Truyện:Văn Khương Công Chúa - Chương 007

Văn Khương Công Chúa
Trọn bộ 143 chương
Chương 007
Giải dược
0.00
(0 votes)


Chương (1-143)

<images>"Giới công tử chỉ căn dặn muội sắc thuốc cho huynh, Tam ca huynh thấy thế nào, Đừng làm muội sợ" - Văn Khương bị hắn dọa không khỏi lo lắng.

"Muội trở về xe ngựa. mau!" Trên trán hắn đã т0á●𝐭 𝖒●ồ 𝖍●ô●ï, hắn cắn răng, gắt gao nhìn chằm chằm Văn Khương ra lệnh.

"Không, muội không đi, Tam ca, huynh như thế muội rất lo lắng." - Nàng khóc nghĩ muốn kéo trụ hắn tay.

"PA~... ~ _ _" hắn ♓●𝖚●ⓝ●ⓖ 𝐡●ă●n●🌀 bỏ qua nàng,

"Tam ca nói muội cũng không nghe sao?"

"Ca..."

Văn Khương nhìn thấy Bạch công tử tròng mắt đỏ hoe, bên trán giữa tóc toàn là mồ hôi, nhịn không được nhẹ nhàng móc ra khăn lụa giúp hắn lau. Thời điểm Văn Khương chạm lên gương mặt hắn, hắn nhịn không được ôm lấy nàng, cúi xuống chiếm đoạt môi hồng.

"Ca, ahh _ _" Văn Khương hét lên kinh hãi, không dám cử động.

Hắn 𝐡·ô·𝖓 đến càng sâu, điên cuồng lên, hoàn toàn quên thân phận giữa hai người, quên luân lý cùng đạo đức. Hắn 𝒽.ô.п quá mãnh liệt cho nên nàng chỉ có thể mở ra môi anh đào, vô lực thừa thụ hắn xâm lược.

Hai người răng môi dây dưa khi tách ra còn vươn sợi chỉ bạc, cực kỳ 🅓-â-Ⓜ️ mỹ trong căn phòng nhỏ hẹp. Văn Khương bị hắn 𝐡ô●n choáng váng, nàng lông mi khẽ run ngậm lấy sương mù, làm người ta thương yêu.

"... Yêu tinh..."

Bạch công tử nheo lại cặp mắt sắc tình, tay phũ xuống xoa nắn đôi gò bồng Ⓜ️.ề.𝐦 〽️ạ.1 cách lớn y phục màu ta trắng.

"Tam ca... Ahh... Không cần..."


Văn Khương thân hình cao lớn của Bạch công tử, ánh mắt hắn hiện tại tất cả đều như lửa nóng nhìn nàng như muốn nuốt sống:

"Tiểu muội, muội rất ngọt."

"...."

"Tiểu muội, nơi này, thoải mái không?"

Hắn linh chiếc lưỡi không biết lúc nào đã quấn trụ đỉnh hồng anh nhô ra trước п.🌀ự.𝒸 nàng, trong miệng nhàn nhạt vị ngọt, trong hơi thở hỗn hợp hương thơm thiếu nữ. Hắn cảm thấy từ đáy lòng truyền tới xao động bất an, trong cơ thể dã thú gầm thét, khẩn cấp nghĩ muốn tiến nhập vào trong cơ thể Văn Khương, tưởng tượng được sự non mềm, chặt chẽ kia bao bọc...

"... Không cần..."

Văn Khương cảm giác được chính nàng cũng sinh ra phản ứng khi bị Tam ca κ·íc·𝒽 🌴·♓·í·↪️·♓, một chút lí trí xuôi nàng kháng cự...

"A _ _ _ _"

𝒩_𝐠ự_ⓒ bị nam nhân mạnh mẽ Ⓜ️ú_✞ vào, cảm giác hắn muốn hút ra dòng sữa trắng. Mang theo đau đớn, nhưng mà 𝖐𝖍ο.á.𝖎 ⓒ.ả.ɱ cũng cực tê dại, đ_ê 𝐦_ê.

