Vay nóng Tinvay

Truyện:Vương Gia, Nhà Của Em Chính Là Phủ Của Anh - Chương 01

Vương Gia, Nhà Của Em Chính Là Phủ Của Anh
Trọn bộ 10 chương
Chương 01
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


Ngồi thẫn thờ trong lớp học, Quan Nghênh Thu đang suy nghĩ về chuyện xảy ra từ ba tháng trước.

Người cha khoa học gia của cô trước khi qua đời, để lại một phát minh, là máy thời gian không hoàn chỉnh. Vì sao nói phát minh này không hoàn chỉnh chứ? Bởi vì nó chỉ có thể hút về một vài thứ kì quái ở thời cổ đại, biến nhà cô trở thành viện bảo tàng cổ vật. Nếu mấy món đồ kia đáng giá đã đành, đằng này, nếu xem xét kỹ thì toàn là đồ gốm, bình hoa...

Vì thế, chị lớn của cô Quan Nghênh Xuân cùng chị thứ Quan Nghênh Hạ quyết định niêm phong máy thời gian.

Cho đến một ngày nào đó, để tưởng niệm cha. cô, mẹ cô đem máy thời gian kia khai phong, lại hút về ba Vương gia cổ đại!

Nghe bọn họ nói, bọn họ là ba nhi tử Đường triều Lý Thế Dân, vốn dĩ Đại vương gia còn có thể sẽ trở thành hoàng đế kế nhiệm, nhưng bởi vì mẹ động vào máy thời gian, làm cho bọn họ ở triều đại lịch sử biến mất không chút dấu tích.

Để bồi thường cho tội lớn mà mẹ đã gây ra, chị em cô đành phải thu dưỡng ba vị Vương gia kia, về phần ba chị em đành phải biến thành người giúp việc ngày ngày hầu hạ bọn họ.

Chị hai hầu hạ Đại vương gia Lý Lan Tĩnh, sau Đại vương gia yêu chị, một tuần trước hai người đã có một hôn lễ ngọt ngào.

Cô rất bội phục anh rể lớn, anh ấy thật lợi hại. Tuy là cổ nhân, nhưng đến hiện đại vẫn có thể sãi cánh tung bay trên bầu trời rộng lớn, trở thành tổng giám đốc kênh mua sắm trên TV. Nghe nói chị Nghênh Hạ giúp anh ấy tiếp cận lĩnh vực này, sau chị được anh rể lớn mời về làm giám đốc sáng tạo, so với tiền lương lúc chị làm quản lý trước kia còn muốn cao hơn.

Tam vương gia Lý Lan Ngọc hiện tại đã trở thành người mẫu nổi danh. Vì lười đi lại, anh ta đã thành lập công ty quay quảng cáo tại chỗ. Tuy vậy, vẫn có nhiều công ty tầm cỡ quốc tế đem tiền đến để van cầu anh ta chụp ảnh cho họ.

Nếu cô có năng lực này thì thật tốt, nhất định cái gì cũng đều đáp ứng.

Về phần Nhị vương gia Lý Lan Khang kia...

Reng... Reng... Reng... Tiếng chuông tan học vang lên.

Ngừng suy nghĩ miên man, Nghênh Thu liền vội vàng thu thập mọi thứ vào túi sách, vui vẻ tan học về nhà.

Tại học viện Nam Thánh, hầu hết học sinh quý tộc đều có xe hơi cao cấp đưa đón tận nơi, nhưng lúc này đây lại có một nữ sinh dáng người nhỏ bé thon thả đi thật chậm rãi thong dong.

Có vài nữ sinh muốn đi ca hát, túa ra cổng trường, phát hiện nữ sinh đó đi một mình phía trước. Nhận được ám hiệu của một vị thiên kim tiểu thư xinh đẹp, đám nữ sinh như ong vỡ tổ vây quanh bóng dáng nhỏ bé kia.

"Này! Quan Nghênh Thu"

Cô gái bị gọi lại liền dừng bước, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu ngước lên, quay mắt về phía bạn học cùng lớp đang gọi cô.

Bộ đồng phục thủy thủ màu trắng càng làm tôn thêm dáng vẻ ngây thơ của người khoác nó lên, mái tóc đen dài mượt mà được tết thành đuôi sam ngự trị trên đôi bờ vai mảnh khảnh, một đôi mắt to biết nói tựa như sao lấp lánh khiến người yêu mến.

