← Ch.44 | Ch.46 → |
"" Vương Tử Hà, ngươi là đang coi thường người?"" Triệu Lôi Phàm tức giận, nhưng nàng là Cung chủ của Băng Phong Ám Nguyệt Cung nên hắn chỉ đành chịu uất ức.
"" Haha, ngươi bớt giận. Dù sao cũng không đáng gì. "" Tử Hà xấu xa đứng lên nhìn hắn.
Triệu Lôi Phàm vừa nghe dứt lời nàng thì thật muốn nổi điên, để hắn chờ hơn hai canh giờ mà không đáng gì. Nàng có phải là cố ý trêu chọc hắn không! Hắn muốn phát tiết nhưng nhớ đến chuyện quan trọng hơn nên đành áp chế cơn giận: "" Ngươi muốn ta đến đây không phải chỉ là để trêu chọc. ""
Tử Hà tựa tiếu phi tiếu: "" Muốn ngươi cùng ta ngắm mỹ nhân. "" Triệu Lôi Phàm nghe vậy lâm vào trầm tư, chẳng lẽ còn sâu xa hơn bèn hỏi: "" Chỉ có vậy? Hay là ngươi đang bị truy đuổi nên mới vào đây lẩn trốn... v. v.... (lượt bỏ ngàn câu Hay là... )"".
Nàng cười khinh bỉ: "" Ngươi đang nghĩ đi đâu vậy, ta đích thực chỉ muốn ngắm mỹ nhân. ""
"" Ngươi... Ta còn vô số việc cần phải làm, không rảnh mà ngồi đây chơi với ngươi. "" Triệu Lôi Phàm vỗ bàn kể lễ thì bên dưới đã vang lên giọng của tú bà: "" Ai nha~ Các vị công tử, khách quan đã chờ lâu. Buổi biểu diễn của Hoa khôi Khả Dung sẽ bắt đầu ngay sau đây. ""
Triệu Lôi Phàm đang nói hăng say thì khựng lại, nhìn về phía mỹ nhân đang từ từ cầm đàn biểu diễn, tuy đã bị rèm che khuất dung nhan nhưng hắn vẫn có thể nhớ rõ dáng người. Khó hiểu quay sang nhìn Tử Hà: "" Tại sao lại thả nàng ta ra?"" Người kia đích thực là Hoa khôi Khả Dung đã bị Tử Hà cướp trước đây, tại sao bây giờ nàng ta lại xuất hiện ở đây? Ngoại trừ hắn cùng người của nàng thì không ai biết vị hoa khôi này là gián điệp của Tề quốc cả, nàng làm vậy là muốn...
Tử Hà không tư vị mà bình thản nói: "" Là nàng ta nguyện cho ta sử dụng. "" Lần trước khi bắt nàng ta về Băng cung thì Tử Hà chỉ nói vài câu liền đánh vào nỗi đau của nàng ta, vì không muốn dằn vặt nên không lâu liền chịu là con rối cho Tử Hà sử dụng. Một nữ tử vì người mình yêu mà có thể làm tất cả, vậy mà cuối cùng cũng chịu từ bỏ, nàng ta hẳn rất đau khổ.
Tử Hà âm trầm ngắm nhìn nữ tử bị che khuất phía dưới lầu, tiếng đàn nàng ta cất ra thê lương biết nhường nào.
Tuổi thanh xuân vì người mà từ bỏ
Từng nguyện hy sinh không cần hồi đáp
Nhưng giờ đổi thay phải chăng đau lòng.
Không ai biết mỹ nhân đang đánh đàn đã rơi lệ, ánh mắt nàng chứa đau khổ đến tột cùng nhưng cũng mang theo tia chấp nhận. Thái tử, xin lỗi người!
"" Tiếng đàn thật thê lương... ""
"" Không biết ai đã làm Khả Dung cô nương thương tâm như vậy... ""
"" Ta đã nhìn thấy trước đây có một nam nhân bắt nàng, chẳng nhẽ là hắn... ""
Đám đông bàn tán không ít nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến không khí buồn bã xung quanh.
"" Tô Nguyệt Thần thật biết cách làm người khác đau lòng. "" Triệu Lôi Phàm nóng nảy bỗng chốc hóa thành hứng thú. Tử Hà thấy vậy cười nhạt: "" Vậy là tốt nhất cho nàng ta. "" Đúng vậy, vì một người không thích mình thì thật ngu ngốc.
"" Xem ra ngươi cũng không vô tình như thiên hạ đồn đại. "" Hắn bỏ lại một câu rồi vận khinh công rời đi, trên môi thoáng ẩn một nụ cười ngọt. Tử Hà không nói gì, một mình thưởng thức rượu mà nghe đàn.
Lẫn trong đám đông, một người có dung mạo không mấy nổi bật như thật như hư biến mất.
-----------------------------------------------------------------------------
"" Chủ tử, tin đồn nàng ta bị bắt là thật. "" Hắc y bịt mặt cung kính với nam nhân đang an vị trên ghế quý, khí chất vương giả vây quanh hắn có thể đè chết người bất cứ lúc nào, trái với khuôn mặt đang cười dịu của hắn nhưng nụ cười ấy lại làm lòng người run rẩy.
"" Tìm mọi cách, loại bỏ nàng ta. "" Thanh âm không trầm không thấp của hắn cất lên.
"" Tuân lệnh. "" Hắc y nhận lệnh rồi cung kính biến mất lần nữa.
← Ch. 44 | Ch. 46 → |