Bá đạo ôm (3)
← Ch.131 | Ch.133 → |
Lúc này, trong lòng Mộc Khuynh Cuồng nồng đậm hận ý, thật muốn đem người sau lưng những người kia từng dao từng dao chém xuống.
"Khuynh Cuồng, ngươi không sao chứ!" Thánh Khinh Hồng thấy sắc mặt nàng rất khó nhìn, có chút lo lắng hỏi.
Mộc Khuynh Cuồng lắc đầu, chỉ cần cha mẹ không có việc gì là tốt rồi, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, chân thành nói, "Cám ơn ngươi."
Nếu như cha mẹ xảy ra chuyện, nàng nhất định sẽ hận chết chính mình.
Thánh Khinh Hồng nhận ra nàng tự trách, đi một chuyến Lôi Lạc Đế Đô có một số việc hắn cũng thăm dò rõ ràng, chỉ là hắn không biết vì sao nàng đột nhiên phải ly khai đế đô.
"Chớ tự trách, muốn trách chỉ có thể những người kia, là bọn họ giở trò quỷ, tại sao ngươi phải tới nơi này?" Hắn vuốt đầu của nàng nhẹ giọng nói.
Mộc Khuynh Cuồng liếc hắn một cái, sau đó ngồi xuống, nàng đem toàn bộ chuyện phát sinh ở đế đô nói cho hắn biết, không biết vì sao, nàng muốn nói hết với hắn, bên người nàng cũng không có những bằng hữu khác, có thể nói cũng chỉ có hắn.
Thánh Khinh Hồng nghe xong, đáy mắt sát khí bắt đầu khởi động, nhưng hắn rất nhanh ẩn giấu tốt lắm.
"Cho nên ngươi tới đây tu luyện, tại sao ngươi phải đi Hàn Băng Đàm, nơi này người bình thường không thể tới, nước Hàn Băng Đàm không phải bình thường người có thể thừa nhận được, ngươi không nên đi xuồng, nếu không sẽ bị thương."
Vẻ mặt hắn ngưng trọng nói, thấy nàng muốn nhảy xuống, hắn sợ hãi.
Mộc Khuynh Cuồng thu hồi cảm xúc trong lòng, ánh mắt trong trẻo nhìn hắn, "Vì sao ngươi có thể, chẳng lẽ ngươi không phải người bình thường? Vậy ngươi là ai?"
"Ngươi quên thân thể ta đặc thù sao, thân thể của ta trời sinh là hàn thể, cho nên khi ta nằm ở bên trong, ta sẽ không bị đông lạnh, ngược lại thân thể của ta sẽ trở nên ấm áp." Thánh Khinh Hồng giải thích cho nàng nghe, qua mỗi một đoạn thời gian hắn sẽ tới đây ngâm trong Hàn Băng Đàm.
Mộc Khuynh Cuồng cái này xem như hiểu vì sao thân thể của hắn ấm áp.
"Ý của ngươi là, ra khỏi nơi này, thân thể của ngươi như cũ sẽ biến thành hàn thể?"
"Ừ, sẽ." Thánh Khinh Hồng nhàn nhạt đáp, trong lòng có chút tiếc nuối, nếu như thân thể hắn biến trở về hàn thể, hắn không thể ôm nàng, bởi vì nàng sợ lạnh, chuyện tình này tựa hồ rất tệ.
Mộc Khuynh Cuồng nhìn hắn, đưa tay vỗ bờ vai của hắn, sảng khoái cười nói, "Ngươi yên tâm, ta sẽ không ghét bỏ ngươi, ta sẽ vĩnh viễn đem ngươi trở thành làm bằng hữu."
Thánh Khinh Hồng đồng tử màu bạc lóe một tia ánh sáng, trong lòng lại có chút ảm đạm, chỉ là bằng hữu sao, hắn muốn bảo vệ nàng cả đời, hắn có thể làm người kia sao, ở lúc nàng thương tâm khổ sở, hắn cũng không thể cho nàng một vòng tay ấm áp dựa vào.
Lúc này, hắn hận chết chính hàn thể này.
"Ngươi tới Hàn Băng Đàm làm gì?" Thánh Khinh Hồng quay lại chủ đề chính.
Mộc Khuynh Cuồng trừng mắt nhìn, đứng dậy cười nói, "Không có gì nha, chính là tới xem một chút, nghe nói Hàn Băng Đàm này rất thần kỳ, ta tò mò."
Nàng vừa nói vừa đi hướng Hàn Băng Đàm, rồi sau đó ngồi xuống đưa vào nửa cánh tay, lập tức, một cỗ hàn khí lạnh thấu xương chui vào tay phải của nàng, một giây sau, cả một cánh tay đều chết lặng mất đi tri giác.
"Mộc Khuynh Cuồng, ngươi làm cái gì!" Thánh Khinh Hồng đi tới đem tay của nàng kéo trở về nổi giận đùng đùng quát, nàng là người ngu sao, hắn đều cùng nàng nói, người bình thường chịu không được, nàng còn đưa tay vào.
Mộc Khuynh Cuồng nhìn hắn tức giận, chép miệng, ủy khuất nói, "Thật lạnh a, tay của ta không còn tri giác."
Nàng chỉ là muốn thử xem Hàn Băng Đàm này đối với nàng hữu dụng hay không, vừa mới thử một chút, tay của nàng cũng không chảy máu đen, chẳng lẽ đối với nàng vô ích?
Nàng nhìn nhìnThánh Khinh Hồng, cũng không muốn nói cho hắn biết chuyện nàng trúng độc, miễn làm hắn lo lắng.
← Ch. 131 | Ch. 133 → |