"Phòng có mấy giường?" cô lập tức xoay người nghiêm túc nói với Tịch Hạo Trạch: "Chúng ta không thể ngủ cùng nhau"
← Ch.16 | Ch.18 → |
Sơ Vũ tìm được một công việc trợ lý trong một công ty thiết kế kiến trúc, nói là trợ lý, nhưng thật ra là làm những việc vặt trong văn phòng. Nhưng môi trường ở đây cũng không tệ. Giám đốc công ty là một hoa kiều, tuy còn trẻ nhưng tiền đồ đầy hứa hẹn. Vừa về nước đã tự mình xây dựng sự nghiệp, nhân viên trong công ty đều là những người trẻ tuổi năng động. Sơ Vũ làm việc cùng họ cũng rất thoải mái, vui vẻ. Chưa bao giờ cô cảm thấy mãn nguyện như lúc này.
Thời gian trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt đã đến tháng ba, đã có thông báo của kỳ thi nghiên cứu sinh. Kết quả cũng không khác lắm so với những gì cô đã dự tính, điểm môn chính trị và tiếng Anh rất tốt, chính trị 90, tiếng Anh 85. Khi cô vào thư viện lấy tài liệu, gặp được cô giáo chủ nhiệm, cô đã báo kết quả với bà ấy.
"Bốn năm đào tạo một vũ công, tốt nghiệp xong lại bảo là vì chuyện cá nhân phải chuyển ngành, Sơ Vũ à, con thật làm cho người ta vừa thương lại vừa ghét." Cô Nghiêm đã dạy hơn bốn mươi năm, trong ngành này cũng rất nổi tiếng. Lúc Sơ Vũ học cấp ba đã tham gia vào một buổi sơ tuyển, bà vừa liếc mắt đã nhận ra tài năng của cô bé.
Sơ Vũ ngượng ngùng cười.
"Thành tích hạng A này muốn học lên đã không còn là vấn đề nữa." Cô Nghiêm vỗ vỗ vai cô: "Về sau đi dạy, dù sao cũng phải cần luyện tập."
Sơ Vũ gật đầu, trong lòng có chút tiếc nuối, cô Nghiêm đã dẫn dắt cô bốn năm, luôn chỉ bảo cô nhiều điều, trong lòng cô luôn coi bà ấy như một người mẹ.
Trước đêm Sơ Vũ đi thành phố A thi vòng hai, Tôn Hiểu Nhiên đã đến trường học tìm cô.
Đi bộ trong khuôn viên trường yên tĩnh, cả hai người đều trầm tư suy nghĩ. Lúc vòng qua một hồ nước, Tôn Hiểu Nhiên mở lời gợi chuyện: "Chuyện lúc tết thật xin lỗi, tớ thay mẹ tớ xin lỗi cậu." Sau lại cô biết mẹ cô nói Sơ Vũ như vậy, cô đã giận mẹ cô ba ngày không nói chuyện. Trông bề ngoài Sơ Vũ luôn kiên cường, có vẻ như không để ý gì, nhưng cô biết Sơ Vũ là một người sống nội tâm, lần này mẹ của cô đã chạm vào nổi đau sâu kín nhất của Sơ Vũ.
Sơ Vũ hất tóc mái, hờ hững trả lời: "Đều đã qua rồi."
"Thời gian này anh tớ vẫn muốn tìm cậu." Tôn Hiểu Nhiên dừng lại một chút: "Cậu thật không cho anh ấy... cơ hội sao?"
Sơ Vũ trầm mặc.
Tôn Hiểu Nhiên hơi buồn, nhẹ nhàng nói: "Sơ Vũ, chúng ta đã là bạn bè nhiều năm, nhưng bây giờ tớ mới phát hiện tớ thật sự không hiểu cậu. Anh tớ đã thầm thích cậu nhiều năm như vây, tớ không tin là cậu không biết." Cô bĩu môi nói tiếp: "Cậu còn nhớ cô giáo anh văn hồi cấp một không, trong lớp nhiều người như vậy, sao cô ấy chỉ thiên vị cậu."