"Bạn học Lam." Nghênh Thu mở miệng thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu, đơn thuần thiện lương, không hề yếu ớt khi đụng phải thiên kim tiểu thư, đứng trước bạn học Lam kia, lại càng không giống đám bạn học vây xung quanh.

Ba của bạn học Lam là hiệu trưởng của một trường đại học, cho nên cô nàng ở Nam Thánh rất được hoan nghênh. Hầu hết giáo viên trong trường đều sợ đắc tội cô ta, phạm đến cô ta chẳng khác nào gián tiếp phạm đến vị hiệu trưởng kia, đừng có mà tơ tưởng sẽ được ngồi trên cái ghế cao chức vị, tuyệt đối không có cơ hội về sau.

Vì thế cô nàng trong trường học tự nhiên có được năng lực hô phong hoán vũ, hơn nữa rất xinh đẹp lại ra tay hào phóng, được mọi người trong học viện gọi là Lam công chúa.

"Chúng tôi sắp đi karaoke, cậu muốn tham gia không?" Một người bạn học vây quanh cô mở miệng hỏi.

"Karaoke?" Nghênh Thu dĩ nhiên rất muốn đi, nhưng nghĩ đến túi tiền của mình chỉ còn lại có một trăm đồng, mà bọn họ đi KTV thì sẽ đến những nơi vô cùng đắt, "Tôi không đi được."

"Vì sao không đi được? Cậu về nhà cũng chỉ ngoan ngoãn làm bài tập, không thì xem tivi và dọn dẹp nhà cửa. Chuyện nhàm chán thế này chúng tôi sẽ không bao giờ làm, đi KTV với chúng tôi, còn có thể xúc tiến tình cảm bạn bè."

"Tôi... Lần sau đi..." Nói xong, Nghênh Thu nhanh chóng lướt qua đám nữ sinh đó, nào đâu biết rằng cái bọn này căn bản chỉ là muốn dạy cho cô 1 bài học, đương nhiên sẽ không để cho cô đi dễ dàng như thế.

"Chính miệng tôi mời, cậu không thấy nể mặt mũi sao?" Một âm điệu tao nhã với gọi Nghênh Thu, sau đó đã đứng ở trước mặt cô.

Nhìn thấy "Lam công chúa" vừa xinh đẹp lại hào phóng, Nghênh Thu có một loại cảm giác thấp hèn của tiểu nô tỳ khi đối diện là một thiên kim tiểu thư. Cô nghĩ rằng, cô gái trước mắt toát ra khí chất con nhà trâm anh thế gia, khí chất trời sinh, chỉ sợ cô muốn học cũng khó bắt chước được.

Nhưng mẹ nói cô cũng có khí chất đáng yêu thuộc về riêng mình, không nên tự ti, cho nên cô luôn cố gắng tạo dựng phong cách cho riêng mình.

Nhưng... Đối đầu với nữ sinh họ Lam kia, thật đúng là cô phải có thừa dũng khí và tự tin! Nghênh Thu bất đắc dĩ thở dài.

Chị ba đã từng nói... , nhất định có thể đem tình cảnh trước mắt giải quyết một cách dễ dàng.

"Tôi cũng muốn đi, nhưng..." Cũng không thể nói mình không có tiền?Trong học viện này, thứ gì cũng đều có thể lấy ra so sánh, mà nghiêm trọng nhất là đem tiền ra phân cao thấp, bình thường cô cũng đã bị người ta phân đến tầng lớp nghèo kiết xác rồi. Hiện tại nếu dại miệng nói ra, chỉ sợ ngày sau của cô ở trường học sẽ thật ảm đạm nha.

Sẽ bị bọn họ cười đến sức đầu mẻ trán mất.

"Chẳng lẽ cậu không có tiền?" Bạn học Lam nói trúng tim đen của cô.

Những bạn học khác đồng loạt trợn to mắt nhìn Nghênh Thu, như thể cô là quái vật.

Gặp quỷ a!

Thấy mọi người kinh ngạc tập trung nhìn vào mình, Nghênh Thu có cảm giác xấu hổ vô cùng.

"Tôi... Không phải thế!" Cô chột dạ, sĩ diện phản bác lại, khuôn mặt ửng hồng mỗi lúc một đậm dần.

