Thế ngoại cao nhân (9)
← Ch.207 | Ch.209 → |
Editor: Tương Ly
Chẳng lẽ thật sự không có ai có thể giải độc trong cơ thể nàng, nếu như không thể, nàng còn có thể sống bao lâu?
"Biết rồi, cám ơn ngươi." Mộc Khuynh Cuồng thu hồi cảm xúc thất vọng cười nhạt nói, nàng không thể cứ mất đi lòng tin như vậy, nàng chắc chắn có thể tìm được người giúp nàng giải độc.
Nàng vừa muốn đi, Chung Ly Mộ gọi nàng lại, "Cô nương không phải là người địa phương?"
Mộc Khuynh Cuồng quay đầu lại nhìn hắn, nhíu nhíu mày, đáp, "Không phải, ta là người Lôi Lạc Đế quốc."
Đột nhiên Chung Ly Mộ cười lắc đầu, thần bí khó lường nói, "Ý của ta là cô nương không phải người của thế giới này."
"..." Mộc Khuynh Cuồng mặt ngoài một mảnh trấn định, nội tâm lại là sóng lớn mãnh liệt, nàng không phải không thừa nhận người này thật sự rất thần kỳ, hắn làm sao nhìn ra nàng không phải là người của thế giới này, hắn lợi hại như vậy cũng không biết độc trong cơ thể nàng, thì nàng cần phải đi nơi nào tìm cao nhân giúp nàng giải độc.
"Cô nương chỉ là hồn phách ở trong thân thể này, bất quá bây giờ ngươi đã cùng thân thể này hai hợp làm một, cho nên ngươi tạm thời xem như người nơi này." Chung Ly Mộ cười nhạt nói, lẳng lặng nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng.
Mộc Khuynh Cuồng nhướng nhướng mày, hiện tại nàng đương nhiên là người của thế giới này, hơn nữa nàng còn thật thích thế giới này, chỉ là không thích một số người.
"Chung công tử muốn nói gì?" Tạm thời hai chữ làm cho trong lòng Mộc Khuynh Cuồng không hiểu dâng lên một hồi khó chịu, còn có một cỗ dự cảm rất xấu.
"Có thể vĩnh viễn làm người nơi này hay không, kia phải xem bản thân mình." Chung Ly Mộ ý tứ sâu xa cười nói, hắn nhắc nhở nàng chỉ có thể như vậy, về phần nàng về sau như thế nào, kia phải xem chính nàng trưởng thành ra sao.
Lòng Mộc Khuynh Cuồng nhảy một chút, ngực truyền đến một cỗ cảm giác hít thở không thông, quả nhiên nàng đoán không sai, chẳng lẽ nàng còn có thể trở về thế kỷ 21 hay sao?
"Chung công tử có thể nói cặn kẽ một chút không?" Nàng nhịn không được hỏi, nếu như có một ngày nàng trở về, Thánh Khinh Hồng làm sao bây giờ? Nàng không nên cùng hắn tách ra, vĩnh viễn không muốn.
Chung Ly Mộ lắc đầu, thản nhiên nói, "Cô nương, ta cho ngươi biết những thứ này là cho ngươi có một chuẩn bị, những thứ khác ta cũng không tính ra được."
Những chuyện khác của nàng, hắn thật tính không đến, dù sao hắn không phải thần.
Trong lòng Mộc Khuynh Cuồng là các loại tư vị, trên mặt nhưng lại một mảnh bình tĩnh, "Cám ơn nhắc nhở của ngươi, ta đi."
"Chờ một chút." Chung Ly Mộ gọi Mộc Khuynh Cuồng lại, rồi sau đó từ trên cây hoa đào bên cạnh bứt một cành đào đi về hướng nàng, "Cái này ngươi cầm lấy, về sau thời điểm cần giúp đỡ, chỉ cần tháo xuống một đóa hoa đào, ta liền sẽ xuất hiện ở bên cạnh ngươi, nói không chừng ta có thể giúp cho ngươi."
Mộc Khuynh Cuồng nhìn cành hoa đào hồi lâu không đón lấy, nàng không biết nên cầm hay không.
Kỳ thật nàng không muốn cầm, nếu như cầm, vậy thì chứng tỏ về sau nàng nhất định có yêu cầu hắn giúp, kỳ thật nàng tuyệt không thích đi tìm người khác hỗ trợ, nàng hy vọng chính mình gặp phải chuyện tình gì, cũng có thể tự mình giải quyết.
"Không có ý tứ gì khác, có thể quen biết là một loại duyên phận, ta có thể nhìn ra ngươi không phải là người của thế giới này, cầm lấy đi!" Chung Ly Mộ đưa tới cành hoa đào lần nữa, trên mặt tuấn tú như mỹ ngọc mang theo tươi cười tuyệt mỹ.
Mộc Khuynh Cuồng nhìn hồi lâu, cuối cùng vẫn nhận, rồi sau đó nhét vào không gian giới chỉ, nàng hy vọng nàng vĩnh viễn không lấy cành hoa đào ra, nàng hướng Chung Ly Mộ gật đầu nhẹ liền rời đi.
Ở bên ngoài Thánh Khinh Hồng nôn nóng bất an, còn kém muốn dùng lực lượng phá hủy nơi này, ngay tại lúc hắn muốn xông vào, những thứ hoa đào kia lại phát sinh biến hóa, rồi sau đó hắn chứng kiến Mộc Khuynh Cuồng từ bên trong những thứ hoa đào kia đi ra
← Ch. 207 | Ch. 209 → |