Từ đầu v* chậm rãi truyền lại tới toàn thân, nhất là nơi riêng tư ngứa ngáy hư không khó nhịn cực kỳ, không nhịn được xuất ra một dòng d*m thủy hòa với huyết y của kỳ sinh lý đang đến hồi kết thúc. Văn Khương xấu hổ κ-ẹ-🅿️ ↪️ⓗặ-t hai chân, từng đợt dũng động 🎋_♓_🔴á_❗ 🌜ả_𝐦, khiến nàng bất lực cọ sát, giữa 2 chân ướ.† á.ⓣ lầy lội không chịu được.

"Tiểu muội, sao lại đỏ mặt, còn nửa bên dưới muội có vẻ ướt?"

Nói xong, Bạch Công tử đẩy ra 2 đầu gối nàng, bàn tay lớn lướt qua phần bụng ⓜ.ề.Ⓜ️ Ⓜ️.ạ.ï, tại chiếc eo mẫn cảm dao động vài cái, cảm nhận rõ ràng sự rung động, co rút của tiểu muội, khóe miệng hắn giương lên ý cười.

Đầu lưỡi cuốn lên 𝖒·ú·🌴 thật sâu đỉnh anh đào, một bên 👢𝖎_ế_Ⓜ️ ⓜ·ú·🌴, một bên xoa nắn thành đủ loại hình dạng....

"A... Đau..." Văn Khương nhỏ giọng khẩn cầu.

"Chỉ có đau thôi sao? Tiểu muội, chẳng phải nên nói là nó đang cương cứng?"


Sự mị hoặc hiện lên trong đáy mắt lãnh tình, ngoài miệng động tác lại càng thêm ⓓâ.ɱ mỹ tà ác, 𝐛*ú ⓜ*ú*† nắm kéo đầu v* Văn Khương, đổi lấy kịch liệt giãy dụa cùng ⓡ-ê-𝖓 𝓇-ỉ từ nàng.

"Ngoan..."

Hắn khẽ cười một tiếng, bàn tay lớn v⛎·ố·т ☑️·e xuống xương mu nhờn nhợt, gõ mở hai mảnh hoa môi, mò tìm được hồng diễm diễm tiểu hoa huy*t bên trong.

"Thật ướt... rất trơn a... Tiểu muội..."

Hắn phía dưới một tay chậm rãi mà trên dưới ✌️*⛎*ố*✝️ 𝖛*𝖊 nàng chỗ tư mật theo khe hẹp chảy ra dịch mật, đầu ngón tay hắn chạm vào tiểu trân châu ấn ấn. Nguyên bản Ⓜ️ú_ⓣ vào không cẩn thận mở, "Phốc phốc" hai tiếng, thấy hai khỏa hồng diễm diễm anh đào bại lộ trong không khí, so vừa mới bắt đầu sưng to lên một vòng nhìn cực kỳ thích mắt khiến Bạch công tử càng muốn ♓*υ*ⓝ*𝐠 ♓ă*п*🌀 chà đạp nàng. Ngay sau đó, hắn tóm trụ hoa hạch 〽️ề●𝐦 ⓜ●ạ●𝐢 chung quanh không ngừng xoay tròn, vòng quanh, đè ép, xoa bóp...

"A a... Tam ca... Không cần... Thật tê..."

Đột nhiên 🎋*í*𝐜*ⓗ 🌴*𝐡í🌜*♓ làm Văn Khương ⓣ-♓â-n †𝖍-ể nảy lên. Nàng triều đỏ mặt, vô lực mà gục trên vao Tam ca, r.ê.𝖓 r.ỉ.

"Tiểu phiến tử, bên dưới cũng rất muốn rồi còn luôn miệng nói không cần!! "

Bạch Công tử thật sâu, say đắm thưởng thức phong tình bên trong, động tác trên tay càng thêm thần tốc cùng cuồng mãnh. Lập tức, phần lớn dịch mật cùng nhè nhẹ m.á.ц tươi, sền sệch một mảnh làm ướt bàn tay hắn.

"Không cần, Tam ca, không được."

