Hồi hương
← Ch.026 | Ch.028 → |
<images>Ít ngày sau, tiểu Bạch cùng Văn Khương dưới sự hộ tống của Tang Du liền quay trở về Tề Quốc.
Vừa tới lâm truy, Tề vương tự mình ra khỏi thành nghênh đón nhi tử, nhi nữ. Hai cha conđã lâu không gặp, vừa gặp mặt, Văn Khương liền bổ nhào vào trong ngực Tề vương làm nũng, nghiễm nhiên vẫn còn con nít.
Sự kiện Văn Khương ra ngoài thời gian qua được Tề Vương viện cớ nàng ra ngoài dưỡng bệnh, mắt thấy nghi thức đại lễ cập kê đang ở phía trước, Văn Khương lại càng không hài lòng.
Mấy ngày gần đây, Tề vương mỗi lần tới nhìn nàng đều tại cùng nàng thất thường cường điệu:
"Con gái lớn không dùng được "
Đạo lý, ý tứ chính là ám chỉ nàng, cập kê sau đó liền muốn vì nàng định việc hôn nhân, không thể đợi thêm nữa.
Văn Khương nghe thì nghe nhưng để trai trái lọt qua tải phải rồi quên sạch, hoàn toàn không muốn để ý hội ý của cha, dứt khoát đem chính mình nhốt tại tầm cung, ai cũng đừng hòng nhìn thấy.
Nói là "Ai cũng đừng hòng ", .. ban đêm, nàng nhớ đến đã mấy ngày không thấy Tam ca, lén lút trượt ra tẩm cung muốn cùng hắn hẹn hò.
Ban đêm yên tĩnh, một cơn gió cũng không có. Trong màn lấp lánh mấy vì sao, một tia gió lạnh thổi đến nàng có chút ít phát run. Lá cây "Xào xạc " vang lên, làm sau lưng Văn Khương truyền đến một tia lạnh lẽo. Chính là, thực nhanh suy ra Bạch công tử, nếu như phụ vương cố ý muốn tại lễ cập kê của nàng tuyên bố hôn sự, như vậy, nàng cùng tam ca chỉ sợ sẽ vĩnh viễn phân cách. Nghĩ đến này, nàng bước chân lại kiên định vài phần. Vừa hướng phía trước bước đi vài bước, nàng bên tai chỉ nghe thấy một hồi đứt quãng tiếng chuông.
"Là ai?"
Nàng theo bản năng siết chặt váy áo, một nữ tử ở trước mặt nàng mềm mại rủ đáp xuống, khóe miệng mang theo một tia trào phúng.
"Ngươi, ngươi là ai?"
Văn Khương cảm thấy nàng quanh ân tản ra một cỗ lạnh lẻo, theo bản năng liền hướng tới chuyện không lành, muốn đi,
"Là người hay ma?"
"Ha ha."
Nàng cười khẽ một tiếng,
" Ta không phải người cũng chẳng phải ma."
"Ngươi, ngươi đừng tới đây."
Một tiếng một tiếng lục lạc chuông hung hăng chiếm trụ nàng trái tim.
"Yên tâm, ta chỉ là tới khuyên ngươi, không thể đi về phía trước."
Nàng kia không để ý nhìn chăm chú lục lạc chuông đeo ở chân, chỉ nhẹ nhàng nhảy lên thì ngồi trên cây liễu.
"Vì sao?" - Văn Khương không hiểu hỏi.
" Nếu đi về phía trước, sẽ phạm thiên mệnh, số đoản mệnh sẽ vận vào."
Nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Văn Khương.
" phạm thiên mệnh?" - Văn Khương giật mình,
"Ngươi sao lại biết?"
"Ta thông hiểu trời đất vạn vật, biết quá khứ vị lai, khả sinh tử nhân nhục bạch cốt."
Nàng lại uyển chuyển nở nụ cười, trong mắt lại mang theo lãnh đạm.
"Sinh tử nhân, nhục bạch cốt?"
Văn Khương hoảng sợ trừng lớn hai mắt,
"Ngươi, ngươi đến tột cùng là ai?"
"Ngươi, ta đã không nên nói thêm nữa. Ta chỉ là đã từng bị người Sở thác, cố, hôm nay ở đây đề điểm ngươi."
"Ta vì sao phải tin tưởng ngươi?"
"Ngươi có thể không tin, tất cả tùy ngươi tự mình chọn."
