Phong ấn và độc (3)
← Ch.111 | Ch.113 → |
Mộc Khuynh Cuồng cũng không lập tức rút khỏi, mà tiếp tục dung hợp nguyên tố lực vừa mới hấp thu, nàng rất muốn đột phá trung cấp Triệu Hoán Sư, đến lúc đó có thể triệu hồi ma thú cấp sáu đến mười, như vậy con bài chưa lật để nàng tự vệ lại nhiều hơn.
Dù sao đối với một loại người tu luyện mà nói, ma thú cấp sáu đến mười không tính là ma thú cấp thấp.
Theo Mộc Khuynh Cuồng dung hợp, chỉ thấy quanh thân nàng tản ra sáu loại quang mang mạnh mẽ, cả người giống như bị cầu vồng vây quanh.
"Sửu Sửu, Khuynh Cuồng là Triệu Hoán Sư a!" Phì Phì vỗ cánh kinh ngạc nói.
"Đúng vậy, Khuynh Cuồng vĩ đại của chúng ta tương lai sẽ trở thành Triệu Hoán Sư rất lợi hại, làm toàn bộ ma thú thần phục nàng." Sửu Sửu giơ giơ khuôn mặt nhỏ nhắn phi thường uy vũ nói, vừa nghĩ tới tình cảnh đó, nó liền nhiệt huyết sôi trào a, phải hay không!
Đôi mắt xám của Phì Phì vòng tới vòng lui, theo nó phá xác ra, một chút truyền thừa ký ức cũng chầm chậm xuất hiện ở trong đầu nó.
Nó biết rõ Triệu Hoán Sư là thiên địch ma thú, đúng là hiện tại nó rất thích Khuynh Cuồng, cho nên nàng là Triệu Hoán Sư, có thể thống lĩnh càng nhiều ma thú, nó vì nàng cảm thấy cao hứng.
"Ríu rít ríu rít, Khuynh Cuồng giỏi quá." Tiểu thân thể béo tròn của Phì Phì ở trên mặt đất gọi tới gọi lui, bộ dáng kia có bao nhiêu tức cười.
Sửu Sửu cũng hưng phấn lăn lộn trên mặt đất, đột nhiên nó đứng dậy, mắt vàng cảnh giác nhìn quanh bốn phía, Phì Phì đồng dạng cảnh giác, đây là một loại bản năng của bọn họ, giống như có nguy hiểm đến gần bọn họ.
Quả nhiên không ngoài Sửu Sửu đoán, ngày sau đó, chỉ thấy một đống ma thú lớn nhỏ loạn thất bát tao toàn bộ lao tới, trong mắt bọn chúng đều là hào quang đề phòng và tức giận nhìn chằm chằm sáu loại tia sáng tản ra từ trên người Mộc Khuynh Cuồng, dĩ nhiên là Triệu Hoán Sư.
Một chút ma thú sợ hãi khẽ lui về phía sau, một chút ma thú đứng đầu rống lên, loài người cấp thấp này đang tu luyện, bọn chúng phải nhân cơ hội giải quyết nàng.
"Phì Phì, ngươi bảo vệ tốt Khuynh Cuồng." Trên người Sửu Sửu chợt lóe kim quang, biến thành một con chuột cực kỳ khổng lồ.
"Ừ, ta sẽ bảo vệ tốt Khuynh Cuồng." Phì Phì rất kiên định nói, trên người quang mang màu xám chợt lóe, biến thân thành một con vẹt xám khổng lồ.
Sửu Sửu mở rộng bước chân tiến từng bước lên phía trước, trong miệng phát ra tiến rống tức giận, toàn thân thả ra uy áp của linh thú cấp hai.
Những ma thú kia cũng chỉ là ma thú cấp năm đến mười, sau khi nhìn thấy quang mang trên người Sửu Sửu, cũng không lùi lại, dù sao đội ngũ của bọn chúng cường đại, một ít cuốn lấy Sửu Sửu, một ít lại quấn quít lấy Phì Phì, ma thú khác có thể công kích Mộc Khuynh Cuồng đang tu luyện.
Lúc tu luyện là lúc công kích tốt nhất, cũng dễ dàng nhất diệt nàng.
Bọn chúng tuyệt đối sẽ không để cho thiên địch mạnh mẽ như vậy tồn tại.
Sửu Sửu thấy bọn chúng không sợ hãi, hung thần ác sát rống một tiếng, há mồm phun ra một cỗ lôi nguyên tố mạnh mẽ quét tới bọn chúng.
Linh thú so với ma thú thì tuyệt đối cường đại hơn nhiều, một ít ma thú ngăn cản không nổi trực tiếp bị đẩy lùi ra ngoài, một ít ma thú cấp mười xông qua lôi nguyên tố chạy về phía Sửu Sửu.
Sửu Sửu cười lạnh một tiếng, hai móng vuốt bén nhọn phóng thích hai cỗ lực lượng, những lực lượng kia hóa thành trường thương hung ác đâm tới ma thú.
Quang mang màu vàng bao phủ toàn bộ những ma thú kia, mùi máu tươi nồng nặc lan tràn ven Phỉ Thúy sâm lâm, những tiếng kêu rên liên tục vang lên.
Những ma thú khác bị Sửu Sửu đe dọa, sợ hãi lui toàn bộ về phía sau, trong mắt bắt đầu cố kỵ, dù sao bọn chúng là ma thú, Sửu Sửu là linh thú, bọn chúng và nó căn bản không cùng một cấp bậc.
"Lăn càng xa càng tốt cho tiểu gia." Cái đuôi thật dài của Sửu Sửu lắc lắc, lỗ tai không vui dựng thẳng lên, hung hãn quát.
← Ch. 111 | Ch. 113 → |