"Nếu cậu không có tiền cứ nói thẳng! Ừm... Cậu còn kiêu ngạo, thoạt nhìn thì ôn nhu tĩnh lặng lại nhu thuận. Nếu đi theo tôi, tôi cam đoan cậu sẽ có cuộc sống thoải mái, không cần lo lắng về tiền, tôi sẽ giúp cậu."

Những lời này được nói ra từ miệng Lam công chúa, các nữ sinh phía sau âm thầm trộm hít thở. Các cô đi theo Lam công chúa đã lâu như vậy, còn chưa thấy cô ta hào phóng với bất cứ ai nha!

"Lam công chúa đối tốt với cậu như vậy, cậu còn không mau cảm ơn." Vẫn đi theo bên cạnh Lam công chúa nên cái bọn loắt choắt cùng lớp chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng này ra lệnh cho Nghênh Thu.

Nghênh Thu nhỏ giọng nói: "Cám ơn bạn học Lam, tôi e rằng tôi không được..."

Làm sao bây giờ? Ai tới cứu cô? Trường hợp này nếu xử lý không khéo, cuộc sống sau này của cô ở Nam Thánh và sự giả mạo của cô trong khoảng thời gian qua cũng không cần nữa, trực tiếp chuyển trường có vẻ tốt hơn.

Trời cao dường như nghe được tiếng gào thét nhỏ bé hèn mọn của cô Đột nhiên, một thân hình cao lớn xuất hiện từ từ bao phủ cô, thoáng cái liền ngăn cản bầu trời bao la trên đỉnh đầu Nghênh Thu, làm cho cô và người phía sau hợp lại làm một.

"Tan học còn không mau về nhà? Em có biết tôi ghét nhất là chờ đợi không?." Ngữ khí lạnh như băng hàm chứa sự không kiên nhẫn.

Người vừa lên tiếng làm cho đám nữ sinh xung quanh miệng há thật to, dưới đáy mắt xuất hiện vẻ ngây dại, ngay cả Lam công chúa ánh mắt cũng trợn tròn, bị người đàn ông cao lớn đẹp trai này hấp dẫn thật sâu.

Cô gặp qua không ít đàn ông, ngay lập tức đánh giá người trước mặt cực khí phái, cực tuấn mỹ. Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhưng có thần, đôi con ngươi không giận mà uy, mang vẻ anh tuấn cùng uy phong, như thể khí chất quý tộc tự nhiên mà có, phát sinh từ nội tại mà ra. Hơn nữa ngũ quan hoàn mỹ tương xứng với vóc dáng cao ráo cùng phong nhã, khí thế hơn người, người đàn ông này có thể nói là cực phẩm trong cực phẩm.

Nghênh Thu lập tức quay đầu, sau đó dùng hai tay nhỏ bé gắt gao bắt lấy tay Lan Khang, như đứa bé khổ sở đợi cha mẹ đến rước mà không thấy ai đến, rốt cục cũng đã đến.

"Tôi không thể đi, vì tôi có hẹn." Nghênh Thu vội vàng bắt lấy tấm lá chắn, không nói hai lời đem Lan Khang che ở phía trước. Dù sao vóc dáng của anh cao lớn uy mãnh, lại tràn ngập khí phách vương gia, lấy ra che gió, che mưa phòng tiểu nhân là tốt nhất.

Nghe được Nghênh Thu nói như vậy, toàn bộ ánh mắt của hết thảy nữ sinh dừng ở trên người cô, ánh mắt có tia hoang mang nghi hoặc mối quan hệ của hai người, phụ nữ sinh ra đều có tính cướp đoạt cùng ghen tỵ, tâm giống như mồi lửa hừng hực cháy lên.

Địch ý trong mắt đám nữ sinh này thật lớn!

Nghênh Thu cảm thấy Nhị vương gia xuất hiện hình như không phải giải nguy cho cô, ngược lại đem cô quăng vào lốc xoáy càng thêm nguy hiểm?

Ngẫm lại, xác thực có khả năng, có thể khiến phụ nữ đối đầu chém giết lẫn nhau, đa phần đều phát sinh từ người đàn ông.

Hơn nữa Nhị vương gia so với nam sinh trước mắt bọn nữ sinh còn muôn phần xuất sắc, càng không muốn đề cập vấn đề qua lại với bạn trai chút nào, quả thực giống như đem một khối thịt béo bày ra trước mặt bọn quỷ chết đói càng đáng sợ.