Văn Khương khóc rống khẩn cầu hắn, kỳ sinh lý nàng vẫn chưa hoàn toàn hết, phản phất hương vị của huyết y hòa lẫn với d*m thủy bức nàng không chịu nổi.

Hắn lại không để ý nàng khẩn cầu, đồng thời khởi động hai ngón tay, thuận theo lối đi trơn trượt thẳng tắp cắm đến nàng hoa kính.


"Nga ~ thật nhanh... Nóng quá a..." Hắn phát hiện ngón tay bị nàng nhiệt tình mà bao vây.

"Đau... Tam ca..." Văn Khương mang theo mồ hôi 𝓇ê*ռ ⓡ*ỉ cầu xin tha thứ.

"Tiểu muội... muội thật là một cực phẩm... Từng vòng mà gắt gao cắn chặt... ngón tay huynh đều động không được nữa... Tiểu muội... Tam ca rất muốn lập tức thao làm muội, , nhất định cực kỳ thoải mái..."

Vừa nghĩ tới đợi lát nửa thôi tiểu đệ sẽ được thưởng thức sự 𝖒ề·𝖒 ɱạ·i, co rút cùng ướ·𝐭 á·т bên trong hoa huy*t hoàng muội, Bạch công tử càng thêm nhiệt huyết sôi trào.

"Tam ca... A... Không cần a... Đau quá... A......"

Văn Khương toàn bộ người đều xụi lơ xuống, nàng chỉ biết chính mình đang đắm chìm trong tê dại κ𝒽𝖔·á·𝐢 c·ả·Ⓜ️. Bên dưới ngứa ngáy làm nàng không thể không hùa theo động tác của hắn...

Phấn nộn hoa huy*t bị chống mở, 2 ngón tay nam nhân to dài thần tốc mà ra vào, kèm theo thanh âm"phốc phốc, phốc phốc". Khi hắn 𝐫●ú●✝️ 𝐫●🔼 còn đem theo mật dịch hỗn hợp do huyết y cũng ◗_â_m dịch hòa lẫn mà tạo thành, đem tay hắn nhuộm thành màu hồng nhạt...

"A... A... Tam ca... Tha cho muội...... Đừng á..."

Nàng nhíu mày kêu to, liên tục ⓡu-ռ 𝓇ẩ-🍸 т𝒽â_𝖓 𝐭ⓗ_ể, đôi vú lay động thêm kịch liệt, kích tình nước mắt hòa lẫn mồ thi nhau chảy xuống...

"Tiểu muội... Tam ca cũng sớm liền nhịn không được... Tiểu yêu tinh... Như thế kiều mị... Như thế mị hoặc... Tam ca... Tới..."

R·ú·🌴 𝖗·🅰️ ngón tay tràn đầy ái dịch, thời điểm hoa huy*t chưa kịp đóng lại đã đem cực đại ⓝ·óռ·𝐠 🅱ỏⓝ·ℊ nhét đi vào..

"Ân hừ... Tiểu yêu tinh... Cắn nhanh như vậy sao?."

Cự vật đi vào, tức khắc bị hoa kính nhiệt tình vây quanh, hoa kính luật động theo quy luật rõ ràng, mú-✝️ vào, từng vòng, từng tầng một, như có hàng ngàn cái miệng nhỏ 👢❗·ế·〽️ 𝖒ú-𝖙 hắn.

"Ahh... Thật chặt"

Bạch công tử thoải mái trợn mắt nhìn thẳng, loại cảm giác mất hồn này hắn còn chưa bao giờ thể nghiệm qua, hắn cơ hồ bị nàng kẹp liền muốn lập tức giao ra tinh hoa.

"A _ _ _ _ _ _"


Văn Khương vung vẩy hai tay, liều mạng đánh lên ⓝ𝐠·ự·↪️ hắn.

"Đau quá, thả muội ra, Tam ca, huynh không thể như thế, cầu xin huynh"

"Ahh, tiểu muội, khó trách Thế tử huynh ấy muốn muội, muội thực quá hấp dẫn"


Bạch công tử 🌴·ⓗ·ở 🅓ố·c nói, thắt lưng kiện mỹ mạnh mẽ động thân.

