Sống khép kín có tốt hay không?
← Ch.13 | Ch.15 → |
Đã được hơn một tháng Quỷ Con không đến trường, cũng không về kí túc xá nữa, điện thoại thì tắt máy. Cậu bé tìm thuê một phòng trọ ở ngoài khu ngoại ô Sài Gòn, sống co cụm ở đó và toàn ăn đồ ăn liền, tránh gặp người ngoài và cả người quen. Cả ngày lẫn đêm cậu dùng thời gian để tự dằn vặt tinh thần mình. Bỗng nhiên, cậu bé nghe bên ngoài cửa phòng trọ có tiếng nói chuyện:
- Cậu ấy ở phòng này, tôi cũng ít thấy cậu ấy ra vào lắm, nhiều khi tôi cũng không chắc là bây giờ cậu ấy có trong phòng không nữa.
- Cháu cám ơn bà chủ nhiều.
Tiếng dép bước đi của bà chủ phòng trọ xa dần, Gió gõ cửa, Công Chúa ra lệnh:
- Ở bên trong nghe ngóng nãy giờ cũng biết là ai tới rồi đó, tớ cho cậu năm phút để đánh răng rửa mặt và vệ sinh thân thể rồi ra mở cửa, ko thôi tớ với chị Gió phá cửa xông vào trong.
Nghe Công Chúa nói xong Quỷ Con tính làm lì không ra, nhưng nhớ đến tính cách cương quyết của Công Chúa và Gió nên cũng đành lép vế, lết thân xác đi tắm rửa.
Hai chị em ngồi bên ngoài hồi hộp chờ, một lúc sau thấy Quỷ Con ra mở cửa, mới có một thời gian ngắn không gặp mà cậu bé gầy hẳn đi, người xanh xao, trên mặt có quầng thâm mắt xấu xí. Gió và Công chúa nhìn Quỷ Con xong, tự tặc lưỡi âm thầm trong bụng nhưng không thể hiện ra mặt, không nói năng gì hết, Gió nắm tay Quỷ Con bước vào trong phòng trọ, ấn ngồi xuống giữa phòng. Công Chúa đưa tay bật điện lên xong cũng ngồi xuống, ba chị em tạo thành một vòng tròn nho nhỏ, Gió lôi từ trong ví ra một chai thủy tinh màu nâu, cố tình hướng cái nhãn "Thuốc diệt chuột" cho Quỷ Con thấy:
- Chai này đủ cho ba chị em mình dùng rồi. Em không thiết sống nữa thì để chị và Công Chúa đi cùng em cho đông vui.
Công Chúa tiếp lời:
- Cộng đồng người vô tính chúng ta trước giờ cũng trầm lặng, ít kêu gọi sự nhìn nhận của xã hội. Chỉ có một vài hành động nhưng cũng khá âm thầm, không quá ồn ào. Hay giờ cậu làm một cú gây tiếng vang lớn đi. Đi mua đá đường về đây đánh thuốc chuột cho dễ uống nào. Không sao đâu, thuốc chuột chỉ thiêu đốt ruột gan cậu thôi chứ không có gì hết á.
Nhìn vẻ bình thản và nghiêm túc trên mặt hai người, Quỷ Con cũng thấy sờ sợ, những ngày qua cậu cũng đôi lần suy nghĩ tiêu cực về cái chết, nhưng giờ cậu bỗng thấy sợ chết. Cậu muốn được sống.
- Em không muốn chết.
Quỷ Con nói ra mong muốn thật của bản thân, nhưng Gió và Công Chúa không có vẻ gì là sẽ ngừng lại cả, sau khi nói: "Bọn chị sẽ giúp em một tay" thì liền đè Quỷ Con ra đổ chai nước vào trong miệng cậu bé.
Quỷ Con giãy giụa kịch liệt, nhưng hơn tháng nay sống không lành mạnh thì lấy đâu ra sức mà chống lại hai người này, cậu bé nhắm mắt lại, đầu lưỡi cảm nhận được vị mặn đắng đang chảy vào trong miệng mình.
- Đây không phải là thuốc chuột.
- Uống lần nào chưa sao biết ko phải. Đúng thế, đây thật sự không phải thuốc chuột, bọn này lấy cái nhãn dán lên để lừa cậu thôi. Đây chính là nước mắt của những người thân và bạn bè khóc vì lo lắng cho cậu trong thời gian qua đó. Uống xong cái này coi như là con người yếu đuối, ẻo lả, nhạy cảm, dễ bị tổn thương, ... (Còn dài lắm, tác giả xin được lược bớt đoạn này của Công Chúa)... , xinh gái của cậu coi như đã chết, giờ cậu phải mạnh mẽ giống như lần bảo vệ chị Gió hôm trước, để sống cho đàng hoàng hơn đi.
