Nguy hiểm rình rập
← Ch.013 | Ch.015 → |
<images>Lại yên tĩnh như chết.
Yên tĩnh đến mức bọn họ chỉ có thể nghe tiếng tim đập của nhau.
"Hai vị, tính trốn tới khi nào?"
Một tiếng này giống như sấm sét, Lai Đan theo bản năng nắm chặt tay Văn Khương.
Lai Đan cũng là người tâm cao khí ngạo, vốn dĩ nếu chỉ có một mình hắn nhất định sẽ không trốn đi. Nhưng Văn Khương ở bên cạnh hắn, dưới tình huống này hắn không xác định được đối phương là người nào, tùy tiện đi ra ngoài chỉ sợ chỉ sẽ rước vào phiền toái.
"Nếu không ra, lần tiếp theo sẽ không khách khí."
Âm thanh của người kia lạnh lùng đến cực điểm và mang theo sát khí.
Lai Đan cắn chặt răng, liền đi ra ngoài.
Người nọ sau khi thấy Lai Đan cười lên ha hả,
"Thì ra vẫn là con nít."
"Chúng ta chỉ là đi ngang qua, không phải cố ý nghe lén."
Lai Đan nắm chặt bàn tay.
"Chẳng qua, cho dù là đứa nhỏ, ta cũng không tùy tiện tin tưởng."
Sau khi cười to mạnh mẽ chuyển sang lạnh thấu xương, người nọ rút ra bảo kiếm đặt ở trên cổ Lai Đan, động tác dứt khoát nhanh nhẹn có thể nói là như tia chớp,
"Còn có một người nữa, kêu hắn đi ra."
Lai Đan nguyên bản vốn không biết võ công, mắt thấy lợi kiếm đặt ở trên cổ, hơn nữa trong mắt người này ít mang theo tình cảm, nếu mình chết, chỉ sợ Văn Khương cũng khó bảo đảm tính mạng.
"Muội muội, muội xuất hiện đi."
Hắn bất chấp khó khăn quát to.
Dưới ánh trăng, y phục sẫm màu mỏng manh cùng mái tóc như mây che dung mạo kiều diễm.
Gió thổi qua, nhấc làn váy lên, dáng người có vẻ hơi gầy yếu, hàm chứa vẻ bi thương.
Người nọ đại khái không nghĩ tới người trốn là nữ tử, nhưng hiểu rõ sự phức tạp của con người thì làm sao hắn dễ dàng tin người, Ngẩng đầu lên.
Văn Khương nhìn nhìn Lai Đan, hắn nhíu nhíu mày với nàng, nàng biết, hắn là vì tính mạng của hai người bọn họ.
So với ánh trăng vẫn còn sung mãn dung mạo sáng ngời ánh vào tầm mắt của nam nhân, tuyệt sắc như vậy, hắn chỉ gặp một lần sẽ thấy mong nhớ khó quên, trên đời lại còn có người có dung mạo xuất sắc như người trong lòng của hắn sao?
Không, không thể nào, mỹ nhân như vậy, phóng nhãn mười mấy cái nước chư hầu cũng tuyệt sẽ không lại có, con nhỏ trước mặt này chỉ sợ ngay cả tuổi cập kê còn chưa tới. Nàng không phải là kỹ nữ Tấn quốc, chắc cũng không phải là Tức phu nhân, càng không là Tuyên Khương* hắn luôn mong nhớ ngày đêm... Nhưng mà, coi dung mạo bây giờ của nàng cũng đủ ngang hàng với các nữ nhân khác, khuynh quốc khuynh thành chẳng qua là chờ đúng thời điểm mà thôi, bình thường trong thôn, hắn nhưng lại này chí bảo, đúng là khó được.
*Tuyên Khương là chị của Văn Khương đó mấy man. )
Chỉ trong chớp nhoáng này, hắn khát vọng lớn vô tận đó là muốn nàng ở bên mình.
"Nếu như muốn cứu ca ca ngươi, nhất định phải đi cùng ta."
Thanh âm của hắn không có một độ ấm nào, làm bất an trong lòng Văn Khương càng lúc càng lớn.
"Không được."
Lai Đan cũng không đoái hoài đến vũ khí ở trên cổ, hô to ngăn cản.
"Ta là đang hỏi muội muội của ngươi, không phải ngươi."
Khóe miệng nam nhân gợi lên một độ cong, vẻ mặt lại càng lúc càng lạnh như băng.
Văn Khương lưỡng lự, nếu đi cùng người này, nói không chừng còn có cơ hội nhìn thấy Tam ca."Nếu không, Lai Đan rất cứng đầu, hắn nhất quyết sẽ không thả mình đi."
"Được, ta đi với ngươi, nhưng ngươi phải thả hắn."
"Được."
Một tay nam nhân kéo mặt nàng úp vào thân thể to lớn, bàn tay to xoa tấm lưng gầy yếu của nàng,
"Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ca ca ngươi sẽ không phải chết."
Nói xong, hắn vỗ tay hai lần, trên nóc nhà một gã toàn thân màu đen nhảy xuống,
"Chủ nhân, xin cứ phân phó."
"Áp chế hắn trở về, ta tự mình sử dụng."
"Vâng."
Nói xong, hắc y nhân bóp sau cổ Lai Đan, không cần tốn nhiều sức, liền mang theo hắn nhảy lên nóc nhà rời đi.
Văn Khương sợ tới mức trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, vừa rồi nếu không thận trọng thú nhận, người trên nóc nhà kia, chỉ sợ đã lập tức khiến tính mạng của bọn nàng đã không còn nữa.
Vào thời khắc nàng chưa tỉnh hồn, nam nhân ở phía sau cao hơn nàng nhiều một tay ôm nàng dậy.
"Ngươi tên là gì? "
Trong giọng nói của hắn lần đầu tiên có nhiệt độ
"Chiêu Thư."
Nàng không dám nói tên của bản thân nữa, tùy tiện lấy tục danh của cung nữ theo mình.
"Chiêu Thư".
Hắn nhàn nhạt nhắc lại một lần, không rút đôi tay đang ôm nàng lại, làm nàng dán chặt vào người mình. Mùi lửa nóng nam tính trong nháy mắt bao phủ lấy nàng, trong lòng nàng đã tràn ngập sợ hãi và bất an, nàng chính là không biết vận mệnh và chuyện xấu đang chờ đợi nàng...
← Ch. 013 | Ch. 015 → |