Nói xong, nữ nhân xinh đẹp chân treo liền bay lên không, thân ảnh kia nói là đằng vân khoa phong cũng không đủ. Mà là thần tiên nữ tử, vì sao muốn giúp nàng? Nàng rõ ràng không biết nàng ta. Văn Khương này mới phát giác sau lưng mình ướt cả, vừa rồi, nàng cùng nàng kia lúc nói chuyện sau lưng một thân mồ hôi lạnh toát.
Tối nay, chắc là không tiện đi tìm Tam ca? Văn Khương dậm chân, chỉ nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm của vài tên thị nữ. Không xong, nhất định là bọn họ phát hiện nàng lén lút trốn ra, cũng được, người tính không bằng trời tính, Văn Khương có một ít ảo não, lại vì vài câu nói kia làm do dự, thuận đường nhỏ quay về tẩm cung.
...
Bọn thị nữ thấy công chúa từ hoa viên trở về, nhẹ nhàng thở ra. Thị nữ thiếp thân của Văn Khương - Chiêu Thư nhanh chóng chạy đến đỡ lấy nàng:
"Công chúa điện hạ, nô tì hầu hạ người đi nghỉ."
"Chiêu Thư" - Văn Khương ngẩng đầu chằm chằm nhìn lọn tóc tì nữ thiếp thân.
" Ngươi trước giờ không phải thích buộc tóc bằng lụa xanh sao? Tại sao bây giờ lại cài trâm?"
"Công chúa đừng trêu nô tì "
Chiêu Tín sắc mặt hơi hơi một hồng. Văn Khương không có tiếp tục hỏi nữa.
Ban đêmVăn Khương mơ hồ, cảm thấy toàn thân phát nhiệt.
Trong thoáng chốc nàng cảm thấy mình giữa hai chân chảy xuống mật thủy làm người ta ngượng ngùng, thử động thân thể cơ hồ nhận thức được bị cái gì đó chế trụ, không nhúc nhích được. Nàng cảm giác trên người có vật gì đè nặng, cảm giác cực kì chân thật, nàng nháy hai mắt buồn ngủ, nghĩ muốn tỉnh lại, lúc này dị vật nóng ấm đẩy ra cánh hoa ướt át thừa dịp Văn KHương không chú ý mà xâm nhập, tức khắc bị nhét đầy nhượng nàng kinh hãi, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất. Mở to mắt nhìn lên phía trên, một thân ảnh cao lớn đè trụ lên người nàng, hạ thân hắn ra sức kịch liệt bên dưới hoa huy*t..
" Aaaaaa. Ngươi.."
Thế tử Trữ che lại miệng nhỏ:
"Văn muội, là ta, đừng kêu!"
Văn Khương hoảng sợ vạn phần, tay bị người trói lại cột tên thành giường, khẽ động cũng động không được, nàng giãy giụa đá động hai chân, nhưng như vậy chỉ làm cho phân thân Chư Nhi vùi sâu trong mật huyệt.
"Văn muội, nhiều ngày không gặp muội, nơi đó của muội sao lại nhanh như vậy, lại ướt kẹp vi huynh thật thoải mái"
Thế tử Trữ bên tai nàng thổi khí, thổi đến nàng toàn thân không cầm được rùng mình.
"A... Đau quá... Thả muội ra..."
"Nói nhỏ chút... Muội muốn đánh thức đám cung nữ sao?"
Hắn một tay che miệng nhỏ, tay kia tắc nắm lấy đầu v* nhỏ, qua loa xoa nắn lấy. Rất lâu không chạm qua muội muội, cảm giác được khe huyệt nàng mút mát, bao bọc làm hắn sướng sắp bắn ra. Một cái lại một cái vũ động thắt lưng xâm nhập vào bên trong tử cung Văn Khương, thanh âm" òm ọp.." phát ra khi gậy th*t ma sát với mị thịt cùng d*m thủy vang lên đánh vào thính giác Thế tử Trữ làm Văn Khương thẹn thùng cùng uất ức, nước mắt không kiềm được mà chảy xuống... Hắn thật là tên khốn kiếp, không chỉ đoạt đi trinh tiết nàng mà ngay cả Tuyên Khương tỷ tỷ cũng bị hắn hủy đi sự trong sạch, suy cho cùng thì cả 2 nàng công chúa Tề quốc đều bị Thế tử bổn quỗ nắm trong lòng bàn tay mà đùa bỡn..
← Ch. 026 | Ch. 028 → |