Người chọc nàng, chết!
← Ch.039 | Ch.041 → |
Edit: Tương Ly
Liễu Hương không thể nói chuyện chỉ có thể ô ô lên tiếng, trong hai tròng mắt tất cả đều là kinh hoảng cùng sợ hãi, người dọa nàng đi tiểu, hại nàng xấu mặt dĩ nhiên là Mộc Khuynh Cuồng!
Giờ khắc này, Liễu Hương có một loại cảm giác rơi xuống hầm băng, nàng ta chỉ cảm thấy vô cùng vô tận hàn ý tập kích, làm cho thân thể nàng ta cảm giác dần dần trở nên lạnh hơn, tựa hồ chỉ một giây sau, sẽ mất đi tất cả nhiệt độ.
Mộc Khuynh Cuồng đưa tay tóm lấy mặt nàng ta, cười nhẹ nhàng nói, "Ai, trước kia Liễu tiểu thư tác oai tác quái thế nhưng cũng sẽ có một ngày như vậy, thật là làm cho người ta không thể tưởng được mà!"
"Ô ô, ngô ngô......" Liễu Hương không ngừng lắc đầu nức nở nghẹn ngào, giờ khắc này, nàng cảm giác Mộc Khuynh Cuồng là ma quỷ, ánh mắt của nàng thật là đáng sợ, mặc dù nàng đang cười, nhưng lại giống như ác quỷ.
"Đừng lo lắng, đừng sợ, ta sẽ hảo hảo tiễn ngươi đi địa phủ, có bản lĩnh, ngươi ở chỗ đó tiếp tục diễu võ dương oai." Mộc Khuynh Cuồng trong mắt lóe tia thị huyết, rồi sau đó trong tay lóe ra một thanh chủy thủ trắng loá, là chủy thủ hôm nay Liễu Hương dùng để đâm lên người thiếu nữ kia.
Mộc Khuynh Cuồng không có nửa điểm do dự, thanh chủy thủ đâm vào trái tim Liễu Hương, cái này gọi là hại người khác, cuối cùng bị chính người đó hại.
Đồng tử Liễu Hương không ngừng phóng đại, sau đó trở nên mê ly, cuối cùng không hề cử động nữa.
Mộc Khuynh Cuồng đeo mặt nạ, trong hai tròng mắt tất cả đều là quang mang lãnh khốc vô tình, một khắc đeo mặt nạ lên, nàng lại là Sát, sát thủ lãnh huyết vô tình.
Người chọc nàng, chết!
Một đêm an bình.
Ngày hôm sau, Phổ Đà trấn trở nên huyên náo, Liễu Hương chết, trưởng trấn sẽ không thể nào bỏ qua, lập tức phát động vệ binh tìm kiếm bốn phía.
Mộc Khuynh Cuồng chỉ cảm thấy buồn cười, tựa như lấy đầu óc của bọn họ sẽ không bao giờ tra ra được ai làm, huống chi, nàng kiếp trước là sát thủ! Sát thủ khi làm nhiệm vụ sẽ không lưu lại dấu vết. Phổ Đà trấn bởi vì Liễu Hương chết trở nên hoảng loạn, nhưng mặc kệ trưởng trấn tra như thế nào, cũng tra không ra một chút tin tức.
Mộc Khuynh Cuồng không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ làm nhiệm vụ của nàng cùng tu luyện.
Thời gian nhoáng một, hai tháng trôi qua.
Mộc Khuynh Cuồng cảm giác đấu kỹ quá thấp, nàng muốn đi ra ngoài mua đấu kỹ, nhưng Phổ Đà trấn chỉ là một trấn nhỏ, người tu luyện đấu khí quá ít, cho dù có đấu kỹ, đó cũng chỉ là đấu kỹ cấp thấp.
Đấu kỹ chia làm bốn cấp bậc, hoàng giai đấu kỹ, huyền giai đấu kỹ, địa giai đấu kỹ, thiên giai đấu kỹ.
Mộc Chiến nói cho nàng biết, cha đưa cho nàng chỉ là đấu kỹ hoàng giai cấp thấp, ở Mộc gia có một Tàng Thư các, chỗ đó có đủ loại đấu kỹ từ cấp thấp đến cấp cao.
Nghĩ như vậy, Mộc Khuynh Cuồng liền có chút vội vàng muốn trở về đế đô Lôi Lạc Đế quốc, nhưng nếu cứ như vậy trở về, người Mộc gia nhất định sẽ đối phó nàng,
Trí nhớ trước kia nói cho nàng biết, Mộc gia là một gia tộc rất khổng lổ, không chỉ có dòng chính còn có chi thứ, người tu luyện đấu khí cực kỳ nhiều, lấy cấp bậc đấu khí cùng đấu kỹ của nàng bây giờ, cùng bọn họ đánh không quá mấy chiêu sẽ thua.
Cho nên nàng vẫn chưa thể trở về, nhưng nàng lại muốn đề cao đấu kỹ, đây là một chuyện làm cho người ta lệ rơi đầy mặt và siêu cấp buồn bực.
"Cuồng nhi, ngày mai cha dẫn ngươi đi tế tự tổ tông Mộc gia." Mộc Chiến xách theo một đồ đống lớn, hàng năm đến ngày giỗ tổ tông, hắn cũng sẽ mua một đống đồ lớn, mang theo Mộc Khuynh Cuồng đi tế tự.
Mộc Khuynh Cuồng ồ một tiếng, trong đầu hiện lên cảnh tượng trước kia Mộc Chiến mang nàng đi tế tự, chỗ đó giống như có vài phần mộ tổ tiên, về phần chôn ai, nàng cũng không rõ lắm, bởi vì Mộc Khuynh Cuồng trước kia không hỏi, Mộc Chiến cũng không nói.
← Ch. 039 | Ch. 041 → |