Phong ấn và độc (7)
← Ch.115 | Ch.117 → |
Sau khi Mộc Khuynh Cuồng nhớ kỹ toàn bộ sách triệu hồi công pháp, mới chui vào trong chăn ngủ.
Nàng mới vừa nhắm mắt lại híp lại, cảm giác giống như có người ở ngoài cửa sổ phòng nàng, lén lén lút lút.
Lúc này nàng cũng không cách nào ngủ, lặng lẽ từ trên giường ngồi dậy xuống giường, người nọ tựa hồ cảm giác được nàng muốn đi ra ngoài, thân hình chợt lóe hướng phía ngoài tháo chạy.
Mộc Khuynh Cuồng mở cửa nhìn quanh một phen, cuối cùng trở về phòng tiếp tục ngủ, khóe miệng cười tà, người nọ muốn dụ nàng đi ra ngoài, nàng cứ không như hắn mong muốn, tức chết ngươi nha tức chết ngươi!
Ngoài thành Ác Ma, chỉ thấy hai đạo bóng dáng gầy như que củi một trắng một đen đứng ở nơi đó, thân thể của bọn họ lúc trong suốt lúc lại đục, giống như cô hồn dã quỷ vậy.
"Hắc Sát, ngươi thất bại, thế nhưng không đem người dẫn đến." Đạo bóng dáng màu trắng cười ha hả, hai tròng mắt khẽ nheo lại, cái tiểu nha đầu này có ý tứ.
Người áo đen gọi Hắc Sát nhíu nhíu mày, trên mặt buồn bực, nếu là bình thường, hắn đi đi lại lại bên cửa sổ như vậy, người ở bên trong nhất định sẽ đi ra ngoài tìm tìm, như vậy, hắn và Bạch Sát có thể trêu cợt đối phương, nào biết nha đầu này thế nhưng không mắc mưu.
"Tiểu nha đầu kia nhất định là sợ hãi, cho nên không dám tới." Hắc Sát vì chính mình tìm cớ.
Bạch Sát nhìn hắn, trên mặt treo nụ cười trêu tức, cuối cùng thân thể nhất phiêu biến mất tại chỗ, ngay sau đó bóng dáng màu đen cũng biến mất.
Sau khi bọn hắn biến mất, chỉ thấy một đạo tiểu bóng dáng màu xám tro béo vù vù hướng về trong thành Ác Ma bay đi.
Bên trong tứ hợp viện, Mộc Khuynh Cuồng ngồi ở trên giường, cho đến khi Phì Phì trở lại, nàng mới rút khỏi cảnh giới.
"Phì Phì, ngươi nhìn thấy gì?" Sửu Sửu trừng mắt nhìn hỏi.
Phì Phì nhìn nhìn Mộc Khuynh Cuồng, lại nhìn một chút Sửu Sửu, bắt chước y nguyên lời Bạch Sát, "Hắc Sát, ngươi thất bại, thế nhưng không đem người dẫn tới."
"Cái tiểu nha đầu kia nhất định là sợ hãi, cho nên không dám tới." Rồi lại học khẩu khí Hắc Sát.
"Khuynh Cuồng, bọn họ hẳn là hai trong mười đại ác ma trên đảo." Sửu Sửu gãi gãi cái cằm, như có điều suy nghĩ nói.
Hai tròng mắt Mộc Khuynh Cuồng khẽ nheo lại, nàng vừa mới đến đảo Ác Ma, bọn họ đã tìm nàng, chỉ là vì sao không có tiếp tục, chẳng lẽ như thế này đã được tính là vượt qua kiểm tra rồi.
"Khuynh Cuồng, hai người kia thân hình trong suốt, giống như quỷ vậy." Phì Phì rụt lại cổ ríu rít nói, nó chưa từng thấy qua người như vậy.
Mộc Khuynh Cuồng khiêu mi, còn có người kỳ quái như vậy tồn tại sao? Nàng không suy nghĩ nhiều, lật giường nằm ngủ, chắc hẳn hai người kia khuya hôm nay sẽ không đến tìm nàng nữa.
Ngày hôm sau, ăn qua điểm tâm, Mộc Khuynh Cuồng liền đi vào Phỉ Thúy Sâm Lâm tìm một địa phương bí mật dùng làm nơi tu luyện, nàng quyết định thừa dịp trong khoảng thời gian này tu luyện đấu khí cùng Triệu Hoán Sư thật tốt.
Vài thời thần trôi qua, nàng mới vừa rút khỏi cảnh giới liền nghe được âm thanh nữ tử.
Mộc Khuynh Cuồng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa, một nữ tử mặc váy dài màu lam mang theo một giỏ trúc ngã xuống đất, nàng nhìn một hồi, cười nhạt bình tĩnh thong dong đi lên phía trước.
Nữ tử lam y hé ra gương mặt chấn động nhân tâm, mặt trắng nõn, giống như trứng gà mới vừa nấu chín lột vỏ, non nớt, giống như bóp một cái sẽ chảy nước, tuyệt đối là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
"Ai da, đau chết, ô ô......" Nữ tử lam y nhìn Mộc Khuynh Cuồng điềm đạm đáng yêu nức nở.
Mộc Khuynh Cuồng không nói lời nào, chỉ cười nhẹ quan sát nàng ta, từ mặt đến y phục trên người rồi đến giày, quan sát xong, nàng khẽ mở môi đỏ mọng nghịch ngợm cười nói, "Bà bà, người không cần phải giả bộ đâu."
← Ch. 115 | Ch. 117 → |