Quỷ Con nghe đến đâu thấm đến đó, cầm lấy chai nước nhắm mắt uống hết như thể hiện sự quyết tâm của mình. Nhìn Quỷ Con uống hết Gió mới chậm rãi giải thích:
- Thật ra hôm qua chị xào khổ qua ăn, Công Chúa tiện thể lấy nước chị ngâm trái khổ qua cho bớt đắng, bỏ thêm ít muối, đổ vào chai thủy tinh, làm giả thuốc chuột cho em uống, chứ thật ra bọn chị tới trường xin cho em tạm nghỉ thời gian ngắn và nói với ba má em là em đi phụ anh Nam vào rừng chụp hình nên điện thoại không có sóng rồi. Chính vì vậy ngoài bọn chị ra ai cũng tưởng em vẫn bình thường chứ có biết em bị sao đâu mà khóc thương. Với lại một tấm hình làm mờ đôi mắt tuy rằng chính là em nhưng người khác vẫn không thể khẳng định tuyệt đối đó là em được. Em cứ nói đó không phải là em thì có làm sao. Em không nhất thiết phải thừa nhận với mọi người em là ai, chỉ cần câu trả lời có hay không đó làm em thấy thoải mái và còn phù hợp với hoàn cảnh sống, cách sống hiện tại của em là được. Chị đã đi một chặng đường không ngắn nhưng vẫn chưa có câu trả lời rõ ràng đấy thôi. Nhưng chị vẫn muốn tiếp tục bước tiếp.
Công chúa cười đểu:
- Bắt cậu uống hết chai nước mặn đắng đó coi như phạt nhẹ cho cái tội tự làm khổ mình của cậu.
Trái tim vụn vỡ của Quỷ Con mới vừa được chữa lành, giờ đây lại vỡ thêm một lần nữa vì hai "ác nữ".
Sau khi ba chị em dọn dẹp và thu gọn đồ đạc, trả phòng liền trở về trung tâm thành phố. Trên đường đi, Quỷ Con cũng đã hiểu tại sao Công Chúa và Gió tìm được mình rồi, đó là do Tuấn cung cấp thông tin và chính Tuấn cũng là tác giả của những bài báo. Tuấn là phóng viên, giả làm người vô tính với mục đích gia nhập vào cộng đồng để viết bài, và người gợi ý và cung cấp thông tin đầu tiên chính là Khánh, Tuấn và Khánh là bạn của nhau từ lâu lắm rồi.
Lần viết bài về Gió, Tuấn chủ động làm theo yêu cầu của Khánh và bài báo đó cũng tạo tiếng vang, mang lại cho Tuấn không ít lợi ích, vị thế trong ban biên tập của tòa soạn. Bài viết về Quỷ Con Tuấn viết trong thời gian tiếp xúc nhiều với cậu bé nhưng phân vân không đăng ngay vì cảm thấy có chút lỗi với cậu. Không phải vì Tuấn tốt bụng nhưng là vì đã quen biết với mọi người một thời gian, Tuấn không thể không cảm thấy gì khi ngòi bút của mình có thể gây tổn thương cho họ. Nếu là người lạ thì Tuấn sẵn sàng đăng mà không suy nghĩ gì rồi. Chính vì thế mà sau này những bài báo của Tuấn chỉ viết chung chung chứ không tập trung vào một cá nhân nào nữa.
Cách đây một tháng, Khánh có đến nhà tìm Tuấn và đề nghị Tuấn viết hẳn một bài báo đả kích trực tiếp một cá nhân trong diễn đàn nhưng Tuấn từ chối với lý do mình không có ý tưởng để viết bài, thấy bạn mình không vui nên Tuấn bù đắp cho Khánh bằng cách cùng nhậu ở nhà, Tuấn say khướt nên lăn ra ngủ. Còn Khánh vẫn tỉnh, hắn phát hiện bài viết về Quỷ Con lưu trong laptop của Tuấn, liền gửi email bài viết cho ban biên tập giống như những lần Tuấn gửi bài viết. Và việc xảy ra sau đó mọi người cũng đã biết rồi đó. Khi bài báo phát hành và một thời gian không liên lạc được với Quỷ Con, cũng có một chút áy náy, Tuấn dựa vào sự quen biết rộng rãi của mình để tìm ra nơi ở hiện tại của cậu bé, sau đó đến gặp Gió để nói hết mọi chuyện cho Gió nghe.
Nghe hết mọi chuyện, Quỷ Con im lặng suy nghĩ, suy nghĩ một hồi thấy đau đầu quá đành quyết định không nghĩ tiếp nữa, giờ kiếm cái gì bỏ bụng trước đã rồi tính. Mấy ngày nay Quỷ Con ăn rất ít và toàn là đồ ăn liền ít chất dinh dưỡng rồi, lại nhờ ơn chai nước đắng vừa rồi nên giờ bụng đang sôi lên ùng ục. Cậu bé khẽ kéo kéo tay Gió:
- Em đói, chị cho em ăn cái gì em thích nha.
Thế là Gió chở thẳng Quỷ Con về nhà cô và pha mỳ gói xanh đỏ cho cậu bé ăn vì hôm nay Gió mải đi tìm Quỷ Con nên không có nấu nướng, với lại cho cô muốn phạt Quỷ Con ăn tới ngán mỳ gói luôn, cho cậu chừa cái tội tự ngược đãi bản thân.
← Ch. 13 | Ch. 15 → |