"Tiểu muội... Ahh, muội sao có thể hút nhanh như vậy... Tam ca muốn h_𝐮_ռ_ⓖ ⓗă_𝖓_ⓖ sáp tiểu huyệt của muội.. Để muội biết sự lợi hại của ta"

Hắn đem 2 chân Văn Khương gập đè lên tận ⓝɢự*𝒸, hoa huy*t xinh đẹp trắng hồng rải rác mấy sợi lông mao hoàn toàn bại lộ trước đôi mắt sắc tình của hắn.

"Không cần..."

Tư thế này Văn Khương nhìn rõ hoa huy*t bị nam căn của Tam ca sáp nhập, 2 mảnh hoa môi đánh thương bị cự thú căng ra cực đại đè ép đến biến dạng. Nơi bọn họ â*𝓃 á*𝖎 bị dịch mật thấm ướt vang lên âm thanh khiến ngta đỏ mặt...

"Tiểu muội... muôi có biết không cái miệng nhỏ bên dưới hút ta thật chặt.. Tam ca thật thoải mái a ~"

Hắn đĩnh động mỗi lần đi vào đều cắm rất sâu, toàn bộ cự vật thô dài chui vào huyệt khẩu bức nàng гê.п г.ỉ van xin...

"Tam ca... Thật sâu a... Đau...... A... Không cần..."

Văn Khương cảm thấy hạ thân co rút cực hạn, hai tay cuồng loạn uốn éo, cái 𝐦●ôп●𝖌 nhỏ đung đưa trái phải theo tốc độ hắn cắm rút.

"Tam ca... A...... Thực không được..."

"Nga, cắn thật giỏi. bên trong thật mềm, lại nhiều nước.. Tam ca rất thích"

Văn Khương đạt cao trào, hoa huy*t gắt gao mà cắn trụ nam căn, liên tiếp r_𝐮_п гẩ_🍸 xoa bóp đè ép, tản ra nồng đậm hương vị mật hoa cùng nhàn nhạt mùi Ⓜ️á.υ tươi cọ rửa quy đầu màu đỏ tím của Bạch công tử, làm hắn sảng khoái lại khẽ động thân.

Hắn dụng lực bắt lấy eo nhỏ, bộc phát 🅓ụ●c 𝐯●ọⓝ●ⓖ tại miệng tử cung mà thắng tiến, từng góc độ đều được hắn sử dụng triệt để. Giúp hắn lần nào đi vào cũng làm nàng mất hồn 𝐫·ê·ռ г·ỉ... Bên trên hắn xoay gương mặt nhỏ nhắn, xoa xoa môi hồng nhiệt tình cùng Văn Khương 𝐡·ô·𝓃 ⓜô·❗, hoa ái mãnh liệt sinh ra từng đợt sóng dịch mật.

"A... Tam ca... Ahh..."

Văn Khương bị mãnh liệt đụng vào, từng đợt sóng 𝐤*𝒽ⓞ*á*ℹ️ ⓒ*ả*ⓜ khiến cho nàng đung đưa ɱô.𝓃.𝐠 eo, liên tục theo nam nhân chạy nước rút mà giãy dụa, hoa huy*t thêm khát khao mà m.ú.✞ vào 𝐝●ụ●🌜 ✔️ọⓝ●𝐠 nam nhân, d*m thủy bắn ra bốn phía, hạ thân ư.ớ.🌴 á.✞ đến cùng cực.

Sau một hồi kịch liệt г_⛎_ⓝ r_ẩ_𝓎, cự vật trong cơ thể Văn Khương vẫn chưa mềm xuống, hắn đem nàng ôm lên ngồi trên đùi mình, để nàng đối diện với hắn, Hai chân trắng nõn mở rộng, thuận tiện cho sự ra vào của con mãnh thú đỏ tím kia. Hắn một tay đỡ lấy eo, một tay ấn trụ 𝐦ô-ռ-ℊ tròn, làm nơi 2 người g●𝖎𝖆●𝖔 ♓ợ●𝖕 càng thêm chặt chẽ, thần tốc đĩnh động, hắn hưng phấn liên tục mà tăng nhanh tần suất, gần muốn đỉnh hỏng hoa huy*t hoàng muội.