Ánh mắt Sơ Vũ tối sầm lại, cô nhớ rõ, khi tốt nghiệp tiểu học, cô giáo đã tặng cho cô một câu "Thủy có thể tái thuyền cũng có thể Phúc Chu"(1). Tâm tư của cô rất kín, chuyện gì cũng che giấu trong lòng.
(1) Nước để mà đỡ thuyền, cũng có thể làm lật thuyền. (Việc gì cũng có hai mặt của nó)
"Có đôi khi, có đôi khi tớ cảm thấy cậu giống như không có trái tim, anh tớ bảo sẽ không ép cậu, tớ thật sự muốn lấy cái búa gõ vào đầu của cậu." Tôn Hiểu Nhiên khẽ cười.
Sơ Vũ nhếch miệng, cười khổ: "Hiểu Nhiên, tớ và Phi Nhiên không hợp nhau."
"Hai người vẫn chưa thử qua sao biết là không hợp?"
Sơ Vũ mím môi, có chút kiên quyết nói: "Ngày mai tớ phải đi đến thành phố A."
Tôn Hiểu Nhiên ngẩn ra, đã hiểu ý của Sơ Vũ. Thành phố A nằm ở phía bắc thành phố N, là một thành phố ven biển. Có lẽ Sơ Vũ đã hạ quyết tâm rời khỏi nơi này.
Thành phố này đã làm cô quá mệt mỏi và khổ sở, cô lựa chọn trốn tránh, không phải cô không dũng cảm, chỉ là đã quá đau.
Sơ Vũ đề ngồi xe lửa đi đến thành phố A, đến thành phố ven biển này cô có cảm giác như được tái sinh, không khí ẩm ướt, gió thổi phất lên mặt, nhẹ nhàng mang theo hương vị biển.
Cô tìm một khách sạn gần trường học, căn phòng đơn giản có một chiếc ti vi hai mốt inch. Ngồi xe lửa ba giờ, cả người mệt mỏi, cô vừa ngã lưng xuống liền chìm vào giấc ngủ.
Cô ngủ đến xế chiều, mơ mơ màng màng điện thoại reo lên. Sau năm mới Tịch Hạo Trạch bận rộn diễn tập tại Tân Hải, hôm qua vừa mới kết thúc. Lúc này mới có thời gian gọi điện thoại cho Sơ Vũ.
Từ cuộc nói chuyện lần trước, sau đó hai người cũng không liên lạc gì, Sơ Vũ lúng ta lúng túng giữ chặt điện thoại, không biết nói gì.
Tịch Hạo Trạch nghe tiếng hít thở của cô, khóe miệng chậm rãi nhếch lên: "Em đang căng thẳng ư?"
Sơ Vũ bỗng dưng giật mình quên cả hít thở, lúc biết đó là điện thoại của anh không hiểu sao tim cô lại đập nhanh hơn. Tịch Hạo Trạch khẽ cười: "Đã có kết quả thi nghiên cứu sinh chưa?"
"Rồi." Sơ Vũ nhỏ giọng nói.
"Khi nào thì thi vòng hai?"
"Sáng mai."
"Em đang ở thành phố A!" Tịch Hạo Trạch khẳng định nói.
Sơ Vũ nhẹ nhàng vâng một tiếng, cô không biết rằng bây giờ Tịch Hạo Trạch cũng đang ở thành phố A.
Lát sau, Tịch Hạo Trạch đã lái xe vào thành phố A, Sơ Vũ sợ anh tìm không ra địa chỉ, đứng trước khách sạn, đảo mắt nhìn xung quanh tìm anh. Khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn anh tuấn kia, trong chốc lát tim cô đập thình thịch, cảm giác cơn khát vọng đang dâng trào nhưng lại bị kìm nén bởi một chút tự ti.
Anh đi đến trước mặt cô: "Đợi lâu không?"
Sơ Vũ lắc đầu: "Vừa mới xuống thôi."