Không cần đem anh che ở phía trước, để anh ta ở phía sau tương đối an toàn hơn.

Khi Nghênh Thu định đem Lan Khang kéo ra phía sau mình, lập tức bị đôi bàn tay to của anh ta kéo ra sau lưng tấm lưng vững chãi.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh lộ ra bộ mặt cùng ánh mắt: "Để bổn vương xử lý là được rồi, đợi lát nữa sẽ tính sổ với em thật tốt", cô đành phải ngoan ngoãn cúi đầu, không dám lên tiếng.

Lan Khang không để ý đến ánh mắt kinh diễm của các nữ sinh kia, bởi vì anh từ nhỏ đã nhìn quá nhiều, hiện tại điều anh quan tâm là cô nhóc này tại sao không nghe lời anh?

Nếu ở Đường triều, phụ nữ nào dám can đảm hành xử như thế với anh. Thật sự là không muốn sống? Nhưng hiện giờ phía sau anh là phụ nữ sống ở hiện đại nên mới thật to gan lớn mật.

Không phải đã dặn cô mỗi khi tan học sẽ ngoan ngoãn về nhà sao? Anh đã hứa cùng đại hoàng huynh và đại hoàng tẩu. (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Nếu cô em gái bé nhỏ thương yêu nhất của bọn họ trên đường về gặp phải ông chú kì quái, thì biết làm sao? Cô ngốc như vậy, nhất định sẽ ngoan ngoãn để bị ăn, cũng không biết phản kháng thế nào.

"Em muốn đi nơi nào?"

Anh ta mở miệng chính là ép hỏi, người không biết còn tưởng rằng anh ta là ba cô.

Có điều tất cả mọi người đều biết ba cô đã mất từ lâu, hơn nữa anh ta còn trẻ lại tuấn mỹ như vậy, không thể nào là ba cô, thậm chí còn cho rằng người đàn ông ưu tú xuất sắc như thế có dính líu tới cô thật đúng là hoang đường.

Ma tước làm sao có thể sánh với phượng hoàng?

"Bọn họ rủ tôi đi karaoke..." Nghênh Thu nhỏ giọng đáp, khuôn mặt nhỏ nhắn như đứa nhỏ trả lời vương gia.

"Đúng vậy, đúng vậy! Quan Nghênh Thu, cậu giới thiệu một chút được không? Nếu có thể thì cùng đi karaoke với chúng ta." Lam công chúa lập tức triển khai thế tấn công.

Người đàn ông tản ra khí chất tôn quý này nhất định phải thuộc về mình.

"Nghênh Thu, nếu cậu không có tiền... Không sao, tôi mời khách." Trước mắt chỉ cần có thể lôi kéo người đàn ông này cùng đi, mất bao nhiêu tiền không thành vấn đề.

Thoáng chốc, không coi toàn bộ nam sinh bên cạnh vào đâu, Lam công chúa đáy mắt lóe ra tia săn bắt của kẻ săn mồi chuyên nghiệp.

Người đàn ông này cô định rồi.

Bằng dung mạo và khí chất của mình, bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ thích cô, sẽ chẳng có hứng thú đối với người có dung mạo bình thường như Quan Nghênh Thu, chỉ cần có thể mời người đàn ông này đi KTV, tại nơi đó, tuyệt đối có thể bắt giữ anh.

Ai ngờ tính toán của cô ta lại rơi nhầm đối tượng!

"Cô ấy dĩ nhiên không thể có tiền, trên người có nhiều tiền nếu bị bắt cóc thì làm sao? Huống hồ cô ấy đi với tôi ra ngoài không cần tiền, thích gì tôi sẽ mua."

Wow! Hào phóng như vậy, người đàn ông này quả thực là chiếm được lòng của nhiều phụ nữ!

"Tôi dặn cô ấy một khi tan học phải trở về nhà ngay, bất kỳ nơi nào cũng không được đi, nhất là những chổ bát nháo như KTV, nơi đó loại người nào cũng có, tôi tuyệt đối không cho phép cô ấy đi." Lan Khang nói chuyện khẩu khí cực kỳ uy nghiêm giống vương gia, làm cho hết thảy nữ sinh khác nhịn không được thiếu chút nữa quỳ xuống xin khoan dung.

