Gặp thoáng qua
← Ch.098 | Ch.100 → |
Edit: Tương Ly
Bốn vị trưởng lão thấy nàng nguyện ý rời đi, trên mặt đều lộ ra nụ cười thỏa mãn, bọn họ đều tin tưởng đứa bé thông minh này, bây giờ rời đi mới là hành động sáng suốt.
"Đại ca, ngươi cùng Khuynh Cuồng cùng đi chứ!" Mộc Xây nhìn Mộc Phong mở miệng nói, Mộc Phong có tu vi cao nhất trong bốn người bọn họ, có hắn đi cùng Mộc Khuynh Cuồng, bọn họ sẽ tương đối yên tâm.
"Đại ca, ngươi mang Khuynh Cuồng đi, như vậy sẽ tương đối an toàn." Mộc Sàng phi thường tán đồng nói.
"Đại ca, ba người chúng ta sẽ hảo hảo bảo vệ Thanh Vân tông." Mộc Húc nhìn Thanh Vân tông cười nói.
Mộc Phong nhăn mày, hai mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm ba người bọn họ.
"Đại ca, ngươi cùng Khuynh Cuồng đi đi!" Ba vị trưởng lão đồng thời mở miệng khẩn cầu.
Mộc Khuynh Cuồng nhìn bốn người bọn họ, nếu có Mộc Phong cùng nàng đi tất nhiên tốt hơn a, như vậy trên đường cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau, nàng còn có thể hỏi hắn rất nhiều thứ.
"Tốt, ta cùng Khuynh Cuồng cùng đi." Suy nghĩ hồi lâu, trong lòng Mộc Phong thở dài kiên định đáp, sau đó nhìn Mộc Khuynh Cuồng, gặp Mộc Khuynh Cuồng mắt trợn to trong suốt nhìn hắn, hắn khẽ mím môi cười, tương lai Mộc gia phải dựa vào nàng.
Ngày hôm sau, Mộc Khuynh Cuồng tùy tiện thu thập vài bộ quần áo bỏ vào trong giới chỉ không gian, rồi hướng về Thanh Vân tông chạy.
Bốn người Mộc Phong đã sớm chuẩn bị xe, đợi Mộc Khuynh Cuồng đến, Mộc Phong cùng nàng lặng lẽ lên xe ngựa, sau đó hướng về cửa thành Lôi Lạc Đế Đô chạy.
"Khuynh Cuồng, rốt cục có thể đi ra ngoài." Sửu Sửu trong không gian ma thú kích động chít chít gọi, nó hiện tại đã thăng cấp, cấp hai linh thú.
"Ừ, bọn họ dung không được ta, năng lực của ta chưa thể cường đại bằng thế lực của bọn họ, hiện tại chỉ có thể ra ngoài lịch lãm, chờ lúc ta trở về, chính là thời điểm thu thập bọn họ." Mộc Khuynh Cuồng nhìn đường phố náo nhiệt, ánh mắt lạnh lẽo nói, Mộc Thanh Lam Mộc Thanh Thiên, lần sau trở về cũng sẽ không đơn giản như vậy.
Nàng nhìn cảnh ngoài cửa sổ thả rèm xe ngựa xuống, cùng thời khắc đó, một chiếc xe ngựa đi ngược lại xe ngựa của nàng, trong xe ngựa một nam tử lãnh khốc ngồi, nam tử có một đôi mắt màu bạc rất đẹp.
Đột nhiên, hắn vén rèm xe lên ngó ra ngoài, một chiếc xe ngựa từ bên cạnh chạy qua, nhìn thoáng qua, hắn thu hồi ánh mắt.
Mộc Khuynh Cuồng rời đi đã sớm ở trong dự liệu của Mộc Thanh Lam, bất quá Mộc Khuynh Cuồng lưu lại cho nàng một phong thư.
Trong thư cũng không có quá nhiều chữ, chỉ có bảy chữ tiêu sái lại mạnh mẽ, ta nhất định sẽ trở lại!
"Thanh Lam, cái nha đầu xấu xí kia hiện tại đã đi, ta có thể đem vị trí gia chủ truyền cho ngươi." Mộc Vinh Đức nhìn Mộc Thanh Lam ý cười đầy mặt nói.
Mộc Thanh Lam liếc hắn một cái, nhíu mày, "Nàng mặc dù đã đi, nhưng nàng chưa nói không muốn vị trí gia chủ này, cho nên nàng vẫn là gia chủ tương lai."
"Vậy thì thế nào, ngươi cảm thấy nàng còn có thể trở lại sao?" Mộc Vinh Đức âm hiểm cười lạnh nói.
Mộc Thanh Lam trừng Mộc Vinh Đức một cái, Mộc Vinh Đức lập tức thu hồi ý cười lạnh trên mặt, cười nhạt đứng ở bên cạnh, tựa hồ vô cùng cung kính.
"Thanh Lam, đây là quyết định của cô cô ngươi, chắc chắn nàng sẽ không cho Mộc Khuynh Cuồng trở về, ta biết rõ ngươi phi thường muốn đánh bại Mộc Khuynh Cuồng, nhưng cường giả trên đời nhiều như vậy, ngươi cần gì nhất định đánh bại nàng." Mộc Vinh Đức ôn tồn nói.
Mộc Thanh Lam đứng dậy, trên mặt đều là biểu tình không cam lòng, Mộc Khuynh Cuồng là người thứ nhất đánh bại nàng, huống chi nàng ta trước kia còn là một phế vật, bị một người xưng là phế vật đánh bại, kia so với bị một cường giả đánh bại còn chịu sỉ nhục hơn rất nhiều, cho nên nàng mới muốn đánh bại Mộc Khuynh Cuồng, cho tất cả mọi người xem một chút, nàng Mộc Thanh Lam luôn là người lợi hại nhất!
← Ch. 098 | Ch. 100 → |