Ở ngoại ô thành phố A, có rất nhiều khách sạn tư nhân mọc lên để tiện cho sinh viên. Tịch Hạo Trạch ngẩng đầu nhìn vào ngõ nhỏ, ồn ào chật chội, nhiều người phức tạp, anh nhăn mặt, trầm giọng nói: "Đi lên thu dọn đồ đạc đi."
Sơ Vũ khó hiểu nhìn anh: "Ngày mai em còn phải đi phỏng vấn."
Lúc hai người đang nói chuyện, một đôi nam nữ tình tứ ôm nhau lướt qua họ đi thẳng vào khách sạn. Mặt Sơ Vũ bỗng dưng đỏ lên, không nói thêm gì nữa, chạy lên lầu, thu dọn hành lý.
Lúc xuống trả phòng, cô định thương lượng với ông chủ. Cô đêm nay không ở lại đây, cô muốn lấy lại tiền phòng.
Ông chủ trừng mắt liếc cô: "Cô bạn, làm gì có chuyện đó, mặc kệ cô có ngủ ở đây hay không, cô đã đặt phòng rồi, tiền tất nhiên là phải trả."
Sơ Vũ hơi tiếc, không ở vậy mà vẫn phải mất một trăm tệ.
Tịch Hạo Trạch thấy cô cầm túi xách, cúi đầu đi ra.
Trong ngõ nhỏ lúc này có người đang đi đến, từ xa đã truyền đến tiếng hô: "Nhường đường một chút ... nhường một chút..." một chiếc xe ba bánh đang chở nước ở phía sau hô lớn. Sơ Vũ vẫn mãi đắm chìm trong suy nghĩ riêng mình.
Xe ba bánh đã lái đến gần vậy mà cô vẫn không có phản ứng như không hay biết gì. Tịch Hạo Trạch vươn tay ra kéo cô vào lòng: "Đang nghĩ cái gì đấy, phải nhìn đường chứ."
Ở trong doanh trại từ lâu, anh vẫn luôn quen lối nói chuyện nghiêm túc. Đã ba mươi tuổi nhưng anh vẫn không biết dịu dàng là gì, lúc này nói chuyện với Sơ Vũ, giống như đang la mắng một đứa nhỏ, Sơ Vũ chỉ biết im lặng cúi đầu.
Sơ Vũ thuộc thể hàn, tay luôn lạnh băng. Nhưng giờ phút này đây, được tay anh nắm chặt cô cảm giác ấm áp hơn nhiều. Cô âm thầm rút tay ra, nhưng người kia vẫn cứ nắm chặt. Cô nghiêng đầu liếc nhìn qua anh, dường như tất cả đều làm rất tự nhiên.
"Đã ăn tối chưa?"
"Chưa." Cô vừa mới dậy thì nhận được điện thoại của anh, làm gì có thời gian mà ăn.
"Muốn ăn gì?"
Sơ Vũ không nghĩ đã nói: "Thịt xiên."(2)
(2) Món này không chỉ có thịt xiên mà còn có tôm mực xiên, đủ các loại, tớ gọi tắt là thịt xiên
Tịch Hạo Trạch cau mày, không nói gì, nhanh chóng kéo cô vào nội thành. Thật ra, anh vẫn chưa nếm thử qua món này bao giờ, nghĩ rằng trong thành phố chắc sẽ có.
Cô nghĩ Tịch Hạo Trạch dẫn cô đi đến một nhà hàng cao cấp nào đó, ở nơi mà ăn một bữa ăn xong thì phải tiếc đứt cả ruột. Gần trung tâm thành phố A có rất nhiều món ăn vặt, cá mực nướng, thịt dê xiên, còn có đủ loại bánh, nhìn là đã thèm ăn, Sơ Vũ do dự lắc lắc tay: "Ăn ở đây đi." Cô hơi lo Tịch Hạo Trạch không thích những nơi như vậy, cười cười nói: "Em mời anh."
Trên đường nhộn nhịp hối hả, anh nhìn cô khẽ cười, đôi mắt thâm trầm kia lóe lên một tia cưng chiều.