"Nhị vương..." Nghênh Thu vội vàng sửa miệng, "Anh, anh làm gì hung dữ thế?"

Nếu không phải ở nhà, không nên gọi mình là Nhị vương gia, nếu không lại bị người ta tưởng lầm là kẻ điên, cho nên Lan Khang cho phép Nghênh Thu ở bên ngoài gọi anh là "Anh".

"Đương nhiên là phải dữ tợn rồi. Tôi tuyệt đối không cho phép em giao du với đám bạn xấu kia. Chúng ta bây giờ lập tức về nhà, về sau mỗi ngày tôi sẽ tới đón em, miễn cho em tan học lại la cà." Vừa nói xong, Lan Khang lập tức cầm túi sách Nghênh Thu, sau đó khoát lên vai, tay kia thì bắt lấy tay nhỏ bé của cô, không nói hai lời kéo cô đi.

Lưu lại một đám người bị kêu là học sinh xấu, cả đám đứng nguyên tại chỗ, cảm giác giống như bị mắng mà không biết vì sao bị mắng, còn không dám cãi lại.

"Nhị vương gia, tôi sẽ bị anh hại chết đấy." Nghênh Thu thở phì phò thầm oán.

Bước chân của cô đột nhiên dừng lại, đập vào mắt là con xe thể thao BMW màu bạc.

Không cho cô thời gian ngẩn người, bàn tay to phía sau mở cửa xe ra, đem cả người cô nhét vào trong.

"Anh mới mua?" Nghênh Thu hỏi người đàn ông vừa mới ngồi vào ghế lái, đôi mắt to hưng phấn sáng ngời ở trong xe quét tới quét lui, khuôn mặt tuyết trắng nhỏ nhắn vì vui sướng cùng cảm xúc mới lạ mà ửng hồng.

"Em không phải nói muốn có xe này?" Anh ta đương nhiên trả lời.

"Tôi chỉ là thuận miệng nói thôi, anh cho là thật à?" Xe này giá trăm vạn, anhcư nhiên bởi vì cô thuận miệng nói liền mua nha?

Nhị vương gia này thật là biết cách tiêu tiền quá đi.

Nghĩ đến anh vì một câu nói của mình mà mua, đúng là rất tuyệt

Thấy trên mặt anh lộ ra biểu tình vui vẻ, cô háo hức như đứa bé được tặng quà, bàn tay nhỏ bé đông sờ tây chạm ở trong xe, còn mở ngăn tủ phía trước lật tới lật lui, phát hiện bên trong đầy thứ cô thích ăn vặt, nụ cười của cô càng thêm rõ ràng, thoạt nhìn khiến lòng người trìu mến.

Anh không nói chuyện, tra chìa khóa, chuẩn bị khởi động xe.

Nghênh Thu đột nhiên nghĩ đến việc quan trọng liền nhào tới, nắm chặt cánh tay anh, khẩn trương nói: "Không thể lái xe, anh không có giấy phép.

"Tôi là vương gia." Anh nói những lời này mà cũng nghe được.

"Sau đó thì sao?" Vương gia có thể lái xe không cần giấy phép?

"Khi nào rảnh sẽ đi thi." Trên thực tế, anh mấy ngày trước đã đến lớp học, nhưng chịu không nổi ánh mắt nhìn mình thực đen tối của những phụ nữ kia.

Tuy rằng anh đã quá quen thuộc những ánh mắt sùng bái này, khủng khiếp hơn là cả huấn luyện viên cũng vậy, làm cho anh bắt đầu lo lắng, suy nghĩ có nên kêu chị thứ của cô nhóc này dạy anh hay không.

Nghênh Thu nghe được câu này thiếu chút nữa té xỉu.

"Như vậy rất nguy hiểm..." Trên đời này làm gì có chuyện rãnh thì mới thi lấy bằng lái xe? Đây chẳng khác nào đem sinh mệnh của mình cùng nguy hiểm nhét chung một chổ!

"Em yên tâm, bổn vương không cho phép, em ngay cả muốn chết cũng đều không được."

"A?"

"A cái gì mà a? Ngoan ngoãn ngồi xuống."

Mệnh lệnh chuyên chế mang một ít hung hăng, khiến Nghênh Thu nhu thuận yên vị như đứa nhỏ.

