Truyện:Văn Nhã Bại Hoại - Chương 31

Văn Nhã Bại Hoại
Trọn bộ 39 chương
Chương 31
[H] Bị ‘làm’ đến mức không khép chân được
0.00
(0 votes)


Chương (1-39)

"Sắp đến ... anh chậm một chút không được sao?" Hai chân Chu Phù không thể khép được, bắp đùi dính đầy dịch thủy, côn th*t mạnh mẽ rong ruổi bên trong mỗi lúc một nhanh mà chẳng có dấu hiệu muốn dừng.

Nó mỗi giây mỗi phút đều to hơn một chút, gân xanh nổi lên rõ ràng, Chu Phù co rút bụng lại 𝖘𝖎ế●𝐭 🌜●h●ặ●𝐭 nơi đó.

Mắt Thẩm Chi Hành đầy tơ 𝐦á*υ, thúc vào khoảng trăm lần đến lúc Chu Phù cảm thấy đầu óc mụ mị không còn suy nghĩ được gì mới nghe anh thầm thì, "Tạm thời tha cho em."

Ngay sau đó luồng tinh d*ch đặc sệt cách lớp áo mưa bắn vào hoa huy*t, mặc dù thế Chu Phù vẫn cảm nhận được sự 𝓃ón●𝖌 🅱●ỏⓝ●𝐠 của khối chất lỏng kia.

Cao trào qua đi, cơ thể Chu Phù không ngừng run lên, quá sảng khoái và thoải mái. Hoa huy*t cô co rút lại, dịch thể ẩm ướt vẫn còn trong đó tiết ra.

Thẩm Chi Hành ôm lấy cô, hai người lẳng lặng không nói lời nào. Anh cúi đầu, áp vào khuôn 𝓃*ɢự*𝐜 𝖒_ề_Ⓜ️ 𝐦ạ_❗ của Chu Phù, nghe tiếng тi_ⓜ đậ_ⓟ 🅓_ồ_n 𝐝_ậ_𝓅.

"Đi tắm rửa nhé?" Thẩm Chi Hành mở lời nói chuyện, giọng anh khàn đi không ít.

Chu Phù dùng đôi mắt to tròn nhìn anh, trông cực kỳ đáng thương giống như đang tủi thân vì bị người nào đó xâm phạm. Cổ tay cô vẫn bị trói, tóc tai lộn xộn, đuôi mắt hồ ly câu người đo đỏ, chóp mũi hồng hồng.

Môi bị Thẩm Chi Hành thô bạo 𝐡●ô●𝓃 nên hơi sưng như thạch trái cây căng mọng. Anh mềm lòng, cởi cà vạt giúp cô, cúi đầu dịu dàng ♓ô_n 𝐦_ô_i Chu Phù an ủi.

Dáng vẻ nhu nhược yếu đuối của cô càng làm cho 🅓-ụ-ⓒ 𝐯ọ𝐧-ⓖ của anh tăng cao.

Chu Phù muốn khóc, cô đưa tay ôm lấy Thẩm Chi Hành, oán trách cắn cằm anh, "Đúng là đồ văn nhã bại hoại. Anh nhìn xem, anh đã làm gì em này? Già rồi mà không đứng đắn."

Chân cô đau nhức không đứng lên nổi, khi được anh bế đi tắm rửa, cô ghét sát môi vào tai anh, "Giáo sư Thẩm, anh mạnh mẽ quá, em không chống đỡ nổi."

"Thể lực của anh rất tốt nên đừng trêu chọc anh."

Thẩm Chi Hành nghiêm túc nhắc nhở cô, mặc dù ngoài mặt đứng đắn nhưng bên trong đã cuồn cuộn sóng ngầm. Chu Phù đúng là tiểu yêu tinh 🍳●υy●ế●ռ 𝖗●ũ anh.

Thẩm Chi Hành tắm rửa cho cô cẩn thận chu đáo, anh đưa ngón tay vào bên trong tiểu huyệt muốn giúp Chu Phù lấy hết ԁ●â●Ⓜ️ dịch ra.

Chu Phù cũng từng tự mình đưa tay vào trong hoa huy*t để xử lý ◗●â●ɱ dịch còn tồn đọc tuy nhiên ngón tay của anh và cô khác nhau. Khi anh cho tay vào nơi đó khiến cô thấy không thoải mái.

Bị chạm phải điểm G, Chu Phù nhắm mắt 'hừ' một tiếng, "Đừng nhấn vào nơi đấy. Tạm thời không thể làm, em đói bụng."

Cô ngồi trong bồn tắm, hai chân tách ra. Thẩm Chi Hành thuận thế ngồi vào, lưng Chu Phù áp sát vào 𝓃.𝖌.ự.↪️ anh, cơ thể hai người ẩn hiện dưới nước.

Tay anh chậm rãi xoa từ ռ●ⓖự●𝐜 xuống lưng cô sau đó lan tỏa ra khắp người khiến Chu Phù run lên nhè nhẹ. Cuối cùng cô không nhớ mình cao trào vào khi nào, chỉ biết bản thân như người đang nằm trên mây.

Thẩm Chi Hành 𝖍.ô.п vào lưng cô, hơi dùng sức ⓜú*† vào, "Bé cưng, rốt cuộc em lo sợ điều gì?"

Cảm xúc hôm nay của Chu Phù như tàu lượn siêu tốc, phập phồng lên xuống. Thấy Thẩm Chi Hành hỏi, mắt cô nóng dần lên, chóp mũi đỏ ửng.

Cô muốn khóc nhưng lại không dám, mặc cho Thẩm Chi Hành tùy ý ⓥ_⛎_ố_t 𝐯_e cơ thể.

Chu Phù cực kỳ thích cách chăm sóc của Thẩm Chi Hành, dịu dàng ☑️𝐮ố·𝐭 ⓥ·𝐞 che chở cô.

"Em sợ mất đi tình thương ấm áp của mọi người trong Thẩm gia. Em sợ rằng sau này sẽ không được gặp anh, sợ ánh mắt mất mát thất vọng của dì Ngô. Và rất sợ dì Ngô sẽ cắt đứt 𝐪𝖚𝒶·ⓝ 𝒽·ệ với anh."

Từng câu từng chữ đều vì anh, thích một người nếu được chia làm nhiều phần thì hai ba phần đầu sẽ thổ lộ tâm tình còn năm sáu phần sau sẽ im lặng cất giấu trong lòng.

Chương (1-39)