Sơ Vũ vốn định ngồi bên ngoài ăn, nghĩ lại đại thiếu gia Tịch Hạo Trạch này chắc không dễ dàng gì ngồi đây ăn cùng cô. Tuy muốn ngồi phía ngoài, nhưng sợ anh đêm nay lại nhịn đói.
Cuối cùng cô chọn quán "Thịt xiên tình yêu". đi vào trong đã thấy hơn mười cặp đôi đang ngồi ăn uống cùng nhau, rất đúng với tên quán.
Cô cầm một cái rổ đưa cho Tịch Hạo Trạch, mình thì tự bắt đầu đi chọn đồ ăn, Tịch Hạo Trạch nhìn cô đi tới đi lui ở tủ lạnh, chuyên chú chọn lựa nguyên liệu, anh đứng bên cạnh, đưa rổ cho cô: "Giúp anh chọn luôn."
"Em làm sao biết anh thích ăn gì?"
"Ngoài rau và nấm, tất cả đều được." Anh bình thản nói.
Thức ăn đã nấu chín, hai người ngồi đối diện nhau, bếp lửa nóng hôi hổi, Sơ Vũ lại múc thêm một muỗng ớt, đổ dấm vào, quấy quấy, một bát đỏ chót, vừa chua lại vừa cay.
Cô vừa thổi vừa ăn, thấy Tịch Hạo Trạch không đụng đũa, nghĩ anh không thích: "Anh ăn thử xem, rất ngon đấy."
Sơn hào hải vị nào Tịch Hạo Trạch chưa ăn qua, anh nhìn vào mắt Sơ Vũ, chóp mũi đã dính một chút mồ hôi, vẻ mặt rất thỏa mãn. Xung quanh đều là sinh viên, những đôi tình nhân, tất cả đều rất chân thật, dường như rất lâu trước đó ai đó đã từng trải qua chuyện này.
Cuối cùng, Tịch Hạo Trạch cũng không khách khí nữa, thực sự để Sơ Vũ trả tiền mời khách. Thế nên rất lâu sau này, khi nhớ lại chuyện này, Sơ Vũ vẫn luôn trêu anh, không đáng mặt làm đàn ông, để cho con gái trả tiền.
Hai người ăn xong thịt xiên, đi dạo nửa ngày, Sơ Vũ cũng như những cô gái khác, cũng thích mua những thứ đồ linh tinh. Tịch Hạo Trạch vẫn rất kiên nhẫn đi cùng cô, trong giờ phút này hai người tựa như đã quen biết từ lâu.
Cô nhìn trúng một cái kẹp tóc hình quả anh đào, cô bán hàng hô mười lăm tệ, cô trả giá tám tệ. Cô bán hàng nhất quyết không chịu, Tịch Hạo Trạch thấy cô ngắm nghía chiếc kẹp trong gương, xem ra cô rất thích.
Nhưng cô vẫn trả lại cho cô bán hàng, cười nói: "Tôi chỉ xem thôi." Lại quay sang nói với anh: "Đi thôi, đi lên trên này đi dạo." Anh hơi khó hiểu, rõ ràng là cô rất thích mà. Vừa mới xoay người, chợt nghe cô bán hàng gọi lại: "Tám tệ thì tám tệ, này bán cho cô đấy."
Sơ Vũ bĩu môi, Tịch Hạo Trạch nhìn thấy hai mắt cô sáng rọi, anh bất giác mỉm cười.
Sơ Vũ thanh toán tiền, cầm kẹp hình quả anh đào, miệng nở một nụ cười.
"Lúc nãy là em cố tình không mua đúng không?"
Sơ Vũ nghiêng đầu nhìn anh, tự nhiên nói: "Đúng vậy." Cô hì hì cười: "Mua những thứ ở đây đều phải như vậy." Đây là cuộc sống của cô, hơn hai mươi năm qua cô đều như vậy, một xu một hào, cũng cò kè mặc cả. Cô không có cảm thấy có gì không ổn, tiết kiệm giá rẻ, cô cảm thấy ngược lại rất chân thật và an tâm.