Cô không nên nghe lời như vậy, nhưng không biết vì sao, cô luôn bị khí khái uy nghiêm tràn ngập nam tính của anh làm cho kinh sợ, sau đó không tự chủ được thuận theo.

Aiz! Chị Nghênh Hạ nói đúng, cô nếu sanh ở cổ đại, cô tuyệt đối không phải là dạng thiên kim tiểu thư bắt nạt người, nhưng nếu là tiểu nha đầu thì cô nhất định sẽ bị đem ra đùa giỡn mà không dám hé răng.

Nghĩ đến bản thân bị người đàn ông bên cạnh tự xưng là chủ tử lại từng bị anh đùa giỡn và áp đảo...

Không thể nào hình ảnh đó lại xuất hiện trở lại, không thể, Quan Nghênh Thu, không phải đã tự nói với mình sẽ phải quên đêm hôm đó?

Không thể...

"A!" Cô hét lên một tiếng.

Tiếng hét của cô làm anh nghiêng thân mình qua, xảy ra đột ngột tới mức tim cô nhất thời đập loạn cả lên, giống tiểu bạch thỏ bị bất ngờ, không biết phải làm sao chỉ có thể cảnh giác nhìn chăm chú vào gương mặt tuấn mỹ của anh.

"Làm cái gì?" Lúc nãy kêu rất không thục nữ rồi, câu hỏi hiện tại có vẻ tao nhã một chút.

Hơi thở nóng như lửa của cô phả nhẹ trên mặt anh, khiến anh cũng quay đầu nhìn lại, hơi thở nam tính xen lẫn mùi thuốc lá tản mát trên mặt cô, làm cả khuôn mặt cô nóng lên như muốn thiêu cháy

Đáng yêu đến mức làm anh muốn ngay lập tức nhào tới ăn cô.

Lúc ý nghĩ dâm đãng phủ đầy tâm trí của anh, thì lại nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn bất an của cô.

Không nghĩ sẽ làm cô sợ hãi quá mức, anh đành phải buông tha cho ý niệm tạm thời này.

"Giúp em thắt dây an toàn." Anh khí cười nói, lộ ra hàm răng trắng bóng.

Phát hiện mình phản ứng thái quá, cô rất muốn tìm một cái động trốn vào.

"Ưm!"

Cô khẽ lên tiếng, cứ tưởng anh ta đã rời đi, không nghĩ tới trái ngược hoàn toàn, phản ứng của cô tràn ngập hương vị yêu kiều. Người phụ nữ ngồi bên cạnh khiến anh như dã thú ngửi được con mồi càng thêm tới gần.

"Em muốn bổn vương sẽ làm gì với em sao?" Ngón tay chậm rãi chống đỡ trên môi cô, anh tà mị mỉm cười làm cho hình tượng tao nhã lãnh tình thường ngày của mình hoàn toàn bị phá hỏng.

Ngay lúc này đây, sau lưng anh tồn tại đôi cánh đen của đại ác ma, đang quyến rũ cô một tiểu thiên sứ thuần khiết, ít nhất để mỗi đụng chạm tay anh làm chomôi cô như muốn hỏa thiêu.

"Làm gì vậy?" Cô run run hỏi, sau đó vươn bàn tay nhỏ, lấy ngón tay đang gây trở ngại cô nói chuyện ra.

"Cái đầu nhỏ của em lại tưởng tượng ra chuyện xấu gì."

"Tôi nào có? Anh không nên nói lung tung, tôi cái gì cũng không có tưởng tưởng đến!" Cô thề thốt phủ nhận, đầu vội vàng xoay qua chỗ khác, sống chết nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, làm như bên ngoài có thứ siêu cấp đẹp khiến cô nhìn không chuyển mắt.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lan Khang chậm rãi nổi lên một chút ý cười đùa cợt.

Muốn nói sang chuyện khác? Muốn lạnh nhạt anh? Cô nhóc này thật sự là càng lúc càng kỳ cục.

Cũng khó trách, bởi vì từ nhỏ cô không phải là nô lệ, đột ngột đảm đương nhiệm vụ đó, đương nhiên đôi khi trở nên khó bảo, khó có thể cưỡng chế.

Không nên lo lắng, anh là ai chứ?! Đường đường Lý nhị vương gia, một đứanhỏ chẳng lẽ không thu phục được sao?

