủa của sư huynh nàng, nàng phong lưu sớm hay muộn sẽ có một ngày bị hại chết.

"Quận chúa, chỉ sợ không được. Tại hạ công vụ quấn thân, hành tung xưa nay không ngừng, quận chúa là kim chi ngọc diệp, thật sự không thích hợp cùng tại hạ bôn ba khắp nơi."

"Ta mặc kệ! Ta muốn đi theo ngươi, ta sẽ không ảnh hưởng đến việc ngươi phá án. Nếu ngươi không đáp ứng, ta sẽ nói với đại ca là ngươi khi dễ ta, đến lúc đó thành tội danh khi dễ quận chúa, ta xem ngươi sẽ làm sao."

Long Thiên Kì tính tình giống như điêu ngoa, không chấp nhận được bị người cự tuyệt, dù sao nàng chính là bám chặt Đông Phương Kiệt rồi.

Đông Phương Kiệt cười khổ, có thể đoán được sau này chính mình ngày đêm không thể an bình, vì thế có chút nhận mệnh hỏi:

"Nếu tại hạ đồng ý, quận chúa tính khi nào hồi vương phủ?"

"Đương nhiên là chờ ta chơi xong sẽ nói sau."

Long Thiên Kì thấy hắn đồng ý, vui vẻ cười ra mặt, quên hình tượng giữ chặt ống tay áo hắn.

"Một tháng. Nếu quận chúa đồng ý một tháng sau chắc chắn hồi vương phủ, như vậy tại hạ mới đồng ý cùng quận chúa du ngoạn."

Đông Phương Kiệt ra điều kiện, nàng cũng không tính theo hầu quận chúa được chiều chuộng này lâu.

"Đông Phương Kiệt, ngươi dám uy hiếp ta?!"

Long Thiên Kì trợn tròn hai mắt, thở phì phì trừng mắt hắn, tay nhỏ bé bỏ ống tay áo hắn ra. Hắn thật đúng là to gan, nàng chỉ muốn hắn đi cùng, hắn cũng dám không biết phân biệt tốt xấu!

"Quận chúa nói quá lời. Tại hạ cũng là vì quận chúa, nếu quận chúa không đồng ý, tại hạ lập tức đi Vân Yên bộ quán gặp Vương gia, tin tưởng Vương gia sẽ mang người về."

Đông Phương Kiệt chủ động ngồi xuống, tự rót ly trà uống vào, cũng không tin nàng trị không được quận chúa này.

"Ngươi...... Ngươi...... Ngươi......"

Long Thiên Kì thấy bộ dáng nhàn nhã của hắn, hoàn toàn không thấy nàng đang tức giận, phẫn nộ đi qua đi lại; Tuy rằng chịu không được giọng điệu này, nhưng nhớ đến mục đích chủ yếu đi ra ngoài, đôi mắt đẹp trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, giọng điệu thất bại thỏa hiệp.

"Được rồi, ta đồng ý là được."

"Tốt lắm, chúng ta liền bắt đầu. Quận chúa có hứng thú đi xem miếu Quan Âm nơi này hay không? Nhìn cảnh sắc xung quanh miếu Quan Âm miếu thập phần u nhã, thật ra đáng giá xem."

Đông Phương Kiệt buồn cười nhìn nàng quyết miệng, thấy quận chúa này mặc dù bướng bỉnh, nhưng cũng là có vài phần đáng yêu.

"Ta muốn đi! Chúng ta lập tức đi!"

Hai mắt Long Thiên Kì sáng lên, lôi kéo tay hắn, đi ra ngoài. Nàng chỉ có một tháng, thế nào cũng phải chơi thật nhiều, huống hồ lại có người trong lòng đi cùng, nàng thế nào cũng phải thật quý trọng khoảng thời gian này mới được.

Đông Phương Kiệt tùy ý để nàng lôi kéo, trên mặt tuấn mỹ thủy chung mang nụ cười. Có lẽ quận chúa này cũng không khó chơi như nàng tưởng tượng.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-10)