Anh im lặng, dường như đã hiểu ra, nhưng lại càng cảm thấy đau lòng nhiều hơn. Nói thật, Tịch Hạo Trạch lần đầu tiên gặp qua chuyện như vậy, cuộc sống của anh như đã được trải thảm từ trước, nhìn thấy Sơ Vũ vui vẻ vô tư trước mắt. Có lẽ, anh thật sự vẫn chưa hiểu rõ về cô.
Tịch Hạo Trạch lái xe đưa cô đến một khách sạn nằm trong trung tâm thành phố, Sơ Vũ ôm túi xách, đi sau anh. Tịch Hạo Trạch nhìn bộ dạng cảnh giác của cô, vừa bực mình vừa buồn cười.
Nhân viên lễ tân hỏi anh thuê mấy phòng, đầu óc Sơ Vũ đông cứng lại, ánh mắt sáng quắc theo dõi anh.
Anh giương đôi mắt tự đắc, giễu cợt cười nói: "Một phòng."
Sơ Vũ nóng nảy, bước lên trước hỏi: "Phòng có mấy giường?" rồi xoay người nghiêm túc nói với Tịch Hạo Trạch: "Chúng ta không thể ngủ cùng nhau!"
Nhân viên lễ tân ngạc nhiên nhìn cô, cố gắng nhịn cười.
Trong nháy mắt không khí ngưng trệ, Tịch Hạo Trạch vẫn ung dung bình thản, sắc mặt không có một chút lúng túng, anh nghiên mặt qua, ho khụ một cái.
Sơ Vũ hơi xấu hổ, mặt ủng đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Lấy hai phòng đi."
Tịch Hạo Trạch không nói gì, cầm thẻ phòng đi lên lầu. Sơ Vũ bối rối nắm chặt tay, theo sau anh, vào phòng, Tịch Hạo Trạch mở cửa sổ ra, gió đêm từ từ thổi vào.
"Đi tắm đi."
Sơ Vũ khẽ cắn môi: "Em về đây." Một nam một nữ ở cùng một phòng, dù thế nào thì mọi người cũng sẽ hiểu lầm, tư tưởng Sơ vẫn rất cổ hủ, cứ việc Tịch Hạo Trạch nói sẽ kết hôn với cô là một chuyện, nhưng không phải là, cô sẽ tùy tiện cùng anh ở chung. Dù cho cô đã thích anh nhiều năm như vậy.
Tịch Hạo Trạch im lặng đã lâu, cũng không trêu chọc cô nữa, nói: "Được rồi, bên trong còn có một phòng cho em ngủ."
Sơ Vũ thở ra một hơi, bây giờ mới nhìn lại căn phòng. Cô chỉ nghĩ là đến một khách sạn bình thường, không nghĩ rằng đây là một khách sạn xa hoa thoải mái thế này, trên nền phủ một lớp thảm mềm mại, ánh đèn vàng dịu dàng phản phất cho người ta một cảm giác ấm áp.
Cô rửa mặt ra đã thấy Tịch Hạo Trạch nằm trên giường mặc áo choàng tắm màu trắng, anh nhắm hai mắt lại, ngọn đèn ngủ chiếu vào mặt anh, nhìn qua có vẻ anh rất mệt mỏi.
Sơ Vũ nhẹ nhàng đi qua, cách anh khoảng nửa mét, tinh tế đánh giá khuôn mặt anh. Anh trong trí nhớ của cô thật sự thay đổi rất nhiều. Khuôn mặt anh bây giờ đã bình tĩnh và chín chắn hơn nhiều.
Anh hơi nhíu mày, cô kìm lòng không được đưa tay vuốt xuống, trong chớp mắt tay đang lơ lửng giữa không trung thì nghe thấy một tiếng thở dài. Xoay người, chân phải vừa mới vừa nâng lên, đã bị kéo lại, ngã vào lòng một cơ thể rắn chắc.
← Ch. 16 | Ch. 18 → |