Lan Khang chầm chậm điều chỉnh thân hình quay về chỗ ngồi của mình, không có động tác muốn lái xe.

Không gian nhỏ hẹp chỉ có hai người, trầm mặc một hồi Nghênh Thu chậm rãi cử động một chút. Lan Khang cũng động, chỉ là lấy ra điếu thuốc thơm mà thôi.

"Lái xe đi!" Cô nhẹ giọng nói, ánh mắt vẫn cảnh giác như cũ y hệt tiểu bạch thỏ nhìn con báo.

Lan Khang giả vờ không nghe thấy, chỉ lẳng lặng hút thuốc, sương khói tùy ý tràn ngập khuôn mặt tuấn mỹ của anh.

Nghênh Thu nhìn ngây người.

Làm sao có thể có người ngay cả nhả khói cũng có thể anh tuấn như vậy?

Nhưng hút thuốc không tốt cho sức khỏe, cô rất muốn nói cho Nhị vương gia dù có bị anh đem ra chỉnh.

"Lái xe?" Bỏ điếu thuốc trong tay, Lan Khang chậm rãi quay đầu, ánh mắt u lãnh cuồng vọng ở trên người cô xem xét, giống như bậc quân vương cao cao tại thượng đang trên cao nhìn xuống tiểu nô lệ dưới chân mình, "Em bây giờ càng lúc càng lớn mật rồi, cư nhiên dám ra lệnh bổn vương? Em không được quên cha em hại ba huynh đệ chúng tôi ra sao, còn nữa bổn vương có thể hô phong hoán vũ, còn ở đây nghe đứa nhỏ ngốc như em ra lệnh này nọ sao?"

"Tôi không phải cố ý! Đừng có hung dữ như vậy"

"Biết sai? Thực nói xin lỗi."

"Thực xin lỗi." Cô ngoan ngoãn đáp.

"Tại sao phải vội vã về nhà? Không thích cùng bổn vương ở chung một chỗ?"

Nghe được giọng điệu đầy nguy hiểm, Nghênh Thu cảm thấy hơi hơi bất an.

"Tôi không có, chỉ là sắc trời tối sầm, tôi sợ về trễ, cả nhà sẽ lo lắng."

"Thời gian này trong nhà không có người, em quên sao?"

Đúng nha! Chị lớn cùng Đại vương gia sau khi kết hôn, chiêu đãi cả nhà đi du lịch thế giới, hôm qua mới vừa đi mà thôi, tối thiểu phải hai mươi ngày nữa mới trở về.

Cô vì thi cuối kỳ, muốn đi cũng không thể đi, về phần Nhị vương gia vì sao không đi theo, cô tuyệt đối không hiểu, cũng không muốn hiểu.

"Kia... Hay là về nhà nhanh chút."

"Vì sao?" diendanlequydon

"Bởi vì đêm khuya nhiều vấn đề, về nhà là tốt nhất."

Lạnh quá!

Anh hung hăng trừng mắt nhìn cô, tuyệt đối không thích cô giống như chuột thấy mèo liền trốn, trốn anh xa như vậy, còn dùng lời thoại quảng cáo đùa giỡn lạnh nhạt anh.

Thấy cô sợ hãi như vậy, tim anh đã tràn ngập sự phẫn nộ không biết tên.

Đã đối với cô tốt như thế rồi, nhưng sao cô không vì anh mà ngọt ngào?

Lan Khang rầu rĩ mở khóa xe, thì nghe được tiếng thở dài bên cạnh rất nhỏ cơ hồ nghe không rõ, như là thở phào nhẹ nhỏm.

Đột nhiên, anh đem chìa khóa quay ngược lại, khiến cho xe không khởi động.

Nghênh Thu khó hiểu nhìn anh, chỉ thấy anh hé ra diện mạo thối khó có thể đoán đối với cô, một giây sau anh giống như đứa bé chậm rãi vươn tay...

"A! Không..." Không kịp né tránh, đầu cô đã bị anh ôm, vừa vặn không thể động đậy.

"Thiếu chút nữa đã bị em dọa dẫm." Quẳng ra một câu khó lý giải, tiếp đó anhbá đạo cúi xuống hôn.

Cô bé này nhất định phải dạy dỗ thật tốt, bằng không sẽ quên mất ai mới là chủ nhân.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-10)