"A... Ca... Đau quá..."


Hoa tâm bị cự vật ⓗ-ⓤn-𝖌 𝐡ă𝓃-ⓖ chà đạp, sâu sắc κh_⭕_á_𝒾 𝒸_ả_Ⓜ️ khiến Văn Khương hoàn toàn trầm luân trong bể dục, khoái nhạc mà ⓡυ·ռ 𝓇ẩ·🍸 ⓣ-𝖍â-𝓃 𝖙-♓-ể, hai tay bám lấy vai Bạch công tử. bầu sữa sít sao ma sát chặt chẽ với cơ ⓝ·ⓖ·ự·𝐜 rắn chắc của hắn, tựa như anh đào mang đến 𝖐♓𝐨.á.𝖎 𝐜.ả.𝐦 vạn phần.

Kiều nộn nữ nhân lắc lư không ngừng như gợn song, hắn gầm nhẹ đầu ngón tay khảy khảy đùa bởn đĩnh hồng, Bên dưới cự vật chạy nước rút trêu đùa, nắm kéo.

" Đã rất sâu rồi... Ca... Không cần tiến vào nữa... Cầu xin huynh.."

Bị chính hoàng huynh của mình thao làm làm Văn Khương gồng mình kháng cự, móng tay cào cấu sau lưng Bạch công tử. nhưng giờ phút này hắn chỉ tận thưởng cảm giác ở trong huyệt nhỏ của nàng, nên sự phản kháng kia cơ hồ chẳng đáng lưu tâm. Văn Khương thét lên, khóc rống

"Ca, đau quá... Không cần... Không cần...", t

🌴𝖍●â●ⓝ †●♓●ể co rút, hai chân treo ở trên cánh tay Bạch công tử, toàn thân đều muốn 𝐭.ⓗ.ⓘ.ê.𝖚 c♓.á.γ, hạ thân bị liên tục truyền tới cảm giác đau đớn cùng ⓚ·𝒽·ⓞ·á·ⓘ 𝒸ả·Ⓜ️.

"Ca... Không cần tiếp tục... Văn Khương sắp bị huynh làm hỏng.."

"Tiểu yêu tinh, vì sao muội lại chặt như vậy, hút nhanh như vậy... Có phải muốn bẻ gãy anh sao?"

Hắn một bên trêu đùa nàng một bên ấn trụ vai nhỏ, đè ép bức Văn Khương hàm chứa hoàn toàn cự thú của hắn. Bên trong hoa huy*t, đau đớn cùng tê dại luân chuyển xuất hiện, mà đau đớn lại đưa tới kịch liệt khuây khoả, Văn Khương bị hắn sáp hầu như gần ngất, nàng thét lên đã 𝒽ô●𝖓 mê.

"Này liền choáng váng?"

Bạch công tử 𝐥●ℹ️ế●m môi ý cười, nàng mới vừa qua cao triều kèm theo hoa huy*t co rút theo bản năng 𝐥·𝐢ế·〽️ 𝐦●ú●ⓣ tiểu đệ hắn. Bạch công tử chịu không được mà gầm hét lên, cắn chặt răng, càn rỡ tại ô tiêu hồn của Văn Khương mà đâ*𝐦 ѵà*ο, cho đến khi tìm được 🎋.♓o.á.1 🌜ả.m ưng ý nhất hắn mới gầm nhẹ thỏa mãn...

Ngoài trời mưa vẫn chưa dứt, ngoài cửa Giới Tử Thôi tay nắm chặt vải dầu rũ xuống, nghe rõ mồn một chuỗi âm thanh kích tình của đôi nam nữ 𝐡●𝐨𝖆●𝓃 á●❗. Khóe miệng hiện lên ý cười, ánh mắt thâm sâu làm ngta chẳng nhìn rõ mưu tính..

P/s: Vote ❤❤

Chương (1-143)